Gửi bài:

Chương 144 - Giải quyết

Anh em họ Hồ nghe được lời Triệu Hi Thành nói thì đều sợ đến ngây người. Hồ Giai Giai thậm chí còn ngừng khóc, kinh hãi nhìn khuôn mặt tuấn mỹ mà âm ngoan của Triệu Hi Thành

Triệu Hi Thành đi đến trước mặt Hồ Giai Giai, từ cao nhìn xuống cô ta, trong mắt tràn ngập sự khinh thường:

- Cô nghĩ rằng tôi sẽ để mặc cô hết lần này đến lần khác làm tổn thương vợ tôi sao? Lần trước tôi bỏ qua cho cô cô nghĩ tôi là quả hồng nát hay sao? Không phải cố ý? Tôi thấy là cô có ý trả thù. Tôi muốn cô phải trả giá vì những gì mình đã làm

Anh quay đầu nhìn trợ lý nam quát:

- Đi gọi chủ quản của các người đến

Trợ lý nam thất kinh, nhìn Hồ Gia Hào lại nhìn Triệu Hi Thành, nhất thời không biết nên làm gì. Triệu Hi Thành mắt sắc như đao mà nhìn anh ta:

- Còn không đi mau

Trợ lý kia run lên rồi đi ra ngoài tìm chủ quản

Hồ Giai Giai thấy chuyện đã ầm ĩ đến tận chủ quản thì biết lần này nhất định sẽ bị công ty sa thải, trong lòng hoảng hốt tới cực điểm. Cô ta vừa khóc vừa liên tục lắc đầu, nước mắt như mưa, lớp son phấn trên mặt nhòe nhoẹt, chật vật vô cùng. Cô ta nhìn Triệu Hi Thành rồi xin tha thứ:

- Không phải không phải...... Tôi thật sự không phải cố ý, tôi tuyệt đối không phải là trả thù...... Ô ô...... Tôi biết sai rồi... về sau tôi không dám nữa... ô... xin... xin anh tha thứ cho tôi, đừng để công ty sa thải tôi...

Cô ta ngập tràn hi vọng với tương lai, khát khao đứng nơi đầu sóng ngọn gió, trở thành stylist được người người mền mộ, chẳng lẽ, mọi thứ còn chưa bắt đầu đã lại kết thúc ở thời khắc này sao?

Hồ Giai Giai càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng sợ hãi, sớm biết như thế, cô nhất định sẽ không đi trêu chọc Tống Thiệu Lâm, nhất định không dám châm chọc, khiêu khích, diễu võ dương oai với Tống Thiệu Lâm, nếu sớm biết sẽ có hậu quả nghiêm trọng cỡ này

Cô ta cuối cùng không nói được gì, chỉ bụm mặt khóc.

Triệu Hi Thành nhìn xuống, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta khóc. Nghe được lời cô ta nói thì cũng chỉ hừ lạnh một tiếng mà không làm gì thêm. Hôm nay phải cho cô ta chút đau đớn, để cô ta sau này có chút e ngại với Thiệu Lâm, không dám có tâm tư ý đồ gì xấu. Về phần có cần đuổi tận giết tuyệt hay không... Anh cũng không ngại nhưng chỉ sợ Thiệu Lâm ngốc nghếch kia sẽ lại mềm lòng. Anh cũng không muốn để cô nghĩ mình là kẻ tàn nhẫn vô tình

Hồ Gia Hào thấy Triệu Hi Thành như thế thì biết hôm nay anh sẽ không bỏ qua, trong lòng lo lắng vạn phần nhưng sai là tại em mình, đầu tiên là em mình bịa đặt vu hãm vợ anh ta, giờ lại làm vợ anh ta bị thương. Dựa vào tính cách của Triệu Hi Thành, chỉ sợ hôm nay em gái mình không bị sa thải là không được. Nhưng em gái mình tuổi còn nhỏ, vốn tràn ngập hi vọng với tương lai, nếu vì chuyện này mà hủy đi mọi thứ, với cá tính của nó thì hẳn là sau này sẽ khó mà bước tiếp. Anh ta là anh trai sao có thể mặc kệ chuyện này?

Hồ Gia Hào bình ổn lại cảm xúc của chính mình, thấy Triệu Hi Thành thái độ cứng rắn nhưng Triệu phu nhân đứng sau lại nhìn em gái mình với vẻ không đành lòng thì mắt sáng bừng lên. Hồ Gia Hào biết, chuyện hôm nay nếu muốn cứu vãn được thì chỉ có thể dựa vào Triệu phu nhân mà thôi

Anh ta đứng lên, bước nhanh đến bên Chu Thiến, vẻ mặt khẩn thiết nói:

- Triệu phu nhân, xin cô giơ cao đánh khẽ, tôi biết đều là Giai Giai không tốt, mọi chuyện đều là nó sai. Nhưng xin cô nể tình bạn học, xin cô nể tình nỏ tuổi nhỏ không hiểu chuyện mà cho nó chút hi vọng đi. Cô cũng biết nó là đứa không biết trời cao đất rộng, cô thực sự nhẫn tâm chặt đứt đường sống của nó sao? Xin cô tha cho nó một lần, sau này tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó cẩn thận, tuyệt đối không để nó ăn nói hàm hồ, làm xằng làm bậy! Triệu phu nhân...

Càng nói giọng Hồ Gia Hào càng thấp dần đi, vẻ mặt cầu xin

Chu Thiến nhìn anh ta, thân hình cao lớn của Hồ Gia Hào cung kính cúi người trước mặt cô. Nghĩ bình thường anh ta cũng là người được mọi người trong công ty sùng bái, bình thường cho dù là khách hàng cũng sẽ nể mặt anh ta vài phần. Chỉ sợ tới giờ chưa từng ăn nói khép nép với ai như vây, vì em gái mà phải như thế, thật sự là người anh tốt. Hồ Giai Giai sở dĩ kiêu ngạo, ương ngạnh chỉ sợ cũng là vì được cưng chiều quá nhiều, cho nên cô ta coi rằng mọi thứ phải xoay quanh cô ta, quá tự cao rồi

Chu Thiến nhìn Hồ Giai Giai ngồi trên đất mà khóc kia, cô ta cảm nhận được ánh mắt của cô, ngẩng đầu nhìn cô rồi lại vội cúi đầu, không dám nhìn thẳng cô

Cô thở dài nói với Hồ Gia Hào:

- Thầy Hồ, anh có lẽ cho rằng hôm nay chúng tôi ỷ thế hiếp người. Nhưng anh ngẫm lại đi, việc ngày hôm nay đổi lại là khách hàng khác thì sẽ hơn gì? Vấn đề là ở cô ấy chứ không phải chúng tôi. Yêu Ti Lệ coi trọng nhất là thái độ phục vụ. Bất kể thế nào, hôm nay tôi tới là khách, nhưng thái độ phục vụ của cô ấy thế nào anh cũng thấy rồi đó, tôi không phải nói nhiều lời chứ. Hôm nay cô ấy làm tôi bị thương, mặc kệ là cô ấy cố ý hay không cẩn thận thì cũng không tránh được bị phạt vì làm việc không chuyên tâm. Đợi chủ quản đến, tôi sẽ không nói lung tung một chữ, mọi thứ cứ để công ty quyết định đi.

Những lời này vô cùng hợp tình hợp lý, Hồ Gia Hào á khẩu không trả lời được, nhìn em gái lắc lắc đầu

Hồ Giai Giai nghe xong lời Chu Thiến thì hi vọng đang dâng lên lại tan biến, khóc càng thống thiết. Giờ cô ta đã không còn tâm tư oán hận Chu Thiến, lòng chỉ lo lắng cho tương lai của mình, không biết có thể bị sa thải không. Nếu thật sự không được làm ở Yêu Ti Lệ thì làm ở những chỗ khác có tiền đồ gì?

Mà Triệu Hi Thành nghe Chu Thiến nói vậy thì cũng hiểu ý của cô, xem ra cô không muốn làm tuyệt tình, dạy dỗ xong vẫn để cho cô ta đường sống

Ây dà... cô gái ngốc này

Lúc này, chủ quản đẩy cửa đi vào.

Cô sớm đã nghe được trợ lý kể lại mọi chuyện. Nhưng dù sao trợ lý cũng là cấp dưới của Hồ Gia Hào nên vẫn không dám kể chuyện Hồ Giai Giai chậm trễ với khác, chỉ nói cho chủ quan rằng Hồ Giai Giai làm khách bị thương, khách đang nổi giận

Chủ quản đi vào, đầu tiên hung hăng lườm Hồ Giai Giai đang ngồi khóc kia. Sau đó nhìn Triệu Hi Thành mà cúi đầu xin lỗi:

- Xin lỗi, mọi chuyện đều là lỗi của chúng tôi, xin ngài đừng giận

Sau đó trừng mắt nhìn Hồ Giai Giai đang khóc kia mà khẽ quát:

- Còn không mau đứng lên, nhìn cô bây giờ còn ra thể thống gì nữa? Còn không mau đứng lên xin lỗi khách?

Hồ Giai Giai cũng biết nếu giờ bọn họ nói thêm nửa câu bất lợi với mình thì chắc chắn sẽ bị đuổi. Vì để cho bọn Chu Thiến nguôi giận, cũng vì tranh thủ biểu hiện trước mặt chủ quan mà cô ta lập tức nhào tới bên Chu Thiến nói:

- Rất xin lỗi, xin hãy tha thứ cho tôi, không phải tôi cố ý, xin tha thứ cho sự sơ sẩy lần này của tôi

Sau đó lại khẽ nói chỉ đủ cho Chu Thiến nghe được, giọng khàn khàn:

- Xin cô tha cho tôi một con đường sống, về sau tôi không dám động chạm đến cô nữa. Tôi không muốn bị đuổi khỏi trường, xin cô...

Cô ta thấy, chỉ cần Chu Thiến có thể buông tha mình thì chỗ Triệu Hi Thành chẳng có vấn đề gì nhiều. Chỉ cần bọn họ không nói gì thì chuyện này vẫn còn có hi vọng, anh cô ta vẫn có chút quan hệ trong công ty.

Hồ Giai Giai hai mắt đẫm lệ nhìn Chu Thiến, trong mắt là sự cầu xin. Hồ Gia Hào ở bên cũng đầy vẻ khẩn cầu

Từ sau khi chủ quản bước vào Triệu Hi Thành cũng không nói thêm gì, giao quyền quyết định cho Chu Thiến.

Chủ quản đi tới, nhìn vết thương của Chu Thiến rồi nói:

- Vì để an toàn, vẫn là để chúng tôi đưa cô đến bệnh viện trước đi, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ xử lý cẩn thận. Trợ lý thực tập làm cô bị thương nhất định sẽ bị xử phạt thích đáng.

Nghe vậy, anh em họ Hồ đều tái mặt. Hồ Giai Giai lại òa khóc

Chu Thiến nhìn bọn họ, yên lặng một hồi rồi đứng lên, đi đến bên Triệu Hi Thành rồi nói với chủ quản:

- Vậy đến bệnh viện trước đi

Những lời gây bất lợi với Hồ Giai Giai cô không nói nhưng bảo cô giải vây cho Hồ Giai Giai thì cô cũng không làm được. Về phần kết quả thế nào thì để mặc công ty quyết định đi

Cô nhìn Triệu Hi Thành cười cười, khẽ nói:

- Cảm ơn anh

Rất cảm ơn anh đã tôn trọng ý kiến của cô như vậy

Triệu Hi Thành ôm eo cô, nhìn cô cười dịu dàng, nhỏ giọng nói:

- Anh muốn ăn cánh gà rán em làm lần trước

- Đơn giản thôi

Phía sau, Hồ Gia Hào thở phào nhẹ nhõm một hơi. Chỉ cần thái độ của khách hàng không quá kiên quyết thì phía công ty anh ta vẫn có cách, ít nhất Hồ Giai Giai sẽ không bị khai trừ

Hồ Giai Giai thì chịu đủ dày vò, sợ bọn Triệu Hi Thành thái độ cứng rắn ép công ty sa thải cô ta, mãi đến khi bọn họ không nói gì mà đi ra ngoài thì tim treo nơi cuống họng cũng được thả lỏng

Lúc này, lưng cô ta bị mồ hôi lạnh tẩm ướt, tóc hỗn độn, mặt đầy nước mắt, nhìn theo bóng dáng họ mà mắt lóe ra, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Đến bệnh viện, xử lý miệng vết thương xong nhưng Triệu Hi Thành cố ép cô tiêm phòng uốn ván rồi mới quay về biệt thự

Trở lại biệt thự, trời đã chạng vạng.

Chu Thiến quơ quơ ngón tay mình, cười nói:

- Em tạm thời không thể làm cánh gà rán cho anh rồi

Triệu Hi Thành ngồi ở sô pha trong phòng khách, nghe Chu Thiến nói thì kéo cô ngồi lên đùi mình, sau đó cầm lấy bàn tay bị thương của cô mà xót xa nói:

- Anh cũng không đồng ý đâu. Theo anh thấy, tốt nhất em xin nghỉ phép mấy ngày đi, chờ tay khỏi thì đi làm, tránh bị nhiễm trùng.

Chu Thiến cười khan:

- Quá khoa trương rồi đó. Cùng lắm thì mấy ngày này em làm bớt việc đi là được rồi

Triệu Hi Thành ôm eo cô, tựa đầu vào cổ cô:

- Thiệu Lâm, em luôn khiến anh lo lắng

Phải là với người đặc biệt quan tâm thì mới có thể lo lắng như vậy. Chu Thiến cười cười, trong lòng ấm áp, cô vươn tay vuốt tóc Triệu Hi Thành.

Tóc anh thật ngắn, hơn cứng, vuốt vuốt còn bị đau tay nữa

Nghe nói người có tóc như vậy tính cách rất mạnh mẽ. Nhưng dù là người cứng rắn đến đâu cũng phải có những lúc dịu dàng, giống như anh lúc này vậy

Nhưng dần dần, cổ cô bị hơi thở của người nào đó làm cho nóng rực, tay ôm eo cô cũng trở nên xấu xa

Chu Thiến quẫn bách, vội nhìn quanh nói:

- Hi Thành, đây là phòng khách, người hầu có thể đến

Triệu Hi Thành bật cười, anh ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt tối đen sâu như biển, như có sóng nước đang lay động:

- Em xấu thật, em đang nhắc anh ôm em vào phòng sao?

Mặt Chu Thiến nóng bừng như bị lửa đốt, thực sự không chịu được lời đùa cợt này của anh, cô vừa thẹn lại vừa quẫn, lắp bắp nói:

- Em...... Tuyệt đối...... Không có ý này.

Anh ôm ngang người cô, cười xấu xa:

- Không phải, em chính là có ý này, anh rất hiểu

- Không không không, anh thả em xuống, chúng ta còn chưa ăn cơm chiều

- Bây giờ chúng ta đi ăn.

Mục lục
Ngày đăng: 09/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục