Gửi bài:

Chương 53

Ánh trăng bị mây đen che kín, ngoài cửa sổ một mảnh đen kịt.

Trong thư phòng yên tĩnh tăm tối, chỉ có ánh sáng mỏng manh từ máy tính chiếu vào Chu Thiến khiến trông cô tái nhợt đi

Triệu Hi Thành đẩy cửa vào thư phòng, đi đến bên cạnh Chu Thiến vẫn không hay biết.

Anh không khỏi nhíu mày, nói:

- Em làm gì ở đây thế? Muộn rồi còn không về?

Chu Thiến bị giọng nói bất thình lình dọa nhảy dựng, cô ngẩng đầu, thấy Triệu Hi Thành thì vội đóng file kia lại.

Đó dù sao cũng là bí mật của Tống Thiệu Lâm, cô nhìn lén là đã không nên rồi, không nên tiết lộ nó ra ngoài. Hơn nữa, cô cũng không muốn cho anh ta biết tình cảm của Tống Thiệu Lâm và Kiều Tranh sâu đậm như thế. Cô cảm thấy nếu anh ta biết thì không phải là chuyện tốt với Kiều Tranh.

Triệu Hi Thành thấy vẻ mặt cô lo lắng thì thăm dò:

- Đang xem cái gì? Sao chăm chú vậy?

Chu Thiến vội tùy tiện mở một văn bản trong đó, mở ra thì thấy là một cuốn tiểu thuyết.

Chu Thiến trấn định cười cười nói:

- Trước có bộ tiểu thuyết vẫn chưa đọc hết, giờ nhớ đến nên đến đây xem

Triệu Hi Thành liếc mắt một cái, thấy quả thực là tiểu thuyết thì cũng không nghĩ ngợi gì. Anh cười:

- Ở nhà không phải cũng có máy tính sao? Còn chạy đến tận đây.

Chu Thiến bật đèn bàn rồi tắt máy tính, đứng lên nói:

- Đột nhiên nhớ ra, muốn đến thì đến thôi

Cô hơi dừng lại rồi hỏi tiếp:

- Sao anh lại đến đây?

Cô nhìn anh mới phát hiện anh cũng bị mưa thấm ướt, tóc ngắn ướt hết, trên trán có mấy sợi tóc bết trên trán, nước chảy xuống lông mi, dưới ánh đèn mỏng manh lấp lánh lấp lánh.

Anh khẽ cười, ánh đèn khiến khuôn mặt nửa sáng nửa tốt, trong mắt như có ánh lửa, Chu Thiến thầm than. Đàn ông con trai sao đẹp trai đến thế làm gì? Lúc nào cũng quyến rũ người khác được.

Ai, cũng khó trách Văn Phương như si như cuồng......

Bên tai nghe anh nói:

- Người hầu thấy em đột nhiên quay về sau lại nhốt mình trong thư phòng mấy tiếng đồng hồ nên lo lắng gọi cho Dung tẩu, là Dung tẩu nói cho anh.

- Thì ra là thế, khiến mọi người lo lắng rồi, em chỉ là chăm chú đọc quên mất thời gian. Chu Thiến ngượng ngùng cười cười.

Anh dường như phát hiện cái gì, đến gần, sờ tóc cô, nhíu mày nói:

- Đã lâu như vậy còn không khô, chắc chắn lúc mới đến là ướt sũng

Anh có chút tức giận:

- Người hầu làm gì mà cũng không biết lấy quần áo cho em đổi à?

Nói rồi liền xoay người, hình như muốn đi gây phiền toái cho cô hầu kia.

Chu Thiến vội giữ anh ta lại, cười khổ:

- Cô ấy có bảo em thay quần áo, chỉ là em thấy thời tiết không lạnh nên không thay. Là ý của em, không liên quan gì đến cô ấy. Hơn nữa, em cũng là người lớn, ngay cả chuyện này cũng trách cô ấy thì còn ra cái gì.

Triệu Hi Thành quay đầu lại:

- Em cũng biết xấu hổ à!

Anh cầm tay cô, tay anh nóng như lửa càng thấy rõ tay cô lạnh như băng

- Không được, em nên đi tắm nước nóng ngay đi. Giờ thời tiết tuy còn nóng nhưng dầm mưa ướt đẫm cả buổi chiều, sợ vẫn bị lạnh

Anh đi ra ngoài, sai người hầu chuẩn bị nước. Chu Thiến nói:

- Nhưng về muộn quá mẹ sẽ lo lắng

- Không sao, anh gọi điện thoại về là được. Cho dù quá muộn, chúng ta ngủ ở đây cũng được

Anh nhìn cô, trong mắt có vẻ chắc chắn. Ngủ ở đây? Vẻ mặt Chu Thiến cứng đờ. Triệu Hi Thành cười:

- Đùa em thôi, chúng ta đương nhiên phải về, đây là quy củ mẹ đề ra, nếu đã ở nhà, dù muộn thế nào cũng phải về

Người hầu tiến vào nói, mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt. Triệu Hi Thành kéo cô đi về phía phòng tắm. Khi tới gần, Chu Thiến bỗng nhiên nhẹ nhàng nói:

- Không ngờ anh cũng biết quan tâm người khác

Triệu Hi Thành nhân cơ hội thổ lộ:

- Cũng phải xem là với anh, anh không phải là loại người đối tốt với tất cả phụ nữ.

Chu Thiến đi vào phòng tắm, đóng cửa lại. Đúng là hoa hoa công tử, ngay cả nói cũng phải thêm vào mấy câu tán tỉnh.

Chắc chắn anh ta rất không cam lòng, theo anh ta thấy, phụ nữ yêu thương anh ta là chuyện đương nhiên, không yêu anh ta mới là chuyện lạ. Từ sau khi cô tỉnh lại, luôn luôn đề phòng, từ chối anh ta khiến lòng hư vinh của anh ta bị thương tổn nên mới nghĩ đủ mọi cách chinh phục cô, cứng có mềm có. Trước khi cô chưa phục tùng đương nhiên phí tâm sức nhưng đến khi có được rồi... Văn Phương không phải là bằng chứng sống sao?

Đương nhiên, cô còn có thân phận này bảo vệ, anh ta đương nhiên không thể đuổi cô nhưng về sau sẽ lại sống những tháng ngày của Tống Thiệu Lâm trước kia. Trong nhật kí của Tống Thiệu Lâm viết rất rõ ràng. Anh ta chỉ ở nhà lớn với cô một tháng thì chán ghét cô. Sau đó chuyện ra ngoài, từ đó về sau thường xuyên cả đêm không về, tình cảm nhạt nhẽo.

Anh ta từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh đó, căn bản không có khái niệm chung thủy với hôn nhân. Hơn nữa, anh ta thực sự là nhà tư bản lớn, mọi thứ đều chỉ là biểu hiện giả dối, chẳng bao lâu nữa sẽ lại chứng nào tật nấy. Bạn có thể mong chờ anh ta vì một cái cây mà bỏ qua muôn hoa sao? Sẽ chỉ khiến bạn thất vọng mà thôi. Mà cô không phải là Tống Thiệu Lâm, cô biết, bất kể vì cái gì, cô không sống được cuộc sống như thế.

Mục lục
Ngày đăng: 11/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục