Gửi bài:

Chương 57 - Say rượu tỏ tình

Chu Thiến cùng người hầu đi xuống lầu. Chỉ thấy lái xe cùng bảo vệ đang cùng dìu Triệu Hi Thành vào. Triệu Hi Thành say bất tỉnh nhân sự, đầu gục xuống. Bọn họ đỡ anh nằm xuống sô pha, để anh nằm đó, mệt mỏi đến toát mồ hôi.

Mắt Triệu Hi Thành nhắm chặt, mặt ửng hồng, cả người đầy mùi rượu, hiển nhiên là uống không ít.

Chu Thiến ngạc nhiên nói:

- Sao say thành thế này?

Thường chưa bao giờ thấy anh say như vậy, theo cô biết, Triệu Hi Thành cũng không uống giỏi, mỗi lần xã giao đều đem theo cấp dưới có tửu lượng tốt đi, mà cũng hiếm người dám ép rượu anh

Lái xe lau mồ hôi trên trán nói:

- Nghe nói là đối tác lớn từ nước ngoài, vẫn mời mọc cậu chủ uống rượu, cậu chủ không tiện từ chối

Vậy nhất định là khách hàng rất quan trọng, nếu không sao Triệu Hi Thành lại phải như thế?

Dung tẩu đi ra, gọi người hầu mang nước ấm, pha trà giải rượu nói:

- Nên đỡ đại thiếu gia vào phòng trước đi, giờ cậu chủ cần nghỉ ngơi cho tốt

Lái xe và bảo vệ lại đỡ anh lên tầng ba, đưa vào phòng, đặt nằm trên giường.

Chu Thiến thấy bọn họ thở hổn hển như trâu, mồ hôi ướt đẫm thì nói:

- Hôm nay làm phiền hai người, hai người đi xuống nghỉ ngơi trước đi, ở đây có tôi là được rồi.

Hai người vội vàng nói:

- Đó đều là việc chúng tôi nên làm

Sau khi rời khỏi phòng, Dung tẩu nói với bọn họ:

- Chuyện hôm nay tôi sẽ nói với phu nhân, cuối tháng chắc chắn sẽ thưởng cho hai người

Bọn họ không nghĩ tới còn được thưởng, ai nấy mừng rỡ

Chỉ chốc lát, người hầu bưng trà giải rượu lên, Chu Thiến lấy khăn mặt ấm lau mặt cho anh. Dung tẩu tiến vào nói:

- Phu nhân, cô giúp cậu chủ lau người đi, nóng nực như vậy, lại uống nhiều rượu, cứ thế mà ngủ nhất định là không thoải mái

Rồi gọi người hầu giúp cởi áo vest:

- Còn lại xin giao cho phu nhân.

Nói xong mang đám người hầu rời khỏi phòng.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, bên trong yên tĩnh không tiếng động, trên tường là chiếc đèn chiếu ra ánh sáng vàng rực rỡ.

Chu Thiến từng thấy nhiều người uống say, đều thích cãi nhau hoặc là vô cùng hưng phấn nói năng luyên thuyên. Uống say rồi ngủ như Triệu Hi Thành thì dường như hiếm

Lúc này, anh nằm trên giường, nhíu mày, hai mắt nhắm nghiền, lông mi như hai cây quạt nhỏ, môi có hơi khô, khẽ hé ra. Chu Thiến nhìn anh một hồi rồi bĩu môi nói:

- Được rồi, nể tình anh là ông chủ của tôi, hôm nay hầu hạ anh.

Chu Thiến cởi quần áo của anh, cả người chỉ còn lại cái quần lót. Quần lót bó sát, vật nam tính nổi rõ. Mặt Chu Thiến đỏ bừng, vội quay mặt đi.

Cô lấy nước ấm lau người cho anh. Da anh bị cồn kích thích mà có hơi ửng hồng, khăn mặt ấm áp lướt qua da để lại những vệt nước càng khiến anh thêm quyến rũ. Cơ thể thon dài, cơ bắp săn chắc, ngón tay vô tình đụng chạm như có luồng điện xông thẳng vào tim. Tim Chu Thiến mất tần suất mà đập loạn

Triệu Hi Thành lại nhè lúc này khẽ rên rỉ một tiếng, giọng ái muội lộ ra sự gợi cảm vô cùng. Lúc này Chu Thiến mới phát hiện tay mình đặt trên đùi anh. Cô quẫn bách, như điện giật mà nhảy lui lại, cả người như bị lửa đốt.

Cũng may anh vẫn không tỉnh lại, thoáng cau mày, mi hơi run rồi lại ngủ tiếp.

Chu thiến thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu giờ anh tỉnh lại cô chắc xấu hổ đến tìm lỗ mà chui mất. Cuối cùng, cô không có dũng khí chạm vào người anh nữa, cũng may người anh đã được lau qua, cô luống cuống lấy chăn đắp lên cơ thể trần trụi của anh

Ánh mắt đảo qua tủ đầu giường, mới phát hiện trà tỉnh rượu còn không uống, thử độ ấm thấy đã vừa

Có cần gọi anh dậy uống không? Giờ nhìn anh ngủ rất say sưa, hay là chờ lúc nào tỉnh thì uống? Nhưng Dung tẩu dặn nhất định phải để anh uống để bớt đau đầu.

Chu Thiến ngồi bên cạnh, cúi đầu, nhẹ nhàng kêu:

- Này, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi

Không phản ứng

Chu Thiến vỗ vỗ mặt anh, đầu tiên là nhẹ nhàng, thấy anh không phản ứng, sức càng lúc càng lớn, cuối cùng, mặt anh bị cô tát sưng đỏ:

- Tỉnh lại, dậy uống trà giã rượu!

Trong lòng cười trộm, cuối cùng đã có cơ hội báo thù! Hoàn toàn quên mất trước kia đã từng chỉnh anh đến chết đi sống lại.

Triệu Hi Thành hừ một tiếng, lông mày nhíu chặt, đột nhiên nắm lấy tay cô, dùng sức kéo rồi xoay người. Trời rung đất chuyển, Chu Thiến đã bị anh đặt dưới thân. Trong đầu cô hiện lên hai chữ:" Nguy rồi!"

Còn chưa lấy lại tinh thần anh đã hung hăng hôn cô.

Nụ hôn này kích tình mà lại lưu luyến, bá đạo mà lại triền miên. Hơi thở nóng rực, lời lẽ nóng bỏng, mơ hồ, Chu Thiến đã bị anh cạy mở hàm răng, khiến cho lưỡi anh điên cuồng càn quét trong miệng cô

Chu Thiến chỉ thấy đầu như nổ tung, cả người như bị kim châm, nóng bừng. Cả thế giới như xoay tròn. Mũi tràn ngập hương rượu như làm thần kinh cô mê say, khiến cho cô luân hãm trong cơn lốc kích tình do anh tạo ra...

Thật lâu sau, anh mới ngẩng đầu lên, nặng nề mà thở hào hển. Anh nhìn cô, ánh mắt mê ly.

Chu Thiến cũng thở hổn hển, mặt ửng hồng, hai mắt khép hờ như có lớp sương bao phủ, đôi môi kiều diễm khẽ nhếch, phun ra hơi thở ấm áp.

Triệu Hi Thành rung động, bụng dưới sưng lên.

Cả người anh nóng rực dính sát vào cô, tuy rằng ở đó có lửa thiêu nhưng cũng không dám dùng sức mạnh như trước, anh nhìn cô, anh mắt cực nóng, nhẹ nhàng nói:

- Thiệu Lâm, em còn bắt anh phải chờ bao lâu...

Giọng nói khàn khàn ám muội, lộ ra tình dục nồng đầm. Anh cúi đầu, khẽ cắn lên tai cô, khẽ rên rỉ:

- Anh không nhịn được.

Chu Thiến bị anh cắn mà cả người run rẩy, người như có một khát vọng xa lạ, tựa như chờ mong anh vuốt ve, ôm hôn. Đây là cảm giác cô chưa từng có! Cô bỗng nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi giống như cô sẽ bị trầm luân, sẽ bị hủy diệt. Cô theo bản năng đẩy anh ra, giãy dụa kịch liệt!

Triệu Hi Thành gắt gao ôm chặt cô, áp chế sự phản kháng của cô. Anh nhìn cô, đôi mắt đen u ám, sâu không đáy, nơi đó toát ra sự cô đơn vô cùng. Vẻ mặt này chưa từng xuất hiện ở anh. Anh luôn âm ngoan, bá đạo, con người cưỡng hãn như thế cũng có vẻ mặt này? Chu Thiến không khỏi ngây người, trong lúc nhất thời quên giãy dụa.

- Thiệu Lâm, em còn định chống đối anh đến bao lâu?

Giọng anh vì say rượu mà có chút mơ hồ không rõ, trầm thấp khàn khàn, chứa sự đau xót như có thể xao động lòng người

- Chúng ta là vợ chồng, chẳng lẽ em muốn chống đối anh cả đời sao? Anh... là người đàn ông bình thường... Ngay đêm nay thôi cũng có người tỏ lòng yêu thương với anh, anh... không muốn em không vui nên liều mạng cùng khách hàng uống rượu để tránh cô ta. Thiệu Lâm, chẳng lẽ em còn không hiểu lòng anh?

Tim anh nặng nề đập như thấu đến lòng cô, có cảm giác đau đớn. Những điều này đều khiến cô vô cùng bối rối, cô nhìn anh, trong đầu trống rỗng, hoàn toàn khó hiểu.

Anh và cô lẳng lặng nhìn nhau, trong không khí như có loại hơi thở kì dị. Dần dần, mí mắt Triệu Hi Thành càng lúc càng trầm, cuối cùng không giữ được mà ngã xuống người cô. Trước khi mất ý thức, anh khẽ nói một câu vào tai cô, giọng nói nhẹ như tiếng thở dài nhưng lại khiến mắt cô mở lớn.

Chỉ chốc lát, bên tai truyền đến tiếng anh thở đều, da thịt nóng rực dần chuyển lạnh. Chu Thiến nhẹ nhàng đẩy anh ra, để cho anh nằm thẳng rồi đắp chăn cho anh. Bản thân lại trơ mắt nhìn trần nhà, thật lâu không thể ngủ.

Trong đầu vẫn quanh quẩn câu nói cuối cùng của anh: "Thiệu Lâm... anh nghĩ là anh yêu em..."

Không không không, công tử đào hoa sao hiểu được tình yêu. Tình yêu của anh ta chẳng qua là sự mê hoặc nhất thời, là sự chiếm hữu, là loại chinh phục, không thể vượt qua thời gian khảo nghiệm. Một khi có được sẽ mất hứng thú. Chu Thiến ơi Chu Thiến, trăm ngàn lần mày đừng tin tưởng anh ta, trăm ngàn lần đừng động lòng...

Cô xoay người sang chỗ khác, quay lưng về phía anh, nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa, lại tự nhủ:

- Mình chỉ yêu anh Kiều Tranh mà thôi... người mình yêu chỉ có anh Kiều Tranh...

Nhưng cơn sóng tình xa lạ trước đó là thế nào? Cô vội nói với mình, dù sao thân thể này đã là phụ nữ 26 tuổi, có quan hệ vợ chồng với anh ta, có phản ứng với anh ta là chuyện bình thường. Những cái đó không liên quan đến cô, chẳng liên quan gì đến cô hết.

Mục lục
Ngày đăng: 11/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục