Gửi bài:

Chương 13 - Về sau không cho phép em cười với người đàn ông nào khác

Chu Thiến lập tức nhảy dựng lên, tìm trong phòng thay đồ một bộ quần áo rộng, cũng mặc kệ có thoải mái hay không, cô tự bọc kín mình lại

Sau đó, cô ngồi xuống bên giường, đầu óc bắt đầu suy nghĩ

Ta lập tức nhảy dựng lên, theo thay quần áo gian tìm được nhất kiện đại quần áo, cũng không quản hay không thoải mái, đem chính mình kín khỏa đứng lên

Cô nên làm gì bây giờ? Ở lại bên cạnh Triệu Hi Thành thật là chuyện nguy hiểm, có lẽ như Tiểu Mạt nói, cứ thế sớm muộn cũng bị anh ta ăn sạch. Nếu không, cầm 10 vạn chạy? Nhưng chưa làm việc đã cầm tiền lương của người ta có phải là rất vô đạo đức (chị thật là). Nhưng quan trọng là thân phận này thì cô có thể trốn đi đâu, dựa vào thế lực của Triệu Hi Thành thì tìm cô là việc đơn giản. Mà kết quả có phải sẽ càng khiến anh ta tức giận? Triệu Hi Thành là loại người bá đạo, muốn nắm trong tay mọi thứ, đến lúc đó anh ta sẽ đối xử với cô thế nào? Càng nghĩ, Chu Thiến không rét mà run

Vì sao Tống Thiệu Lâm còn chưa tỉnh lại? Đã qua một tuần từ lâu, chỉ cần cô ấy tỉnh lại, việc đổi cơ thể đã không có gì phiền não nữa rồi

Đang lúc do dự, Triệu Hi Thành bước ra khỏi phòng tắm.

Chu Thiến vừa nghe tiếng mở cửa đã vội lăn về phía góc giường, bọc chăn vô cùng kín. Cô chẳng có tâm tình thưởng thức bức tranh "mỹ nam xuất dục đồ" này

Chu Thiến quay lưng về Triệu Hi Thành, nhắm chặt mắt, không nhúc nhích, thần kinh căng thẳng

Cô cảm giác Triệu Hi Thành dần đi về phía giường, sau đó vị trí bên cạnh hơi lõm xuống, có lẽ là anh ta đã nằm xuống

Chóp mũi ngửi được mùi sữa tắm thản nhiên mà tươi mát, Chu Thiến không khỏi thở sâu

Bên tai nghe được tiếng Triệu Hi Thành xoay người, cánh tay anh vươn tới, ôm chặt eo cô.

Chu Thiến chấn động toàn thân, mở to mắt, giãy dụa định rời ra xa một chút

Tay Triệu Hi Thành dùng lực một chút cô đã không thể động đậy, trong lòng Chu Thiến rối bời, lưng tứa mồ hôi, chẳng lẽ lần này không trốn nổi sao

Bên tai lại truyền đến tiếng Triệu Hi Thành mất kiên nhẫn:

- Đừng lộn xộn! Ngủ!

Triệu Hi Thành ôm Chu Thiến càng chặt, cánh tay cô tiếp xúc với da thịt trần trụi của anh, cảm nhận được sự lạnh lẽo, trong nháy mắt, cảm giác đó trấn an sự nôn nóng trong lòng cô. Hơn nữa, Triệu Hi Thành cũng không có động tác gì khác, cô dần bình tĩnh lại.

Bên tai cô dần truyền đến tiếng hít thở nhè nhẹ của Triệu Hi Thành, cả người căng lên, mở to mắt

Cô nằm đó, đối diện với cửa sổ thủy tinh

Ngoài cửa sổ, ánh trăng như nước, lẳng lặng rải ánh sáng bàng bạc xuống mặt đất. Trời đêm đầy sao sáng lấp lánh, ánh sáng trong veo như ngọc, lại như đôi mắt tinh nghịch đang nhấp nháy...

Chu Thiến như bị thôi miên, xem nhẹ người bên cạnh, xem nhẹ cái tay trên lưng, cơ thể dần thả lỏng, mí mắt càng lúc càng nặng, dần dần nhắm mắt lại...

Trong lúc mông lung, dường như có người ở bên tai cô khẽ nói: "Sau này không cho em cười với người đàn ông nào khác... cho dù là Hi Tuấn cũng không được... nụ cười của em, chỉ có thể thuộc về anh..."

Chu Thiến mơ mơ màng màng nghĩ: là ai bá đạo vậy? Không cho cô cười? Thật đáng ghét......

Màn đêm lặng lẽ bao phủ, toàn bộ thế giới chỉ còn lại sự yên tĩnh vô cùng...

Ngày hôm sau, lúc tỉnh lại, Triệu Hi Thành bên cạnh chẳng biết đã đi đâu

Chu Thiến thay quần áo, tắm rửa nhanh rồi đi xuống lầu.

Trong phòng sẽ có người hầu thu dọn, từ khi ở biệt thự riêng cùng Triệu Hi Thành, Chu Thiến đã biết

Nói thật, cuộc sống làm hào môn phu nhân của Tống Thiệu Lâm thật sự quá nhàn nhã

Không cần lo lắng mưu sinh, không cần làm việc, chẳng lo chuyện nội trợ, chỉ cần hưởng thụ cuộc sống vật chất đủ đầy

Nhưng cuộc sống nhàn nhã này cũng không làm Tống Thiệu Lâm vui vẻ, đó là đạo lý gì

Mà Chu Thiến chỉ là khách qua đường, chung quy cô vẫn muốn trở về thế giới của mình. Mọi thứ ở đây dù thế nào cô cũng không thể trầm mê bởi vì những thứ đó vốn không thuộc về cô.

À, ngoài 10 vạn tệ kia

Đi xuống lầu mới biết cô dậy cũng không sớm. Triệu Hi Thành và bố chồng cô đều đã đến công ty

Triệu phu nhân đang gọi điện thoại hẹn bạn chơi mạt chược, thấy Chu Thiến thì buông điện thoại nói:

- Rỗi rãi thì bảo lái xe đưa con về Tống gia đi, mẹ con gọi điện đến nói con xuất viện còn chưa về nhà, trở về xem đi!

Bà cũng không hỏi chuyện tối quá, nhưng từ ánh mắt bà Chu Thiến biết nhất định việc tối qua bà cũng biết. Nhưng nếu bà không hỏi thì cô cũng giả như chẳng có chuyện gì. Dù sao chiều qua mới lấy của bà 10 vạn tệ, tối đã gây chuyện chắc chắn bà không vui.

Nhưng, Triệu phu nhân đừng có trách cô. Mọi phương diện khác cô đều sẽ cố gắng làm tốt, chỉ riêng chuyện đó... vẫn chờ con dâu chân chính của bà trở về rồi nói...

Lái xe đứng thẳng trước chiếc xe sang trọng màu đen. Đồng phục màu đen, cúc áo bạc lóe sáng dưới ánh mặt trời.

Lái xe thấy cô đã cung kính cúi người mở cửa xe cho cô khiến cô rất ngượng ngùng.

Xe yên ổn đi suốt một đường. Không lâu sau, đã đến một con đường nhỏ

Cuối đường là một biệt thự màu trắng rộng lớn. Chu Thiến xuống xe, xe được cất vào gara, có người dẫn lái xe đi nghỉ ngơi uống trà.

Biệt thự tư gia có khí phái xa hoa tất nhiên Chu Thiến không cần nhiều lời, vẻ mặt cô đã chẳng còn sự sợ hãi khi bước chân đến những nơi lộng lẫy như vậy nữa

Nhưng vẫn có chỗ khiến cô để ý, đó là một góc vườn, có một cây cổ thủ lớn, cành lá xum xuê, dưới tán cây có một chiếc đu bằng gỗ sơn đỏ, đây hoàn toàn là sản phẩm thủ công, xem ra cũng được một thời gian khá dài.

Chu Thiến nhìn chiếc đu mà ngẩn người

Tuổi thơ của Tống Thiệu Lâm nhất định rất hạnh phúc. Nói thật, tuổi thơ của Chu Thiến, trong nhà ngay cả chỗ để treo dây đu cũng không có. Cũng có những ngày hành phúc, đó là khi mẹ cô vẫn còn sống, bà sẽ thường xuyên đưa Chu Thiến đến công viên chơi xích đu. Nhưng từ sau khi mẹ qua đời, tuổi thơ của cô dường như cũng biến mất trong chớp mắt. Mây đen phủ kín cả gia đình, suy sụp, đau lòng, cha mất phương hướng khiến Chu Thiến dù chỉ là đứa trẻ 10 đã phải sớm trường thành.

Mãi đến khi mẹ kế xuất hiện nhưng chung quy không phải là mẹ ruột, trên đời này không có bất luận ai có thể thay thế mẹ của cô...

- Tiểu thư...

Một tiếng gọi mừng rỡ

Chu Thiến quay đầu lại, là một người phụ nữ hiền lành, Chu Thiến nhớ lại, cô đã từng gặp bà trong bệnh viện.

Bà bước nhanh tới, kéo tay cô nói:

- Tiểu thư, cuối cùng cô đã về, phu nhân ngày nào cũng nhớ ngươi. Để Lan tẩu xem... vẫn tốt, không bị gầy. Tiểu thư sống ổn không?

Có lẽ là sự thân thiết trong mắt bà rất giống mẹ, Chu Thiến chỉ thấy hốc mắt nóng lên, cô vội quay đầu lén lau khóe mắt.

- Tôi rất ổn

Nói thật lòng, ngoài sự hoảng sợ mà Triệu Hi Thành ban tặng, cô sống thực sự không tồi.

Bà rất cao hứng gật đầu. Có thể thấy, Lan tẩu này rất thương Tống Thiệu Lâm

Bà kéo tay Chu Thiến đi vào nhà, vừa đi vừa nói:

- Phu nhân, tiểu thư đã về

Sau đó liền thấy Tống phu nhân thong dong đi xuống lầu:

- Gọi cái gì? Cả nhà đều nghe được! Thiệu Khang (Móa trùng tên với anh khỉ kìa, nhưng nhân vật này chả ra gì hết) tối qua uống rượu, còn đang ngủ

Lan tẩu ở một bên nhỏ giọng nói:

- Phu nhân đang nói đến cậu chủ, là anh cả của cô.

Tống phu nhân nhìn Chu Thiến, vẻ mặt tương tự giống Tống Thiệu Lâm tươi cười:

- Thiệu Lâm đã về rồi, Lan tẩu đi bảo phòng bếp làm một ít đồ ăn tiểu thư thích đi

Lan tẩu vui tươi hớn hở đi vào phòng bếp.

Tống phu nhân bảo Chu Thiến cùng bà lên lầu. Bà dẫn Chu Thiến vào phòng, sau đó đóng cửa lại.

Bà kéo Chu Thiến ngồi xuống giường, chưa gì đã hỏi:

- Nghe nói, con đòi chia phòng ngủ với Hi Thành

Vẻ mặt đầy ý bất mãn.

Chu Thiến hiểu, bà là thuyết khách do Triệu phu nhân nhờ.

Mục lục
Ngày đăng: 12/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục