Gửi bài:

Chương 069: Gặp nạn tại trường săn

Cùng lúc đó, từ phủ đệ nguy nga của Gia Cát gia truyền ra tiếng gầm không cam lòng. Mấy viên y quan râu tóc hoa râm đang run rẩy quỳ trên mặt đất, mặt mũi tái xanh.

"Tứ thiếu gia." Tiểu nha hoàn Hoàn Nhi mặt trắng bệch, dải lụa trắng trên tay thoáng cái đã ướt đẫm máu. Nàng quỳ trên mặt đất, trán rịn mồ hôi lạnh, nước mắt đã chảy đầy mặt, run rẩy nói: "Thiếu gia, xin để cho y quan xem một chút đi."

Y phục màu lục trên người Gia Cát Nguyệt đã vấy đầy máu tươi, cánh tay có một vết thương thật to, máu tươi không ngừng trào ra nhưng hắn như không hề phát hiện, tay vẫn nắm chặt roi sắt, nhìn chằm chằm con vật trong lồng tre.

Trong lồng là một mãnh hổ trưởng thành, đuôi dài dũng mãnh, nanh vuốt sắc bén, da lông rách bươm rướm máu. Con vật đưa hai mắt đầy vẻ oán độc nhìn nam nhân, mặc dù bị đánh thương tích nghiêm trọng nhưng nó hoàn toàn không có nửa điểm sợ hãi cùng vẻ cầu xin tha thứ.

Mãnh hổ được Đại Dục dâng tặng nửa tháng trước hôm nay đã không còn hình dáng nguyên vẹn.

"Lão gia tới."

Không rõ là ai hô lên một tiếng, trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh. Gia Cát Mục Thanh chậm rãi bước vào phòng, triều phục xanh thẫm còn chưa kịp thay ra. Ông ta nhìn thoáng qua căn phòng hỗn độn, khẽ chau mày lại, cuối cùng phất tay nói: "Đều đi xuống đi."

Tất cả mọi người như được đại xá, rối rít lui ra, Hoàn Nhi vừa khóc vừa cố gắng băng bó cánh tay cho Gia Cát Nguyệt, sau đó mới chùi nước mắt đi ra khỏi phòng.

Cửa gian phòng từ từ được người bên ngoài khép lại, Gia Cát Nguyệt vẫn mặt không đổi sắc cố chấp đứng tại chỗ, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm lồng tre, lẳng lặng không nói tiếng nào.

"Ngươi không cam tâm?" Gia Cát Mục Thanh đột nhiên trầm giọng lên tiếng hỏi, Gia Cát Nguyệt bất động, thật lâu vẫn không nói gì.

"Tứ Nhi, mấy năm này Ngọa Long tiên sinh đã dạy ngươi những gì?"

Gia Cát Nguyệt im lặng hồi lâu, rốt cuộc trầm giọng đáp: "Đạo bày binh, đạo xử thế, đạo làm quan."

"Còn may." Gia Cát Mục Thanh gật đầu, chậm rãi nói: "May mà ông ta không có nhất thời cao hứng dạy ngươi đạo làm vua."

"Phụ thân?" Gia Cát Nguyệt chợt ngẩng đầu lên, trong giọng nói có chút kinh hoảng.

"Tứ Nhi, trong đông đảo con trai của vi phụ, ngươi là đứa trầm ổn nhất, làm việc cũng rất cẩn thận, nhưng lại có khuyết điểm là quá cố chấp. Còn nhớ lúc ngươi còn nhỏ, Lão Ba Đồ vào kinh diện kiến hoàng thượng có mang theo một con chó ngao lớn, ngươi vừa nhìn đã thích, nghĩ đủ phương pháp để lấy về tay. Sau đó ngươi mất hai tháng thuần phục con chó ngao kia, bị vô số thương tích nhưng vẫn trơ mặt cùng ăn cùng ngủ với nó, vừa đấm vừa xoa cuối cùng thật vất vả mới thuần thục được. nhưng ngay sau đó ngươi lại gọi hạ nhân giết chết nó. Lúc ấy vi phụ có hỏi ngươi tại sao, ngươi đã trả lời thế nào?"

Gia Cát Nguyệt cau mày, trầm mặc hồi lâu mới thấp giọng đáp: "Nhi tử nói cái nhi tử thích là quá trình thuần phục chứ không phải con chó kia."

"Đúng." Gia Cát Mục Thanh cười nhạt, trầm giọng nói: "Chính là câu này, lúc ấy gia gia ngươi còn tại thế, sau khi nghe được câu này ông đã nói với ta, đứa bé này hẳn chính là hy vọng của Gia Cát gia chúng ta. Những năm gần đây, ta vẫn rất tin tưởng câu nói ấy, không hề nghi ngờ. Nhưng hiện tại ta lại bắt đầu hoài nghi."

"Phụ thân." Gia Cát Nguyệt ngẩng đầu lên, chân mày nhíu chặt, "Nhi tử..."

"Tứ Nhi, vì đứa nô lệ kia, ngươi năm đó thậm chí không ngại động thủ với đại ca mình, sau đó lại trộm long tráo phụng che giấu sự thật. Ngươi hành sự xảo diệu, cũng rất bí mật. Nhưng ngươi thật sự cho rằng phụ thân hoàn toàn tin tưởng ngươi mà bỏ ngoài tai lời của đại ca ngươi sao?" Gia Cát Mục Thanh nhất thời nghiêm mặt lại, "Ta vốn tưởng sau bảy năm rèn luyện ngươi sẽ có tiến bộ, không ngờ ngươi vẫn vọng động bất kể hậu quả như vậy. Có biết hành động đêm đó của ngươi sẽ mang đến hậu quả như thế nào, sẽ cản trở con đường làm quan trong tương lai của ngươi ra sao không?"

Gia Cát Nguyệt nhất thời quỳ phịch xuống trên mặt đất, cúi đầu thấp giọng nói: "Là nhi tử lỗ mãng."

"Ngươi thật sự đã quá lỗ mãng!" Gia Cát Mục Thanh ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: "Sau khi Mục Hợp thị rơi đài, gia tộc Ba Đồ Cáp ở Tây Bắc cũng không còn lớn mạnh như trước. Ngụy Thư Du bị hạ độc thủ, cho đến nay vẫn không rõ tung tích. Trời mới biết sắp tới sẽ đến phiên ai? Hội trưởng lão nếu không bắt tay liên hợp thì chắc chắn sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ. Các gia tộc thế gia chúng ta vừa phòng bị lẫn nhau nhưng lại phải sống nhờ vào nhau, đây là quy tắc thiên cổ không thể thay đổi, cũng chính là con đường trăm đời phồn thịnh của gia tộc ta đã đi. Bây giờ sao ngươi có thể phân tâm mà không để ý đến nghiệp lớn của gia tộc?"

Gia Cát Nguyệt cúi đầu nên nhìn không rõ sắc mặt, chỉ có thể nghe thấy hắn chậm rãi cất tiếng: "Nhi tử đã biết sai."

Gia Cát Mục Thanh không nói gì, đi tới cạnh lồng tre nhìn mãnh hổ trong lồng, chậm rãi nheo đôi mắt hẹp dài lại, rồi đột nhiên rút trường đao trên kệ binh khí ra chém ngang cổ mãnh hổ. Máu tươi bắn ra, con vật rống to một tiếng, co quắp vài cái rồi không cử động nữa.

Gia Cát Nguyệt quay đầu lại, nhíu chặt mày nhìn đống máu hỗn độn, không nói câu nào.

"Con trai, súc sinh có nhiều giống loài khác biệt, giống như chó có thể thuần phục để sử dụng, nhưng hổ thì chỉ có thể giết đi để tránh nó làm thương tổn mình. Ngươi sinh sống chốn núi rừng nhiều năm, vi phụ hy vọng ngươi có thể hiểu được đạo lý này."

Gió đêm rét lạnh như băng, bên trong gian phòng tràn ngập mùi máu tươi.

"Lần này hội trưởng lão phải liên hợp mới có thể tránh được một kiếp, ngươi cũng nên chuẩn bị sẵn sàng."

Gia Cát Nguyệt vẫn quỳ trên mặt đất, nghe vậy liền ngẩng đầu lên, trầm giọng hỏi: "Ngụy phiệt phái ai?"

"Bọn họ còn có thể phái ai?" Gia Cát Mục Thanh cười lạnh, "Ngụy phiệt thật sự không còn người kế tục rồi."

.................................................................................................

Bầu trời trăng tròn sao thưa, mưa bụi không ngừng rơi lất phất. Một đội quân áo quần lam lũ, sắc mặt vàng vọt đã trình bày hồi lâu nhưng vẫn không thể vào thành, rốt cuộc đành phải đóng ở bên ngoài chờ đến sáng mai. Nhìn đám thị vệ canh giữ thành đang mở to mắt hoài nghi nhìn mình, bọn lính rốt cuộc không nhịn được lửa giận, bắt đầu bốc hỏa.

"Này là sao chứ?" Một tiểu binh vừa đi vào lều, không nhịn được ném mũ sắt xuống đất, tức giận hét vang trời.

"Suỵt! Nhỏ giọng một chút, cẩn thận bị thiếu tướng nghe được."

"Nghe được thì thế nào? Đường đường là Thiên tự doanh của đế đô mà nay lại rơi vào tình trạng như vậy. Mặc y phục rách nát thế này, có cầm lệnh bài cũng không thể vào thành. Ta đã mười ngày không có được một bữa cơm no, ngay cả quân dã chiến ở Tây Bắc cũng có cuộc sống tử tế hơn chúng ta!"

"Phải đó!" Một gã binh sĩ khác tiếp lời, "Nếu thiếu tướng thương xót đám dân đen kia, đưa bổng lộc của mình ra là được, Ngụy phiệt phú giáp thiên hạ, mỗi ngày tổ yến bào ngư ăn cả trăm năm cũng không hết, cớ sao cũng lôi cả chúng ta vào? Trên đường trở về lần này, vừa cho vừa phát, chúng ta không có ăn còn chưa nói, ngay cả y phục chống lạnh cũng phải chia cho bọn dân đen kia. Các ngươi nhìn chân ta này, tới bây giờ vẫn còn sưng."

"Chân ai không sưng? Chân ta cũng sưng phù đây này, nhưng đáng hận nhất chính là ngay cả quân kỹ cũng bị giải tán. Theo Thư Diệp thiếu tướng ra ngoài hai năm, quả thực còn khổ hơn cả vào Nam Sơn tự tu."

"Nói thẳng ra thì thiếu tướng làm người không xấu, đối đãi với thuộc hạ bình đẳng, nhưng quả thực không có chút nhuệ khí, hành sự thiếu quyết đoán, tác phong lại lề mề chậm chạp. Trận chiến ở trấn Dư Khẩu đó, chúng ta rõ ràng đã lên đường sớm hơn Thập tứ quân nửa canh giờ, nhưng nếu không phải tại thiếu tướng một mực muốn đi vòng qua ngọn Bạch Sơn vì sợ đoàn quân sẽ giẫm đạp làm hư hại hoa màu của dân chúng, chúng ta sao lại bị Thập tứ quân đoạt mất công lao? Khó trách tuy gia thế địa vị cùng võ nghệ của thiếu tướng đều không thua Mộc tiểu công gia nhưng tốc độ tấn chức lại thua xa người ta."

"Phải đó!"

"Im lặng!" Một tiếng quát chói tai đột nhiên truyền vào trong lều, phó tướng Gia Luật Nghiên thẳng lưng đứng ở ngoài, lạnh giọng nói: "Còn không mau ngủ? Đã giờ nào rồi?"

Bên trong lập tức trở nên im ắng không một tiếng động, Gia Luật Nghiên cau mày nhìn về phía lều lớn ở xa xa, lặng yên không nói.

Hai năm rồi, cuối cùng cũng có thể trở về.

.................................................................................................

Ba ngày sau, đoàn sứ giả Hoài Tống đặt chân đến thành Chân Hoàng, vẫn do Trưởng công chúa Hoài Tống là Nạp Lan Hồng Diệp tự mình dẫn đầu. Nạp Lan thị ở Hoài Tống và Lý thị ở Biện Đường đều là đệ nhất thế gia từ rất lâu về trước, lúc vương triều Đại Hạ còn chưa thành lập thì Nạp Lan thị đã có người làm quan thao túng triều chính. Nổi tiếng nhất chính là tổ tiên của Nạp Lan thị – Nạp Lan Kiệt – từng ở bình nguyên Diêu Quan đánh lùi kỵ binh thảo nguyên, sau đó còn liều lĩnh dẫn quân vượt qua quãng đường ba ngàn dặm, tiến vào đại mạc tiêu diệt gia tộc Hạ Lan Thiên Sơn của bọn họ. Đó chính là chiến thắng đầu tiên của phía đông đại lục trước kỵ binh thảo nguyên, khiến kỵ binh thảo nguyên mãi vẫn không thể gượng dậy. Mãi đến 300 năm trước, đến thời của tổ tiên hoàng triều Đại Hạ là Bồi La Chân Hoàng thì tôn nghiêm của dân thảo nguyên mới được vãn hồi. Sau khi tiến vào trung nguyên, gia tộc Bồi La đã nhanh chóng thay đổi họ, khiến rất nhiều người quên mất gốc gác đến từ thảo nguyên của bọn họ.

Về sau con cháu hoàng thất của Nạp Lan thị dần trở nên thưa thớt, đến đời của tiên đế Nạp Lan Liệt thì chỉ có một trai một gái. Sau khi Nạp Lan Liệt qua đời, ấu tử Nạp Lan Hồng Dục kế vị, thái hậu Tiêu thị lui vào hậu viện không màng việc triều chính, mọi chuyện đều cho trưởng tỷ của Nạp Lan Hồng Dục là Nạp Lan Hồng Diệp phụ chính.

Trong năm năm, thế lực của Hoài Tống lớn mạnh rất nhanh, thương lữ hưng thịnh, quốc thái dân an, hai tỷ đệ Nạp Lan được người dân trong nước vô cùng tôn trọng. Nạp Lan Hồng Diệp là Trưởng công chúa của Hoài Tống, danh vọng địa vị thấp hơn hoàng đế nhưng quyền hành lại đứng đầu cả nước. Có điều chẳng người nào chú ý đến vị Trưởng công chúa kỳ tài ngút trời này năm nay vẫn chưa tới hai mươi mốt tuổi, nhớ được lúc nàng bắt đầu nhiếp chính thì chỉ vừa mới cập kê mà thôi.

.................................................................................................

Trời xanh hây hây gió nhẹ, thời tiết ấm áp.

Thiếu nữ vừa đẩy cửa thư viện ra thì liền nhìn thấy thái tử Lý Sách đang đứng ở hành lang, môi điểm nụ cười rực rỡ như hoa, hai mắt híp thành một đường. Hắn nhìn thấy nàng thì vô cùng vui vẻ huơ tay loạn xạ. Thiếu nữ mặc cung trang xanh thẫm, tựa hồ như không nhìn thấy người này, lập tức xoay người đi về phía Thượng nghi phường.

"Kiều Kiều." Sau lưng thiếu nữ vang lên một tiếng gọi với.

Lý Sách khoác mãng bào màu lục, thắt lưng cùng màu, diện mạo vô cùng anh tuấn. Hắn sải bước chạy lên trước người Sở Kiều, cười đến cong hai mắt, hỏi: "Còn giận sao?"

Sở Kiều lui về phía sau một bước, bên dưới hành lang chính là Bích Hồ hình bán nguyệt. Hiện tại tiết trời ấm áp nên từng đàn cá nhỏ dập dờn gần mặt nước, nước hồ trong suốt nhìn thấy tận đáy, rong cỏ đong đưa theo dòng chảy.

"Kiều Kiều, ta không phải cố ý bỏ mặc nàng. Ta biết sẽ có người ra mặt cho nàng nên mới cố ý muốn xem Kiều Kiều nhà ta có bao nhiêu mị lực mà thôi."

"Lý thái tử, ở đây là hoàng cung đại nội, xin ăn nói thận trọng."

Lý Sách nhíu mày, mặt lộ vẻ bi thương, "Kiều Kiều, nhất định phải ra vẻ xa cách như vậy sao?"

"Lý Sách." Sở Kiều chậm rãi chau mày, trầm giọng nói: "Ngươi thật sự rất đáng ghét."

Lý Sách bật cười, mở chiết phiến phe phẩy vài cái, cười nói: "Lần đầu tiên bổn thái tử nghe có người nói như vậy với mình."

"Vậy sao?" Sở Kiều lạnh lùng cười một tiếng, "Hiếm người dám nói thật thế sao? Đã vậy hôm nay nói rõ cho ngươi hiểu, ta không thích ngươi, ghét ngươi cả ngày ăn mặc lòe loẹt lắc lư ở trước mặt ta, ghét ngươi lúc nào cũng giả vờ ra vẻ, ghét ánh mắt hồ ly của ngươi, ghét ngươi tự mình làm như rất thân quen với ta, ghét bộ dạng chỉ sợ thiên hạ không loạn của ngươi. Nếu chúng ta đã định sẽ là kẻ địch thì xin chớ tiếp tục ra vẻ bằng hữu. Ta không có sức cũng không có thời gian cùng ngươi diễn trò. Mời làm tốt vai trò thái tử của mình để ta còn có thể hành lễ với ngươi khi chạm mặt. Bằng không chúng ta nên chọn đi khác đường để tránh gặp mặt dây dưa không cần thiết. Ta là dân đen, không nhận nổi ưu ái của thái tử điện hạ, nếu điện hạ có ý định hay mục đích gì cần đến dân đen, xin mời chọn người khác." Dứt lời, thiếu nữ liền phất tay áo rời đi.

"Ôi ôi! Đừng đi mà!" Lý Sách quýnh lên, từ phía sau kéo áo Sở Kiều.

Sở Kiều nhướng mày, động thân chỉ trong chớp mắt, sau một tiếng *tõm*, Lý Sách đã rơi vào trong Bích Hồ lạnh như băng.

"Có ai không!" Đám hạ nhân ở đằng xa nhất thời kinh hô: "Thái tử rơi xuống nước rồi!"

Sau giờ Ngọ, Sở Kiều đang ngồi làm việc trên bậc thềm trước Thượng nghi phường. Liễu rũ xanh mướt hai bên, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người nàng. Một bóng đen đột nhiên xuất hiện ở sau lưng nàng, bước chân vô cùng khẽ khàng nhưng trầm ổn, cho thấy người này biết võ nhưng lại không luyện tới nơi tới chốn.

Sở Kiều đang lau chùi đồ gốm, nghe động liền từ tốn thả vật trong tay xuống, lẳng lặng chờ thời cơ. Bóng đen chậm rãi đưa tay về phía vai nàng, thiếu nữ nhất thời cúi người, nằm lấy bàn tay người nọ, hất cả người hắn qua vai mình. Nói thì chậm nhưng xảy ra lại rất nhanh, chỉ nghe *thịch* một tiếng rồi có giọng nam rên rỉ theo sau. Nam tử nằm ngửa trên sân, mặt sân vừa được Sở Kiều tưới nước nên ướt đẫm, khiến cả người hắn toàn là bùn.

Lý Sách đau khổ bò dậy, buồn bực cau mày, "Kiều Kiều, người ta vừa thay y phục mới đó!"

Sở Kiều lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi cúi xuống tiếp tục chà lau đồ gốm.

Lý Sách khập khễnh tiến đến đứng cạnh Sở Kiều, nói: "Kiều Kiều, xế chiều Trưởng công chúa Hoài Tống sẽ vào thành, nàng không đi nhìn sao?"

"Nô tỳ thân phận hạ tiện, không có tư cách đi nghênh đón lá ngọc cành vàng của Hoài Tống."

Lý Sách tự nhiên ngồi xuống chiếm mất hơn nửa chỗ ngồi của Sở Kiều: "Nàng không đi? Vậy ta cũng không đi, chúng ta ra ngoại thành chơi đi. Nghe nói trường săn của Đại Hạ cực kỳ rộng lớn, hiện tại mới vừa qua đông, đám hổ gấu ngủ đông cũng đều tỉnh cả rồi."

Sở Kiều cau mày, lạnh lùng buông hai chữ: "Không đi."

Lý Sách chống cằm, nhíu mày nói: "Vậy chúng ta đi đâu đây? Ta không quen thuộc nơi này, ở trong cung mãi thì thật nhàm chán, dĩ nhiên không nói đến Hạ hoàng, tên Triệu Tề kia đã ba ngày không thấy bóng dáng, còn đám lão đầu được phái đến hầu hạ ta thì chán chết đi được, ta tùy tiện ngáp một cái cũng khiến bọn họ sợ đến run cả người."

"Á! Là Lý thái tử, nô tỳ thất lễ!" Vài nữ quan của Thượng nghi phường đi tới, nhìn thấy Lý Sách thì đều cả kinh, vội vàng quỳ xuống hành lễ.

"Không sao, không sao, đứng lên đi." Lý Sách phất phất tay với mấy tiểu nữ quan, bộ dạng vô cùng thân thiện dễ gần, hai mắt cười híp thành một đường.

Sở Kiều nhìn dáng vẻ của Lý Sách, chân mày càng nhăn dữ hơn, cảm thấy có nói thêm ngàn lời thì cũng không ăn thua. Tu dưỡng của nàng quả thật càng lúc càng kém đi rồi, lại đi tức giận với loại người như hắn.

"Các ngươi cứ làm việc đi, ta còn muốn ngồi đây một hồi." Lý Sách thoải mái nói với mấy nữ quan, hoàn toàn không có chút dáng vẻ của một thái tử.

"Kiều Kiều, chúng ta ra ngoài thành săn thú đi!"

Sở Kiều không nói một lời, đứng dậy bưng chậu nước đi về phòng.

Lý Sách liền lập tức đứng dậy đuổi theo nàng, vừa đi vừa bắt chuyện: "Sao hả? Kiều Kiều, chúng ta cùng đi đi."

Sở Kiều vẫn như cũ không đáp, bắt đầu thu dọn sách vở.

Lý Sách lăng xăng ở một bên, kiên nhẫn hỏi tiếp: "Kiều Kiều, chúng ta cùng đi đi, được không?"

Sở Kiều tự nói với bản thân, tuyệt đối không được phản ứng lại. Nàng tiếp tục lẳng lặng làm chuyện của mình, không hề đáp lời.

"Kiều Kiều, cùng đi đi, có được hay không?"

"Kiều Kiều, không nói lời nào thì ta liền cho rằng nàng đã đồng ý đó."

"Kiều Kiều, trong lòng nàng thật ra rất muốn đi nhưng ngoài mặt vẫn còn tự trọng không muốn nói ra, có đúng không?"

"Kiều Kiều, thật ra nàng rất muốn đi, ta biết nàng không hề giận ta, đúng không? Nhìn xem, nàng đẩy ta vào hồ nước lạnh nhưng ta cũng đâu có giận nàng."

"Kiều Kiều, sao còn không thay y phục? Chúng ta phải mau mau đi, bằng không lát nữa trời sẽ tối mất."

Rốt cuộc Sở Kiều cũng không biết mình nổi điên cái gì mà lại thật sự cùng Lý Sách ra khỏi thành.

Đây là lần đầu tiên Sở Kiều ra khỏi thành Chân Hoàng vào thời điểm không có tuyết rơi. Toàn bộ trường săn được bao phủ bởi một thảm cỏ xanh mượt nhìn vô cùng đẹp mắt. Lý Sách mặc trường bào đỏ chói mắt, vạt áo thêu đóa mẫu đơn cực lớn, màu sắc vốn thô tục nhưng ở trên người hắn lại mang đến cảm giác phong lưu phóng khoáng.

Hắn cưỡi bạch mã, trên cổ tuấn mã có buộc một đóa hồng kết bằng lụa tím, nhìn qua rất giống tân lang đi đón dâu.

Đứng yên chừng khoảng nửa canh giờ, Sở Kiều rốt cuộc phải bất đắc dĩ lên tiếng trước, "Không phải nói muốn săn thú sao? Tại sao không đi?"

"Ta sao có thể làm mấy chuyện tàn nhẫn như vậy?" Lý Sách mở to hai mắt tỏ vẻ kinh hãi nhìn Sở Kiều, sau đó tiến tới nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Ta không giống người Đại Hạ ăn sống uống máu, không hề coi trọng sinh mạng."

Sở Kiều nhăn mặt, "Vậy sao ngươi còn muốn đi săn?"

"He he." Lý Sách mở chiết phiến ra cái *phạch*, vẻ mặt như gian kế đã thành công, tít mắt cười nói: "Người ta muốn tìm cớ được ở cùng với Kiều Kiều thôi."

Sở Kiều cơ hồ đã miễn dịch với mấy lời ong bướm của hắn, giương roi nói: "Ngươi vừa mới nói người Đại Hạ không biết tôn trọng sinh mạng?"

"Đúng vậy." Lý Sách nói: "Nghe nói bọn họ còn có loại hoạt động gọi là săn người nữa, thật sự là hết sức vô nhân tính mà."

Sở Kiều nghe xong thì thoáng chấn động trong lòng, ngước lên hỏi: "Vì sao? Hoàng thất Biện Đường không phải cũng thế sao? Các ngươi đối đãi với nô lệ thế nào?"

"Biện Đường chúng ta?" Lý Sách lắc đầu, đắc ý nói: "Đại Hạ ưa thích giết chóc, nhưng Biện Đường chúng ta lại tôn trọng chuyện kiến tạo sinh mạng."

"Kiến tạo sinh mạng?" Thiếu nữ nhíu mày, khó hiểu hỏi lại.

Lý Sách đột nhiên cười he he, quay đầu lại thấp giọng nói: "Kiều Kiều muốn thử một chút không? Có thể cho nàng miễn phí dùng thử huyết thống tốt đẹp của bổn thái tử."

Nhất thời hiểu ra 'kiến tạo sinh mạng' là chỉ cái gì, Sở Kiều quay đầu lại lạnh lùng liếc hắn một cái, trầm giọng nói: "Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời."* Dứt lời liền một mình đi thẳng về phía trước.

Lý Sách vẫn vui vẻ đi theo nàng, phía sau hai người là một số đông cao thủ đi theo hộ vệ. Từ sau khi Mục Hợp Tây Phong và Ngụy Thư Du lần lượt gặp nạn, không khí trong thành Chân Hoàng trở nên vô cùng khẩn trương, gần đến đại thọ của Hạ hoàng thì càng thêm căng như dây cung, ai cũng không dám thở mạnh. Đám quyền quý thế gia ra vào đi lại đều phải có số lớn hộ vệ theo cùng, ngay cả Lý Sách cũng không ngoại lệ.

Thế này mới có thể thấy được thế lực trong bóng tối của Yến Tuân cường đại đến bậc nào. Cả thành Chân Hoàng có lẽ chỉ mình Sở Kiều biết sắp xảy ra chuyện gì, lần này đám quý tộc của đế quốc sẽ phải trả giá, hối tiếc không kịp.

"Kiều Kiều, chờ ta một chút. Ta cưỡi con ngựa này không quen." Lý Sách ở phía sau lớn tiếng kêu lên.

Sở Kiều bất đắc dĩ thở dài quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lý Sách lúc lắc ngọ nguậy trên lưng ngựa cả buổi nhưng con ngựa kia vẫn một mực đứng yên không nhúc nhích, bộ dạng cứng đầu không chịu nghe lời.

Sở Kiều cau mày nói: "Lần tiên gặp ngươi, không phải ngươi cưỡi ngựa rất sỏi sao? Thậm chí còn có thể nhảy nhót trên lưng ngựa nữa, chứng tỏ kỹ thuật không tệ mà."

"Ấy là nhờ con ngựa khi đó." Lý Sách ngượng ngùng cười cười, "Đó là ngựa lai do Nam Cương tiến cống được ta nuôi từ nhỏ, cho nên nó chỉ nghe lời ta. Mà ta chỉ học được mỗi một chiêu tung mình đó mà thôi, chủ yếu là khi làm thế dáng vẻ nhìn rất oai."

"Vậy tại sao hôm nay không cưỡi con ngựa đó?"

Lý Sách thản nhiên đáp: "Con ngựa nàng đang cưỡi màu đen chóp mũi có túm lông trắng, ta dĩ nhiên phải tìm một con màu trắng chóp mũi có túm lông đen mới thành cặp. Nàng không nhìn thấy sao? Ở đây này." Lý Sách cố sức cúi người lật dải lụa tím trên đầu ngựa sang một bên, để lộ ra một túm lông đen vô cùng anh khí.

Sở Kiều chợt cảm thấy cả người vô lực, nhìn vẻ mặt như hoa đào của Lý Sách, thấy nói gì cũng bằng thừa. Nàng lắc đầu, trầm giọng nói: "Lý Sách, nếu ngươi thật sự vì dụng ý riêng mà luôn vờ bày ra bộ mặt này thì diễn xuất cũng quá đạt rồi, tâm tư quả thật sâu không lường được."

Lý Sách cười đắc ý, "Bổn thái tử tới thành Chân Hoàng quả thật có dụng ý riêng, nhưng dáng vẻ tiêu sái lỗi lạc trong bất cứ tình huống nào của bổn thái tử là thật trăm phần trăm."

Sở Kiều bất đắc dĩ thở dài, đột nhiên, một cảm giác bất an mãnh liệt ập đến. Mắt phượng đảo qua thảo nguyên, nàng lập tức phi thân nhào qua đẩy Lý Sách rơi khỏi lưng ngựa.

"Kiều Kiều, sao lại ôm thô lỗ như vậy? Có phải..."

"Câm miệng!" Thiếu nữ gầm lên một tiếng.

Tựa hồ như cùng một lúc, một trận mưa tên dày đặc bắn đến. Đằng xa đột nhiên xông ra vô số kẻ địch tay lăm lăm cung tên, không ngừng giương cung bắn ra, mười gã hộ vệ nhất thời đều bị bắn hạ, chiến mã vô chủ đồng loạt hí lên sợ hãi. Sở Kiều kéo Lý Sách lăn sang một bên tránh được cái xác to lớn của con ngựa trắng vừa đổ xuống. Trên thân bạch mã cắm chi chít mũi tên, đầu mũi tên có dính chất lỏng màu xanh, vừa nhìn là biết đã được tẩm độc.

"Đừng nói là ngươi đang giở trò quỷ đó chứ?" Sở Kiều quát to.

Lý Sách cũng trừng lớn hai mắt, khó hiểu kêu lên: "Có ai tìm người phục kích chính mình sao?"

"Chết tiệt!"

Cùng lúc đó, bốn phía nổi lên tiếng chém giết. Thảo nguyên vốn vắng vẻ chợt nhảy ra vô số địch nhân mặc y phục thường dân, kẻ nào cũng lăm lăm chiến đao, hò hét xông lên.

"Bảo vệ điện hạ!" Thị vệ đầu lĩnh của Lý Sách là Mạnh Giao quát lớn một tiếng, dẫn vài thân vệ xông lên phía trước.

Cũng may bọn họ vốn muốn ra ngoài săn thú nên tất cả đều có mang theo cung tên, thời điểm nguy cấp cũng có thể bắn trả vài chiêu, bằng không toàn bộ thị vệ cũng đã bị chết dưới đám mưa tên khi nãy.

Sở Kiều nhặt vũ khí trên mặt đất gạt vài mũi tên bay lạc, nhìn thấy bộ dạng lơ ngơ của Lý Sách ở sau lưng thì tức giận quát lên: "Ngươi thật sự không có võ công?"

Lý Sách gật đầu lia lịa, "Kiều Kiều, nàng phải bảo vệ ta đó."

"Đồ ngốc!" Thiếu nữ nhất thời phát hỏa, đá một cước vào đầu gối Lý Sách khiến hắn *ối* to rồi khuỵu người xuống, đúng lúc tránh được một mũi tên bắn tới.

"Không phải sợ, phía trước nghênh đón địch, nhóm ở giữa bắn tên phụ trợ, phía sau giữ chặt chiến mã chuẩn bị phá vòng vây!" Thiếu nữ nhặt một cánh cung lên, vừa hét to vừa lắp tên bắn trả, mỗi một phát bắn ra đều có một tiếng kêu thảm thiết vang ngay lên sau đó.

Bốn phương tám hướng đều là tiếng kêu, tên bay như mưa, tiếng hét rung trời. Đối phương có khoảng hơn một ngàn người, ào ào kéo đến như thủy triều cuồn cuộn mà số hộ vệ bên cạnh Lý Sách chỉ còn không tới một trăm, bao gồm cả người bị thương không thể nghênh chiến. Sở Kiều kéo Lý Sách lảo đảo theo mình, mắt liếc quanh liền nhìn thấy cách đó không xa là một cánh rừng rậm rạp thì lập tức vui mừng hét lớn: "Lui vào rừng!"

Chiến đao bén nhọn chém tới, Lý Sách hoảng hốt la to, Sở Kiều cực nhanh tiến đến đá mạnh vào hạ thân thích khách, một tiếng kêu thảm thiết như heo bị thọc tiết nhất thời vang lên. Song, gã còn chưa kịp kéo dài hơi thì đã bị Sở Kiều vung đao chém rơi đầu, khiến máu tươi bắn đầy người Lý Sách.

Mỗ thái tử cả kinh, lập tức theo thói quen thò tay vào trong vạt áo móc khăn gấm ra không ngừng lau lau chùi chùi vạt áo.

"Đồ ngốc! Hiện tại là lúc nào rồi?" Sở Kiều kéo Lý Sách lao vào rừng, mưa tên sau lưng nhất thời bị rừng cây rậm rạp ngăn lại, chỉ có một ít tên lọt qua nhưng lực bắn cũng không còn mạnh như trước.

Kẻ địch nhìn thấy bọn họ trốn vào rừng thì dứt khoát buông cung tên, nhanh chóng vung đao đuổi theo.

Bốn phương tám hướng đều là địch, Sở Kiều vừa vung đao đỡ vừa lôi Lý Sách chạy trước, đám người Mạnh Giao đuổi theo ở phía sau lúc này chỉ còn lại không tới năm mươi người, ai cũng người đầy máu, thương thế nghiêm trọng, không còn khả năng tái chiến.

Sở Kiều nhanh chóng canh sơ hở của địch liên tục ra đòn, thủ đoạn dứt khoát, một chiêu là giết cùng lúc sáu bảy người. Kinh nghiệm võ học hai đời cùng nhiều năm khổ luyện đã phát huy ưu thế toàn vẹn, tuy vóc dáng nhỏ bé nhưng nhờ biết vận dụng địa hình nên Sở Kiều đối phó với kẻ địch không chút khó khăn.

"Kiều Kiều! Kiều Kiều!" Lý Sách đột nhiên kêu to.

Sở Kiều quay đầu lại, chỉ thấy một gã đại hán đang vung đao tiến đến gần Lý Sách, Mạnh Giao người đầy máu đã đứng không vững, dĩ nhiên không thể xông đến cứu giá kịp thời.

Sở Kiều phi thân lên đá vào vai gã đại hán, đồng thời tuốt kiếm chém xuống, trường kiếm Phá Nguyệt rời vỏ rít gió phát ra âm thanh như tiếng rồng gầm, gã đại hán không kịp kêu đã đầu lìa thân, máu phun xối xả.

Tiếng gió rít khi kiếm rời vỏ vang lên rung trời, nam tử ở phía sau núi chờ tiếp ứng nhất thời sửng sốt, cau mày ngẩng đầu lên nhìn về phía trường săn ở xa xa.

Sở Kiều cũng kinh ngạc, không ngờ Phá Nguyệt kiếm này thật sự là một thanh bảo kiếm, chỉ rời vỏ mà đã phát ra tiếng rít gió rung trời như vậy. Nhưng hiện tại nàng không có thời gian nghĩ nhiều, bởi vì vai trái chợt truyền đến cảm giác đau rát. Thiếu nữ nhíu mày, trở tay trái lấy ra chủy thủ dưới sườn ném vào mắt gã cung thủ mới bắn lén, cổ tay phải cũng đồng thời vung kiếm đỡ trường thương vừa đâm tới. Thừa dịp đối phương còn lảo đảo, nàng liền mạnh mẽ tung người lên, chân phải đá vào mặt kẻ vừa đâm thương, tay cùng lúc đâm kiếm thẳng vào tim hắn.

"Kiều Kiều!" Lý Sách sợ hãi chạy tới ôm lấy Sở Kiều, "Nàng bị thương rồi!"

"Không cần để ý đến ta! Mạnh Giao, mau dẫn chủ tử ngươi chạy về phía tây!"

"Không! Ta không thể bỏ nàng lại!" Lý Sách cố chấp đứng lại, cúi xuống nhặt một thanh kiếm lên, loay hoay xoay xoay mấy cái, uy vũ quát lớn: "Đồ đạo chích, đến đây đi!"

Sở Kiều thật sự không ngờ lại bị tai bay vạ gió như thế này, dựa vào khả năng chiến đấu trong rừng của bản thân, dõi mắt trong thiên hạ cũng tìm không ra người nào có thể ngăn cản nàng thoát thân. Theo tình hình hiện tại, đối phương chắc hẳn vì Lý Sách mà đến, chỉ cần hắn rời đi thì nàng sẽ được an toàn. Bây giờ nghe hắn nói vậy, nàng lại hơi chấn động nói không nên lời. Nam nhân này dẫu có tâm tính bất chính, hơn nữa còn xảo trá lươn lẹo, nhưng hiện tại nàng quả thật nhìn không ra hắn có dụng ý riêng gì. Bằng con mắt nhà nghề, nàng có thể khẳng định, Lý Sách thật sự không hề giả bộ. Nếu không có nàng mấy lần ra tay cứu giúp, hắn đã sớm chết không chỗ chôn từ lâu.

Trường kiếm trong tay Lý Sách còn chưa đâm tới chỗ kẻ địch thì đã trượt khỏi tay hắn, rơi bịch xuống trên mặt đất.

"Ngu ngốc!" Sở Kiều gầm lên một tiếng, kéo tay Lý Sách, lớn tiếng nói với đám người Mạnh Giao: "Đi theo ta!"

Kiếm Phá Nguyệt chém sắt như bùn đã chặn đứng đao của kẻ địch, gã hoảng hốt lui lại liền bị Mạnh Giao vừa đuổi đến chém cho một đao, cuối cùng gục xuống trong vũng máu.

Sở Kiều nhanh chóng đạp lên thi thể kẻ địch mà đi, mọi người theo nàng chạy đến một sườn núi cao, phía dưới là một con sông nước chảy xiết, bọt nước cuồn cuộn lẫn vài khối băng còn chưa tan hết.

"Nhảy xuống!" Sở Kiều đá vào bụng một gã thích khách vừa lao đến, hét lên với mọi người.

"Hả?" Lý Sách đứng ở sau lưng Sở Kiều, nghểnh cổ nhìn xuống dưới, cau mày nói: "Kiều Kiều, sẽ chết rét đó!"

"Muốn chết thì cứ ở lại đây!"

Lý Sách đứng bên sườn núi do dự mấy lần cũng không thể nhảy xuống. Chợt nhìn thấy một gã thích khách đang vung đao đánh lén Sở Kiều đang nghênh địch ở một bên, vị thái tử Biện Đường vốn quen sung sướng an nhàn cũng không rõ lấy từ đâu ra dũng khí, lập tức ôm lấy một tảng đá lớn ném thẳng vào đầu gã thích khách. Gã nọ gào lên một tiếng, đầu chảy máu đầm đìa, lập tức lăn thẳng xuống khỏi sườn núi.

"Ha ha!" Lý Sách một chiêu đắc thủ nên vô cùng đắc ý, tiếp tục ôm đá lên ném địch.

Đám hộ vệ thấy thái tử nhà mình đại phát thần uy thì cũng rối rít học theo, trong thời gian ngắn cũng tạm ngăn cản thế công của địch.

"Đi mau!" Sở Kiều xoay người ôm cổ Lý Sách đang hớn hở ném đá, lôi hắn nhảy xuống khỏi sườn núi. Một tiếng *tõm* lớn vang lên, ngay sau đó tất cả hộ vệ cũng thi nhau nhảy xuống. Sở Kiều cùng Lý Sách chìm vào đáy nước, cảm giác rét lạnh thấu xương ập đến.

Sở Kiều tập tung tinh thần quạt nước nhưng làm thế nào cũng không thể nổi lên, cúi đầu nhìn xuống thì liền giận điên lên, Lý Sách đang ôm cứng một tảng đá lớn trong ngực như đang ôm vàng.

Nàng lập tức đánh một quyền vào lưng hắn, đá tảng đá kia ra. Song còn chưa kịp nổi lên thì nghe thấy mặt nước có mưa tên dày đặc, bên tai không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết, hiển nhiên là bọn người Mạnh Giao bị trúng tên. Sở Kiều thầm nghĩ người ngu đúng là có phúc của người ngu, sau đó kéo Lý Sách lặn sâu xuống nước.

Dòng nước chảy cực mạnh, sau một hồi hai người ngoi lên, trên sườn núi vẫn có kẻ địch đuổi theo nhưng khoảng cách đã giãn rất xa. Môi Sở Kiều xanh trắng, đầu vai nhuộm máu, sức lực trong người dần hao mòn.

"Kiều Kiều, Kiều Kiều." Giọng Lý Sách càng lúc càng mơ hồ, Sở Kiều gắng gượng quay đầu, chỉ thấy Lý Sách đang ra sức quạt nước, thấy nàng nhìn sang liền vội vàng nói: "Nàng phải cố chịu đựng, chúng ta sắp thoát rồi."

Đây là lần đầu tiên Lý Sách nghiêm chỉnh nói chuyện với nàng như vậy, mặt hắn tái xanh, môi không chút máu, hai mắt không còn vẻ cười đùa phóng đãng thường ngày, khí chất toàn thân dường như cũng khác bình thường.

Sở Kiều muốn nói với hắn sau này đừng bày ra bộ dạng cà lơ phất phơ kia nữa, nhưng há miệng mấy lần cũng không nói ra lời. Cả người nàng đông lạnh đến phát run, bị mất nhiều máu, người nàng như vô lực.

Nước sông đỏ sậm màu máu, đằng sau không ngừng truyền đến tiếng kẻ địch hò hét, những đỉnh núi khác cũng lần lượt lóe lên ánh đuốc. Xem ra chỉ cần bọn họ ra khỏi thành ngày hôm nay, dù đi hướng nào thì cũng sẽ bị tập kích. Kẻ địch đã dàn dựng kế hoạch ám sát vô cùng công phu, điều động số lượng thích khách đông không thể tưởng.

Bên tai đã không còn nghe thấy thanh âm của đám hộ vệ, tiếng nước chảy càng lúc càng lớn, sắc trời cũng dần tối, nước sông lạnh như băng. Cảm nhận được dòng chảy cuồn cuộn càng lúc càng nhanh, hai người hoảng hốt khi nhận ra phía trước là một thác nước đổ ầm ầm.

Lý Sách đột nhiên ôm chặt lấy Sở Kiều, cả hai cùng rơi xuống, bên dưới lởm chởm đá, lưng Sở Kiều va trúng một tảng đá, trước mắt tối sầm đi, nàng lập tức mất đi ý thức.

Mục lục
Ngày đăng: 26/06/2017
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Yatzy Blitz - Trò chơi xúc xắc

Mục lục