Gửi bài:

Chương 74 - Yến hội 2

Một chiếc taxi màu đỏ dừng trước biệt thự nhà họ Triệu, không lâu sau, một cô gái mặc váy đỏ, tay xách túi đen đi xuống. Cô gái này người mượt mà nhưng bộ váy đó mặc trên người có không vừa, đặc biệt chỗ bụng có hơi căng.

Cô ta chính là Văn Phương.

Văn Phương xuống xe, taxi lập tức đi, cô ta nhìn cổng lớn nhà họ Triệu

Hôm nay Triệu gia rất náo nhiệt, ngoài cửa đầy những chiếc xe xa xỉ, thỉnh thoảng còn có những xe tiếp tục đến, dừng lại đã có người mặc đồng phục tiến lên mở cửa xe, đón khách vào. Sau đó lại có người giúp bọn họ đánh xe, tất cả đều ngay ngắn, trật tự

Trong mắt Văn Phương đầy vẻ hâm mộ, đây là cuộc sống của người có tiền, quá xa hoa. Cô ta theo bản năng sờ vào bụng mình, khóe miệng cười đắc ý, rất nhanh thôi cô ta cũng có thể sống cuộc sống này.

Cô ta đi về cửa nhà họ Triệu, chưa đến cổng đã bị người vệ sĩ cao lớn ngăn lại, anh ta lạnh lùng nhìn cô một cái:

- Tiểu thư, xin cho xem giấy mời

Văn Phương trừng mắt nhìn anh ta một cái, trong lòng oán hận, cô làm gì có danh thiếp, vệ sĩ này, nhiều khách như vậy sao phải ngăn cô lại. Cô ta tức giận nói:

- Tôi cũng là khách, sao lại cản tôi, có loại đãi khách như các người sao? Để tôi vào

Nhưng vệ sĩ vẫn như bức tường sắt, chắn trước mặt cô, mặt không chút thay đổi nói:

- Xin lỗi, tiểu thư, hôm nay là tiệc riêng, nếu cô không có danh thiếp thì không vào được

Bên kia, bảo vệ nghe được động tĩnh đi đến, nhìn thấy cô thì lập tức nhận ra đây chính là người mấy lần đã tìm tới nhà. Đại thiếu gia từng đem ảnh của cô ta đưa cho anh nói tuyệt đối không được cho phép cô ta đến quấy rầy người nhà nên anh chưa bao giờ cho cô ta vào, cũng không thông báo cho cô ta. Sau này, cô ta không tới, anh tưởng cô ta đã thôi nhưng không ngờ hôm nay lại dẫn xác đến.

Bảo vệ nhíu mày, nói:

- Sao lại là cô, cô lại đến làm gì, tôi đã nói rồi, Triệu gia không phải là nơi cho những người làm tạp vụ như cô có thể tùy tiện đi vào. Mau đi đi, không nay không thể để cô làm loạn được

Vệ sĩ bước lên trên:

- Tiểu thư, mời cô đi cho!

Văn Phương hận đến nghiến răng, thầm nghĩ, hay cho cái thằng bảo vệ, mấy lần phá hoại chuyện của tao, mắt chó không thấy người, chờ tao thành chủ ở đây thì nhất định cho mày sống dở chết dở.

Nhưng hôm nay cô ta đến có chủ đích, sao dễ dàng bỏ cuộc. Văn Phương ngang ngược nói:

- Tôi muốn gặp Triệu phu nhân.

Bảo vệ nhìn cô ta khinh thường, mất kiên nhẫn:

- Cô bị làm sao vậy? Đã nói với cô nhiều lần rồi, Triệu phu nhân không gặp cô

Anh ta xua tay:

- Mau đi đi

Văn Phương cười lạnh một tiếng:

- Hôm nay tôi bắt buộc phải gặp Triệu phu nhân, các anh tốt nhất thông báo cho tôi một tiếng, bằng không nếu tôi làm loạn lên...

Văn Phương nhìn bốn phía cười lạnh.

Bảo vệ nhìn quanh, thấy không ít khách đang nhìn về phía này tò mò. Cảm thấy khó xử, anh nghĩ: cô gái này chắc trước kia bị công tử chơi đùa rồi đá, không cam lòng nên mới tìm đến. Nếu cô ta thực sự làm loạn, nói những lời không đứng đắn, bình thường thì cũng thôi nhưng giờ có nhiều khách như vậy, đều là người sang trọng, để bọn họ nghe được chẳng phải là làm mất mặt nhà họ Triệu? Lão gia là người cực sĩ diện, đến lúc đó chẳng phải mình cũng không gặp may? Tiền lương ở đây cao, phúc lợi tốt, còn có bảo hiểm, công việc tốt như vậy mà mất thì quá uổng

Anh trầm ngâm sau hổi lâu. Văn Phương thấy anh ta không phản ứng thì nghĩ anh ta không làm, liền nghĩ: Mày cho rằng bà đây ngồi không! Lúc này, vệ sĩ lại bước lên định đuổi cô đi, Văn Phương bất đắc dĩ lùi về phía sau hai bước, lập tức kêu to:

- Ai da, Triệu gia đánh người...

Còn chưa nói xong đã bị bảo vệ bước lên ngăn cản. Văn Phương cũng không muốn làm to chuyện, đắc ý nhìn anh ta. Bảo vệ tức giận, kéo cô ta qua một bên:

- Được rồi, đừng làm loạn, tôi đi thông báo cho cô.

Văn Phương bỏ tay anh ra, khinh thường mà phủi phủi chỗ bị anh ta kéo, hừ lạnh một tiếng:

- Sớm làm vậy không phải tốt sao? Rượu mời không uống đòi uống rượu phạt.

Bảo vệ tức giận nhưng không biết làm thế nào, chỉ đánh khẽ cắn môi, gọi một người bồi bàn, nói có người gây chuyện, muốn gặp Triệu phu nhân, bảo anh ta đi báo với Dung tẩu một tiếng. Người hầu đi tồi, anh ta nghĩ rồi gọi người khác đi báo cho đại thiếu gia (Làm sớm hơn có phải tốt k). Anh ta thì đứng đó trông chừng Văn Phương, tránh cô ta lại gây sự.

Bên kia, Dung tẩu nghe tin này thì biến sắc, thầm nghĩ: hôm nay ai đến gây sự? Bà nhìn thoáng qua Triệu phu nhân thấy bà đang vui vẻ trò chuyện với khách thì quyết định tự mình đi trước xem sao. Nếu không có gì quan trọng thì không nên làm phu nhân mất vui. Bà theo người hầu ra ngoài.

Bà vừa ra đã có người hầu khác đi đến bên nói thầm vào tai Triệu Hi Thành: "Thiếu gia, anh Vương nói người phụ nữ kia lại đến, đang ở cửa gây rối đòi gặp phu nhân, anh ấy không biết làm thế nào đành phải báo Dung tẩu, giờ Dung tẩu đang đến"

Sắc mặt Triệu Hi Thành trầm xuống, trong mắt hiện vẻ tàn khốc. Anh dặn dò Triệu Hi Tuấn mấy câu rồi đi ra ngoài. Triệu Hi Tuấn thấy vẻ mặt anh không ổn nhưng không tiện hỏi cũng chỉ gật đầu.

Triệu Hi Thành đi ra lại nghe bảo vệ báo, cô gái kia đã được Dung tẩu dẫn vào. Triệu Hi Thành giận dữ nhìn bảo vệ một cái, một cái liếc mắt này khiến bảo vệ run người. Anh ta nói:

- Đại thiếu gia, tôi cũng chẳng có cách nào, cô ta gây rối, để khách nghe thấy...

Ánh mắt Triệu Hi Thành lạnh lùng:

- Anh không biết báo tôi sao? Sao làm kinh động đến Dung tẩu. Chút chuyện nhỏ cũng làm không xong! Hừ...

Anh cũng biết, những người này chẳng qua là sợ liên lụy. Nhưng anh không hiểu vì sao Văn Phương kia cứ muốn gặp mẹ anh? Chẳng lẽ cô ta nghĩ mẹ anh sẽ làm chủ cho cô ta? Quá ngu xuẩn

Không đúng! Nếu là như vậy, Dung tẩu làm sao có thể dẫn cô ta vào? Triệu Hi Thành biến sắc, đột nhiên dâng lên dự cảm bất ổn, cũng không trách bảo vệ nữa, vội đi vào.

Bảo vệ thấy anh đi vào mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Mục lục
Ngày đăng: 11/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục