Gửi bài:

Chương 36 - Điều Văn Phương đi 2

Cao ốc Triệu thị, tầng cao nhất, văn phòng Tổng giám đốc.

Triệu Hi Thành ngồi sau bàn làm việc rộng lớn. Ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ phủ lên người anh một lớp ánh sáng vàng nhạt.

Anh còn đang chăm chú phê duyệt hồ sơ, bên trong vô cùng tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng kim đồng hồ trên bức tường trắng chạy.

Lúc này, cửa đột nhiên bị người bật mở, lạch cạch.

Triệu Hi Thành nhíu mày, là ai dám to gan lớn mật vào văn phòng anh mà không gõ cửa? Anh tức giận nhìn người đến

Vọt vào là Văn Phương thần sắc kinh hoàng, cô ta chạy tới trước bàn công tác thì dừng lại, hổn hển nói:

- Em nhận được thông báo của phòng nhân sự, bảo chuyển em đi khỏi phòng thư kí, là ý của anh, đúng không?

Triệu Hi Thành lạnh lùng nhìn cô ta một cái rồi lại cúi đầu, tiếp tục nhìn hồ sơ trong tay, chậm rãi nói:

- Không sai, là ý của tôi

Văn Phương khó tin nhìn anh:

- Vì sao Hi Thành? Vì sao anh đột nhiên làm như vậy! Em làm sai cái gì?

Vất vả lắm cô ta mới có được địa vị ngày hôm nay, ngay cả một số giám đốc nhìn thấy cô cũng cung kính, đơn giản vì mọi người đều biết cô ta là người được Tổng giám đốc sủng ái nhất. Giờ đột nhiên điều cô ta đi, lại còn đến một bộ phận nhỏ, làm viên chức bình thường thì người ta sẽ nghĩ gì? Những kẻ từng ghen tỵ cô ta, từng bị cô ta chèn ép không biết sẽ cười nhạo cô ta thế nào!

Triệu Hi Thành chẳng buồn nhìn cô ta, thản nhiên nói:

- Lỗi lớn nhất của cô chính là không biết bản thân làm sai cái gi. Nhiều lời vô ích, không hài lòng thì có thể xin thôi việc, giờ đi ra ngoài được rồi.

Văn Phương quả thực không dám tin vào lỗ tai mình, trong mắt toát ra sự kinh hoàng. Cô đi lên trước, ôm lấy anh, dịu dàng nói:

- Hi Thành, đừng đối xử với em như vậy, nếu em làm sai chuyện gì, anh nói với em, em nhất định sẽ sửa!

Cô ta đầy kì vọng nhìn người đàn ông đẹp trai này. Quan hệ bọn họ chặt chẽ như vậy, dù cô ta có làm gì sai, chỉ cần cô làm nũng có lẽ anh sẽ đổi ý.

Ai ngờ anh ra sức gạt cô ta ra, chán ghét nói:

- Văn Phương, chẳng lẽ cô còn không hiểu? Chúng ta hết rồi! Tôi sẽ chuyển một số tiền vào tài khoản của cô, nếu cô còn lằng nhằng không rõ thì người chịu thiệt chính là cô!

Văn Phương sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, cô ta ôm lấy tay Triệu Hi Thành, lớn tiếng nói:

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, anh vì sao đột nhiên thay đổi? Trước đó chúng ta vẫn tốt mà, Hi Thành, em yêu anh, anh đừng đối xử với em như vậy...

Nói xong bắt đầu rơi lệ.

Triệu Hi Thành dùng sức gạt cô ta ra, cô ta lảo đảo ngã xuống đất. Lúc này tóc tai toán loạn, khuôn mặt trang điểm nhòe nước mắt, vô cùng chật vật, đáng tiếc cô ta còn không tự biết bản thân, vẫn giả bộ đáng yêu.

Triệu Hi Thành nhìn cô ta, trong mắt đầy sự khinh thường, hừ lạnh một tiếng, trào phúng:

- Văn Phương, giữ lại nước mắt của mình đi, giả vờ đáng thương cái gì? Lúc trước cô tới quyến rũ tôi nên sớm nghĩ đến ngày hôm nay. Chẳng lẽ, cô cho rằng có thể ở lại bên tôi vĩnh viễn? Hay là...

Anh cười lạnh:

- Hay là cô còn có dã tâm khác?

Văn Phương nghe xong biến sắc, vội chạy tới bên cạnh, dựa vào đùi anh khóc:

- Không phải, không phải, em không có dã tâm gì cả. Em chỉ là quá yêu anh, Hi Thành, em không thể không có anh, anh đừng rời bỏ em, về sau em sẽ ngoan ngoãn, sẽ nghe lời anh, anh đừng bỏ em!

Triệu Hi Thành đứng lên, lùi về phía sau vài bước, cô ta ngã luôn xuống đất

Triệu Hi Thành đã mất kiên nhẫn, nhìn cô ta đầy âm ngoan, giọng nói lạnh như băng tuyết:

- Nói thật với cô, tôi chưa từng yêu cô, điều này chẳng phải cô rất hiểu sao? Hơn nữa, giờ tôi nói rõ cho cô, tôi đã chán ghét cô rồi, tôi không thích nhìn thấy cô trước mặt tôi nữa. Cô cũng kiếm chác được không ít từ tôi, cũng nên biết đủ! Cho nên nhân lúc tôi chưa nổi giận thì mau biến đi, nếu không, tính tôi cô cũng biết rồi đấy...

Anh tới gần cô ta, cả người tản ra hơi thở lạnh băng.

Văn Phương liên tục lùi về sau, trong mắt đầy sợ hãi, môi không ngừng mấp máy. Cô đương nhiên biết anh là loại người nào, trước có một ngôi sao nhỏ không cam lòng bị anh đá nên đem băng ghi hình chuyện ân ái của hai người ra uy hiếp anh, đòi số tiền lớn. Cứ tưởng rằng anh sẽ vì hình tượng công ty mà khuất phục, ai ngờ anh lại sai người tìm được máy quay đó, sau đó che mặt anh, đem tung đoạn clip lên mạng tung tin đạo diễn ngôi sao tằng tịu. Ngôi sao kia ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, thân bại danh liệt, từ đó biến khỏi làng giải trí, vô cùng khốn cùng.

Anh tâm địa ngoan độc, thủ đoạn âm độc, nếu chọc giận anh thì hậu quả không thể tưởng tượng.

Nhưng cô ta sao cam tâm? Cô ta không lừa anh, quả thật cô thật lòng yêu anh. Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh cô đã yêu anh rồi. Tống Thiệu Lâm kia ngoài việc đầu thai tốt hơn cô thì có điểm nào so được với cô? Cô hao tổn tâm sức tới gần anh, trở thành người đàn bà của anh, thời gian anh ở trên giường cô tuyệt đối hơn Tống Thiệu Lâm nhiều. Cô ta vốn nghĩ có thể nắm bắt được tim anh, nghĩ chỉ cần có ngày có con là có thể đá văng Tống Thiệu Lâm đi.

Nhưng trong nháy mắt, giấc mộng cô ta cố gắng xây dựng sập đổ. Nhanh khiến cô ra trở tay không kịp!

Tất cả là thế nào? Đúng rồi, từ sau khi Tống Thiệu Lâm mất trí nhớ, chuyện có vẻ bất đồng. Thần thái trong mắt cô ta đoạt lòng người như vậy, nhất định là cô ta đã mê hoặc Hi Thành, đúng nhất định là vậy! Cho nên Hi Thành mới về nhà lớn, mới không thể qua đêm ở nhà cô, đúng, nhất định là như vậy!

Cô ta ngồi đó, tóc dài che đi ánh mắt phẫn hận

Đều là cô sơ suất mới để Tống Thiệu Lâm nhân lúc chen chân nhưng cô sẽ không nhận thua. Cô không tin mình sẽ thua Tống Thiệu Lâm. Từ nhỏ đến lớn, ngoài gia thế, Thiệu Lâm luôn thua kém cô. Bất kể là thành tích, xã giao hay năng lực, cô đều hơn Thiệu Lâm nhiều. Cô sẽ không thua Thiệu Lâm!

Cô ta không thể buông tha Triệu Hi Thành bởi vì cô yêu anh cũng vì anh có thể cho cô những thứ cô ta muốn. Không còn anh, rất nhanh cô sẽ bị đánh về nguyên hình, mọi người sẽ lại cười nhạo, khinh thường cô.

Không sai, anh cho cô nhà cửa, xe đẹp nhưng sao so được với những gì cô mất đi! Cô không cam lòng! Cô không cam lòng! Cô muốn mọi người đều tôn trọng cô, hâm mộ cô! Cô muốn cảm giác cao cao tại thượng! Cô muốn Triệu Hi Thành! Cô muốn trở thành người phụ nữ tôn quý nhất bên cạnh anh.

Cô ta thất thể đứng lên, sắc mặt trắng bệch, trong mắt có sự điên cuồng. Triệu Hi Thành lạnh lùng nhìn cô, mãi đến khi cô ta đi ra ngoài mới làm như không có gì mà ngồi xuống bàn tiếp tục chăm chú làm việc

Khi ra khỏi cửa, Văn Phương quay đầu nhìn anh một cái, thấy anh không buồn nhìn cô thì lòng đau xót lại cùng điên cuồng. Một ngày nào đó, Hi Thành, một ngày nào đó anh sẽ lại là của cô.

Cô ta ra ngoài, đi về bàn làm việc, bắt đầu thu dọn đồ. Những đồng nghiệp bên cạnh nhìn cô khẽ thì thầm rồi cười lớn. Tay cô khẽ run, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, bên tai như nghe vô số tiếng cười nhạo

- Mau đến xem, tiểu nha đầu nhà Tống Thiệu Lâm kìa!

- Đúng thế! Giả bộ cái gì, chẳng qua là người hầu của Tống Thiệu Lâm, nha đầu xách cặp cho Tống Thiệu Lâm.

- Ha ha! Chủ của mày ở bên kia, còn không đi theo hầu hạ!

- Ha ha! Chủ mày bị phạt đứng, có phải mày cũng có thể đi thay nó!

- Ha ha ha...

Thái dương Văn Phương toát mồ hôi lạnh. Cô lắc lắc đầu muốn đánh bay tiếng cười nhạo đó đi. Cô làm nhanh hơn, tay đột nhiên chạm phải một tờ báo. Liếc nhìn một cái rồi vội cầm lên, vẻ mặt vô cùng kích động.

Đây là báo buổi sáng, trên đó là bức ảnh hai mỹ nam bắt tay, trong đó, một là Triệu Hi Thành, người còn lại là

Kiều Tranh!

Kiều Tranh, người Tống Thiệu Lâm từng yêu đến chết đi sống lại!

Tuy rằng cô ta đã mất trí nhớ nhưng ai dám cam đoan cô ta sẽ không lại yêu Kiều Tranh?

Khóe miệng Văn Phương cười quỷ dị, một kế hoạch dần hình thành...

Mục lục
Ngày đăng: 11/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục