Gửi bài:

Chương 51 - Liều mình vì nghĩa

Hoa Vô Đa trước giờ luôn làm theo ý mình, thế nên trước lúc đi cũng chẳng nói lời từ biệt với công tử Dực và công tử Kỳ lấy một câu. Ngày thứ hai khi trời còn chưa hửng sáng, cô đã khởi hành rồi. Đất trời bao la, nhưng dường như lúc nào cô cũng đơn độc một mình, có đôi lúc cô cũng cảm thấy cô đơn, nhưng đa phần lại thấy ung dung tự tại hơn. Đêm qua cha tới tìm cô, hỏi cô có dự định gì không, cô cứ nói thật cho người biết, cha cũng chỉ cười cười, không hỏi thêm gì nữa, bỗng trầm mặc thốt ra một câu: "Chim con trưởng thành cũng đến lúc phải vỗ cánh bay, cuối cùng thì con cũng phải đi con đường của mình rồi." Nghe xong, cô còn đang mù mù cạc cạc không hiểu chuyện gì thì đã thấy bóng người khuất xa.

Vốn cô tính đi về hướng Nam, nhưng trên đường lại vừa đi vừa rong chơi hưởng lạc, nghe nơi nào có cảnh đẹp liền tót đến đó, thế là bất giác đã đi lệch khỏi hướng ban đầu, cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào mà lại đi lệch về hướng Bắc mấy dặm...

Mãi cho đến khi ngừng chân nghỉ tạm chỗ vách đá, cô mới phát giác ra mình đã đi sai đường rồi, lại đúng lúc thấy hơi mệt mỏi, liền nhảy lên cây nghỉ ngơi chốc lát. Đang lúc chè chén lương khô, bỗng nghe được tiếng vó ngựa râm ran đâu đây, cô theo tiếng đó nhìn qua, thấy một đám người đang cưỡi ngựa chạy như điên về phía mình, sau đám người kia là một đám hắc y nhân tay cầm đao kiếm đuổi theo sát nút. Tình cảnh này quen thuộc thật đó, chẳng phải là người giang hồ đuổi giết lẫn nhau đấy ư?

Cô vốn là người thích xem náo nhiệt, nhưng cũng chỉ là thích xem náo nhiệt mà thôi, cô im lặng đứng trên cây, đợi mấy người đó cưỡi ngựa tới gần mới nhìn rõ người đang ngồi trên lưng ngựa là ai, không khỏi kinh hoàng. Chẳng phải là công tử Dực sao? !

Ngay lúc đám người công tử Dực đã đến gần sát cô, bọn hắn bị hắc y nhân phía sau cũng đuổi theo sát rạt, đám thị vệ vừa bảo vệ công tử Dực vừa tranh đấu với bọn hắc y nhân, công tử Dực, công tử Kỳ vừa đánh vừa lùi. Quả nhiên đối thủ rất mạnh, bọn họ không thể không chạy...

Hai bên đều không có nhiều người, bên này ngoài công tử Dực, công tử Kỳ và Đỗ Tiểu Hỉ với Triệu Chân ra, còn thêm tám người nữa, nếu Hoa Vô Đa nhớ không lầm, tám người này luôn theo sát bảo vệ công tử Dực lúc ở Giang Lăng...

Võ công tám người này rất cao, đều thuộc dạng cao thủ cả, không giống với loại chỉ dựa vào những thứ vũ khí đặc biệt như là khinh công và mười ngón kim hoàn mới có thể linh hoạt trong việc đánh đấm như cô, những người này đều có bản lĩnh thật sự. Nhưng dù vậy, bây giờ họ cũng đang lâm vào tình huống xấu, trong tám người đã có hai người ngã xuống, sáu người còn lại nếu không xây sát thì cũng đã bị thương không nhẹ. Mà bên kia lại có tới hơn mười người, đã dần dần bao vây xung quanh bọn họ, những tên hắc y nhân kia đều che mặt, xuống tay tàn nhẫn chóng vánh, sát ý bao trùm bốn phía, cô liếc mắt nhìn qua, phát hiện ra dáng người lẫn quần áo của đám người này đều tương tự nhau, rất khó để phân biệt được ai với ai...

Hoa Vô Đa hốt hoảng, sao công tử Dực cứ bị tập kích hoài vậy. Trơ mắt nhìn cảnh ấy, cô nghĩ nát óc mà vẫn không tìm ra cách nào hay ho, đang có chút sốt ruột, chần chừ muốn nhảy xuống, bỗng nhiên nhìn thấy phía đối diện cách cô không xa có một người đang ngồi trên cành cây như cô, người nọ cũng ăn mặc hệt đám hắc y nhân kia, ánh mắt hắn lúc này lại đang nhìn về phía cô!

Cho đến khi nhìn rõ ánh mắt của người nọ, Hoa Vô Đa chỉ cảm thấy có gì đó quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra người này là ai...

Hoa Vô Đa am hiểu dịch dung, nhưng cho dù là dịch dung tài giỏi thế nào đi chăng nữa, trong lòng cô đều hiểu rõ, nếu không cố hết sức che giấu, thì những người tinh tường đều có thể nhận ra. Bởi vì ánh mắt, vóc dáng cùng một số ít đặc trưng không hề thay đổi...

Sở dĩ cô bị đám người Lưu Tu, Ngô Dực, Ngô Kỳ dễ dàng nhận ra như vậy, là bởi vì cô chưa từng cố gắng che giấu những hành vi cử chỉ, ánh mắt, những đặc trưng của vóc dáng và cả vũ khí quen thuộc là mười ngón kim hoàn cô luôn mang theo...

Lúc này đây ánh mắt người nọ lại tiếp tục biến đổi, liếc mắt một cái liền cảm thấy có chút quen thuộc, thoáng một cái bỗng trở nên xa lạ, khiến cho trực giác của Hoa Vô Đa mách bảo mình có biết người này, nhưng phút chốc cũng chẳng đoán ra được đó là ai...

Hoa Vô Đa thả người nhảy xuống khỏi thân cây, chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh công tử Dực, đón đỡ những chiêu thức giết người hung ác của một tên hắc y, dồn hắn phải lùi lại từng bước, rồi nói với công tử Dực: "Nhắm mắt lại, nín thở đi." Đợi đến khi cô và công tử Dực đều đã nhắm mắt lại, cô mới ném mạnh một vật ra... phút chốc tên kia liền đau đớn che hai mắt lại, bụi mù mờ mịt khắp nơi, Hoa Vô Đa chớp lấy thời cơ hô to với công tử Dực: "Chạy mau!"

Cô kéo công tử Dực ra sức chạy, đúng vào lúc này, tên hắc y nhân trên cây kia mới nhảy xuống, ngăn cản đường đi của bọn họ.

Khói bụi mù mịt khắp mọi nơi, đã có rất nhiều người ho khan, ngừng hẳn việc đánh nhau lại. Hoa Vô Đa ném một vật gọi là đạn chói mắt, vật ấy là do Đường Dạ chế ra. Lúc trước khi ở Lạc Dương bị tập kích, thứ Đường Dạ ném chính là vật ấy, nó cũng không có độc, chỉ có tác dụng khiến cho hai mắt kẻ khác sưng đau lên, không thể mở mắt ra thôi. Chỉ vì người ném vật ấy là Đường Dạ nên kẻ khác muốn tin là không có độc cũng khó, vậy nên đêm đó khi Đường Dạ ném nó ra, những người đó bởi vì hai mắt nhức nhối, nên đành hoảng sợ rút lui. Mà lúc này khi Hoa Vô Đa ném ra thì lại không có được hiệu quả như thế. Đạn chói mắt của Đường Dạ tổng cộng có bốn viên, từ sau ngày ấy, tất cả đều nằm trong tay Hoa Vô Đa, khi nào đánh không lại thì có thể dùng nó để chạy trốn. Bởi vì làm ra vật này cũng đơn giản, nên Đường Dạ cũng không do dự mà ném hết bốn viên cho cô...

Công tử Kỳ cũng không đáng lo ngại lắm, công tử Dực mới chính là mục tiêu của bọn họ. Hoa Vô Đa thầm tính toán thiệt – hơn trong lòng, mặc kệ người trước mặt là ai, trong khoảnh khắc này, Hoa Vô Đa cũng không nghĩ nhiều mà chắn trước người công tử Dực, nói với hắn: "Người này để ta đối phó cho, huynh mau chạy đi!"

Công tử Dực do dự một chút, liền nói: "Cẩn thận."

Hoa Vô Đa không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào hắc y nhân trước mặt, ngón tay khẽ chạm tới mười ngón kim hoàn...

Công tử Dực thúc ngựa chạy ra khỏi rừng cây...

Tuy rằng võ công của Hoa Vô Đa đã khôi phục lại, nhưng cũng chưa bình phục hoàn toàn. Dựa vào hơi thở nội tức của tên hắc y nhân này, cô biết rõ bản thân mình hiện nay không phải là đối thủ của hắn, thế nên cô chỉ đứng nhìn hắc y nhân, hắn bất động, cô cũng không động đậy, kéo dài thời gian là thượng sách.

Cô cũng không biết chính mình có thể ngăn cản được hắc y nhân trong bao lâu, nhưng chỉ cần công tử Dực có thể chạy xa hơn một chút thì tốt rồi, trong tâm trí của cô chỉ có duy nhất một ý niệm này.

Mặc dù đã xác định đánh không lại, nhưng cô vẫn tự tin rằng có thể giữ được tính mạng của mình, mười ngón kim hoàn là thứ vũ khí vô cùng mạnh mẽ. Kim châm vào huyệt cũng có thể giết người, chạm vào một kim tuyến thôi cũng sẽ bị máu chảy thành sông. Vừa đánh vừa giữ, cho dù là người có võ công cao thâm đến đâu, gặp phải thứ binh khí quỷ dị như vậy cũng sẽ không dễ dàng đối phó nó. Hoa Vô Đa thầm tính toán, cô chỉ muốn câu giờ thêm chốc lát, rồi thì hẵng chạy cũng không muộn...

Hắc y nhân thấy công tử Dực chạy đi, trong lòng biết rõ Hoa Vô Đa đang câu giờ, bỗng nhiên nổi lên sát ý, tung một chưởng mạnh đánh về phía Hoa Vô Đa. Động tác của hắc y nhân mạnh mẽ dữ dội, mỗi động tác tràn ngập sát ý, nhưng thân thể Hoa Vô Đa cũng linh hoạt chẳng kém, lại có thêm món vũ khí đặc biệt, nên phút chốc y cũng không thể gây ra bất lợi cho cô. Chỉ có điều, chẳng bao lâu sau, Hoa Vô Đa cảm thấy ngực mình rất khó chịu, hơi thở bắt đầu không được bình thường như trước, vài lần dùng lực đều không thể đẩy ngân châm ra, kim tuyến đang tung mình trên không cũng không có lực mà rơi thẳng xuống đất. Đối mặt với hắc y nhân đang ép sát từng bước, cô chỉ còn cách vừa đánh vừa lùi về phía sau, dựa vào nhịp chân linh hoạt, nên vẫn né tránh được. Hắc y nhân vốn không còn lòng dạ nào chiến đấu, sau khi ép dồn cô lùi bước, liền muốn đuổi theo hướng công tử Dực đã rời khỏi, nhưng rồi lại bị Hoa Vô Đa quấn lấy, y rốt cuộc cũng không còn kiên nhẫn nữa, ánh mắt liền biến đổi, liên tục tung ra những chiêu giết người, Hoa Vô Đa nhanh chóng lùi về phía sau, bỗng y tung ra một chưởng đánh thẳng vào ngực Hoa Vô Đa. Hoa Vô Đa vì tránh chưởng này, dùng lực bay ngược ra ngoài, nhảy vọt ra tận mấy trượng, một chưởng này của hắc y nhân bị đánh hụt. Nhưng đúng lúc này, cô đột nhiên nhìn thấy một người đang phóng ngựa chạy tới phía cô, vẻ mặt thấp thoảng nỗi lo âu hô to tên cô: "Vô Đa!"

Đến lúc này cô mới phát hiện ra do mình dùng sức quá mạnh, nên lúc bay ra vừa rồi đã đặt chân đến mép vách núi lúc nào không hay, đôi chân cô giờ như chẳng có chút sức lực nào. Nơi này là một vách núi sâu không thấy đáy, rơi xuống thì chỉ có nước tan xương nát thịt...

Trong lúc đang vô cùng khiếp hồn khiếp vía, cô nhìn thấy người đang phóng ngựa đến trước mặt mình, chính là công tử Tu...

"Tu..." Cô bối rối bất lực vươn tay, lại phát hiện mình đang dần rơi xuống, cơ thể không hề có chút trọng lực, đang lúc không còn chút hy vọng mỏng manh nào, lại thấy công tử Tu liều mình vì nghĩa cả người lẫn ngựa đều bổ nhào về phía cô, cùng cô rơi xuống vách núi.

Hắc y nhân nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình cũng không nén nổi giật mình, nhưng cũng không để tâm bao lâu, liền xoay người tiếp tục truy bắt công tử Dực theo hướng hắn vừa trốn chạy.

Công tử Kỳ trong lúc bụi mù đã kịp thoát thân, cũng đã chứng kiến cảnh vừa rồi, hắn giật mình ngây ra tại chỗ, chớp mắt đã quên chính mình còn đang trong tầm nguy hiểm, nhưng chỉ chớp mắt một cái, hắn đã phục hồi tinh thần lại ngay, lập tức phi ngựa chạy gấp, đám hắc y nhân ở phía sau cũng đuổi theo sát rạt, bóng người thoáng chốc biến mất trong cánh rừng bao la.

Chỉ chốc lát sau, Lưu Thuận cùng vài tên thị vệ đã tìm đến bên mép vách núi, chỗ đó vẫn còn đang có mấy người đánh nhau, hắn liền nhận ra Đỗ Tiểu Hỉ và Triệu Chân trong đám người đó, nhưng cũng không tiến lên giúp đỡ, bỗng phát hiện ra đám hắc y nhân này không hề có ý tham chiến nữa, lần lượt rút lui. Lưu Thuận tưởng rằng đám hắc y nhân này rút lui, nhưng thực ra là chúng gọi về, lần lượt tiến về hướng Bắc, đám người Đỗ Tiểu Hỉ và Triệu Chân cũng nhanh chân đuổi theo. Lưu Thuận không thấy công tử nhà mình đâu cả, liền giữ chặt lấy Đỗ Tiểu Hỉ, hỏi hắn sao lại thế này, công tử nhà hắn đang ở đâu?

Đỗ Tiểu Hỉ căn bản không rảnh để ý đến Lưu Thuận, lại giãy dụa không khỏi sự lôi kéo của hắn, thế là chỉ một ngón tay hướng về phía vách núi, nói gấp gáp: "Nhảy xuống rồi."

"Cái gì?" Lưu Thuận phút chốc không có phản ứng gì, có lẽ vì nghe quá rõ ràng nên không dám tin, Đỗ Tiểu Hỉ bị hắn kéo lấy, trong lòng lại lo lắng cho an nguy của công tử Dực, liền qua loa lược kể: "Có một cô gái rơi xuống, công tử nhà ngươi phóng ngựa theo sau rồi cũng nhảy xuống luôn." Do Hoa Vô Đa trước giờ luôn mang theo những chiếc mặt nạ khác nhau, hơn nữa lại còn đổi mặt nạ xoành xoạch, nên đương nhiên Đỗ Tiểu Hỉ cũng không thể nhận ra cô. Mặc dù ở hôn lễ Lý phủ hắn đã từng thấy cô một lần, nhưng lúc này đây đang vô cùng sốt ruột lo lắng cho sự an nguy của công tử Dực nên cũng chẳng nhớ tới...

Lúc này Lưu Thuận mới hiểu được đầu cua tai nheo, ngây ngẩn đứng đó, Đỗ Tiểu Hỉ giãy tay hắn ra, thúc ngựa rời đi.

Khi Đỗ Tiểu Hỉ chưa chạy đi xa được bao lâu, Lưu Thuận mới có phản ứng lại, hắn ngồi thụp xuống đất. Đám thị vệ đứng bên cạnh nghe Đỗ Tiểu Hỉ nói thế, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ kinh hoàng không thôi, tất cả bọn họ cũng nhảy xuống ngựa, dìu người Lưu Thuận đang lảo đảo đi đến mép vách núi...

Trên cành cây ở vách núi còn vương lại một tấm vải, tấm vải đó chính là một phần trên bộ y phục của công tử Tu, Lưu Thuận bổ nhào về phía trước quỳ gối nhìn xuống vách núi sâu thăm thẳm, không ngừng hô to: "Công tử! Công tử..." Bọn thị vệ cũng hô to theo hắn, nhưng không sao nghe được một tiếng hồi đáp nào.

Vách núi sâu không thấy đáy, có một hang động ẩn hiện trên rừng cây dày đặc, đã sớm không thấy bóng dáng Hoa Vô Đa và công tử Tu đau cả, chỉ nghe thấy tiếng gió vi vu thổi qua, như tiếng chim hạc thánh thót hót nhạc bên tai...

Trong khoảnh khắc rơi xuống vực sâu thăm thẳm ấy, Hoa Vô Đa cảm thấy kinh hoàng không thôi, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy thân hình mình đang rơi xuống với tốc độ càng lúc càng nhanh. Cũng trong phút giây ấy, cô nhìn thấy rõ công tử Tu phóng ngựa bay vọt xuống dưới này, lòng bỗng dưng xốn xao vô cùng.

Vẻ mặt của công tử Tu lúc đó hiển hiện nỗi sợ hãi vô bờ, hắn sợ hãi, vô cùng sợ hãi, giống như đang đấu tranh để giữ lấy báu vật quý giá vậy, báu vật này còn quan trọng hơn sinh mạng của hắn gấp ngàn lần. Hắn nhanh chóng lao người xuống, không chút mảy may do dự, có phải xả thân cũng chả đáng gì, đến khi vươn tay đến chạm được vào người cô, hắn liền kéo lấy cô ôm chầm vào ngực!

Cành cây quất qua người, gây ra cảm giác đau buốt rát da, dù công tử Tu đã kịp thời xuất hiện để che chắn cho cô, nhưng cũng không cách nào bảo vệ được hết cả người. Hắn định bám vào một cành cây khô, nhưng những cành cây mềm yếu ấy lại rất dễ bị bẻ gãy, trên tay hắn, tất cả đều là máu, bắn đầy cả mặt hắn...

Cô ôm chặt lấy hắn, ngực hắn thật ấm ấp, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, ý chí tuyệt đối không buông tay khiến cô như bừng tỉnh lại, vội kéo sợi kim tuyến từ trong tay ra, quấn quanh cành cây, hai người dần dần đứng lại giữa không trung...

Rắc rắc... Một tiếng động rất lớn vang lên, đó là tiếng động từ con ngựa của công tử Tu, xác của nó nằm bẹp dí trên cây, những cành cây sắc nhọn ấy xuyên qua cả cơ thể nó. Thân ngựa đã sớm bị các cành cây khô quét khắp người, máu thịt lẫn lộn, một cảnh tượng thật vô cùng thê thảm...

Hoa Vô Đa nghĩ nếu không phải công tử Tu kịp thời xuất hiện, liệu mình lúc này cũng thê thảm như con ngựa kia chăng. Cô không nén nổi sợ hãi run rẩy cả người. Công tử Tu thấy rõ sự sợ hãi của cô, gắt gao ôm chầm lấy cô, lấy tay khẽ vỗ nhẹ lên mái tóc của cô, run rẩy tự lẩm bẩm: "May quá, may quá..."

Giờ phút này, hai người bám vào một cành cây gần đó, ôm nhau mà đứng. Hoa Vô Đa vùi mình vào lồng ngực rộng lớn của công tử Tu. Lúc này đây, cô không chỉ cảm nhận được sự an toàn và cảm giác ấm áp từ trước đến nay hắn luôn mang lại cho mình, mà còn thêm một cái gì khác nữa, khiến cô lưu luyến, muốn nắm chặt trong tay.

Điều làm cho Hoa Vô Đa vui mừng không kém chính là tuy rằng cả hai người họ đều bị rơi xuống vách núi, nhưng thật may bọc đồ trên lưng cô vẫn không bị rơi ra, trong đó có chút lương khô và mấy thứ cô dùng để dịch dung, còn thêm một ít thuốc thang nữa...

Vết thương của cô cũng không nghiêm trọng mấy, chỉ là vết thương ngoài da, nhưng tay và lưng công tử Tu lại bị thương rất nặng, may những thứ thuốc cô mang theo trên người chính là thuốc trị thương tốt nhất, cô đắp chúng lên vết thương công tử Tu, hẳn vài hôm nữa sẽ khỏi. Tuy thuốc trị thương này có tác dụng không để lại sẹo, nhưng tay của công tử Tu bị thương rất nặng, chỉ sợ vẫn sẽ lưu lại vài cái. Công tử Tu chẳng thèm để ý, nhưng riêng Hoa Vô Đa phải chịu trách nhiệm bôi thuốc cho hắn thì lại thấy lòng mình rất khó chịu, càng vì hành động liều mình cứu cô của hắn mà tim đập xốn xang...

Trên ngựa của công tử Tu cũng có một bọc đồ, không biết bên trong chứa thứ gì, Hoa Vô Đa cũng không tiện hỏi, lập tức nhìn thấy thanh trường kiếm quen thuộc của hắn và bộ cung tên hắc bạch lông vũ, kể cả túi mũi tên cũng được công tử Tu lấy xuống...

Trước khi rời đi, hắn khẽ vuốt lông bờm con ngựa đã chết, một lần rồi lại một lần. Hoa Vô Đa vẫn còn nhớ rõ, ngày đầu tiên nhập học ở Nam Thư thư viện, con ngựa công tử Tu cưỡi chính là con này, hẳn nó đã đi theo công tử Tu rất nhiều năm...

Hoa Vô Đa nói: "Hay là chúng ta chôn nó đi."

Công tử Tu lại lắc lắc đầu, buông tay xuống rồi nói: "Chúng ta đi thôi."

Trong hang động có một dòng suối, trong núi có thịt thú rừng, hai người đi men theo dòng suối, hy vọng có thể tìm thấy lối ra. Nhưng suốt dọc đường đi, lại phát hiện đường núi này lúc cao lúc thấp, bốn phía đều là cây cối, càng đi càng không thấy đường. Khi tìm được ngã rẽ, hai người đành phải tìm đường bằng trực giác của mình.

Dọc đường đi cùng với công tử Tu Hoa Vô Đa cũng không thấy khó chịu mấy, tuy rằng ban đêm phải ăn ngủ ngoài trời, lấy trời làm chăn lấy đất làm giường, nhưng vì có hắn ở bên mà thấy lòng mình ấm áp đến lạ kỳ...

Hắn nhặt củi để đốt lửa, bắt vài con chim trong rừng, còn cô chịu trách nhiệm nướng chúng, hai người chia nhau đồ ăn, ăn uống như vậy cũng thấy khá thú vị, đi mệt thì dừng lại nghỉ ngơi. Buổi tối trong thâm cốc này, hắn sợ cô lạnh nên thường xuyên bỏ thêm củi vào lửa, hai người còn dựa sát người gần nhau để sưởi ấm...

Quãng thời gian này, Hoa Vô Đa cũng không mang mặt nạ, dù gì thì hắn cũng đã nhìn thấy khuôn mặt thật của cô rồi, với lại ở trong thâm cốc cũng chẳng có người ngoài, không thể cứ buổi tối lại đắp thuốc bùn lên mặt vậy được, thật là phiền phức a...

Ánh mắt hắn nhìn cô luôn luôn tràn ngập ý dịu dàng, ấm áp, có lẽ vì trong lòng thích loại cảm giác này, nên cô cảm thấy cứ thế mà cùng hắn đi mãi đi mãi như vậy cũng không sao...

Công tử Tu cũng nghĩ như vậy, cuối cùng lại cảm thấy nếu con đường này không có nơi cuối mới thật tốt làm sao, cho nên khi thấy ngã rẽ, bọn họ không ai bảo ai lại cùng lựa chọn một đường đi giống nhau...

Đi được một đoạn thì dừng lại, nhàn rỗi không có chuyện gì làm, Hoa Vô Đa liền hỏi công tử Tu, vì sao hắn lại nhảy xuống?

Đôi mắt hắn khép lại, vẫn chưa trả lời...

Cô không bỏ qua, vẫn cứ hỏi hắn đến lần thứ ba. Tuy rằng đã đoán được vài phần, nhưng cô vẫn cứ muốn nghe những lời từ chính miệng hắn nói ra.

Hắn rốt cuộc cũng mở miệng, nói: "Ta không thể nhìn nàng chết trước mặt ta."

Hoa Vô Đa chợt nghĩ, chính cô nếu ở trong hoàn cảnh đó cũng không thể để công tử Tu chết như vậy trước mặt mình được, thế là suy bụng ta ra bụng người, ngẫm lại thấy cũng đúng, liền chấp nhận câu trả lời này. Nhưng sau đó cô lại nghĩ tiếp, chợt phát hiện ra có chỗ nào đó không đúng, nếu ngày đó người bị rơi xuống vực không phải là công tử Tu, liệu cô có thể không để ý đến tính mạng của mình mà cùng nhảy xuống hay không? Đáp án này kể ra cũng thật nan giải. Rồi sau đó cô không cam tâm truy hỏi hắn có còn vì nguyên nhân nào khác nữa không? Hắn cười cười hỏi lại cô: "Còn cần có lý do gì nữa sao?"

Ngày thứ ba ở trong đáy cốc, Hoa Vô Đa phát hiện ra một suối nước nóng, phong cảnh nơi đây cũng có chút thay đổi, khí hậu dần dần trở nên ẩm ướt hơn, còn thấy được một khu rừng phủ đầy trúc xanh. Cô đang cảm thấy có chút kỳ quái, lúc ở chỗ ngã rẽ đang lưỡng lự tính sang phía bên kia, lại tình cờ phát hiện ra một con rắn xanh. Trong núi có nhiều côn trùng, nên mấy loại động vật như chuột, kiến, rắn thường xuất hiện thì cũng chẳng có gì kỳ lạ, chẳng qua con rắn này vừa khéo lại bị Hoa Vô Đa bắt gặp. Hoa Vô Đa từ trước đến giờ vẫn luôn khoái khẩu món thịt, thịt rắn ăn rất ngon, với lại mấy ngày nay toàn ăn thịt nướng khô không khốc, Hoa Vô Đa rất chi nhớ nhung đến món thịt rắn non mềm trơn bóng, từ xa xa nhìn thấy con rắn này liền đưa vào tầm ngắm, con rắn kia lại vô cùng nhanh nhạy, biết có nguy hiểm tới gần, chớp mắt đã luồn lách vào trong rừng sâu...

Hoa Vô Đa đuổi theo con rắn xanh kia đi vào sâu trong rừng...

Công tử Tu thấy cô chạy theo con rắn, cũng không hỏi gì, chỉ chú ý quan sát đi theo sau...

Con rắn kia ỷ rằng Hoa Vô Đa và công tử Tu là người bên ngoài, luồn lách ngoắc ngoéo, lại vì bốn phía cây cối rậm rạp, bụi cỏ dày đặc, Hoa Vô Đa và công tử Tu đuổi theo rất là vất vả, nhưng vất vả mấy cũng không chịu bỏ cuộc. Hoa Vô Đa quay đầu nhìn công tử Tu cười, trong lòng lại hứng lên muốn chơi đùa, cảm thấy lần bắt rắn này vui vẻ đến lạ kỳ, sớm đã quên béng chuyện tìm đường...

Con rắn kia ước chừng dài khoảng một trượng, di chuyển mau lẹ, bị Hoa Vô Đa nóng lòng truy bắt, liền tìm một cái hang động gần đó chui vào, biến mất tiêu chẳng thấy đâu.

Tận mắt thấy con rắn kia biến mất, Hoa Vô Đa đành dừng chân lại, quay đầu ủ rũ nói với công tử Tu: "Xong rồi, không ngờ lại để nó chạy mất, cơm chiều bị nhỡ rồi."

Công tử Tu cười, nói: "Rồng mạnh không ép bọn rắn độc, hay chúng ta thôi đi."

Hoa Vô Đa bật cười, nói: "Vậy huynh nói xem chúng ta ăn cái gì bây giờ?"

Công tử Tu nói: "Mặt trời đã ngả về phía tây, chúng ta nên tìm một nơi nghỉ ngơi trước đã rồi mới tính sau."

Hoa Vô Đa gật gật đầu nói: "Được."

Vẫn chưa tìm được lối ra, nhưng bọn họ cũng không ai bảo ai mà tìm kiếm một nơi để nghỉ ngơi buổi tối. Lúc này trời cũng sẩm tối, bọn họ đi tới thì lại thấy một suối nước nữa, hai người nhìn nhau cười, tiếp tục đi men theo suối nước, lại đi tới một nơi có rừng trúc xanh tự nhiên.

Hai người đều không ngờ rằng trong sơn cốc hoang vắng này lại vẫn có một nơi như cảnh thần thiên đến vậy, nơi đây rừng trúc xanh biếc thẳng tắp, chẳng hề giống mấy cây trên đường rừng mà bọn họ đã đi mấy ngày qua. Trên mặt đất phủ kín lá trúc, chắc hẳn là chưa bao giờ có người tới đây, nơi nơi vang vọng tiếng chim hót, không khí trong lành sảng khoái, giống như một chốn đào nguyên tiên cảnh. Hai người bay lên cành trúc, lấy khinh công đuổi nhau trong vườn trúc, xa xa, bọn họ cùng lúc phát hiện ra một chỗ đất trống...

Đi vào chỗ đất trống, mặt đất sương mù lượn lờ, nước suối ngầm từ trong lòng đất phun ra, chảy qua gột rửa đất cát sỏi đá, cuối cùng tụ lại ở một chỗ đá sỏi làm thành một cái đầm. Nước trong đầm rất ấm, Hoa Vô Đa đưa tay chạm vào nước, nhìn công tử Tu cười vui.

Bốn phía của đầm nước, ba mặt bị núi vây quanh, lại có một rừng trúc, thì ra bọn họ lại đi tới đầu nguồn của con suối, đúng là ở trong lòng núi.

Thật quá rõ ràng, đường đi của bọn họ bị ngược hoàn toàn...

Hoa Vô Đa chỉ vào nơi này nói: "Nếu đây là nơi ở ẩn còn gì bằng."

Vốn cô chỉ nói vu vơ vậy thôi, nhưng không ngờ quay đầu lại đã thấy công tử Tu liếc tia nhìn sâu xa về phía cô, cô hơi hơi cúi đầu, nghe hắn nói: "Nếu có thêm một căn nhà trúc nữa thì tốt rồi."

Hắn lại nói: "Tối nay chúng ta nghỉ ở chỗ này được không? Ngày mai lại tìm đường ra ngoài cốc."

Hoa Vô Đa gật gật đầu...

Công tử Tu hiển nhiên cũng không nóng lòng rời khỏi nơi đây. Hoa Vô Đa cũng không gấp gáp làm gì. Nói là một ngày, nhưng đến ngày thứ hai bọn họ vẫn còn ở nơi này.

Mục lục
Ngày đăng: 11/03/2018
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục