Gửi bài:

Chương 66 - Chuyện cũ kể lại 3: Chỉ yêu mình em

Trên nóc nhà. Tô Miên mặc bộ đồ thể thao, buộc tóc đuôi ngựa, đội mũ lưỡi trai, đi men theo sân thượng. Đến rìa tường, cô lập tức nhảy xuống từ độ cao ba mét, tiếp tục chạy về phía trước.

Ở nóc một tòa nhà khác cách đó không xa xuất hiện một hình bóng còn nhanh nhẹn hơn cô, như con báo đen thoắt ẩn thoắt hiện. Đó là Hàn Trầm.

Dưới ánh nắng chói chang, Tô Miên liếc qua Hàn Trầm, khóe miệng cong lên. Dưới cầu thang thoát hiểm của tòa nhà bên cạnh là mục tiêu của bọn họ, tên tội phạm họ đang truy đuổi.

Tô Miên rút gậy cảnh sát, huyết mạch trên toàn thân sôi sục. Thật ra, trước khi yêu Hàn Trầm, tuy không phải loại liễu yếu đào tơ nhưng cô cũng chưa từng chạy nhảy tưng bừng thế này. Khi hai người cả ngày dính như keo, cô mới biết, thời niên thiếu, anh là cao thủ chạy việt dã, bây giờ, khả năng này được phát huy trong việc truy bắt tội phạm. Tô Miên lại một lần nữa cảm thán, cô chưa từng gặp người cảnh sát hình sự nào cuốn hút như anh.

Hàn Trầm đương nhiên sẵn lòng truyền đạt bí quyết cho bạn gái. Thân thủ của cô tương đối nhanh nhẹn, khả năng lĩnh hội cũng nhanh. Thế là trong những cuộc truy bắt quy mô nhỏ của Đội 3, mọi người thường được chứng kiến cảnh Hàn Trầm cùng bạn gái "vượt nóc băng tường" bắt tội phạm. Một người quen hỏi anh: "Sao cậu suốt ngày dẫn bạn gái đi làm công việc nguy hiểm thế?". Anh cười đáp: "Vì cô ấy thích". Tô Miên ở bên cạnh phụ họa: "Đúng thế. Tôi rất thích".

Cùng người yêu làm chuyện vui vẻ thì còn gì bằng. Chỉ có điều, sở thích chung của bọn họ hơi bạo lực và kích thích mà thôi.

Thấy tên tội phạm leo lên bờ tường, Tô Miên hét lớn: "Đứng lại! Cảnh sát đây!". Tội phạm giật mình, suýt nữa ngã xuống đất. Đây cũng là chiêu Hàn Trầm dạy cô. Đừng nghĩ việc cảnh sát hét lớn trong các bộ phim truyền hình dường như chẳng có tác dụng. Thật ra, trong công việc truy bắt thực tiễn, tiếng hét này rất cần thiết. Đầu tiên là phải trấn áp đối phương về mặt khí thế, cảnh sát mới càng có cơ hội ra tay.

Tô Miên lao về phía trước như tên bắn, túm vai tên tội phạm. Sau đó, cô lập tức bẻ quặt tay đối phương về phía sau, ấn người hắn xuống đất rồi còng tay lại. Một loạt động tác diễn ra rất nhanh nhẹn và thành thạo.

Lại tự tay bắt được một tên tội phạm, Tô Miên vô cùng đắc ý. Vừa ngẩng đầu tìm kiếm hình bóng Hàn Trầm, đột nhiên phía sau ập đến một luồng gió, có người đánh lén cô.

Tô Miên vừa định xoay người phản kích, liền nghe thấy tiếng "hự" đau đớn. Cô quay đầu, phát hiện Hàn Trầm chạy đến bên mình từ lúc nào, đang ấn kẻ đánh lén vào bờ tường.

Sắc mặt Hàn Trầm rất điềm tĩnh. Tên này dám đánh lén bạn gái anh nên anh ra tay không nhẹ. Anh bẻ tay, khiến đối phương vô cùng đau đớn. Sau đó, anh còng tay hắn, giao cho đồng nghiệp vừa chạy đến nơi.

Cuộc truy bắt kết thúc. Mọi người vẫn bận rộn ở hiện trường. Hàn Trầm cởi áo jacket, khoác lên vai Tô Miên rồi nói với đồng nghiệp: "Chúng tôi đi trước đây!".

"OK." Một người đáp.

Thật ra, theo sự phân công của đội, việc bắt tội phạm do một cảnh sát khác phụ trách. Nhưng ai bảo Hàn Trầm có thân thủ tốt, gần đây lại tỏ ra nhiệt tình, toàn làm thay bọn họ.

Hàn Trầm đi về phía cầu thang. Tô Miên đảo mắt xung quanh rồi lập tức đi theo anh.

Một người cảnh sát liền trêu chọc: "Nhân viên ngoài biên chế cũng về đấy à?".

"Ai bảo là nhân viên ngoài biên chế? Cô ấy là người nhà nên đương nhiên đi cùng chủ hộ rồi." Một đồng nghiệp khác nói.

Đồng nghiệp này là một cảnh sát trẻ có mối quan hệ khá thân thiết với Hàn Trầm. Tô Miên vẫn đang là sinh viên, vì suy nghĩ cho cô nên Hàn Trầm cũng không quá lộ liễu. Mối quan hệ của bọn họ chỉ mấy người trong đội biết.

Tô Miên đỏ mặt, còn Hàn Trầm vẫn thản nhiên như không, tựa hồ cách xưng hô "người nhà" là chuyện bình thường.

Đáng ghét quá! Anh rõ ràng là người đàn ông thờ ơ, lãnh đạm, không ngờ lại mặt dày đến thế.

"Các anh đừng nói lung tung!" Cô phản đối lấy lệ một câu rồi nhanh chóng đi theo Hàn Trầm xuống cầu thang.

Mọi người ở phía sau vẫn vui vẻ tán gẫu: "Hàn Trầm cứ im im vậy mà lại tán được hoa khôi của đại học Công an cơ đấy".

"Đúng thế, suốt ngày đi cùng nhau, cứ như là bảo bối ấy."

Vừa đi vào, Tô Miên liền nhìn thấy Hàn Trầm đang ở dưới cầu thang đợi mình. Tất nhiên, anh cũng nghe thấy lời tán gẫu của bọn họ, khóe mắt thấp thoáng ý cười như có như không.

"Sao thế?" Cô đi xuống chỗ anh.

"Bọn họ chẳng nói rồi còn gì?" Anh từ tốn đáp: "Anh coi em như bảo bối".

Cũng biết ăn nói ghê! Tô Miên "xì" một tiếng, trong lòng rất ngọt ngào. Anh khoác vai cô, cùng đi xuống dưới. Tô Miên liền đẩy người anh: "Anh tránh ra đi! Người toàn mồ hôi, hôi chết đi được!". Hàn Trầm đời nào nghe theo, cứ ôm cô vào lòng. Tô Miên cười khẽ, anh cũng cười. Cầu thang vừa yên tĩnh vừa tối mờ mờ, thế giới huyên náo ở bên ngoài dường như cách rất xa. Hai người đùa giỡn một lúc, anh đẩy cô vào bờ tường, cúi xuống hôn cô nồng nàn.

Hai người đã ở bên nhau hơn hai tháng nhưng mỗi lần ôm hôn, toàn thân Tô Miên vẫn mềm nhũn. Mùiị của mối tình đầu vừa sạch sẽ vừa ngọt ngào, mang một chút điên cuồng khó tả. Dục vọng và tình cảm hòa quyện thành một sự tồn tại có sức cám dỗ to lớn. Mỗi lần nếm thử, cả anh và cô đều chìm đắm.

Đây là người đàn ông duy nhất mình thích trong mười chín năm cuộc đời. Tô Miên nghĩ thầm. Cuộc đời vẫn còn dài, nhưng bây giờ cô hoàn toàn chắc chắn một điều, cô muốn kết hôn với anh, ở bên anh trọn đời.

Hai người thân mật một lúc, Hàn Trầm mới chịu buông Tô Miên, nhưng tay vẫn ôm eo cô. Hình như chàng trai nào ở độ tuổi của anh cũng mê đắm vòng eo thon thả của người con gái. Kể từ lúc hai người xác định mối quan hệ, anh thường đặt tay ở nơi đó, để có thể ôm cô vào lòng bất cứ lúc nào.

Hai người đi xuống dưới đường, lên xe mô tô của Hàn Trầm. Chỉ là bây giờ, cô ngồi đằng trước, còn anh ngồi ở phía sau nhưng vẫn cầm lái.

"Chúng ta đi đâu bây giờ?" Tô Miên hỏi. Hôm nay là ngày cuối tuần, chẳng bận công việc. Cô cũng không muốn quay về trường học.

"Buổi tối Hầu Tử có bữa cơm xã giao, gọi cả chúng ta, sau đó sẽ đi bar." Anh ghé sát tai cô: "Em có muốn đi không?".

"Em không muốn." Tô Miên thật thà đáp.

"Vậy thì sau này anh cũng không đi nữa." Hàn Trầm gật đầu.

Tô Miên phì cười. Anh ghé mặt: "Thưởng anh một cái hôn đi".

Cô ngoảnh đầu, đặt một nụ hôn lên má anh,

Nói chuyện một lúc, hai người quyết định đến khu du lịch Thập Độ ở ngoại ô thành phố Bắc Kinh. Gia đình Hàn Trầm có một ngôi nhà nghỉ mát ở đó, bình thường chẳng có người ở. Nơi này non xanh nước biếc, không khí trong lành, rất thích hợp nghỉ dưỡng.

Vì khá xa nên Hàn Trầm không dùng mô tô mà quay về lấy ô tô rồi đưa Tô Miên đến Thập Độ. Ngôi nhà của gia đình Hàn Trầm nằm ở ven hồ, đằng sau là dãy núi, bên cạnh có con suối róc rách. Ngôi nhà làm bằng gỗ đặc biệt yên tĩnh và thơ mộng.

Khi hai người đến nơi, trời đã xẩm tối. Hàn Trầm đề xuất đi câu cá để làm bữa tối. Kết quả, hai người câu một tiếng đồng hồ mà chẳng có con cá nào cắn câu. Tô Miên cười nhạo anh, đúng là công tử có khác, muốn thể hiện trước mặt bạn gái mà không được. Hàn Trầm tuy không nói gì nhưng vẫn để bụng.

Cuối cùng, hai người đành vào nhà tìm hai gói mì ăn liền nấu tạm. Ngày xuân giá lạnh, trước bát mì bốc khói nghi ngút, dù không vừa ý nhưng Hàn Trầm vẫn ăn nhanh và sạch hơn Tô Miên.

"Mẹ anh nấu mì rất ngon." Anh nói: "Khi nào về anh sẽ học, cho em thưởng thức".

"Được thôi." Tô Miên cười. Bạn trai nổi hứng học nấu nướng, lẽ nào cô lại ngăn cản?

Chỉ là vào thời khắc này, hai người không hay biết, một mình anh giữ lời hứa bao nhiêu năm.

Ăn xong, hai người chẳng có việc gì để làm. Hàn Trầm đứng lên, kéo tay cô: "Chúng ta đi một vòng xem có gì chơi không?".

Tô Miên từ sofa leo lên lưng anh: "Anh cõng em đi!".

"Xin tuân lệnh, đại tiểu thư." Hàn Trầm liền cõng bạn gái, hai tay giữ đùi cô. Hai người yêu nhau mấy tháng, hành động thân mật nhất cũng chỉ là ôm hôn. Hôm nay không hiểu tự dưng làm sao, anh bóp nhẹ đùi cô một cái.

Tô Miên đờ người, cảm giác tê tê, kích thích lập tức lan khắp cơ thể. Hai má cô nóng bừng. Bình thường ăn to nói lớn thế mà vào thời khắc này, cô như động vật nhỏ, lí nhí: "Anh làm gì thế?".

Trong lòng sôi sục nhưng Hàn Trầm vẫn tỏ ra bình tĩnh: "Em thử nói xem, anh đang làm gì?".

Tô Miên không dám tiếp lời. Trời ạ! Bình thường thấy anh có vẻ lạnh lùng không gần nữ sắc nên cô cho rằng, anh rất chính nhân quân tử. Không ngờ anh lại lưu manh đến thế. À không, là "sắc lang" mới đúng.

Vì vậy mới nói, nhiều năm sau, cho dù bị mất trí nhớ, bản tính lưu manh chỉ bộc lộ trước cô của người nào đó vẫn không hề thay đổi. Khi cô lại gần, khi cô trở về, anh cũng tựa hồ tìm thấy bản thân.

Nói thì nói vậy nhưng trong cốt tủy Hàn Trầm vẫn là người đàn ông truyền thống. Anh không muốn khiến Tô Miên cảm thấy đường đột. Hơn nữa, anh chưa có kinh nghiệm về phương diện đó. Thế là anh ngoan ngoãn cõng Tô Miên đi đi lại lại, cuối cùng phát hiện ra một bộ bài tây.

Thế là... Ở nơi non xanh nước biếc, trong ngôi nhà nghỉ mát thơ mộng, trai đơn gái chiếc nửa đêm trùm chăn ngồi... đánh bài.

Tô Miên tỏ ra hưng phấn. Hàn Trầm vừa định ra bài, cô liền ngăn lại: "Khoan đã! Hay là chúng ta cá cược đi, đánh suông chẳng thú vị gì cả".

Hàn Trầm cười cười: "Được thôi. Em muốn cược gì?".

Trước đó, Tô Miên cũng từng vài lần cùng mấy người cảnh sát trẻ ở sở chơi bài nhưng Hàn Trầm không bao giờ tham gia. Cô cất cao giọng: "Đơn giản. Nếu em thắng, anh hãy nằm xấp chống tay. Còn nếu anh thắng, em sẽ làm động tác nằm rồi ngồi dậy".

Ở Sở Công an, mọi người đều cá cược như vậy. Nào ngờ Hàn Trầm liếc cô một cái: "Anh cần em làm động tác đó làm gì chứ?".

Tô Miên chớp chớp mắt.

"Anh mà thắng, em hãy hôn anh. Thắng năm điểm, hôn một cái, cộng gộp lại rồi tính."

Tô Miên ngẫm nghĩ, cảm thấy tương đối công bằng: "Được thôi".

Thỏa thuận đã đạt được, ván bài bắt đầu. Mười phút sau... Tô Miên nhìn đống bài bằng ánh mắt khó tin. Hàn Trầm gối hai tay sau gáy, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã.

Cô thật sự không rõ, mình đã thua anh bao nhiêu điểm. Bây giờ Tô Miên mới nghĩ ra, anh là vua Toán học, gì chứ tính bài dễ như trở bàn tay. Làm sao cô có thể quên điều đó? Bây giờ thì xong rồi, ván này thua anh liểng xiểng.

"Tiểu Miên, lại đây!" Hàn Trầm đột nhiên mở miệng, ánh mắt sáng lấp lánh như sao trời.

Tô Miên chột dạ nhìn anh, vẫn ngồi yên bất động.

Hàn Trầm mỉm cười: "Lại gần đây một chút. Em thua rồi phải thực hiện cam kết. Anh có "ăn" em đâu?".

"Vâng..." Tô Miên chầm chậm nhích lại gần, nghe anh lẩm bẩm một câu: "Ít nhất không phải bây giờ".

"Anh đừng mơ." Tô Miên véo má anh. Hàn Trầm cười, lật người đè cô xuống tấm thảm.

"Không phải em hôn anh sao?" Cô kháng nghị.

"Em chậm quá." Anh giữ hai tay cô, phủ môi xuống: "Anh không có tính kiên nhẫn, chẳng đợi nổi".

Lúc bấy giờ, anh không hề hay biết, tính nhẫn nại của mình vô cùng tốt. Khi bạn thật sự muốn đợi một người, không phải không thể chờ đợi, mà chỉ sợ đợi không được mà thôi.

Hai người thực hiện cam kết cá cược hơn một tiếng đồng hồ. Tô Miên nằm dưới thân anh, bị hôn đến mức mặt đỏ bừng, quần áo xộc xệch. Còn Hàn Trầm khí huyết sôi sục, nội tâm rất không thỏa mãn. Tuy nhiên, hai người dường như có sự ăn ý, không tiến thêm một bước.

Cuối cùng, Tô Miên ngồi tựa vào lòng Hàn Trầm trên tấm thảm, cùng trò chuyện và xem ti-vi. Một lúc sau, cô chìm vào giấc ngủ. Hàn Trầm vốn đang nghịch ngón tay cô, vào một khoảnh khắc cúi xuống, anh liền phát hiện cô tựa đầu vào vai mình, thở đều đều.

Hàn Trầm cảm thấy trái tim vô cùng mềm mại. Anh cẩn thận bế ngang người Tô Miên đặt lên giường, đắp chăn cho cô. Đứng bên cạnh giường một lúc, anh vuốt ve má cô rồi cúi xuống hôn.

Đêm dài đằng đẵng, cô say sưa giấc nồng còn anh không hề buồn ngủ. Anh chỉ lặng yên ngắm nhìn người con gái trong lòng, khóe miệng để lộ ý cười nhàn nhạt. Sau đó, anh đứng dậy mở cửa, đi ra ngoài hành lang châm một điếu thuốc, đồng thời ngước nhìn bầu trời đầy sao sáng như trong giấc mộng.

Một ngày nắng vàng rực rỡ, Tô Miên một mình dạo phố. Cô nhanh chóng tìm thấy thứ mình cần, đó là chiếc khăn quàng cổ của nam rất đẹp.

Tuy Hàn Trầm không sợ lạnh, hầu như chẳng bao giờ dùng khăn nhưng Tô Miên cảm thấy, dáng vẻ của anh lúc quàng khăn chắc cũng rất đẹp trai. Hơn nữa, mỗi lần nhìn anh để cổ trần trong gió lạnh, cô cảm thấy có chút xót xa.

Hơn nữa, hôm nay là ngày kỷ niệm một năm hai người yêu nhau, chẳng có món quà nào thích hợp hơn chiếc khăn này.

Tô Miên vừa thanh toán vừa đợi cô nhân viên gói chiếc khăn lại. Đúng lúc này, một giọng nói ôn hòa vang lên: "Xin hỏi, hiệu sách Lâm Uyển ở tầng mấy vậy?".

Tô Miên ngoảnh đầu, liền bắt gặp một đôi mắt đen nhánh. Đó là một người đàn ông trẻ có gương mặt nho nhã, sáng sủa, ăn mặc chỉnh tề, khóe miệng nở nụ cười lịch sự với cô.

Nhưng điều mà Tô Miên phát hiện ra không chỉ có vậy. Trung tâm thương mại rất đông người, cô lại đứng cạnh quầy thu ngân ở tận bên trong. Nếu hỏi đường, cô nhân viên bán hàng đứng ngoài có vẻ thích hợp hơn. Vì vậy, người này muốn bắt chuyện với cô thì đúng hơn.

Tô Miên nở nụ cười lịch sự: "Trên tầng năm. Anh đi thang máy ở phía trước, lên đến nơi rẽ phải là tới ngay". Nói xong, cô quay đi chỗ khác, không để ý đến anh ta.

Người đàn ông ngập ngừng một lát rồi giơ tay về phía cô: "Cám ơn cô. Tôi tên Mục Phương Thành, có thể làm quen với cô không?".

Dù đối phương có vẻ là người có giáo dục chứ không phải phường lưu manh chợ búa nhưng Tô Miên cũng không để ý đến anh ta. Cô nhận chiếc túi từ nhân viên bán hàng, nói một câu: "Không thể". Rồi quay người rời khỏi nơi đó.

Người đàn ông đứng yên, dõi theo bóng lưng Tô Miên trong ánh mắt hiếu kỳ của mấy cô nhân viên. Cuối cùng, anh ta cười cười, bỏ đi mất.

Trong con mắt của các cô nhân viên, đây chẳng qua chỉ là một người đàn ông đẹp trai muốn theo đuổi cô gái xinh đẹp nhưng đụng phải bức tường rắn, còn đối với Tô Miên là một sự việc không đáng để tâm. Thật ra bọn họ không biết, ngày hôm nay chính là sự khởi đầu của một âm mưu to lớn.

Sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, người đàn ông đó lái xe đến một địa điểm. Nơi này tụ tập không ít đồng bọn của anh ta. Lúc bấy giờ, tổ chức tội phạm do S cầm đầu không chỉ có bảy người. Người đàn ông này cũng là một thành viên trong số đó, chuyên giết người bằng phương thức loạn dâm gây ngạt.

"M!" R và A đi tới nghênh đón: "Sự việc thế nào rồi?".

Mục Phương Thành cười cười, nhướng mắt nhìn S cách đó không xa. S đang ngồi trước quầy bar uống rượu Vermouth. Cổ áo hắn mở ra, gương mặt trắng trẻo phiếm hồng.

"Tất cả đều nằm trong kế hoạch của S, tiến triển rất thuận lợi." M đáp.

R lặng thinh, còn A cười cười. Bọn họ đồng thời hướng ánh mắt về phía S, trong đầu có chung ý nghĩ: Nên là như vậy, nên ra tay cướp đoạt. Nếu trên đời này tồn tại một người mà S muốn giành được, người đó làm sao có thể không thuộc về anh ấy?

Sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, Tô Miên mang món quà đến Sở Công an. Hàn Trầm gần đây rất bận, cô không tiện làm phiền nên vào một quán cafe rồi thử gọi điện cho anh nhưng anh tắt máy. Cô lại gửi tin nhắn: Anh đang làm gì thế? Xong việc nhớ gọi cho em. Cũng không có chuyện gì, em nhớ anh nhiều.

Cô đợi một lúc lâu nhưng vẫn không có hồi đáp. Thật ra trong một năm yêu nhau cũng thường xảy ra tình trạng tương tự nên Tô Miên đã quen. Cô gọi một tách cafe, nhẫn nại chờ đợi.

Đến hơn mười giờ tối, Tô Miên rời khỏi quán cafe. Cô kéo vạt áo khoác, một mình đi trên hè phố giá lạnh. Mãi cho tới khi sắp bị đông cứng, cô mới nhận được điện thoại của anh.

"Tiểu Miên! Anh vừa xong nhiệm vụ, mới về cơ quan. Có chuyện gì sao?" Giọng Hàn Trầm hơi khàn khàn nhưng vẫn rất dịu dàng, khiến Tô Miên cảm thấy ấm áp trong lòng.

"Hàn Trầm, em đang ở bên ngoài sở." Ngữ khí của cô nũng nịu và tủi thân.

Nghe cô nói vậy, Hàn Trầm lập tứcỏ cuộc họp chạy ra ngoài. Ngoài cửa có nhiều người đi lại nhưng anh chẳng để ý, cứ thế ôm Tô Miên vào lòng.

"Lạnh chết đi được." Cô nói nhỏ.

Hàn Trầm lập tức kéo khóa áo khoác, kéo Tô Miên vào bên trong. Anh vừa đưa cô đi về phía ký túc xá vừa hà hơi vào tay cô. Nếu được chứng kiến cảnh Hàn Trầm chăm sóc bạn gái, chắc đám bạn bè của anh sẽ rớt con mắt ra mất.

"Sao em không báo trước đã đến đây, lại còn đứng ở ngoài đường để bị lạnh?" Anh chau mày.

"Thì em muốn cho anh niềm vui bất ngờ mà." Tô Miên thủ thỉ.

Hàn Trầm mỉm cười. Cuộc sống của người cảnh sát hình sự tương đối nguy hiểm, kích thích nhưng cũng rất mệt mỏi. Tối nay, anh vừa bắt được một tên tội phạm hung ác. Ngồi ở văn phòng, trong lòng anh đúng là có cảm giác trống rỗng. Nhưng khi cô xuất hiện, tất cả đã khác hẳn. Cô sống động, mềm mại và ấm áp ở trong lòng anh, khiến buổi tối vô vị trở nên đầy màu sắc trong giây lát.

Hai người vào phòng, Hàn Trầm liền khóa trái cửa, đồng thời kéo rèm cửa sổ để tránh bị làm phiền. Sau đó, anh kéo tay cô ngồi xuống giường: "Tại sao lại muốn cho anh niềm vui bất ngờ?".

Tô Miên nghiêm giọng: "Hàn Trầm, anh có biết hôm nay là ngày gì không?".

Thời gian gần đây, Hàn Trầm bận bù đầu, quên cả ngày tháng. Nghe cô nhắc nhở, anh lập tức nhớ ra. Bắt gặp vẻ mặt áy náy của anh, Tô Miên cũng không tức giận mà lôi khăn quàng cổ ra đưa cho anh: "Quà của anh đây".

Hàn Trầm nhận lấy, quấn lên cổ: "Sau này, ngày nào anh cũng dùng".

Tô Miên cười hi hi: "Đẹp không anh?".

"Đẹp. Anh chưa từng thấy chiếc khăn nào đẹp như cái này."

Tô Miên tỏ ra hài lòng. Hàn Trầm cúi xuống hôn cô.

"Khoan đã." Tô Miên ngăn anh lại, giơ tay: "Quà của em đâu?".

Hàn Trầm chưa chuẩn bị. Biết cô chỉ cố ý gây khó dễ, anh cười cười, nắm tay cô: "Xem ra, hôm nay chỉ có thể lấy thân báo đáp thôi!".

"Anh đừng mơ!" Tô Miên đẩy người anh, nhưng lại bị anh ôm chặt. Thật ra hai người yêu nhau lâu như vậy, cũng chỉ thiếu bước cuối cùng mà thôi. Tuy Hàn Trầm không ép cô, nhưng mấy lần anh vô tình mà hữu ý nhắc tới, khiến cô vừa ngượng ngùng vừa căng thẳng.

"Nếu đã không có quà thì mấy tháng tới, anh hãy dành thời gian ở bên em." Cô nũng nịu nép vào lòng anh. Yêu cầu của cô khiến anh hơi khó xử.

"Sao thế? Anh lại bận tiếp à?" Nhận ra sự trầm lặng của anh, Tô Miên ngẩng đầu hỏi.

"Ừ. Gần đây xảy ra mấy vụ giết người hàng loạt, rất có thể cùng một nhóm tội phạm gây ra. Cấp trên sắp thành lập tổ chuyên án. Nhiều khả năng trong danh sách thành viên cũng có tên anh. Nếu gia nhập tổ chuyên án, anh sẽ phải cắt đứt mọi liên hệ với bên ngoài."

Tô Miên cảm thấy hụt hẫng. Mấy tháng không gặp anh là điều cô không thể tưởng tượng nổi. Hai người im lặng một lúc, cô lên tiếng trước: "Em sẽ đợi anh".

Hàn Trầm nhướng mày nhìn cô.

"Có thể làm thế nào chứ?" Cô thở dài: "Hàn Trầm, lúc em tốt nghiệp chỉ mong anh có mặt. Anh mà bỏ lỡ lễ tốt nghiệp của em, em sẽ không xin vào cơ quan của anh đâu đấy".

Hàn Trầm cầm tay cô, đưa lên môi hôn: "Làm sao anh có thể bỏ lỡ. Đợi em tốt nghiệp, anh sẽ...".

Trái tim Tô Miên đập thình thịch, cảm giác ngọt ngào lan tỏa.

"Anh sao cơ?" Cô ngước nhìn anh, khóe mắt tràn ngập ý cười.

Hàn Trầm không cười, chỉ nhìn cô đăm đăm. Sau đó, anh cất giọng lưu manh vốn có: "Anh đã khổ sở "ăn chay" một năm rồi. Em tốt nghiệp rồi cũng nên trở thành người phụ nữ thật sự, trao cho anh tất cả".

Những ngày không có bạn trai bên cạnh, dù mặt trời vẫn rực rỡ, cuộc sống vẫn êm đềm nhưng Tô Miên luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó.

Hàn Trầm dăm bữa nửa tháng không thấy mặt mũi, may ra nửa đêm mới nhắn tin cho cô: Em đã ngủ chưa? Có nhớ anh không?

Lúc đó, Tô Miên đã ngủ say, sáng hôm sau mới nhắn lại cho anh: Em cũng rất nhớ anh. Anh bận lắm phải không? Nhớ chú ý an toàn nhé! Gần đây em xin đi làm thêm ở tiệm cafe, để quan sát mọi người. Đây là một vị giáo sư dạy bọn em...

Tất nhiên Hàn Trầm không trả lời ngay. Vài ngày sau, cô mới nhận được tin nhắn của anh: Gửi tấm ảnh mặc đồng phục của nhân viên phục vụ cho anh xem nào.

Rõ ràng là câu nói bình thường nhưng tự dưng cô lại cảm thấy có ý vị chòng ghẹo trong đó. Thế là cô nhắn lại: Lưu manh.

Một lúc lâu sau, anh mới hồi đáp: Đợi vụ án kết thúc, anh sẽ cho em biết thế nào là lưu manh thật sự.

Lúc này, Tô Miên đang đứng sau quầy cafe. Đọc tin nhắn này, cô đỏ lựng vành tai. Từ trước đến nay, tuy có chút lưu manh nhưng Hàn Trầm là người đàn ông có nội hàm và kiêu ngạo. Bây giờ anh nói trắng ra như vậy, cô đoán chắc là do hai người xa nhau lâu ngày.

Đang chìm trong suy tư, Tô Miên chợt nghe thấy một giọng nói hơi quen quen: "Một cốc Latte. Cảm ơn".

Cô ngẩng đầu, liền nhìn thấy người đàn ông hỏi đường ở trung tâm thương mại hôm nào. Anh ta vẫn mặc comple chỉnh tề, cổ áo sơ mi trắng muốt. Đôi mắt sâu như cười như không nhìn cô.

Anh ta tên gì nhỉ? Hình như là Mục Phương Thành.

Tô Miên thu lại nụ cười: "Hai mươi hai đồng, cảm ơn".

Mục Phương Thành đưa tiền cho cô. Tô Miên phát hiện bàn tay anh ta rất sạch sẽ, các móng cắt tỉa gọn gàng, nhưng ở lòng bàn tay có vết chai mỏng. Vì quá hoàn hảo nên khiến cô có cảm giác không dễ chịu.

Tô Miên trả lại tiền thừa rồi quay vào trong pha cafe. Mục Phương Thành mỉm cười hỏi: "Cô còn nhớ tôi không?".

Đối với Tô Miên, tình yêu của cô và Hàn Trầm là rất thuần khiết và quan trọng, không muốn bất cứ người nào vấy bẩn. Vì thế, cô rất phản cảm với hành vi bắt chuyện của người đàn ông này.

"Tôi không nhớ. Người tiếp theo." Tô Miên thản nhiên đáp.

"Cho tôi thêm một miếng bánh phô mai." Mục Phương Thành vừa nói vừa chỉ tay về vị trí bên cửa sổ: "Hãy mang qua bên đó cho tôi. Xin cảm ơn".

Tô Miên lặng thinh.Thật ra, đến quán cafe làm thêm để quan sát thiên hạ là một việc làm nghiêm túc. Quán cafe này nằm ở khu trung tâm, hằng ngày có rất đông người qua lại. Có thể quan sát đủ mọi loại người, muôn hình muôn vẻ, rất có ích cho môn Tâm lý tội phạm của cô.

Vài phút sau, Tô Miên cầm đĩa bánh đi đến chỗ người đàn ông, đồng thời âm thầm phân tích anh ta theo thói quen.

Cảm giác tổng thể mà anh ta mang lại cho cô là không dễ chịu. Nhưng lúc bấy giờ, Tô Miên mới chỉ biết đến những tên giết người hàng loạt IQ cao trong sách vở và hồ sơ chứ chưa tiếp xúc bao giờ. Vì thế, cô chỉ cảm nhận được con người Mục Phương Thành có gì đó không bình thường, chứ không hề liên tưởng đến những kẻ tâm lý bệnh hoạn.

Anh ta mở máy tính xách tay, cúi đầu xem rất tập trung, tựa như cả thế giới chỉ có mình anh ta, người xung quanh không tồn tại. Anh ta thong thả cầm tách cafe uống một ngụm. Di động trên bàn đổ chuông, anh ta cầm lên nghe. Có lẽ là cuộc điện thoại liên quan đến công việc, Tô Miên nghe thấy anh ta nhắc đến số hiệu lập trình. Anh ta nói rất nhanh, người ở đầu kia chắc không có cơ hội xen ngang. Hành động thao thao bất tuyệt như vậy không ăn khớp với ngoại hình của anh ta. Hơn nữa, tư duy của anh ta nhảy liên tục. Dù không thạo về lĩnh vực IT, cô cũng nghe ra Mục Phương Thành không ngừng chuyển đề tài.

Sau khi gác máy, người đàn ông có vẻ tức giận, đôi lông mày nhíu chặt. Anh ta cầm tách cafe uống một ngụm lớn mới khôi phục tâm trạng bình tĩnh.

Tô Miên bất giác lạnh gáy. Lúc đó, cô không biết, đây chính là trực giác nhạy bén của chuyên gia tâm lý tội phạm khi gặp kẻ tâm thần bệnh hoạn.

"Bánh phô mai của anh." Cô đặt đĩa bánh xuống bàn rồi quay người rời đi. Giọng nói ôn hòa của Mục Phương Thành vang lên ở phía sau: "Cô đừng hiểu nhầm. Tôi không có ác ý, chỉ là nhìn thấy cô...".

Tô Miên lập tức quay đầu, im lặng chờ đối phương nói tiếp.

"Chɠlà nhìn thấy cô, tôi có cảm giác cô là một người đáng mến." Anh ta cất giọng chân thành. "Tôi chỉ muốn kết bạn với cô, chỉ vậy mà thôi. Nếu khiến cô chán ghét, tôi thành thực xin lỗi"..

Tô Miên chau mày: "Tại sao anh lại cho rằng tôi là một người đáng mến?".

Mục Phương Thành mỉm cười: "Là đôi mắt của cô. Cô có một đôi mắt trong veo. Tôi đã từng trải qua nhiều chuyện nên chỉ cần liếc qua, tôi cũng có thể phân biệt cô với đám đông".

Tô Miên ngây ra. Chắc không có người phụ nữ nào phản cảm trước những lời tán dương như vậy. Tuy nhiên, trực giác khó chịu trong lòng cô vẫn chiếm thế thượng phong. Cô gật đầu: "Cảm ơn anh. Có điều, tôi đã có bạn trai nên không thể kết bạn với anh, vì chuyện đó sẽ quấy nhiễu tôi. Chào anh!".

Mặc dù cô từ chối thẳng thừng nhưng Mục Phương Thành không hề tỏ ra thất vọng. Anh ta cười cười, tiếp tục lên mạng, uống cafe của mình.

Một tháng sau đó, Mục Phương Thành thường xuyên đến quán cafe. Có lúc, anh ta đọc sách, có lúc lên mạng, có lúc im lặng nhìn Tô Miên pha cafe, đi đi lại lại phục vụ khách hàng.

Tô Miên luôn giữa khoảng cách với anh ta. Thật ra, trước kia cô cũng từng được đối tượng mặt dày theo đuổi nhưng tất cả đều thất bại trước thái độ vô tình của cô. Nhưng Mục Phương Thành không hề quấy rầy, cũng chẳng tỏ ra nhiệt tình. Đối với cô, anh ta chỉ có chút hứng thú và tán thưởng mà thôi.

Một hôm, khi tan ca đi về nhà, Tô Miên liền bị hai người đàn ông lạ mặt chặn lại.

"Cô là Tô Miên, sinh viên năm thứ tư ngành Tâm lý tội phạm của đại học Công an đúng không?" Đối phương biết rõ thân phận của cô. "Chúng tôi là thành viên tổ chuyên án Săn Ưng số 1 thuộc Bộ Công an".

Tô Miên hoàn toàn sửng sốt. Họ lái một chiếc ô tô màu đen bình thường. Nhưng từ trang phục, cử chỉ và thẻ công tác mà họ đưa cho cô xem, có thể xác định họ đúng là người của Bộ Công an.

Tô Miên theo họ lên xe. Ô tô chạy một lúc rồi dừng lại trước một ngôi nhà cũ kỹ. Vào bên trong, cô liền nhìn thấy giáo sư Hứa Mộ Hoa và hai lãnh đạo tổ chuyên án.

Kể từ lúc giáo sư Hứa gia nhập tổ chuyên án, Tô Miên đã một thời gian không gặp ông. Vào thời khắc này, trong lòng cô nổi lên một số dự cảm và suy đoán. Nhưng cuối cùng, cô chỉ bình tĩnh chào hỏi: "Chào thầy! Họ tìm em có việc gì vậy ạ?".

Tối hôm đó, Hàn Trầm không có mặt. Tổ chuyên án cũng không biết cô và anh là một đôi tình nhân.

"Tô Miên! Chúng tôi đang điều tra một vụ án giết người hàng loạt vô cùng nghiêm trọng." Một vị lãnh đạo lên tiếng. "Đối thủ là tội phạm IQ cao, rất thông minh và xảo quyệt. Hiện tại, chúng tôi đã khoanh vùng một đối tượng tình nghi. Gần đây, hắn thường xuyên xuất hiện ở quán cafe nơi cô làm việc. Chắc cô quen biết hắn. Hơn nữa, theo sự quan sát của chúng tôi, hình như hắn đang theo đuổi cô."

"Có lẽ cô sẽ trở thành mục tiêu "săn bắt" tiếp theo của hắn. Mục đích của chúng tôi không chỉ là bắt giữ một mình hắn, mà chúng tôi còn muốn hốt trọn một mẻ."

"Cô tạm thời không cần làm bất cứ việc gì, chỉ cần giữ mối quan hệ với đối tượng, nếu có cơ hội thì hãy tiếp xúc nhiều hơn. Một khi xảy ra nguy hiểm, chúng tôi bảo đảm cô sẽ rút lui an toàn. Giáo sư Hứa nói cô là học trò ruột của ông ấy, năng lực không thua kém nữ cảnh sát hình sự. Chúng tôi tin tường, cô có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ."

"Theo như chúng tôi điều tra, thủ pháp gây án của nhóm tội phạm này có điểm tương đồng với vụ án khiến bố cô hi sinh năm xưa. Chúng tôi không loại trừ khả năng hung thủ tồn tại mối liên hệ nào đó."

"Cần thiết, chúng tôi sẽ làm thủ tục thôi học cho cô. Hồ sơ của cô ở đại học Công an sẽ bị xóa bỏ. Chúng tôi sẽ tạo thân phận mới cho cô, để tránh gây sự nghi ngờ nơi bọn chúng. Vụ này hết sức quan trọng, chúng là những tên tội phạm giết người không chớp mắt. Cô phải tuyệt đối giữ bí mật, không được tiết lộ với người thân hay bạn bè."

Cuộc đời đôi khi không có nhiều sự lựa chọn. Nếu bạn là một người cảnh sát, phía trước là núi đao biển lửa, một khi bạn nhảy vào, sẽ giúp nhiều người tránh khỏi tình trạng bị thương. Bạn có bằng lòng hay không?

Nếu những tên tội phạm có thể liên quan đến cái chết của bố bạn. Trong khi đến giờ bạn vẫn nhớ đến cảnh tượng bi thảm của bố bạn trước khi chết, vậy thì bạn có bằng lòng hay không?

"Tôi đồng ý." Tô Miên trả lời dứt khoát. Tuy nhiên, khi ký vào bản cam kết nằm vùng, trong đầu cô chợt hiện ra hình ảnh Hàn Trầm ngậm điếu thuốc, nở nụ cười nhàn nhạt. Cô biết mình sẽ phải mạo hiểm, sẽ tiếp xúc với những tên tội phạm tàn ác nhất. Cô đoán, Hàn Trầm chỉ là cảnh sát hình sự chấp hành ở cấp thấp nên bây giờ chắc anh vẫn chưa biết chuyện cô nằm vùng. Nhưng sớm muộn gì anh cũng sẽ biết.

Không sao. Cô nghĩ, chỉ cần bản thân cố gắng và cẩn thận, giúp anh và tổ chuyên án phá vụ án lớn này. Mấy tháng sau, lời ước hẹn của hai người sẽ được thực hiện. Anh sẽ hoàn thành nhiệm vụ trở về bên cô, còn cô khôi phục thân phận, thuận lợi tốt nghiệp. Sau đó, cô sẽ đi làm ở đơn vị của anh. Hai người sẽ ở bên nhau mãi mãi.

Lúc bấy giờ, Tô Miên không biết, tổ chuyên án cũng không biết. Mọi chuyện đều xảy ra theo đúng kế hoạch của S. Mục Phương Thành tựa như chỉ là nhất thời nổi hứng thú với Tô Miên. Mọi chuyện diễn ra hết sức tự nhiên và không một ai nghi ngờ, bởi chẳng ai nghĩ, bọn chúng lại lao tâm khổ tứ vì một cô gái bình thường như Tô Miên. Không người nào có thể ngờ, tất cả những chuyện này xuất phát từ tình cảm của người đứng đầu tổ chức tội phạm.

Mấy ngày sau, Mục Phương Thành lại đến quán cafe. Anh ta vẫn gọi một tách Latte và miếng bánh phô mai, ngồi bên cửa sổ như thường lệ. Biết Tô Miên có ác cảm với anh ta, một nhân viên phục vụ liền mở miệng: "Hay là để chị mang hộ".

Tô Miên đứng sau quầy bar, bình thản đáp: "Chị cứ để em".

Khi cô bê khay đến trước mặt đối phương, anh ta lập tức phát giác, ngẩng đầu mỉm cười với cô: "Sao hôm nay... em lại đích thân mang cho tôi?".

Tô Miên cất giọng hiếu kỳ: "Ngày nào anh cũng gọi một loại mà không chán sao?".

"Một số người không thích thay đổi."

"Có phải do thiếu cảm giác an toàn không?" Tô Miên hỏi.

Mục Phương Thành hơi ngẩn người, ngẩng đầu dõi theo Tô Miên đi thong thả về phía quầy bar. Anh ta bất giác nhếch miệng.

Sau khi tan ca, Tô Miên gửi tin nhắn cho người liên lạc của tổ chuyên án: Cá đã cắn câu.

Rời khỏi quán cafe, Mục Phương Thành lái xe vòng vòng vèo vèo, cắt đuôi cảnh sát bám theo rồi mới tới nơi tụ tập.

S ngồi ở sofa trong góc tối lờ mờ, tựa hồ đang suy ngẫm điều gì đó. Đôi mắt hắn thâm trầm khó đoán.

Đây là người đàn ông có thể khiến bất cứ người phụ nữ nào si mê. Mục Phương Thành vừa nghĩ vừa tiến lại gần. Hắn nói: "S, cá đã cắn câu rồi".

Trời mỗi lúc một lạnh hơn. Gần đến tết Âm lịch, Tô Miên không đến quán cafe làm thêm, cũng không đến trường học.

Một buổi tối cuối tuần tuyết bay ngập trời, cô ngồi trong chiếc xe con màu đen, ngắm cảnh sắc ngoài cửa sổ đến mức thất thần.

"Em đang nghĩ gì vậy?" Mục Phương Thành hỏi.

Tô Miên chớp mắt: "Tôi đang nhớ bạn trai. Công việc của anh ấy rất bận rộn, đã nhiều ngày chúng tôi không gặp nhau rồi".

Mục Phương Thành cười cười, xuống xe đi sang bên này mở cửa cho cô: "Người có tính cách tự do tự tại như em, có bạn trai thành ra gò bó. Cứ sống thoải mái có phải hơn không?".

Tô Miên phì cười, xuống xe: "Tất nhiên, tôi vẫn sống thoải mái mà. Thiếu người nào đó chẳng hề ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi".

Mục Phương Thành và Tô Miên sóng đôi đi về phía nhà cô. Hắn giữ lời hứa ban đầu, không có bất cứ cử chỉ khiếm nhã nào. Hai người giống bạn bè chung một chí hướng. Tô Miên không thể không thừa nhận, ở nhiều phương diện, đối phương có suy nghĩ độc đáo và cá tính. Nếu không phải biết rõ bộ mặt thật của hắn, chắc cô cũng sẽ bị người đàn ông này thu hút.

"Buổi biểu diễn hôm nay thế nào?" Mục Phương Thành hỏi.

Tô Miên mỉm cười: "Rất hay. Nghệ thuật đường phố đúng là kỳ ảo, mỗi bức tranh như bị rút mất linh hồn. Đây đúng là nghệ thuật hạ đẳng nhưng vĩ đại".

Khi thốt ra mấy câu này, Tô Miên bắt gặp tia cảm động vụt qua khóe mắt đối phương. Đây cũng là nguyên tắc nằm vùng mà cô định ra cho bản thân. Muốn giành được sự tín nhiệm của Mục Phương Thành và những người ở đằng sau hắn, cô phải thật sự hiểu rõ bọn chúng. Nghiên cứu lĩnh vực tâm lý bệnh hoạn vốn là sở trường của cô. Thời gian này, cô ngày đêm nghiền ngẫm từng suy nghĩ và sở thích của chúng, đến mức đôi khi cô cảm thấy mình cũng trở thành người có vấn đề về tâm lý. Vì vậy, cô có thể chắc chắn, mình đã khiến đối phương xúc động.

Có một điều Tô Miên không , Mục Phương Thành xúc động không phải vì những bức tranh, mà là người được gọi là họa sĩ nghệ thuật đường phố.

Những bức tranh đó do S vẽ. Còn nhớ lúc hoàn thành, S từng nói với chúng: "Linh hồn của mỗi bức họa đã bị cướp đoạt, các cậu có cảm nhận được không?".

Thảo nào S yêu cô gái này. Mục Phương Thành nghĩ, có lẽ cô thật sự có cảm giác với anh ấy, thương xót anh ấy, trân trọng và ái mộ anh ấy. Cô đúng là một người hiếm thấy.

"Này, lúc nào anh mới đưa tôi đi gặp bạn bè của anh?" Tô Miên từ tốn hỏi.

Mục Phương Thành bừng tỉnh, mỉm cười đáp: "Để tôi hẹn bọn họ. Bọn họ cũng rất mong chờ được gặp em. Tuy nhiên, họ không phải là người bình thường. Em có thật sự muốn gặp không?".

Tô Miên ngẩng đầu nhìn tuyết bay trên không trung: "Càng không bình thường, tôi mới càng muốn gặp. Anh không hiểu điều đó sao?".

Mục Phương Thành không đưa cô lên nhà. Tô Miên lò dò đi lên cầu thang tăm tối. Xác nhận anh ta đã lái xe rời đi, cô mới tháo bỏ tấm mặt nạ ngụy trang, thở dài một tiếng, cảm thấy tinh thần vô cùng mệt mỏi.

Trước mặt đối phương, cô luôn tỏ ra thoải mái. Chỉ ông trời mới biết, mỗi câu nói, cô đều phải cân nhắc đắn đo. Trong khi đó, cô không thể kể chuyện này với bất kỳ người nào. Cô cũng không tiết lộ với Hàn Trầm, sợ anh phân tâm, ảnh hưởng đến công việc.

Không biết bao nhiêu ngày cô chưa được gặp anh rồi? Đang mải chìm trong suy tư, đột nhiên nhìn thấy một bóng đen cao lớn trước cửa nhà, Tô Miên giật mình, lùi lại phía sau một bước.

Người đó lên tiếng: "Tiểu Miên!". Là Hàn Trầm.

Tiếng gọi của anh khiến ngọn đèn bật sáng. Gương mặt anh hiện ra rõ ràng. Nhìn thân hình cao lớn của anh và chiếc khăn quàng cổ, Tô Miên bỗng có cảm giác như hai người xa nhau đã cả thế kỷ. Cô liền lao đến ôm anh: "Sao anh lại đến đây?".

Giây tiếp theo, anh cũng ôm chặt cô vào lòng.

"Hàn Trầm... Hàn Trầm..." Vào thời khắc này, cô mới phát hiện mình thật sự nhớ anh, nhớ người đàn ông chỉ biết đến công việc, quên cả cô. Cô vừa cười vừa khóc trong vòng tay của anh.

Hàn Trầm một tay ôm eo, một tay đỡ gáy cô rồi cúi xuống hôn cuồng nhiệt, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt quen thuộc.

Sau khi kết thúc nụ hôn, Tô Miên rút chìa khóa mở cửa: "Mẹ em ở trường trông học sinh tự học...", còn chưa nói hết câu, Hàn Trầm đã cầm lấy chìa khóa từ tay cô, mở cửa một cách thành thạo rồi kéo cô vào trong. Hai người liền thả mình xuống sofa.

"Có nhớ em không?" Cô hỏi một câu thừa thãi.

"Em thử nói xem." Hàn Trầm đè Tô Miên xuống dưới thân, mười đầu ngón tay đan xen, hôn lên cổ cô một lúc mới ngẩng đầu nhìn cô.

Nhận ra vẻ bất thường trong ánh mắt của anh, Tô Miên bất giác thót tim.

"Mấy hôm trước anh chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, hôm nay mới được xem kế hoạch nằm vùng." Hàn Trầm lên tiếng.

"Em không nói với anh là sợ anh lo lắng. Một khi phân tâm, anh gặp nguy hiểm thì sao?"

"Sao em lại không thông báo chuyện quan trọng như vậy với anh?" Hàn Trầm ngắt lời cô, sắc mặt trở nên nghiêm nghị trong giây lát.

Hai người nhất thời im lặng. Thái độ của anh tương đối cứng rắn nên trong lòng Tô Miên có chút khó chịu. Nhưng khi sờ vào chiếc khăn quàng cổ lạnh giá, chứng tỏ anh đã chờ ở bên ngoài rất lâu, cô lại mềm lòng, thủ thỉ: "Anh yên tâm, em có chừng mực, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Anh xem, mấy ngày qua, các lãnh đạo đều nói em làm rất tốt".

"Không được." Hàn Trầm cất giọng dứt khoát: "Bọn chúng giết người dễ như bóp chết một con kiến", ngừng vài giây, anh nói tiếp: "Em chưa được chứng kiến hiện trường gây án của chúng nên mới nghĩ đơn giản như vậy. Anh đã báo cáo với tổ chuyên án rồi. Em là bạn gái của anh, anh không đồng ý để em tiếp tục nằm vùng. Chỉ cần em đề nghị, kế hoạch sẽ chấm dứt. Ngày mai, em hãy lập tức xin rút khỏi kế hoạch cho anh".

Tô Miên cắn môi: "Em không rút. Em sẽ tiếp tục thực hiện nhiệm vụ. Hàn Trầm, chắc anh không biết, rất có thể tổ chức tội phạm liên quan đến cái chết của bố em. Lãnh đạo tổ chuyên án cũng nói, không có cơ hội nào tốt hơn cơ hội lần này. Anh cũng biết rõ còn gì? Chúng ta không thể bỏ lỡ cơ hội".

"Mối thù của bố em để anh trả. Anh nhất định sẽ điều tra rõ ràng." Hàn Trầm lại một lần nữa ngắt lời. "Anh là cảnh sát, còn em vẫn chưa phải. Tô Miên, làm sao anh có thể để em ở bên cạnh đám người đó."

Lồng ngực tắc nghẹn, nhưng cô vẫn cất giọng kiên quyết: "Em không thể từ bỏ".

Hàn Trầm im lặng nhìn cô. Một lúc sau, anh buông người cô đứng dậy. Vẻ mặt của anh khiến cô hết sức đau lòng. Cuối cùng, anh đi ra khỏi nhà mà không nói một lời.

Tô Miên thẫn thờ ngồi ở sofa. Cô ôm đầu gối, vùi mặt xuống: "Hàn Trầm... anh đúng là khốn kiếp!".

Tô Miên lần đầu tiên tham gia buổi tụ tập của tổ chức tội phạm là vào một buổi tối mùa đông tuyết rơi trắng xóa. Hôm đó, thời tiết rất lạnh, cô ngồi trong xe của Mục Phương Thành, bị bịt mắt bằng tấm vải đen.

Tô Miên không mang theo thiết bị nghe lén và thiết bị theo dõi, bởi cô biết trình độ phản trinh sát của đám tội phạm này rất cao. Quả nhiên, Mục Phương Thành đổi hai lần xe, vòng đi vòng lại, đến khi cắt đuôi được cảnh sát mới dừng lại ở một nơi. Sau đó, cô bị máy dò tìm quét toàn thân một lượt, Mục Phương Thành mới hài lòng nắm lấy cánh tay cô: "Được rồi. Em rất "sạch", không làm tôi thất vọng. Tôi có thể đứng ra bảo lãnh giúp em. Chúng ta đi thôi!".

Tô Miên thong thả đi theo hắn. Dù bị bịt mắt nhưng cô vẫn có cảm giác mình đi qua một hành lang tăm tối đến nơi có ánh đèn sáng rực.

Tô Miên không biết một điều. Trong lúc cô lần đầu xông pha vào chốn hiểm nguy, Hàn Trầm ngồi ở văn phòng của tổ chuyên án, không biết hút bao nhiêu điếu thuốc. Anh cảm thấy bản thân sắp bị cô bức đến phát điên.

Xung quanh có tiếng nhạc dìu dịu, mùi thuốc lá và mùi rượu thơm nồng... Ở đây dường như tụ tập không ít người.

Mục Phương Thành đưa Tô Miên đến sofa ngồi xuống.

"Có thể tháo bịt mắt chưa?" Tô Miên hỏi.

Mục Phương Thành không trả lời mà ngẩng đầu, phóng tầm mắt xuyên qua đám đông, về phía người đàn ông ngồi sau quầy bar. Không chỉ mình hắn, khoảng chục người có mặt ở đây, gồm A, T, K, R, L... đều yên lặng nhìn S.

S, người phụ nữ của anh đã đến rồi!

Cô ấy đọc hiểu bức tranh của anh. Cô ấy thật sự hiểu anh, hiểu rõ những người như chúng ta. Cô ấy là độc nhất vô nhị trên cõi đời này.

Hôm nay, S mặc bộ comple đen, áo len cao cổ mỏng, trên tay cầm ly rượu, nhìn cô chăm chú.

Dưới ánh đèn, mái tóc dài của cô xõa xuống bờ vai, gương mặt trắng ngần lấp lánh. Cô bị bịt mắt, được đưa đến bên cạnh hắn. Cô vẫn mong manh nhưng cũng rất quật cường như cô bé có ánh mắt sắc bén và cố chấp trong ký ức.

S uống một ngụm rượu rồi đưa chiếc ly cho A. A hiểu ý, cầm ly rượu đi tới đưa cho Mục Phương Thành. Mục Phương Thành nhận lấy rồi đặt vào tay Tô Miên. Tô Miên không do dự, uống cạn nửa già ly. Cùng lúc đó, tấm vải bịt mắt cô cũng được gỡ ra.

Đây là một căn phòng rộng được cải tạo thành quán bar. Mấy người trước mặt cô đều đeo mặt nạ thằng hề.

"Hi! Chị là Tô Miên đúng không?" Một người đàn ông cao lớn đi đến trước mặt cô. Hắn có giọng nói trẻ trung như một cậu bé: "Hình như chị lớn tuổi hơn em".

"Cậu là ai?" Tô Miên hỏi.

Đôi mắt hắn sáng lấp lánh sau chiếc mặt nạ. Hắn nở nụ cười vui vẻ: "Chị có thể gọi em là Tiểu Ngải. Em muốn gặp chị từ lâu rồi".

Tô Miên mỉm cười, đảo mắt một vòng. Cô vô tình nhìn thấy một người đàn ông ngồi sau quầy bar. Hắn cũng đeo mặt nạ, nhưng vẫn để lộ cổ và gương mặt nghiêng trắng trẻo. Không hiểu tại sao, Tô Miên có cảm giác, hắn không giống những người khác.

Tô Miên về đến nhà đã là nửa đêm. Thật ra, đây không phải là "nhà" của cô. Cô đã dọn ra ngoài, thuê căn hộ sống một mình, để tiện cho công việc, cũng tránh mang nguy hiểm đến cho mẹ cô. Cô viện cớ giáo sư có việc nên phải đi tỉnh ngoài. Tổ chuyên án cũng đã cử người bảo vệ mẹ cô 24/24.

Tô Miên lái một chiếc Minicooper màu đỏ đi vào trong ngõ. Chiếc xe này là Mục Phương Thành đưa cho cô dùng. Tất nhiên, cô không hề hay biết, xe là do S chọn.

Đêm mùa đông thời tiết rất lạnh. Không hiểu nguyên nhân vì sao, Tô Miên có chút buồn bực trong lòng. Cô đỗ xe sát bờ tường, kéo cao cổ áo lông vũ, mở cửa bước xuống.

Đi một đoạn, cô liền dừng bước, sau đó lại tiếp tục tiến về phía trước. Đằng sau có người ở trong bóng tối dõi theo cô. Kể từ lúc cô nằm vùng, những buổi tối về muộn, cô đều cảm thấy sự tồn tại của người đó. Cô đoán, chắc là nhóm tội phạm cử người theo dõi mình. Đúng là vớ vẩn, cô chửi thầm trong lòng.

Mặt đất phủ tuyết dày, còn kết lớp băng mỏng. Tô Miên không để ý nên trượt chân suýt ngã. Cô kêu lên một tiếng, vội túm lấy cành cây bên cạnh.

Đúng lúc này, cô chợt nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau. Tô Miên lập tức quay đầu, nhìn thấy hình bóng cao lớn quen thuộc dưới ánh đèn đường.

Mấy ngày không gặp mà cô có cảm giác như cách mấy thế kỷ. Cô vẫn nhớ rõ dáng vẻ của anh hôm bỏ đi. Nhưng bây giờ bắt gặp bộ dạng trầm mặc của anh, cô không hề oán trách. Trong đầu cô đột nhiên ý thức ra một điều, thời gian gần đây, chỉ cần cô về muộn, anh sẽ ở trong bóng tối dõi theo cô, bảo vệ cô.

Hàn Trầm im lặng nhìn Tô Miên đăm đăm. Cô cắn môi, quay người đi lên cầu thang. Đằng sau vang lên tiếng bước chân trầm ổn. Tô Miên rất muốn đóng sập cửa trước mặt anh nhưng không đành lòng. Cô vào nhà, chỉ khép hờ cánh cửa rồi ngồi xuống sofa, quay lưng về phía anh.

Trước kia, Hàn Trầm thường cười cô hay làm bộ làm tịch. Thế thì sao nào? Cô chỉ muốn anh nhận lỗi, anh dỗ cô. Sau này gặp tình huống tương tự, anh không được bỏ mặc cô, một mình rời đi.

Tô Miên nghe thấy tiếng anh đi vào nhà rồi khép cửa. Mặt sofa lún xuống, mùi hương quen thuộc gần kề, anh ngồi xuống cạnh cô.

Tô Miên vốn đã hạ quyết tâm đợi anh lên tiếng trước. Nhưng vào thời khắc này, cô không nhịn nổi, buột miệng: "Gần đây, mỗi ngày làm gì và gặp ai, em đều viết rõ trong báo cáo gửi tổ chuyên án. Em biết anh cũng sẽ đọc được...".

Em viết ra với tâm trạng khẩn thiết và sự quyết tâm của mình, chỉ mong anh hiểu và thông cảm cho em mà thôi.

Còn chưa dứt lời, miệng cô đã bị anh chặn lại. Anh ôm eo cô, cúi xuống hôn cô đắm đuối. Bờ môi lạnh giá, hơi thở quen thuộc của anh khiến Tô Miên mê đắm. Cô biết giữa anh và cô không cần nhiều lời, cô hiểu tâm tư của anh, anh cũng thế.

Trong chốc lát, cả thế gian tựa như chỉ còn lại hai người. Tội phạm, chính nghĩa, đạo đức, nỗi lo lắng và sự sợ hãi đều không liên quan đến bọn họ, chỉ có sóng tình trào dâng, hơi thở và cơ thể quấn quýt.

"Hàn Trầm...", cô vuốt ve tóc anh, "Anh đừng bao giờ rời xa em, không được bỏ lại em một mình".

"Ừ." Anh hôn lên cổ cô, ngực cô. "Anh xin lỗi, anh sẽ không bao giờ như vậy nữa."

Viền mắt Tô Miên ngân ngấn nước, nhưng cô lại muốn cười. Hàn Trầm để cô nằm xuống sofa. Vào thời khắc này, áo cô xộc xệch, hai tay ôm cổ anh, đôi mắt lấp lánh ý cười. Trong lòng Hàn Trầm vụt qua rất nhiều tâm tình. Mấy ngày qua, ruột gan anh nóng như lửa đốt. Đó là thứ tình cảm mãnh liệt và sâu sắc mà anh chưa từng có trong hơn hai mươi năm cuộc đời. Anh nhớ đến cảnh tượng hồi nãy, khi anh đứng trong ngõ, nhìn cô xuống xe. Sắc mặt cô lãnh đạm, ánh mắt vô hồn. Anh biết, thỉnh thoảng, cô phải vô tình mà hữu ý bộc lộ một vài nét đặc trưng của người có vấn đề về tâm lý, để giành được sự tin tưởng của chúng. Nhưng chứng kiến cô như vậy, anh vẫn cảm thấy nhức nhối trong tim.

Hàn Trầm nằm sấp trên người Tô Miên, bắt đầu hôn cô mãnh liệt.

"Được rồi...", cô mỉm cười đẩy người anh: "Không hôn nữa. Chẳng phải chúng ta giảng hòa rồi hay sao?".

Hàn Trầm không những không nhúc nhích, còn nắm chặt cổ tay Tô Miên.

Cô chớp chớp mắt, có chút bối rối: "Anh muốn làm gì thế?".

Hàn Trầm bế ngang người cô đi vào phòng ngủ, đặt cô nằm xuống chiếc giường đơn nhỏ.

"Hàn Trầm, anh..." Cô vừa định ngồi dậy, anh lại đẩy cô nằm xuống. Bao nhiêu phiền não đã bị Tô Miên gạt bỏ sang một bên. Bây giờ chứng kiến anh cởi áo jacket, áp sát người mình, cô chỉ cảm thấy vừa căng thẳng vừa kích thích, cũng có chút ngượng ngùng.

Dưới ánh đèn vàng dịu dàng, Hàn Trầm chống hai tay bên người cô, từ từ cúi xuống. Đôi mắt đen như bùng cháy một ngọn lửa.

"Cho anh nhé!" Anh cất giọng trầm khàn.

Dáng vẻ của anh lúc này vô cùng gợi cảm. Mặt Tô Miên nóng ran, thân thể tự động mềm nhũn. Cô không muốn thừa nhận, hai người ở bên nhau lâu như vậy mà bản thân vẫn bị anh "phóng điện".

"Anh vô lại..."

Hàn Trầm giữ hai tay cô. Khóe mắt anh thấp thoáng ý cười vui vẻ, gương mặt phiếm hồng.

"Hôm nay anh sẽ giở trò vô lại cho em thấy." Anh nói.

Đêm dài đằng đẵng, tuyết dường như vĩnh viễn không ngừng rơi. Trong căn phòng nhỏ bật lò sưởi, dùmặc gì trên người, Tô Miên vẫn nóng đến mức mồ hôi đầm đìa.

Khi hai thân thể quấn quýt, cô mới cảm nhận thế nào là thân mật thật sự. Cho dù có lúc, Hàn Trầm biểu hiện không thành thục nhưng rất kiên định. Dần dần, hai người thả lỏng bản thân, nhanh chóng có cảm giác hai cơ thể hòa làm một.

Lúc anh tiến vào, cô thật sự hơi đau, tính xấu lại nổi lên: "Đau chết đi được! Em không làm nữa!". Dù bình thường rất yêu thương chiều chuộng cô nhưng vào thời khắc này, Hàn Trầm làm sao có thể rút lui. Bất động vài giây, anh lên tiếng: "Lúc tập đấm bốc, em trúng một đòn của anh còn không sợ đau, bây giờ lại kêu đau?".

Tô Miên than thầm một tiếng, quả nhiên nghe anh giở giọng lưu manh: "Em chịu được nắm đấm của anh, vậy mà chuyện cỏn con này... cũng không chịu nổi?".

Tô Miên trừng mắt với anh. Anh nửa cười nửa không, tiếp tục tiến vào. Ở giây phút này, lần đầu tiên trong đời anh có cảm giác dễ chịu hơn cả khi được đả thông hai mạch Nhâm Đốc.

Thấy anh hơi ngây ra, Tô Miên hỏi: "Anh sao thế?".

Hàn Trầm đáp: "Dễ chịu".

Tô Miên liền cầm gối đập anh.

Khoảng thời gian tiếp theo, Tô Miên trải qua cảm giác vừa kích thích vừa ngọt ngào. Cô không biết đêm đầu tiên của người khác thế nào, còn cô toàn thân rã rời, tựa như vừa đánh nhau một trận vói anh vậy. À, không phải đánh nhau, mà là anh đơn phương giải quyết cô.

Cuối cùng, hai người mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Thân thể anh vẫn quấn chặt lấy cô, mười đầu ngón tay đan xen.

Lúc tỉnh dậy, Tô Miên phát hiện có tia nắng lọt qua rèm cửa sổ. Chắc là trời đã sng, chỉ là căn phòng đóng kín nên vẫn tối lờ mờ. Hàn Trầm đã thức giấc, mặc áo sơ mi và quần dài ngồi cạnh giường. Cô không thấy rõ mặt anh, chỉ cảm thấy anh đang nhìn cô chăm chú, không biết bao lâu rồi.

Tô Miên mơ mơ màng màng cuộn chăn ngồi dậy. Cảm giác đau nhức trên toàn thân nhắc nhở cô tối qua hai người đã phóng túng và cuồng nhiệt đến mức nào.

"Anh phải đi rồi sao?" Cô hỏi nhỏ.

"Chưa." Nói xong, anh rút từ túi áo ra một hộp nhẫn nhỏ. Tô Miên nhìn anh không chớp mắt. Anh đứng dậy, quỳ một chân xuống cạnh giường, mở nắp hộp đưa đến trước mặt cô.

"Hãy gả cho anh, Tô Miên." Anh ngẩng mặt, đồng thời nắm lấy tay cô. Còn cô cuộn chăn, ngồi bất động, ngơ ngẩn nhìn anh.

Anh đã cầu hôn cô vào một buổi sáng mùa đông bình thường, trong căn phòng chật hẹp. Không phải là nơi hoa lệ cũng chẳng có mấy trò lãng mạn.

"Đợi em tốt nghiệp rồi kết hôn." Anh cất giọng trầm thấp mà rõ ràng. "Cuộc đời này, ngoài em ra, anh sẽ không lấy ai khác."

Tô Miên giơ tay ôm cổ Hàn Trầm, ngả vào lòng anh: "Em đồng ý!".

Đợi em tốt nghiệp rồi kết hôn. Cuộc đời này, ngoài em ra anh sẽ không lấy ai khác.

Anh yêu một cô gái. Cô ấy ấm áp như ánh dương, dũng cảm như chiến binh.

Tình yêu của anh rất đơn giản và bình thường. Nhưng cuộc đời này anh chỉ nói một lần.

Dù qua thiên sơn vạn thủy, năm tháng ngày dài, anh cũng chỉ thổ lộ với mình em.

Dù cho đông hạ thất thường, lang bạt khắp nơi, gian nan trắc trở, anh cũng nguyện dành cho em mọi điều tốt đẹp.

Mục lục
Ngày đăng: 22/11/2016
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Farkle King - Game Xúc Xắc thử thách con tim

Mục lục