Gửi bài:

Đã có chuyện gì xảy ra với tôi rồi?

"Không có mục tiêu nào sai cả; chỉ có sai lầm khi chúng ta không có mục tiêu và để dòng đời cuốn trôi như chiếc lá nhẹ hẫng."
-Alan Phan-

***

Tôi muốn bắt đầu với sự lười biếng vì nó thường xuyên là lí do người ta bấu víu vào để đánh giá ai đó. Bạn không muốn học, có người sẽ suy ra rằng bạn là đồ lười biếng. Bạn không thích chơi thể thao, có người sẽ suy ra rằng bạn chỉ biện minh. Bạn không muốn đi làm, người nào đó sẽ suy ra rằng bạn thích ăn không ngồi rồi. Ngay cả khi bạn không muốn ra ngoài vui chơi cũng sẽ có ai đó suy ra rằng bạn lười đó nỗi không muốn vác xác đi đâu...

da-co-chuyen-gi-xay-ra-voi-toi-roi

Chung quy, chỉ cần bạn không làm điều gì đó mà người khác muốn bạn làm, bạn đương nhiên sẽ bị gọi là đồ lười. Nguyên nhân vì sao thì có khi bạn biết, có khi bạn cũng không biết nốt. Đôi khi tôi cũng hay tự hỏi mình làm sao vậy nhỉ, không muốn làm gì cả, chán hết thảy, chỉ muốn lẻn về phòng ngồi ngây người ra nhìn vào kệ sách rồi cứ để mặc cho đầu óc mơ mơ màng màng muốn trôi đi đâu thì đi. Đôi khi tôi lại muốn viết, viết thật nhanh, thật nhiều cho thỏa cơn điên trong lòng nhưng đến khi mở laptop ra thì không biết bắt đầu từ đâu, cứ ngây ngây ngồi nhìn cái màn hình thật lâu rồi tắt máy đi ngủ.

Đôi khi tôi bải hoải đến mức chỉ muốn tiêm một liều cafein vào người để tinh thần phấn chấn lên, tôi nghiện cafe nhẹ nhẹ thôi nhưng có lúc uống cũng thấy nhạt thếch, ngoài cách tiêm thẳng vào người ra thì đâu còn đường nào khác nữa. Rồi tôi tự hỏi điều gì khiến cho tôi rơi vào trạng thái tê liệt như thế này?

Tôi cố gắng vỗ về giấc ngủ cho qua cái cảm giác chơi vơi, cảm giác bạn thiếu thiếu điều gì trong lòng nhưng hoàn toàn "đủ rồi" cho tất cả các hoạt động thường ngày khác, nhưng ngủ đẫy giấc rồi nó cũng vẫn còn chình ình tại chỗ quyết thắng không bỏ đi. Không phải tôi rảnh rang quá mức mà ngồi nghiệm suy ra đủ thứ, nhưng cái cảm giác đó đeo bám lấy tôi, nặng trình trịch, tôi có thể làm điều gì khác được ngoài việc nghĩ xem có chuyện gì xảy ra với mình rồi?

Tôi nghĩ có một phần dân số trong chúng ta thường cảm thấy mắc kẹt như tôi. Từ những chuyện to tát như lập nghiệp, xây dựng gia đình, xây dựng mối quan hệ đến những chuyện thường ngày ở huyện như tập thể dục, học hành đến những chuyện be bé như tốn mớ tiền mua cái gì đó về nhà chưng chơi cho vui chứ không có hứng thú xài. Hoặc cũng có khi chúng ta cứ ngủ trầy trật đến trưa mới dậy vì đơn giản là dậy sớm để làm cái giống gì chớ? Khi ai đó hỏi chúng ta có làm cái này không? Có đi chỗ kia không? chúng ta trả lời ngay "lười quá".

Có lẽ, "đã có gì đó xảy ra với chúng ta rồi". Có điều gì đó từng làm cho chúng ta đau, sợ hãi, chán ghét, mệt mỏi... Và những điều đó không mất đi, nó tồn tại âm ỉ như tro than đợi đến lúc bùng cháy mạnh mẽ trở lại. Có điều gì đó khiến chúng ta sợ hãi nếu phải đưa ra quyết đinh cuối cùng, chọn bên này không được, bên kia cũng không xong, vùng vằng lửng lơ con cá vàng. Có điều gì đó mà ta cố quên, vờ như nó không tồn tại, vờ như ta không nhìn thấy, không cảm thấy. Có điều gì đó khiến ta mệt mỏi , chán ghét nên ta phải cố lập luận tự an ủi rằng mình đã làm hết khả năng...

Có rất rất nhiều thứ trong đời ta mơ ước nhưng chưa từng được bắt đầu, có những thứ trong đời ta căm ghét nhưng ta phải hợp tác, có nhiều thứ trong đời ta hăm hở vô cùng nhưng vẫn còn dở dang... Có nhiều thứ khiến ta đau đớn như bị xé toạc làm hai vì sự đối đầu của trái tim và khối óc.

Rất nhiều. Một phần không ít trong chúng ta đến một lúc nào đó bỗng dưng sẽ ngồi xuống và tự hỏi ta đang làm gì, ta là ai, ta muốn trở thành người như thế nào, đã muộn màng quá hay chưa... Tin buồn là không phải ai cũng làm như vậy vì họ quá bận rộn từ chối tiếng nói từ bên trong. Mỗi khi nó định cất tiếng lên thì họ nhét đầy mồm nó nào là nhạc pop, nào là truyện tranh, nào là game show, nào là tám chuyện tào lao, nào là nói xấu kẻ khác... Có đôi khi họ cũng đọc sách, như tôi chẳng hạn. Họ sẽ làm tất cả mọi thứ chỉ để chạy trốn vấn đề thật sự của mình.

Và vì thế mà tôi thấy mình chơi vơi, tôi cảm thấy thiếu điều gì đó từ bên trong nhưng đã "đủ rồi" từ các hoạt động thường ngày khác ở bên ngoài. Tôi không lười biếng và tôi hoàn toàn có động lực về việc làm đẹp, nhưng có rất nhiều những khi tôi thức dậy, chỉ muốn ngồi vào nhìn kệ sách của mình, nhìn màn hình laptop, nhìn ra cửa sổ trong khi còn chưa đánh răng. Ai đó, trong số chúng ta, nếu rơi vào trạng thái tương tự thì hãy tự hỏi mình rằng: "Đã có chuyện gì xảy ra với tôi rồi?"

Bài viết của tôi dĩ nhiên không khuyến khích những phần tử lười biếng vì sự ích kỉ muốn thỏa mãn cái sung sướng của bản thân. Tuy nhiên, trong suy nghĩ của tôi thì cũng đã có chuyện gì xảy ra với họ rồi và trong bản chất con người ta không ai lười biếng hay không có động lực để thúc đẩy, vì việc tự hoàn thiện chính mình đã là một thứ động lực thúc đẩy mạnh mẽ nhất rồi. Tôi nhấn mạnh là trong suy nghĩ của tôi nhé (và tôi không đưa nó vào bài viết này vì tôi chả thích gây chuyện lùm xùm vô ích).

Ừ, tôi đang kết thúc bài viết với động lực thúc đẩy, tôi nghe ai đó nói rằng chỉ khi nào bạn dám đấu tranh cho chính mình đó mới là lúc bạn mạnh nhất.

-Quyên Nguyễn-

Ngày đăng: 06/10/2016
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
người không vào địa ngục
 

Tôi rất vui vẻ, cười nói: “Vậy anh nói xem, thế nào là tình yêu?”

Chung Nguyên: “Tình yêu chính là, hận không thể cùng em hợp hai làm một.” =))

Ngươi không vào địa ngục thì ai vào - Tửu Tiểu Thất

 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage