Gửi bài:

Cô bạn có đôi mắt tím

- Vì khi cậu khóc trông thật xinh. Và vì chúng mình là bạn!...

***

Tàu điện ngầm – Đi học muộn... Một ngày như mọi ngày!

Buổi sáng đến muộn, như mọi khi. Những ngày đầu ở 4000 cây số tính từ Việt Nam, Minh không thực sự hiểu điều ấy, rồi nó biết được lí do của những chiều nắng tắt chậm, nơi Singapore người ta không lấy múi giờ theo địa lí, mà chọn giờ cùng giờ Hồng Kông vì lí do kinh tế. Nó chưa thực sự quen với việc 8h sáng mà trời vẫn mịt mù...

Tàu điện ngầm vắng vẻ. Minh nhìn đồng hồ, hẳn là nó sẽ muộn học, nhưng ở đây người ta ít quan tâm tới điều đó. Chiếc MP3 thổi vào tai nó giọng hát của Hà Trần, bằng thứ ngôn ngữ mà nó vẫn hằng mong nhớ...
Cô gái có đôi kính áp tròng ánh tím.

cô bạn gái thân

Minh khẽ mở cửa lớp, chui tọt vào chỗ, vứt ra cái đĩa TS online cho thằng Jimmy. Cherry vứt cho nó hộp kẹo Mentos, có vẻ đã được share cho đến nửa lớp, trong khi thằng Jimmy hôn chùn chụt cái đĩa, vừa lảm nhảm rằng không có Minh thì nó đã phải load cái này chắc đến 7 tiếng từ cái mạng Wireless chậm rì của trường.

Canteen đông nghịch và nhộn nhạo. Như mọi khi, Minh ngồi lại trông đồ trong lúc lũ bạn, vốn nhiều kinh nghiệm "bon chen" hơn, lãnh trách nhiệm đi mua đồ ăn. Một giọng con gái từ phía sau nó, bằng tiếng Anh: "Xin lỗi, còn chỗ trống ở đây không?"

Hầu như ngay lập tức, Minh đáp ngắn gọn: "No", rồi nó giật mình quay lại. Người Việt có thể nhận ra nhau qua cách phát âm nhiều bằng môi.

Trước mặt nó là một cô gái tóc nâu, áo khoác hồng Das xắn tay, đôi mắt ánh tím... gương mặt rất Sing ấy làm nó lưỡng lự, đành hỏi bằng tiếng Anh: "Bạn là người Việt Nam?". Vẻ mặt cô gái thoáng ngạc nhiên: "Yup." Minh nở nụ cười, trước hết khen tặng sự nhạy cảm của mình...

Điều thú vị nhất – Một ngày không như mọi ngày.

***

Cầu thang dẫn lên giảng đường 73 vắng tanh, đang là tiết 1 buổi chiều. Minh ngồi bệt xuống bên Nguyên trên cầu thang, nhấc headphone khỏi tai cô nhỏ:

- Bắt quả tang bùng học nhé! Để tớ đoán xem nào, giờ Toán hả?

Nguyên cười phá lên:

- Chính xác! Cậu giỏi thì đoán nốt khoa của tớ đi!

Một phút im lặng rồi Minh đưa cho Nguyên lon nước mát lạnh:

- Đằng nào cậu cũng nói cho tớ mà, phải không?

Nguyên cười vang, áp lon nước vào má:

- Tớ sẽ học câu này để dùng khi bó tay với một câu đố nào đấy. Mà đúng là cậu không đoán được đâu. Tớ học ME – mechanic... Hôm nay nóng quá nhỉ!

Minh bật cười:

- Hôm nào chả nóng! Con gái mà học ME, lạ thật!

- Thì đã thấy rồi đấy thôi! Của hiếm là của quý đấy, nhớ mà bảo vệ kẻo nó tuyệt chủng!...

- Cậu sang đây chắc cũng cùng đợt với tớ nhỉ. Tớ sang từ cuối tháng 4.

- Thế thì sớm hơn tớ. Tớ mới sang được khoảng 3 tuần.

Minh xoay xoay cái bật lửa:

- Mọi thứ ổn chứ?

Nguyên nháy mắt:

- Chắc là ổn! Nhiều chuyện lạ lẫm, một số phiền toái nhỏ... Nhưng như thế tớ thấy vẫn còn hên chán!

Minh mỉm cười:

- Rồi cậu sẽ quen. Mọi thứ thú vị, bắt đầu đều phức tạp. Hoặc người lại.

Nguyên nhấp nhấp lon nước:

- Điều gì cậu cảm thấy thú vị nhất ở đây?

- Mọi thứ, những máy bán nước tự động, những tờ báo free, những góc nhìn từ tầng 20, nhưng quyển sách đọc không gập, những buổi sáng đến muộn...

- Và điều gì là thú vị hơn cả?!

Minh ngừng lại một chút, nó nhìn vào đôi mắt tím của Nguyên:

- Khó nói lắm. Những sáng tỉnh giấc không thấy căn phòng quen thuộc, những đêm phân vân kinh khủng giữa việc bật online lên tán gẫu với bạn bè hay tắt đi để dồn sức cho ngày hôm sau sẽ cày hết tốc lực với tàu điện ngầm, xe bus, học tiếng, kết bạn, thích nghi với cuộc sống mới... Những sự mới mẻ ấy vừa thú vị vừa thú vị, vừa trống trải...

Nguyên ngồi bó gối, rồi chợt ngẩng gương mặt mịn màng lên, mỉm cười:

- Còn với tớ, mọi việc đều tốt. Và việc tốt nhất cho đến giờ là tớ gặp được ấy.

... Chiều đột nhiên mát rượi với những cơn gió hiếm hoi tháng sáu. Chân trời đỏ quạch. "Có lẽ đêm nay mưa đấy, rút quần áo sớm đi nhé!" Tiếng cười khanh khách của Nguyên vẳng bên tai... Những ngày xa lạ thoáng chốc vụt tắt như kết thúc bộ phim dở dang.

***

Thư viện – Cơn mưa – Cầu vượt – Sự lựa chọn.

Minh lang thang trên thư viện, vừa nhấm nháp chacolate, vừa mở bài tập vẽ và làm nốt. Vẽ được hết hình đầu tiên ở góc nhìn thứ 3, Minh đã cảm thấy ặc ặc lắm rồi. Học thêm này đọ 3 tiết liền chắc là nó tàn một đời hoa úa một đời lúa mất. Nằm gác chân ra sàn, cái cách nằm thượt ra thư viện thế này nó học được của Melvin, ban đầu thấy choáng (thư viện mà nó coi như thể nhà trẻ vậy). Nhưng rồi nhìn quanh Minh bắt gặp hơn một đứa dáng nằm chiến y hệt thế, mới thấy đấy là cái chuyện thường ở trên phường...

Chợt cái headphone từ cái tai nó bị giật ra, Minh mở mắt, đôi mắt tím nhìn nó chăm chú. Nguyên gật gù:

- À há, "Romeo" của Tiến Đạt! Được được! Nhưng mà chưa ăn thua, mai tớ vứt link vào nghe trực tuyến Addy Việt mới khiếp đảm!

Nguyên đưa tay kéo Minh ngồi dậy, xếp gọn đống giấy vẽ bừa bộn xung quanh.

- Chiều nay mấy giờ hết tiết?

Minh rút phone ra, đút vào balô bừa bộn:

- 5h. Hôm nay học 8 tiết, thấy đầu lùng bà lùng bùng kiểu như ngủ ngáp bị ruồi bay vào ý. À, uống gì không?

Nguyên giơ hai tay lên:

- Ủng hộ nhiệt tình! Trà sữa trân châu không đá!

Minh bật cười lắc đầu:

- Như ở nhà!

Nguyên nhấc máy:

- Mua đi, tối nay đừng về kí túc xá nữa, tớ bù Mac Donald cho! Nhưng dưới 6$!

- Thế thì tối nay mưa mất!

Và mưa thật. Mưa như để bù lại những ngày nắng cháy, cây cối ngập trong màn mưa trong suốt sảng khoái và đắm đuối. Minh và Nguyên ngồi dưới mái hiên chiếc cầu vượt băng ngang đường cao tốc. Mái hiên ngắn xanh lơ không đủ che những giọt nước lạnh cóng. Những chiếc xe chạy dọc ngang tít tắp, vùn vụt trong không gian nhiều nhịp thở. Hai đứa vẫn ngồi yên, mặc cho dòng người bước vội vã ngay sau lưng. Mùi không khí, mùi mưa, mùi đất lẫn với nhau tạo thành một cảm giác hiếm có. Nguyên lên tiếng:

- Cậu biết không, khi còn bé tớ luôn thèm cảm giác trời mưa mà được trùm chăn thật ấm rồi vừa ăn cái gì đó vừa đọc truyện thì thật thích. Sau này, tớ rất hay lên Align Café ngồi những ngày mưa thế này, ngắm từng mảng cây đẫm nước, ngắm mọi người dưới phố... Rồi thấy mình hạnh phúc nhất quả đất...

Nguyên quay sang Minh:

- Chẳng hiểu tại sao tớ lại kể cho cậu nghe những chuyện ấy. Sang đây thấy cuộc sống thực tế quá...

Minh thấy trái đất lại trở về nhỏ bé và yếu ớt, như vốn phải thế:

- Tất cả do mình chọn mà. Hồi bé, đọc Nghìn lẻ một đêm, tớ vẫn nhớ một câu: Trong cuộc sống, trừ cái tên của mình ra, những thứ còn lại bạn đều nên tự chọn. Điều ấy đúng phải không? Hồi mới sang, tớ cũng hoang mang ghê gớm, không biết mình chọn đúng hay sai. Tại sao giữa một môi trường vừa mới mẻ vừa thú vị, mình bối rối và cô độc thế. – Minh cười nhẹ – Thế là tớ mua một con mèo con, và dồn tình yêu thương vào cho nó. Nhưng tớ thấy điều đó chẳng khác gì một kiểu chạy trốn. Tớ ngừng lại, bắt đầu sống cuộc sống như mình mong muốn. Tớ vẫn nuôi con mèo và yêu thương nó, nhưng đó là tình yêu cho con mèo, và dành riêng cho nó. Chứ không phải là sự chắp vá từ một tình yêu nào khác!

Chiếc bật lửa Zippo trong tay Minh xoay xoay, bật tách một cái, đốm lửa nhỏ lấp lánh ánh tím sẫm. Nó chậm rãi:

- Cũng như tớ yêu quý cậu thật sự. Nếu chúng ta đang ở Việt Nam và gặp nhau ở một nơi nào đó, tớ vẫn sẽ yêu quý cậu như thế này. Chứ không phải tình cảm của tớ dành cho cậu bây giờ là do nhu cầu muốn có một ai đó để làm bạn, để yêu quý, để thể hiện... Không đâu....

Đột ngột, Minh đứng dậy, đưa tay ra:

- Nào, để tớ giúp một tay. Không còn hàng Mac Donald nào mở cửa giờ này, nhưng nếu muốn ăn spaghetti thì tớ sẽ làm!

Nguyên thì thào:

- Thật ư? Sao cậu chiều tớ vậy, Minh?

Minh cười, cầm lấy tay Nguyên:

- Vì khi cậu khóc trông thật xinh. Và vì chúng mình là bạn!...

Minh Nhật

Ngày đăng: 27/02/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
Henry Ford - face issues quote
 

Đa số mọi người tiêu phí thời gian và sức lực vào việc đi đường vòng để tránh các vấn đề hơn là tìm cách giải quyết chúng

by Henry Ford

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage