Gửi bài:

Chương 366 - Người kỳ quái

Sau chuyện ngày đó, nàng và Cát Tường được phóng thích khỏi nhà lao. Hắn cũng không hề động tới nàng, chứng tỏ hắn đối với nàng vẫn hữu tình. Nhưng, nàng tới đây để rồi nhìn thấy gì? Chợt vui rồi chợt kinh, nàng sắp không chịu đựng nổi sự thống khổ giày vò này. Hắn hôn Niên phi, trước mặt bao người công khai hôn Niên phi. Hắn đưa lưng về phía nàng nên nàng không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn. Song nàng có thể tưởng tượng ra sự bức thiết và mãnh liệt của hắn. Thậm chí, hắn mất cả khống chế. Nếu không phải thì một người như hắn tuyệt đối không làm ra một chuyện mất mặt như vậy. Chém giết trăm người còn chưa đủ? Hắn yêu nàng ta say đắm, nhưng đã tới mức điên cuồng thế này ư?

Đột nhiên, hắn lạnh lùng lùi người lại, bỏ đi.

Bọn họ vì chuyện gì đó mà xích mích sao? Nàng không dám xác định song trong lòng lại mừng thầm.

Thế nhưng rất nhanh sau đó mọi chuyện lại có biến hóa. Niên phi đột nhiên ngã xuống đất, rốt cuộc hắn vẫn quay lại nâng nàng ta dậy. Sau đó, nữ nhân kia hôn hắn, giữa bao ánh mắt dò xét, không biết liêm sỉ. Hắn tựa như cứng đờ người rồi trong nháy mắt bế nữ tử kia lên, đi thẳng về phía Trữ Tú điện.

Nàng nhìn thấy tất cả mọi người có mặt tại đây đều biến sắc. Đến lúc này, không một ai trong cung không biết, hoàng đế sủng ái Niên phi tới mức nào!

Như Ý đưa tay lên che mặt, nàng nhìn thấy giữa khe hở các ngón tay là hình ảnh Từ Hi và Thanh Phong đang rời đi.

Trước đó, hắn lệnh cho Từ Hi báo với nàng là canh ba đêm nay gặp nhau ở Vực cung. Nàng vốn không phải là một người hành sự theo cảm tính, thế nhưng nhìn theo bóng dáng hắn dần mờ khuất, rốt cuộc nàng cũng không kiềm chế được. Sau khi chào Cát Tường một tiếng, nàng lẳng lặng vòng ra đường nhỏ đi theo bọn họ.

Tại Trữ Tú điện.

Thời điểm Như Ý, Từ Hi cùng Thanh Phong trở về thấy trong ngoài điện đều im ắng, cửa sân chỉ khép hờ. Thanh Phong và Từ Hi Sực nhớ ra cấm quân trực đêm cũng chỉ được phép tuần tra phía bên ngoài, mà trong điện hình như cũng không có tiếng động gì. Hai người cả kinh, Thanh Phong nhảy lên đẩy mạnh cánh cửa ra.

Ba người lập tức bị hai hình ảnh đang quấn vào nhau phản chiếu trên bức tường làm hoảng sợ.

Long Phi Ly đứng dựa vào tường, Tuyền Cơ bị vòng khóa nằm trong lòng hắn, quần áo xộc xệch bị cởi ra phân nửa, tóc tai rối tung. Thời điểm mọi người bước vào, môi Long Phi Ly còn đang dừng trên cổ Tuyền Cơ.

Tuyền Cơ nghe tiếng động liền xoay người lại, khuôn mặt đỏ ửng còn chưa tán.

Long Phi Ly lập tức thay đổi sắc mặt, chớp mắt kéo quần áo trên người Tuyền Cơ lên bọc kín mít nàng lại rồi lạnh lùng trừng mắt ba người kia.

Hắn... thậm chí lệnh cho cấm quân rời đi, nôn nóng muốn nàng ta ngay tại nơi này? Đau đớn vì kết quả mình nghiệm được , Như Ý cắn răng xoay người chạy đi.

***

Sau tấm mành thủy tinh.

Long Phi Ly đưa tay sờ sờ môi mình, khóe miệng bất giác hơi cong lên. Hắn cẩn thận đem nữ nhân đang say ngủ trên người mình đặt xuống giường nệm. Sợ đụng tới vết thương trên lưng, hắn còn chu đáo chỉnh tư thế nằm cho nàng.

Vết thương của nàng rất nặng nên chỉ tắm rửa sơ sơ. Hai người mới nằm xuống, trò chuyện được đôi ba câu thì nàng ghé vào người hắn, xem hắn như cái nệm rồi chìm vào giấc ngủ.

Đột nhiên, những thanh âm nhỏ nhỏ, thì thào phát ra từ miệng nàng.

Đêm khuya thanh tĩnh, hắn nghe được rõ ràng. Nàng thì thào gọi tên Thúy Nha và Điệp Phong; còn có vài nô tài đã chết.

Thậm chí, nàng còn vô thức vươn tay giữa hư không, cố gắng nắm bắt thứ gì đó, miệng không ngừng gọi:

– Tiểu lang, mày đang ở đâu?

Long Phi Ly nhướng mày. Nhớ lại, thái hoàng thái hậu cực kỳ căm hận con sói tuyết của nàng nên cũng hạ lệnh nhốt nó vào nhà lao. Nhưng sau đó con sói lại biến mất một cách kỳ lạ. Theo những người trong Phượng Thứu cung được cứu ra thì ngay từ lúc Ngọc Khấu tới dắt Tuyền Cơ đi hành hình thì mọi người đã không còn thấy tăm hơi nó đâu.

Long Phi Ly nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài cửa sổ, sau đó kéo chăn lên đắp cho nàng rồi mới đứng dậy mặc quần áo đi ra ngoài.

** **

Giữa cơn mê man, nàng cảm giác có người đang nhìn mình, ánh mắt thâm u, là ai?

Nàng cố sức nhìn rõ nhưng chỉ thấy một khoảng mông lung phía cửa sổ và một tia sáng chợt lóe nhanh qua!

Ánh mắt kia ... đang ở bên ngoài cửa sổ!

Tuyền Cơ cả kinh, ngồi bật dậy, hét lên:

– A Ly!

Bên cạnh vẫn còn lưu lại mùi long tiên hương nhưng người đã không thấy. Hắn lại đi đâu rồi? Dưới chăn vẫn còn hơi ấm của hắn.

Nàng ôm lấy chăn, nhớ lại cảnh hai người triền miên ngay giữa sân điện mà nóng mày nóng mặt.

Lúc đó cả hai đều kích động. Hắn bế nàng trở về, vừa mới vào tới cửa điện đã vung tay lệnh cho cấm quân lui hết ra. Thậm chí hắn còn không thèm đi vào thư phòng, ngay giữa sân điện đòi hỏi nàng. Đương nhiên, vì lo lắng cho vết thương của nàng nên hắn không làm gì. Chỉ là một phen vuốt ve, thăm dò kịch liệt kia của hắn cũng đủ để nàng mặt đỏ tới mang tai. Mãi tới khi đám người Như Ý kéo qua...

Kịch liệt thì kịch liệt thế nhưng sau khi hai người trở lại trong phòng thì hắn liền làm mặt lạnh với nàng.

Nàng da mặt dày ôm cứng lấy hắn, lúc hắn nhàn nhạt hỏi một câu "Sao nàng chỉ giả vờ ngã thôi mà cũng khiến tay mình bị thương được vậy" thiếu chút nữa hù nàng chết khiếp.

Nàng cười cười, ngẩng đầu lên, ánh mắt xẹt qua cửa sổ, lập tức miệng lắp bắp kinh hãi. Cửa sổ này mở ra lúc nào? Nàng nhớ rõ, trước khi hai người đi ngủ thì mấy cánh cửa đã được đóng kín lại kia mà.

Nàng sực nhớ tới ánh mắt trong giấc mơ ban nãy, cả người đánh cái rùng mình. Nàng bướng bỉnh cắn răng, bước xuống giường đi tới bên cửa sổ với ý định đóng nó lại.

Bóng đêm u ám, tĩnh lặng, nhờ vài ánh đèn bên ngoài viện hắt ánh sáng tới nên nàng còn có thể nhìn thấy hơn mười cấm quân đang đi tuần phía ngoài sân.

Nàng tự trấn an, chắc mình suy nghĩ nhiều quá rồi!

Tay vươn ra, dùng chút lực lập tức đóng cửa sổ lại.

Đúng lúc cánh cửa khép lại, một góc ống tay áo màu trắng lóe lên. Sợ thì sợ nhưng nàng vẫn đánh liều mở cửa sổ ra thì nhìn thấy một nam tử mặc y phục màu trắng đang đứng phía dưới, chăm chú nhìn nàng.

Suýt chút nữa nàng hét lên, chân phải giật lùi lại mấy bước mới có thể đứng vững.

Đã khuya khoắt thế này, sao lại có người xuất hiện ở đây? Cấm quân còn đang ở bên ngoài, sao hắn có thể đi vào? Đúng lúc đó, nàng thấy miệng hắn khẽ nhúc nhích, thì thào nói gì đó.

Tuyền Cơ còn đang thắc mắc thì thân hình hắn đã lóe lên, nhảy vào một phòng bếp khác trong viện.

Tuyền Cơ chần chờ một chút rồi đóng cửa sổ, trở lại thư phòng rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Người kia nói với nàng ba chữ: Đi theo ta!

Hắn là Bạch Giả Ngụy.

Mục lục
Ngày đăng: 27/05/2015
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Ludo Saga - Cờ cá ngựa hay nhất hành tinh

Mục lục