Gửi bài:

Chương 55 - Hồi kinh

Hắn lần lượt ấn mấy chỗ huyệt đạo trên người cô, bóp nhẹ một hồi, lại tiếp một chút chân khí cho cô.Sau một lúc lâu, chỉ thấy cô khẽ chau mày, ho khan vài tiếng, rồi chậm rãi mở mắt. Ban đầu ánh mắt cô không có trọng tâm, đợi đến khi trở lại bình thường, nhìn rõ hắn, bỗng nhiên hốc mắt cô đỏ lên, không khỏi phân trần khóc to thành tiếng. Vì hai người còn đang ôm nhau trong nước, nước mắt cùng nước mũi của cô không chút khách khí rơi xuống vai hắn, nhưng hắn một chút cũng không đẩy cô ra, đôi mày không khỏi khóa sâu, hắn bỗng nhận thấy sau lưng bị cô ra sức mà đấm, nghe cô lớn tiếng vừa khóc vừa kể: "Ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại, ta đã cho rằng lần này chúng ta chết chắc rồi."

Đường Dạ vùng vẫy một chút, nhưng lại cảm thấy cô run rất nhiều, nên dừng lại, lạnh lùng nói: "Ta vừa tỉnh lại như thế nào? Cũng không có cách nào chạy đi sao?"

"Hả?" Hoa Vô Đa nghe thấy vậy liền ngẩn ngơ, sau đó khóc lớn nói: "Chúng ta thật sự chết rồi hay sao?"

Đường Dạ không chút khách khí nói: "Ừ." Một tiếng...

Tiếng khóc của Hoa Vô Đa còn lớn hơn nữa: "Ta còn không muốn chết... A..."

"Khóc cũng vô dụng."Đường Dạ không hề thương tiếc công kích cho Hoa Vô Đa đau xót một hồi, hữu hiệu đến mức khiến cho cái miệng đang lớn tiếng khóc của cô trở nên im bặt.

Nếu khóc vô ích, cô sẽ dừng ngay việc khóc lại, hết sức thức thời ho khụ khụ hỏi: "Vậy thế nào thì hữu dụng?"

Đường Dạ nói: "Trừ phi xuất hiện kỳ tích."

Hoa Vô Đa không thèm nói nữa...

Qua một lúc lâu sau, Hoa Vô Đa và Đường Dạ cùng dựa lưng vào nhau, dựa vào việc Đường Dạ từ từ tiếp chân khí sưởi ấm cho cô, cô coi như Đường Dạ làm như vậy là hết sức đương nhiên. Chân khí của Đường Dạ rất thâm hậu thuần khiết, Hoa Vô Đa dần cảm thấy thân thể ấm áp lên rất nhiều, tay chân cũng có cảm giác, liền nói: "Nếu có kỳ tích, chúng ta cũng không chết, ngươi có thể đáp ứng với ta một chuyện được không."

Đường Dạ nói: "Chuyện gì?"

Hoa Vô Đa nói: "Cho ta đánh một chút."

Đường Dạ nói: "Vì sao?"

Hoa Vô Đa nói: "Bởi vì ta đã muốn đánh ngươi từ rất lâu rồi."

Đường Dạ nói: "Thế vì sao không đánh?"

Hoa Vô Đa nói: "Đánh không lại."

Đường Dạ không thèm nói nữa...

Hoa Vô Đa nói: "Thế ngươi có đáp ứng cho ta đánh không?"

Đường Dạ nói: "Không đáp ứng."

Hoa Vô Đa nói: "Vì sao?"

Đường Dạ nói: "Vì sao phải đáp ứng?"

Hoa Vô Đa nói: "Bởi vì đó là kỳ tích."

Đường Dạ nói: "Không có kỳ tích."

Hoa Vô Đa rất không khách khí nói: "Ngươi còn không bằng lúc hôn mê đâu."

Qua một hồi lâu, Đường Dạ bỗng nhiên nói: "Mực nước đang lên cao."

Hoa Vô Đa xem xát cả nửa ngày, ngạc nhiên mừng rỡ nói: "Hình như là, như vậy là chúng ta được cứu rồi? !"

Đường Dạ gật gật đầu...

Hoa Vô Đa cười nói: "Thế này thì quả nhiên là có kỳ tích." Khi nói đến đây, cô liếc nhìn Đường Dạ với ánh mắt rõ ràng là không có ý tốt.

Đường Dạ không để ý đến cô...

Mực nước trong động này thật vô cùng kỳ quái, dường như thông với hồ Trường Giang và Hoàng Hà gần đây, cũng có thủy triều lên xuống. Trước khi mặt trời chưa xuất hiện, mực nước đã nhanh chóng dâng cao lên mấy trượng, cách miệng động đã không còn xa nữa, bởi vì công lực của mình bị hao tổn quá nhiều, nên Hoa Vô Đa đương nhiên để cho Đường Dạ cõng bay lên hang động...

Sau đó vì mới hôm qua ta cõng ngươi, hôm nay đổi lại ngươi cõng ta, mặc kệ Đường Dạ có vùng vẫy thế nào đi nữa cô cũng bám chặt lấy hắn, cuối cùng Đường Dạ không quăng cô nữa, cứ thế mà cõng cô đi. Chỉ chốc lát sau cô ở trên lưng hắn mà ngủ, trong lúc ngủ mơ thân thể cô vẫn còn lạnh run lên, thỉnh thoảng còn ho khan.

Nhận thấy hô hấp của cô đều đều, Đường Dạ liền kiểm tra mạch đập của cô, lúc sau lông mày chau lại.Nhiệt độ trong người cô không bình thường, tuy rằng cô không nói ra, nhưng hắn lại có thể cảm giác được. Hắn cõng cô vừa đi vừa chú ý đến bốn phía xung quanh xem có cây thuốc nào hay không...

Hoa Vô Đa ngủ liền ngủ một mạch đến ngày thứ hai, sau khi tỉnh lại, cô đang ở trong một cái hang núi nhỏ khô ráo, dưới thân trải cỏ khô, trên người còn đắp áo khoác của Đường Dạ, bên cạnh có đống lửa đang cháy...

Đường Dạ đang ở trong hang động mà nấu cái gì, thấy cô tỉnh lại, liền bưng đến một cái bát gỗ, trong bát không biết có loại canh gì. Hoa Vô Đa định đứng dậy, lại phát hiện cả người không có chút sức lực nào, chỉ động một tí là không thể kiềm chế được mà ho lên. Đường Dạ đỡ cô ngồi xuống, để cô tựa vào chân mình, dùng chiếc thìa nhỏ tự chế từng thìa từng thìa xúc cho cô ăn...

Không biết Đường Dạ cho cô ăn cái gì, cô chỉ cảm thấy vừa đắng vừa chát thật không dễ ăn, nhưng vì thực sự cô thấy hơi đói bụng, nên cũng không tiện bắt bẻ. Thấy hắn đang thực sự từng thìa từng thìa đút cho cô ăn, trong lòng cô dường như có mười lăm cái thùng nước, một lúc là bảy trong chốc lát lại thành tám, nghĩ muốn đón lấy chén gỗ để tự mình ăn, nhưng cổ tay lại mệt mỏi suýt nữa thì đánh đổ bát canh, bất đắc dĩ cô liền túy ý để hắn xúc cho mình.Bên miệng cô không cẩn thận chảy xuống nước canh, hắn đều chu đáo vì cô mà lau đi, Hoa Vô Đa nhất thời thụ sủng nhược kinh, không chú ý mà lại ăn hết sạch bát canh...

Thấy cô ăn xong, Đường Dạ đỡ cô nằm xuống, vẻ mặt không chút thay đổi nói với cô: "Ngươi ngủ một lát đi."

Hoa Vô Đa lại ho khan vài tiếng, mới nói: "Ta bị bệnh có nặng không?"

Đường Dạ nói: "Đừng ngại."

"Ừ." Hoa Vô Đa lên tiếng đáp lại, Đường Dạ nói không ngại nên không có gì nghiêm trọng, bây giờ cô chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, não căng ra rất muốn ngủ, liền nghiêng đầu, nặng nề ngủ...

Sau khi tỉnh lại, Hoa Vô Đa cảm thấy tốt lên rất nhiều...

Giờ phút này các vì sao đã giăng kín trên bầu trời, bóng đêm trên núi rất dễ chịu, tuy rằng bản thân đang ở trong núi rừng, nhưng vì Đường Dạ thả một loại cỏ không biết tên vào trong đống lửa, nên không có rắn chuột hay côn trùng nào dám đến gần. Đường Dạ lại bưng tới đây một bát canh, chính cô đứng lên đón lấy chén gỗ mà ăn. Bát và thìa đều chỉ có một, cái Đường Dạ dùng cũng là cái này. Vốn là phải xấu hổ, nhưng trong hình hình như thế, ai mà còn bận tâm đến tình tiết này, hai người bọn họ lần này chẳng ngờ có thể sống tiếp đã là may mắn lắm rồi...

Sát thủ truy đuổi bọn họ hiển nhiên không có tìm được nơi này, có lẽ là do Đường Dạ đã sử dụng thủ đoạn gì đó. May mà đã qua lúc hắn phát độc, nên sẽ không có gì phải lo lắng nữa...

Trong bóng đêm, tiếng củi cháy vang lên, hắn dựa vào ngồi ở cái miệng hang, dường như đang suy nghĩ cái gì, mà Hoa Vô Đa trong động nhìn thấy bóng dáng của hắn, bất giác lại thấy ngẩn ra. Đều nói hắn vô tình vô nghĩa, nhẫn tâm tuyệt tình, giết người không chớp mắt, nhưng đối với cô hình như không phải là vậy.

Suy nghĩ một chút, cô thật không ngờ, mình lại ngủ mê mệt. Khi tỉnh lại, cô thấy mình đang ở trong một cái hang động khô ráo khác, cũng rất sạch sẽ, ở phía trên có cỏ khô, chắc hẳn là hắn đã từng dọn dẹp qua...

Trong lúc này đây, Đường Dạ đang ở miệng động mà nướng con vật hoang dã trên đống lửa. Mùi thơm ngào ngạt đúng là lý do khiến cho Hoa Vô Đa tỉnh lại.

Nuốt nước miếng a nuốt nước miếng, Hoa Vô Đa nhìn chằm chằm vào nửa con gà rừng đang chính trên lửa, ánh mắt không hề rời khỏi đó. Cô sao lại không biết, vì lúc này cô chưa đeo mặt nạ, vẻ mặt tái nhợt lẫn vóc dáng tiều tụy của cô, đã khiến tim kẻ khác đập thình thịch rất nhanh lại còn càng thêm thương xót. E rằng trong thế gian này, nếu đổi lại là bất kỳ người nam nhân nào ngồi đối diện, tinh thần đều sẽ không nghe theo bản thân mình. Đáng tiếc người đối diện lại là Đường Dạ... Tình hình này thật giống với một con trâu trơ mắt nhìn đóa mẫu đơn đang bị gió mưa dập nát, thật nhìn không ra có cái gì đẹp đẽ ngượng ngùng, cũng không thương tiếc không đau lòng...

Giờ phút này đầu tóc Đường Dạ rối tung hỗn độn ở phía sau, chỉ được buộc lại một cách tùy tiện, so với ngày thường thì càng tăng thêm vẻ nguy hiểm. Công tử Dực khi mới gặp Đường Dạ đã từng đánh giá Đường Dạ ngay cả bắt chước bộ dạng của người cũng không giống, nhưng lời nói của công tử Dực sao có thể tin được. Công tử Dực bình thường khi càng ghen tị với một người thì càng nói xấu người ta, việc này công tử Kỳ là hiểu rõ nhất, nhưng cũng không vạch trần, ngược lại còn không giậu đổ bìm leo đã là tốt lắm rồi. Cái này gọi là cùng một giuộc với nhau.

Lại nhìn về cô, thật là không thể không cảm thán, đây không phải là ngưu tầm ngưu mã tầm mã hay sao? Bông mẫu đơn này chẳng những không hề cảm thấy được bản thân có gì khác biệt, ngược lại càng nghĩ càng thấy không đố kỵ,chỉ nghĩ đến tang vật là chiếc giày bẩn, liền cởi giày tất vứt ngay cạnh đống lửa. Thấy thế, Đường Dạ đang nướng món ăn dân dã liền chau mày lại, đem gà rừng cầm ra xa một chút. "Mẫu đơn" rốt cuộc cũng đã nhận ra có gì đó không ổn, liền đem giầy tất ném xa một chút...

Thời tiết trong núi thật là thất thường, nói trời mưa thì mưa liền rơi xuống, ăn xong hai người vốn định tính toán gấp rút lên đường, nhưng trời thật sự mưa rất to, mắt thấy trong chốc lát cũng không tạnh được, liền ngồi lại trong động, đợi cho đến ngày khác trời quang mây tạnh sẽ lại lên đường. Hai người bây giờ đã vô cùng chật vật, Hoa Vô Đa khi đó vì cõng Đường Dạ trốn tránh bị truy kích, nên cố gắng hết sức chọn đường không đẹp mà đi, quần áo nhiều chỗ đã bị phá nát, mặt cũng bị thương, sau khi cùng Đường Dạ tiến vào hàng động, lại càng thêm thảm hại hơn, ngay cả giày tất cũng đều bị nhiễm bùn...

Trong lúc này không có việc gì làm, cô liền đến bên miệng động hứng nước mưa mà giặt sạch giày tất.Đang giặt cô đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian sống cùng công tử Tu, dù có đi đường mà gặp mưa, dù cho không tìm được nơi nào tránh mưa, chàng cũng sẽ lấy thân thể mình để che mưa gió cho cô. Chàng nói bản thân chưa bao giờ đã làm chuyện như vậy, chàng nói rằng vì cô mà chắn gió che mưa với chàng cũng là thật hạnh phúc...

Cũng không biết rõ là mưa hay những giọt nước mắt rơi trên chiếc giày, cô ra sức chà, đem nước bùn từng chút một giặt sạch, cắn răng nói với chính mình, khóc có ích lợi gì, cũng sắp đến kinh thành rồi, cô muốn khôi phục lại tinh thần, cô có thật nhiều thật nhiều điều phải nói với chàng, cô còn muốn chính miệng nói cho chàng biết, bọn họ có thể ở bên nhau, có thể...

Cô vừa mới thu lại một chút đau buồn, chợt nghe Đường Dạ bên trong động nói: "Duyên phận vốn là tùy ý, cần gì phải cưỡng cầu, hữu tình quý ở chỗ thật tình, cần gì phải chờ đợi."

Hoa Vô Đa nghe vậy thì ngẩn ra, một lúc lâu cũng không có đáp lại.Cô nghe mà hiểu được lời nói của Đường Dạ, cũng biết là Đường Dạ muốn khuyên giải an ủi cô, bỗng nghĩ tới một chuyện, liền cúi đầu, buồn bã lên tiếng: "Ta cũng có một chuyện muốn hỏi ngươi, không biết ngươi có thể cho ta đáp án hay không."

"Ngươi cứ hỏi." Đường Dạ nói...

"Là ngươi giết đám sơn tặc ở Lạc Dương đúng không?"Hoa Vô Đa hỏi, trong lòng cũng không có ôm hi vọng Đường Dạ sẽ trả lời.

Không ngờ, Đường Dạ không chút do dự đã trả lời: "Phải."

"Một khi đã như thế, chứng tỏ trong lòng ngươi có Hứa cô nương, vì sao ngày đó không nói sự thật cho nàng biết?" Hoa Vô Đa lại hỏi...

Không biết có phải là do cô hỏi quá nhiều hay không, lúc lâu cũng chưa từng đợi đáp án của Đường Dạ, Hoa Vô Đa nghĩ hắn sẽ không trả lời cô, lại nghe hắn chậm rãi nói: "Ta từ nhỏ đã quen biết với nàng, khi mẫu thân ta còn sống rất yêu thích..." âm thanh Đường Dạ bỗng nhiên dừng lại, Hoa Vô Đa đợi cả một lúc lâu cũng không nghe tiếp được câu dưới. Cô quay đầu lại nhìn về phía Đường Dạ, dường như hắn cũng cảm nhận được ánh mắt của cô,cũng nhìn về phía cô, ở ngoài động truyền đến tiếng mưa rơi thật khẽ, giống như đập vào trong lòng ai...

Đường Dạ là phu quân chỉ phúc vi hôn với cô từ nhỏ, chuyện Đường gia, cô hoặc nhiều hoặc ít biết một chút, mẫu thân Đường Dạ mất khi hắn chín tuổi, cha hắn liền đưa nhị phu nhân lên làm chính thất, thành nữ chủ nhân mới của Đường gia. Từ nhỏ Hoa Vô Đa cũng không có mẫu thân, tuy là đối với sự thương nhớ và khao khát mẫu thân theo lúc lớn lên mà giảm dần đi, nhưng cô chưa từng quên, chỉ chôn sâu dưới đáy lòng. Đối với sự thương nhớ mẫu thân của Đường Dạ làm Hoa Vô Đa cũng thấy cảm động lây.

Hoa Vô Đa thu lại ánh mắt, một lúc lâu sau cũng không nói gì, hai người cùng nhớ đến mẫu thân đã qua đời...

Sắc trời đã dần dần tối, nhưng mưa vẫn chưa tạnh...

Khi mà tiếng ồn ào đã trở lại vẻ yên ắng, chỉ trừ tiếng mưa rơi, thời gian vẫn yên lặng như thường, có chút gian nan. Đường Dạ cách đó không xa, chỉ có một việc khiến Hoa Vô Đa thấy không yên, mặc dù không đến mức khiến cho cuộc sống hằng ngày của cô trở nên không yên ổn, nhưng cũng làm cho cô phải canh cánh trong lòng, đột nhiên nhớ tới điều này khiến cô thật khó mở miệng. Sau khi cô suy nghĩ một lúc lâu, trong lúc đang yên tĩnh, liền hỏi: "Ngươi từ nhỏ đã cùng nhị tiểu thư của Phương gia định sẵn hôn nhân, sau đó lại từ hôn, có phải vì người ngươi thích thật ra là Hứa cô nương hay không?"

Trong lúc yên tĩnh, Đường Dạ hỏi: "Ngươi vì sao lại hỏi câu này?"

"Hứa cô nương thích ngươi như vậy, ngươi lại cùng nàng từ nhỏ lớn lên bên nhau, thanh mai trúc mã, chẳng lẽ một chút cũng không động lòng hay sao?Nàng cũng rất đẹp mà." Hoa Vô Đa nhẹ giọng cười yếu ớt, trong lòng đang nghĩ đến những điều xấu xa...

Đường Dạ nói: "Chuyện hôn nhân kia vốn là chủ định của cha cùng cô ta.Mẹ ta vẫn phản đối, nhưng cô của ta lại thật kiên trì."

Hoa Vô Đa biết cô của Đường Dạ nhiều hơn là biết hắn, cô của Đường Dạ là Đường Thiến từng là huyền thoại số một ở trên giang hồ, nghe đồn dung mạo nàng cực kỳ xinh đẹp, là thế hệ người luyện độc của Đường gia, là nhân vật dùng độc lợi hại nhất. Khi còn trẻ hành tẩu giang hồ đã vang danh khắp thiên hạ, được mệnh danh là: "Độc nữ xinh đẹp", trước khi Đường Dạ lớn lên, Đường gia đã luyện độc, dùng độc lợi hại nhất chính là người cô này của Đường Dạ, Đường Thiến. Đường Thiến cả đời không lập gia đình, chỉ có điều là hai mươi lăm tuổi đã chết sớm...

"Cô của ngươi tại sao lại kiên trì như thế?" Hoa Vô Đa thản nhiên hỏi...

Đường Dạ giống như rơi vào những hồi ức, không có trực tiếp trả lời vấn đề của Hoa Vô Đa, chỉ nói: "Nàng cả đời say mê luyện độc, dùng độc, là nhân tài trăm năm hiếm thấy của Đường gia, vốn nàng có thể vượt qua các thế hệ tổ tiên của Đường gia, khai sáng một sự nghiệp vĩ đại, nhưng nàng lại yêu thương một người, người này làm cho nàng đau khổ, nhưng cũng khiến nàng cả đời không thể quên được. Sự tra tấn của tình yêu khiến nàng đau đớn, nàng nghĩ muốn chế ra một loại thuốc, một loại thuốc có thể khiến kẻ khác quên đi người mình yêu nhất và hận nhất, nàng muốn dùng loại thuốc này để bắt buộc mình phải quên đi người kia, nhưng nàng cả đời cũng không làm được. Sau lúc nàng lấy thân để thử thuốc đau đớn mà chết, ta tận mắt thấy nàng chết đi."Đường Dạ nói đến đây, đôi mắt tối lại rồi yên lặng, giống như mặt nước lặng, không hề gợn sóng. Hoa Vô Đa cảm thấy động lòng, nghiền ngẫm lại những điều kỳ quái trong lời nói của Đường Dạ, loáng thoáng nhận ra một đoạn bí ẩn sau khi cùng Đường Dạ chỉ phúc vi hôn, cô bỗng nhiên không dám hỏi người Đường Thiến yêu kia là ai...

Đường Dạ trong mắt hiện ra một tia trào phúng nói: "Ta lại mang loại thuốc này đến đây."

Hoa Vô Đa ngẩn ra, thuận miệng nói tiếp: "Ngươi cũng dùng bản thân để thử thuốc à?"

Đường Dạ lắc lắc đầu...

"Vậy ngươi tìm ai để thử thuốc thế?"

"Rất nhiều người giống như ngươi vậy." Đường Dạ đáp...

Nghe vậy, trong lòng Hoa Vô Đa phát lạnh, may mắn giờ phút này đã có người hợp với thuốc này, nếu không chắc chắn cô sẽ trở thành thí nghiệm phẩm. Đề tài này không thể tiếp tục được nữa, Hoa Vô Đa thầm nghĩ, liền nói sang chuyện khác: "Hiện tại ngươi đã không còn có hôn ước trói buộc, vì sao lại không thản nhiên mà cưới Hứa Khuynh Thành?"

"Ta tại sao lại phải kết hôn với nàng?" Đường Dạ hỏi lại...

"Ngươi ngầm làm người tốt cứu nàng không cho người ta biết, rõ ràng là thích... Ơ..." Hoa vô Đa còn chưa có than thở xong đã bị một vật ngăn lại trong cổ họng. Hoa Vô Đa trợn to hai mắt, ực một tiếng đem thứ kia nuốt xuống, không khỏi quá sợ hãi, nghĩ đến Đường Dạ lại cho cô uống cái thuốc độc gì, liền cô nôn ra trong rất lâu, cuối cùng cũng không có cách nào, đành phải hai mắt ngấn lệ giàn giụa nhìn về phía Đường Dạ nói một cách miễn cưỡng: "Ta sai rồi... Đem thuốc giải cho ta đi."

"Ta có nói là thuốc độc sao?"

"Chẳng lẽ không đúng à?"

"Ngươi tự cho là đúng." Đường Dạ hừ lạnh...

Hoa Vô Đa rốt cuộc cũng hiểu ra, Đường Dạ chính là muốn dạy dỗ cô vừa rồi quá nhiều lời. Chỉ là cô còn chút lo lắng, cô hỏi: "Ngươi vừa cho ta uống thứ gì thế?"

"Thuốc chữa thương."

"Ta không có bị thương a."

Đường Dạ quay đầu đi, cho thêm ít củi vào lửa, giống như là không thèm để ý đến cô...

Hoa Vô Đa trong lòng không yên, ôm bụng chỉ cảm thấy cả người khó chịu, thật sự là chịu không nổi, liền dịch đến bên người Đường Dạ, có chút do dự, lại có chút bất an khẽ giọng hỏi: "Thật sự không phải là thuốc độc chứ?"

Đường Dạ liếc mắt nhìn cô một cái, thấy cô trợn lên một đôi mắt to, lo lắng nhìn về chính mình, sắc mặt tái nhợt, hắn vừa buồn cười vừa mang theo sự lo lắng nói: "Tối hôm qua nội lực của ngươi hao tổn quá nhiều, thuốc kia là giúp ngươi khôi phục lại nội lực."

Hoa Vô Đa nghe vậy liền thấy mừng rỡ, ba ba vỗ hai vai Đường Dạ, hết sức vui sướng khen: "Đường huynh, huynh quả nhiên không phải người xấu." Thấy Đường Dạ liếc mắt nhìn mình, cô cười hắc hắc, liền vô cùng thỏa mãn tựa vào mỏm đá mà ngủ, nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhắm mắt lại, cô liền nghĩ tới công tử Tu, liền nở nụ cười ngọt ngào, nghĩ nghĩ một chút rồi ngủ...

Đường Dạ nếu tỉnh lại, bọn sát thủ này không đủ để gây sợ hãi được nữa...

Hai bên đánh nhau, đối phương chết vô cùng thê thảm, Hoa Vô Đa vì thay đổi mặt nạ nên chưa bị đám người kia nhận ra, nên cứ đứng một bên theo dõi. Có một lần cô đang ăn trứng chim luộc xem Đường Dạ bị quây đánh, chợt thấy một mùi vị khác thường bay tới, sợ tới mức cô vội vàng ném trứng chim đi để bịt mũi, còn tưởng là độc, sau mới phát hiện ra mình không cẩn thận mà lại thả rắm...

Gần đây vì đi quá nhanh nên cơ thể cô có chút không khỏe, sau khi cô được Đường Dạ kê đơn thuốc điều trị, liền đã tốt lên rất nhiều.Trong lúc Hoa Vô Đa tìm đến Đường Dạ nói rõ nguyên nhân rồi xin đơn thuốc, Đường Dạ nghe xong nguyên nhân vẻ mặt liền u ám, có chút cáu kỉnh đem đơn thuốc viết ra rồi ném trên mặt đất, làm cho cô phải tự đi nhặt lấy, tỏ rõ hắn cho tới bây giờ cũng không quá bực khi cô bị bệnh nhẹ này, nhưng Hoa Vô Đa tâm tình rất tốt cảm thấy đi theo Đường Dạ dường như cũng không phải là chuyện xấu, hắn bao ăn uống toàn bộ không nói, mà xem bệnh cũng miễn phí nữa...

Cô vẫn không hỏi là ai đuổi giết hắn? Có lẽ là do biết hỏi cũng sẽ không có đáp án. Cô thầm nghĩ đến việc nếu Đường Dạ cùng tổ chức sát thủ có quan hệ, hắn lại là Độc vương nổi danh giang hồ, giang hồ vốn là nơi thị phi, có người muốn giết hắn là chuyện bình thường, cô chỉ đơn thuần nghĩ là do việc báo thù trong giang hồ, chứ lại không biết đến chuyện trong hôn lễ của hai nhà Phương, Lý tại Lý gia, thúc thúc của Lý Khảng bị giết có quan hệ với Đường Dạ, trong đó còn vì cái mặt nạ kia mà liên lụy đến cô...

Mà tại sao Đường Dạ lại xuất hiện ở gần Lư châu, lại vì sao có thể dễ dàng nhìn ra cô đau lòng là vì chuyện tình cảm, việc này, vốn là người có chút bất cẩn, hơn nữa trong lòng lại đang có việc như Hoa Vô Đa cũng chưa từng để tâm đến...

Ít ngày nữa là tới kinh thành rồi, Hoa Vô Đa ăn bánh bao to ở kinh thành, đã lâu không cảm nhận được hương bị này khiến cô vui vẻ không thôi, nụ cười càng trở nên sáng rực hơn.

Mấy ngày gần đây Đường Dạ thấy cô nhìn không quen, cô cười, liền banh cái mặt ra. Nguyên nhân thì không có, bởi vì trong lúc cô ăn cái gì cũng luôn tươi cười, mà hắn hoài nghi cô rất có thể ăn...

Hoa Vô Đa thấy vậy thì vô cùng xem thường, cãi chày cãi cối nói: "Người sống trên đời, ăn là quan trọng nhất, chỉ có ăn được uống tốt, đời người sống mới là tốt nhất."

Vẻ mặt của Đường Dạ lạnh lùng không thèm đếm xỉa đến cô...

Hoa Vô Đa cũng không để ý đến hắn, cứ thế mà ăn...

Cũng may là Đường Dạ chưa bao giờ keo kiệt mà không trả tiền, cô mới có thể dọc đường ăn đến no nê...

Dần dần, Hoa Vô Đa cảm thấy sống cùng Đường Dạ cũng không khó. Tuy rằng trong lúc hắn nhìn cô luôn luôn nhíu này, nhưng đã không lạnh lùng như trước, ngược lại còn cảm thấy hắn có tính người hơn, nói thật, trước kia hắn đối với người khác rất lạnh lùng, hơn nữa hắn lại nói rất ít, mặc dù lời nói của hắn đôi khi có thể làm cho cô nghẹn họng ngay tại chỗ, nhưng thói quen sau này, Hoa Vô Đa lại cảm thấy tất cả đều có thể thích ứng được...

Nếu tới kinh thành rồi, dường như cứ đi theo Đường Dạ có chút không ổn, hơn nữa cô cũng muốn quay về Nam Thư thư viện nhìn xem, liền quyết định đi tìm công tử Dực trước, nễu đã quyết định, liền nói với Đường Dạ ba chữ: "Ta phải đi."

Đường Dạ nghe vậy ánh mắt nhìn về phương xa, nghe vậy thì gật gật đầu, quay người lại trông ra đường nghênh ngang mà đi, cái gì cũng không hỏi, thậm chí ngay cả lời từ biệt cũng không có...

Hoa Vô Đa ở bên đường nhìn bóng dáng Đường Dạ liền ngây người một chút, liền sờ sờ cái mũi gãi gãi cái đầu, rồi xoay người đến đại danh phủ đi tìm công tử Dực. Cô vừa đi vừa nghĩ, Đường Dạ phiền phức không làm cô may mắn rốt cuộc đã đi rồi, nghĩ đến đây, trong lòng thật đang cảm thụ cái cảm giác này. Nói thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng đã hai lần hoạn nạn với nhau, không thấy được chân tình, nhưng hẳn là vẫn có một chút hữu tình đi, Hoa Vô Đa nghĩ, không khỏi có chút phẫn uất.

Nghĩ đến việc gặp công tử Dực, trong lòng Hoa Vô Đa bỗng nhiên thoải mái hẳn lên, lâu rồi không gặp, không biết hắn co mạnh khỏe không?Lần trước hắn có thuận lợi mà thoát khỏi bị đuổi giết hay không? Nghĩ đến lúc cùng hắn gặp lại, tâm trạng cô lại muốn nhảy nhót, nhưng vừa cúi đầu nhìn thấy bộ dạng lôi thôi của mình, nghĩ đến hắn nhìn mình bây giờ nhất định sẽ khinh thường mà bĩu môi, cô vội đi mua bộ quần áo mới, tuy rằng không lộng lẫy, nhưng cũng vô cùng vừa vặn, càng tôn lên dáng người thanh tú của cô, cô thay mặt nạ khi dùng ở thư viện, nhẹ nhàng đi vào trước đại danh phủ...

Xa cách hồi lâu, khi trở về nơi đây, đột nhiên cô cảm thấy xúc động...

Đại danh phủ vẫn như trước, nghĩ đến những năm tháng làm vệ sĩ cho công tử Dực, ngẩn ngơ dường như đã khá lâu rồi, quả thực là không phải, chẳng qua chỉ là chuyện của mùa xuân mà thôi...

Cô đang đứng ở cửa mà nhớ lại chuyện xưa, chỉ thấy từ bên trong mấy người đi ra, người nọ trước mặt khôi ngô anh tuấn, giơ tay nhấc chân đều phóng đãng không kiềm chế được, không phải là ai khác, đúng là công tử Dực. Vừa ra khỏi cửa phủ, vừa lúc hắn và Hoa Vô Đa chạm mặt nhau, không khỏi ngẩn ra, hắn há miệng thở dốc, bỗng dưng quay đầu lại hỏi công tử Kỳ: "Ta nhìn thấy quỷ sao?"

Công tử Kỳ rõ ràng là lắc lắc rồi lại gật gật đầu, nói: "Đúng thế, mà cũng không phải."

Rốt cuộc là có phải hay không? Công tử Dực nhíu mày, ngay trong lúc Hoa Vô Đa đang vô cùng khinh thường mà bĩu môi, hắn bỗng nhiên xông lên, đem cô ôm chặt lấy, hắn lao tới với lực rất lớn, suýt nữa làm cho cô ngửa mặt mà ngã xuống...

Ôm lấy cô cũng là công tử Ngữ. Người tình cảm luôn luôn dạt dào như công tử Ngữ giờ phút này hốc mắt đã đầy nước mắt, vô cùng xúc động loạng choạng ôm lấy bả vai của Hoa Vô Đa nói: "Vô Đa, Vô Đa, cô đi đâu vậy? Ta nghĩ cô chết rồi cơ đấy."

Hoa Vô Đa đã hoa mắt choáng đầu, lại còn phải vất vả nhếch môi cười nói: "Ta đi du lịch thôi, bây giờ đã trở về, ta đến thăm mọi người."

Công tử Ngữ lại đem cô ôm vào trong ngực, lại bị công tử Tranh phía sau vô cùng bất mãn hung hăng kéo ra, công tử Tranh ho khan vài tiếng nói với công tử Ngữ: "Cậu nhìn cho rõ rồi hãy ôm."

Công tử Ngữ chưa hiểu lời này, nhìn kỹ Hoa Vô Đa rồi trả lời: "Đúng là Hoa Vô Đa mà."

Công tử Tranh mang bộ dạng không biết làm sao, đành nói: "Vô Đa là con gái, Ngữ, cậu đã vượt quá giới hạn rồi đấy."

"À..." Nghe vậy, công tử Ngữ như tỉnh ra, lại đập vào óc mình, lớn tiếng nói: "Ta nói là hình như có khỗ nào khang khác."

Xung quanh có tiếng thở dài liên tiếp...

Hoa Vô Đa cũng hùa theo mà thở dài. Vẻ mặt cười tủm tỉm...

Thấy nhóm người ngày đang ăn mặc rất chỉnh tề lịch sự, giống như đang muốn ra ngoài, Hoa Vô Đa liền hỏi: "Bọn huynh đang muốn đi đâu đấy?"

Lời vừa nói ra, sắc mặt công tử Dực hơi hơi biến đổi...

Công tử Kỳ nhìn cô muốn nói lại thôi...

Công tử Tranh cười nhìn cô, trả lời: "Tu thành hôn, chúng ta đang định đi dự hôn lễ."

Công tử Ngữ tùy tiện nói: "Vô Đa tới thật đúng lúc, cùng chúng ta đi đi, Tu vẫn rất nhớ cô nhìn thấy cô chắc chắn sẽ rất vui."

Hoa Vô Đa ngơ ngác nhìn công tử Tranh, dường như không nghe thấy lời nói của công tử Tranh và công tử Ngữ...

Công tử Tranh bị cô nhìn mà không hiểu, hơi hơi nhìn về phía công tử Dực, công tử Dực ánh mắt tối lại, bước vài bước lên phía trước đứng bên cạnh cô, khẽ gọi một tiếng: "Vô Đa."

Hoa Vô Đa bỗng dưng bừng tỉnh lại, chợt thấy trước mặt tối sầm, có chút đứng không vững. Công tử Dực hơi tiến lại gần, không để ý mà đỡ lấy cô...

Công tử Dực cười nói: "Vô Đa đi đường không ít đến thăm chúng ta, có phải là rất mệt mỏi hay không? Ta đưa cô vào nghỉ ngơi một chút."

Cô cúi thấp đầu xuống, gắt gao níu lấy vạt áo công tử Dực, thấp giọng nói: "Đưa ta đi."

Lúc này, công tử Kỳ cũng đi tới trước mặt cô, nghe được lời của cô, có phần lo lắng liếc nhìn cô một cái, lại nhìn thoáng qua công tử Dực, thu lại ánh mắt rồi thở dài một tiếng...

Ánh mắt công tử Dực hiện lên vẻ lo lắng, hắn ở bên tai Hoa Vô Đa nhẹ giọng nói: "Có một số việc đã không thay đổi được, nhưng bất luận thế nào, ta cũng sẽ ở bên cạnh nàng." Hắn nắm chặt tay của cô, chỉ trong phút chốc, rồi lại buông ra...

Mục lục
Ngày đăng: 11/03/2018
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục