Gửi bài:

Chương 112 - Ma nữ Tiểu Ngư Nhi

Lời hắn vừa nói ra, rất nhiều người liền hiểu rõ lòng dạ của Y gia, không chỉ khống chế Mạc Ưu, mà còn chuẩn bị đem Y Song Nhi gả cho hắn.

Trong đại sảnh, ngoại trừ Y Song Nhi, không còn kiêu ngạo, e thẹn dậm chân, trách cứ Y Tư Nguyên: "Phụ thân, ta là nữ nhân, biểu ca còn chưa đồng ý."

Nói xong thì nhìn trộm Mạc Ưu, Mạc Ưu vẻ mặt lạnh lùng, không phản đối cũng không gật đầu, bởi vì hắn sẽ nhanh chóng rời đi, nhưng động tác đó rơi vào trong mắt hai nữ nhân là hai ý khác nhau.

Y Song Nhi thấy biểu ca không phản đối, càng cao hứng, gương mặt đỏ ửng.

Mà người khác là Mạc Sầu, con ngươi âm trầm nhìn về phía Mạc Ưu, nam nhân đáng chết này, vậy mà cũng không cự tuyệt, xem ra thật là muốn kết hôn với biểu muội của hắn, trong suy nghĩ của Mạc Sầu thì chính là hắn đã đồng ý

Liên quan đến mình thì sẽ loạn, Mạc Sầu đã quên hoàn toàn, chuyện Mạc Ưu phải rời khỏi đây, giờ này nàng chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực, ngực lại đau nhói, nói chung là toàn thân khó chịu, trước trừng Mạc

Ưu, sau đó trừng Y Song Nhi, thật hận không thể xuyên thủng trên người bọn họ hai cái lỗ, giống như nàng đang bắt được đôi gian phu dâm phụ vậy.

Y Song Nhi nghe Y đại nhân nói thế liền cao hứng hẳn lên, không kiên quyết phản đối, đồng ý để các nàng ở lại, theo Y đại nhân phân phó, dẫn hai nha hoàn rời đi.

Thanh Dao lạnh lùng nhìn tất cả trước mắt, khóe môi nhếch lên, mỉm cười lộ vẻ yếu ớt bất minh.

Vẻ mặt Y Tư Nguyên hiện ý cười nói:

"Tính tình của tiểu nữ đơn thuần, nếu có đắc tội , mong đừng cùng tiểu hài tử so đo tính toán."

Ở trong mắt phụ thân, bất kể con mình bao nhiêu tuổi, thì vẫn là tiểu hài tử, ở tuổi như Y Song Nhi nhiều người đã lập gia đình, nhưng Y Tư Nguyên vẫn lấy điều này làm cái cớ để nói vậy nhưng Thanh Dao cũng lười cùng hắn tranh chấp, trầm giọng nói:

"Chúng tôi làm sao lại cùng lệnh thiên kim so bì được, Y đại nhân, chúng ta tới biệt viện đi."

"Được, đưa khách nhân qua đó" Y Tư Nguyên thấy vẻ mặt Thanh Dao không kiên nhẫn nữa, đành phải quay đầu mệnh lệnh cho nha hoàn bên cạnh, nói thật ra, nếu không phải nể mặt Vô Tình, hắn sẽ không lưu lại những người này đâu. Trên thực tế, hắn căn bản không biết Thanh Dao là người lợi hại như thế nào, có xuất xứ ra sao, nên mới xem nhẹ nàng.

Đoàn người của Thanh Dao, theo sự dẫn dắt của tiểu nha hoàn, tới biệt viện trong phủ Thất hoàng tử.

Biệt viện rất lớn, một vài viện nằm cùng một chỗ, bình thường dùng để tiếp đãi khách nhân, chỉ vì trước đây Thất hoàng tử đã mất tích hơn một năm, vì thế rất lâu không có người, nhưng vẫn được quét tước sạch sẽ, không có một bụi, bên trong nha hoàn luôn sẵn sàng.

Thanh Dao và Vô Tình đều ở trong một sân viện, phòng sát vách, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy cảnh tượng trong viện, ở giữa là một hồ nước, giữa hồ là một cây cầu nhỏ đi vài bước là qua bên kia cầu.

Bởi vì đã khuya, nên hai người chia tay đều tự về phòng nghỉ ngơi.

Gian phòng không phải thập phần hoa lệ, nhưng cũng hết sức tao nhã, ngoại trừ một số vật dụng cần thiết, trong phòng còn có đàn cùng với văn phong tứ bảo, Thanh Dao đem Phượng Vĩ cầm đặt trên bàn, ngẩng đầu nhìn cửa sổ, ánh trăng nồng đậm, một điểm mờ ảo cũng không có, làm nàng không khỏi nhớ đến Vô Tình.

Từ khi các nàng gặp lại, rất nhiều thời điểm ánh mắt của hắn đều dõi theo nàng, dường như không bao giờ muốn tách khỏi nàng, bình thường thì tĩnh lặng giống như không người.

Nàng biết hắn không thích nói chuyện, có đôi khi ngay cả trong nội tâm hắn cũng không chân chính biết, bởi vì đôi mắt đẹp của hắn không hề có một chút dục niệm nào.

Thanh Dao đang suy nghĩ đến nhập thần, thì Mạc Sầu đã đem giường chiếu sửa soạn xong, đi tới cung kính nói: "Chủ tử, tắm rửa, ngủ thôi, đêm đã khuya rồi."

Tiếng nói của Mạc Sầu lạnh lùng, tâm tình cũng không được tốt lắm, Thanh Dao biết tâm tư của nàng, nhàn nhạt nói: "Nếu vẫn lo lắng cho hắn, thì đi gặp sao đó quan tâm hắn, việc gì mà rối rắm, chuyện Y Song Nhi quấn quýt không phải là lỗi của hắn."

Mạc Sầu không nghĩ chủ tử tự nhiên vạch trần tâm tư của nàng, sắc mặt đỏ lên, vội vàng nói : "Chuyện không liên quan đến nô tỳ, sau này chuyện của hắn đều không có liên quan đến nô tỳ."

Nàng nói xong giận dỗi đi qua một bên, Thanh Dao định nói gì đó nữa, thì bỗng nhiên, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng đàn du dương.

Ở trong bóng đêm như nước chảy hoa trôi, thấm vào lòng người.

Là Vô Tình đang gảy đàn, xem ra hắn cũng như nàng không ngủ được, tiếng đàn vui mừng, để lộ ra tâm tình của hắn vô cùng tốt, Thanh Dao khóe môi lộ ra nụ cười, nếu không ngủ được, không bằng đi nghe hắn đàn, nghĩ vậy nàng quay người đi ra ngoài, Mạc Sầu cũng nghe thấy được tiếng đàn, nhìn động tác của chủ tử, biết nàng ấy đi nghe Vô Tình công tử đánh đàn, nên cũng theo sau chủ tử ra ngoài.

Ngoài cửa, một thân ảnh tuấn dật đứng lặng yên trên hành lang, thì ra là Mạc Ưu, hắn vốn muốn đến chỗ các nàng, nhưng tới cửa lại do dự, không nghĩ tới các nàng tự nhiên đi ra.
Vừa thấy Thanh Dao, hắn vội vàng cúi đầu gọi một tiếng: "Chủ tử."

"Ừ, ta đi nghe đàn, Mạc Sầu lưu lại cùng Mạc Ưu nói chuyện đi." Khẩu khí không cho thương lượng, Mạc Sầu muốn cự tuyệt đã bị Mạc Ưu đưa tay kéo nàng qua một bên mà đi, dọc bên đường đi còn nghe thấygiọng nữ nhân nói nhỏ kháng nghị.

"Buông ta ra, ta nói ngươi buông ra cho ta."

Mạc Ưu lôi kéo nàng đến bên giả sơn, không cho nàng nói thêm nữa, xoay mình cúi xuống ngăn miệng của nàng lại. Mạc Sầu ngây dại, nháy mắt con ngươi cũng không hiểu được, xú tiểu tử này, tiểu tử này đang làm gì? Hiện tại không phải nàng trâu già gặm cỏ non, mà là hắn trêu chọc nàng, tức khắc cũng không khách khí, nhiệt tình đáp lại hắn, hai người không phải mũi chạm, cũng là răng đụng, thật vất vả mới hoàn thành một nụ hôn.

Mạc Sầu thở hồng hộc, người nhuyễn như bong, ngồi phịch trong lòng Mạc Ưu, lẳng lặng nghe nhịp tim của hắn.

Trong lòng bỗng nhiên có một loại tình cảm kiên định, may mà hắn không có việc gì. Trong khoảng thời gian trước, nàng sợ hãi, trong đầu không chỉ một lần nghĩ đến những tình huống hắn gặp phải, mỗi tình huống đều làm nàng kinh hãi, nóng ruột nóng gan lâu như vậy, Mạc Sầu bỗng nhiên khóc lên, Mạc Ưu lập tức luống cuống, hắn chưa bao giờ dỗ nữ nhân,vì thế chân tay có điểm lúng túng, vừa lau nước mắt cho Mạc Sầu vừa dỗ nàng.

"Được rồi, đừng khóc, đừng khóc."

"Không, ta không khóc." Mạc Sầu ngừng khóc, nàng không phải người đa sầu đa cảm, chỉ là mấy ngày trước sợ hãi, khiến cho tình cảm trong nàng thiếu hụt, cho nên mới phải khóc như vậy.

Hai người cuối cùng hiểu rõ lòng mình, tránh phía sau giả sơn thân thiết khe khẽ nói chuyện với nhau.

Thanh Dao dưới ánh trăng, một đường hướng tiếng đàn mà đi.

Gió đêm thổi tới, hiu hiu thấm vào da thịt, bên cạnh cầu, sóng dồn dập, ánh trăng giống như tầng sa mỏng phủ trên mặt nước, bóng trăng sáng ngời khi phản chiếu vào mặt hồ, đặc biệt chói mắt.

Ánh trăng nhu hòa, nhẹ nhàng bao phủ tiểu đình, rèm lụa mỏng bay lên, tiếng đàn từ trong đình vang ra ngoài, Thanh Dao không tự chủ đi tới.

Ngoài đình, Thanh Phong đang đứng thẳng, vừa nhìn thấy nàng đi đến, cung kính cúi thân thể, không tiếng động mời nàng đi vào.

Từ sự kiện lần trước, Thanh Phong đặc biệt đối với nàng cung kính, không chút nào chậm trễ, điều này làm cho Thanh Dao có cảm giác bất an, tựa hồ hắn còn có chuyện che giấu, chỉ là chủ tớ bọn họ không đề cập tới, nàng cũng không thể biết được.

Trong đình, gió thổi vào, ngân trâm cố định mái tóc tóc trắng, tóc trắng tựa như mây trôi nước chảy, làm nổi bật ngũ quan tuyệt mỹ, một chút cũng không lộ vẻ khó coi, trái lại càng tăng thêm cảm giác yêu mị, mài như trăng non, mắt như gương sáng, bên trong chứa ánh sáng trong sạch, cánh môi ướt át mà mê người, lúc này hắn chuyên chú trong tiếng đàn, nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lên, ý cười hiện lên, dưới ánh trăng tựa như tiên nhân ngọc bàn lặng yên đánh đàn, làm cho người ta say sưa trong tiếng đàn của hắn, không thể tự thoát ra được.

Trăng sáng, người đẹp, cảnh hoàn mỹ, thực sự làm người khác tới cảnh giới vui vẻ thoải mái.

Thanh Dao chậm rãi ngồi đối diện hắn, đôi mắt chứa đựng đau lòng, lẳng lặng nhìn hắn, nghe tiếng đàn trong tay hắn, dưới ánh trăng nhẹ nhàng xao động dâng lên.

Một khúc cuối cùng, dư âm lượn lờ, rất lâu nhưng vẫn còn thất thần, sau đó chỉ nghe một tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên.

Vô Tình ngẩng đầu lên, quan tâm nhìn người thở dài: "Làm sao vậy? Thanh Dao có tâm sự gì sao?"

"Đàn của Vô Tình , lúc nào đánh cũng êm tai như vậy, ta dường như kém ngươi rất nhiều."

Thái độ giả bộ của Thanh Dao, lập tức chọc cười Vô Tình, sắc mặt hắn như có một tầng lụa mỏng, đôi mắt mông lung bên trong mang theo thâm tình, hắn vươn tay nắm lấy tay Thanh Dao, từ khi cầm qua tay nàng, hắn liền thích cảm giác như vậy, nắm tay nàng, trong lòng liền có cảm giác ấm áp, lạnh lẽo trong tâm không còn tồn tại nữa,

"Đàn hay không phải là chuyện nhất thời, trình độ của ngươi khá cao, chỉ cần một thời gian sau ngươi nhất định sẽ vượt qua ta."

Vô Tình lời nói dịu dàng ôn nhu làm cho người nghe xong trong lòng sinh ra một dòng nước tự do thoải mái.

Thanh Dao ngẩng đầu lên nhìn hắn, tuy rằng hắn giờ phút này nhìn mờ ảo xuất trần, nhưng chỉ cần nghĩ đến mái tóc đen trước kia, nàng vẫn đang đau lòng rối rắm muốn chết, đôi mài không tự chủ cau lại.

"Vô Tình, sau này đừng tổn thương tới mình như vậy nữa, được không? Ngươi không biết ta sẽ rất khổ sở sao? Thật sự."

Vô Tình buông bàn tay nhỏ bé của nàng ra, khẽ vuốt mi tâm nàng, thần sắc nhàn nhạt như trước, nhưng lời nói lại khiến cho người ta không có cách nào quên: "Ngươi không cần khổ sở, hiện tại ngươi có thể ở cùng ta, ta thật cao hứng, thực sự lúc trước ta chỉ sợ ngươi xảy ra chuyện, cho nên tóc mới trắng, nếu ngươi không thích như vậy trở về cốc ta nhuộm đen nó lại."

Thanh Dao nghe xong đưa tay cầm lại tay hắn, dùng sức lắc đầu.

"Cứ như vậy đi, mặc kệ Vô Tình có bộ dạng như thế nào, đều đặc biệt như thế, vì vậy đừng nhuộm, cứ để vậy."

Thanh Dao nắm tay Vô Tình. Đầu ngón tay mềm nhẵn, mịn màng như gấm vóc, làm cho người ta không nhịn được sờ lại muốn sờ nữa, cho đến khi, phục hồi lại tinh thần, thấy cử động của mình giống như đang sàm sỡ, lập tức sắc mặt đỏ ửng lên muốn bỏ tay ra, nhưng Vô Tình cầm ngược lại tay nàng, tay hắn ấm áp thế, nhưng có đôi khi lại lạnh lẽo, Thanh Dao nhăn mài một chút, không nhịn được mở miệng hỏi:
"Nhiệt độ cơ thể ngươi thật lạ a, lúc nóng, lúc lạnh, không giống với người bình thường."

Vô Tình thản nhiên cười rộ lên: "Ta từ nhỏ tính tình đã lạnh, hơn nữa nội công thuộc tính hàn, lúc bình thường nhiệt độ cơ thể lạnh, nhưng bởi vì trong lòng nhớ đến ngươi cho lên sẽ thay đổi."

"Thật kì quái." Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng, dưới bóng đêm, ánh mắt Vô Tình như hồ nước, sáng ngời làm cho người ta không lỡ dời mắt.

Hai người liền như thế nhìn nhau, tựa như có dòng nước ấm chảy qua trong tiểu đình.

Tuy rằng không nói nhiều, nhưng lại ấm áp như rượu, hương thơm lan toả xen lẫn trong không khí.

"Chờ cứu Mạc Ưu ra, chúng ta về Vô tình cốc." Thanh Dao nói, Vô Tình dùng sức gật đầu, đó là mong mỏi lớn nhất trong lòng hắn, cùng nàng sống cuộc sống bình thường qua ngày : "Tốt."

Đêm đã khuya, Thanh Dao đứng lên, cười tươi như hoa mùa hạ, rực rỡ chói mắt.

"Ta về nghỉ ngơi trước, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi, nhất định phải dưỡng tốt thân thể".

"Được, ngươi về trước đi, ta ngồi thêm chút nữa." hắn phất tay một cái, đưa mắt nhìn nàng rời đi dưới ánh trăng, cho đến khi nàng hoàn toàn biến mất, Thanh Phong từ ngoài đình đi vào, lẳng lặng đứng ở một bên, thấy công tử si ngốc nhìn phía xa xa, cả khuôn mặt sáng ngời, đây là chuyện mà từ bao nhiêu năm nay chưa bao giờ xảy ra, từ lúc công tử và nàng gặp nhau, hình như đã quên tất cả mọi chuyện, chỉ yên tĩnh cùng nàng ở chung.

"Công tử, đã không còn sớm nữa, chúng ta về thôi."

"Ừ, được." Vô Tình nhẹ gật đầu, nhìn mặt trăng ở phía xa xôi, sự vui mừng đều lộ ra ngoài: "Thanh Phong, ta thật cao hứng, chưa từng bao giờ cao hứng như thế."

"Ta biết, công tử."

Thanh Phong gật đầu, hắn sao không biết chứ, trên mặt công tử tràn đầy hạnh phúc, công tử chỉ cần ở bên người Mộc cô nương , biết nàng ấy sống tốt đẹp, không cần nói gì, công tử cũng cảm thấy sung sướng,

Vô Tình quay đầu lại nói: "Chúng ta trở về đi."

Thanh Phong thu hồi cây đàn, giúp công tử rời khỏi tiểu đình, đi về phòng.

Bởi vì bôn ba mấy ngày liên tiếp, Thanh Dao đã mệt chết, gần sáng định ngủ một chút, không ngờ mới sáng sớm trong phòng lại vang lên âm thanh của Mạc Sầu.

Nha đầu này không biết có chuyện gì mà cao hứng, phấn khích cả một đêm, xoay người lăn qua lăn lại, rất sớm liền thức dậy.

"Chủ tử, chủ tử, tin tức tốt, tin tức tốt a."

Thanh Dao mơ mơ màng màng mở mắt ra, tức giận hừ lạnh: "Ngươi lại trúng gió gì thế, suốt một đêm còn chưa đủ sao?"

Mạc Sầu vừa nghe liền biết mình đã ảnh hưởng tới chủ tử, sắc mặt lập tức ửng đỏ lên, nàng chỉ vì buổi tối hôm qua hai người hôn nhau, liền không ngủ được, bởi vì nàng cùng Mạc Ưu- nhỏ hơn nàng vài tuổi hôn và cũng một chỗ, khiến cho nàng bất an, cảm giác như mình đang chiếm tiện nghi của hắn.

Mạc Ưu mới mười lăm tuổi, thân phận tôn quý, diện mạo tuấn tú, nhìn như thế nào thì cũng không nên thích người như nàng a.

Mạc Sầu một phen rối rắm, mắt thấy tiểu thư lại muốn ngủ, nên vội vàng kéo thân thể nàng: "Tiểu thư, người nghe ta nói, có chuyện tốt,"

"Cái gì hả?" Thanh Dao không nhúc nhích nhắm mắt hỏi.

"Ta vừa nghe được mấy tiểu nha đầu nói đến một việc, sứ thần của Vân Thương quốc sang Hoàng Viên quốc, người có biết là ai không?"

Mạc Sầu ra vẻ thần bí nói, ngữ khí mang theo hưng phấn khó đè nén được , nhưng nhìn thấy chủ tử cũng không nhúc nhích, nàng vội vàng tiếp tục nói: "Là Tam Hoàng tử Văn Ngọc, trong Hoàng Viên quốc ai cũng nói Tam hoàng tử Văn Ngọc diện mạo yêu nghiệt, người trước đây không phải đã nói với ta rồi sao, Sở Thiển Dực kia là Vân Thương quốc Tam Hoàng tử sao? Vậy có phải hắn hay không a."

Câu nói sau cùng của Mạc Sầu cuối cùng cũng đã kinh động đến Thanh Dao, bất quá nàng cũng không phải hoang mang, Sở Thiển Dực có phải Tam hoàng tử hay không, mà nàng đang nghi hoặc Ngân Hiên không phải đã bảo đi rồi sao? Làm sao lại xuất hiện ở Hoàng Viên quốc, sao lại thành thủ lĩnh của đoàn sứ thần.

Hơn nữa, hắn hình như có việc phải đi rất vội, hóa ra hắn phải đi theo sứ thần đến Hoàng Viên quốc a.

Trong lòng của Thanh Dao, Ngân Hiên là Sở Thiển Dực, cũng chính là Tam Hoàng tử Văn Ngọc hiện tại.

"Đúng là hắn a"

Thanh Dao gật đầu, mở đôi mắt ướt nhìn Mạc Sầu, thản nhiên nở nụ cười, nha đầu này bình thường ung dung thản nhiên, hóa ra tâm kế cũng thâm sâu. Nàng muốn cho Mạc Ưu lẫn vào đoàn sứ thần ra khỏi thành,  như vậy sẽ không ai để ý.

Chủ ý này cũng không tệ. Được, nàng sẽ đi dịch cung gặp Văn Ngọc.

"Được rồi, ta biết ý tứ của ngươi, thế nhưng hiện giờ mới sáng sớm trước tiên cho ta ngủ thêm một chút, hơn nữa không được quấy rầy ta, bằng không đừng trách ta đổi ý."

Thanh Dao lạnh lùng cảnh cáo, cũng không để ý đến Mạc Sầu thất thần vì lo lắng, nằm xuống giường tiếp tục ngủ.

Mạc Sầu không nói gì, nhưng mà nàng quá hưng phấn, đã quên lúc này đoàn sứ thần làm gì mà tỉnh, nghe nói tối qua Hoàng thượng thiết yến khoản đãi đòan sứ thần này, chắc hẳn khuya mới về ngủ, giờ làm sao mà dậy đây.

Hơn nữa, chủ tử vẫn ngủ, có lẽ nên đợi nàng dậy mới nói đi, nàng xoay người lặng lẽ đi ra ngoài.

Lúc Thanh Dao tỉnh lại đã là xế chiều, trong phòng ánh sáng ấm áp, Vô Tình ngồi ngay ngắn trên xe lăn, yên tĩnh chăm chú nhìn nàng. Vẻ mặt chuyên tâm, chứa đầy tình cảm, thấy nàng tỉnh dậy, ý cười tràn đầy khuôn mặt.

"Tỉnh."

"Ân." Nàng mới quay đầu, duỗi thân thể một chút, tâm tình vui sướng mở miệng: "Lại một ngày mới."

Mạc Sầu canh bên ngoài phòng ngủ, thấy trong phòng có tiếng nói, liền đi đến hầu hạ chủ tử đứng dậy, Vô tình di chuyển xe đẩy, đi tới phòng khách đợi nàng.

"Vô Tình tới lúc nào vậy?"

Thanh Dao chờ Vô Tình đi rồi, vội vàng hỏi Mạc Sầu, không biết mình ngủ như thế, có thể khó nhìn hay không, có ngáy không... nghĩ đến có người nhìn mình ngủ, chính mình lại không biết, thật là dỡ a.
"Tới một lúc rồi a."

"Mạc Sầu, lúc ta ngủ có thể có cử chỉ gì kì quái không?" Thanh Dao mở miệng hỏi, làm Mạc Sầu đang chỉnh lý y phục cho nàng, hơn nửa ngày cũng không phản ứng kịp, sau đó mới suy nghĩ một chút, liền hiểu ra mím môi cười:

"Tiểu thư đừng lo lắng, tư thế ngủ của người rất đẹp, không có hành động khiếm nhã nào."

"Vậy là tốt rồi." Thanh Dao thở dài một hơi, dẫn Mạc Sầu ra khỏi phòng ngủ, đi tới phòng khách.

Vô Tình đang ngồi ở phòng khách, ngắm bức tranh trên tường, trên bàn đã bày xong bữa trưa, bốn người không phân biệt chủ tới, ngồi vây quanh bàn, ăn một chút.

"Vô Tình, không nghĩ tới Ngân Hiên lại ở Hoàng Viên quốc, hắn là sứ thần của Vân Thương quốc ."

Tiếng nói Thanh Dao vừa dứt, nội tâm Vô Tình căng thẳng, nam nhân kia yêu cũng không ít hơn so với hắn, thậm chí còn nhiều hơn, hơn nữa thái độ làm người khí phách. Nếu như hắn muốn nàng, liệu mình còn cơ  hội không?

Trong lòng lo lắng, liền ngẩng đầu lên nhìn lại, nhẹ nhàng nói: "Ngân Hiên sao lại là người của Vân Thương quốc."

"Hằn là Tam hoàng tử Vân Thương quốc Văn Ngọc."

Thanh Dao chậm rãi nói, đương nhiên nàng cho là thế. Bằng không nàng không nghĩ được còn ai nữa. Chân chính có tình cảm với nàng chỉ có Vô Tình, Sở Thiển Dực và Hoàng thượng ở xa hàng nghìn dặm, mà Hoàng thượng nàng đã nói, không cho hắn xuất hiện nữa. Như vậy Ngân Hiên ngoại trừ Sở Thiển Dực, không còn người thứ hai nữa, cũng chính là Văn Ngọc.

"Tiểu thư, Ngân Hiên công tử là dịch dung sao? Người như thế nào nhận định là Vân Thương quốc Tam hoàng tử."

Mạc Sầu kinh hô, không nghĩ tới nam tử xuất sắc như thế, thì ra là dịch dung. Xem ra thuật dịch dung của hắn đã đến trình độ như vậy, thực sự làm cho người ta nhìn không ra một kẽ hở.

"Được rồi, mặc kệ hắn, Vô Tình hôm nay chúng ta đi gặp hắn, ta nghĩ hắn nhất định sẽ giúp việc này, để Mạc Ưu mặc trang phục sứ thần ra khỏi thành."

"Kỳ thực chúng ta không cân hắn hỗ trợ, võ công Mạc Ưu cao như vậy, chỉ cần dịch dung một chút, có thể đơn giản ra khỏi thành."

Vô Tình cũng không đồng ý để Thanh Dao đi gặp Văn Ngọc, nếu thật sự là Ngân Hiên, nghĩ đến hắn si tình đối với nàng, tim mình liền có điểm hơi đau.

Nam tử kia rộng lượng, chấp nhận hoàn toàn buông tay, hay là hắn không làm được như vậy, hoặc là hắn lấy lui làm tiến, bằng không vì sao mới chia tay, lại thay đổi thân phận khác xuất hiện trước mắt họ.

Thanh Dao nhăn mi một chút, nhìn đôi mắt Vô Tình có vẻ sầu lo, xem ra người này đang ghen a, thực sự là...

"Không phải vấn đề mỗi Mạc Ưu, ta đã quên cho ngươi biết, chúng ta còn mười mấy tiểu khất cái, Mạc Ưu có thể đi dễ dàng, còn những hài tử kia thì làm sao bây giờ? Y phủ nhận ra bọn họ, chỉ có thể đem giấu trong xe ngựa của đoàn sứ thần mang ra ngoài, như vậy mới đảm bảo an toàn."

Thanh Dao vừa nói xong, ánh mắt Vô Tình lóe lên một cái, nguyên lai là như vậy a, trên mặt liền hiện lên ý cười nhợt nhạt, gật đầu: "Được, ta và ngươi cùng đi gặp hắn, chỉ không biết là hắn có chịu hỗ trợ hay không."

Vài người mới định nói, liền có tiểu nha hoàn bẩm báo: "Thất hoàng tử đến."

"Cho hắn vào đi." Thanh Dao phất tay, đúng lúc nàng muốn hỏi Măc Ưu một chút chuyện, về chuyện của đoàn sứ thần đến Hoàng Viên quốc có thật như vậy hay không.

Thân hình cao lớn của Mạc Ưu xuất hiện rất nhanh ở phòng khách, Thanh Dao cười nhạt một tiếng, ý bảo hắn ngồi xuống, đưa mắt nhìn khắp phòng khách một vòng, một nha hoàn cũng không có, lúc này nàng mới chậm rãi mở miệng: "Nghe nói gần đây có sứ thần nước khác tới Hoàng Viên quốc, có chuyện như vậy sao?"

Mạc Ưu gât đầu ngay lập tức: "Vâng, hôm qua phụ hoàng ở trong cung thiết yến tiếp đãi bọn họ, ta nói thân thể khó chịu thoái thác không xuất hiện, nghe nói người đến là Tam hoàng tử Vân Thương quốc, muốn cùng Hoàng Viên quốc trở thành hảo hữu chi bang, ký hiệp ước hòa bình."

Xem ra các quốc gia đều cảm thấy có nguy cơ, Thanh Dao thở dài, thiên hạ không lâu nữa nhất định sẽ loạn, thật không biết Huyền Nguyệt sẽ như thế nào, nhưng mà lúc này, nàng chỉ nghĩ đem Mạc Ưu ra ngoài bởi vậy trầm giọng nói:

"Ta cùng Vô Tình công tử đi gặp Tam hoàng tử Văn Ngọc, ngươi cũng chuẩn bị sẵn sàng đi, đến lúc đó cùng với đám hài tử kia lẫn vào trong đoàn sứ thần rời khỏi đây."

"Vâng." Mạc Ưu lập tức gập đầu, nghĩ đến lúc rời khỏi đây, cả người đều rất cao hứng, nhưng mà vẫn còn chút lo lắng.

"Tam hoàng tử kia không phải là người dễ dàng chịu giúp đỡ."

Ánh mắt Thanh Dao sắc bén, nhàn nhạt nói: "Đây không phải là chuyện ngươi nên lo lắng, hiện tại phái người đưa chúng ta đi dịch cung là được."

"Vâng." Mạc Ưu lĩnh mệnh, lập tức hướng ra ngoài kêu một tiếng: "Người đâu."

Ở ngoài phòng khách, hai thị vệ đi tới cung kính nói : "Thất Hoàng tử."

"Chuẩn bị xe ngựa, đưa họ đến dịch cung." Mạc Ưu không giận mà uy nói, mang theo hơi thở lạnh lùng, có thể làm cho những thị vệ này không thể không tuân, lập tức trả lời: "Dạ"

Thanh Dao không nói gì thêm nữa, đứng lên giúp Vô Tình ra ngoài, bây giờ nàng chỉ muốn rời khỏi đây, về Vô Tình cốc.

Ngoài cửa phủ, xe ngựa đã được chuẩn bị tốt, bốn người Thanh Dao lên xe, hướng tới Dịch cung mà đi.

Mà mấy tin tức này, đã tới bên tai Y Tư Nguyên đại nhân.

Ngoài cửa Dịch cung, một nhóm thị vệ lớn đứng gác, trạm kiếm soát tầng tầng, đem Dịch cung vây chặt như nêm cối, sợ sứ thần gặp phải thương tổn gì, đây là việc liên minh giữa hai nước a.

Mạc Sầu lên tiếng nói: "Chủ tử chúng ta cầu kiến Tam hoàng tử điện hạ, xin báo giúp một tiếng, nói bằng hữu của người tới chơi."

Lời vừa nói ra, làm cho đám thủ vệ kia không dám khinh thường, lập tức đi vào thông báo, bằng hữu của Tam hoàng tử, người trước mắt thật không đơn giản, nếu chậm trễ chỉ sợ sẽ mất đầu, thị vệ rất nhanh đi ra, cung kính nói: "Tam hoàng tử cho mời."

Mạc Sầu khẽ gật đầu, xoay người đi tới trước xe ngựa, bẩm báo chủ tử, Thanh Dao cùng Vô Tình, kẻ trước người sau xuống ngựa, hai người vừa xuất hiện, những thị vệ kia hai mắt liền sáng ngời, những người này cao quý mà không nhiễm bụi trần, xem ra thực sự là bằng hữu của Tam hoàng tử a.

Thị vệ kia lập tức cung kính đi tới: "Mời."

Thanh Dao gật đầu, cũng không nói gì thêm, nhưng ánh mắt thản nhiên lạnh lùng, làm cho những người đó không dám nói gì, dè dặt cẩn thận dẫn đường.

Kiến trúc Dịch cung hoa lệ khí thế, hàng lang quanh co uấn lượn, đều rất xa xỉ, mấy người bọn họ theo phía sau thị vệ, xuyên qua hành lang, rất nhanh được đưa đến chính sảnh.

Tam hoàng tử Văn Ngọc chưa xuất hiện, nhưng đã có nha hoàn cung kính dâng trà, thối lui qua một bên.

Thanh Dao ngẩng đầu lên đánh giá cách bày biện của chính sảnh, khắp nơi lộ ra sữ tinh tế, đồ cổ bằng ngọc, trên tường còn có kiệt tác của danh gia, mọi thứ đều hiện ra khí phách của hoàng gia, nghiêm nghị hào hùng.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo là giọng nói vang lên: "Tham kiến Tam hoàng tử."

Một đạo thân ảnh cao lớn, mặc bộ y phục màu xanh nước biển đi đến, trên đầu ngọc quan (cái vật cố định tóc tròn bằng ngọc) cột tóc, mái tóc đen như mây trút xuống vai.

Khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng, đôi mắt lóe ra khí phách, khóe môi khẽ mở, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, mang theo vài phần yêu nghiệt toả ra, người này không phải là Sở Thiển Dực thì lại là người nào, không hẳn nên gọi hắn là Tam hoàng tử Văn Ngọc.

Văn Ngọc toàn thân cuồng tà tiêu sái tiến vào, nâng mắt nhìn kỹ Thanh Dao, trong nháy mắt hắn ngây dại, rất lâu không kịp phản ứng.

Đây không phải là Thanh Dao sao? Hắn nghe người ta bẩm báo, còn tưởng là ai? Không nghĩ tới dĩ nhiên là nữ tử này, lập tức phục hồi lại tinh thần, mặt mày đều vui vẻ, bước ba thành hai tiến lên phía trước, chậm rãi mở miệng: "Thanh Dao."

"Chúng ta lại gặp mặt." Thanh Dao thản nhiên cười rộ lên, một câu nói này làm cho Văn Ngọc mê man, nhưng mà lực chú ý rất nhanh đã chuyển dời qua trên người Thanh Dao.

"Tới, ngồi xuống."

"Tạ ơn Tam Hoàng tử." Thanh Dao không kiêu ngạo không siểm nịnh nói. Dẫn Mạc Sầu ngồi ở bên cạnh Vô Tình.

Lúc này, tầm mắt Văn Ngọc mới chú ý tới Vô Tình, một nam tử như trích tiên, ngồi thẳng trên xe đẩy, đôi mắt lóe ra ánh sáng khiếp người, nhìn chằm chằm Thanh Dao, chẳng nhẽ bọn họ? Văn Ngọc không muốn suy nghĩ nhiều, vẻ mặt khẽ cười, nhìn thấy Thanh Dao thật sự là quá tốt, tim hắn vẫn phập phồng, kích động không ngớt.

"Vị này chắc hẳn Quỷ y Vô Tình tiếng tăm lừng lẫy."

Văn Ngọc không phải chỉ có hư danh, liếc mắt một cái đã vạch trần xuất xứ của Vô Tình.

Vô Tình thần sắc lãnh đạm,khẽ nâng tay một chút, nhẹ nhàng nói : "Nhãn lực của Tam hoàng tử thật lợi hại."

Hắn chăm chú quan sát Văn Ngọc, tầm mắt của tên này nhìn về phía Thanh Dao rất nồng nhiệt, đúng thật là thích Dao Nhi, thế nhưng hắn không tìm được cái loại khắc cốt ghi xương của Ngân Hiên, tựa hồ thiếu cái gì đó, chẳng nhẽ hắn cũng không phải Ngân Hiên, vậy Ngân Hiên là ai?

Vô Tình đánh giá thêm vài lần, nói thật ra, hắn không bài xích Ngân Hiên, nhưng hắn không thích Văn Ngọc trước mắt này.

"Ngồi, hôm nay nhìn thấy Dao Nhi ta thật sự cao hứng."

Tiếng nói của Văn Ngọc lộ ra hưng phấn, Thanh Dao thản nhiên nhăn mi một chút:

"Chúng ta mới chia tay không lâu mà."

Lời ấy vừa nói ra, trong tâm Văn Ngọc run lên, vì sao Thanh Dao nói bọn họ mới gặp qua, chẳng nhẽ còn có ẩn tình khác, nhưng mặt vẫn không biến sắc tiếp lời: "Một ngày không gặp như cách ba thu mà."

Trên gương mặt yêu nghiệt của hắn, lộ ra nửa thật nửa giả, Thanh Dao trừng mắt, liếc hắn một cái, lúc trước còn thấy hắn rất tốt, hiện giờ sao lại thế này, nàng nhìn thấy hắn như vậy, thật muốn đánh hắn.

"Được rồi, lần này chúng ta tới, là có việc muốn nhờ ngươi hỗ trợ."

Thanh Dao dứt khoát nói, nàng lười cùng nam nhân này quanh co lòng vòng.

"Được, ngươi nói." Văn Ngọc sảng khoái trả lời, chỉ cần giúp được cho nàng, hắn sẽ không từ chối, đôi mắt hiện lên ánh sáng sắc bén, đặt trên mặt của nàng, mi của nàng, mắt của nàng, một tấc cũng không bỏ qua.

Bên trong phòng khách, Vô Tình lạnh lùng quét mắt nhìn người nam nhân kia, tuy rằng Thanh Dao rất đặc biệt, nữ tử như vậy sẽ làm cho nhiều người thích, thế nhưng nam nhân này, hắn quả thật ưa không nỗi, hơn nữa chỉ sợ hắn ta căn bản không phải là Ngân Hiên, nếu đã không phải, hắn ta cũng không chịu vạch trần, chứng minh tâm kế rất sâu, dụng tâm kín đáo.

Mình vẫn nên coi chừng nam nhân này mới được.

" Ta muốn Tam hoàng tử giúp ta mang một nhóm người ra khỏi thành."

"Được, khi nào." Văn Ngọc phóng túng hứa, căn bản cũng không hỏi nàng mang ai, hoặc làm chuyện gì, chỉ cần nàng nói, hắn nhất định sẽ hỗ trợ, bất kể nàng muốn mang ai đi, dù giết người hay phản quốc cũng không sao.

"Ngày mai."

Thanh Dao cũng không mập mờ mà nói rõ, nàng chỉ muốn rời khỏi đây, về Vô Tình cốc.

"Được, ta đang định rời khỏi Hoàng Viên quốc, đã như vậy, ngày mai rời khỏi thành đi, tối nay ngươi hãy đem những người đó tới đây, ta sẽ mang họ đi."

"Được, ta sẽ phái người đem bọn họ qua đây. Ngươi an bài phía sau đi."

Hai người thỏa thuận xong, Thanh Dao liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, đáy lòng Văn Ngọc không muốn, liền thốt ra: "Ở lại dùng bữa tối đi."

Thanh Dao không nói gì, quay đầu nhìn phía Vô Tình, Vô Tình lắc đầu, bình tĩnh từ chối: "Chúng ta cần phải đi."

"Được." Hai người tình chàng ý thiếp, kích thích Văn Ngọc thật sâu, ánh mắt hắn sâu thẳm trùng xuống, khóe môi ý cười nhợt nhạt, lãnh đạm lên tiếng: "Vậy ngày mai tái kiến."

"Ừ." Thanh Dao giúp Vô Tình ra ngoài, Mạc Sầu cùng Thanh Phong theo sát phía sau.

Trong chính sảnh, vẻ mặt Văn Ngọc như có điều gì suy nghĩ, trên dung nhan yêu nghiệt kia, hiện lên vẻ sáng chói, không nghĩ tới có thể gặp Thanh Dao, lúc đầu hắn chỉ biết nàng nói hưu đế, nhưng hắn đã hứa với Huyền Đế sẽ không đặt chân tới Huyền Nguyệt quốc một bước nữa, vì thế cũng không hiểu rõ ràng tình hình cụ thể bên trong, không nghĩ tới gặp lại, nàng lại ở cùng một chỗ với Vô Tình.

Nhìn thần tình vừa rồi của nàng đúng là có tình cảm đối với Vô Tình.

Nghĩ thế, ánh mắt Văn Ngọc trầm xuống, như vực sâu vận trượng, sắc mặt hắn như phủ một tầng sương lạnh, âm trầm khó hiểu.

Trong cảm giác của hắn, người như Vô Tình không xứng với Thanh Dao, gương mặt hắn tối sầm lại, chung quanh hắn luôn có nhiều thế lực thao túng, cho dù hắn thật tâm thích Thanh Dao, chỉ sợ vẫn còn nhiều thứ ảnh hưởng.

Văn Ngọc suy nghĩ nhiều lần, nếu Thanh Dao không còn là Huyền Nguyệt hoàng hậu nữa, vậy hắn sẽ liều mình một lần nữa.

Trong mắt Văn Ngọc hiện lên vẻ bất đắc dĩ, lần này gặp lại, hắn phát hiện Thanh Dao hình như không còn lãnh đạm giống như trước đây. Trái lại đối với hắn còn có vẻ không tự nhiên, đôi mắt của hắn bốc cháy, đây chính là cơ hội tốt...

Màn đêm buông xuống, Thanh Dao cho Mạc Sầu cùng Thanh Phong bí mật đưa mười mấy đứa trẻ vào Dịch cung, chuẩn bị ngày mai rời đi.

Văn Ngọc quả nhiên phái người canh giữ đại môn, tiếp ứng bọn họ, nên đạ thuận lợi đem hài tử mang vào.

Ngày thứ hai, toàn bộ Hoàng Viên quốc phi thường náo nhiệt, hàng vạn người đứng chờ, kín người hết chỗ, bởi vì hôm nay sứ thần Vân Thương quốc sẽ rời đi, nên hai bên đường có rất nhiều binh sĩ, năm bước thì có một thủ vệ, cẩn trọng từng chút ngàn vạn lần không thể để đoàn sứ thần xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Hôm nay đoàn sứ thần còn nhiều hơn lúc đến, bởi vì nghe đồn Vân Thương quốc Tam hoàng tử Văn Ngọc, vẫn là mỹ nam tử hiếm thấy trong thiên hạ, bởi vậy mọi người tranh nhau nhìn, nhón chân vươn cổ, trông mong chờ đợi, thẳng đến khi đội ngũ đi tới.

Đi đầu là năm trăm thiết kỵ, phía sau là xe ngựa hoa lệ, kế tiếp là xe của các đại thần, đi nối tiếp mặt sau là một đội binh mã, cuối cùng là Lễ bộ Thượng Thư của Hoàng Viên quốc đưa tiễn.

Binh tướng Vân Thương quốc ngồi trên ngựa, mình mặc giáp trụ, khí thế sát người, trường thương trong tay phát sáng, tuy rằng không nhìn thấy dáng vẻ khuynh thành của Tam hoàng tử, nhưng họ nhìn thấy những binh lính này đều rất có uy nghi, đoàn người đi rất nhanh, hướng về phía cổng thành.

Thanh Dao cùng Vô Tình ra khỏi phủ Thất Hoàng tử, lặng lẽ ẩn thân trong đường phố sầm uất, đoàn người theo đội ngũ ra khỏi thành.

Trước của thành, Lễ bộ Thượng thư dẫn Binh bộ thị lang còn có mấy đại quan trong triều của Hoàng Viên quốc, cung kính xuống ngựa đến trước xe ngựa cung tiễn Tam hoàng tử.

"Tạm biệt Tam hoàng tử, chúng thần cung tiễn Tam Hoàng tử."

"Làm phiền các vị đại nhân." Tam hoàng tử Văn Ngọc nhấc cẩm sa phía trước xe lên, hé lộ ra dung nhan đẹp như ngọc, tiếng nói nhu hoà tựa nước vang lên, sau đó buông cẩm sa, trầm lạnh một tiếng ra lệnh: "Đi" Lễ bộ Thượng thư Hoàng Viên quốc đứng ở một bên chờ đội ngũ tiếp tục đi qua, mắt thấy họ sắp rời khỏi cửa thành, Thanh Dao và Vô Tình thở dài một hơi.

Ai ngờ, tiếng vó ngựa bỗng nhiên vang lên, nghiêm chỉnh có trật tự, rất nhanh vọt tới.

Âm thanh uy lãnh vang lên: "Chờ một chút."

Đội ngũ dừng lại, một đội kỵ binh vọt tới, người dẫn đầu là Y Tư Nguyên đại nhân, rất nhanh xoay người xuống ngựa, giơ tay chặn lối đi của Văn Ngọc, trầm giọng nói: "Tam hoàng tử, lão thần đắc tội."

Đội ngũ dừng lại, âm thanh lãnh mị vang lên, kèm theo sát khí: "Y đại nhân có chuyện gì?"

Hắn biết Y Tư Nguyên, buổi tối hôm yến hội, cũng có vị đại nhân này, mặc dù chỉ là Lễ bộ thị lang nho nhỏ, nhưng thái độ cực kỳ ngông cuồng, nghe nói hắn ỷ vào thân phận cữu cữu của Thất hoàng tử. Mà Thất hoàng tử lại được hoàng thượng sủng ái vô cùng, hoàng thượng ngầm đồng ý cho hắn nhiều việc, vì thế hành vi của hắn rất càn rỡ.

"Không thấy Thất hoàng tử."

Y Tư Nguyên nghĩ đến việc không thấy Thất hoàng tử, cả người đều rối loạn, tâm tư hắn đều đặt trên người Thất Hoàng tử, không ngờ rằng Thất Hoàng tử cuối cùng cũng bỏ đi, điều này làm cho hắn rất thất vọng.

"Vậy thì sao?"

Tiếng nói ngày càng lạnh, nghe ra giống như sự kiên trì của Tam hoàng tử đã hết rồi, nhưng Y Tư Nguyên cũng không quan tâm, nếu không có Thất Hoàng tử thì Y gia của hắn cái gì cũng không còn, vì thế nhất định phải tìm thấy Thất hoàng tử. Thất hoàng tử võ công đã mất hết, nếu muốn ra khỏi thành, e là rất khó, vì thế hắn đã suy nghĩ kỹ, Thất hoàng tử nhất định sẽ theo đoàn sứ thần rời khỏi. Hôm qua hạ nhân có bẩm báo, những người ở trong phủ của Thất Hoàng tử đã đi gặp Tam hoàng tử, trước sau tình thế diễn ra liên tiếp, thật không khó để suy ra bí ẩn bên trong, bởi vậy hắn mới có can đảm lưu lại liễn xa của Tam hoàng tử.

Trước cửa thành, Lễ bộ thượng thư giận tái mặt, hắn không quen nhìn Y Tư Nguyên ỷ vào Thất hoàng tử, diễu võ giương oai, mắt cao hơn đầu, hắn chẳng qua chỉ là một lễ bộ thị lang nho nhỏ, hoàng thượng mặc dù có tin dùng hắn, vì biết rằng hắn ta không hại Thất hoàng tử mà thôi, còn thực sự trọng dụng hắn ta hay không điểm này ai cũng nhìn rõ, chỉ có bản thân tên này không rõ thôi.

Lễ bộ thượng thư đi tới, đã giận tái mặt, chậm rãi nói: "Y Tư Nguyên, ngươi thật to gan, đây chính là sứ thần, ai cho ngươi làm càn."

"Lâm đại nhân, hạ quan cũng không cố ý mạo phạm, chỉ là không thấy Thất hoàng tử, hạ quan sợ hắn theo đội ngũ Tam hoàng tử ra ngoài, cho nên mới phải ngăn xe ngựa của Thất Hoàng tử lại, có chỗ nào đắc tội, thỉnh Tam hoàng tử thứ tội."

Y Tư Nguyên cũng không sợ Lễ bộ thượng thư đại nhân, thái độ kiên quyết không cho thương lượng.

Chỉ nghe thấy một âm thanh lãnh lệ vang lên: "Y đại nhân muốn làm gì?"

"Ta muốn lục soát một chút." Lời Y Tư Nguyên vừa nói ra, sắc mặt mọi người đại biến. Y Tư Nguyên thực sự là to gan, thế này thì thể diện của Vân Thương quốc để đâu. Văn Ngọc chả nhẽ lại để ngươi khác làm càn, lập tức quát lạnh một tiếng:

"Lớn mật, ngươi cho là một nhị phẩm quan viên, cũng dám ở chỗ này diễu võ dương oai, khoa tay múa chân."

Lời Văn Ngọc vừa nói, thân thể như trúc, xoay mình từ trong xe xông tới, đánh một chưởng ra ngoài, mang theo vài phần uy lực cường đại, đem Y Tư Nguyên đại nhân đánh bay ra ngoài, sau đó cả người đã trở lại trong xe, lạnh lùng nói:

"Nếu như không phải nể mặt Hoàng thượng các ngươi, ngươi đừng nghĩ là còn mạng."

Văn Ngọc nói xong quay đầu phía Lễ bộ thượng thư nói: "Đạo đãi khách của Hoàng Viên quốc, thực sự làm cho người ta ngạc nhiên, hôm nay tặng cho Vân Thương quốc một sự nhục nhã vô cùng, điều ước hòa bình của chúng ta, toàn bộ trở thành phế thải."

Nói xong hướng phía sau quát to một tiếng : "Đi."

Đội ngũ lập tức đi ra ngoài, mà Y Tư Nguyên bị Văn Ngọc đánh bay ra ngoài, nhìn hết thảy trước mắt, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Văn Ngọc càn rở như thế, căn bản không để hắn vào mắt, vừa giận vừa vội, oa một tiếng, miệng phun máu.

Mà trước cửa thành Lễ bộ thượng thư cùng quan viên đứng chờ, mặt đã sớm biến sắc, lập tức phi thân lên ngựa, đi về hướng hoàng cung bẩm báo hoàng thượng, cũng không quản sống chết của Y Tư Nguyên, chỉ có mấy tên thủ hạ hắn mang đến là cẩn thận đỡ đại nhân hồi phủ.

Y gia chỉ sợ đại họa đến rồi, nhiều bách tính vui sướng khi người khác gặp họa, còn tỏ vẻ vui mừng.

Thanh Dao cùng Vô Tình đợi mọi việc kết thúc, mới theo mọi người rời đi.

Ra khỏi thành, mỗi người đều có một loại cảm giác thay đổi, rốt cuộc cũng đi ra, rất nhanh có thể về Vô Tình cốc.

Bên trong xe ngựa, Thanh Dao nhìn về phía Vô Tình, phát hiện hắn như có điều gì đó suy nghĩ, ánh mắt ngưng trọng, không khỏi kỳ quái nhíu mày: "Vô Tình, đã xảy ra chuyện gì?"

"Thanh Dao, có phải ngươi cảm thấy Văn Ngọc chính là Ngân Hiên không?"

Trải qua màn vừa rồi, hắn khẳng định trăm phầm trăm Văn Ngọc không phải là Ngân Hiên, tuy rằng Ngân Hiên phóng đãng, nhưng nhìn thủ đoạn của Văn Ngọc, không thấy giống với Ngân Hiên.

Thanh Dao thản nhiên cười: "Làm sao vậy? Mặc kệ hắn có phải là Ngân Hiên hay không, cùng chúng ta có quan hệ gì đâu, Ngân Hiên chỉ là bằng hữu của ta."

"Ân." Nếu nàng đã nói như thế, Vô Tình cũng không nói gì thêm, tuy rằng Văn Ngọc đối với Thanh Dao có tình, nhưng bọn hắn rất nhanh sẽ về Vô Tình cốc, người bình thường căn bản không vào được, vì thế lo lắng của hắn căn bản là dư thừa.

Xe ngựa phi như bay mà đi, rất nhanh liền nhìn thấy xe ngựa xa hoa ven đường, đúng là xe ngựa của Vân Thương quốc sứ thần. Mạc Ưu cùng các hài tử trốn ở chỗ này, Thanh Phong kéo dây cương làm cho xe ngựa dừng lại.

Văn Ngọc dẫn một thủ hạ đi đến, nhảy xuống theo sát phía sau hắn là Mạc Ưu và những hài tử kia, líu ríu vây quanh hắn nói chuyện không ngừng, rõ ràng bọn họ ở chung rất tốt, mấy hài tử này đều thích hắn.

Thanh Dao cùng Vô Tình xuống xe, hôm nay trời trong xanh nên ánh mặt trời đặc biệt chói mắt.

Văn Ngọc vừa nhìn thấy Thanh Dao, khóe môi hiện ra ý cười nhẹ nhàng: "Một người cũng không thiếu, toàn bộ ở chỗ này."

"Cảm ơn ngươi." Thanh Dao đẩy Vô Tình đi tới, nói cảm ơn với Văn Ngọc, quay đầu nhìn về phía Mạc Ưu, nhàn nhạt nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi."

"Dạ." Mạc Ưu cũng cười cảm tạ, xoay người ra lệnh cho bọn trẻ lên một chiếc xe ngựa khác.

Đoàn người chia tay, chuẩn bị rời đi, ai ngờ Văn Ngọc đột nhiên lên tiếng: "Có thể mời ta tới Vô tình cốc ngồi một chút không?"

Đề nghị này làm cho người ta ngạc nhiên, Thanh Dao không quên liếc hắn một cái, muốn tìm ra vết tích của Ngân Hiên trên mặt hắn, nàng biết Ngân Hiên thích nàng, nhưng chưa bao giờ để cho nàng cảm thấy gánh nặng, mà trên mặt Văn Ngọc cũng không có bất luận biểu tình gì, chỉ là ý cười đơn thuần, thế nhưng Vô Tình nói hắn không phải là Ngân Hiên bởi vì ghen hay hắn thật sự không phải là Ngân Hiên. Đối với việc mời hắn vào Vô Tình cốc, cũng không phải là chuyện nàng có thể quyết định được, bởi vì cá tính của Vô Tình lãnh đạm, luôn luôn không thích người khác quấy rầy đến cuộc sống của hắn, lần này để cho tiểu khất cái đi vào đã không dễ, nàng cũng không dám quyết định.

"Văn Ngọc, chúng ta?"

Thanh Dao đang định cự tuyệt, ai biết Vô Tình phía sau bỗng nhiên lên tiếng : "Được"

Hắn nhìn thấy trong mắt Văn Ngọc có ý khiêu khích, nếu như là nam tử thì công bằng tranh đấu, chẳng nhẽ lại sợ hắn ta sao, Ngân Hiên yêu Thanh Dao sâu như vậy, Thanh Dao còn lựa chọn hắn, một Văn Ngọc dựa vào cái gì mà cùng hắn tranh, hơn nữa hắn cũng không muốn chiếm lấy Thanh Dao, chỉ vì không thích con người như Văn Ngọc, người này tâm tư thâm sâu như thế, chỉ sợ có gì đó không tốt.

"Vô Tình?" Thanh Dao vô cùng kinh ngạc kêu lên, Vô Tình ôn nhu cười cười, vươn tay cầm tay nàng: "Không có việc gì, nếu hắn đã giúp chúng ta, chúng ta cũng nên mời hắn vào cốc làm khách vài ngày, cùng là phải đạo."

"Nha" Thanh Dao gật đầu, có thật là thế không, vì sao nàng cảm thấy có một âm mưu ở bên trong, hai nam nhân này không đấu nhau chứ.

"Được rồi, đã như vậy, chúng ta lên xe thôi."

Hai, ba chiếc xe ngựa đi rất nhanh, thẳng tiến đến Vô Tình cốc.

Rừng xanh núi lớn, chim tước bay khắp nơi, khi đoàn người tới Vô Tình cốc, trời đã gần tối, cả ngọn núi gần như bao phủ bởi một tầng sáng, thực nhân hoa (hoa ăn thịt người) xinh đẹp đỏ thẳm như hút máu, trải rộng ở trên ao đầm, tản mát ra dày đặc mùi máu tanh, dù là người có gan lớn, cũng phải run rẩy một chút.

Thân hình Vô tình nhún một cái, người đã bay tới giữa không trung, xe đẩy điểm nhẹ trong đầm lầy, nhanh chóng di chuyển hướng vào trong cốc.

Trong cốc, hoa đào nở rộ, tuy rằng đã cuối mùa thu thế nhưng hoa đào vẫn nở rất tươi đẹp, từng cơn gió thổi qua, cánh hoa nhẹ nhàng tung bay rơi đầy trên mặt đất.

Trong cốc, khí hậu hợp lòng người, bốn mùa nư mùa xuân,đoàn người mới đi tới Đào Lâm viên đã nghe được một đạo âm thanh nho nhỏ trong trẻo:

"Minh Nguyệt, ta muốn xuất cốc."

"Nương của ta a, ta không phải mới nói xong ư? Bọn họ rất nhanh sẽ trở lại, ngươi đừng nóng lòng." Tiếng nói của Minh Nguyệt thể hiện sự mệt mỏi, còn lộ ra thê lương vô tận, giống như không chịu nổi sự đày đọa.

Ánh mắt Thanh Dao tối sầm lại, trên sắc mặt đã giận tái đi, không nghĩ tới nha đầu kia vừa mở miệng, liền hành hạ người ta như vậy, đang định mắng nàng.

Thì nghe Mạc Sầu, Mạc Ưu ở bên cạnh lại kinh hỉ kêu lên: "Tiểu thư nhỏ có thể nói, thật lợi hại a."

Thanh Dao trợn mắt, rống một tiếng cao vút: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi có phải là ngứa da hay không?"

Tiếng nói của nàng vừa dứt từ trong phòng một thân thể nhỏ bé rất nhanh lao ra, bé mặc quần áo hồng nhạt, đầu búi tóc trái đào, hai mắt thật to, thần thái phấn chấn, vừa nhìn thấy Thanh Dao đã cao hứng hét ầm lên, cười đến vui vẻ.

"Tô Trần, cuối cùng ngươi cũng về."

Nàng vừa mở miệng, làm mọi người ngẩn cả ra, lời này của Tiểu Ngư Nhi có ý gì, sắc mặt Thanh Dao tối sầm, xoay người tiến lên, nhấc tiểu nha đầu lên đi thẳng vào phòng, ngoài cửa mọi người hai mặt nhìn nhau, đây là tình trạng gì, hai mẹ con gặp nhau thật là đặc biệt a...

Trong phòng, vẻ mặt Thanh Dao nghiêm túc nhìn thân hình nho nhỏ, xinh đẹp khả ái kia, không nghĩ tới vài tháng không gặp, nàng ta không chỉ biết nói, mà còn biết đi, chỉ là nàng gọi đúng sao?

"Tiểu Ngư Nhi, ngươi vừa gọi ta là cái gì?"

Thanh Dao lạnh lùng nhìn nàng, Tiểu Ngư Nhi cũng chính là Kiều Nam rụt cổ lại một chút, nhỏ giọng nói: "Tô Trần, xin lỗi, ta biết ngươi sẽ không dễ dàng tha thứ cho ta, ta thực sự muốn nói với ngươi một tiếng xin lỗi."

Tiểu Ngư Nhi nói xong, đầu cúi xuống một chút, tuy rằng bên trong nàng là Kiều Nam, nhưng hình hài này là do nàng sinh ra, trải qua một lần tử vong, Thanh Dao đã tha thứ cho nàng ta.

"Được rồi, quá khứ đều là quá khứ, ngươi đã sống lại trong bụng của ta, sau này sẽ là nữ nhi của ta, hơn nữa ta muốn ngươi hiếu thuận với ta gấp bội, giúp đỡ ta bằng không ta sẽ mặc kệ ngươi."

Tiếng nói Thanh Dao vừa dứt, Tiểu Ngư Nhi liền hiểu ý, kinh hỷ ngẩng đầu, ánh mắt nàng dài mảnh, lông mi vừa dày vừa đậm, hết sức sinh động, khóe môi cười, cẩn thận từng ly từng tí nói: "Ngươi tha thứ cho ta, thật vậy chăng?"

"Ân, nhưng mà nếu ngươi không hiếu thuận ta, hoặc can đảm chọc giận ta, ta lập tức cho ngươi cút."

Thanh Dao hung hăng uy hiếp, cử chỉ của Tiểu Ngư Nhi lập tức ngoan ngoãn, hai tay cam đoan: "Được, ta hứa với ngươi sau này sẽ hiếu thuận ngươi, nếu ai ức hiếp ngươi, ta nhất định sẽ đánh hắn một trận, lột da hắn, rút gân hắn, đem hắn chưng."

Rõ ràng là một tiểu nha đầu, nhưng hết lần này đến lần khác nói ra những lời ngập tràn độc ác. Ánh mắt âm hàn, khiến người khác sợ hãi.

Thanh Dao đập đầu nàng một cái, âm thanh nghiêm túc: " Sau này gọi ta là nương, không cho phép gọi tên ta trước đây, hiện tại ta là Mộc Thanh Dao, mà ngươi là Mộc Tiểu Ngư, nhớ kỹ chưa?"

"Dạ, nương ta nhớ kỹ."

Tiểu Ngư Nhi cười rộ lên, ý cười tràn ra, nguyện vọng rốt cuộc cũng đạt được. Tô Trần tha thứ cho nàng, ác, không, là nương tha thứ cho nàng, bởi vì nàng là Tiểu Ngư Nhi, trên đời không còn Tô Trần và Kiều Nam nữa, chỉ có Mộc Thanh Dao cùng với Mộc Tiểu Ngư.

Mục lục
Ngày đăng: 31/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Ludo Saga - Cờ cá ngựa hay nhất hành tinh

Mục lục