Gửi bài:

Xin lỗi cậu

Ngày nào cậu cũng đến như mang cả thế giới đến cho tớ, hôm thì những hạt mưa đầu tháng sáu, hương vị của ánh nắng, của mái ngói..

***

Đã hai năm tớ nằm trong căn phòng trống này, khắp nơi một màu trắng lạnh lẽo. Căn bệnh ung thư đã cướp đi một cuộc sống bình thường của tớ. Tớ đã thật sự từ bỏ nhưng mẹ tớ luôn nắm lấy bất kỳ hy vọng nhỏ nhoi nào để tớ được sống. Niềm vui nho nhỏ của tớ chỉ là nhìn qua khung của sổ để nhìn thấy vạn vật thay đổi. Cuộc sống của tớ là những chuỗi ngày đen tối cho đến khi tớ gặp cậu..

Lúc ấy cậu chừng 2 tuổi, đã vài lần tớ bắt gặp cậu trong bệnh viện. Các cô y tá bảo cậu là mèo hoang, cũng không biết cậu ở đâu. Mọi tò mò về cậu cũng chỉ như một cơn gió thoáng qua, cơn đau của bệnh tật lại làm tớ quên mất. Cho đến một ngày cậu lẳng lặng đứng trên khung cửa sổ nhìn tớ với đôi mắt to tròn, nhưng không có chút phòng bị. bộ lông màu vàng óng như mang cả nắng trên lưng, cậu lẳng lặng nằm trên khung cửa sổ đôi mắt lim dim từ từ nhắm lại, tớ ngạc nhiên lắm. Lần này tớ cũng nhìn ra khung cửa sổ nhưng là nhìn cậu .Cậu ngồi đấy, chẳng quan tâm gì đến tớ chỉ nằm đó đón những ánh nắng ấm áp dễ chịu. Lúc ấy tớ cảm thấy thật ghen tị với cậu. Từ lần đó thỉnh thoảng cậu lại đến, thirng thoảng tớ lại giấu thức ăn chừa cho cậu. Tớ đã rất vui khi có cậu. Cuộc gặp gỡ giữa chúng ta là bí mật nhé!

Tớ và cậu quen nhau cũng được 8 tháng rồi nhỉ, tớ gọi cậu là nắng bởi bộ lông vàng óng như mang cả ánh nắng bầu trời của cậu. Trước đây tớ chỉ ước mình được ngủ mãi để không bị cơn đau đớn giày vò nhưng giờ tớ lại chẳng bận tâm về cơn đau nữa, mỗi ngày thức dậy tớ rất vui vì được gặp cậu. Sau 8 tháng cậu đã bước vào lòng tớ, cậu không nằm trên bệ cửa sổ nữa mà cuộn tròn ngủ trong lòng tớ. Tớ và cậu giờ đã là bạn thân rồi phải không.

Hôm nay cậu lại đến,

"tớ đã giấu phần cá kho hồi sang mẹ nấu, có ngon không"

Cậu nhảy vào lòng tớ nhẹ nhàng tớ lại được vuốt ve bộ lông vàng óng của cậu.

"méo méo"

Hôm nay cậu chân cậu dính đất, tớ không biết phải giải thích thế nào vì những vết bẩn trên chăn. Hồi nhỏ tớ cũng hay đi chân trần chạy khắp nơi tớ đã không dừng lại cho đến khi bị mẹ mắng cho một trận.

Ngày nào cậu cũng đến như mang cả thế giới đến cho tớ, hôm thì những hạt mưa đầu tháng sáu, hương vị của ánh nắng, của mái ngói..Cậu mang theo những hương vị mà cậu đi qua . Với tớ cậu như nhà thám hiểm tài ba, mang theo những câu chuyện từ nhiều miền đất khác nhau và tớ say mê những câu chuyện của cậu.

Thấm thoát cũng đã 4 năm rồi từ khi tớ gặp cậu, Nắng à, bệnh tình của tớ ngày càng nặng ngày mai tớ sắp phải phẫu thuật, bệnh của tớ rất khó trị. Có thể ngày mai tớ không thể gặp cậu được nữa, tớ ước gì mình sống lâu hơn dù cho có phải xạ trị suốt đời và nằm trên giường suốt đời tớ vẫn muốn vì tớ đã có cậu người mang ánh sáng đến cuộc đời tối tắm của tớ. Cảm ơn cậu Nắng.

Hôm sau tớ được chuyển đến phòng phẫu thuật, cậu ngồi trên khung cửa sổ lẳng lặng nhìn tớ rời đi...

 

Căn phòng bệnh đã trống một thời gian, khung cửa sổ đã không mở ra nữa. nhưng vẫn có một chú mèo ngày ngày lại đến đứng bên dưới cửa sổ đợi.

"tôi muốn xin lỗi người bạn mà tôi đã không bảo vệ được. Một người bạn mà mang ánh nắng đến cho tâm hồn gần như đã chết của tôi. Cậu vẫn sống mãi trong tim tớ nhưng tâm hồn bệnh tật của tớ giờ đây đã chết thật sự. Tớ xin lỗi"

Ngày đăng: 02/07/2014
Người đăng: Pade Kute
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Nấm Linh Chi khô Điện Biên
Future
 

Hãy để quá khứ trôi qua, tận hưởng hiện tại và đối mặt với tương lai

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage