Gửi bài:

Chương 21 - Lửa giận bừng bừng

Lúc gần đi, Chu Thiến lại chạm mặt Kiều Tranh một lần. Lúc ấy, Triệu Hi Thành đang bắt tay chào tạm biệt Kiều Tranh, anh nói:

- Kiều tổng xin hãy nghĩ về lời đề nghị khi nãy của tôi, chuyện này rất có lợi với cả hai chúng ta

Kiều Tranh mỉm cười, nho nhã mà lại khiêm tốn:

- Tôi nhất định sẽ suy nghĩ thận trọng, Sếp Triệu đi từ từ

Nói xong, ánh mắt nhìn về phía Chu Thiến, đôi mắt thâm thúy như có ngàn vạn lời muốn nói, cuối cùng chỉ dồn vào câu nói nhẹ nhàng:

- Triệu phu nhân, đi thong thả.

Chu Thiến chưa từng thấy ánh mắt này của anh, dường như có áp lực, vô cùng ưu thương, chân tình sâu sắc và sự bất đắc dĩ vô cùng. Cô không khỏi ngây người, chỉ có thể ngơ ngác nhìn mà nói không nên lời.

Đột nhiên, Triệu Hi Thành ôm thắt lưng cô, tay căng thẳng rồi hung hăng bấm eo cô. Chu Thiến đau đến thiếu chút nữa kêu lớn nhưng lập tức cũng tỉnh táo lại

Cô phẫn nộ nhìn về phía Triệu Hi Thành, chỉ thấy vẻ mặt Triệu Hi Thành thoải mái nói với Kiều Tranh và Thượng Quan Nhược Tuyết:

- Vợ tôi hôm qua ngủ không ngon, cho nên tinh thần có chút bất an, thật ngại quá

Nghe xong lời này, sắc mặt Kiều Tranh trắng bệch, mà ánh mắt Thượng Quan Nhược Tuyết nhìn cô sắc như đao

Chu Thiến càng tức giận. Anh ta cố ý, anh ta cố ý làm cho anh Kiều Tranh hiểu lầm!

Triệu Hi Thành nhìn biểu hiện của tất cả mọi người, trong lòng cười lạnh rồi quay đầu nhìn Chu Thiến, giọng dịu dàng:

- Còn không mau nói lời từ biệt với sếp Kiều

Nhưng Chu Thiến không có cách nào bỏ qua hàn băng trong ánh mắt thâm trầm của Triệu Hi Thành, điều này khiến trong nháy mắt, máu cô đông cứng lại

Nguy rồi, cô quá sơ suất, giờ cô là vợ của Triệu Hi Thành, anh ta là người bá đạo như vậy sao có thể cho phép vợ mình thất thố khi gặp lại tình nhân cũ như vậy. Kẻ trời sinh tàn nhẫn như anh ta sẽ làm gì với cô đây?

Vừa nghĩ đến đó, Chu Thiến cảm thấy như ngã vào hầm băng, lạnh thấu xương, mặt tái mét

Cô nhìn về phía Kiều Tranh, lúc này trong mắt Kiều Tranh đầy sự thân thiết, cô vừa chạm đến ánh mắt đó tim đã đau đớn, chỉ đành cúi đầu, giọng như muỗi kêu:

- Tạm biệt

Sau đó bị Triệu Hi Thành đưa đi

Bọn họ đi rồi, Kiều Tranh vẫn đứng ở đó nhìn bóng dáng cô, hồi lâu không động đậy. Không ngờ, vừa về nước đã gặp lại cô...

- Kiều Tranh

Thượng Quan Nhược Tuyết khẽ gọi anh, vẻ mặt u buồn:

- Anh đã nói đã quên cô ấy, muốn bắt đầu lại từ đầu

Bọn họ đứng ở ngoài hành lang, lúc này khách khứa đã vãn, chỉ còn mấy nhân viên đang dọn dẹp

Cho nên giọng nói của cô vang lên trong đại sảnh vô cùng rõ ràng, rõ ràng đến độ Kiều Tranh không thể bỏ qua nó. Bên tai lại như nghe được giọng nói dịu dàng kia:

- Kiều Tranh, em thích anh, anh thích em không?

- Kiều Tranh, chỉ vì em là con gái nhà giàu nên anh không dám yêu em sao? Anh là kẻ nhu nhược!

- Kiều Tranh, gặp được anh là điều tuyệt vời nhất đời em

- Kiều Tranh, cho dù cả thế giới phản đối chúng ta bên nhau em cũng sẽ không rời bỏ anh

- Kiều Tranh, chia tay đi! Chúng ta không hợp

Tim Kiều Tranh như có con dao chầm chậm cứa qua, đau thấu xương. Anh cười thảm:

- Thì ra có một số việc không hề dễ như anh vẫn nghĩ

Sắc mặt Thượng Quan Nhược Tuyết tái nhợt:

- Nhiều năm như vậy, em vẫn luôn ở bên anh, em vẫn chờ, vẫn chờ, vất vả lắm mới có hi vọng... Kết quả, trong mắt anh vẫn chẳng có em!

Trong giọng nói của cô có nỗi đau khôn cùng

Trong mắt Kiều Tranh là sự áy náy:

- Nhược Tuyết, xin lỗi, là anh không tốt. Rời khỏi anh, đi khắp nơi, em sẽ phát hiện, thì ra Kiều Tranh cũng chẳng là gì, mấy năm qua căn bản không đáng!

- Không! Kiều Tranh, em sẽ không buông tay. Giờ cô ấy đã kết hôn, hai người đã không có khả năng, cuối cùng sẽ có ngày anh phát hiện, thì ra Tống Thiệu Lâm cũng chẳng là gì, mấy năm qua căn bản không đáng!

Lúc Chu Thiến và Triệu Hi Thành rời đi thì đã khuya, trăng tròn vằng vặc giữa đêm đen, vô cùng sáng rỡ

Lái xe đã đứng ở cửa khách sạn chờ bọn họ.

Dọc đường đi, mặt Triệu Hi Thành xanh mét, trong xe là không khí yên tĩnh đáng sợ khiến người ta kinh hồn táng đảm.

Chu Thiến không dám trêu chọc anh, cô nhìn cảnh vật chạy lùi về phía sau, trong đầu nhớ lại ánh mắt Kiều Tranh nhìn mình. Chu Thiến rất hiểu, là anh ấy nhìn Tống Thiệu Lâm, sự ưu thương và chân tình cũng là cho Tống Thiệu Lâm.

Trong lòng cô chua chát. Anh Kiều Tranh chưa bao giờ nhìn cô với ánh mắt đó... Ánh mắt anh nhìn Chu Thiến chỉ có sự thương tiếc và thân thiết, trong mắt anh, cô chẳng qua chỉ là cô gái nhỏ đáng thương...

Chu Thiến khẽ thở dài.

Lại nghe Triệu Hi Thành bên canh hừ lạnh một tiếng, bên trong xe, độ ấm lại giảm xuống vài phần.

Lái xe Vương nghiêm túc lái xe, trên lưng ứa ra mồ hôi lạnh.

Sau khi về nhà, dường như là Triệu Hi Thành lôi Chu Thiến lên lầu

Lúc này Triệu phu nhân đã ngủ, Triệu lão gia đang ở trong thư phòng , Hi Tuấn buổi tối chẳng biết đi đâu mà đám người hầu đều sợ cậu chủ nên không ai có thể cứu cô.

Mặt Chu Thiến trắng bệch

Cô giãy dụa, muốn thoát khỏi sự khống chế của anh nhưng tay anh như kìm sắt, nắm chặt cổ tay cô. Đau đớn vô cùng, đau đến độ khiến cô rơi nước mắt

Bọn họ vào phòng, Triệu Hi Thành đẩy cô xuống rồi xoay người khóa cửa lại

Chu Thiến bị anh ta đá xuống đất, may mà thảm dầy, nhưng dù như thế lưng và mông vẫn rất đau

Đến lúc này, Chu Thiến cũng bốc hỏa:

- Vì sao anh không thể nói chuyện bình thường? Dù gì cũng là đàn ông, động một tí lại động tay động chân với vợ!

- Vợ?

Triệu Hi Thành cười lạnh, mắt lóe ra ánh sáng đáng sợ:

- Thì ra cô còn biết cô là vợ tôi! Vậy lúc cô và anh ta mắt qua mày lại còn nhớ cô là vợ Triệu Hi Thành!

- Tôi chẳng cùng ai mắt qua mày lại

Triệu Hi Thành đi đến bên cô, nắm lấy cằm cô khiến cô không thể không ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh. Trán Chu Thiến toát mồ hôi vì đau

Triệu Hi Thành không hề thương tiếc, anh trừng mắt nhìn cô, trong mắt lóe ra sự ngoan lệ:

- Căn bản cô không hề mất trí nhớ. Giờ cô nói cho tôi biết, cô giả mất trí nhớ là có mục đích gì?

Mục lục
Ngày đăng: 11/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục