Gửi bài:

Chấm đỏ

Mọi thứ thay đổi, chầm chậm...

***

1.

Không ai lưu tâm ở khúc quanh mọc một cái cây lạ lùng. Cây mảnh dẻ, cành lượn tựa vô số nét vẽ không báo trước, những tán lá sáng dịu dàng, thắp xanh cả đoạn đường. Mùa đông, lá lạnh khô bay li ti trong mưa, bỏ lại đám cành vắng vẻ trên cao thảng thốt trông xuống đám học trò ồn ào luôn luôn lâm nguy.

Một buổi sáng, Quân đến trường sớm. Nó thả tay ga, cho xe chầm chậm dọc theo những vỉa hè vắng. Trong tai, âm thanh cuồng nộ của cuộc đua xe Grand Theft Auto3 Quân bí mật chơi suốt đêm qua còn váng vất, thế nhưng nó vẫn nhẫn nại nhẩm đoạn lý thuyết cho bài kiểm tra Địa hôm nay. Đúng khoảnh khắc ấy, ngay trên vỉa hè, đột ngột xuất hiện một chấm đỏ. Chấm Đỏ to dần. Chấm đỏ di chuyển lưỡng lự, rồi đứng im. Mắt hấp háy, Quân quyết định vượt qua cái chấm xa lạ ấy một cách oanh liệt, đồng thời sẽ khiến nó bạt vía.

cham-do

Tay ga lên cao hơn. Đối tượng đeo chiếc cặp đỏ hiện ra rõ ràng. Một gương mặt nhỏ xíu, trắng muốt. Đôi mắt mở to. Mái tóc ngắn ánh nâu rối tung trước gió. Chưa bao giờ, ngay cả trong những trò chơi điện tử ghê rợn và hấp dẫn nhất, Quân bắt gặp một vật thể lạ .. đẹp đến thế! Tay lái cứng đơ, choáng váng. Và điều vô cùng tồi tệ đã xảy ra: Con ngựa chiến yêu quý trượt bánh, hất tung chủ nhân vọt lên cao theo đường vòng cung. Trước khi rơi bẹp xuống đất "bất tỉnh", Quân vẫn kịp bắt gặp đôi mắt của Chấm Đỏ. Cùng với nỗi thảng thốt, có cả niềm thương cảm, thật dịu dàng. Hình như thôi! Nhưng Quân muốn tin thế biết bao!

2.

Nạn nhân lếch thếch vào lớp trước giờ kiểm tra Địa vài phút, bằng cửa cuối lớp. Cái mũi hếch của Như – đứa con gái duy nhất trong lớp kết thân và ngồi cạnh Quân – càng hếch ngược lên, kinh ngạc pha khâm phục. Con nhóc chẳng hỏi han, chạy lúp xúp xuống căng tin, kiếm về cho thằng bạn mảnh giẻ ướt chùi các vết lấm trên mặt, khuỷu tay và lưng áo. Bắt đầu giờ kiểm tra, cả hai tự động ngồi tách quãng rộng, như những học sinh nghiêm túc nhất. Chỉ có Chúa mới biết chúng kê dưới bài làm mảnh giấy than, một đứa hý hoáy vẽ bản đồ, một đứa cặm cụi chép lý thuyết, sau đó hoán đổi. Bài kiểm tra hoàn hảo.

Vào chuyên Lý, Quân và Như lập tức bắt thân, bắt đầu cũng từ mấy "phát minh" tương tự như thế. Tình bạn của chúng bền chặt, thấu hiểu. Những bí mật điên rồ nhất chúng chẳng giấu nhau lâu. Tuy nhiên, với sự kiện kỳ dị xảy ra sáng nay, Quân biết tình huống sẽ khác một khi Mũi Hếch biết hết sự thật. Như con tôm khô, nó nằm còng queo trên băng ghế cuối lớp, mắt nhắm tịt, giả chết.

Nhưng Như không cho nó chết. Tha về chai dầu Cây Búa mượn từ cánh con gái ngoại ngữ lớp bên, Mũi Hếch lao xuống chỗ Quân, bắt đầu vai trò y tá chăm sóc đặc biệt và phiền toái. Mỗi khi ngón tay bôi đầy dấu chấm lên một vết bầm, bệnh nhân ngoác mồm gào thảm thiết. Như lầu bầu:

- Tớ không tin cậu bị tai nạn vì cục gạch trên đường. Có lẽ là một đối thủ độc ác giấu mặt muốn tiêu diệt chúng ta theo cách bí hiểm. Bắt đầu là một vết thương! – Hệt như Quân, đầu Mũi Hếch đặc nghẹt games.

- Trước khi kẻ thù kịp đạt mục đích, tớ chết vì ngón tay dùi đục của cậu mất thôi! – Quân rên rỉ – Grư grư .. Xót quá!

- Xót á? Nhỏ cho tớ mượn nói chai dầu dịu như nước hoa! – Như ngạc nhiên. Rồi sực nhớ chi tiết lạ, nó liến láu: Nhỏ ấy mới chuyển tới học cùng tụi chuyên Pháp. Trông lạ lắm. Hừm, nói xấu xí cũng được. Nó đeo cặp đỏ choé, tóc hung, gầy kheo như ..

- Hả? – Lúc này, con tôm khô búng phắt lên như con tôm .. tươi – Cậu nói ai cơ?

- Người mới lớp bên cạnh. Cái tên của nó cũng kỳ cục, Chiêu Minh! Tớ chả thích tụi ngoại ngữ hay tìm cách nổi bật – Mũi Hếch kết luận. Rồi nó quay lại câu hỏi ban đầu – Nói thật đi, tại sao cậu ngã xe?

- Tại Chấm Đỏ – Quân buột miệng, thì thào, tim rộn lên như trống cơm hội hè.

Chuông báo hết giờ chơi, Như đóng nắp dầu, chạy đi trả, không kịp nghe lời giải thích chân thật. Buổi học còn lại, Quân trong trạng thái khinh khí cầu, lâng lâng với mùi dầu dịu thơm. Vẽ sơ đồ dòng điện, thảng hoặc Như quay sang tên bạn, thông báo bước tiến mới trong việc lắp ráp chiếc radio có khả năng thu tín hiệu các UFO bay vào khí quyển Trái Đất. Đề tài này hai đứa rất say mê. Nhưng hôm nay, với Quân, nó đột ngột xa cách. Bởi gần hơn, nỗi phấp phỏng, nỗi hy vọng buồn rầu tự khi nào ghé đến.

3.

Mọi thứ thay đổi, chầm chậm. Những ngày lạnh, Quân đến trường sớm, khoác chiếc áo da nhẹ, sơ mi bên trong bằng vải gai trắng tinh, cổ thẳng đứng. Và hoàn tất hình ảnh một anh chàng thanh lịch, mái tóc bù xù ụp trên đầu như cái nồi vỡ giờ đây được cắt ngắn, "khiến mặc cậu sáng choang lên kìa!" như Mũi Hếch nhận xét. Mỗi sáng, Quân thả xe rất chậm, căng mắt từ xa. Đường vắng vẻ không bóng ai, nó .. dừng lại, đợi lúc cái chấm bé xíu, đỏ tươi hiện ra mới vội vã chạy theo. Khi phóng sượt qua Chấm Đỏ, nó hơi ngoảnh lại, mỉm cười như "tình cờ". Thể nào Chấm Đỏ cũng gật đầu chào, hơi nheo mắt, ngạc nhiên. Mọi thứ vây quanh Chiêu Minh đều thu hút Quân: Đoạn phố ám bụi, những đứa con gái chuyên Pháp lạnh lùng, cả dãy hành lang nứt vỡ trước lớp. Như tất thảy những gì gần bên một vì sao đều lấp lánh lân tinh. Quân học cật lực. Nó e ngại ngày nào đó Chấm Đỏ hỏi về nó. Thật kỳ dị khi mắc kẹt trong niềm quan tâm đến một người xa lạ.

Nghi ngờ tên bạn thân gặp chứng đãng trí nguy hiểm sau vụ tai nạn, Mũi Hếch tha vào lớp đống tài liệu mua ở các hiệu sách cũ hay lấy từ trên mạng xoay quanh đề tài lắp ráp radio, đọc ngấu nghiến và buộc Quân phải "dùng não" để trao đổi. Nó nhặt nhạnh vô số ốc vít, các đoạn dây kim loại, những bảng điện cũ trong mọi ngóc ngách cho công việc yêu thích.

Mũi Hếch khá khác thường. Nó xem phim, quan sát các video clip nhạc chỉ ở khía cạnh kỹ xảo vi tính. Những chiếc xe máy sang trọng loá mắt bạn bè cả trường, nó chỉ lưu tâm vấn đề máy móc hiện đại bên trong. Đĩa phim duy nhất nó xem hàng chục lần không chán là E.T. Có lần Quân bảo: "Tớ chẳng ngạc nhiên khi cậu thích E.T. Vì gọi cậu là Alien cũng được .." "Thế á? – Mắt Mũi Hếch trồi to như quả bóng bàn – Nhưng tớ là Người ngoài Trái Đất tử tế, đúng chứ?" Quân gật đầu. Làm sao khác được khi phải Laien mới có thể thực hiện các giúp đỡ bất vụ lợi và hiệu quả. Như tìm ra địa chỉ e-mail của nhân vật xa cách. Biết được các cô gái chuyên Pháp thích đọc sách gì. Mũi Hếch làm mấy việc ấy mau chóng, chính xác. Một cách ngây thơ và xác tín, nó ngỡ các quan tâm lạ lùng của bạn là vết tích cơn chấn thương. Theo thời gian, chúng sẽ mờ nhạt đi. Và tình bạn trở về như xưa. Mũi Hếch tin thế, chân thành.

4.

Một buổi tối, mở hộp thư, cảm giác ngạt thở một lần nữa xâm chiếm Quân. Trong những thư mới, có một tên người lần đầu tiên xuất hiện, Chiêu Minh. Cô nhỏ hồi đáp các "quả bóng thăm dò" nó kiên nhẫn gửi nhiều ngày gần đây. Hai dòng giản dị, cho biết cô rất vui thích nếu kết bạn với một người học chuyên Tự nhiên, và đề nghị trao đổi giúp đỡ trong việc học. Chỉ có vậy, nhưng mẩu thư khiến Quân trồng cây chuối, nhảy vọt trên nệm, miệng không ngớt huýt lên như còi rú 12h. Hàng trăm "phúc đáp" đầy tình cảm, hy vọng và sung sướng tràn ngập dự định của Quân. Nó viết, sửa, xoá, viết lại. Cuối cùng, nó bốc điện thoại, gọi sang Mũi Hếch.

Vừa nghe tên Quân, Mũi Hếch gào tướng, thông báo chiếc radio ráp bằng ốc xe máy, dây phơi quần áo và bảng vi mạch từng lót chuồng gà đã loé lên tín hiệu, vừa bắt được sóng đài nước ngoài.

- Một tiếng nói xa lạ, sau đó một bài hát cũng xa lạ nốt. Âm thanh hơi yếu. Nhưng khe khẽ thôi là khiến ta vui rồi .. – Nó hát ré lên, giọng khản đặc.

- Chắc cậu bắt được đài phát tiếng Pháp! – Quân hớn hở.

- Tớ sẽ tóm tín hiệu UFO trong tuần sau! – Mũi Hếch ba hoa. Nhưng nó mau chóng điều chỉnh – Không, chắc phải sang năm. Mà nè, cậu gọi tớ khuya có chuyện gì vậy?

- Tớ cũng vừa nhận một tín hiệu hồi đáp sóng phát thăm dò lâu nay của tớ – Quân hơi bối rối. Nhưng nó không giấu bạn thân điều gì – Cậu bảo tớ trả lời thế nào cho một người, à .. một người mà tớ thinh thích?

- Con gái ư? – Tiếng Như trong ống nghe như lùi xa rất xa.

- Ừ .. Chắc vậy! – Giọng Quân cũng nhỏ xíu.

Im lặng hồi lâu. Như chẳng phải ngoài kia, trong khoảng không giữa hai đầu điện thoại là dải phố hẹp thân thương, là ánh sáng xanh thẫm của bầu trời mùa đông đầy những cơn gió tò mò, vui vẻ. Chúng giống như hai người bạn trước đám đông khổng lồ, sợ lạc nhau. Mũi Hếch thì thào:

- Cậu viết câu trả lời giản dị thôi. Nhưng hãy làm một điều gì đấy, thật lạ!

Những ngày sau đó, thi thoảng người đi đường bắt gặp quang cảnh lạ: Một thằng con trai cao gầy đứng ngất ngưởng trên chiếc xe dựng bên vỉa hè, ra sức tung qua hàng rào món đồ chơi hay túm hoa cúc dại hái từ cánh đồng ngoại thành. Đôi khi, món quà không bay qua hàng rào, mắc lại trên đám cành mùa đông vắng vẻ. Rất lâu sau, cái cây mảnh khảnh vương đầy các bó hoa khô, những mẩu vải tua rua từ các món đồ chơi vải sặc sỡ. Rồi sau nữa, tại khúc quanh, người ta còn thấy một đôi bạn đôi khi nói chuyện vội vã trước cổng nhà. Cô gái nhỏ khoác chiếc cặp đỏ, mái tóc ánh nâu ánh dưới Mặt Trời mùa đông. Gương mặt bé bỏng như chiếc lá non của Chiêu Minh nghiêng nghiêng, chăm chú lắng nghe cậu bạn bối rối. Luôn luôn, những điều họ nói sẽ quay về việc học, về kỳ thi học sinh giỏi sau Tết. Một ngày nọ, Chấm Đỏ xoè bàn tay, mẩu giấy nhỏ ghi số điện thoại, thứ mà bao nhiêu anh chàng lớp khác vất vả truy tìm nhưng vô vọng.

Các câu chuyện quanh radio tự ráp, Alien và những đĩa games mới thưa thớt dần. Mùi Hếch cặm cụi một mình với các công việc say mê. Sau khi thi học kỳ Một, bỗng dưng nó rủ Quân ngồi thò chân qua các khe hở lan can, đung đưa chân trong gió lạnh. Chiếc mũ len cũ to xù nuốt gần hết mặt Mũi Hếch. Nó đột nhiên hỏi: "Cho tớ biết đi, sao cậu không phone sang tớ nữa?" "Vì Chấm Đỏ!" Quân nói khẽ, sau hồi lâu im lặng. "Là ai vậy?" – "Chiêu Minh. Học cạnh lớp mình ấy – Vẫn thì thầm, rồi Quân bỗng nói rất nhanh – Bạn ấy hiền lắm, chưa ai dịu dàng như vậy. Bạn ấy cũng muốn học giỏi Lý .." Trốn trong chiếc mũ len, Mũi Hếch nhè nhẹ lắc đầu: "Nhưng tụi mình vẫn là bạn tốt mà." "Tất nhiên rồi!" Quân kêu lên, khoác vai chiếc hữu nhỏ. Mỗi ngày đến bao điều lạ. Bao đổi thay không chờ đợi. Nhưng lớn lên, phải chấp nhận. Vai Mũi Hếch rung khẽ, chỉ một thoáng thôi ..

5.

Kỳ nghỉ tết của học trò đến sớm. Tiết trời ấm và ẩm ướt. Bắt đầu các cơn gió thổi về từ biển. Những chiếc xe buổi sáng đi qua khúc quanh hẹp bất giác chậm lại, sững sờ. Như có phép tiên, cái cây đơn độc trên vỉa hè sau một đêm mưa ngắn ngủi bỗng nở rộ hoa. Những bông hoa trắng xanh đơm kín cành nhánh gầy guộc. Và trên cái cây như một bó hoa khổng lồ sắp sửa bay lên cao, các dải vải màu rực rỡ phần phật trước gió, vui tươi, khiến những trái tim bận rộn lãng quên bỗng rung lên, thấm vào phổi mình hương vị mùa mới đang đến. Quân chạy sang nhà Chiêu Minh, hẹn một ngày gặp nhau trong Tết. Khuôn mặt trắng muốt của Minh ửng đỏ: "Ừ. Rủ cả Như cùng đi nhé. Bạn ấy hay lắm. Hôm nọ, người nhà đến đón muộn, bạn ấy chở mình về. Như kể sẽ tạo ra cái máy bắt được tín hiệu từ một xứ sở xa xôi nào ấy .."

Chuông điện thoại reo vang trong ngôi nhà cuối phố. Vẫn là những tiếng tút dài. Quân gác ống nghe, âu lo. Các buổi chiều, Mũi Hếch luôn ở nhà, chăm chú với bài tập hoặc các bộ lắp ráp. Quân chạy thẳng sang nhà bạn. Các cánh cửa mở rộng. Nhưng vẫn chẳng ai đáp lời khi Quân gọi to. Rồi bỗng dưng, khi nhìn lên cao, mắt Quân chợt bắt gặp một đốm đỏ. Là Như ngồi trên mái nhà, tai đeo ống nghe, hai tay giữ bảng mạch điện tử tìm sóng lạ. Mũi Hếch đội trên đầu chiếc khăn đỏ thắm, như bông hoa rực rỡ nở trên mái rêu. Chưa bao giờ, Quân bắt gặp chiến hữu nhỏ của mình trong dáng vẻ ấy. Cả ánh nhìn cô độc và nghiêm trang kia nữa. Tựa như sau một đêm thức dậy, Mũi Hếch của cậu bỗng vụt lớn và đôi mắt trở nên mênh mông như hai mặt hồ xanh thẳm, dịu dàng.

Khi ấy, Quân, Như và biết đâu, cả Chấm Đỏ nữa, cũng không hay biết rằng tuổi thơ của mình đang ra đi thật khẽ, thật khẽ ..

Phan Hồn Nhiên

Ngày đăng: 07/02/2014
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Nấm Linh Chi khô Điện Biên
ta là gió
 

Ta là gió, gió phải được tự do

Kagura (Inuyasha)

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage