Gửi bài:

Chương 87 - Bỏ đi

Chu Thiến quay đầu nhìn anh, đáy mắt có ánh sáng như ngọc. Cô chậm rãi mở miệng, trong bầu trời đêm hư ảo, giọng nói như từ cõi mơ vọng về

- Hi Thành, em thích thời gian trước kia ở bên anh, chúng ta tản bộ dưới ánh trăng, ngắm sao trên ban công, chúng ta nắm tay trò chuyện những chuyện nhàm chán, những năm tháng đó thật bình dị mà cũng thật ấm áp, là cuộc sống em vẫn mơ ước, mỗi khi nhớ lại ngày tháng ấy, em sẽ thấy thật ngọt ngào...

Cô nói đến đây, khóe miệng khẽ mỉm cười như đang nhớ về thời gian ngọt ngào đó. Triệu Hi Thành kích động, anh cầm tay cô, dịu dàng nói:

- Mọi thứ sẽ không thay đổi, về sau chúng ta còn rất nhiều thời gian, ngày nào chúng ta cũng sẽ hạnh phúc như vậy.

Chu Thiến nhìn khuôn mặt đẹp như tạc tượng của anh, đôi mắt đầy tình cảm dịu dàng của anh mà cảm giác buồn rầu. Cô rút tay về, nhẹ nhàng nói:

- Hi Thành, anh sai rồi, những ngày đó sau này không thể có nữa, chúng ta không thể quay về được...

Giọng cô chua chát:

- Cho dù đó là ngoài ý muốn, cho dù em có thể tha thứ cho sự lừa gạt của anh thì mọi việc đều xong sao? Không, đó mới chỉ là bắt đầu thôi. Đứa bé đó sẽ thành trở ngại trong lòng chúng ta. Chúng ta sẽ chẳng bao giờ có thể toàn tâm toàn ý vì đối phương như trước đây. Đứa bé ngày một lớn, cốt nhục thân tình anh sao có thể nói là không cần nó? Văn Phương cũng chẳng dễ dàng bỏ qua như vậy, cô ta sẽ tiếp tục gây ra sóng gió khác, đó là nguồn gốc của mọi sự đau khổ sau này. Em không muốn dùng hết sức lực để đối phó chuyện này, cuộc sống em muốn không phải như vậy. Em không muốn đến khi hao hết sức lực, tuổi trẻ thì mới hối hận, cho nên, Hi Thành...

Ánh mắt Chu Thiến ngấn lệ, lúc cô nói những lời này tim như bị ai cắt ra từng mảnh, đau thấu xương nhưng cô vẫn nén đau nói tiếp:

- Cho nên, Hi Thành à, chúng ta ly hôn đi. Đừng khiến hai ta phải tổn thương mãi mãi, chấm dứt những tranh cãi này đi, đừng để đến khi tình cảm chẳng còn gì mới kết thúc, để cho chúng ta đều có hồi ức đẹp về nhau đi.

Mặt Triệu Hi Thành dần tái như tuyết, trong mắt đau khổ và tuyệt vọng như muốn nhấn chìm cô. Đưa ra quyết định này đâu phải là dễ dàng gì cho cô, dù sao cô cũng thật lòng đón nhận anh nhưng đã biết rõ con đường sắp tới đầy đau khổ thì sao phải cố chấp đi vào, vì yêu sao? Nhưng có lẽ sau này tình cảm đó cũng sẽ bị những sóng gió khác nhấn chìm.

Chu Thiến hạ quyết tâm, mím chặt môi, ánh mắt buồn bã lại kiên định nhìn anh.

Triệu Hi Thành lắc đầu, ánh mắt thê lương, giọng nói run run:

- Không, Thiệu Lâm, chúng ta sẽ không như vậy, nếu Văn Phương dám giở trò, anh tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta. Anh sẽ cảnh cáo cô ta, cô ta hiểu rõ thủ đoạn của anh, sẽ không dám.

- Chung quy thì đó cũng là mẹ của con anh, anh có thể làm gì cô ta? Sau này anh đối mặt với con mình thế nào. Hi Thành, tất cả chỉ là uổng công thôi, chúng ta không thể... Chu Thiến cúi đầu.

Chút hi vọng cuối cùng trong mắt Triệu Hi Thành dập tắt, đầu óc trống rỗng, tăm tối giống như cuộc sống lúc này chỉ còn lại băng giá.

Anh khó khăn mở miệng, giọng nói đầy bi thương, thậm chí cả cầu xin:

- Thiệu Lâm, em đừng nhẫn tâm như vậy, sao em có thể dễ dàng gạt bỏ mọi thứ. Cho dù có chút khó khăn chúng ta nhất định có thể vượt qua. Chúng ta còn chưa thử sao biết là sẽ đau đớn. Thiệu Lâm, xin em, xin em đừng dễ dàng buông tay.

Chu Thiến ôm mặt, lắc đầu:

- Nhưng những thứ đó không thể vượt qua khó khăn, đứa bé kia sẽ luôn nhắc nhở em chuyện anh và Văn Phương ân ái, em muốn bỏ qua cũng không được. Em không muốn tiếp tục đấu đá với Văn Phương, em không muốn lúc nào cũng đề phòng những âm mưu của cô ta, cuộc sống đó em sống không được

Cô ngẩng đầu nhìn anh:

- Hi Thành, cho dù là vì anh cũng không được!

Cô đứng lên, đi đến phòng thay đồ, bắt đầu thu dọn một số quần áo đơn giản. Triệu Hi Thành cả kinh vội đến bên giữ chặt cô lại:

- Thiệu Lâm, em làm gì vậy?

Giọng nói đầy khủng hoảng. Chu Thiến không quay đầu:

- Em không muốn tiếp tục ở đây, nơi này khiến em không thoải mái

Biệt thự Triệu gia hào nhoáng xa họa nhưng chỉ toàn sự dối trá, lừa gạt.

Triệu Hi Thành gắt gao nắm chặt cô, hai mắt nhìn cô:

- Anh đưa em về biệt thự của chúng ta

Giọng nói bén nhọn, hơi hơi run run.

Chu thiến quay đầu lại, nước mắt cuối cùng rơi xuống, cô nhẹ giọng nói:

- Hi Thành, buông tay đi, em rất đau... để cho em sống thoải mái đi

Triệu Hi Thành tuyệt vọng đến điên cuồng, anh gào lên:

- Anh không buông, em là của anh, cả đời anh sẽ không buông tay, anh sẽ không ly hôn, anh sẽ không chấp nhận ly hôn, cả đời này em đừng hòng rời khỏi anh

Chu Thiến lắc đầu:

- Hi Thành, anh vẫn luôn bá đạo như vậy, từ đầu đến cuối anh vốn chẳng hề lo lắng cho em, mặc kệ là quan hệ trước kia của anh và Văn Phương hay là chuyện anh lừa em để cho Văn Phương sinh đứa bé kia, thậm chí là lúc này anh ngăn cản em rời đi anh đều không suy nghĩ đến cảm nhận của em. Hi Thành, em rất thất vọng vì anh.

Triệu Hi Thành ngẩn ngơ, vẻ mặt phức tạp, dần dần buông lỏng tay

Chu Thiến xách hành lý đi ra ngoài, ra đến cửa, gió đêm thổi khiến cửa phòng sập mạnh. Lúc này Triệu Hi Thành giật mình, lập tức liền điên cuồng đuổi theo. Anh có cảm giác, nếu lúc này cứ để cô ấy đi thì sẽ mất cô vĩnh viễn.

Anh mở cửa, lao xuống cầu thang, lớn tiếng gọi:

- Thiệu Lâm, Thiệu Lâm!

Bước chân lảo đảo, suýt té ngã

Chu Thiến ở dưới lầu nghe được tiếng kêu thê lương của anh thì tim co rút lại. Cô hơi dừng lại, cửa lớn ngay trước mặt, đi ra ra ngoài cô có thể xây dựng cuộc sống tốt đẹp nhưng nếu quay đầu lại thì chỉ có sự đau khổ mãi mãi mà thôi.

Cô ngẩng đầu, bình tĩnh, hít sâu rồi đi ra cửa lớn.

Đi được vào bước, Triệu lão gia tử cùng Triệu phu nhân mặc áo ngủ đi xuống, ông nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Triệu Hi Thành, nhíu mày nói:

- Muộn thế này rồi còn ầm ỹ cái gì.

Triệu phu nhân nhìn thấy Chu Thiến xách hành lý đứng ở cửa lớn thì hoảng hốt nói:

- Thiệu Lâm, con mang hành lý đi đâu?

Chu Thiến trả lời:

- Con muốn ra ngoài ở, con muốn ly hôn!

Sắc mặt Triệu Hi Thành trắng bệch, hoàn toàn không còn chút phong độ thường nhật. Anh định chạy lên giữ Thiệu Lâm lại nhưng vừa bước đã bị cha kéo chặt lại. Triệu lão gia tử cả giận nói:

- Nhìn lại mày đi, chính vì mày như vậy nên nó mới kiêu ngạo như thế. Mày sợ không có đàn bà sao? Người muốn gả vào Triệu gia còn nhiều, lo cái gì?

Triệu lão gia tử cũng không nghĩ tới đứa con dâu bình thường dịu dàng giờ lại cứng rắn như vậy, càng không nghĩ cô không để tâm lời ông nói thì không khỏi nổi nóng, lạnh lùng nói:

- Cô nghĩ cho kỹ, Triệu gia chúng tôi không phải nơi cô muốn đến thì đến muốn đi thì đi, hôm nay cô bước ra khỏi đây nửa bước, sau này đừng hòng trở về.

Mục lục
Ngày đăng: 11/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục