Gửi bài:

Viết tiếp một giấc mơ

Cậu là ánh dương rực rỡ nhất với tớ.

***

Tôi đã nghe nói nhiều lần rằng một nụ cười là hệ thống đèn chiếu sáng cho khuôn mặt, là hệ thống làm mát cái đầu và là hệ thống sưởi ấm trái tim. Có một nụ cười như thế đã luôn ở đó, bên tôi mỗi ngày....

viet-tiep-mot-giac-mo

Gần nhà tôi có một cái sân, nó ở sau khu tập thể, nhỏ thôi nhưng hầu như sáng nào tôi cũng ra đó chạy vài vòng, có khi chỉ ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế đá và nhìn về phía cuối sân. Ở đó, tôi từng đón Nhi trong một sớm đầy sương....

Ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy cậu ấy là mái tóc ngang vai bay bay trong gió khi chúng tôi cùng tham gia dự án thiện nguyện trao sách cho trẻ em nhỏ ở Mai Châu. Tôi càng quý Nhi hơn khi biết cô bạn đã bay từ miền Nam ra đây để tham gia chương trình này. Hình như có một mối dây liên hệ nào đó đặc biệt giữa chúng tôi, chỉ qua vài câu chuyện nhỏ nhặt mà tôi và Nhi nhanh chóng trao đổi địa chỉ Facebook rồi nói chuyện rất nhiều ngày sau đó cho tới khi cùng làm chung một dự án.

- Hi, chào cậu, tớ muốn hỏi xem cậu có thể online giờ nào để đăng bài?

Đó là một trong những câu đầu tiên Nhi nói với tôi sau khi chúng tôi chia tay và Nhi trở lại miền Nam. Câu nói ấy bắt đầu chuỗi giao tiếp đặc biệt mà tôi gọi đó là "đường truyền của những đám mây". Khi nghe Nhi chia sẻ về mong ước làm nên một sự án trao đổi sách giữa những người yêu văn hóa đọc với nhau tôi đã đồng ý ngay và mong muốn được hợp tác với cậu ấy. Phần vì tôi thấy trong lời nói của Nhi có cái gì đó rất kiên định, nó thôi thúc tôi nhận lời ngay sau đó. Phần vì hơn tất cả, tôi sẽ có cơ hội nói chuyện với Nhi nhiều hơn. Tôi thích như vậy.

Công việc của tôi không có gì nhiều ngoài tập hợp sách và viết các kế hoạch nhỏ xung quanh việc sẽ trao đổi như thế nào, chuyện này có lợi ích ra sao. Vốn ham thích công việc liên quan tới sách vở nên tôi nhập cuộc khá nhanh. Phải nói Nhi- người nghĩ ra kế hoạch này thật tuyệt vời, chúng tôi có thể kết nối rất nhiều người trong cộng đồng lại, cùng chung một niềm yêu thích để chia sẻ niềm vui khi nhận được cuốn sách mà mình cần ngay sau đó. Từ ngày nhận dự án này, tôi có nhiều công việc để làm hơn, bản thân cũng bận rộn hơn nhưng mọi thứ không quá khó khăn như tôi vẫn nghĩ, và một điều quan trọng hơn thế là tôi được trò chuyện với Nhi mỗi ngày. Sau khi ý tưởng của dự án được post lên facebook đã nhận được rất nhiều sự ủng hộ từ phía các bạn trẻ. Ban đầu chỉ là những chia sẻ đơn lẻ giữa những người trong cùng một thành phố nhưng sau dần dự án nhận được nhiều chia sẻ từ cả những người ở thành phố khác nhau thông qua bưu điện và những cánh thư đầy tình cảm, điều mà cuộc sống hiện đại ngày nay rất khó tìm thấy.

- Thật mừng vì chúng ta mang tới rất nhiều niềm vui cho mọi người yêu sách.

- Vậy phải cám ơn cậu nhiều vì đã chịu làm chung với tớ. Tớ chưa từng nghĩ mọi người lại có nhu cầu chia sẻ sách với nhau lớn tới vậy?

- Tớ cũng không nghĩ là người ta lại có mong ước được nhận thư lớn như thế! Tôi nói khi hầu hết những người nhận sách đều vui mừng khi được nhận kèm cả một bức thư của người gửi trong đó.

- Vậy hay chúng ta gửi thư cho nhau nhé! Nhi đề nghị ngay khi tôi vừa enter dòng chat ở phía trên. Thế là mỗi tuần dù vẫn trao đổi công việc trên facebook tôi đều đặn nhận được thư của Nhi và háo hức đọc rồi gửi lại cho cậu ấy. Chúng tôi nói chuyện khá hợp, có chung sở thích đọc sách và yêu những chuyến đi xa. Những câu chữ Nhi chia sẻ cũng mộc mạc và gần gũi như con người của cậu ấy vậy. Nhi có khá nhiều bạn nhưng chủ yếu quen qua các đợt tình nguyện dài ngày, rồi ai lại trở về với công việc của người ấy, Nhi nói hình như với tôi là giữ liên lạc được lâu nhất. Tôi mỉm cười, tôi còn muốn nhiều điều hơn thế nữa kìa, nhưng chỉ dám nghĩ chứ chưa dám nói ra.

Tới tuần thứ 2 của dự án, khi mọi thứ đi vào guồng quay của nó, từ nhóm này tự liên hệ với nhóm yêu sách khác cùng nhân rộng dự án ra hơn tôi với Nhi càng thêm háo hức nghĩ ý tưởng cho những dự định mới. Giữa lúc ấy Nhi gửi cho tôi một bưu phẩm trong đó có một cuốn sổ trắng, Nhi bảo tôi hãy ghi chép những gì hàng ngày mà tôi thích và muốn kể cho cậu ấy nghe vào đó, bù lại tôi cũng phải mua một cuốn sổ khác gửi cho Nhi để Nhi viết, hẹn lần tới khi gặp lại sẽ đưa cho nhau xem. Thật kỳ lạ, Nhi quả là một cô gái rất kỳ lạ, dường như Nhi thích những trao đổi nhỏ nhặt và thường ngày, dù ít dù nhiều Nhi đều muốn nghe. Nhưng thực sự là viết thư thì tôi có thể làm mỗi tuần nhưng việc một thằng con trai ngày nào cũng ghi ghi chép chép vào sổ thì cũng hơi khó nhằn. Thế mà tôi lại đạp xe ra hiệu sách gần nhà ngay lúc đó hí húi chọn một cuốn sổ bìa hồng đẹp nhất gửi cho Nhi trong niềm háo hức vô cùng.

Từ đó vẫn đều đặn những đêm chúng tôi thức bàn bạc công việc cho những kế hoạch trao đổi sách sắp tới, rồi cả những dự định mà chúng tôi sẽ làm trong tương lai. Cũng có lúc dự án nhận được nhiều chia sẻ tới nỗi chúng tôi chỉ toàn nói chuyện về công việc, nhưng cũng có khi hai đứa nhắn tin bâng quơ kể nhau nghe về một ngày nghỉ của mình. Từ ngày nói chuyện và làm việc chung ở hai đầu đất nước, tôi mới thấm thế nào là những tình cảm đặc biệt. Tôi và Nhi đều cố gắng làm tốt mọi việc trong một ngày của mình rồi toàn tâm toàn ý cho dự án chia sẻ sách. Nhi bảo làm những gì mình thích là điều tuyệt vời nhất, những lúc ấy tôi hình dung ánh mắt Nhi sáng rực lên, long lanh như hồi nào tôi nhìn thấy cậu ấy ở Mai Châu. Ngày nào chúng tôi cũng trao đổi với nhau khá nhiều thứ kèm cả những lá thư mỗi tuần.

Từ đó trở đi tôi có thêm thói quen không sao bỏ nổi đó là ghi chép lại một ngày của mình để cho Nhi nghe, rồi hình dung xem lúc sau khi đọc Nhi sẽ cảm thấy thế nào. Dù chúng tôi chỉ nhìn thấy nhau, cùng trao đổi công việc qua các trang mạng và tuyệt nhiên chưa từng gọi cho nhau nhưng tôi cảm nhận mình đã dành cho Nhi một vị trí rất đặc biệt ở trong tim. Tôi ngưỡng mộ cuộc sống của Nhi, khâm phục sức làm việc không biết mỏi mệt của cậu ấy, yêu những nụ cười tươi rói trên những chặng hành trình mà Nhi đã đi qua. Cô gái ấy ẩn chứa biết bao niềm tin yêu cuộc sống và sức trẻ mà tôi lấy đó làm động lực sống cho mình mỗi ngày. Nhi tham gia nhiều công việc thiện nguyện, bất kể dự án nhỏ hay lớn thậm chí hay xông xáo tới các tỉnh xa để trao sách cho các em nhỏ rồi dạy chữ cho chúng nữa. Tôi chưa thấy khi nào Nhi kêu than mệt mỏi, và lúc nào nụ cười của Nhi hiện lên trên những bức ảnh cũng đều khiến tôi xao xuyến thật lâu....

Có lần đang chat với nhau Nhi bảo Nhi yêu Hà Nội lắm, Nhi muốn được thưởng thức nhất là cảm giác đi ăn kem ngày lạnh và sau đó là bước chân trên xào xạc lá khô ở đường Phan Đình Phùng...Tôi bảo Nhi ngốc quá giờ đang là tháng 7 thì làm sao có ngày lạnh cho Nhi thử cảm giác ấy, chúng tôi chỉ có thể đợi tới mùa đông mà thôi. Dòng chat im lặng một lúc lâu rồi hiện lên icon mặt cười cực đáng yêu, tôi đã nghĩ là lúc đó tim tôi chắc chắn có thêm một bóng hình nữa: Là Nhi.

Tôi nhận ra dù chẳng được gặp Nhi thường xuyên nhưng linh cảm ngu ngơ mà rất thật của một thằng con trai mách bảo tôi đã thích Nhi thật rồi. Tôi gõ nhanh một đoạn chat dài, rằng có một Hà Nội chờ Nhi, sẽ làm nhiều điều bất ngờ cho Nhi nữa, 2 icon mặt cười liên tiếp Nhi gửi cho tôi, lần đầu tiên trong đời tôi lại mong cái rét Hà Nội về sớm nhiều như thế. Rồi bất chợt những ngày tháng 7 bắt đầu cơn nóng nắng của Hà Nội thì tôi bỗng mất sạch thông tin của Nhi.

Nhi khóa facebook, cũng không thể liên lạc gì với mọi người. Tôi hốt hoảng tìm cách liên lạc với Nhi mà không được, bạn bè trong nhóm tình nguyện cũng không hề biết tin tức gì của Nhi. Tôi lo lắng không yên, luôn tự hỏi bản thân có làm sai gì không và hình dung ra đủ thứ, về cả những tình huống xấu nhất, nếu lỡ Nhi có chuyện gì mà tôi chưa biết, cô ấy đang ở đâu?.... và cuối cùng, trước khi tôi hoang hoải thêm nữa, trước khi tôi chuẩn bị mua vé vào Sài Gòn thì Nhi xuất hiện, ở Hà Nội, ngay trước khu tập thể tôi ở một cách kỳ lạ. Dáng Nhi nhỏ nhắn với chiếc ba lô to sụ đứng chờ tôi nơi cánh cổng cũ kỹ là hình ảnh khiến tôi nhớ rất lâu. Lúc này hình như Nhi gầy hơn so với lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau ở Mai Châu.

Tôi nghe tim mình vỡ òa khi nhìn thấy cô bạn nhỏ mình thầm mến đang ở ngay thật gần, và tim mách bảo tôi nhẹ nhõm hơn đi vì cô bạn đã ở đây rồi, không còn bặt tăm như trước nữa. Nụ cười của Nhi khi đó đã làm tim tôi tan chảy ra hàng trăm mảnh. Khi bạn thích một người, bạn sẽ thấy nụ cười của người đó là ánh dương rực rỡ nhất, nụ cười của Nhi khi chào tôi cũng vậy.

- Nhi yêu quý, Hà Nội chào đón cậu!

- Ra đây để xem những gì Khanh nói về Hà Nội có đúng không nè! Giọng Nhi ngọt mềm hòa vào trong gió buổi bình minh ấy.

- Vậy xem nào, Nhi lên phòng tớ cất đồ đã nhé, rồi cho tớ nghe sao im bặt mấy hôm nay vậy, làm tớ lo quá. Tôi đỡ balo cho Nhi rồi dẫn cô bạn lên căn gác nhỏ xíu của mình.

- Có gì đâu, ai cũng có lúc chỉ muốn mình biến mất, như một vệt khói mà thôi. Nhi cầm cốc nước tôi đưa và uống sạch một hơi, giọng pha chút buồn buồn, tôi có thể cảm nhận được điều ấy khá rõ ràng, hình như nụ cười kia có gì đó khang khác....

- Bộ Nhi thất tình đúng không? Khanh hỏi thật, Nhi thất tình đúng không? Tôi mạnh dạn và dồn dập hỏi cô bạn.

- Trông tui thế này giống người thất tình lắm sao? Nhi cười nhẹ rồi lắc đầu minh chứng cho câu trả lời làm đuôi tóc tết bím của cậu ấy lắc lư trông thật ngộ.

- Vậy sao lại để tớ và mọi người trong nhóm lo lắng suốt mấy ngày qua.

- Thật là có người lo cho tớ đó hả? Nhi cười vỗ vào vai tôi, đôi tay Nhi mềm mại và thật mát lành.

- Thật! Khanh lo cho Nhi rất nhiều! Tôi nhìn sâu vào mắt Nhi và nói, tựa như nếu không gặp ánh mắt của Nhi khẽ lảng ra khung trời ngoài kia thì câu tiếp theo tôi sẽ nói ra chính là 3 từ đó: "Tớ thích Nhi, nhiều lắm!"...tiếc là câu nói ấy cứ đè nặng lên tâm trí tôi, ngay cả khi đã theo chân Nhi ra biển ngày hôm sau đó.

Những khi bên Nhi dường như tôi mất đi hoàn toàn khái niệm và ý thức về thời gian vậy. Khi đã ngồi trên con tàu lắc lư hoài không thôi để ra với biển tôi vẫn không tin là có giây phút mình chẳng còn biết suy nghĩ gì nữa ngoài việc nghe theo những ý định của Nhi. Nhi vẫn thế, hay cười và cũng hay nói, có lúc cậu ấy khiến người khác không thể nắm bắt, đôi lúc cô bạn cứ mơ hồ một cách khó hiểu như vậy nhưng chẳng hề gì, tôi thấy yêu mọi thứ thuộc về cô bạn nhỏ. Nhi nói muốn đi biển, thế là chúng tôi mua cặp vé tàu ra biển ngay trong đêm hôm ấy. Và bây giờ tôi ngồi đây, nghe sóng xô hoài vào bãi cát, bên cạnh là Nhi.

Cô bạn im lặng tới kỳ lạ, tôi có thể nghe rõ tim mình đập từng nhịp liên hồi vì cậu ấy, tim tôi không ngừng mách bảo hãy nói gì đó với Nhi nhưng lại không nỡ phá vỡ bầu không khí yên lặng này. Sóng xô vào bờ cát những bài ca không lời muôn thuở, biển những ngày giữa tuần vắng người, chúng tôi cứ lặng yên bên nhau như thế cho tới khi...

- Khanh biết vì sao Nhi lại làm nhiều việc cùng một lúc như vậy không? - Tớ tin là cậu có lý do của mình.

- Vì Nhi có đọc được ở đâu đó rằng muốn quên đi một điều gì đó thật sâu đậm người ta phải bù vào khoảng trống ấy cực nhiều thứ khác. Có một thứ trống hoác trong tim Nhi nè, nhưng mới đây Nhi biết rằng càng cố lấp đầy càng không thể....Lần đầu tiên tôi thấy Nhi tâm trạng như vậy, lần đầu tiên tôi thấy nụ cười cô ấy không rạng rỡ như mọi khi, nó làm tim tôi đau nhói.

- Không cần biết Nhi có chuyện gì, nhưng nếu cần, Nhi có thể tựa vào vai tớ, bất cứ khi nào Nhi muốn.

- Cám ơn cậu rất nhiều Khanh ah! Cậu là chàng trai Hà Nội dễ thương nhất mà tớ từng biết.

- Vì tớ là bạn cậu, vì tớ là người mong cậu hạnh phúc, nên hãy nói những điều cậu muốn tớ làm.

- Khanh ngố, cậu không cần làm gì thì tớ vẫn mến cậu mà! Nụ cười trở lại trên môi Nhi làm tôi vui hơn hết thảy. Nhi là như vậy đấy, tự dưng tâm trạng nhưng rồi nhanh chóng lại tươi cười trở lại. Nhi dễ thương, Nhi khó nắm bắt và Nhi làm tim tôi chao đảo. Nhi kỳ lạ lắm, đòi tôi đưa ra biển vậy thôi chứ sau đó lại giục tôi đi về, hình như gió biển làm cậu ấy không được khỏe, môi có phần nhợt nhạt, da có vẻ xanh xao, có thể vì di chuyển quá nhiều trong hai ngày qua. Nhi nói Nhi muốn nằm trong một chiếc lều bên bờ biển, thưởng thức bầu không khí trong lành của đảo ngọc Cô Tô và... xem phim. Trời ơi, Nhi tồn tại quá nhiều điều kỳ lạ mà. Thế là tôi chiều theo ý của cô bạn, tôi nghĩ mình có đủ mọi kiên nhẫn để làm theo những thứ mà Nhi muốn, vì thực tâm, tôi trân trọng mọi thứ thuộc về cô ấy.

Kỳ lạ hơn nữa, trong máy tính Nhi mang theo chỉ có duy nhất một tập phim, đó là phân đoạn một cô gái khóc nức trong phòng tập Kendo và nhớ về người tình của mình- người đã luôn bên cô rất lâu, âm thầm dõi theo cô từ phía sau suốt 7 năm dài....

- Sao Nhi chỉ xem tập này thôi? Tôi chăm chú nhìn vào hình ảnh cô gái khóc nức nở một mình, có cảm nhận nó giống Nhi những lúc cô đơn vậy. Điều ấy làm tôi đau.

- Nhi thấy nó thật, thật như những giọt nước mắt Nhi từng rơi. Ai cũng có lúc không hiểu tình cảm của người khác dành cho mình, nhưng trong vô vàn cách đón nhận hay từ chối thì không đáp trả tình cảm của người kia không phải vì không nhận ra mà bởi vì còn nhiều lý do chưa thể bày tỏ nổi.

Có cảm giác như Nhi đang nói với tôi, một phần nào đó, nếu là Nhi chưa sẵn sàng, tôi có thể đợi thậm chí đợi bao lâu cũng được. Nhi lại xua tay tôi bảo không nói chuyện linh tinh nữa rồi đòi đi lấy cát bỏ vào lọ thủy tinh và cất trong balo mang về. Lọ còn lại Nhi nói để ghi điều ước và thả ra biển, mọi điều ước sẽ thành hiện thực. Có cảm giác Nhi đã chuẩn bị tất cả rồi và tôi chỉ việc làm theo cô gái kỳ lạ ấy mà thôi. Tôi ghi vào điều ước của mình rằng mong cho nụ cười mãi nở trên môi của Nhi. Không biết cô ấy ghi điều ước gì, tôi chỉ biết Nhi nhìn theo chiếc chai nhỏ trôi ra xa rất lâu...

Mãi sau này khi Nhi đã về lại Sài Gòn tôi mới biết bộ phim ấy mang tên The Rising Sun- một bộ phim truyền hình của Thái Lan. Tôi xem đi xem lại từng tập phim và thấm thía từng cung bậc cảm xúc của các nhân vật như thể mong muốn hiểu hơn về tâm trạng của Nhi vậy. Tôi cố gắng tìm mọi thứ có liên quan tới Nhi để hiểu hơn về cô ấy. Tôi xem nhiều tới nỗi mê luôn hai nhân vật chính. Tôi còn đùa với Nhi rằng cậu đầu độc tớ, làm tớ trở thành fanboy của tình yêu mà 2 nhân vật chính thể hiện mất rồi. Nhi cười lớn, làm fanboy có chi phải ngại, Nhi nói rất vui vì dụ dỗ được tôi rồi, hai đứa lại có thêm một sở thích chung nữa chẳng phải hay hơn sao. Nhi còn bảo nếu sau này hai đứa du lịch bên Thái có khi được gặp idol không chừng và tôi sẽ là nhiếp ảnh gia ghi lại khoảnh khắc đẹp nhất cho cô ấy. Những lúc như thế, tôi càng yêu Nhi hơn, chỉ mong sớm được nói với Nhi tình cảm của chính mình...

Và tôi chợt nhớ có lúc Nhi nói khi đi trên xe bus ra sân bay về lại Sài Gòn rằng: "Cô gái ấy giống Nhi lắm, từng không cảm nhận được tình yêu của người luôn yêu mình sâu đậm, để cả hai mất quá nhiều thời gian xa nhau, tới lúc biết thì có khi đã quá muộn. Nhi không được may mắn như cô gái trong phim có chàng trai vẫn yêu cô sâu đậm, thế nên nếu như cậu có giấc mơ nào đó, hãy làm ngay đi, kể cả nó kỳ khôi tới mức nào, còn nếu cậu yêu thương ai đó, hãy nói cho người đó biết"....

Lúc ấy tôi cứ ngỡ là Nhi thất tình rồi mọi thứ sẽ ổn thôi, và tôi sẽ chờ cho tới khi Nhi ổn, tôi sẽ nói cho Nhi nghe tình cảm của mình cất giấu bao lâu nay, rằng có một người như thế, là tôi, thích và mến Nhi rất nhiều. Nào ngờ, đó là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy nụ cười ấy, được nghe mùi tóc còn ướp hương biển của Nhi hòa vào không khí, được thấy cô bạn nhỏ gục đầu trên vai mình tạm chợp mắt khi ngoài kia dòng đời trôi thật bộn bề...

Đôi mắt cô gái ấy chẳng còn cười với tôi thêm một lần nào nữa, nụ cười mà tôi coi là ánh dương rực rỡ nhất với mình cũng chẳng còn hiện hữu. Tôi nghe tim mình vỡ vụn khi hay tin, tôi không khóc, chẳng có giọt nước mắt nào rớt ra từ khóe mi của một thằng con trai 20 tuổi, chỉ có một cái hố trống hoác trong lòng không sao lấp đầy cho được.

Những hanh hao ngày đầu Thu tháng 8 của Hà Nội khiến toàn thân tôi tê tái, tôi đứng chết trân tại chỗ thật lâu, trên tay là cuốn sổ hồng tôi đã mua cho Nhi trước đó. Người anh trai của Nhi chuyển nó cho tôi, nói rằng tôi hãy đọc, rồi từ từ sẽ hiểu. Có lẽ nỗi đau mất mát người em gái thân yêu duy nhất cũng khiến anh chẳng còn lời nào đủ để giải thích cho tôi nữa. Mà giải thích làm chi, khi Nhi của tôi chẳng còn nữa rồi. Đáng lẽ ra tôi nên biết sớm hơn về căn bệnh của cậu ấy, đáng ra tôi phải hiểu cậu ấy chịu đựng quá nhiều đau đớn như thế nào, đáng lẽ tôi nên dành thời gian cho cô ấy nhiều hơn, hiểu những cố gắng rất nhiều đằng sau hàng trăm công việc Nhi làm những ngày cuối cùng của cuộc đời, hiểu được cả những nỗi đau của cậu ấy khi biết mình không còn nhiều thời gian nữa. Và hơn tất cả, đáng ra tôi nên biết chuyện gì đã xảy ra, đáng ra tôi đừng trì hoãn câu yêu thương với Nhi lâu tới vậy.

Tôi nghe rõ tiếng tim mình thổn thức, nghe rõ giọng mình lạc đi trong vô thức: "Nhi ơi, mất đi ánh dương của đời mình, tớ phải làm sao!!". Tôi lật từng trang, từng trang Nhi viết, Nhi kể về những sớm Sài Gòn ở góc sân Nhà thờ Đức Bà, ở đó Nhi thường ngắm những chú bồ câu thong thả bên nhau trong nắng tinh mơ. Nhi nói về những buổi đêm trên cầu Ánh Sao lúc Nhi lang thang một mình. Nhi kể về một quán café nhỏ nhắn đầy hoa tươi và dịu dàng hương thơm của nhiều cuốn sách Nhi cố gắng đọc hết những trang cuối cùng...Tên tôi xuất hiện rất nhiều trong ấy, từng câu từng chữ khiến mắt tôi có lại một màn sương giăng đầy...

"Có rất nhiều chuyện tớ muốn cùng Khanh tâm sự, nhưng tớ e là không còn kịp nữa. Khanh đừng buồn, hơn ai hết tớ hiểu sức khỏe hiện giờ của mình. Mọi người thường nói, khi ngọn đèn sắp tắt thì nó sẽ bùng cháy lần cuối cùng. Tớ cũng thế, hiện giờ, tớ đang hồi tưởng lại những kỷ niệm đẹp của chúng ta, nhất là lúc Khanh kiên trì xem một đoạn phim không đầu không cuối với tớ ở Cô Tô ngày nào. Đối với một người con gái, điều ấy có sức an ủi cực kỳ lớn, nó làm tim tớ ấm, rất ấm vì hiểu cậu trân trọng tớ tới nhường nào.

Quen biết cậu chính là điều an ủi cuối cùng mà ông trời dành cho tớ trước khi rời khỏi thế gian này. Cậu biết vì sao tớ yêu Yadech (*) không? Vì họ là 2 người luôn sống hết mình cho đam mê, hết lòng hiếu thuận với gia đình, vui vẻ với bạn bè và luôn đồng hành với nhau suốt những ngày tuổi trẻ của mình, giống cậu và tớ lắm đó.

Tớ và Khanh có rất nhiều dự định, nhưng có lẽ Khanh phải hoàn thành một mình rồi, tớ rất muốn làm nhưng không đủ sức nữa. Giờ tớ cũng sắp gặp được mẹ ở trên kia rồi, thay vì buồn thì cậu hãy mừng cho tớ nhé Khanh. Khanh có nhớ lúc ở Cô Tô Nhi ước gì không, đó là mong Khanh sẽ là người viết tiếp những giấc mơ cho tớ ngay cả khi tớ chẳng còn nữa.

Bức thư này thay lời chào của tớ tới cậu, cảm ơn Khanh đã luôn yêu quí và trân trọng tớ. Hãy giúp tớ sống hết quãng đời còn lại nhé, hãy thay tớ viết tiếp những giấc mơ còn giang dở và hãy sống cho tốt vào, hy vọng Nhi sẽ là một phần trong ký ức của Khanh. Cho tớ chào mọi người trong dự án sách, tớ sẽ luôn để họ trong tim mình...mãi mãi...và nếu có cơ hội gặp Yadech (*), cậu hãy kể niềm vui đó cho tớ trong cuốn sổ tớ mua cho cậu nhé!
Tạm biệt Khanh

Nhi"

Trong tôi có thứ gì đó tan đi, tan đi mãi, có lẽ, Nhi chẳng muốn tôi nhấn chìm mình trong nhiều đau đớn nên từng lời từng câu Nhi nói khiến tôi nhẹ bẫng, có một tâm tư cứ hoài nức nở rất lâu như thế. Dù là gì đi nữa, Nhi ra đi để lại cho tôi rất nhiều điều, là một niềm nhắc nhở tôi phải đứng lên và sống tiếp, cho những ngày sau này của tôi và cả Nhi nữa, tôi không phải chỉ sống cho riêng mình mà còn cho cả phần đời của cô gái mà tôi yêu thương rất nhiều. Tôi sẽ là người hoàn thành những dự định tươi đẹp của cô gái đáng yêu ấy, tôi phải sống cho cuộc đời thật dài rộng ở phía trước mà tôi tin Nhi luôn dõi theo, song hành với mình. Tôi phải sống tốt, vì tôi là người được Nhi lựa chọn để viết tiếp những giấc mơ của mình, chắc chắn tôi sẽ vẽ nó thật rực rỡ. Nhất định!!!

Hôm nay tôi lại ngồi ở cái ghế đá nơi sân khu tập thể này. Ánh nắng chưa lên, cỏ cây vẫn ướp đầy hương thơm của đêm, tôi bắt đầu lấy cuốn sổ của Nhi hay viết ra, bắt đầu làm những thứ đã ghi trong wishlist được tô đậm.

Tôi hình dung ra buổi sáng hôm ấy, khi tôi và Nhi ngồi lặng lẽ bên nhau trên bãi biển vắng, giây phút chúng tôi gần như chạm vào được tận sâu tâm tư của nhau. Vậy là sau rất nhiều ngày u ám thì chồi non hy vọng sẽ tiếp tục được ươm mầm.

Tôi cứ mân mê mãi dòng chữ ở cuối cuốn sổ ấy, dòng chữ thân quen bên cạnh bức ảnh tôi chăm chú theo dõi phim mà không hay biết mình lọt vào ống kính máy ảnh của Nhi: "Nhìn thấy bức ảnh và mỉm cười, chỉ có thể là fan NY mang lại cho nhau".

Thì ra Nhi vẫn luôn ở đây vì tôi, mỗi ngày...Nắng dần lên rạng rỡ cả một khung trời, ngày mai sẽ là những ngày thật khác!

(*): Yadech- tên gọi thân mật mà fan dành cho Nadech và Yaya (2 ngôi sao trẻ của Thái Lan)

Ngày đăng: 01/06/2015
Người đăng: Tú Lệ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Nấm Linh Chi khô Điện Biên
Người trộm bóng
 

Bố mẹ chúng ta luôn già đi đến một độ tuổi nhất định, lúc đó hình ảnh của họ đã khắc sâu trong tâm trí chúng ta. Chỉ cần nhắm mắt lại và nghĩ về họ, ta lại nhìn thấy họ như mãi mãi họ vẫn thế, như thể tình yêu của ta dành cho bố mẹ có quyền năng làm cho thời gian ngưng lại

Người trộm bóng - Marc Levy

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage