Gửi bài:

Chương 9 - Trở về nhà lớn

Khi bọn họ quay về nhà ăn thì Hi Tuấn đang kể về chuyện vui của hai anh em khi còn nhỏ:

- Lúc đó em và anh trai đi dự tiệc, lúc ấy, anh mười tuổi nhưng vẫn để tóc dài, trên trán còn cả tóc mái, mặc áo lông màu xanh da trời, còn có một cậu bé đến nói với em: "chị của em xinh lắm, có thể giới thiệu cho anh biết không?"

Có thể tưởng tượng cảnh Triệu Hi Thành bá đạo âm ngoan bị nhận nhầm thành con gái có vẻ mặt gì sao? Nhất định là rất phấn khích. Chu Thiến không hề khách khí cười khanh khách

Một ánh mắt sắc bén bắn về phía cô, cô nhìn qua, khuôn mặt Triệu Hi Thành đen thui nhìn cô, cả người tản ra hơi thở lạnh đến thấu xương, ánh mắt như hàn băng khiến cả người Chu Thiến run lên

Nụ cười của cô lập tức bị đông lạnh, theo bản năng, cô luôn có tâm lý sợ hãi với Triệu Hi Thành, trước mặt anh cô không dám làm càn.

Triệu phu nhân thấy không khí nặng nề thì oán trách lườm Hi Tuấn:

- Hi Tuấn lại lấy anh ra làm trò đùa

Rồi cười nói với Chu Thiến:

- Đều tại mẹ, lúc đó Hi Thành rất đáng yêu, có lúc không nhịn được mới cho nó ăn mặc như con gái. Mau lại đây ngồi, cha con có việc, không ăn cơm nhà

Bà xếp Chu Thiến ngồi cạnh Triệu Hi Thành còn mình và Hi Tuấn thì ngồi ở phía đối diện.

Ngồi gần Triệu Hi Thành như vậy khiến Chu Thiến có phần mất tự nhiên. Cô lặng lẽ ngồi lui ra xa một chút, anh quay lại trừng mắt nhìn cô, trong mắt hiện rõ vẻ tức giận

Cô làm gì mà anh cứ thái độ như thế? Từ khi cô vào đã nghiêm mặt, trừng mắt... hừ! Đạp chết anh!

Đồ ăn rất phong phú, Chu Thiến để ý thấy bát đĩa đều là đồ sứ, hoa văn tinh xảo, nước men đẹp, bóng loáng như tác phẩm nghệ thuật khiến người nhìn đã thích

Triệu phu nhân cười gắp đồ ăn cho Chu Thiến nói:

- Ăn nhiều một chút, đừng khách sáo, tuy rằng con mất trí nhớ nhưng có những chuyện không thể thay đổi, chúng ta cuối cùng vẫn là người một nhà

Là cô đa tâm sao? Sao cô cảm thấy trong lời nói của bà có ẩn ý?

Đồ ăn hương vị không tệ, nói thật, với Chu Thiến, những đồ ăn này có sức mê hoặc rất lớn.

Chu Thiến đánh giá ba người. Triệu phu nhân ăn uống tao nhã, nhai chậm nuốt chậm. Triệu Hi Tuấn khi ăn thì có người hầu ở sau thường xuyên đổi món cho anh. Còn Triệu Hi Thành thì lạnh lùng, lúc hạ đũa thì bình tĩnh, nhắm chuẩn mục tiêu, gắp một cái là xong.

Chu Thiến lại nhìn về phía Triệu Hi Tuấn vừa lúc anh ngẩng đầu lên nhìn cô. Chu Thiến nhìn anh cười, anh cũng cười lại với cô. Lúc này, Triệu Hi Thành vốn đang thoải mái đột nhiên cứng người lại, chiếc đũa trên tay bất ngờ rơi xuống. Anh hơi dừng lại rồi như không có chuyện gì tiếp tục ăn cơm

Triệu phu nhân ngẩng đầu lên, nhìn Chu Thiến cười tủm tỉm nói:

- Hay là hai con quay về đây ở đi, cha con bọn họ thường xuyên về muộn, mẹ ở đây một mình cũng buồn. Các con về đây, Thiệu Lâm có thể làm bạn với mẹ, hơn nữa cũng sẽ có ích cho việc không phục trí nhớ của Thiệu Lâm. Nhưng trở về thì phải có quy củ, Hi Thành không thể qua đêm ở ngoài, dù muộn thế nào, tối định phải về nhà ngủ!

- Không được!

Chu Thiến lập tức phản đối. Cái gì? Muốn Triệu Hi Thành ngủ ở nhà. Cô chẳng phải sẽ thành linh dương đợi làm thịt, sớm muộn cũng bị anh ta ăn sạch cả da lẫn xương?

Tất cả mọi người nhìn Chu Thiến, ngay cả người hầu cũng tỏ vẻ kinh dị.

Triệu phu nhân bị cô từ chối thẳng như thế thì có phần mất mặt, tức giận nói:

- Sao? Không muốn ở cùng bà già này?

Thân phận của bà hẳn là đã quen với việc ra lệnh, ngay cả chồng và con cũng phải nể mặt. Sao có thể chịu được Chu Thiến từ chối thẳng thừng như thế.

Chu Thiến vội chữa cháy:

- Không phải, không phải, sao có thể được? Nhưng mà... nhưng mà Hi Thành thích tự do, sợ anh ấy không quen thôi.

Chu Thiến đổ mọi tội lỗi lên đầu Triệu Hi Thành. Chắc chắn anh sẽ không đồng ý, bắt anh ta đêm nào cũng về chẳng phải muốn mạng anh ta sao? Tình nhân của anh ta làm thế nào? Anh ta bỏ được cô ả phòng đơn gối chiếc sao?

Triệu Hi Thành lạnh lùng lườm Chu Thiến một cái, mắt lóe sáng rồi thản nhiên nói:

- Con không có ý kiến.

Chu Thiến thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn anh, hận không thể bóp chết Triệu Hi Thành. Anh ta có ý gì? Định mặc kệ tình nhân sao?

Chu Thiến lập tức tỉnh ngộ lại. Cô thật sự quá ngây thơ rồi. Anh ta tìm tình nhân với buổi tối có vể nhà ngủ không thì liên quan gì? Giờ anh ta nhất định cảm thấy vợ mình khác với quá khứ, lại một lần nữa có hứng thú với Tống Thiệu Lâm. Anh ta định ăn cả hai sao? Nếu là thế này, ở chỗ nào cũng như nhau thôi

Bây giờ cô nên làm gì? Cô không muốn có quan hệ với người vô sỉ như thế. Vừa nghĩ đến chuyện đêm hôm qua cô đã run cả người. Cô không muốn chịu đựng chuyện như thế thêm một lần nữa.

Triệu phu nhân nghe vậy cao hứng:

- Nếu thế thì đêm nay thôi không về nữa, mai bảo A Dung giúp các con thu dọn hành lí. Những quần áo cũ của Thiệu Lâm thôi bỏ đi, mua mới đi con. Các con sợ chúng ta sẽ quấy rầy thế giới của hai người sao? Vậy hai đứa ở tầng ba đi.

Hi Tuấn cũng cười nói:

- Anh chị về nhà lại vui rồi

Đầu óc Chu Thiến lộn xộn, không biết đáp lại thế nào

Triệu Hi Thành nói với em trai:

- Em về nước lâu thế rồi cũng nên đi làm đi. Lớn thế này rồi cả ngày chơi bời còn ra thể thống gì. Thế này đi, hai ngày nữa đến công ty làm

Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Hi Tuấn nhăn nhó lại:

- Cha còn chưa thúc giục em thì anh vội cái gì? Em ở văn phòng cả ngày chẳng thoải mái gì cả

Triệu Hi Thành buông đũa, lập tức có người hầu mang khăn lên, anh ta vừa lau tay vừa nói:

- Đây là ý của cha, em chuẩn bị rồi ngày kia đi làm đi.

Hi Tuấn bực mình nói:

- Anh dã man giống hệt cha. Rõ ràng biết em không thích còn cố ép em

Triệu phu nhân buông đũa nói:

- Được rồi, đừng cãi nhau nữa, chuyện đó nói sau

Bà lại nhìn Chu Thiến nói:

- Rỗi thì đi xem phòng của các con đi. Đã bài trí cả rồi, ngay cả phòng trẻ con mẹ cũng chuẩn bị rồi, chỉ chờ bế cháu cho các con thôi

Cháu? Khóe miệng Chu Thiến giật giật. Từ này quá đáng sợ. Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.

Những chuyện này bọn họ đều đã quyết định rồi, bất kể Chu Thiến có đồng ý hay không cũng phải làm theo đó. Thì ra, Tống Thiệu Lâm chỉ như đứa trẻ để mặc bọn họ sắp đặt.

Nhưng Chu Thiến không phải là Tống Thiệu Lâm, cô không muốn làm con rối gỗ của bọn họ. Chu Thiến nhất định phải rời khỏi đây, né tránh bọn họ, đến khi Tống Thiệu Lâm tỉnh lại, linh hồn tráo đổi thì mọi việc sẽ chẳng liên quan gì đến cô nữa

Nhưng ai mà biết được sự kiện sau đó đã thay đổi quyết định của cô...

Mục lục
Ngày đăng: 12/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục