Gửi bài:

Chương 180 - Mâu thuẫn

Triệu Hi Thành đích thân đưa Tống Thiệu Vân về nhà

Trong chiếc xe hơi xa hoa, Triệu Hi Thành chăm chú lái xe, Tống Thiệu Vân ngồi ở bên cạnh

Thiến Thiến thích khi Tống Thiệu Vân im lặng, chỉ cần cô ta không nói gì, lặng im ngồi đó thì anh sẽ cảm thấy ở bên chính là Thiệu Lâm. Tuy rằng như vậy có chút lừa mình dối người nhưng anh lại rất muốn hưởng thụ sự hư ảo đó. Như thể Thiệu Lâm còn sống, như thể Thiệu Lâm còn ở bên cạnh anh, như thể Thiệu Lâm chưa từng rời xa

Nếu cô ta có thể cứ im lặng như vậy, để cho anh sống trong ảo giác thì anh sẽ không ngại kết hôn với cô ta, không ngại để cô ta thay thế Thiệu Lâm.

Nhưng cô ta lại cố tình không cho anh được thoải mái, cố tình làm ảo ảnh của anh tan biến.

Cũng như lúc này, Tống Thiệu Vân đưa tay trái đến trước mặt anh, ý bảo anh xem chiếc nhẫn kim cương trên tay cô ta vừa mua, vui vẻ nói:

- Thế nào? Đẹp không? Đây là hôm qua em đi cùng bạn, thấy đẹp nên mua, Nghe nói là tác phẩm đắc ý của một nhà thiết kế trang sức ở Anh, cả thế giới cũng chỉ có mấy chiếc

Nói xong lại thu tay về đùa nghịch, nhìn ngắm đầy vẻ thích thú

Triệu Hi Thành thở dài, trong lòng có chút phiền chán.

Thiệu Lâm không như thế. Thiệu Lâm không thích đi dạo phố, cô nói ngày nào cũng đi dạo phố rất nhàm chán, cô nói đó là lãng phí thời gian. Cô thà tìm việc mà làm còn hơn. Cô không thích đeo trang sức vì bất tiện, ngoài những trường hợp cần thiết thì cô đều không đem trang sức ra mà khoe khoang. Thứ trang sức cô thích cũng chỉ là đôi hoa tai trân châu đơn giản. Mỗi khi cô nói chuyện, viên trân châu lấp lánh, khiến cho nụ cười của cô càng trở nên dịu dàng

Người trước mặt này tuy bề ngoài giống Thiệu Lâm vô cùng nhưng nội tâm lại hoàn toàn bất đồng, có bắt chước cũng không được

Tống Thiệu Vân xuất hiện từng khiến anh vô cùng vui mừng, anh đã nghĩ trên đời này thực sự còn có Thiệu Lâm thứ hai. Nhưng thời gian cứ trôi qua, anh càng lúc càng hiểu rõ mình đã sai cỡ nào. Trên đời mãi mãi chỉ có một Thiệu Lâm mà thôi. Nhưng dù anh vẫn biết, dù Tống Thiệu Vân cứ hao hết tâm tư bắt chước Thiệu Lâm nhưng không phải là không phải, bắt chước thế nào cũng không thể thành Thiệu Lâm được.

Tựa như nhận được món quà khiến anh mừng rỡ vô cùng nhưng vừa mở ra lại phát hiện bên trong không phải là thứ anh muốn. Điều này so với không nhận được quà còn đáng thất vọng hơn.

Bởi vì như thế càng làm anh hiểu được, có những điều trên cuộc đời này, đã đi là sẽ không quay về...

Tống Thiệu Vân cũng thấy Triệu Hi Thành không mấy vui vẻ, trong thời gian này anh luôn như vậy. Rõ ràng một giây trước còn tốt nhưng giây sau đã lại mặt lạnh hơn tiền, sao lại thế? Là vì cô làm không tốt sao?

Tống Thiệu Vân nhìn anh chăm chú, khuôn mặt anh góc cạnh hoàn mỹ. Đây là người đàn ông tuấn tú nhất mà cô từng gặp, tuy rằng lớn hơn cô gần chục tuổi nhưng khí chất đàn ông của anh là điều những anh chàng trẻ tuổi không thể so được. Đôi lúc anh lại nhìn cô với ánh mắt dịu dàng khiến cô say mê. Bỏ qua điều này, anh còn là người thừa kế của tập đoàn Triệu thị, đây là người chồng ước mong của bao người phụ nữ

Loại đàn ông này vốn không thiếu phụ nữ vây quanh nhưng giờ bên cạnh anh chỉ có một mình cô. Tuy rằng đây là nhờ phúc của Thiệu Lâm đã mất nhưng có sao đâu? Chỉ cần người hưởng phúc là mình thì cô cũng chẳng ngại đi bắt chước Thiệu Lâm để hấp dẫn sự chú ý của anh

Chỉ đáng tiếc, ở bên anh lâu như vậy, tuy rằng anh không tệ với cô nhưng cũng chẳng có gì gọi là tiến triển. Ngay cả hôn còn không có thì đến bao giờ mới có thể kết hôn đây?

Cô không thích không khí nặng nề lúc này, nghĩ nên nói gì để hấp dẫn sự chú ý của anh.

- Mã Lệ còn cười em, sao lại tự mình đi mua nhẫn, cô ấy nói nhẫn là phải để đàn ông mua, đeo mới có ý nghĩa...

Nói xong lại lén liếc mắt nhìn Triệu Hi Thành.

Triệu Hi Thành đương nhiên nghe ra ý tứ của cô, bọn họ đã quen nhau hơn 1 năm. Tống gia thường xuyên tỏ ý muốn hai người đính hôn. Nếu nói Triệu Hi Thành anh muốn kết hôn thì chắc cũng chỉ có là với người con gái trước mặt này, bởi vì đến giờ, cũng chỉ có cô là khiến anh hơi vui vẻ lên chút. Nhưng không biết vì sao, anh không có cách nào làm chuyện này. Cho dù chỉ là hơi thân thiết với cô anh cũng có cảm giác tội lỗi. Bởi vì anh coi cô là Thiệu Lâm để tự an ủi mình, nhưng rõ ràng biết cô ta không phải là Thiệu Lâm. Bất kì hành động thân thiết nào đều khiến anh có cảm giác như mình đã phản bội Thiệu Lâm, đây là điều anh không thể làm

Cô ta khiến cho anh luôn mâu thuẫn như vậy

Triệu Hi Thành thở dài, tránh nặng tìm nhẹ trả lời:

- Được, ngày mai em lại đi chọn đi, chọn được rồi gọi điện cho anh!

Sắc mặt Tống Thiệu Vân buồn bã, cúi đầu, nhẹ nhàng nói:

- Em không mua nổi một chiếc nhẫn sao? Anh biết thừa là em không phải có ý đó...

Cô cúi đầu nói, giọng nói không còn vẻ nũng nịu nữa, lúc cúi đầu trông như khi Thiệu Lâm buồn bã. Trong nháy mắt, Triệu Hi Thành lại cảm thấy đây chính là Thiệu Lâm, ảo giác này lại khiến anh cảm thấy vừa đau đớn, vừa ngọt ngào

Lòng anh lại dịu lại nói:

- Hôm nay muộn rồi, để mai bàn chuyện này đi

- Thật sao?

Tống Thiệu Vân vui mừng ngẩng đầu lên, sự đắc ý lộ rõ khiến cảm giác vừa rồi của Triệu Hi Thành bị phá tan không còn lại gì. Triệu Hi Thành như ngã từ cao xuống, lòng vô cùng phiền muộn

Cũng may đã đến Tống gia, anh dừng xe trước cổng, lạnh lùng nói:

- Đến rồi, em xuống đi

Tống Thiệu Vân vươn người định hôn anh nhưng Triệu Hi Thành theo bản năng né đi, Tống Thiệu Vân ngẩn ra, vẻ mặt ngượng ngùng. Triệu Hi Thành nói:

- Mau vào đi thôi!

- Anh không vào sao? Mấy hôm trước cha em còn nói muốn gặp anh!

Tống Thiệu Vân như tủi thân mà nói

Lão hồ li kia muốn gặp anh chẳng qua là muốn bọn họ nhanh đính hôn mà thôi, nghĩ vậy anh cảm thấy phiền chán nói:

- Thôi, anh không vào đâu. Cũng muộn rồi, anh phải về với Thế Duy, hôm nay nó còn đang dỗi anh

Tống Thiệu Vân thất vọng gật đầu, xuống xe cẩn thận đi vào. Chưa chờ cô ta vào cửa thì Triệu Hi Thành đã lái xe rời đi.

Nhìn bóng xe dần xa, lòng Tống Thiệu Vân trống rỗng. Cô thực sự không hiểu nổi người đàn ông này, lúc nóng lúc lạnh. Cô cũng biết trong lòng anh, cô còn lâu mới bằng được Thiệu Lâm nhưng cô cũng chẳng cần, sao phải đi so đo với người chết? Hơn nữa vừa rồi anh cũng đã đồng ý bàn chuyện đính hôn với cô. Triệu Hi Thành luôn là người nói một không hai. Xem ra chuyện đính hôn chỉ là sớm muộn. Chỉ cần đạt được mục đích đó là được, còn lại từ từ là được. Ngày còn dài như vậy, nhất định sẽ có ngày cô thay thế được vị trí của Tống Thiệu Lâm.

Nghĩ vậy lòng cô lại thoải mái, khe khẽ hát một bài hát rồi đi vào.

Mục lục
Ngày đăng: 08/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục