Gửi bài:

Viết cho người cũ

Viết cho người cũ còn thương.

Viết cho người cũ còn thương mình, chứ mình thì đã đem lòng thương người khác từ đời nảo đời nao rồi.

***

viet-cho-nguoi-cu

Người cũ, lâu lâu màn hình lại lóe lên tin nhắn được gửi đến từ người cũ, dẫu mình đã xóa hẳn tên trong danh bạ mà một thời từng chèn kí hiệu trái tim sau đó, nhưng kí ức thì cứ lập lòe, cố giũ mãi mà chẳng thể nào dứt ra được. Vỏn vẹn tin nhắn chỉ có dăm ba câu như "soi gương thấy cái lông mày bị xém đi mà bực dọc". Mình lặng người, vắt óc mãi mới ra, ừ ngày xưa đã có lần lỡ tay cắt cụt mấy sợi lông mày ấy. Bao năm qua sao nó chẳng dài lên được nhỉ, tự hỏi liệu cố ý hay vô tình, bực bội thật hay chỉ kiếm cớ lân lê thăm hỏi, nhưng tình đã cạn kiệt rồi, có vắt thì chỉ còn chút nghĩa. Đã mấy năm, người này cũng có người mới, cớ sao người cũ cứ buồn hoài, thương hoài. Đôi lúc thấy cổ mình cứ nghèn nghẹn, có phải mình đang mắc nợ người ta, hay mình đẩy người ta vào bể khổ, rồi kiếp sau mình có phải chịu tội không?

Nhiều lúc đi tận khuya khoắt mới về, thấy người cũ dặn dò thăm hỏi, rồi lại trách móc nặng nhẹ đôi điều, mừng cũng chẳng thể mừng, buồn cũng không tới nơi, chỉ lặng lẽ thở dài. Chờ tin người mới đến não nề ruột gan, nhìn bâng quơ đã thấy gà sắp gáy mà chẳng có mẫu nhắn nào. Lúc ấy mới chột dạ nghĩ về người cũ, rồi lại lặng lẽ thở dài.

Nhưng dẫu sao người cũ vẫn chỉ là người cũ, có vớt vát cũng chẳng được gì, chuyện tình cảm trách biết trách ai bây giờ, con tim này vẫn vương vẫn trái tim kia, nhưng trái tim ấy đã trót trao nhịp đập cho ai mất rồi.

Người cũ chỉ còn là hoài niệm, tựa như làn khói mỏng buổi chiều tà, thoảng qua một cái rồi mất hút theo bóng tối, người ta nhắc về người cũ, hay đâu đó còn vương vẫn về người cũ thì cũng chỉ còn là kí ức mơ hồ ấy mà thôi.

Có lúc đêm đêm người cũ len lỏi vào giấc mơ, có thể là chuyện xưa lắc xưa lơ tái hiện lại, cũng có lúc là chuyện mới toanh chưa gặp bao giờ, nhưng rồi tới sáng lại đâu vào đấy, những bước chân vội vã của cuộc sống cuốn người cũ về góc xa xăm nào đó mà chẳng tài nào nhớ nổi, người cũ bây giờ chỉ còn là ảo giác mỗi độ nửa đêm về.

Mọi đồ đạc người cũ tặng ngày ấy vẫn còn nguyên, những con gấu bông màu hồng nặng trịch, những con màu tím mộng mơ, những chiếc kẹo mút quấn bằng vải len sặc sỡ, những lãng hoa hồng nhựa ngày tám tháng ba, chỉ có cái chong chóng, cái hộp đựng socola ngày nào đã mất, đồ vật còn đấy, nhưng nhìn vào chỉ thấy một mớ lớp nhồi bông, chứ chẳng hề lóe lên dù là một tí về người cũ. Thật nhẫn tâm, thật vô tình, nhưng dường như, người cũ "chết" thật rồi.

Vậy nên, đừng gắng nhớ nhung những vụn vặt của kí ức, đừng lấp lửng với ngưỡng cửa quá khứ và lương lai, nếu yêu thì hãy cứ yêu, thương thì hãy cứ thương, cười đùa thì hãy cứ cười đùa, nhưng tuyệt nhiên ở đó phải không còn hình bóng người mình đã từng thương, người cũ ạ. Bởi cũng chỉ muốn người cũ được hạnh phúc, được bình yên, có vậy lòng mình mới thanh thảnh, mới bước tiếp được.

Suy cho cùng, gặp nhau đã là cái duyên, đến được với nhau dù chỉ là vài tháng, vài năm cũng là cái số. Yêu, không hợp, không tìm được tiếng nói chung rồi chia tay, đi qua đời nhau âm thầm như chiếc bóng, âu cũng là có duyên mà không phận, có lẽ kiếp trước chỉ vướng bận với nhau đôi điều, kiếp này coi như đã trả, nếu có kiếp sau nữa, chưa chắc đã muốn gặp lại.

Nhắc về người cũ, cứ như nổi buồn xa xăm nào đó, có chút luyến tiếc tuổi trẻ một thời, có chút thương cảm sự mơ mộng trong tranh một thời, có chút xót xa day dứt sự vô tâm một thời, có chút đắng cay khi cuộc sống cứ dần dà cuốn trôi đi người cũ.

Viết cho người cũ.

Viết cho sự dại dột của người cũ hay chính sự nhẫn tâm của mình.

 

Ngày đăng: 21/02/2016
Người đăng: Hồ Mây
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
get out of bed
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage