Gửi bài:

Chương 163 - Nghĩ cách cứu viện

Chiều hôm đó, Triệu Hi Thành đi theo địa chỉ bọn cướp nhắc đến gặp mặt trao đổi. Lúc về, vẻ mặt anh lo lắng vô cùng

Người của Triệu gia đang lo lắng vì sự an toàn của anh, thấy anh bình an trở về thì đều thở phào, sau đó vây đến hỏi thăm mọi chuyện

Triệu phu nhân sai người hầu pha trà nóng cho Hi Thành rồi cho người hầu lui mới hỏi:

- Sao rồi? Con có gặp Thiệu Lâm không?

Bà nghĩ nơi Hi Thành đến chính là chỗ Thiệu Lâm bị nhốt

Triệu Hi Thành nhấp một ngụm trà lắc đầu:

- Không có, bọn họ hẹn con ở một căn phòng riêng, chỗ đó không phải là nơi có thể nhốt người. Hơn nữa bọn họ còn muốn dùng Thiệu Lâm để uy hiếp chúng ta thì sao có thể để con biết chỗ Thiệu Lâm được?

Triệu phu nhân cúi đầu:

- Mẹ lo quá nên hồ đồ rồi...

Triệu lão gia nghiêm túc hỏi:

- Rốt cuộc bọn chúng muốn chúng ta làm gì?

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Triệu Hi Thành càng nghiêm trọng, anh đảo mắt nhìn mọi người, ánh mắt này khiến ai nấy đều rất lo lắng

Triệu Hi Thành nói từng từ từng chữ, giọng lạnh như băng:

- Bọn chúng yêu cầu chúng ta vận chuyển ma túy cho bọn chúng.

- Vận chuyển ma túy

Đến ngay cả Triệu lão gia là người đã quen mọi phong ba cũng có chút hoảng sợ chứ đừng nói đến Triệu phu nhân và Triệu Hi Tuấn quen sống an nhàn.

Triệu Hi Tuấn mở to mắt, vẻ mặt kinh hoàng, hoảng sợ nói:

- Bọn họ là...

Sắc mặt Triệu lão gia cũng trở nên trắng bệch, ông vốn nghĩ chỉ là bắt cóc bình thường, cho dù bọn cướp thế lực lớn thì cũng chỉ là muốn nhiều tiền nhưng giờ lại liên quan đến ma túy thì thực sự là ngoài dự tính của ông. Ai cũng biết chỉ những băng đảng có thế lực nhất, độc ác nhất, khó bắt nhất mới dây đến ma túy. Da đầu ông hơi run lên, cảm thấy mọi chuyện dần vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.

Triệu Hi Thành lại nói tiếp:

- Bọn chúng muốn chúng ta giấu hàng của chúng vào kho của chúng ta để tránh công an điều tra

- Không được!

Triệu Quốc Xương quả quyết lắc đầu:

- Chuyện này quyết không thể đồng ý! Một khi bị tra ra thì không chỉ là một nhà chúng ta mà cả Triệu thị cũng coi như xong

Mặt Triệu Hi Tuấn không còn chút máu:

- Cũng may chúng ta còn có chút manh mối về nơi ẩn thân của chị dâu, chỉ cần cứu được chị dâu thì sẽ không bị uy hiếp nữa

Triệu phu nhân phụ hoạ theo đuôi:

- Đúng, đầu tiên cứu Thiệu Lâm mới là quan trọng nhất

Bà nhìn Triệu Hi Thành:

- Chẳng phải con đã sai người đi thăm dò sao. Có tin gì không?

- Hẳn là sắp rồi! Lý Thêm làm việc rất chắc chắn, chỉ cần có manh mối thì nhất định có thể điều tra ra! Chỉ là...

Triệu Hi Thành thoáng dừng lại, mày nhăn tít, nhìn về phía cha, thấy vẻ mặt cha cũng chất chứa ưu phiền:

- Chỉ là bọn họ dám đem việc bí mật này nói cho chúng ta thì có thể thấy là đã quyết tâm lôi chúng ta xuống nước, bọn họ người đông còn có cả súng ống! Thế lực không nhỏ...

- Bất kể Thiệu Lâm có ở trên tay bọn họ hay không thì bọn họ cũng sẽ không buông tha chúng ta! Sau này nhất định sẽ rất rắc rối

Triệu Quốc Xương lo lắng tiếp lời. Bị trùm ma túy theo dõi thì chẳng phải là điều gì vui vẻ, khó mà phòng bị.

Trong mắt Triệu Hi Thành hiện lên một tia ngoan lệ, oán hận nói:

- Cho nên con nghĩ, để tránh hậu họa về sau, chúng ta nhân cơ hội này diệt trừ bọn họ đi. Bọn chúng dám bắt cóc Thiệu Lâm, cơn giận này thực sự không thể nuốt được

Mắt Triệu Quốc Xương lóe sáng:

- Con muốn làm gì

- Báo cảnh sát

Triệu phu nhân vội vàng phản đối:

- Không được, rất nguy hiểm! Nếu bọn cướp vừa nhìn thấy cảnh sát mà hại đến Thiệu Lâm thì làm sao?

Triệu Hi Tuấn cũng lo lắng:

- Đúng, cứ cứu chị dâu ra rồi tính sau

Triệu Quốc Xương cũng đồng ý với ý kiến của con cả:

- Nếu không nhân cơ hội này một lưới bắt sạch bọn chúng, chờ bọn chúng phát hiện Thiệu Lâm đã được cứu thì nhất định sẽ phát hiện có vấn đề. Để bọn chúng sống sót thì chúng ta sẽ gặp rắc rối sau này. Lần sau chỉ e không còn đơn giản là bắt cóc nữa

- Con sẽ cùng Lý Thêm cứu Thiệu Lâm ra trước rồi đuổi bám theo bọn chúng, chờ cảnh sát đuổi tới rồi thì khống chế cho tốt sẽ không để ai lọt lưới

Triệu Hi Thành đập mạnh lên bàn khiến mọi người đều giật mình:

- Bọn chúng sẽ phải trả giá về những hành động này

Mọi người đều hoảng sợ, như đã ngửi thấy mùi máu tanh

Lúc này, điện thoại của Triệu Hi Thành vang lên, vừa nhìn thấy số điện thoại thì Triệu Hi Thành vui mừng nhận:

- Lý Thêm, có tin tức chưa?

Người Triệu gia đều ngừng thở, vẻ mặt lo lắng

- May không làm hỏng việc, tôi đã tìm được chỗ phu nhân bị bắt

Triệu Hi Thành mừng rỡ hét lớn:

- Thật tốt quá

Những người Triệu gia đều vui mừng theo

- Lý Thêm, cảm ơn cậu! Cậu mau triệu tập các anh em! Chuẩn bị vũ khí... đúng, tốt nhất là súng! Không có thì đi mua! Tôi biết cậu có cách! Tiền không thành vấn đề! Những người tham gia hôm nay tôi sẽ có hậu tạ

Triệu Hi Thành và Lý Thêm bàn tính mọi việc xong xuôi rồi mới cúp máy

Sau khi cúp máy, anh nghiêm túc nói với Triệu Quốc Xương:

- Cha, giờ báo cảnh sát thì nhất định cảnh sát sẽ không để chúng ta hành động một mình, cũng chẳng biết bọn họ sẽ sắp xếp ra sao. Buổi tối cha chờ con đi rồi mới báo cảnh sát. Cho bọn họ nửa tiếng chuẩn bị hẳn sẽ không muộn

Triệu Quốc Xương cũng kiên quyết gật đầu:

- Được! Các con phải thật cẩn thận

Buổi tối, Chu Thiến tản bộ trong nhà xưởng. Cô đi đến bên cửa sổ, ánh trăng đêm nay ảm đạm, bên ngoài tối đen, nơi này đến tối đều yên tĩnh chết người, chỉ có tiếng gió rít qua khiến người ta rợn tóc gáy

Chu Thiến nhìn ra bên ngoài nghĩ: nếu Hi Thành nhìn thấy manh mối kia thì hẳn anh sẽ sớm xuất hiện để cứu cô

Đúng lúc này, cửa nhà xưởng đột nhiên bị người dùng sức đẩy ra.

Chu Thiến nhìn lại, chỉ thấy Văn Phương xoay người khóa cửa lại rồi nhìn cô bằng vẻ mặt oán hận, sau đó bước nhanh về phía cô như muốn ăn tươi nuốt sống Chu Thiến vậy

Chu Thiến hoảng sợ vội lùi về phía sau vài bước, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt. Văn Phương nhanh chóng đi đến bên cô, bàn tay như xương khô bóp chặt cổ tay Chu Thiến như chiếc gọng kìm, hai mắt hung hăng nhìn Chu Thiến đầy ác độc, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Không thể ngờ Hi Thành vì mày mà đáp ứng yêu cầu của Phong ca! Thiệu Lâm, mày rốt cuộc đã dùng cách gì mê hoặc Hi Thành thần hồn điên đảo như vậy!

Chu Thiến cả kinh, cũng bất chấp cơn đau đớn, vội hỏi:

- Cô có ý gì? Chẳng lẽ Hi Thành đã đồng ý với bọn chúng

Chẳng lẽ anh không để ý đến tòa nhà cao tầng kia?

Văn Phương không để ý đến cô, cô ta như đang đắm chìm trong cơn phẫn nộ của mình, tay càng bóp chặt, móng tay dài bấm vào da thịt Chu Thiến:

- Tôi mang thai với anh ấy nhưng anh ấy chẳng buồn nhìn tôi một lần. Tôi mất con anh ấy cũng chỉ dùng tiền đuổi tôi đi. Nhưng anh ấy vì cô và đứa trẻ mà đến mang cũng không cần. Vì sao? Vì sao?

Cảm xúc của cô ta càng lúc càng kích động, biểu hiện trên mặt cũng trở nên vặn vẹo.

- Cô có gì hơn tôi! Lúc trước cô chẳng qua là khiến anh ấy có chút hứng thú mà thôi. Rốt cuộc cô đã bỏ bùa gì anh ấy. Vì sao cô có được chân tình của Hi Thành mà tôi lại thê thảm thế này

Văn Phương buông tay, hai tay ôm đầu, ra sức vò tóc rồi khóc rống lên, như kẻ điên cuồng

- Vì anh ấy mà tôi trả giá nhiều như vậy! Tôi nhận lại được gì? Được cái gì? Tôi biến thành dạng này, người không ra người, quỷ không ra quỷ... nhưng anh ấy lại vì cô mà chịu buông tha mọi thứ! Tôi hận! Tôi hận!

Văn Phương lấy tay chỉ vào cô, tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch, hai mắt đỏ bừng như quỷ

Chu Thiến cầm cổ tay bị cô ta cào chảy máu mà bước lùi dần về góc tường, âm thầm cảnh giác, lòng vừa hoảng vừa sợ

- Văn Phương, cô bình tĩnh một chút...

Văn Phương lại đi từng bước về phía cô, cả người vì kích động mà run run, ánh mắt âm trầm đáng sợ.

- Anh ấy ngay cả tính mạng cũng không cần, chỉ muốn bảo vệ cô và con sao? Hừ hừ

Cô ta cười lạnh, tiếng cười như quỷ khóc:

- Tôi không cho các người toại nguyện, tôi sẽ không để cô sống mà quay lại bên Hi Thành. Cô là tâm can bảo bối của anh ấy sao? Thế thì tôi sẽ moi tim anh ta, móc gan anh ta! Hủy diệt bảo bối của anh ta! Tôi muốn cả đời anh ta phải sống trong đau khổ

Chu Thiến bị cô ta dồn ép đến góc tường, cô hoảng sợ nhìn Văn Phương nói:

- Văn Phương, cô muốn làm gì? Cô bình tĩnh chút đi! Cô làm như vậy là phạm pháp, cô sẽ phải ngồi tù...

- Ha ha...

Văn Phương cười lanh lảnh:

- Tôi đến chết còn không sợ thì sợ gì ngồi tù, dù chết thì cũng phải để cô chôn cùng mới được

Cô ta lấy trong túi áo trước ra một ống tiêm, bên trong đầy những chất lỏng, cô ta chĩa kim tiêm về phía cô:

- Đừng sợ, liều lượng thế này đủ cho mẹ con các người được chết trong thoải mái rồi. Một chút thôi, rất nhanh thôi, cô sẽ được chết trong khoái hoạt, coi như tôi nể tình bạn bè lâu năm.

Chu Thiến nhìn chằm chằm ống tiêm trên tay cô ta, trong ống tiêm lóe ra ánh sáng màu xanh quỷ dị, trong lòng cô đầy sợ hãi. Không, cô không thể chết được, cô không thể để người khác làm tổn thương đến con yêu của mình. Văn Phương nắm lấy cánh tay Chu Thiến như thể sắp tiêm vào tay cô

Dưới tình thế cấp bách, Chu Thiến dùng hết sức lực đẩy cô ta ra. Văn Phương bất ngờ không kịp phòng bị, bị cô ta đẩy ngã, kim tiêm rơi xuống đất

Chu Thiến ôm bụng chạy ra ngoài cửa lớn, vừa chạy vừa hô to:

- Cứu tôi với!

Nhưng khi Văn Phương đi vào thì cô ta đã khóa cửa, người bên ngoài tuy thấy có tiếng động nhưng không thể vào được

Chu Thiến đập cửa hét lớn:

- Cứu tôi với! Văn Phương muốn giết tôi

Giờ Phong ca của bọn họ hẳn sẽ không để cô gặp chuyện bất trắc mới đúng, hành vi của Văn Phương hẳn là giấu bọn họ, nếu không đã không cần khóa cửa

Phong ca nghe được bên trong có động, vội kêu to:

- Văn Phương, cô điên à! Người đàn bà này giờ không thể dây vào. Việc sắp thành công rồi. mau mở cửa ra, nếu không tôi sẽ giết cô

Văn Phương căn bản chẳng coi lời hắn ta ra gì, cô ta lẩm bẩm:

- Giết tôi cũng được, dù sao tối cũng chẳng muốn sống nữa rồi. Chỉ cần tôi giết được Thiệu Lâm thì chết chẳng còn gì tiếc nuối nữa.

Vừa nói vừa nhặt ống tiêm lên rồi đuổi theo Chu Thiến

Chu Thiến bị mồ hôi lạnh tẩm ướt, sắc mặt trắng bệch, thấy cô ta vọt tới thì vội vàng ôm bụng né tránh, vì hành động bất tiện mà sắp bị Văn Phương bắt được

Văn Phương cầm kim tiêm đuổi theo sau cô, miệng kêu la không ngừng. Cô ta giờ đang tính nhân lúc Phong ca chưa vào được thì phải đâm kim tiêm lên người Chu Thiến trước. Mắt thấy cửa lớn đang bị phá, tình thế khẩn cấp nên cũng không thể nghĩ được nhiều, chỉ cần đâm được Chu Thiến vào đâu thì đâm.

Cô ta cứ thế huơ kim về phía Chu Thiến, nhưng lần nào Chu Thiến cũng né tránh được. Trong nhà xưởng nhiều máy móc, đôi khi cô còn ném lại một số sắt thép lên người Văn Phương để kéo dài khoảng cách. Nhưng Chu Thiến dù sao cũng đã có thai 8 tháng, dần dần cũng mệt đi. Hơn nữa Văn Phương cũng trở nên điên cuồng mà đuổi theo, không hề tránh né, cứ như vậy, rất nhanh cô ta đã giữ được Chu Thiến lại

Văn Phương hét lớn:

- Cô chết đi

Sau đó hung hăng đâm kim tiêm lên người Chu Thiến. Cả người Chu Thiến mất sức, sắc mặt tái mét không còn sức chống trả, chỉ đành trơ mắt nhìn kim tiêm đâm xuống...

Đoàng!

Một tiếng nổ vang lên, vẻ mặt Văn Phương cứng đờ, động tác ngừng lại. Sau đó, cô ta cúi đầu, kinh ngạc nhìn bụng mình, nơi đó có một lỗ thủng máu chảy đầm đìa

Văn Phương khẽ buông tay, ống tiêm rơi xuống đất, cô ta bưng vết thương mà ngã xuống, vẻ mặt đau đớn.

Chu Thiến bị cảnh trước mắt dọa cho ngây người, cô ôm mặt hoảng sợ nhìn Văn Phương trúng đạn

- Văn Phương!

Chu Thiến khẽ gọi, tuy rằng cô ghét Văn Phương, oán hận Văn Phương nhưng không mong thấy cảnh cô ta chết trước mặt mình

Phong ca cầm súng đi tới, họng súng vẫn còn khói. Phía sau hắn là vài gã áo đen nhìn Văn Phương với vẻ thản nhiên như thể đây chẳng là chuyện gì đáng để nói

Phong ca đi đến bên Văn Phương, hung hăng nhìn cô ta một cái như nhìn con chó sắp chết, giận dữ nói:

- Định phá hoại chuyện của tao! Mày nghĩ mày có mấy mạng! Chống đối tao à! Tao đạp chết mày dễ như đạp chết con kiến mà thôi

Văn Phương nằm trên đất mà rên rỉ, máu tươi chảy ra không ngừng. Phong ca quay đầu nhìn Chu Thiến, lạnh lùng hỏi:

- Triệu phu nhân không sao chứ?

Cái gì gọi là giết người không chớp mắt, đến giờ Chu Thiến đã biết. Cô nhìn Văn Phương, người run lên. Phong ca cười lạnh:

- Triệu phu nhân, cô đừng sợ, chỉ cần chồng cô chịu hợp tác thì tôi sẽ không đối xử với cô như thế

Nói xong nhặt ống tiêm bên người Văn Phương lên rồi cùng đám người kia đi ra ngoài

Chu Thiến vội gọi hắn ta lại, Phong ca quay đầu nhìn cô. Chu Thiến chỉ vào Văn Phương nói:

- Vậy cô ấy thì làm sao đây?

Phong ca tàn nhẫn cười:

- Để mặc cô ta đi thôi, nếu cô ghét cô ta thì cô thích làm gì cũng được, giẫm chết cô ta cũng vô tư

Nói xong đi ra ngoài rồi khóa cửa lại

Chu Thiến nhìn Văn Phương, giờ cô ta hơi thở mỏng manh, trán toát mồ hôi lạnh, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt. Nhưng đến tận lúc này, ánh mắt cô ta nhìn Chu Thiến vẫn đầy oán hận.

Văn Phương khó nhọc nói:

- Giờ... cô vui rồi! Mạng cô ... tốt thật! Không thể... giết chết cô... nhưng tôi sẽ không tha cho cô đâu, tôi... thành quỷ cũng sẽ ... không tha cho cô!

Chu Thiến cảm giác được sinh mệnh của cô ta dần dần yếu ớt, không khỏi thương hại nhìn cô ta mà nói:

- Văn Phương, cô vốn cỏ thể sống rất hạnh phúc, cô là sinh viên giỏi, lại làm việc trong Triệu thị, cô vốn có thể gặp được một người yêu cô, có được gia đình hạnh phúc của chính mình. Cô có con đường đi của riêng mình nhưng lại cố gắng mà cướp đường đi của người khác. Cô rơi xuống bước đường này có gì mà oán trách. Cô oán trách tôi cướp Hi Thành nhưng hình như cô quên mất, ngay từ đầu anh ấy đã là chồng tôi, cô mới là người thứ ba, đứa trẻ trong bụng cô có sinh ra cũng chỉ là con tư sinh. Ngay từ đầu cô đã đặt mình vào vị trí khiến người ta phỉ nhổ thì sẽ chẳng được ai tôn trọng. Cô không thương mình thì làm gì có ai yêu cô. Văn Phương, nếu con người thực sự có kiếp sau thì tôi mong kiếp sau cô hãy tự biết quý trọng chính mình!

Văn Phương cười thảm:

- Cô nói hay như vậy chẳng qua là vì cô đã thắng thôi. Trận này tôi thua, tôi thua trong tim Hi Thành. Hi Thành chưa từng yêu tôi...

Máu của Văn Phương chảy như suối khiến xung quanh cô ta đều đỏ hồng:

- Nhưng tôi sẽ nguyền rủa các người, tôi nguyền rủa các người cả đời không được hạnh phúc, vĩnh viễn không được ở bên nhau

Giọng cô ta càng lúc càng yếu dần đi nhưng sự oán độc trong lời nói lại khiến Chu Thiến dựng tóc gáy

- Văn Phương, cô làm gì thế, lòng cô đầy oán hận, cuối cùng chỉ là tự mình hại mình...

- Tôi chính là không muốn nhìn thấy các người hạnh phúc đó

Chu Thiến nhìn khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của cô ta mà không nói gì, cũng mặc kệ cô ta, lùi ra phía sau vài bước

Đột nhiên, ngoài cửa sổ có người nhẹ giọng gọi:

- Thiệu Lâm! Thiệu Lâm!

Ban đầu Chu Thiến còn tưởng mình nghe nhầm nhưng càng lúc tiếng gọi càng rõ, cô không nghe nhầm, là giọng của Hi Thành. Lòng Chu Thiến mừng rõ, vội chạy tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài

Một bên cửa sổ lộ ra một gương mặt, nương theo ánh đèn có thể thấy rõ những đường cong góc cạnh và ngũ quan tuấn mỹ, đó chẳng phải là Triệu Hi Thành sao? Trái tim Chu Thiến thả lỏng, nước mắt ứa ra

- Hi Thành! Hi Thành!

Cô nghẹn ngào

- Anh nhìn thấy hai chữ đó đúng không?

Triệu Hi Thành vươn cánh tay qua song sắt mà vuốt ve khuôn mặt cô, khuôn mặt cô tiều tụy đi nhiều khiến anh rất đau lòng:

- Đúng thế! Thiệu Lâm, em có khỏe không?

Chu Thiến liên tục gật đầu:

- Em khỏe lắm!

Cô nhìn anh, sắc mặt anh tái nhợt, mắt đầy tơ máu, râu ria xồm xoàm, tiều tụy vô cùng. Nhất định anh đã rất lo lắng, lòng Chu Thiến vô cùng chua xót.

Triệu Hi Thành nói:

- Em lùi ra xa một chút, anh cắt lan can

Chu Thiến lùi ra hai bước rồi khẽ nói:

- Bọn họ đều ở bên ngoài, còn có súng nữa

Triệu Hi Thành nhìn cô cười trấn an:

- Anh biết rồi, em đừng lo

Triệu Hi Thành lùi ra sau, có một người tay cầm kìm lớn bước ra, nhanh chóng cắt đứt hai cây song sắt. Cắt đi rồi, Triệu Hi Thành tiến vào, cũng có vài người đi theo anh vào. Sau đó, Triệu Hi Thành vội vã ôm Chu Thiến vào lòng, vuốt tóc cô rồi hôn lên mặt cô như muốn xóa tan mọi sợ hãi, lo lắng trong lòng

Chu Thiến dựa vào vòm ngực ấm áp, nghe nhịp tim quen thuộc của anh mà cảm thấy vô cùng an toàn, chẳng sợ hãi gì nữa

Một người ở phía sau khẽ nói:

- Sếp Triệu, nhân lúc bọn họ chưa phát hiện thì mau đi thôi

Lúc này Triệu Hi Thành mới buông Chu Thiến ra, anh khẽ nói với Chu Thiến:

- Em ra ngoài trước đi, đừng sợ, anh sẽ đỡ em

Chu Thiến cũng không phải là loại con gái mềm yếu, biết thời gian cấp bách nên vội cùng Triệu Hi Thành đi ra cửa sổ, bên ngoài đã có người tiếp ứng

Nhưng đang lúc Chu Thiến trèo lên cửa sổ thì trên mặt đất đột nhiên vang lên một tiếng kêu khàn khàn mà thê lương, tiếng kêu này như dùng hết sức của cô ta, ngân vang vô cùng

- Người đâu, mau đến đây, Thiệu Lâm muốn chạy trốn

Giọng nói thê lương trong đêm yên tĩnh trở nên cực kì đáng sợ, ngoài cửa lớn truyền đến những tiếng hỗn độn.

Mục lục
Ngày đăng: 09/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục