Gửi bài:

Đêm nay em ru anh ngủ

Đêm. Nghe tiếng bước chân của thời gian đang ngày từng hối hả trôi đi. Nghe tiếng côn trùng rả rích kêu than. Nghe tiếng ngao ngán thở dài của bóng tối mà thấy những giọt nước mắt lăn dài trong sự xót xa, tiếc nuối cho một số phận, một con người.

Anh và em – hai con người không cùng chung nhịp bước, ở hai đầu của con sông, xa xăm đến nghìn trùng. Nhưng đó chỉ là trong khoảng cách, còn trong cảm nhận của mình thì với em anh đang ở rất gần. Gần lắm. Gần đến mức mà mỗi khi đêm về em có thể nghe được những tiếng thở dài mệt nhọc của anh. Có thể nghe thấy tiếng trở mình trằn trọc của những đêm anh thao thức. Có thể cảm nhận được những da diết trong tim anh trước một cuộc tình xa xôi đầy sóng gió và nỗi đau trên thân xác trong những ngày trái gió trở trời. Em còn cảm nhận được sự khao khát đến cháy bỏng về một cuộc sống với những hoài bão lớn lao, về một mái ấm gia đình với những tiếng cười con trẻ…

Tim em cũng đau lên từng hồi khi mỗi lần em cảm nhận được điều đó. Lòng em cũng quặn thắt từng cơn khi biết rằng mình chẳng thể làm được gì cho anh ngoài những lời cầu nguyện. Muốn ôm anh lắm để có thể truyền cho anh hơi ấm của cuộc sống nhưng biết rằng mình không được phép đi quá giới hạn. Giới hạn của  khoảng cách anh và em xa xôi lắm.

Muốn đưa bờ vai cho anh dựa vào trong những ngày mệt nhọc nhưng có lẽ bờ vai em quá nhỏ, không đủ rộng để có thể chứa nổi những trăn trở trong anh. Muốn nắm bàn tay anh thật chặt để dắt anh đi qua những tháng ngày giông bão, nhưng có lẽ bàn tay em không đủ ấm để có thể phá tan đi những băng giá lòng anh. Vậy nên em chỉ có thể đứng từ xa dõi theo và nguyện cầu cho anh luôn được an lành và hạnh phúc.

Đêm nay lại mưa. Những giọt mưa lất phất buồn như nụ cười của em. Mưa rơi trong lòng, mưa thấm sâu vào những tế bào, len lỏi qua từng ngóc ngách kỷ niệm, lạnh buốt trong tâm hồn.

Em vốn không muốn yêu mưa, bởi mưa buồn lắm. Chẳng có gì thê lương bằng cảm giác một mình ngồi nghe tiếng mưa rả rích rơi trong đêm.

Em vốn không muốn yêu anh, bởi cuộc sống của anh mong manh quá. Em sợ cái tình yêu quá lớn của em sẽ làm cho anh ngộp thở và mệt mỏi trong những tháng ngày còn lại.

Vậy mà sao em vẫn cứ yêu mưa, vẫn thích một mình đi dưới những cơn mưa?

Vậy mà sao em vẫn cứ yêu anh, vẫn muốn cùng anh sẻ chia những đớn đau mệt mỏi…?

Không thể là bờ vai cho anh dựa, không thể là bàn tay cho anh nắm thì có chăng em vẫn mãi là tiếng ru như ngày đầu em đã hứa.

Anh hãy ngủ đi. Trong giấc ngủ ấy anh sẽ gặp lại mình. Bỏ quên đi những đớn đau mỏi mệt của cuộc sống đời thường. Sống một cuộc sống nhẹ nhàng và bình yên giữa những gương mặt gần gũi ngoan hiền trong từng giấc mơ.

Ngủ đi để dành sức cho ngày mai bước tiếp. Những khó khăn vẫn còn đầy phía trước, cần lắm sức mạnh và niềm tin.

Tro tàn rồi cũng sẽ ươm mầm cho cây xanh đâm trồi nảy lộc. Ghen tuông, giận hờn, ích kỷ rồi cũng sẽ nhường chỗ cho những yêu thương. Những gì dở dang ở đời sống này rồi cũng sẽ được tiếp nối ở đời sống khác. Và biết đâu đó đằng sau cánh cửa kia sẽ là một cuộc sống, một chốn yên bình với mái ấm gia đình hạnh phúc đang chờ đợi anh.

Ngủ ngon nghe anh. Ngoài phố kia loài người đã chìm sâu trong giấc ngủ, chỉ còn em ngồi đây ru anh vào một giấc ngủ say nồng. Hãy nhắm mắt lại và nghĩ về những điều tươi đẹp mà cuộc đời đã ban cho anh. Về mẹ cha đã trao cho anh hình hài mơ ước, ru anh lớn lên bằng những trang ca dao cổ tích. Về xóm làng, quê hương trao cho anh một trái tim biết nhớ. Về thầy cô cho anh những con chữ. Về bạn bè cho anh những năm tháng kỷ niệm khó quên… Để trân quý và sống hết mình đến những khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời anh nhé.

Ngủ đi anh. Cho dù với danh nghĩa gì đi chăng nữa thì đêm nay, đêm mai và những đêm sau nữa em cũng vẫn sẽ trọn tình với từng tiếng ru, tiễn anh về phía giấc mơ yên bình.

Ngày đăng: 25/09/2015
Người đăng: Truyện Ngắn
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
John Lennon - waste time
 

Đừng phí hoài thời gian đi tìm kiếm những điều phù phiếm, hãy sống cuộc sống của chính bạn

by John Lennon

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage