Gửi bài:

Chương 165

Lúc này bên trong xe ngựa.

Giang Diệu cuối cùng vẫn nhịn không được, nàng đau đến nỗi khóc ra thành tiếng, gắt gao nắm chặt vạt áo của Lục Lưu. Nàng chưa từng sinh hài tử, thời điểm hoài thai mặc dù có chút gian khổ nhưng nàng vẫn chịu đựng được, chỉ cần nghĩ đến trong bụng nàng là hài của của nàng và Lục Lưu thì dù có cực khổ hơn nữa thì nàng vẫn vui vẻ chịu đựng.

Nhưng vào lúc này quả thực quá đau.

Đôi mắt Giang Diệu phủ một tầng hơi nước, nhìn người bên cạnh thì cũng hoàn toàn mông lung, nàng chỉ mấp máy môi gọi:

"Lục Lưu..."

"Ta đây, ta ở đây.."

Sắc mặt Lục Lưu cũng là trắng bệch, thở hổn hển nắm chặt lấy tay thê tử.

Bộ dáng hoảng loạn luống cuống như thế, không hề còn vẻ thong dong bình tĩnh như thường ngày.

Lục Lưu ôm lấy thê tử, nhìn dáng vẻ nàng thống khổ còn chính mình chuyện gì cũng không làm được mà chỉ có thể hướng ra ngoài hô với người đánh xe:

"Nhanh hơn chút nữa!"

Phu xe nghe được tiếng gào này thì cũng sợ đến vỡ mật.

Vừa muốn vững vàng lại vừa phải nhanh, chuyện này không phải làm khó hắn sao?

Lục Lưu dùng bờ môi đụng một cái lên trán thê tử, thấy mặt nàng đầy mồ hôi, lúc này hắn liền dùng ống tay áo giúp nàng xoa xoa và ôn nhu nói:

"Chúng ta lập tức sẽ về tới nhà, nàng cố nhịn thêm chút nữa."

Đau đớn dường như là giảm bớt đi một chút. Giang Diệu ngước mắt lên nhìn Lục Lưu, thấy vẻ mặt Lục Lưu của nàng căng thẳng sợ sệt như vậy, nàng bèn an ủi:

"Chàng yên tâm, Hứa ma ma nói sinh con rất dễ dàng... thiếp lại thông minh như vậy, người khác thuận thuận lợi lợi sinh được hài tử ra, thiếp khẳng định thiếp sinh càng nhanh, càng thuận lợi hơn. Chàng nói có đúng hay không?"

Lục Lưu nâng khuôn mặt nhỏ của thê tử lên hôn một cái, cười gật đầu:

"Đúng đấy, Diệu Nhi của ta là thông minh nhất."

Giang Diệu lại nói:

"Hôm nay là do thiếp làm sai, đáng lẽ thiếp nên thương lượng cùng chàng. Chờ hài tử sinh ra, chàng muốn phạt thiếp thế nào thì chàng phạt."

Nàng giơ tay lên sờ sờ mặt Lục Lưu, càng dựa sát hơn vào hắn, loan thần lẩm bẩm nói tiếp:

"Nhưng thiếp biết chàng không nỡ..."

Cho dù nàng thật sự là sai chuyện thì Lục Lưu nhà nàng cũng không nỡ trách phạt nàng đâu. Thế nên tính tình nàng mới càng ngày càng mềm mại thích nũng nịu, không hề có chuyện sợ hãi Lục Lưu... chuyện này hơn nửa trách nhiệm đều do hắn, ai bảo hắn cưng chiều thê tử như vậy đây?

Giang Diệu và Lục Lưu dựa vào nhau.

Nàng thoáng buông xuống mi mắt, trong lòng vẫn còn có chút lo lắng. Nàng hiểu rõ nữ nhân sinh sản là như thế nào, đây chính là đi một vòng Quỷ Môn quan. Trước đây nàng đặc biệt yêu quý tính mạng của mình thì bây giờ nàng càng không nỡ chết.

... Nàng nắm trong tay quá rất nhiều, nhưng Lục Lưu chỉ có duy nhất nàng.

Nhất thời Giang Diệu dùng sức nắm chặt tay áo Lục Lưu. Nàng thật sự không muốn chính mình xảy ra sơ xuất gì.

Còn Lục Lưu? Đừng nói Lục Lưu sẽ không trách phạt nàng, vào lúc này cho dù để hắn quỳ xuống làm tôn tử thì sợ rằng hắn cũng sẽ không do dự. Nam nhân có thể không có cốt khí đến mức nào thì đại để cũng đến mức này đi.

"Không phạt nàng, chỉ phạt nàng đời này tiếp tục sinh con cho ta."

Mặt mày Giang Diệu loan loan, thoải mái nói:

"Được."

Nàng yêu thích chuyện này, nàng phải sinh cho Lục Lưu của nàng thật nhiều hài tử để Tuyên Vương phủ lúc nào cũng náo nhiệt vui vẻ.

Lục Lưu mỗi ngày bận việc ở bên ngoài thì nàng và bọn nhỏ sẽ ở Tuyên Vương phủ chờ hắn.

Giang Diệu ảo tưởng đến cảnh tượng như vậy thì cái bụng dường như giảm đi mấy phần đau đớn.

Nhưng đến cuối cùng vẫn là một cơn đau rồi một cơn đau kịch liệt liên tiếp kéo nàng trở về thực tế.

Giang Diệu không chịu nổi, khóc reo lên:

"Lục Lưu, đau... Thiếp đau..."

Lục Lưu thấy thế tử gắt gao cắn môi của chính mình, hắn lập tức mở miệng nàng ra, đem tay của chính mình để đến bên miệng nàng và nói:

"Đừng cắn chính mình, nàng cắn vào tay ta này..."

Giang Diệu vốn đang đau đến chết đi sống lại, nhìn bên miệng mình có bàn tay lớn của Lục Lưu làm nàng cảm giác như là trong khổ có vui, nàng liền "hì hì" cười ra tiếng.

Cắn nam nhân của nàng sao? Vậy thà rằng nàng tự cắn chính mình. Cắn hắn đau thì nàng còn đau lòng hơn.

Giang Diệu lắc đầu, nói:

"Thiếp mới không muốn."

Cười xong một cái lại bắt đầu đau đến khóc lên.

Nhìn thê tử vừa khóc lại vừa nhịn đau, trái tim Lục Lưu bị nhéo đến loạn tùng phèo rồi. Đời này hắn cũng chưa từng trải qua tâm tình như thế.

Chờ đến khi xe ngựa dừng lại, Lục Lưu mới vui vẻ nói:

"Diệu Nhi, về đến nơi rồi. Ta ôm nàng đi vào."

"...vâng"

Giang Diệu gật đầu tựa vào lồng ngực Lục Lưu.

Lục Lưu cẩn thận từng li từng tí một ôm người xuống xe ngựa, xoải bước hướng về phía cửa lớn, lập tức đi đến chủ viện.

Thấy Lục Hà đi tới, Lục Lưu mới hỏi:

"Đã chuẩn bị xong chưa?"

Lục Hà gật đầu, nhìn dáng vẻ ấy của Vương gia nhà mình, hắn lập tức nói:

"Bà đỡ đều đã đến, phòng sinh cũng chuẩn bị kỹ càng..."

Vừa nãy Lục Hà nhận được lệnh của Lục Lưu thì hắn nhanh chóng cưỡi ngựa trở về Tuyên Vương phủ trước, đem mọi chuyện an bài thoả đáng. Tốc độ Lục Hà làm việc cực nhanh, không bao lâu đã chuẩn bị xong chu toàn.

Vừa dứt lời, Lục Hà liền thấy Vương gia nhà mình ôm Vương phi vọt thẳng vào phòng sinh.

Lục Hà biết phòng sinh là nơi như thế nào nên hắn tự nhiên không có đi vào, mà chỉ đứng ở bên ngoài chờ đợi.

Còn riêng Lục Lưu thì không có nửa phần tự giác, hắn ôm thê tử đang đau đớn nằm trong lồng ngực một đường đi vào rồi rống to:

"Mau mau để Vương phi sinh hài tử ra, càng nhanh càng tốt."

Nhóm bà đỡ vừa nghe thấy lời này của Tuyên Vương, tuy rằng không đúng lúc nhưng thật sự có chút buồn cười.

Cho dù là gà mái đẻ trứng cũng không phải muốn ra là liền ra...

Nhưng mọi người cũng rõ ràng thân phận Vương phi tôn quý, hiện nay lại là sinh non, ngay cả tính mạng cũng không dám đảm bảo. Thấy Tuyên Vương đem Tuyên Vương phi phóng tới trên giường, lúc này một bà đỡ trong nhóm mới nói:

"Nữ tử sinh sản phải mất một ít canh giờ, Vương gia vẫn nên đi ra ngoài chờ đi."

Đi ra ngoài...

Đôi mắt Lục Lưu đột nhiên trợn to. Thê tử của hắn ở bên trong cực khổ, tại sao hắn phải đi ra ngoài? Lục Lưu chỉ nắm tay thê tử, ngồi im ở bên giường không chịu ra.

Giờ khắc này Lục Lưu cũng không dám hù doạ những bà đỡ này, hắn hít sâu một hơi nỗ lực để ngữ khí của chính mình bình tĩnh hơn:

"Bản Vương sẽ ở cạnh Vương phi. Các ngươi không cần để ý đến Bản vương, chỉ cần tập trung việc của mình là được."

Chuyện này...

Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó liếc mắt sang nhìn Hứa ma ma.

Hứa ma ma là ma ma hồi môn của Vương phi, lại là người nhìn Vương phi lớn lên nên lời nói đúng là có chút phân lượng.

Hứa ma ma tiến lên sốt ruột nói:

"Vương gia, nước ối Vương phi đã vỡ nên hài tử muốn mau mau sinh ra rồi. Nếu Vương gia ngài ở đây, Vương phi sẽ không có cách nào tập trung tinh lực để sinh con, Vương gia vẫn nên đi ra ngoài chờ đi."

Lục Lưu không muốn đi.

Đến khi nghe nói mình sẽ làm thê tử phân tâm thì mới có chút phản ứng lại. Dáng vẻ hắn sững sờ nhìn có chút ngu đần, bàn tay rõ ràng run rẩy xoa mặt thê tử, nỉ non gọi:

"Diệu Nhi..."

Giang Diệu hiểu rõ đạo lý nam tử không thích hợp tiến vào phòng sinh, hơn nữa Lục Lưu căng thẳng thành dáng vẻ ấy xác thực nàng sẽ phân tâm.

Giang Diệu bèn nói:

"Chàng đi ra ngoài đi. Thiếp có thể!"

Lục Lưu dừng lại một chút rồi mới nói:

"Được, ta đợi nàng ở bên ngoài."

Lục Lưu nói xong liền hôn một cái lên gò má thê tử nhưng vẫn chưa chịu buông tay ra.

"Ta ở ngay bên ngoài đợi nàng."

Giang Diệu cười cười:

"Thiếp biết rồi."

"Vậy... vậy ta đi ra ngoài."

Thấy hắn đúng là lề mề lại dông dài mãi vẫn chưa chịu đi.

Giang Diệu gật đầu một cái, sau đó dùng sức kéo bàn tay hắn ra, ngữ khí không kiên nhẫn giục hắn:

"Chàng mau đi ra ngoài đi."

Lục Lưu ngây ngốc đứng dậy, lại thấy thê tử trên giường nhỏ đầu đầy mồ hôi, hắn mới cắn chặt răng bước nhanh ra ngoài.

Nhìn bóng lưng nam nhân rốt cục rời đi, Giang Diệu mới cúi đầu liếc mắt nhìn cái bụng nhô lên cao vút của mình và hướng về phía Hứa ma ma cùng nhóm bà đỡ nói:

"Ta đã chuẩn bị kỹ càng, bắt đầu đi."

Lục Lưu mới vừa đi tới bên ngoài đã nghe được âm thanh cửa phòng "Ầm" một tiếng đóng chặt lại.

Hắn ở trước cửa phòng đứng ngây ngốc một lúc, nghe thấy tiếng thê tử kêu thê thảm ở bên trong thì nắm đấm vừa mới buông ra liền càng nắm chặt mấy phần.

(๑>◡<๑)

Chờ đến khi Lê Tùng tiến vào Tuyên Vương phủ dự định tìm Lục Lưu đi ra ngoài uống rượu thì đã thấy bầu không khí trong phủ trở nên căng thẳng, vừa hỏi thì mới biết Vương phi bị sinh non.

Tuy nói Vương phi sinh con không có quan hệ gì với hắn nhưng hắn và Tuyên Vương cũng coi như là bằng hữu, lúc này hắn liền nghĩ đi an ủi Lục Lưu.

Tiến vào sân Lê Tùng đã thấy nam tử một thân hoa phục áo gấm đứng ngu si trước cửa.

Mà hắn từ xa đã nghe thấy từng trận âm thanh gào khóc từ trong phòng phát ra.

Chà chà, hắn nghe mà cũng thấy đau lòng. Lê Tùng nhíu mày mấy lần, hiểu được Lục Lưu coi vị tiểu Vương phi này còn hơn bảo bối, vào lúc này sợ là trong lòng đều đang chảy máu rồi. Hơn nữa... Trong ngày thường bộ dáng Lục Lưu luôn nhẹ nhàng như mây gió, nhưng lúc này đúng là ý vị thâm tình.

Lê Tùng xoải bước đi qua, thấy Lục Lưu không phản ứng, hắn liền khoác tay lên bả vai Lục Lưu, giọng nói nhẹ nhàng an ủi:

"Vương gia yên tâm, nữ nhân sinh sản chính là giống tiếng sấm kêu to, đừng nhìn lúc này đau đến tan nát cõi lòng, chỉ cần "phù phù" một tiếng là hài tử nhanh chóng đi ra..."

Lê Tùng lại nhẹ nhàng vỗ vỗ mấy lần:

"Yên tâm đi, sinh nhiều lần là quen ngay ý mà."

Thấy vị Tuyên Vương này vẫn không nhúc nhích phản ứng, Lê Tùng cho rằng hắn không tin mình, bèn tiếp tục nói:

"Tuy ta chưa có tức phụ, cũng chưa từng làm cha... nhưng khi ta còn bé đã từng nuôi qua lợn. Vương gia biết lợn cái sinh con không? Nữ nhân sinh con cũng giống lợn thôi, một hơi sinh bảy, tám con cũng là chuyện nhỏ... oái! Ngươi đánh lão tử làm cái gì!"

Lê Tùng ôm nửa bên mặt của mình, đau đến hít một ngụm khí lạnh, ngước đôi mắt đối đầu với ánh mắt lạnh đến đóng băng của Lục Lưu, lúc này Lê Tùng mới nói:

"Được rồi, ta giữ yên lặng vẫn không được sao?"

Nhưng trong lòng lại mạnh mẽ mắng một câu: mẹ nó!

Cơ mà nể tình Lục Lưu đang lo lắng thê nhi nên hắn cũng sẽ không tính toán Lục Lưu lại ra tay tàn nhẫn như vậy.

Lê Tùng hướng xuống đất nhổ ra một ngụm máu. Sau đó hắn muốn đi tìm một ít nước để súc miệng thì liền thấy tiểu nha hoàn bưng chậu rửa đi ra.

Lê Tùng nhất thời lộ ra ý cười đi tới phía nàng, cợt nhả nói:

"Bảo Lục cô nương..."

Thấy nàng không lên tiếng, Lê Tùng cho rằng nàng vẫn còn tức giận chuyện lần trước thế nên hắn vẫn tiếp tục bám theo nàng:

"Chuyện lần trước là do ta không đúng. Ngươi yên tâm, lần sau ta tuyệt đối sẽ không bắt nạt ngươi. Sau này ngươi chính là muội muội của Lê Tùng ta, có chuyện gì thì ca ca đây che chở ngươi, thế nào?"

Vẫn còn không thèm phản ứng hắn cơ đấy..

Khuôn mặt Lê Tùng trầm đi mấy phần, bất đắc dĩ nói:

"Tiểu cô nương các ngươi chính là khó dỗ. Được rồi, nếu ngươi còn chưa nguôi giận thì dùng sức đánh ta mấy lần là được, ta đảm bảo không đánh lại... hơn nữa Vương gia nhà ngươi vừa nãy cũng đã đánh ta, ngươi đánh thêm vài lần cũng không sao."

Lời này vừa dứt, Bảo Lục vốn đang cúi đầu mới ngẩng đầu lên.

Thấy hắn quả thực bị đánh một bên mặt, nhìn... đúng là bị đánh thật nặng.

Tiểu nha hoàn ngẩng đầu lên thì Lê Tùng tự nhiên cũng nhìn thấy nàng khác đỏ hoe cả mắt, hắn ngẩn người, sau mới hỏi:

"Làm sao vậy? Ai bắt nạt ngươi..."

Rồi Lê Tùng mới lập tức nghĩ đến, sợ là tiểu nha hoàn này đang lo lắng cho Vương phi, hắn vội nói:

"Ngươi yên tâm. Vương phi nhà ngươi nhất định sẽ mẹ tròn con vuông, lúc sinh con chính là đau đớn như vậy. Sinh xong là tốt rồi."

Bảo Lục ngẩn người, nghĩ đến bộ dáng Vương phi khóc rống lên, nàng liền rưng rưng nước mắt, yếu ớt hỏi:

"Có thật không?"

"Đương nhiên là thật, ca ca làm sao sẽ lừa gạt ngươi chứ."

Vào lúc này Bảo Lục cần nhất là người an ủi, nghe xong lời này của nam nhân thì nàng cảm thấy chân thật hơn nhiều nên đâu còn tính toán đến cử chỉ trước đây hắn từng khinh bạc nàng?

Bảo Lục lau sạch nước mắt trên mặt, rồi lại đổi một chậu nước sạch sẽ.

Nhìn nam nhân ở trong sân giếng đang quay lưng lại phía nàng để súc miệng, rồi dường như là bất mãn với cử chỉ của Vương gia nhà nàng mà liền mắng chửi vài câu...

Cử chỉ lỗ mãng như vậy Bảo Lục rất xem thường. Nàng ở Trấn Quốc Công phủ luôn nhìn thấy các công tử phong độ quân tử nên chưa từng gặp người thô ráp không thể tả giống như này.

Khoé miệng Bảo Lục cong cong, chính bản thân nàng cũng không phát hiện mình nhìn hắn nhiều thêm mấy lần, sau đó nàng lập tức bưng nước nóng trở lại chỗ Vương phi.

Còn Lê Tùng cũng không nhiều lời làm phiền đến Lục Lưu mà chỉ lẳng lặng bồi tiếp bên cạnh hắn.

Đến khi mặt trời ngả dần về phía Tây, Lê Tùng cũng không thể tiếp tục đợi được nữa. Lúc này Lê Tùng mới nói cùng Lục Hà vài câu, nếu Vương phi sinh thì hãy thông báo cho hắn một tiếng để hắn yên tâm.

Lục Hà gật đầu và muốn đưa Lê Tùng đi ra ngoài.

Lê Tùng lắc đầu một cái rồi nói:

"Không cần, các ngươi còn bận việc nên không cần để ý đến ta."

Sau đó Lê Tùng nhanh chân đi ra khỏi cửa lớn của Tuyên Vương phủ.

(๑>◡<๑)

Lục Lưu chờ ở bên ngoài rất lâu. Nhìn bọn nha hoàn ra ra vào vào đưa nước nóng, nghe thê tử ở bên trong kêu gào từng tiếng thống khổ, có một quãng thời gian âm thanh không còn làm hắn suýt chút nữa muốn xông vào, chờ đến khi tiếp tục nghe thấy âm thanh của thê tử thì hắn mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Bên trong phòng sinh khí thế bận bịu ngất trời.

Tiểu Vương phi lần đầu mang thai, tuổi lại còn nhỏ, hơn nữa còn chưa đủ tháng mà hài tử đã muốn đi ra nên chuyện này càng là vạn phần hung hiểm.

Nhưng thân phận Vương phi như vậy thì không thể xảy ra sai lầm được... Vừa nãy Tuyên Vương yêu thương Vương phi thì các nàng cũng đã nhìn thấy, nếu như có mệnh hệ gì thì chẳng phải là muốn mạng các nàng sao?

Đến tận lúc chạng vạng tối thì Lục Lưu vẫn vững vàng đứng ở đàng kia, bữa tối cũng không ăn..

Dáng vẻ đứng như này không khác gì tượng đá.

Bóng cây trong sân viện lắc lư, gió đêm thổi đến mức làm áo bảo của nam nhân bay phần phật, dường như là thấy vẻ mặt nam nhân bao phủ tối tăm cùng với quanh thân hắn đều toả ra hàn khí dày đặc khiến cho ngay cả mặt trăng cũng đều phải trốn trong tầng mây dày đặc.

Lông mày Lục Lưu vẫn luôn nhíu chặt. Xưa nay chuyện hắn đã làm thì chưa từng hối hận, chỉ lần này là hắn thấy có chút hối hận —— vì sao lúc trước lại nhẹ dạ đáp ứng nàng thuận theo tự nhiên. Hiện nay trong lòng hắn lo lắng, trước nay chưa từng có hoảng sợ bao phủ hắn như vậy...

Nếu là thật...

Con ngươi Lục Lưu đen kịt hít sâu một hơi.

Rồi ngay lúc đó Lục Lưu lại nghe thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non truyền ra từ bên trong phòng.

Rốt cục... đã sinh.

Nghe được tiếng trẻ con trong phòng vang dội khóc nỉ non, Lục Lưu không thể chờ đợi được nữa mà nhấc chân đi vào.

Vừa vào phòng liền đi thẳng đến giường.

Còn cả người Giang Diệu giống như là bị dội nước, mồ hôi chảy ròng ròng, sợi tóc tán loạn trên giường.

Bảo Cân thì đang giúp nàng lau mặt.

Chỉ là...

Lục Lưu nhìn thấy đôi mắt thê tử đóng chặt, lúc này liền trợn to mắt, hắn cảm thấy một trận choáng váng đầu óc, rồi hắn hướng về phía bà đỡ cùng Hứa ma ma nói:

"Vương phi làm sao!"

Hứa ma ma đang chìm đắm trong hỉ sự mẹ tròn con vuông, nghe thấy âm thanh Tuyên Vương lớn tiếng như vậy bà chỉ lo sẽ làm hài tử sợ hãi, đang muốn trách cứ nhưng đối đầu với đôi mắt đỏ đậm của Vương gia, Hứa ma ma cũng biết là hắn lo lắng đến hỏng rồi, bà vội nói:

"Dằn vặt ròng rã ba canh giờ nên Vương phi tự nhiên là mệt. Vương gia yên tâm, tuy đây là lần đầu Vương phi sinh con nhưng vẫn rất thuận lợi..."

Còn không đợi Hứa ma ma đem lời nói xong thì đã thấy Vương gia xoay người chiếm lấy vị trí của Bảo Cân, cầm lấy khăn cẩn thận từng li từng tí một giúp Vương phi lau mặt sát tay.

Hứa ma ma cười vui vẻ, tình cảnh như vậy đúng là nhìn quen mắt.

Năm đó Quốc Công phu nhân sinh con thì Quốc Công gia cũng như thế. Nghĩ đến hồi đó Quốc Công gia chẳng quan tâm đến ba nhi tử mà đi thẳng đến bên giường thê tử, bây giờ xem ra Tuyên Vương này so với Quốc Công gia thì tình càng sâu hơn.

Thế nên Vương gia cùng Vương phi cũng sẽ như Quốc Công gia cùng Quốc Công phu, ân ái là chuyện không thể nghi ngờ.

Giang Diệu xác thực cực kỳ mệt, nhưng nghe thấy tiếng hài tử khóc thì nàng vẫn gắng gượng mở mắt ra.

Vừa thấy Lục Lưu đang giúp nàng lau mặt, Giang Diệu liền cười nói:

"Chàng nhìn xem... có phải là rất thuận lợi."

Nàng biết nam nhân này của nàng nhất định là lo lắng hỏng rồi.

Lục Lưu để khăn sang một bên, hắn vuốt ve khuôn mặt nàng rồi mới đem nàng ôm vào trong lồng ngực, nói:

"Ừm."

Sau đó ôn nhu nói một câu:

"Diệu Nhi, nàng cực khổ rồi."

Giang Diệu tựa ở trong ngực của Lục Lưu, cảm thấy vừa thư thái lại vừa chân thật, nhưng trong lòng vẫn nhớ tới hài tử đang khóc lóc kia, nàng hỏi:

"Là tiểu nam hài hay là nữ oa?"

Chuyện này...

Động tác Lục Lưu dừng một chút, không đáp lời thê tử.

Giang Diệu lập tức liền biết là có ý gì, tức giận nói:

"Ta khổ cực sinh ra nó, vậy mà chàng ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái."

Tiểu tử này quá dằn vặt người, nhưng đó là hài tử của nàng, nàng tự nhiên hi vọng Lục Lưu cùng nàng thương yêu hài tử này —— không ngờ hắn làm cha mà một chút cũng không để tâm đến.

Lục Lưu ngay lập tức nhận sai, nói:

"Ta liền ôm nó tới đây."

Vậy còn tạm được.

Giang Diệu để hắn mau mau đi.

Lục Lưu cẩn thận từng li từng tí một đem thê tử thả xuống, sau đó mới đi ôm hài tử đang dần ngừng lại tiếng khóc kia.

Hiện nay hài tử đã được tắm rửa qua và bọc trong tã lót màu xanh ngọc được Hứa ma ma ôm.

Hứa ma ma từ nãy đã nói rồi nhưng Vương gia không hề nghe lọt tai, vào lúc này bà rốt cục có thể tươi cười nói:

"Chúc mừng Vương gia, là một tiểu nam hài."

Nam hài...

Lục Lưu cúi đầu nhìn hài tử nho nhỏ trong tã lót. Tuy rằng chưa đủ tháng nhưng đứa nhỏ này đúng là không nhỏ hơn quá nhiều so với hài tử đủ tháng, chỉ thấy đỏ hỏn một cục, đôi mắt còn chưa mở, tóc tơ vài sợi... dáng dấp này đúng là không hề nhìn ra hình dạng đẹp đẽ của cha mẹ.

Cái cục nho nhỏ này lại chính là hài tử của Lục Lưu hắn sao?

Lục Lưu ngẩn người rồi mới đưa tay ra:

"Cho Bản vương ôm."

Hứa ma ma cẩn thận từng li từng tí một đem hài tử đưa tới, nói:

"Vương gia cẩn thận một chút, tiểu Thế tử còn nhỏ, bàn tay ngài phải nâng ở... không đúng không đúng, là bên này."

Giang Diệu nằm ở trên giường hiếm khi nhìn thấy cử chỉ Lục Lưu ngây ngốc như hiện tại, trong lòng nàng có chút cảm giác thành công.

Tuy rằng không toại nguyện một hơi sinh hai đứa nhưng với năng lực của Lục Lưu sinh thì sinh một nhi tử mập mạp là chuyện nhỏ. Ngược lại sau này bọn họ còn có thể sinh rất nhiều hai tử đấy.

Lục Lưu đem hài tử ôm đến bên cạnh thê tử rồi chậm rãi thả xuống, động tác dị thường mềm nhẹ.

Tiểu tử đúng là ngoan ngoãn, vào lúc này đang ngủ say sưa.

Giang Diệu xem xét vài lần, khóe miệng không nhịn được mà cong cong, trên mặt tràn trề niềm vui sướng khi làm mẫu thân.

Đời trước nàng không sinh qua hài tử nhưng nàng đã từng nhìn thấy dáng dấp tiểu chất nhi lúc sinh ra nên lúc này nàng mới không ghét bỏ dáng dấp của nhi tử giờ khắc này.

Chỉ cảm thấy tuy rằng xấu như một tiểu lão đầu nhưng chỉ cần qua mấy ngày nữa là sẽ trở nên béo trắng.

Giang Diệu đến gần hôn một cái, cảm giác bản thân mình quá lợi hại, nhất thời cũng quên hết mệt mỏi, ánh mắt sáng lấp lánh hỏi:

"Đại ca ca, có phải muội rất lợi hại không?"

Nàng tuy rằng không thể giống mẫu thân một hơi sinh được ba nhi tử cho Lục Lưu. Nhưng tuổi nàng còn nhỏ nên có thể chậm rãi sinh từng hài tử nha.

Giờ khắc này Lục Lưu mới kết thúc tâm tình căng thẳng, hiện nay thấy tính tình thê tử lại bắt đầu nghịch ngợm, hắn cũng thuận thế gật đầu:

"Rất lợi hại."

Nói xong Lục Lưu liền đem người ôm càng chặt hơn một ít.

Hài tử rất khỏe mạnh, Giang Diệu mệt mỏi lâu như vậy, sau khi nhìn xong liền nhắm mắt nghỉ ngơi. Giang Diệu đúng là ngủ rất nhanh.

Chỉ còn lại Lục Lưu vẫn lẳng lặng ngồi ở một bên giường nhìn hai gia hoả một lớn một nhỏ ngủ say sưa.

Lục Lưu cười cười, cúi người hôn lên mặt thê tử một cái, sau đó Lục Lưu do dự một chút... rồi cũng cố gắng hết sức hôn một cái lên mặt của tiểu gia hoả vừa ra đời này.

Mục lục
Ngày đăng: 28/03/2018
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Farkle King - Game Xúc Xắc thử thách con tim

Mục lục