Gửi bài:

Chương 136 - Âm mưu đen tối

Lưu Văn Chí ngồi xuống bàn Hồ Giai Giai. Lưu Văn Chí vừa ngồi xuống đã nói:

- Tôi biết lời này là cô cố ý nói cho tôi nghe, tôi cũng biết cô căn bản chẳng phải là muốn giúp tôi, chẳng qua là muốn Thiệu Lâm không thể vào công ty, không thể tranh giành vị trí trợ lý của Khắc Y với cô

Gương mặt trắng nõn nà của Hồ Giai Giai tỏa sáng dưới ánh mặt trời, nhưng nụ cười nơi khóe miệng cô ta lại khiến người ta thấy lạnh lẽo

- Không sai, anh nói đều đúng cả. Nhưng anh cũng nên hiểu, chỉ có làm như vậy thì anh mới có hi vọng. Anh cũng mong được tôi giúp đúng không?

Lưu Văn Chí nhìn nụ cười của cô ta mà cảm thấy lạnh người, mới chỉ là cô gái 18 tuổi mà tâm tư lại thâm trầm như vậy. Anh trầm ngâm một hồi rồi nói:

- Cho dù không vào top 10 tôi cũng vẫn có thể vào công ty

Hồ Giai Giai bưng miệng cười:

- Nếu đã vậy thì anh còn đến tìm tôi làm gì? Anh biết rõ, nếu không vào top 10, không được thầy tốt chỉ dạy thì cơ hội vào công ty sẽ càng lúc càng xa vời. 28 người chọn ra năm người, thực lực tương đương, kết quả này ai dám chắc được?

Lưu Văn Chí bị nói trúng điểm yếu, cúi đầu hồi lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn Hồ Giai Giai, hạ quyết tâm hỏi:

- Cô có cách sao? Nếu muốn gian lận ở công cụ của cô ấy thì không có cơ hội đâu, giờ ai chẳng đều giữ gìn đồ dùng của mình cẩn thận

Hồ Giai Giai chỉ cười, Vương Kỳ ở bên nói:

- Xem ra anh cũng có tâm tư này

Lưu Văn Chí có chút mất tự nhiên, những lúc bị dày vò, quả thực cũng từng có suy nghĩ này. Trong mười người đứng đầu, nếu thực sự muốn kéo ai xuống thì Tống Thiệu Lâm là người tốt nhất để thực hiện. Thứ nhất, cô quả thực không cần công việc này để kiếm sống, cho dù không vào công ty thì cuộc đời cô cũng chẳng có ảnh hưởng gì. Thứ hai, cô và anh có vẻ thân thiết, ra tay dễ dàng hơn. Trương Bân và Triệu Viện Viện tuy rằng anh cũng thân thiết nhưng tinh thần cảnh giác của hai người này cao hơn Thiệu Lâm nhiều. Nghĩ vậy, anh thực ra cũng nhớ tới Lâm Tiểu Mạt, cô ấy hình như cũng đã vào top 10

- Nếu kéo Lâm Tiểu Mạt thì có phải là dễ hơn không?

Nghĩ đến chồng của Tống Thiệu Lâm, lòng anh vẫn có chút nao núng.

Hồ Giai Giai vỗ bàn, lập tức nói không nể nang:

- Anh nghĩ là tôi giúp anh thật sao? Kéo Lâm Tiểu Mạt thì tôi được cái gì? Anh làm việc không rõ ràng, nhập nhằng như vậy thì có gì mà đòi tranh giành với anh, chấp nhận số phận đi

Vương Kỳ thấy sắc mặt Lưu Văn Chí trở nên khó coi thì vội nói:

- Mọi người giúp đỡ lẫn nhau, đương nhiên là muốn đôi bên đều có lợi

Hồ Giai Giai cười lạnh:

- Tôi biết anh sợ cái gì, yên tâm, chuyện này tôi đã có cách, không để lại dấu vết gì cả, đến lúc đó Tống Thiệu Lâm chỉ biết than trách vận khí tệ hại, sẽ không thể nghi ngờ bất kì ai được

- Là cách gì?

Lưu Văn Chí thật sự tò mò bởi vì bản thân anh không hề nghĩ ra được cách gì hay.

Trong mắt Hồ Giai Giai hiện lên tia giảo hoạt:

- Nơi này nói chuyện không tiện, tối tôi sẽ gọi điện cho anh, chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện

Sau đó, hai bên trao đổi số điện thoại rồi tách ra.

Tuần thi cuối cùng là thi thiết kế về tạo hình trên sân khấu. Bao gồm phong cách dân tộc, cổ điển, phong cách Tây Ban Nha, Ấn Độ... (tỉ tên nước khác mình ngu si chả edit nổi:)))

Mỗi phong cách đều có đặc sắc riêng của nó, yêu cầu học viên phải nắm bắt được điểm đặc sắc này rồi vận dụng một cách linh hoạt, sáng tạo

Lúc thực hành, Khắc Y chỉ vào thắt lưng của Tiểu Mạt, hỏi Chu Thiến:

- Chiếc thắt lưng này rất đặc biệt, dùng để làm gì?

Lời ông nói khiến các tổ xung quanh đều chú ý, rất nhiều học viên đều không kìm lòng được mà nhìn về phía tổ Chu Thiến. Mà tổ ở xa cũng đến gần theo dõi chuyện này

Hồ Giai Giai thấy Chu Thiến lại được Khắc Y để ý thì lòng không khỏi tức giận, cô ta tốn bao tâm tư thiết kế tạo hình cho sân khấu cổ điển cũng chỉ được Khắc Y hơi chú ý một chút mà thôi. Cô ta tuy rằng ghen ghét nhưng cũng vẫn tò mò, rốt cuộc là thiết kế gì khiến Khắc Y chú ý như vậy

Hồ Giai Giai đi đến bên tổ Chu Thiến, các học viên đều đứng vây quanh, cô ta cố ý chen vào giữa khiến không ít học viên tức giận. Cô ta không quan tâm, thậm chí còn nhìn khinh khỉnh, có mấy người định nổi cáu nhưng thấy Khắc Y ở đó nên đành cố gắng khống chế cảm xúc bản thân

Chen vào thì thấy Khắc Y đang đứng ở bên cạnh Lâm Tiểu Mạt, ánh mắt nhìn chằm chằm thắt lưng của Tiểu Mạt. Hồ Giai Giai cũng nhìn theo, đến lúc này thì không khỏi ngây dại.

Tiểu Mạt mặc một bộ váy liền ngắn lộ vai, rất bình thường, không có gì khác lại nhưng ở lưng lại dùng chiếc thắt lưng đặc biệt, màu sắc rực rỡ, dây kết kéo dài khiến cho màu sắc chiếc váy càng trở nên thuần khiết. Mà mái tóc dài thẳng của cô làm tóc xoăn lọn to, trang trí bằng chuỗi hạt châu nhiều màu sắc. Cổ và cổ tay thậm chí là cổ chân cũng đều dùng chuỗi hạt châu đó làm trang sức, trang điểm đơn giản nhưng lại đủ khiến Lâm Tiểu Mạt như thành người khác, cả người quyến rũ, nữ tính động lòng người.

Hơi thở của Hồ Giai Giai trở nên dồn dập, tay nắm chặt lại, móng tay đâm sâu vào da thịt nhưng hoàn toàn không thấy đau đớn. Cả người cô ta bị cảm giác hận sâu đậm chiếm cứ. Mà nỗi hận này lại mang theo sự sợ hãi mơ hồ

Tuyệt đối không thể để cho cô vào công ty được. Như vậy mình sẽ bị đè ép, không có cơ hội xuất đầu lộ diện. Cô ta muốn trở thành stylist xuất sắc nhất, tuyệt đối không thể để người khác cản đường của mình được

Bên kia, Chu Thiến nghe Khắc Y hỏi thì cười đáp:

- Đây vốn là chiếc khăn lụa màu rực rỡ, có tua dài, dùng làm thắt lưng kết hợp với váy trắng hở vai và trang sức này sẽ khiến cho người ta có cảm giác Bohemian thoải mái, phóng túng mà vẫn gợi cảm

Không chỉ là Hồ Giai Giai và tất cả các học viên đều sợ hãi vì sức tưởng tượng của Chu Thiến. Dùng khăn lụa làm thắt lưng? Hơn nữa hiệu quả còn rất tốt

Khắc Y ở bên xoa xoa cằm, cười ôn hòa, nghe cô nói xong thì gật gật đầu thản nhiên nói:

- Rất tốt, sáng tạo lắm, thiết kế này rất được

Ngón tay thon dài của Khắc Y gõ gõ lên bàn:

- Rất chờ mong biểu hiện của em vào ngày thi

Các học viên đều tỏ vẻ kinh ngạc, thời gian qua, đây là lần đầu tiên Khắc Y tán thưởng một học viên nào như vậy. Qua cơn kinh ngạc, các học viên đều tỏ ý ghen tị, đây chẳng phải chứng tỏ Khắc Y đã có ý định cho Tống Thiệu Lâm làm trợ lý sao? Đám Trương Bân trong lòng cũng có chút khó chịu, dù sao đó cũng là giấc mộng của tất cả mọi người

Nhiều người như vậy nhưng cũng chỉ có mình Tiểu Mạt thực sự vui vẻ cho Chu Thiến.

Sau khi Khắc Y rời đi, các học viên cũng đều trở về vị trí, vẻ mặt có chút không vui. Được Khắc Y khích lệ, Chu Thiến thực sự rất vui. Đám Trương Bân, Triệu Viện Viện tuy không thoải mái nhưng vẫn cười chúc mừng cô. Với thực lực của Chu Thiến, bọn họ vốn vẫn luôn tâm phục khẩu phục.

Chỉ có Lưu Văn Chí thì sắc mặt rất mất tự nhiên, khi tiếp xúc ánh mắt của Chu Thiến thì luôn có hơi trốn tránh. Mọi người đều nghĩ là vì anh vẫn để bụng chuyện thứ tự. Chỉ là thành viên trong tổ cũng đều lo lắng cho kì thi cuối nên cũng không có tâm tư gì an ủi anh. Lưu Văn Chí thấy mọi người đều chỉ để ý chuyện của mình thì không khỏi nhớ lại Hồ Giai Giai nói: "Khi anh không tìm được việc thì xem thử xem những người anh gọi là bạn có giúp anh không"

Lưu Văn Chí vốn còn có chút do dự giờ trở nên kiên định hơn. Trên đời này, cái gì cũng chỉ là ảo, chỉ có nắm bắt trong tay mới là thực. Anh không nghĩ vì chính mình thì có ai sẽ nghĩ cho mình. Nghĩ vậy, lòng Lưu Văn Chí cũng thoải mái hơn nhiều

Chu Thiến vốn đang muốn tán gẫu đôi câu với anh nhưng vừa tiếp xúc đến ánh mắt Lưu Văn Chí thì Lưu Văn Chí đã lại quay đi, sau đó cầm một quyển sách trên bàn mà đọc chăm chú, bộ dáng như đang nói: xin đừng làm phiền nên Chu Thiến cũng đành thôi

Hôm đó, thực hành xong, Khắc Y quay về công ty mình làm việc, vẽ lại thiết kế lúc trước của Chu Thiến. Thẩm Già Lam tan tầm thấy phòng làm việc của ông còn sáng đèn thì đi vào

Đi vào thì thấy Khắc Y đang vẽ chăm chú thì tò mò đi qua xem ông vẽ gì. Nhìn thấy thiết kế ông vẽ thì không khỏi tán thưởng nói:

- Khắc Y, đây là thiết kế thầy nghĩ ra sao? Rất đẹp, độc đáo lắm

Khắc Y ngẩng đầu, thấy là Thẩm Già Lam thì cười nói:

- Thầy đâu dám cướp công người khác, đây là thiết kế hôm nay của Tống Thiệu Lâm

- Thiệu Lâm?

Thẩm Già Lam rất kinh ngạc, cô cầm bản vẽ, khó tin hỏi:

- Đây thực sự là thiết kế của Tống Thiệu Lâm? Hoàn toàn có phong phạm của bậc thầy rồi. Đổi lại là em, trong thời gian ngắn em cũng không thể sáng tạo được thế này

Ngón tay thon dài của Khắc Y khẽ vuốt tóc trên trán, mắt trái vẫn che khuất dưới ánh đèn lại bị tóc mái che đi, ánh đèn loáng lên ánh mắt nâu khiến người ta có ấn tượng sâu đậm

- Cũng chính là như thế

Khắc Y khẽ cười, nụ cười thật đẹp:

- Thầy đã phải cố lắm mới không vỗ tay khen ngợi, sợ nhiều người chú ý sẽ khiến em ấy gặp phiền phức

Ông nhìn Thẩm Già Lam, nụ cười càng đậm:

- Già Lam, lần này thầy như nhặt được báu vật rồi

Thẩm Già Lam bị nụ cười sáng bừng đó thu hút, sau đó cô lấy lại tinh thần nói:

- Lần này thực tập, em nhất định phải để Tống Thiệu Lâm làm trợ lý cho em. Sự hiểu biết của em ấy khiến em rất muốn bồi dưỡng.

- Ái chà? Thẩm Già Lam cao ngạo lại coi trọng em ấy như vậy? Hiếm có đây

Thẩm Già Lam lại thật nghiêm túc:

- Em ấy như một cô gái đáng yêu, làm người ta không tự chủ được mà bị em ấy hấp dẫn. Em cảm thấy em ấy nhất định sẽ thành công

Cô nhìn Khắc Y:

- Thành công như thầy vậy

- Chúng ta cứ chờ xem. Mong rằng em ấy sẽ không làm cho chúng ta thất vọng. Nghe nói gia cảnh nhà em ấy rất tốt

- Không phải tốt bình thường đâu, như vậy càng khiến em bội phục. Đổi lại làm em, em sẽ chẳng có được thành công như vậy, em là bị hoàn cảnh ép mà ra, còn em ấy là hoàn toàn dựa vào ý chí của chính mình

Khắc Y ngạc nhiên:

- Xem ra, đúng là một cô gái đặc biệt.

Mục lục
Ngày đăng: 09/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục