Gửi bài:

Chương 100 - Học nghệ

Mạc Sầu cùng Mạc Ưu đứng ở trước giường, thấy nàng tỉnh lại, sắc mặt lo lắng của hai người cuối cùng cũng trở lại bình thường

"Tiểu thư, người không sao chứ?"

Thanh Dao lắc lắc đầu, xoay người ngồi xuống, quay đầu đánh giá trong phòng ngủ. giản dị mộc mạc, một cái giường, cái bàn, hai ghế ngồi, bên giường còn đặt một bộ y phục nam nhân, phía trên còn treo hai bộ y phục, đây là một căn phòng thập phần nam tính.

"Nơi này là chỗ nào?"

Thanh âm của Thanh Dao có chút khàn khàn, không biết có phải là mấy ngày qua sốt ruột, hay vẫn là quá nóng.

Mạc Sầu còn chưa kịp mở miệng đáp lời, thì cửa phòng hé mở, một thiếu niên xinh đẹp chói mắt giống như ánh mặt trời đi đến, tuổi cùng Mạc Ưu lớn nhỏ như nhau, cũng là bộ dáng mười ba mười bốn tuổi , làn da màu đồng, ánh mắt rất lớn, rất sáng, dường như biết nói, vừa đi vào, đã gặp ba người các nàng, sắc mặt liền có chút khó coi, lãnh trầm xuống đuổi người.

"Tốt lắm, vậy ngươi đã tỉnh lại, mau đi nhanh đi, nếu không ta cũng không có phòng ngủ."

Hóa ra đây là phòng của thiếu niên này, Thanh Dao ngưng mi nghĩ một chút, nhớ rõ Vô Tình kêu thiếu niên này Minh Nguyệt, thực sự giống như mặt trăng sáng tỏ, khiến người ta cảnh đẹp ý vui, tực hồ trong vòng ba thước đều có cảm giác ấm áp.

"Minh Nguyệt, ta muốn gặp Vô Tình công tử."

Thanh Dao không kiêu ngạo không siểm nịnh mở miệng. Nàng tiến vào Vô Tình cốc chính là vì bái sư học nghệ, nếu đã vào được, lại không thể tay không mà quay về.

Minh Nguyệt vừa nghe lời của nàng, trợn to hai mắt, giống như nhìn thấy quái vật vậy, cuối cùng thổi phù một tiếng bật cười, ngang bướng chỉ vào Mộc Thanh Dao.

"Các ngươi còn chưa từ bỏ ý định a, nói cho các ngươi biết , công tử không thể nào nhận các ngươi làm đồ đệ, hắn không thích nữ nhân, vẫn là nhanh lên đi thôi, bằng không nhất định hại ta bị phạt."

Minh Nguyệt cười xong, vẻ mặt nghiêm túc, đều do hắn hôm qua lắm mồm, báo hại hắn phải mang cái phòng nhường lại, ở Đào hoa lâm mở một cái túi vải ngủ qua một đêm, hiện tại xương sống cùng thắt lưng vẫn còn đau, nếu các nàng vẫn không chịu đi, chỉ sợ lại phải tiếp tục ngủ ở trong Đào hoa lâm, công tử cũng sẽ không can thiệp vào việc không quan hệ gì tới mình.

"Nếu ta nói không đi?" Thanh dao dung mạo tươi đẹp, tựa như một đóa hoa trà xinh đẹp, hai tròng mắt hàm chứa ẩn nhẫn kiên định, khóe môi vẽ ra một chút cười khẽ, lại mang theo hương vị nguội lạnh: "Nếu hắn không thu chúng ta, tốt lắm, chúng ta cứ đợi ở chỗ này không đi, dù sao ở đây núi cũng đẹp, hoa cũng đẹp, hoàn cảnh lại tốt, nếu như vẫn ở lại chỗ này cũng tốt đấy!"

Thanh Dao trong lời nói mặc dù nghiêm túc nhưng lại rõ ràng mang theo ý vị xấu.

Mạc Sầu cùng Mạc Ưu sửng sốt, còn chưa từng xem qua bộ dạng này tiểu thư.

Trong phòng ngủ, Minh Nguyệt ngây ngẩn cả người, tựa hồ không nghĩ tới loại tình huống này,khuôn mặt xinh đẹp lướt qua kinh ngạc, theo đó đỏ lên, tức giận chỉ vào Mộc Thanh Dao: "Còn có loại người như thế sao, thậm chí mặt không đỏ tim không đập đòi ở lại chỗ người khác, dù cho ngươi lại ở trong này cũng vô dụng,công tử chắc chắn là sẽ không gặp ngươi, nữ nhân quả nhiên cũng không phải tốt lành gì."

Minh Nguyệt nói xong lời cuối cùng, cơ hồ có điểm phẫn nộ , oán hận dậm chân, âm ngoan trừng mắt nhìn Thanh Dao, Thanh Dao bỗng bật cười, rất lớn tiếng.

Bởi vì chứng kiến Minh Nguyệt kinh ngạc thật thú vị, thiếu niên này mất tự nhiên cùng nói bừa, làm nàng phát hiện một chuyện hay.

Hắn dường như không thường cùng nữ nhân giao tiếp, vậy chủ tử kia cũng là như thế sao?

"Dù sao ta cũng sẽ không đi, nếu Vô Tình công tử không gặp chúng ta, chúng ta liền ở lại trong này."

Mộc Thanh Dao nếu biết nhược điểm của Minh Nguyệt , lại càng bất chấp đạo lí, mấy ngày liên tiếp chịu tra tấn cùng đau đớn, thế nhưng tiêu tan rất nhiều, hiện tại nàng thật là thật tâm thích Vô Tình cốc, mặc kệ bên ngoài lan truyền như thế nào, mọi người ở đây tựa hồ cũng rất đơn thuần.

"Ngươi dám lại ở trong này, ta đem ngươi đuổi ra ngoài."

Minh Nguyệt chán nản. Đỏ mặt tía tai cùng Thanh Dao ầm ĩ lên.

Mạc Sầu cùng Mạc Ưu nhìn bên này, trông bên kia, cuối cùng phát hiện tinh thần chủ tử tốt hơn nhiều, con ngươi hiện lên ánh sáng trí tuệ, cái kia âm ngao tựa hồ đã không có, điều này làm cho nàng rất vui vẻ, cũng không ngăn cản nàng cùng Minh Nguyệt cãi nhau, liền ở một bên xem kịch vui, đôi khi còn phối hợp với chủ tử gật đầu.

"Ngươi đuổi đi, dù sao ta, còn có hai tử trong bụng ta, đều ở trong đây, ngươi đuổi chúng ta đi, hoặc là đánh chết chúng ta, hoặc là kê đơn độc chết chúng ta, tùy ý các ngươi, dù sao có mấy cái mạng cũng như nhau, đến chỗ nào cũng chết, mặc cho các ngươi xử trí."

Thanh Dao nói xong lời cuối cùng, nghĩ đến Mai Tâm đã chết, hốc mắt liền hồng hồng,bộ dáng đáng thương.

Minh Nguyệt trước vẫn còn căm giận trừng mắt nàng, đến cuối cùng thấy hốc mắt nàng đỏ lên, liền có điểm không hiểu, cuối cùng dậm chân một cái, mệt mỏi mở miệng: "Không cùng các ngươi nói nữa, ta đi tìm công tử, còn có người như vậy?"

Hắn nói xong, giống như một trận gió lắc mình liền không thấy.

Trong phòng ngủ ba người líu lưỡi, công phu thật là lợi hại a, Vô Tình kia đến tột cùng có bao nhiêu lợi đây, chỉ nhìn hai thị động thủ hạ của hắn đều lợi hại như thế, huống chi bản thân của hắn.

Thanh Dao quay đầu nhìn Mạc Sầu cùng Mạc Ưu, vẻ mặt nghiêm túc kiên định: "Chúng ta nhất định phải học giỏi võ nghệ, bằng không ở đâu đều bị người bắt nạt, hiện tại chẳng những muốn thật tốt võ nghệ, ta còn muốn thành lập một cái thế lực, thương tổn người của ta, ta sẽ không buông tha."

Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của nàng lạnh tựa khối băng, lạnh lùng theo trong địa ngục nổi lên.

"Vâng, tiểu thư, người yên tâm đi, từ nay về sau , chúng ta nhất định chăm chỉ học tập, tuyệt đối không để người ta lần nữa khi dễ chúng ta."

"Ừ, vậy là tốt rồi, " Thanh Dao thỏa mãn gật đầu: "Quỷ y Vô Tình, bởi vì chán ghét nữ nhân, cho nên chỉ sợ không chịu dễ dàng dạy chúng ta võ công, cho nên chúng ta cần hạ quyết tâm, dựa vào hắn, hơn nữa ta có pháp bảo, " Thanh Dao vỗ vỗ bụng, khóe môi cười ranh ma.

"Chúng ta đã biết, " ba người bàn luận chuyện phải trái ở vô tình cốc , liền an tâm chờ đợi .

Trái lại Minh Nguyệt, ở chỗ Mộc Thanh Dao bên này bị đè bẹp, tức giận đến oa oa kêu to, thẳng hướng phía sau núi mà đi, phía sau núi là một mảnh vườn dược thảo, Vô Tình đang chỉ huy mấy hạ nhân trong cốc sửa sang lại dược thảo, cái nào đúng lúc thì nên thu hoạch, cái nào chưa đến thì một lần nữa nuôi trồng, Thanh Phong đứng ở phía sau hắn, phụ giúp hắn.

Rất xa nghe được tiếng kêu của Minh Nguyệt , Vô Tình liếc mắt nhìn Thanh Phong một cái, quay đầu tiếp tục chỉ huy người khác làm việc, căn bản không để ý tới thanh âm đó.

Thanh Phong trầm ổn, Minh Nguyệt hoạt bát.

Tất cả sinh hoạt thường ngày của Vô Tình, đều là Thanh Phong xử lý, mà Minh Nguyệt cả ngày ở trong cốc quấy rối, thường đem về phiền toái cho chủ tử, bất quá chính là bởi vì có hắn, trong cốc mới có không khí, cho nên tất cả mọi người rất yêu thương hắn.

"Công tử, công tử, tức chết ta."

Minh Nguyệt khi nói chuyện, người đã vọt tới, hai tay chống nạnh, thở hổn hển nói ra tâm trạng

Liếc mắt một cái nhìn lại, chỉ thấy trong vườn thảo dược, mọi người làm chuyện của mọi người , giống như không thấy hắn, càng không có nghe được hắn tiếng nói chuyện, Minh Nguyệt lập tức bị đả kích lớn, chưa từ bỏ ý định mở miệng lần nữa.

"Công tử, công tử, người không nghe ta nói sao?"

"Ta lại không điếc, " Vô Tình lạnh lùng lên tiếng, thanh âm của hắn mang theo một chút hương vị mờ ảo, tuy nhiên nó lại có thể làm yên lòng lòng người, Minh Nguyệt vừa nghe lời của hắn, liền bình tĩnh hơn, bĩu môi nói : "Vậy các ngươi vì cái gì đều không để ý ta?"

"Nói đi, lại có chuyện gì sao?"

Vô Tình hỏi hắn, Minh Nguyệt vừa nghe công tử hỏi hắn , lập tức bỏ đi không thoải mái lúc trước, chính là vừa nghĩ tới chuyện nữ nhân kia ở lại trong cốc, sắc mặt lại khó nhìn, phẫn nộ tố cáo.

"Công tử, người nói còn có người như vậy, nàng nói muốn gặp người, ta nói người không gặp nàng, mời các nàng rời đi."

"Ân, chuyện này làm rất đúng, " Vô Tình gật đầu, cúi người xem xét hai gốc dược thảo bên chân, kiểm tra một chút, ngoắc ý bảo hạ nhân: "Cây thuốc này sinh bệnh, các ngươi cẩn thận tìm xem nguyên nhân là gì?"

"Vâng, công tử, " người nọ tiếp nhận dược thảo trong tay Vô Tình, đứng lên đi kiểm tra.

Minh Nguyệt thấy công tử lại bận rộn công việc, không vui, lại bảo: "Công tử?"

"Ta nghe mà! Ngươi chuyện này làm rất khá, nhưng các nàng đã xuất cốc đi sao?"

Vô Tình phủi phủi bộ quần áo màu trắng, ngồi lại đàng hoàng, nhìn về phía Minh Nguyệt, thật ra hắn đã sớm đoán được, nữ nhân kia chỉ sợ sẽ không dễ dàng xuất cốc, nếu cứ như vậy nhẹ nhàng xuất cốc, chỉ sợ cũng không phải là nàng, nàng thiên tân vạn khổ (*) đi tới vô tình cốc, mạo hiểm bị thực nhân hoa ăn thịt, tính cách như vậy, chỉ sợ không phải Minh Nguyệt nho nhỏ có thể đối phó được.

(*thiên tân vạn khổ: trăm cay nghìn đắng, ý chỉ quá trình làm việc cay đắng, khó khăn)

"Không có, nàng nói người không gặp nàng, nàng không đi, liền lưu lại trong Vô Tình cốc."

Thanh Phong vừa nghe lời nói của Minh Nguyệt, con ngươi hiện lên khinh thường, khinh bỉ mở miệng: "Nếu muốn khiến các nàng xuất cốc rất đơn giản, bằng công phu của ngươi, dù cho mấy lần nữa cũng sẽ tống được các nàng ra ngoài, các nàng còn muốn không đồng ý sao?"

Minh Nguyệt thấy Thanh Phong xem thường hắn, lập tức oa oa kêu to.

"Ta đương nhiên biết, chính là nàng nói, nếu chúng ta muốn cho nàng xuất cốc, hoặc là giết nàng cùng đứa nhỏ, hoặc là độc chết nàng cùng đứa nhỏ, dù sao nàng cũng không ra khỏi cốc, không gặp được công tử, sẽ không đi."

"Hừ, nữ nhân quả nhiên phiền toái, công tử, người xem việc này?"

Thanh Phong sau khi kinh ngạc một hồi, con ngươi lại hiện lên khinh thường, nữ nhân quả nhiên là phiền toái , loại sự tình này cũng làm ra được, may mắn là trong Vô Tình cốc chỉ có nam nhân, một nữ nhân cũng không có, chính là trong vườn dược thảo đến con kiến cũng là giống đực.

"Không cần để ý tới các nàng, cứ để các nàng đợi, một ngày ba bữa cứ theo lẽ thường đưa qua, các nàng nguyện đợi đến lúc nào, liền đợi đến lúc đó."

Vô Tình lạnh lùng lên tiếng, xoay người lăn xe lăn, hướng bên cạnh mà đi, Thanh Phong theo sau,đẩy công tử ly khai vườn dược thảo.

Minh Nguyệt ngơ ngác nhìn công tử đi xa, thật lâu không phản ứng, cứ như vậy sao? Các nàng không đi, ngủ ở trong phòng của hắn, hắn sẽ trú ở địa phương nào a?

"Công tử, buổi tối ta ngủ ở chỗ nào a?"

Thanh âm không đổ ấm của Vô Tình từ rất xa nhẹ nhàng thổi : "Ngủ ở Đào hoa lâm."

"A, không cần a, " Minh Nguyệt kêu lên, hù dọa chim thú bay mất, mà hắn như thế nào cũng không rõ, vì cái gì công tử lại để ba người kia lưu lại, này là hiện tượng chưa bao giờ có trước kia , công tử từ khi nào thì tốt bụng như thế, vẫn để cho các nàng lưu lại.

Minh Nguyệt quay đầu nhìn phía mấy hạ nhân đang thu dọn vườn dược thảo.

"Công tử, gần đây có phải hay không bị cái gì kích thích?"

"Minh Nguyệt công tử, chúng ta không biết, " hạ nhân trăm miệng một lời nói, Minh Nguyệt tự cảm thấy không thú vị, xoay người bay đi, hiện tại hắn muốn phát tiết, mặc kệ người thú gì một người cũng đừng hòng thoát được, đi lại giống như một trận gió, hạ nhân trong vườn dược thảo không khỏi thở dài.

Không biết lại là người nào động vật nào xui xẻo hứng chịu cơn giận của Minh Nguyệt công tử.

Thanh Dao cùng Mạc Sầu, còn có Mạc Ưu trú ở dưới Vô Tình cốc, chậm rãi đã biết một ít tình huống trong cốc.

Vô Tình cốc, liên tiếp nối liền nhau trong núi lớn, phong cảnh như vẽ, hoàn cảnh tuyệt đẹp, trong cốc trừ bỏ Vô Tình, còn có Thanh Phong cùng Minh Nguyệt, hai thị đồng này, động một tí yên tĩnh, được Vô Tình truyền lại võ công , tuy rằng chính là đồng tử, thân thủ lại vô cùng lợi hại, trừ bỏ Vô Tình cùng hai người bọn họ, trong cốc còn có mấy người, mấy người hạ nhân, tất cả đều là nam tử, bình thường phụ trách công việc trong cốc.

Trong cốc, một cái nữ nhân cũng không có, phỏng chừng cả động vật cũng là giống đực.

Quỷ y Vô Tình chán ghét nữ tử, nguyên lai là dự thật, chính là hắn vì sao lại chán ghét nữ nhân ? Bất kể chuyện gì đều có tiền căn hậu quả (nguyên nhân hậu quả), tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ chán ghét nữ nhân.

Bất quá các nàng vào cốc đã vài ngày, cũng không gặp được Vô Tình, thậm chí cả Thanh Phong cùng Minh Nguyệt cũng không thấy, một ngày ba bữa có hạ nhân đưa lên, những người đó hỏi gì củng không biết, các nàng muốn từ miệng bọn họ moi ra chuyện tình tuyệt đối không có khả năngt, cuối cùng chỉ phải từ bỏ, một lần, Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu hoài nghi bọn họ là người câm, bất quá có một lần nghe được người đưa cơm mở miệng.

"Ăn cơm đi."

Lúc ấy dọa các nàng nhảy dựng, nguyên lai những người này không phải người câm a, kia sao có thể quanh năm không nói lời nào đâu, bất quá người ta chỉ nói một câu như vậy, lại tiếp tục không mở miệng.

Trong cốc, im ắng, một chút thanh âm đều không có.

Hoa đào nở tươi đẹp rực rỡ, đào hồng liễu xanh, gió nhẹ thổi qua, hoa đào nhẹ nhàng bay lả tả , rơi đầy đất, xinh đẹp cực kỳ.

Phía trước nhà trừ bỏ rừng đào, ở ngoài hành lang, trồng một ít hoa cỏ, muôn hồng nghìn tía (*),mùi thơm ngào ngạt.

(*muôn hồng nghìn tía: hoa khoe màu đua sắc)

Mặt sau của nhà, có một mảnh vườn dược thảo rất to, bên trong có đủ loại dược thảo kì lạ, theo gió lướt nhẹ, một cỗ mùi dược thảo thơm ngát, ở mặt sau vườn dược thảo, có một hồ nước tròn, làn khói tía mỏng xoáy lên, dường như có làn khí nóng bay lên từ trong hồ, không gió, hồ kia trong suốt tựa như một cái gương,bên bờ dược thảo nhẹ nhàng rơi xuống, nước kia như mang theo một cỗ hương thơm tươi trẻ, chẳng những dễ ngửi, hơn nữa khi tắm rửa , thoải mái cực kỳ.

Có một lần Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu vụng trộm xuống ngâm nước trong chốc lát,nước nóng lạnh thay nhau luân chuyển, cảm thấy giống như mỗi một tấc da thịt đều căng ra, ngay cả mạch máu cũng chìm xuống, lại có thể cảm nhận được máu lưu động, như vậy thanh sạch.

Sau khi ngăm mình tắm xong, toàn thân như giản ra, chưa bao giờ thần thanh khí sảng như thế.

Bất quá Mộc Thanh Dao không dám ngăm lâu, bởi vì trong cốc này, đều là nam tử, chỉ có nàng cùng Mạc Sầu hai nữ tử, nếu như bị người ta bắt gặp được sẽ rất xấu hổ a.

Nhưng mà cho tới bây giờ, ngoại trừ mấy người hạ nhân kia ra, các nàng ai cũng chưa gặp được!

Sau giờ ngọ, buổi trưa Thanh Dao tỉnh ngủ, mở to đôi mắt đầy sương mù nhìn hoa đào ngoài cửa sổ, một cảm giác buồn bã bỗng nhiên xông lên đầu, không khỏi thở dài một hơi, Mạc Sầu ôm Tiểu Hồ Ly từ bên ngoài đi tới, quan tâm hỏi: "Chủ tử, làm sao vậy?"

"Bọn họ căn bản là không để ý tới chúng ta, làm sao bây giờ đây?"

"Không để ý tới cũng được, chúng ta vẫn cứ ở chỗ này, dù sao ở đây tựa như thế ngoại đào nguyên, ở cũng rất thoải mái."

Mạc Sầu cùng nàng giống nhau, từ từ đã bắt đầu thích cái chỗ này, bởi vì nơi này không có lục đục với nhau, cũng không có giết chóc thị máu, có chăng chỉ là sự ôn hoà, tuy rằng những người đó không gặp mặt các nàng, thế nhưng cũng không làm khó các nàng, như vậy là đủ rồi.

Mạc Sầu vừa dứt lời, Mạc Ưu từ bên ngoài đi tới, vẻ mặt hưng phấn.

Hai ngày nay không thấy được bóng dáng của hắn đâu, không nghĩ tới vừa xuất hiện, lại mang khuôn mặt cao hứng như vậy, Mạc Sầu kỳ quái nhíu mày: "Mạc Ưu, ngươi thế nào cao hứng như thế?"

"Hai ngày nay biết ta đi không?" Mạc Ưu thần bí mở miệng, lập tức không đợi Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu suy đoán, hắn đã sớm nóng ruột nói ra: "Ta từ trước đến nay cùng Minh Nguyệt kia kết giao tình cảm, tiểu tử kia cuối cùng cũng không bài xích ta, vì thế ta liền từ lời nói của hắn, rốt cuộc cũng nghe được một ít chuyện."

Mộc Thanh Dao vừa nghe lời của hắn, lập tức có hứng thú.

"Nghe được cái gì?"

"Vô Tình công tử mỗi ngày sau giờ ngọ thích ở đào hoa lâm đánh đàn, tiểu thư sao không đi gặp hắn."

Mạc Ưu hắc đồng trông suốt loé sáng, hưng phấn thở phì phò, Mạc Sầu nghe xong lời nói, ngẩng đầu xuyên thấu qua song linh nhìn đào lâm ngoài cửa sổ, khẽ nhướng mài có chút khó tin.

"Không thể nào, vì sao chúng ta nghe không được tiếng đàn?"

Đúng vậy, các nàng chỗ ở ngay bên cạnh rừng đào, vì sao các nàng cho tới bây giờ cũng không nghe thấy có người đánh đàn ở bên trong đây?

"Không phải, trong rừng đào có bày trận pháp, chỉ tiến vào đào lâm mới có thể nghe được tiếng đàn, bên ngoài căn bản nghe không được, hình như ngăn cách thanh âm."

Mạc Ưu nói xong, Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu lập tức hai mắt sáng lên: "Thật là trận pháp lợi hại a!"

"Tốt, chúng ta tiến vào đào hoa lâm tìm tòi xem, chỉ cần hắn ở trong rừng đào, ta nhất định làm cho hắn thu chúng ta làm đồ đệ, " Mộc Thanh Dao nhấc áo ngủ bằng gấm trên người lên, xuống giường sửa sang lại một chút quần áo, dẫn Mạc Sầu cùng Mạc Ưu đi ra phòng ngủ.

Chỉ thấy sau giờ ngọ ánh nắng một mảnh ấm áp, tháng ba là mùa đẹp nhất, hoa đào nở rất tươi đẹp, cây cỏ xanh tươi, ở ngoài lan can, chim tước cất lên tiếng hót, thanh thúy dễ nghe.

Gió nổi lên, hoa đào rơi, nhưng mà không có tiếng đàn, bốn phía chỉ một mảnh mờ mịt.

Mộc Thanh Dao nhìn lướt qua Mạc Sầu cùng Mạc Ưu.

"Các ngươi ở tại chỗ này, ta đi vào."

"Tiểu thư, cẩn thận một chút, " Mạc Sầu dặn dò, trong đào hoa lâm có trận pháp cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là Vô Tình, chỉ cần tiểu thư không làm cho hắn tức giận , thì không có việc gì: "Ngươi đừng chọc hắn."

"Ta biết."

Thanh Dao nở nụ cười, làm đôi mài cong cong, đôi mắt chứa ánh sáng ngọc, tuy rằng hoa đào xán lạn, nhưng nàng cũng là một đóa ra tươi đẹp nhất, thân hình nhúng một cái, người đã vào trong rừng.

Quả nhiên vừa vào bên trong, liền nghe được tiếng đàn miểu miểu vang xa, cửu khúc thập bát chuyển, động lòng người đến cực điểm, nàng còn chưa từng có nghe qua tiếng đàn êm tai như thế, mặc dù có đàn của Tây Môn Tân Nguyệt, còn có tiếng tiêu của Mộ Dung Lưu Tôn, thế nhưng so với tiếng đàn đang phát ra này, tựa hồ cũng còn kém một chút, đàn này lôi cuốn xúc động lòng người, tựa như mang theo một cỗ ma lực, nó vui ngươi cũng vui, nó buồn, ngươi càng nước mắt lã chã rơi, Thanh Dao ở trong rừng giẫm chân tại chỗ đi qua.

Cây đào bỗng nhiên chuyển động, hoa đào khắp trời bỗng mang theo kình phong sắc bén đánh qua đây, nàng thầm kêu một tiếng không tốt, người đạ nhảy lên, thế nhưng hoa đào kia dường như có linh tính, nó theo sát ngươi bay lên tới giữa không trung, bao quanh quấn quít lấy ngươi, cho ngươi cảm thấy hít thở không thông, còn mang theo một cỗ sát khí.

Bỗng nhiên tiếng đàn đổi nhịp, tựa như suối trong chảy qua núi cao, sạch sẽ, tẫn trừ sát khí, hoa đào tứ tán, trên không trung bay lượn.

Nàng bình tĩnh nhìn lại, bên trong hoa đào bay lả tả, một người ngồi ở trong rừng, bàn tay trắng nõn đang gảy đàn, chuyên tâm mà chăm chú, đôi mắt khẽ nhắm hờ, tóc đen dài như mây trút xuống vai, hai hàng lông mài như vầng trăng non, da thịt thắng tuyết, mặc dù thấy không rõ ánh sáng trong suốt rực rỡ trong đôi mắt hắn, nhưng vẫn làm cho người ta chấn động, một người sao lại có thể có khí chất thần tiên như vậy, tựa như dòng nước từ trên Thiên Sơn chảy xuống, càng giống như một đóa tuyết liên, đẹp đến khuynh thành tuyệt tươi đẹp, nhưng không nhuộm một điểm khói lửa trần thế.

Thanh Dao thấy chuyên chú, tán thưởng, tựa hồ như quên mất mục đích của chính mình, chỉ lo thưởng thức một mỹ cảnh trước mắt, thật giống như một bức họa.

Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu lên, con ngươi bắn ra ánh sáng khiếp người, giống như mây đen bay ra khỏi ánh trăng, ánh sáng nó trong suốt không có một tia tạp niệm nào, liền như vậy bình tĩnh nhìn nàng.

Tiếng đàn từ từ, mông lung uyển chuyển trở thành hàm xúc, bỗng triền miên đa tình hẳn lên, Thanh Dao tinh thần có chút hoảng hốt, tựa hồ như nhìn thấy Mai Tâm đang đứng ở trước mặt nàng, thản nhiên tươi cười, tiểu thư, ngươi tới gặp ta sao.

Thanh Dao hài lòng nở nụ cười, vươn tay muốn đi lôi kéo Mai Tâm đang đi phía trước mặt, trong miệng vô ý thức lẩm bẩm: "Mai Tâm, đừng đi, ngươi không phải nói muốn hầu hạ tiểu thư cả đời sao?"

Tiếng đàn bỗng nhiên vang lớn lên rồi, đình chỉ.

Vạn vật trở nên vắng vẻ, Mộc Thanh Dao đột nhiên rùng mình một cái, cả người phục hồi tinh thần lại, mờ mịt nhìn nam tử xuất trần đang ngồi ngay ngắn ở xe lăn, vẻ mặt hắn diện vô biểu tình , nhàn nhạt mở miệng.

"Ngươi nhập ma."

Mộc Thanh Dao mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nếu không có hắn lưu cho nàng một mạng, chỉ sợ lúc này nàng đã lao tới hoàng tuyền, tiếng đàn này lại mang theo sát khí mạnh như thế, chỉ sợ là một ma cầm mê hoặc tâm trí con người.

"Cám ơn ngươi."

Mộc Thanh Dao nhợt nhạt mở miệng, trong ánh mắt vẫn là chấp nhất, nghiêm túc nhìn hắn, rồi không đợi hắn nói chuyện, xoay mình quỳ xuống đất: "Xin thu nhận chúng ta làm đồ đệ đi."

Vô Tình lẳng lặng nhìn nàng, thanh lịch đạm bạc, ánh mắt lạnh lùng, tuy rằng nàng quỳ, thế nhưng lại làm cho người ta nhìn không thấy sự thấp kém, ngược lại cao quý ngang tàng ngạo nghễ, khí chất sáng trong, đẹp như lan, hình như trong sơn cốc này cây hoa lan là loài có linh khí nhất, đồng thời cũng làm cho người ta nhìn không thấu, hằn không tự chủ được hoang mang, nàng rốt cuộc có cái dạng huệ chất lan tâm gì.

Bất quá, hắn trước đây đã nói qua, kiếp này không cùng nữ tử có bất kỳ liên hệ gì, nên dù cho cho phép các nàng ở lại trong cốc, cũng tuyệt đối không dạy nàng bất kỳ thứ gì.

"Ta không thu đồ đệ."

Vô Tình thanh âm vừa vang lên, Mộc Thanh Dao còn muốn nói thêm gì nữa, thế nhưng trước mắt không có gì để nói cả, trích tiên nam tử kia, còn có đàn của hắn, trong rừng đào, gió nhẹ thổi qua, tạo ra tiếng vang sàn sạt.

Mộc Thanh Dao ngang tàng ngạo nghễ hướng giữa không trung kêu lên.

"Tốt, Vô Tình, ta liền xem ngươi rốt cuộc có bao nhiêu vô tình, ngươi không dạy ta, hôm nay ta liền quỳ chết tại đào hoa lâm này, thế nhân đều nói ngươi thị máu thành ma, thì ngươi cũng sẽ chẳng quan tâm thêm một dòng máu nhuộm hoa đào, nhất định càng nó sẽ càng thêm xinh đẹp?"

Nàng biết hắn nghe thấy, nói xong liền không hề nói nữa, không phát thêm lời nào chỉ yên lặng quỳ.

Bên ngoài rừng đào, Mạc Ưu cùng Mạc Sầu đợi hết cả buổi trưa, cũng không thấy được chủ tử đi ra từ đào hoa lâm, trong lòng hoảng hốt, lập tức cũng bất chấp mệnh lệnh của nàng, chẳng lẽ chủ tử gặp độc thủ của Vô Tình , nếu như nàng thực sự xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không sống nữa, hai người nhìn nhau, thân hình song song nhảy lên, lọt vào đào lâm.

Trong đào hoa lâm, yên tĩnh đến kỳ lạ, một điểm âm hưởng cũng không có.

Mạc Sầu cùng Mạc Ưu theo đào lâm đi vào, lại không gặp phải bất luận cái gì cổ quái, nguyên lai Vô Tình đã rút đi trận pháp, cũng rút lui khói độc.

Rất xa, hai vị này nhìn thấy thắt lưng chủ tử rất thẳng tắp, quỳ gối trong đào lâm vẫn không nhúc nhích, hù doạ hai người sắc mặt đại biến, rất nhanh tiến lên: "Tiểu thư, ngươi làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

"Ta gặp được hắn, nhưng hắn không thu chúng ta làm đồ đệ, ta ở đây cược, cược hắn rốt cuộc có bao nhiêu vô tình, thế nhân đều nói hắn thị máu thành ma, thế nhưng ta cho rằng, hắn thật ra là kẻ sạch sẽ nhất thế gian này, nếu như ngay cả hắn cũng vô tình như vậy, thì ta chết lấy thân chôn trong hoa đào, có cái gì không được chứ?"

Thanh Dao bi tráng nói xong, thần sắc lạnh lùng.

Mạc Sầu cùng Mạc Ưu hai tròng mắt đồng thời nhìn phía bụng chủ tử, đã hơn năm tháng mang thai, bởi vì nàng ăn rất ít, hơn nữa bôn ba không ít, nên làm cho mình gầy đi, nhưng cũng nhìn thấy bụng đã rất lớn, nếu chủ tử quyết tâm liều chết , như vậy các nàng cùng nàng ấy chịu chung vậy.

"Chủ tử, chúng ta quỳ với người, nếu như bọn họ thực sự vô tình như vậy, nô tỳ cùng với chủ tử chết ở đây lấy thân vùi trong hoa đào, như vậy cũng rất tốt, ít nhất hồn phách có thể dựa vào nhau, sau này đào lâm chính là rễ của ta, hồn của ta."

Mạc Sầu chém đinh chặt sắt mở miệng, Mạc Ưu trầm ổn gật đầu, hai người đồng loạt quỳ xuống.

Đêm càng sâu, sương sớm lạnh mỏng, làm ướt cả hoa đào, làm ướt cả tóc, làm ướt cả quần áo, cảm giác lạnh lẽo sũng ướt da thịt, đến thấu xương, Thanh Dao bỗng nhiên đánh mấy cái rùng mình, quỳ nửa ngày, bụng dĩ nhiên khó chịu hẳn, mồ hôi lạnh theo y phục chảy xuống, tay không tự chủ sờ lên bụng, thở phì phò không ngừng đối với cục cưng trong bụng nói.

"Cục cưng, hãy theo mẫu thân chịu đựng, mẫu thân tin trực giác của mình, hắn tuyệt đối không phải người vô tình, hắn nhất định sẽ dạy chúng ta, chỉ có nương học được tuyệt thế võ học, mới sẽ không bị người ta hiếp đáp."

"Tiểu thư, người đừng nói chuyện, nói chuyện tiêu hao khí lực."

Mạc Sầu đau lòng mở miệng, nhìn bóng lưng tiểu thư, thấy rõ ràng quần áo của nàng đã dính vào trên thân thể, thế nhưng nàng vẫn như cũ ngang tàng ngạo nghễ quỳ thẳng, nhìn thấy cảnh này, Mạc Sầu không khỏi càng dùng sức thẳng thân thể mà quỳ.

Đêm càng ngày càng sâu...

Bên trong phòng ngủ lịch sự tao nhã, có một nam tử đang ngồi ngay ngắn ở trên xe lăn, đôi mắt khẽ nhắm, gương mặt như tinh điêu tế mài, mặc dù không có bất luận biểu tình gì, thế nhưng nếu cẩn thận tỉ mỉ quan sát, vẫn sẽ phát hiện một chút đầu mối, lông mi của hắn thật dài, thỉnh thoảng phe phẩy, cho thấy tâm thần của hắn không yên, mất đi sự lãnh khốc ngày xưa .

Bên trong rất yên tĩnh, Thanh Phong vẫn không nhúc nhích đứng ở bên cạnh chủ tử.

Tối nay, chủ tử tâm tình có chút không yên, đây là hiện tượng chưa bao giờ có, dù cho giết người, hắn cũng chưa bao giờ có bất luận biểu tình gì, hay không yên ổn, nhưng bây giờ lại có chút khác thường, ánh mắt của Thanh Phong trở nên sâu thẳm, đây rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu?

Đúng lúc này, cửa bị một lực mạnh đẩy ra.

Minh Nguyệt từ bên ngoài chạy vội vào, vẻ mặt không đành lòng: "Công tử, các nàng vẫn còn quỳ, nếu tiếp tục như vậy chỉ sợ?"

"Ngươi lại nhiều chuyện rồi" Thanh Phong nhìn cử động của Minh Nguyệt, con ngươi hiện lên âm độc, giận trừng hắn liếc mắt một cái, không thấy được chủ tử tâm thần không yên sao? Hắn còn ở nơi này sinh sự.

"Các ngươi đều đi ra ngoài đi, " thanh âm lạnh lùng không có bao nhiêu nhiệt độ vang lên.

Thanh Phong cùng Minh Nguyệt không nói cái gì nữa, chủ tử đã nổi giận, chỉ cần hắn tức giận, bọn họ cũng không dám nói thêm cái gì, tuy rằng Minh Nguyệt luôn luôn lỗ mãng, nhưng chủ tử nếu như nổi giận, hắn đã sẽ dịu ngoan hơn.

Hai người lui xuống, một phòng lành lạnh, Vô Tình đột nhiên mở mắt ra, nhìn mặt trăng phía ngoài cửa sổ, trong lòng bắt đầu khơi lên mạch suy nghĩ lành lạnh, nàng rốt cuộc vì sao kiên trì như vậy ? Thật là vì học nghệ sao? Đáy lòng đột ngột hiện lên tức giận, nàng cũng biết, làm như vậy sẽ bị thương đứa nhỏ trong bụng , đứa nhỏ đâu có tội tình gì?

Thế gian vì sao có cha mẹ không chịu trách nhiệm như vậy, nghĩ đến đây, Vô Tình xoay mình phát cuồng đứng lên, bàn tay thon dài bạch tích giơ lên, trong phòng ngủ có tiếng leng keng phát ra, rất nhiều thứ bị đánh nát...

Trời không rõ, Thanh Dao sẽ nhanh chóng không trụ được nữa, thân thể lạnh quá, hàm răng run lẩy bẩy, sương mù làm ướt cả y phục, tựa như từ trong nước đi ra.

Các nàng ba người một đêm không ngủ, còn có một người một đêm cũng không ngủ, lúc hừng đông, rốt cục vẫn phải nhịn không được xuất hiện.

Ánh mắt từ trên cao nhìn xuống nàng, cắn răng lạnh lùng hỏi nàng: "Vì sao không bảo vệ đứa nhỏ, chẳng lẽ ngươi không biết làm như vậy sẽ bị thương đến đứa nhỏ sao?"

Thanh Dao ngẩng đầu nở nụ cười, tay không tự chủ chạm đến bụng, mâu quang nhu hòa vạn phần.

"Thiên hạ rất nhanh sẽ loạn, ta học võ cũng là vì cho hắn an bình, chỉ có chính mình đủ mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ tốt cho hắn cùng bản thân."

"Vì sao khẳng định ta sẽ dạy ngươi, thế nhân không phải nói ta thị máu thành ma sao?" Trong ánh mắt đẹp của hắn hiện lên sự phức tạp, mê man, nếu tất cả mọi người nói hắn thị máu thành ma, vì sao nàng không sợ hắn, còn tin tưởng hắn nhất định sẽ dạy nàng tập võ?

"Bởi vì ta tin hai mắt của mình, ngươi là người thiện lương, trên đời này, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta liền tin ngươi, chỉ có ngươi mới có thể giúp đỡ ta."

Nàng nói, trên mặt càng rạng rỡ, khóe môi hiện lên ý cười, nhưng bởi vì quỳ một đêm, cũng đã không chịu nổi, mà nghiên người ngã qua một bên, thẳng tắp ngã vào chân của hắn, dung nhan thanh tuyệt như tiên của hắn chợt thay đổi, chấn động cực kỳ, hắn vẫn cho là tất cả mọi người sợ hắn, xem hắn là ma quỷ, không nghĩ tới lại có người nói hắn thiện lương, thực sự là cảm giác kỳ quái, một đôi thon dài tay khống chế không được cảm xúc sờ vào gò má trên mặt của nàng, quả nhiên là nóng hổi, làm hắn hoảng sợ, hướng hai người phía sau nàng mệnh lệnh.

"Lập tức đem nàng dìu vào đi thôi."

"Dạ, công tử, " Mạc Sầu cùng Mạc Ưu thở dài một hơi, chậm rãi đứng lên, quỳ một đêm, bọn họ tay chân đều đã tê rần, phải nhúch nhích mạnh người, mới khôi phục lại, rất nhanh vươn tay đỡ lấy thân hình chủ tử, chỉ thấy nàng quanh thân đốt nóng, trên người thật giống như vừa bị nước rửa qua, cả người ướt sũng, mà bọn họ cũng không ngoại lệ, cũng may, bọn họ hoàn thành một việc.

Vô Tình tựa hồ đã chịu thua, xem ra tiểu thư không uổng phí công sức.

Thanh Dao sốt cao rất nhanh khỏi, cục cưng trong bụng cũng được an thai, không có gì đáng ngại, các nàng thật cao hứng, Vô Tình rốt cuộc đã chịu thua, thế nhưng từ sáng sớm hôm xảy ra chuyện đến nay, bọn họ vẫn như trước không nhìn thấy bóng dáng của hắn đâu.

Thanh Dao không khỏi thất vọng, suy đoán, chẳng lẽ Vô Tình thay đổi chủ ý, nghĩ đi nghĩ lại điều này rất có khả năng, nàng ở trong lòng không chỉ một lần mắng hắn tiểu nhân, bất quá cuối cùng phải từ trong miệng Minh Nguyệt mới biết được, Vô Tình cùng Thanh Phong xuất cốc.

Hắn quả nhiên xuất cốc, cũng không nói một tiếng nào, liền xuất cốc.

Thanh Dao tức giận mấy ngày, cuối cùng cũng bình tĩnh lại rồi, thế nhưng Minh Nguyệt thì không như thế, bởi vì công tử đem hắn lưu ở trong cốc cùng... nữ nhân này, làm hại hắn không được xuất cốc đi chơi, tâm tình kiamiễn bàn có bao nhiêu buồn bực, vì sao mỗi lần hắn đều phải làm loại chuyện này, hiện tại là tồi tệ nhất, phải hầu hạ nữ nhân.

Thanh Dao các nàng ở trong cốc, ăn được ngon uống được tốt, hơn nữa không có một chút lục đục nào với nhau, cuộc sống hàng ngày tạm ổn và trôi qua hết sức dễ chịu, dĩ nhiên nuôi nàng cũng mập một ít, sắc mặt hồng nhuận phát sáng, càng phát ra dễ nhìn.

Một tháng sau, Vô Tình đã trở về.

Trở lại, liền phân phó Thanh Phong gọi ba người các nàng đi chính sảnh, trên khuôn mặt dễ nhìn như trích tiên, vẫn không có gì biểu tình như trước, chỉ nhàn nhạt mở miệng.

"Ta nói rồi không thu đồ đệ, thế nhưng ngươi đã các muốn học, cũng đã vào vô tình cốc, chúng ta xem như có duyên, ta liền truyền cho mỗi người các ngươi công phu như nhau."

Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu còn có Mạc Ưu, ba người nhìn nhau, lập tức trong lòng vui sướng, đang chuẩn bị quỳ xuống thì ngồi ở chính sảnh Vô Tình khoát tay, ba người chỉ cảm thấy một cổ cường đại nội lực phát ra, đến thân thể các nàng, có thể làm cho các nàng không thể động đậy.

"Cám ơn Vô Tình công tử."

Ba người chỉ phải dùng miệng cảm tạ, Vô Tình vẫn chưa cùng các nàng nói thêm cái gì, mấy ngày nay, các nàng cũng biết tính cách Vô Tình, không thích nhiều lời, cá tính lạnh lùng.

Chỉ thấy hắn thân thể cử động, Thanh Phong lập tức ăn ý thúc xe đẩy hắn ra khỏi chính sảnh, theo hướng bên phải hành lang, đi thẳng đến trước một mặt tường, chỗ đó, nhìn qua đều là đá, một điểm khe hở cũng không có, thế nhưng vô tình đưa tay xoay vài cái, chỉ thấy một thanh âm ầm ầm vang lên, lại xuất hiện một cửa đá, cửa đá nữa đóng nữa mở, Thanh Phong đẩy Vô Tình đi vào, chỉ thấy bên trong cửa đá có một cái động và một sườn dốc thật dài vẫn xuống phía dưới.

Dưới đất, thậm chí có một Tàng Bảo Các, trên kệ cao to, bày đầy đủ các loại binh khí, còn có bí quyết võ học.

Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu còn có Mạc Ưu, hưng phấn đến con ngươi phóng đại, hô hấp đều khó khăn, hai mắt ngắm trái ngắm phải, cuối cùng rốt cuộc nhịn không được chạy tới, phát ra một tiếng hoan hô.

"Trời ạ, Tàng Bảo Các thật lớn a, nhiều binh khí như vậy, còn có võ học bí quyết."

Thanh âm của Vô Tình lãnh mị vang lên: "Các ngươi mỗi người có thể chọn một thứ, cái nào cũng như nhau, luyện xong sẽ trở thành cao thủ đứng đầu trong chốn giang hồ."

Mạc Sầu cùng Mạc Ưu hai mắt bốc hỏa, sớm hưng phấn vọt tới, từ trước ra đến mặt sau, rồi từ mặt sau ra đến mặt trước, bất kể là vũ khí, hay bí quyết võ học, cũng làm cho người ta yêu thích không buông tay, hơn nữa mỗi một thứ nhìn qua đều là thứ tốt, làm cho người ta khó quyết định là lấy hay bỏ.

Ngược lại, Mộc Thanh Dao thì bình tĩnh nhiều lắm, không vội không nóng, con ngươi hiện lên mũi nhọn, từ từ đi qua đó, tỉ mỉ tìm kiếm, đáy lòng nàng có chút tính toán, nếu như mọi thứ đều như nhau chỉ lấy một thứ là có thể trở thành cao thủ đứng đầu trên giang hồ, như vậy nếu học hai thứ chẳng phải là khó có địch thủ sao, xem ra vẫn học hai thứ tốt hơn, bất quá, Vô Tình sẽ đồng ý sao?

Từng bước một dời qua, bỗng nhiên giữa một rừng binh khí một ánh sáng phát ra từ chiếc vòng màu bạc hấp dẫn tầm mắt của nàng, cái vòng tay kia hình tròn, mặt trên có điêu khắc hoa văn tinh tế, một trang sức như vậy thì có tác dụng gì, làm sao mà trở thành vũ khí được? Thanh Dao cầm lên, nhìn trái nhìn phải, thực sự là càng xem càng thích, vòng bạc này làm cho người ta khó lòng phòng bị, tối đa họ cũng chỉ nghĩ là một món đồ trang sức mà thôi, ai mà biết đây là một món vũ khí đâu, bất quá nó rốt cuộc lợi hại ở chỗ nào?

Mộc Thanh Dao cầm cái vòng bạc kia, cười rạng rỡ nhìn ba người đối diện nói: "Vật này có chỗ lợi hại gì?"

"Đây là ám khí vô cùng lợi hại, chỉ cần sử dụng cho tốt, một chiêu tức trúng" Vô Tình tiếng nói vừa dứt, trong tay hắn Thiên tàm ti đã bay ra ngoài, nhẹ nhàng cuốn lấy vòng bạc trong tay Mộc Thanh Dao, vòng tay đó liền rơi xuống trên tay của hắn, chỉ thấy hắn giơ tay lên, vòng bạc kia bậc ra ra ngoài, lại thành hình dạng một đóa liên hoa, cánh hoa là lưỡi dao bạc sắc bén, trên không trung vang lên thanh âm sưu sưu, mang theo sức mạnh uy hiếp, binh một tiếng, cấm sâu vào hòn đá cứng rắn như sắt.

Chiêu thức ấy làm tâm thần Mộc Thanh Dao nhộn nhạo, thật là ám khí lợi hại, chỉ một động tác đơn giản liền đánh sâu vào hòn đá, nếu như đó là đầu người, thực sự là đâm còn dễ dàng hơn so với thức ăn, lập tức trên mặt hiện lên ý cười, người khác chỉ cho rằng nó là một chiếc vòng bạc, có ai biết là ám khí trí mạng đâu?

Vô Tình thấy nàng thoả mãn, liền vận lực một cái, cách không phát lực, ám khí kia trên tay của hắn chớp mắt đã nhẹ nhàng ném qua, liền rơi xuống trên tay của Mộc Thanh Dao, Mộc Thanh Dao nhìn vòng bạc trên tay thật là một kiện trang sức đẹp, mà Minh Nguyệt ở một bên đã sớm từ trên kệ mang xuống bí quyết luyện ám khí , đưa tới.

"Cẩn thận học đi, ngươi nhất định sẽ trở thành cao thủ ám khí."

"Ừ " Thanh Dao gật gật đầu, lúc này Mạc Sầu cùng Mạc Ưu mỗi người cũng đã tìm được một võ học bí quyết, một người là kiếm thuật chính tông, một người là tâm pháp bí quyết, Vô Tình nhìn sang, chậm rãi phân phó Minh Nguyệt cùng Thanh Phong ở phía sau : "Đến đây, các ngươi làm mẫu một chút."

"Dạ, công tử, " hai người lĩnh mệnh, không nói thêm cái gì nữa, nếu mọi người đều đã chọn xong, Vô Tình liền dẫn người chuẩn bị rời đi, ai ngờ Mộc Thanh Dao không biết từ nơi nào tìm được một quyển võ học bí quyết khác.

Cầm ma, đúng là một quyển cầm phổ, không hiểu vì sao, nàng vừa nhìn thấy bản cầm phổ này liền thích vô cùng, không biết là bởi vì bộ dáng đánh đàn xuất trần không nhiễm bẩn của người kia, hay vẫn là đáy lòng nàng thích đánh đàn.

"Ta còn muốn học thứ này."

Nàng tiếng nói vừa dứt, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt sắc mặt đã có chút khó coi, mặt đồng thời trầm xuống, bọn họ đã biết nữ nhân này không phải dễ dàng thoả mãn như vậy mà, nên không đợi công tử mở miệng, Minh Nguyệt liền cướp trước một bước: "Không được, ngươi đã chọn ám khí, lại còn muốn học cầm ma, huống chi cầm ma không phải ai muốn học là học, ngoại trừ công tử, chúng ta còn không có học đâu!"

Minh Nguyệt thật là tức a, sắc mặt âm ngao, bất quá nói thật ra, hắn căn bản không muốn học cầm ma, bởi vì nó đòi hỏi sự kiên trì không gì sánh được, mà khuyết điểm của hắn chính là kiên trì, nhưng là mình không học là một chuyện, bị người ta học được lại là một chuyện khác.

Cầm ma, là võ học bá đạo nhất thế gian, là một môn công phu có lực sát thương rất mạnh, bình thường công tử cũng không dùng võ học này.

Không nghĩ tới nữ nhân này có ánh mắt sắc bén thấy được, hơn nữa lại mang vẻ mặt tình thế bắt buộc, ngay cả người luôn luôn trầm ổn như Thanh Phong cũng không vui.

"Không được, ngươi đã chọn một thứ rồi, thì cũng chỉ cho học một thứ thôi."

"Ta muốn học hai thứ, bằng không không đủ dùng, " Thanh Dao thái độ rất kiên quyết, ánh mắt trong trẻo không nhìn Thanh Phong cùng Minh Nguyệt, mà bình tĩnh nhìn chằm chằm Vô Tình, vẻ mặt ngang tàng ngạo nghễ, không cho một chút cơ hội thương lượng nào, Vô Tình đáy lòng thở dài, chẳng biết tại sao, chỉ cần nàng bày ra bộ dạng này, thì việc này chính là ván đã đóng thuyền, dù cho hắn không đồng ý, nữ nhân này nhất định sẽ giở trò không đi ra khỏi Tàng Bảo Các.

Chẳng lẽ hắn thật sự phải giam nàng một lần sao, lần trước thiếu chút nữa không làm hại nàng mất đi đứa nhỏ, lúc này đây nếu như hắn không đồng ý, chỉ sợ bi kịch kia lại tái diễn.

Vô Tình lông mi thật dài chớp hai cái, đôi mắt sắc bén như đao, sắc mặt vốn đang băng hàn, đến cuối cùng cũng mềm mại một ít, nhàn nhạt mở miệng: "Đừng quên trong bụng ngươi có đứa nhỏ, căn bản không có thể nào học cái này."

"Ta hiện tại không học, không có nghĩa là sau khi sinh đứa nhỏ không thể học."

Thanh Dao nghe ra trong lời Vô Tình đã mềm hoá lại, nên nàng đã sớm đem cầm phổ kia nhét vào trong lòng, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt há mồm líu lưỡi, nhìn công tử, rồi lại nhìn vẻ mặt đương nhiên của nữ nhân kia, cuối cùng nhìn nhau, một cỗ không nói nên lời tràn đầy ở trong lòng.

Công tử sẽ không thích người ta chứ, không phải vẫn chán ghét nữ nhân sao? Trước đây đối với nữ nhân vẫn rất hận, vì sao lúc này lại khác lạ như thế?

"Đi thôi."

Vô Tình một tiếng mệnh lệnh, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt tuy rằng không cam lòng, đáng tiếc cũng không có cách nào thay đổi chuyện hiện thực như đinh đóng cột này.

Mộc Thanh Dao nữ nhân kia, không chỉ cầm ám khí phổ, mà còn lấy cầm ma, trời ạ, nếu quả thật bị nàng ta luyện thành, rồi hạ sơn, thật không biết trong thiên hạ sẽ loạn thành bộ dáng gì nữa, bất quá nữ nhân này sẽ không giết người lung tung chứ, hai người suy đoán xong, cuối cùng cũng lười suy nghĩ nữa, cầm ma kia cũng không phải tất cả mọi người đều có thể luyện thành, hơn nữa, nó cần một cây đàn tốt, mà đàn tốt thì khó có được, ngoại trừ công tử cho phượng vĩ cầm!

Nghĩ đến đây một, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt đáy lòng song song hiện lên bất an.

Công tử, ngàn vạn lần không nên đem phượng vĩ cầm đưa cho nữ nhân kia mới tốt, bằng không chỉ sợ thiên hạ sẽ đại loạn thật.

So với sự lo lắng của Thanh Phong cùng Minh Nguyệt, Thanh Dao thì thập phần cao hứng, bởi vì nàng biết mình đoạt được hai kiện thứ này đều là bảo bối, trên tay ám khí cùng cầm phổ.

Từ đó ba người bắt đầu tập võ, Mạc Ưu cùng Mạc Sầu công phu căn bản vốn rất tốt, hơn nữa các nàng chọn bí quyết cũng là sở trường của mình, bởi vậy rất nhanh liền thuận buồm xuôi gió, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt cũng vui vẻ vì được thanh nhàn.

Về phần Thanh Dao, do Vô Tình tự mình dạy, nguyên nhân là bởi vì nàng mang thai , vì thế ngay từ đầu không thể tập cầm ma, mà chỉ tập một ít tâm pháp, tu luyện để tăng nội lực của mình, thuận tiện luyện một chút ám khí, đương nhiên đều là những động tác nhỏ, không thể có những động tác quá lớn.

Thanh Dao công phu mặc dù do Vô Tình chỉ dạy, nhưng đa số thời gian, nàng đều nhìn không thấy người của hắn, chỉ dựa theo hắn phương án hắn đã sắp đặt trước mà tiến hành, mỗi ngày luyện tập một giờ tâm pháp, một giờ ám khí, cuối cùng là ra phía sau ngâm một giờ trong suối lạnh.

Nguyên lai dòng nước suối lạnh này, có rót rất nhiều dược thảo, làm cho người ta nội lực tăng thêm, bất quá nó không thích hợp để ngâm quá lâu, mỗi ngày chỉ có thể ngâm một giờ, nếu như quá một giờ thương tổn rất lớn đối tiểu hài tử, tất cả đều lấy đứa nhỏ làm trọng.

Mặc dù như vậy, nửa tháng gần đây, Thanh Dao cũng cảm nhận được quanh thân của mình khí lưu không giống với ngày xưa, hơi thở hít vào thở ra, hơi thở hồn hậu hữu lực nhiều lắm, hơn nữa tinh lực sự dư thừa.

Tâm pháp kia càng luyện càng thuận tay, một dòng khí từ đan điền, chạy qua kì kinh bát mạch, ám khí tuy rằng không đạt được cảnh giới tối cao, nhưng là có thể sử dụng ổn thoả có hình có dạng, không thể cắm sâu vào trong tường, nhưng tốt xấu gì cũng bách phát bách trúng, sơn gian tẩu thú, trong rừng chim chóc nàng đánh trúng không ít.

Bước đột phá của ám khí nàng đã biết không ít, nhưng mà cầm phổ thì vẫn không có bỏ quên, tâm pháp kia tu luyện được thất thất bát bát, hiện tại chỉ có thể dùng sức chuyên tâm tu luyện, mặt khác phải chờ tới đứa nhỏ sinh ra, mới có thể chân chánh tập cầm phổ.

Thanh Dao rời khỏi Huyền Nguyệt hoàng cung, chớp mắt đã hơn năm tháng.

Trong cung hoàng đế từ sự nôn nóng lúc ban đầu giờ đã bình tĩnh lại, tỉ mỉ nhớ lại cá tính của Thanh Dao, biết mình nếu muốn cho nàng trở về, chỉ sợ không phải là chuyện dễ dàng, dù cho có phái Nam An vương đi, hoặc là ám vệ, chỉ sợ cũng không có biện pháp khiến nàng hồi tâm chuyển ý, thế nhưng bảo hắn hoàn toàn buông tay, hắn lại làm không được, bởi vì có thể thích một người thực sự không phải chuyện dễ dàng, nhất là một đế vương, mất đi nàng, sau này chỉ sợ lại khó gặp được một người như vậy.

Vì thế Huyền đế sau khi nhận được ám vệ bẩm báo, nói hoàng hậu có đến Thanh La quốc, hoàng hậu còn giết Trưởng Tôn thái tử, hiện tại chính là nghi phạm truy bắt của Thanh La quốc. Mộ Dung Lưu Tôn lòng nóng như lửa đốt đồng thời hắn đã làm ra một quyết định to gan, nên lập tức hạ lệnh cho A Cửu truyền Nam An vương tiến cung.

Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu vừa mới hồi kinh, nhận được thánh chỉ, người ngựa không nghĩ chạy vào hoàng cung.

Vừa nghe thấy chủ ý của hoàng huynh, bị hù doạ đến gương mặt đều thay đổi, lập tức liên tục phản đối: "Hoàng huynh, trăm triệu lần không thể, thần đệ nguyện thay hoàng huynh đi trước Thanh La quốc một chuyến."

"Không được, trẫm chủ ý đã định, việc này là trẫm gây ra, tất nhiên trẫm phải tự mình đi, bằng không dù cho ngươi có tìm được nàng, nàng cũng chưa chắc theo ngươi trở về, như vậy chẳng phải là lãng phí thời gian sao, vì thế..."

Huyền đế con ngươi u ám như nhất như nước giếng cổ ngàn năm sâu không lường được, toả ra ánh sáng lạnh yếu ớt.

Nam An vương nhìn thấy hoàng huynh như vậy, biết hắn tâm ý đã định, thế nhưng sao lại bắt hắn làm ra loại sự tình này, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ? Sắc mặt âm tình bất định, Huyền đế nội liễm mở miệng: "Hiện tại thất nước tạm thời không có động tĩnh, Thanh La quốc thái tử bị thương, lại càng không thể chủ động phát binh, bởi vậy chúng ta trong khoảng thời gian ngắn không có vấn đề gì, mà trong triều đã có tả tướng cùng ngự sử đại phu giúp ngươi, cũng không cần ngươi phí nhiều tâm, ngươi liền an tâm đợi đi."

"Hoàng huynh?" Nam An vương sắc mặt tái nhợt, không biết làm sao ngăn cản hoàng thượng quyết định.

Huyền đế cũng không để ý đến phản đối Nam An vương, dẫn theo một nhóm thủ hạ ám vệ bí mật rời kinh, mà ở kinh thành hoàng đế vẫn đang ở bên trong hoàng cung, còn Huyền đế chân chính, đã cải biến thành hình dáng của Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu.

Nguyên lai này Huyền đế theo Xích Hà lão nhân tập qua thuật dịch dung, vì thế đơn giản liền cải trang hình dạng của Nam An vương cùng mình .

Chân chính Huyền đế đã rời kinh, bí mật đi đến Thanh La quốc, mà Nam An vương lại thành Huyền đế, tọa trấn kinh thành...

Vô tình cốc, ngày ngày như mặt nước chảy xuôi qua.

Bên trên sườn núi, thân ảnh ngang dọc, nhìn không thấy người, chỉ nhìn thấy hai bóng dáng màu trắng thổi qua, một kích tức trúng, ngọn cây ầm phát ra một tiếng vang thật lớn, Mạc Sầu kiếm thuật đã đăng phong tạo cực, tuy rằng chỉ có ngắn ngủi mấy tháng thời gian, nhưng là công phu của nàng vốn đã lợi hại, hiện tại chỉ là nâng cao một bước.

Mà Mạc Ưu thì càng lợi hại không gì sánh được, nội lực hồn hậu, lại có thể lấy lực ngự khí, Loan Nguyệt đao trên không trung dường như không động tĩnh, chỉ thấy đồ vật không chút nào bị tàn phá, nhưng phía sau núi thỉnh thoảng lại phát ra thanh âm ầm ầm.

Thanh Phong cùng Minh Nguyệt đứng ở đàng xa nhìn, lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Hai người này quả nhiên thông tuệ, so với trước đây tiến bộ hơn nhiều, thân thủ như vậy, đi lại trong chốn giang hồ, mặc dù không phải là cao thủ số một, nhưng cũng vô cùng lợi hại.

Mà Thanh Dao, tâm pháp cùng ám khí tập được không tệ, nhưng là bụng của nàng đã lớn, hiện tại hành động bất tiện, căn bản không có biện pháp tập võ, chỉ có thể nghiêng người dựa vào trong rừng nghe Vô Tình đánh đàn, đàn của hắn thật là dễ nghe, du dương mờ ảo, tựa như tiên nhạc trên bầu trời, làm cho người ta như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, hình như đang dạo chơi trong thanh sơn lục thủy, tâm tình không khỏi thật tốt, nhưng vì sao bụng lại bắt đầu đau lên, hơn nữa hạ thể có một trận đau đớn, chẳng lẻ muốn sinh sao?

Thanh Dao mở to mắt, hoảng hốt gọi lên: "Vô tình, ta muốn sinh!"

Một lời rơi, tiếng đàn đột nhiên ngừng lại...

Mục lục
Ngày đăng: 01/06/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Ludo Saga - Cờ cá ngựa hay nhất hành tinh

Mục lục