Gửi bài:

Chương 208 - Hòa nhau

- Hi Thành, nếu anh không thể tha thứ cho em, em còn sống có ý nghĩa gì? Xin anh đừng chia tay em, em yêu anh như thế, em yêu anh, em yêu anh...

Tống Thiệu Vân vì diễn quá thật mà mất không ít máu, lúc này thân thể cô ta thực sự rất yếu, giọng nói run run khiến những lời nói ra càng thêm ai oán.

Cô nhìn anh, sắc mặt tái nhợt, tóc dài đen rối tung, mặt dính máu đỏ tươi, hai mắt đẫm lệ, buồn bã nói "em yêu anh". Giọng nói suy yếu, ai oán khiến anh nhớ lại lúc Thiệu Lâm qua đời

Triệu Hi Thành đau lòng không thôi, tựa như giữ lấy Thiệu Lâm trước khi chết, cả người run run

Cả người Tống Thiệu Vân đột nhiên run lên, mắt nhắm lại, đầu ngả về phía sau. Thiến Thiến hoảng sợ, mắt mở lớn đầy sợ hãi nhìn khuôn mặt tái mét, mắt nhắm nghiền kia giống hệt Thiệu Lâm khi qua đời. Cảm giác đau đớn đó lại một lần nữa thổi quét anh

"Hi Thành, em rất không nỡ rời xa anh..."

"Hi Thành... đừng đau lòng... em vẫn sẽ ở bên anh..."

"Hi Thành... đừng khóc... em sẽ không sao"....

...Hi Thành...

... Thiệu Lâm.....

Chẳng lẽ bắt anh phải nhìn em chết ở trước mắt anh một lần nữa sao? Không, anh không muốn nhìn thấy Thiệu Lâm chết, cô không thể chết được! Cô không thể chết được!

Triệu Hi Thành đặt Tống Thiệu Vân trên giường rồi vuốt hai má cô, nước mắt lã chã rơi

- Tỉnh lại đi... em đừng chết... đừng chết...

Mẹ Tống Thiệu Vân là Lý thị cũng nhào đến trước mặt con gái, lớn tiếng khóc, lòng lo lắng không thôi

Mà Tống Trí Hào thì thầm lau mồ hôi nghĩ thầm: tuy chảy nhiều máu nhưng chắc không chết đâu! Nhất định là mưu kế của Thiệu Vân! Ông nhìn vẻ đau đớn của Triệu Hi Thành mà thầm vui mừng, hiệu quả tốt lắm.

Bạch Tư Mẫn thì đứng ở cửa phòng nhìn Triệu Hi Thành. Hôm đó cô là một trong số ba người đi vào, tình huống lúc đó cô hiểu rõ nhất. Cô có thể hiểu sự bi thương của Hi Thành, chính cô nhìn Thiệu Vân thế kia cũng không tự chủ được mà nhớ tới Thiệu Lâm huống chi Thiệu Lâm yêu Hi Thành sâu đâm như vậy?

Nhìn Hi Thành đau lòng như thế, Bạch Tư Mẫn không nhịn được mà cũng rơm rớm nước mắt, cô quay đầu đi nhìn Tống phu nhân cũng đang rưng rưng kia khẽ nói:

- Bọn họ thực sự quá tàn nhẫn, vì đạt được mục đích của mình mà không hề nghĩ đến cảm xúc của Hi Thành...

Tống phu nhân lau nước mắt:

- Chính là bọn họ đoán chắc Hi Thành sẽ như vậy, đây mới là mục đích của bọn họ! Nhưng bọn họ quá coi thường Hi Thành rồi. Lúc này Hi Thành vì đau lòng mà mất lí trí nhưng chờ mọi chuyện qua đi, nó sao không biết mình bị mắc mưu? Đến lúc đó chỉ có Thiệu Vân là ăn đủ!

Lời tuy là vậy nhưng nhìn Thiệu Vân hai mắt nhắm nghiền giống hệt Thiệu Lâm trước khi chết khiến Tống phu nhân không được gặp con gái lần cuối càng thêm đau đớn. Đó là nỗi tiếc nuối lớn nhất đời bà, giờ nhìn Thiệu Vân như thế, thù mới hận cũ với Tống Trí Hào càng dâng lên, bà thất thanh khóc rống.

Tống Thiệu Vân tuy rằng mất máu nhưng chết thì chưa chết được, vừa rồi chẳng qua là có chút choáng váng mà hôn mê một chút mà thôi. Triệu Hi Thành lay mãi thì cô mới từ tử tỉnh lại

Cô ta chậm rãi mở to mắt, nhìn Triệu Hi Thành gần ngay trước mắt. Triệu Hi Thành thấy cô tỉnh lại thì vô cùng vui mừng, lòng như được an ủi. Anh ngưng khóc, khẽ nói:

- Thiệu Vân, truyền máu đi! Tính mạng đáng quý như vậy, không thế đùa giỡn được.

Tống Thiệu Vân thấy thời cơ chín muồi, vội nói điều kiện:

- Anh có còn cần em không, Hi Thành, anh còn cần em không...

Triệu Hi Thành ngẩn ra, nói không nên lời.

- Em sẽ cố gắng hết sức để Thế Duy chấp nhận em, Hi Thành.... Anh đừng bỏ mặc em

Thấy Hi Thành vẫn do dự, Tống Thiệu Vân lại nhắm mắt lại làm bộ ngất xỉu, đương nhiên lần này là giả.

Lý thị ở bên cầu xin:

- Hi Thành, cháu cứ dỗ nó đi! Chẳng lẽ cháu thực sự muốn thấy nó chết trước mặt mình sao?

Nhìn vẻ hấp hối của Tống Thiệu Vân, nhìn nước mắt của cô, trong đầu Triệu Hi Thành đột nhiên hiện lên một quyết định, anh nhắm mắt lại, khẽ gật đầu

Một giọt nước mắt khẽ rơi xuống

Lý thị mừng rỡ, vội vàng nói với Thiệu Vân:

- Thiệu Vân, Hi Thành đồng ý rồi, con mau tỉnh lại đi!

Tống Trí Hào cũng vội vàng gọi bác sĩ đến, lập tức truyền máu cho Thiệu Vân.

Triệu Hi Thành lùi ra phía sau vài bước, không quấy rầy bác sĩ làm việc.

Cứ như vậy đi! Đây cũng coi như là cách hay, như vậy lòng anh sẽ không bị dao động, cả đời chỉ dành cho trái tim cho Thiệu Lâm mà thôi

Cứ như vậy đi! Đuổi Chu Thiến ra khỏi tim anh...

Không thể để bất kì ai thay thế vị trí của Thiệu Lâm...

Nhưng vì sao tim anh lại đau như thế

Lúc này, có người khẽ gọi anh:

- Hi Thành...

Triệu Hi Thành quay đầu nhìn về phía Bạch Tư Mẫn

Bạch Tư Mẫn khẽ kéo ống tay anh, nhân lúc bọn Tống Trí Hào không để ý thì kéo Triệu Hi Thành qua một bên, khẽ nói:

- Hi Thành, bọn họ đều làm theo kế hoạch rồi, vết thương của Thiệu Vân cũng chẳng quá nghiêm trọng, em đừng để bọn họ lừa!

Cô thực sự không đành lòng nhìn anh bị bọn họ lừa gạt.

Tống Thiệu Khang ở bên vội nhìn thoáng qua Tống Trí Hào, thấy ông không để ý thì vội quát vợ:

- Im miệng, sao em lại nói ra những lời này?

Muốn nói thì giờ cũng chẳng phải là lúc!

Tư Mẫn phản bác:

- Chẳng lẽ anh nhẫn tâm nhìn người em gái mình thương yêu bị người khác lừa gạt sao?

Giọng Tư Mẫn hơi lớn khiến Tống Trí Hào để ý. Ông ta thấy thế thì nhíu mày hỏi, trong lòng đầy cảnh giác:

- Sao thế?

Triệu Hi Thành không biến sắc, khẽ lắc đầu:

- Không có gì cả!

Tống Trí Hào thấy anh vẫn vậy thì yên tâm nói:

- Đêm khuya rồi, hai đứa đưa mẹ về trước đi

Tống Thiệu Khang biết cha đề phòng bọn họ thì vội gật đầu, dẫn vợ rời đi. Lúc gần đi lại nghe Triệu Hi Thành khẽ nói:

- Những điều đó cũng chẳng quan trọng, bọn họ lừa gạt em, em cũng lợi dụng cô ta, hòa nhau...

Tống Thiệu Khang quay đầu nghĩ, cũng đúng, Triệu Hi Thành là người dễ bị lừa thế sao?

Tống Thiệu Khang dẫn mẹ và vợ rời đi, việc này anh ta cũng không muốn dây dưa nhiều

Tống Thiệu Vân qua truyền máu mà sắc mặt dần bình thường lại. Tống Trí Hào và Lý thị thấy Thiệu Vân không sao thì cũng rời đi, để không gian cho bọn họ

Tống Thiệu Vân thực sự rất muốn thủ thỉ dịu dàng với Triệu Hi Thành một lúc nhưng cơ thể còn yếu, hơn nữa do thuốc mà rất buồn ngủ, không lâu sau đã nặng nề chìm vào giấc mộng

Mà giờ, Triệu Hi Thành đã hoàn toàn bình tĩnh lại

Ánh trăng dịu dàng xuyên qua cửa kính, chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của Tống Thiệu Vân.

Triệu Hi Thành nhìn khuôn mặt giống hệt Thiệu Lâm mà chẳng có cảm giác này, nỗi đau đớn xé lòng khi nãy như chưa hề tồn tại.

Anh nghĩ trước nghĩ sau, kết hợp với lời của Tư Mẫn mà đã nhìn thấy mọi thứ

Anh nhìn Tống Thiệu Vân cười lạnh

Thiệu Vân, nếu cô đã hao hết tâm tư để ở lại bên tôi thì hi vọng sau này cô sẽ không hối hận vì quyết định ngày hôm nay.

Mục lục
Ngày đăng: 08/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục