Gửi bài:

Nhà nghỉ Chói Chang

A lô! Nhà nghỉ Chói Chang đây...Dạ, anh đặt phòng qua đêm ngày mai à?! Vâng, ngày mai là thứ bảy nên em không dám hứa trước là giữ phòng cho anh được đâu...

***

Hạnh vừa về đến cổng đã thấy chồng đang lúi húi quét sân, mồ hôi ướt sũng lưng áo ba lỗ dù tiết trời đã chớm sang Thu. Thoáng chút ngạc nhiên, Hạnh mở cổng rồi nói:

- Hôm nay trời đi vắng hay sao mà tự nhiên lại chăm chỉ thế này? cẩn thận đêm lại bão to!

Phúc khẽ giật mình ngẩng mặt lên, nhìn thấy vợ, hắn vứt cái chổi nhựa vào góc sân rồi tươi cười chạy lại:

- Để đấy anh dắt xe vào cho! Hôm nay cơ quan ít việc nên anh tranh thủ về sớm dọn dẹp nhà cửa.

nha-nghi-choi-chang

Vừa dắt xe, Phúc lại vui vẻ kể:

- Về đến nhà thấy sân đầy lá rụng, bẩn quá! Lúc nãy còn moi ống cống ra một vốc lá cây, hèn nào mấy hôm nay cứ thấy có mùi khó chịu.

Hạnh tháo mũ bảo hiểm móc vào xe rồi quay lại mỉa mai:

- Em bảo anh từ tuần trước mà anh có làm đâu! Không để ý thì cống nó tắc ngập vào cả phòng ngủ ý chứ. Chắc còn bận những việc riêng tư khác, thời gian đâu mà để ý việc ở nhà...

Biết vợ nói kháy, Phúc vội lảng đi chuyện khác, hắn cười:

- Con Bống về quê với ông bà ngoại có hai hôm mà quên luôn bố mẹ rồi em ạ. Lúc chiều anh gọi điện về hỏi thăm mà nó còn bảo là "Con đang bận chơi", thế có điên không chứ!

- Lúc sáng em gọi về rồi, nói chuyện với mẹ một lúc thì lại chạy theo ông đi chợ. Thôi anh làm nốt đi, em vào nấu cơm đã.

Phúc vội cầm tay vợ, giọng hắn nhẹ nhàng:

- À! Thôi bữa này mình ra hàng ăn. Cũng lâu rồi hai vợ chồng chưa đi ăn ngoài hàng, được không em?

Hạnh khẽ gỡ tay chồng, thái độ lưỡng lự:

- Tưởng toàn mời người khác đi ăn chứ! Hôm nay lại mời vợ đi ăn cơ đấy, xúc động quá!

Phúc gãi đầu:

- Vợ đợi anh một lát nhé, anh tắm ù một cái rồi mình đi, ăn gì để vợ chọn đấy!

Nhìn theo bóng chồng lon ton chạy vào phòng tắm, Hạnh thở dài, trong lòng ngổn ngang những suy nghĩ. Cô từ từ tiến tới khép cổng lại...

- Vợ chồng Hạnh - Phúc đã chuẩn bị cơm nước gì chưa?

Bà Mận hàng xóm tươi cười, tay cầm nón làm quạt phe phẩy.

- Dạ con chưa bà ạ! Bà mới đi chợ về à? Bà vào nhà uống nước đã – Nghe giọng bà Mận, Hạnh lại vội mở cửa.

- Thôi nước non gì! đi qua nhà thấy hai vợ chồng đứng nói chuyện nhìn tình cảm quá, cứ như vợ chồng son ý. Thế mọi chuyện đã ổn thỏa chưa?

Hạnh ngập ngừng:

- Dạ...! cũng bình thường rồi bà ạ.

Bà Mận khẽ ngó vào trong như sợ chồng Hạnh nghe thấy, giọng bà bỗng nhỏ lại:

- Thôi cô ạ! Bỏ qua cho nhau mà sống cho thoải mái, vợ chồng tránh sao được lúc nọ lúc kia. Đàn ông ai chả có tí trăng hoa! Mình là phụ nữ đôi khi phải chấp nhận thiệt thòi, chứ căng quá rồi lại tan nát gia đình, con cái khổ đầu tiên...

Thấy Hạnh cúi mặt xuống, bà Mận vội an ủi:

- Nói thật chứ qua chuyện vừa rồi hàng xóm láng giềng lại càng quý mến cô hơn. Đẹp người, đẹp nết lại có học thức, chả hiểu anh Phúc anh ý ăn bùa mê thuốc lú gì mà lại...Cũng may cô là người hiểu biết và rộng lượng, chứ không thì...

Hạnh nghẹn ngào:

- Con cũng khổ tâm lắm bà ạ! Vợ chồng ăn ở với nhau mấy năm trời, ai ngờ anh ý lại là người như vậy. Có lúc con định buông xuôi nhưng lại nghĩ thương cho cái Bống, rồi nghĩ lại lúc con và anh ý ngày xưa nên lại thôi. Đời ai cũng có lúc sai lầm, thôi thì tha thứ cho nhau để sống cho nhẹ nhàng...

Bà Mận gật gù:

- Cô nghĩ thế là đúng đấy! vợ chồng lấy nhau cũng là duyên nợ từ kiếp trước, mình cứ sống có Đức thì mặc sức mà ăn...

Hai người đang nhỏ to tâm sự, chợt thấy bóng Phúc từ trong nhà đi ra, bà Mận vội vàng:

- Thôi tôi về nhé, có gì cứ nhẹ nhàng bảo nhau, tôi tin là anh ý đã tỉnh ngộ rồi...

- Vâng! Con chào bà, bà về nhé. Hôm nào mời bà sang con ăn cơm!

Phúc tiến tới phía cổng, thái độ có vẻ không vui khi thấy vợ và bà Mận hàng xóm thì thầm, hắn thăm dò:

- Bà ý lại nói linh tinh gì đó? Chuyện vợ chồng người ta mà cứ tham gia vào như người nhà, đúng là rảnh quá mà!

Hạnh cười mỉa mai:

- Có tật mới phải giật mình, đàng hoàng tử tế thì việc gì phải sợ.

Sợ mọi chuyện thêm căng thẳng, Phúc vòng tay ôm vợ âu yếm:

- Thôi mà em, xấu chàng hổ ai! mình đi luôn kẻo muộn. Anh thấy đói quá rồi...

Thấy thái độ vợ có vẻ xuôi, Phúc gợi ý:

- Bây giờ mình đi ăn hải sản nhỉ? Anh nhớ ngày mới yêu nhau, hai vợ chồng mình tuần nào cũng đi ăn món đó.

Hạnh vừa khóa cửa vừa tranh thủ dọa:

- Ừ! Cũng được, món đó bổ lắm đấy! khỏe rồi đi kiếm con đó mà giải quyết...

Phúc kéo vợ lên xe, giọng đầy ẩn ý:

- Đêm nay anh cho vợ chết, dặn trước mà chuẩn bị tinh thần chiến đấu...

Hạnh bĩu môi thách thức:

- Tinh vi! chả biết ai chết với ai...

- Để xem! – Phúc cười khoái chí.

Nói rồi Hạnh ôm eo chồng, chiếc xe máy từ từ lăn bánh ra khỏi con ngõ hẹp, tiếng cười đùa của hai vợ chồng vẫn còn vọng lại. Bà Mận hàng xóm đứng lấp ló nhìn theo, thấy bóng họ khuất hẳn, bà mới thở dài:

- Rõ khổ! Cứ thế này có phải vui không? gái gú cho lắm vào rồi làm khổ vợ con.

- Bà lẩm bẩm cái gì thế? vào chuẩn bị cơm nước thôi.

Đi đổ rác về thấy bà vợ đứng ở cổng lẩm bẩm, ông Tí vỗ nhẹ vào vai bà hỏi.

- Tôi đang xem vợ chồng Hạnh - Phúc, giờ có vẻ ổn rồi, mấy hôm trước thấy căng thẳng quá nên cứ lo anh chị đó bỏ nhau!

- Lại cái vụ anh Phúc có cô bồ ở cơ quan hả?

Bà Mận lắc đầu ngán ngẩm:

- Rõ khổ! Vợ đẹp con khôn như thế còn đi kiếm của lạ. Cặp với cô làm cùng cơ quan, nghe đâu cũng có chồng con rồi, hai gia đình ầm ĩ lên, đúng là bọn đàn ông...

Bất chợt quay lại nhìn lão chồng tay vẫn cầm thùng rác, bà Mận hỏi:

- Còn ông nữa đấy! đi đổ rác gì mà tiếng đồng hồ không thấy về?

Ông cứ liệu cái thân ông, đừng có gái gú, không là chết với tôi! Xem gương vợ chồng nhà Hạnh - Phúc kia kìa...

Ông Tí tay run run cầm cái thùng rác, chiếc quần đùi nhăn nhúm để lộ đôi chân gầy guộc, nhăn nheo. Chiếc áo phông thể thao rộng thùng thình càng tố cáo tấm thân còi cọc của ông. Ở độ tuổi 70, mái tóc ông có lẽ còn lơ thơ vài sợi. Tự nhiên bị vợ dọa nạt, ông vội thanh minh:

- Tôi gặp bà Sương ở đầu ngõ, bà ý rủ tôi sáng mai đi tập dưỡng sinh ngoài công viên, thế là đứng nói chuyện một lúc thôi chứ đi đâu...

Khẽ liếc xung quanh, giọng ông nhỏ lại:

- Tôi còn làm ăn được gì nữa mà bà ghen! Hơn 10 năm nay tôi giã từ vũ khí rồi. Bây giờ ví dụ như có con nào nó tự nhiên cho thì tôi cũng chắp tay tôi lạy...

Bà Mận bĩu môi:

- Biết thế là tốt! mà tôi nói vậy thôi chứ người ông có một rúm thế kia thì gái nào nó thèm? chỉ sợ lĩnh lương hưu rồi mấy lão lại rửng mỡ rủ nhau đi tẩm quất thôi. Giờ vào nhà chuẩn bị ăn cơm!

---------------------------------

"A lô! Nhà nghỉ Chói Chang đây...Dạ, anh đặt phòng qua đêm ngày mai à?! Vâng, ngày mai là thứ bảy nên em không dám hứa trước là giữ phòng cho anh được đâu...trước 10h tối mà anh không đến thì coi như bỏ nhé, giá qua đêm là 300 nghìn. Ơ..không đắt đâu anh ơi, cuối tuần bên em toàn cháy phòng thôi, giá vậy là hữu nghị rồi, phòng sạch sẽ tiện nghi lại yên tĩnh, anh sang các nhà khác bẩn lắm, ga gối chúng nó chén xong bẩn thỉu rồi lại cho khách sau dùng luôn, làm sao bằng bên em được...Vâng, anh qua số nhà 69 Thiên Đường nhé..."

Lợi bỏ máy điện thoại xuống, lúi húi ghi vào sổ vài thông tin của khách đặt phòng thì một đôi trai gái bước xuống:

- Trả phòng anh ơi!

- Phòng bao nhiêu hả em? – Lợi ngẩng mặt lên

- Phòng 307

- Ok! Của em tiếng rưỡi, thôi lấy 90 nghìn cả chai nước!

Trả lại khách tiền lẻ, Lợi liếc nhìn theo đôi trai gái:

- Lần sau lại vào anh nhé! khách quen anh sẽ bớt giá, hôm nào muốn nghỉ thì gọi trước anh giữ phòng cho.

Thằng thanh niên quay lại vui vẻ:

- Vậy anh cho xin số điện thoại, hôm đêm Trung Thu chạy mấy khu đều cháy hết phòng, đen vãi!

Lợi đưa tấm danh thiếp của Nhà nghỉ Chói Chang cho thằng thanh niên, hắn liếc nhìn con bé rồi nói nhỏ:

- Các ngày đấy lấy đâu ra phòng, phải đặt trước mới có chứ! Cứ A-lô cho anh...Hàng ngon thế kia mà không tìm được phòng thì ức chế lắm! Phí của!

Lợi tủm tỉm cười nhìn đôi thanh niên lên xe máy, con bé đeo khẩu trang, áo chống nắng kín mít, ra khỏi nhà nghỉ nó ngó nghiêng trước sau như sợ ai nhìn thấy...

- Thằng Pháo đâu! Lên dọn phòng 307 đi, khách vừa ra xong! Nhanh lên, hôm nay cuối tuần đông khách lắm đấy.

Thằng Pháo tay xách cái làn nhựa to, chất đầy các loại khăn trắng đã ngả màu đục mà nó dọn từ các phòng nghỉ ở trên. Nghe tiếng ông chủ gọi nó cũng chưa vội trả lời, bước chân lững thững xuống cầu thang, giọng nó mệt mỏi:

- Anh cho em nghỉ tí! Dọn 5 phòng rồi đấy, cái đôi phòng 307 vừa rồi nó kêu to thế. Em dọn phòng bên cạnh mà không làm nổi với chúng nó, bọn này nó máu thế không biết, cứ uỳnh uỵch suốt. Mấy cái bao cao su dùng xong nó vứt luôn trên giường, bẩn không chịu được, xuống đây thở tí cho đỡ mùi...

Lợi thở dài:

- Mày im mồm vào! Làm ở nhà nghỉ thì công việc chỉ có thế. Chúng nó vào để chịch! chứ vào để ngắm nhau à mà đòi sạch.

Pháo vừa tu chai nước vừa phân trần:

- Biết là thế! nhưng cũng phải có ý thức tí, ít ra chúng nó cũng phải vứt vào thùng rác cho em chứ. Đằng này vào có một tiếng mà như bãi chiến trường. Thằng thì sướng, thằng thì phải đi dọn chả được miếng nào mới đau...

Ngập ngừng nhìn thái độ của Lợi một lúc, Pháo lại tiếp tục:

- Có khi anh tăng cho em tí lương với ít phụ cấp độc hại! vừa kiêm dắt xe cho khách, vừa kiêm dọn phòng, rồi động tí khách nó lại gọi lấy cái này lấy cái kia cho chúng nó, mệt vãi ra!

Thấy Lợi định nói gì đó, Pháo nhanh nhẩu ngắt lời luôn:

- Đêm qua đấy, phòng 402 nó gọi lấy thêm mấy chai nước, em cũng vội vàng mang lên luôn, vừa mở cửa phòng thì ối giời ơi...Ông bà ý vẫn đang chơi nhảy ngựa trên giường. Nhiều khi em thấy tâm hồn mình bị vẩn đục quá, em vẫn còn là trai tân mà...

Lợi đang tức cũng phải phì cười:

- Xem miễn phí sướng bỏ mẹ còn giả vờ! Hôm nào có Gấu ở quê lên chơi thì đưa vào đây, tao miễn phí tiền phòng cho, tha hồ mà oánh chén.

Mắt Pháo sáng lên khi nghe ông chủ nói, hắn cười khoái chí nhưng rồi nghĩ lại bỗng nét mặt trở nên đăm chiêu:

- Anh hứa rồi đấy nhé! À...mà cũng khó, con Gấu của em nó không cho đâu, nó bảo bao giờ cưới nó mới cho. Bố con điên, anh nhờ! Em làm ở nhà nghỉ với anh cả tháng nay, nhiều con còn ít tuổi hơn con Gấu của em nhiều mà vào chén suốt có sao đâu...Mấy đôi đi xe đạp điện trưa nay chả thế à, học lớp 10 là cùng chứ gì.

Lợi lắc đầu:

- Chén được hay không là do mày, gái tem nó khác, chén cũng phải có bài của nó. Tự nhiên ông đòi chén khơi khơi thì bố đứa nào nó cho.

Pháo trợn tròn mắt ngạc nhiên:

- Thế anh bảo em phải làm sao?

- Mày nhớ cái đôi vào phòng 201 lúc chiều không? Lần đầu tiên nó dắt con kia vào đấy. "Vào trong này cho yên tĩnh, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em, mình chỉ vào tâm sự thôi..."

- Em cũng thấy con kia nó bảo là "thôi vào đây làm gì, ngại lắm", mẹ bố nhà nó! Thế mà một lúc sau em lên đi qua phòng đấy đã thấy con đấy nó rên như bị ai bóp cổ, cứ "Á" với "Ối" suốt.

Lợi gật gù:

- Phải có bài hiểu chưa! Thôi lên dọn phòng đi, nhớ mang phát mỗi phòng 2 cái bao cao su, không có vào khách nó lại kêu.

Pháo tần ngần cầm một tệp dây Bao cao su dài dằng dặc rồi nhét vào cái giỏ nhựa, miệng lẩm bẩm:

- Yêu nhau thì dùng cái này làm mẹ gì cho vướng víu, mất tự nhiên...

Lợi quát:

- Ngu! Có những đôi chúng nó vào để chịch xã giao chứ. Thôi mày đi dọn đi rồi xuống đây, nhớ là đôi nào vào thì phải dắt xe rồi quay biển số vào trong tường.

Pháo cãi:

- Thì lần nào chả thế, đôi nào vào em chả dắt xe rồi quay luôn còn gì.

- Tao cứ dặn thêm kẻo khách vào đông lại quên! Bây giờ bọn nó đi đánh ghen ở nhà nghỉ nhiều lắm, nó soi ra biển số mà đúng xe chồng hay vợ nó thì bỏ mẹ. Nhà nghỉ Chóng Vánh bên kia bị bắt ghen hôm qua đấy, đánh nhau tí chết, Công an nó vào lập biên bản, có khi phải giải tán chứ đùa à.

Pháo nói giọng đầy hãnh diện:

- Tại thằng nhân viên bên đấy nó ngu hơn em, khách đến lại cứ để xe ngoài đường không chịu dắt vào ngay, quá là "Lạy ông! con vợ ông nó đang chén ở trong này". Anh mới dạy em làm nhà nghỉ có một tháng mà kinh nghiệm em hơn hẳn bọn vớ vẩn đấy, anh cứ yên tâm!

Lợi vừa nói vừa chỉ vào màn hình điện thoại:

- Ừ! Dạy chúng mày rồi chúng mày chửi lại, chắc gì đã nhớ công ơn dìu dắt của tao. Giờ bọn trẻ chúng mày vô ơn lắm! Đây này, ca sĩ Thu Phương bị mấy đứa học trò ở Giọng hát việt nói tố cáo đầy trên mạng đấy, nhìn vào mà làm gương.

Pháo lững thững đi lên cầu thang, vừa nhìn lại đống bao cao su với đống khăn trong giỏ mà trong bụng thầm nghĩ:

"Chả hiểu việc của mình thì liên quan mẹ gì đến chuyện của giới Showbiz mà bố kia cũng lôi ra dọa nữa..."

--------------------------------------------

Thấy Hạnh ăn từ tốn có vẻ không thoải mái, Phúc bóc nhanh một con tôm hấp thật to rồi đặt vào bát của vợ:

- Vợ ăn đi cho nhiều Can-xi, ngon lắm!

Hạnh tủm tỉm cười:

- Cứ để em tự bóc cũng được...

Phúc xua tay:

- Em chỉ việc ăn thôi, còn việc bóc cứ để anh lo!

Nhìn thái độ của Hạnh có vẻ đã vui hơn sau câu đùa của mình,

Phúc nhẹ nhàng:

- Bống sang năm vào lớp 1 rồi, anh tính sẽ làm thêm giờ để kiếm thêm thu nhập để em và con yên tâm. Anh dù có vất vả hơn một chút, thời gian bên gia đình sẽ ít đi...

Hạnh bỗng dừng đũa:

- Không sao đâu anh! em cũng tính rồi, em sẽ nhận thêm việc ở cơ quan, chiều về muộn hơn hoặc ngày nghỉ tranh thủ đến giải quyết. Cả hai cùng cố gắng vậy...

Nghe vợ nói, Phúc như trào dâng xúc động vì có được người vợ hiền, đảm đang lại yêu thương mình hết mực, điều đó làm hắn có chút mặc cảm tội lỗi vì chuyện quan hệ với cô đồng nghiệp cùng cơ quan.

Phúc từ từ đặt bàn tay lên tay Hạnh rồi thủ thỉ:

- Đàn ông mà em...Cũng có lúc nọ lúc kia ở ngoài nhưng vợ con vẫn là nhất! Tình cảm mà anh dành cho em từ trước đến giờ vẫn không hề thay đổi...

Hiểu ý của chồng, Hạnh cười buồn:

- Thôi bỏ qua đi...chuyện đó coi như chưa từng xảy ra nhưng em hy vọng sẽ không tiếp diễn nữa, còn nếu không còn tình cảm với em thì cứ bỏ mẹ con em đi theo người ta, anh cũng bảo người ta bỏ chồng đi rồi hai người thoải mái đến với nhau. Em chấp nhận, miễn là anh hài lòng với sự lựa chọn của mình...

Phúc nắm chặt bàn tay vợ:

- Thôi mà em! Anh có điên đâu mà làm việc đó...Vợ con vẫn là nhất.

Hạnh bĩu môi:

- Đàn ông các anh thì khéo lắm...chỉ khổ các bà vợ thôi! Bước lên xe hoa theo chồng là coi như cuộc đời đã thuộc về người ta, chăm chồng, chăm con cũng hết thời gian rồi, ai được rong chơi như đàn ông các anh...

Phúc cầm điện thoại, chọn chế độ chụp ảnh rồi bảo Hạnh:

- Vợ chồng mình làm một kiểu đưa lên Facebook nhỉ! Lâu lâu rồi chưa có ảnh chụp chung đấy...

Nói rồi Phúc kéo vợ tựa vào vai mình rồi chụp vài kiểu, hai vợ chồng chúi đầu vui vẻ cùng nhau để chọn lấy bức ảnh đẹp nhất để đưa lên mạng xã hội cho mọi người xem thì bỗng có chuông điện thoại...

Chưa vội bấm trả lời, Phúc nói với Hạnh:

- Chả hiểu thằng Tuấn bên kinh doanh gọi gì giờ này...chắc cơ quan lại có việc đây, ngoài giờ rồi còn làm phiền!

Thấy chồng lưỡng lự, nghĩ chồng không muốn nghe máy vì lâu rồi hai người mới có dịp đi riêng với nhau, lại đang vui vẻ, Hạnh huých tay chồng:

- Anh buồn cười nhỉ, công việc thì phải nghe chứ. Nhỡ có việc gì thì lại mang tiếng ra, anh cứ nghe đi xem có chuyện gì quan trọng không...

Phúc miễn cưỡng trả lời rồi bấm loa ngoài cho cả Hạnh nghe:

"Tôi đây! Ừ, hai vợ chồng đi ăn ở ngoài...Sao cơ? Ông xem kế hoạch có hoãn lại đến sang tuần được không, mai là ngày nghỉ, vợ chồng tôi định đi chơi rồi...Vậy à! ừ được rồi, có gì báo sau vậy, nói thật là tôi cũng ngán kiểu làm việc như vậy lắm, chả có kế hoạch gì cả..."

Nghe được đầu đuôi câu chuyện giữa hai người nên Hạnh có vẻ hiểu và thông cảm, cô khẽ an ủi chồng:

- Vậy chiều mai anh phải đi công tác à? liệu đêm có về kịp không?

Phúc không trả lời câu hỏi của Hạnh mà có vẻ vẫn bức xúc:

- Làm việc đến cuối tuần được nghỉ rồi thì lại phải đi, rất khó chịu! đi vào ngày thường thì đã đành...

Hạnh tựa vào vai chồng, giọng nói nhẹ nhàng như xoa dịu nỗi tức giận của chồng:

- Anh này! Việc cơ quan thì phải có lúc nọ lúc kia chứ, những lúc như thế người ta mới cần mình giải quyết, sau này còn cấp trên cân nhắc và đánh giá nữa chứ...Đi linh tinh thì em mới cấm, còn công việc thì em ủng hộ thôi...

Phúc cũng cầm tay vợ, thái độ có vẻ nguôi ngoai phần nào:

- Tại đang định tính ngày mai hai vợ chồng mình đi chơi đâu đó vài ngày cho thoải mái... Công việc thế này thì lại phải hoãn rồi, chiều mai anh đi chắc phải chiều ngày kia mới về được, gần 200 cây số cơ mà!

- Vậy đêm mai lại ngủ ở nhà nghỉ à...? – Hạnh phụng phịu hỏi chồng

- Anh ở với cậu Tuấn. Nếu tối mai xong việc sớm thì đêm anh về luôn...Em đừng suy nghĩ gì, anh chỉ có mình em thôi...

Hai vợ chồng vừa ăn vừa nhỏ to tâm sự, nhìn họ giống như đôi tình nhân mới hò hẹn, chăm chút, lo lắng cho nhau từng chút một...

Cưới nhau được 5 năm, cái Bống sang năm cũng vào lớp 1. Mọi chuyện sẽ mãi tốt đẹp như thế nếu không có chuyện không may xảy ra, tưởng là gia đình họ đã tan vỡ khi Hạnh phát hiện Phúc cặp bồ với cái Thịnh cùng cơ quan sau khi vô tình đọc được tin nhắn trong máy điện thoại mà Phúc quên chưa xóa sau lần vụng trộm...

Ngay tối hôm đó, mấy thằng bạn đồng nghiệp của Phúc đã tụ tập ngay một cuộc họp khẩn cấp chí nguy để tìm cách cứu thằng bạn...

Tuấn là thằng biết rõ chuyện của Phúc với cái Thịnh nhất nên phát biểu luôn:

- Đen, quá đen! Tôi đã bảo ông bao nhiêu lần rồi...Đọc xong là phải xóa luôn – ngay – lập tức...Con vợ nào mà nó chịu được cái tin nhắn như thế, phải con vợ tôi thì chắc nó đè ra thiến sống chứ chả đùa...

Khang phòng kế toán lắc đầu rồi chép miệng:

- Các ông nhọ lắm! Đã nhọ lại còn dốt, cặp bồ thì luôn luôn phải có tinh thần đề cao cảnh giác... Tại sao các ông lại cứ thích nhắn tin thế nhỉ, đúng không?! Tôi với con bồ của tôi không bao giờ nhắn tin nhắn teo cho nó mệt, cứ A-lô luôn cho nhanh, không để lại dấu vết nào, lại khỏi phải quên với nhớ cái việc xóa tin đi, đúng không? A- lô một phát rồi vào nhà nghỉ tâm sự trực tiếp luôn chứ nhắn làm mẹ gì cho mệt ra...

Tuấn gật gù tâm đắc:

- Ông nói thế mà chuẩn...con bồ của tôi nó cũng hay quên xóa tin nhắn lắm, nói dại chứ thằng chồng nó mà đọc được thì nó giết! tại tôi với con đấy hay nhắn với nhau nội dung cũng dâm...

Khang vênh váo tự đắc:

- Còn nếu các ông thích nhắn tin chứ gì? mua một cái điện thoại khác, thêm cái sim khác chỉ mình với con bồ biết thôi, riêng máy đấy cứ vứt ở cơ quan, tha hồ nhắn tin thoải mái cũng chả ma nào biết. Còn điện thoại chính thì về để công khai cho vợ nó kiểm tra thoải mái...đúng không?

Cả nhóm đang bàn tán xôn xao đưa ra các phương án cặp bồ an toàn nhất cho mình và đối phương thì bỗng nghe giọng Phúc:

- Các ông im mẹ nó mồm vào...Nẫu hết cả ruột ra đây còn bàn với chả tán, thế các ông rủ tôi ra đây để giúp tôi hay giúp các ông!

Khang nháy mắt ra hiệu cho cho Tuấn rồi quay lại chuyện của Phúc:

- Nói thật chứ vụ của ông khó phết đấy, nhưng biết cách xử lý thì cũng dễ thôi! quan trọng là ông phải thề sống thề chết với vợ rằng hai người chỉ dừng ở mức...đi ăn trưa và cùng lắm là chỉ cầm tay nhau thôi chứ chưa hề lên giường...

Phúc xua tay:

- Tôi cũng thề rồi nhưng nó không tin, nó bảo làm gì có chuyện cặp với nhau mà lại không chén nhau...

Ngâm nghĩ một lúc, Khang nói tiếp:

- Thế thằng Vượng chồng con Thịnh nó đã biết chưa? Mấy lần cơ quan mình liên hoan thằng chồng nó cũng đến ăn cùng, thấy vui vẻ lắm, nó ngồi uống rượu với ông mãi rồi còn gì...

Phúc tặc lưỡi:

- Nhưng chắc nó không biết chuyện tôi với con vợ nó đâu, nó chỉ nghĩ đồng nghiệp làm cùng nhau thôi...

Tuấn im lặng nghe ngóng, giờ mới lên tiếng:

- Thằng chồng con Thịnh này nhìn ốm yếu lắm, chắc không đáp ứng được cho con kia đâu, nhìn con Thịnh nó hừng hực thế cơ mà. Ông Phúc này chén mấy lần chắc gây nghiện cho nó rồi, dứt không ra được...

Khang vỗ vào vai Phúc dặn dò tiếp:

- Nói gì thì nói, không có bằng chứng cụ thể thì mình cứ chối! nó có nhìn thấy ông lên giường với con kia đâu đúng không? ông cứ chơi bài "Cả vú lấp miệng em", quát ầm lên, chối bay chối biến là chưa có việc gì xảy ra...Ngày nào ông cũng nói như thế, một thời gian là tự vợ ông nó phải tin. Quan trọng là ông phải giữ vững lập trường, chết cũng không được khai ra là đã chén con đấy rồi, hiểu chưa?

Tuấn nói thêm:

- Và ông cũng phải dặn con Thịnh là trong giai đoạn này phải cẩn thận kẻo thằng Vượng chồng nó cũng sinh nghi. Càng lúc thế này càng phải quan tâm đến gia đình nhiều hơn, rồi mọi chuyện cũng qua hết thôi...Giống đàn bà nó hay làm um lên thế ý mà...

Nghe lời khuyên của hai thằng bạn, Phúc tiếp tục bài chối cãi và thề thốt, bên cạnh đó hắn thường xuyên quan tâm đến vợ nhiều hơn trước, chịu khó giúp vợ làm việc nhà...Đúng như dự đoán, lúc đầu Hạnh cũng ghen tuông ầm ĩ, nhưng sau dần thấy thái độ và việc làm của Phúc nên Hạnh cũng nguôi ngoai dần, dù thỉnh thoảng vẫn bóng gió nói kháy chuyện cặp bồ của hắn...

Hôm nay Phúc rủ Hạnh đi ăn hải sản cũng là muốn thay đổi không khí và để Hạnh hiểu rằng trong lòng hắn chỉ có vợ mà thôi, cách này hiệu quả không ngờ tới vì Hạnh đã hoàn toàn vui vẻ trở lại...

Phúc nhìn Hạnh rồi nói:

- Vậy để anh gọi lại báo cho thằng Tuấn nó biết để thu xếp công việc, chiểu mai còn đi cho xong...

Phúc bấm điện thoại gọi là cho Tuấn, nói vài câu nhưng nghe không rõ, hắn bỏ máy xuống:

- Sao tự nhiên lại không có sóng nhỉ, lúc nãy vẫn gọi bình thường mà...Em đợi anh một lát, anh ra ngoài gọi rồi quay lại ngay!

"Ổn chưa?" – Giọng Tuấn thắc mắc

"Ổn rồi! Không thấy vợ nghi ngờ gì! tại con Thịnh nó cứ thích đi qua đêm vì ngày mai chồng nó cũng đi công tác, nó bảo từ hồi yêu tôi chưa được qua đêm lần nào..."

"Thế thì tốt, quan trọng là cẩn thận kẻo phốt vừa rồi vợ ông nó đã nghi nên diễn càng thật càng yên tâm"

"Nhớ gửi cho tôi cái ảnh tôi chụp với ông hôm qua nhé, mai đi rồi đưa lên Facebook cho vợ nó biết, người thật việc thật thì không tin mới là lạ"

"Ok! Quan trọng là mai ông vẫn phải mặc đúng cái áo kẻ xanh đấy, không thì lộ ngay"

Phúc khoái chí quay vào quán với vợ, mang trong mình tội lỗi nên cử chỉ và hành động của hắn càng tỏ ra quan tâm và chăm sóc cho Hạnh nhiều hơn, dù trong lòng vẫn vui mừng vì lâu lắm rồi chưa được một đêm hoan lạc thoải mái bên người tình...

--------------------------------------

Nhà nghỉ Chói Chang nằm trong khu đô thị mới, bên cạnh là Hồ nước nhân tạo và dãy phố cafe nên thu hút nhiều cặp đôi sau khi hò hẹn uống nước, rủ nhau vào nhà nghỉ cũng tiện.

Thằng Pháo muốn tranh thủ chợp mắt một lúc buổi trưa cũng khó! thứ bảy khách ra vào liên tục, đôi này vừa vào, nó chưa kịp dắt xe cho khách thì đôi khác đã xuống trả phòng rồi...

Từ khi vào nhà nghỉ này làm việc, Pháo thấy cuộc sống khác hẳn những gì mà tuổi thanh niên mới lớn như nó từng suy nghĩ. Từ người tri thức cho đến kẻ giang hồ, từ dân công sở đến giới học sinh, sinh viên, già có, trẻ có...tất cả vào đây đều sống thật nhất với bản năng của con người sau khi cánh cửa phòng nghỉ khép lại...

Đến xế chiều có vẻ vãn khách hơn, Pháo ngồi hút điếu thuốc lào rồi nói bâng quơ:

- Em thấy con người bây giờ diễn kịch giỏi, có khi diễn viên chuyên nghiệp phải gọi chúng nó bằng cụ...

Lợi đang đếm tiền cũng phải giật mình ngẩng mặt lên khi thằng Pháo buông câu vừa rồi:

- Thằng ba ngơ này hôm nay lại triết lý gớm, có chuyện gì thế? bị con Gấu ở quê nó đá rồi hả?

Pháo thở dài:

- Em đang nói cái bà vừa vào với ông đeo kính đen vừa nãy ý! Bà ý bán quần áo ở phố bên kia, sáng nào em ra gần đấy ăn cháo lòng chả gặp hai vợ chồng ngồi ăn với nhau, giờ lại thấy theo thằng nào vào nhà nghỉ của mình... Đi với nhau như hai chị em, thế mà cũng cặp được...

Lợi chép miệng:

- Thì đó cũng là nhu cầu sinh lý, xơi mãi một món nó cũng chán! Huống chi bà đấy mới khoảng 40 tuổi, chồng chắc súng ống cũng hết đạn, vài tháng mới dí súng vào vợ một phát thì sao đủ. Nó phải kiếm thằng Phi Công để vui vẻ chứ, tuổi đấy hồi xuân nên máu lắm...Cái lão chồng già vừa leo lên lại tụt xuống luôn thì chán bỏ mẹ, mất công đi tắm, tốn xà phòng...Giờ đang mốt nghề Phi Công đấy, được bao ăn uống, mua sắm lại được tiền nhiều...

Pháo ngạc nhiên đến thích thú:

- Thế á? Em làm Phi Công được không? chứ cứ đi dọn phòng cho chúng nó nhiều lúc thấy nhục lắm. Anh xem có con Máy Bay nào vào đây mà có nhu cầu thì anh điều em vào phục vụ, vừa sướng, vừa được tiền, em chia anh một nửa...

Lợi há hốc mồm nhìn thằng Pháo rồi cười nhạt:

- Mày như thằng suy dinh dưỡng thế kia thì liệu có lái được cái Máy Bay chở đầy mỡ không? Nó đè cho phát thì đái mẹ nó ra quần còn bày đặt đú...

Pháo nhăn mặt:

- Khó thế hả anh? Em tưởng cứ trẻ là được, em hơi còm tí nhưng khỏe phết đấy!

Lợi vẫy tay ra hiệu cho Pháo lại gần rồi mở điện thoại:

- Cái trang này chuyên gọi hàng cho bọn Máy Bay, đây mày xem đi, toàn bọn từ U40 đến U50. Chúng nó đòi hỏi phải đủ tiêu chuẩn, người phải to cao khỏe mạnh, lái được trên mọi địa hình và thời tiết! Thằng nào bụng 6 múi thì coi như thành sao, tha hồ ăn sung mặc sướng. Chỉ việc lo tập GYM và bồi bổ sức khỏe thôi...

Pháo trố mắt nhìn chằm chằm vào những bức ảnh trên trang web mà Lợi mở trên điện thoại rồi ngậm ngùi chỉ vào một bà béo trong ảnh:

- Chắc em không lái được rồi, một đêm với con mẹ này thì đời em chắc thành tàn tật, gẫy lưng chứ chả chơi...

Lợi gật gù:

- Thỉnh thoảng có mấy con mụ cũng vào hỏi dò xem có dịch vụ đấy không nên tao cũng định kinh doanh thêm để kiếm tí. Nói chung là phải có đủ tiêu chuẩn của Phi Công: Tuổi từ 18 đến dưới 40, to cao đẹp dai, quan trọng là càng khỏe càng tốt. Kinh nghiệm phải có ít nhất 2 giờ bay đạt chất lượng, 20 giờ bay chất lượng thì coi như chạy show suốt ngày, ngoài ra còn phải biết sửa chữa máy bay và biết nhảy dù...

Pháo ngơ ngác thắc mắc:

- Lại phải sửa chữa nữa á? Chén xong thì lấy tiền thôi chứ phải sửa gì?

- Đồ ngu! Thế mới gọi là lái máy bay bà già, đã gọi là già thì nó hay hư hỏng phần điện, nhất là phần nước, nhiều khi đang lái vi vu, oánh võng các kiểu thì tự nhiên nó mất mẹ nước giữa chừng, máy móc khô cong, Phi Công lại phải leo xuống, khởi động lại từ đầu rồi trèo lên lái tiếp cho đến khi hạ cánh. Mà có khi đang lái ở địa hình khó thì nó chết mẹ máy, phải biết nhảy dù để thoát hiểm, hiểu chưa...- Lợi khua khoắng tay chân giải thích

- Khó phết! thế thì em không làm được, tưởng dễ ăn ai ngờ...

- Chứ còn gì nữa! mày tưởng kiếm đồng tiền mà dễ thế hả, dễ tao làm lâu rồi...

Hai thầy trò đang bàn luận hăng say trong lúc khách đã yên vị trên các phòng thì Phúc và cô người tình đứng ngó nghiêng trước cổng.

Hắn nói nhỏ:

- Nhà nghỉ này có vẻ kín đáo đấy, thôi mình vào đây luôn, cứ đi loanh quanh bên ngoài nhỡ ai nhìn thấy thì nguy hiểm lắm...

Thấy người tình gật đầu, Phúc lao thẳng xe vào trong nhà. Thằng Pháo nhanh nhẩu chạy ra:

- Anh chị để em quay xe vào trong kẻo lộ!

Phúc ngơ ngác thoáng chút lo sợ:

- Lộ...lộ cái gì?

- Nhà nghỉ Chóng Vánh bên kia hôm trước có vụ đánh ghen, thằng chồng nó vào bắt quả tang nên vác điều cày đập cho mỗi đứa mấy phát vỡ toác cả đầu, đùa chứ phải em thì em cho can A-xít, tương thẳng vào lỗ mồm của chúng nó, sống cũng thành tật! – thằng Pháo vừa nói vừa hất mặt về phía nhà nghỉ gần đó.

Phúc vừa nghe thằng bé nói thì hoảng hốt rơi mất chùm chìa khóa xuống dưới đất, cái Thịnh bồ của hắn cũng tái mặt vì sợ, tay run run không dám bỏ mũ bảo hiểm dù đã mặc áo chống nắng kín mít và đeo khẩu trang để không ai nhận ra...

Lợi từ trong quầy vội chạy vút ra quát:

- Mày nói liên thiên gì thế! chạy sang nhà bên kia xem khăn khố đã xong chưa rồi mang về đây...

Thịnh huých tay Phúc tỏ ý muốn đi chỗ khác, Phúc đang lưỡng lự thì Lợi cười giải thích:

- Anh chị chắc lần đầu vào nên không biết, thằng em ở quê ra, nó hơi bị mát dây tí nhưng được cái chịu khó. Nhiều lúc ngồi không mà nó cứ cười ằng ặc lên đấy! Nói nôm na là hồi nhỏ nó bị té giếng...

Phúc gật gù nhìn người tình trấn an rồi nói với Lợi:

- Thế cậu cho tôi cái phòng nào cách xa thằng dở người đấy ra, không đang nằm nó lại gõ cửa vào tâm sự thì bỏ mẹ!

- Anh chị nghỉ giờ hay qua đêm ạ?

- Qua đêm, chắc đến trưa mai! Giá cả thế nào?

- Thứ bảy thì nhà em lấy 300 một đêm, phòng yên tĩnh đầy đủ tiện nghi lại sạch sẽ, anh chị cứ yên tâm!

Phúc có vẻ tâm đắc:

- Thế thỉnh thoảng tranh thủ nghỉ trưa một tí thì tính thế nào? Chỗ này cũng có vẻ kín đáo đấy!

Lợi hiểu ý trả lời ngay:

- Dạ có 70 nghìn một tiếng đầu thôi, các tiếng sau thì mỗi tiếng cộng thêm 20 nghìn! Chỗ em toàn dành cho dân công sở, có học thức nên không lộm nhộm như các nhà nghỉ khác...Bây giờ anh nghỉ qua đêm thì cho em mượn cái chứng minh thư, đêm hôm công an hay vào hỏi, đưa giấy tờ để họ đỡ lên phòng kiểm tra, phiền anh chị ra...

Đưa chứng minh thư cho Lợi, Phúc có vẻ hài lòng nhìn người tình:

- Mình lên thôi em, phòng 609!

Phúc đỡ túi xách cho Thịnh, hai người tình tứ nhìn nhau rồi đi vào trong cầu thang máy, theo thói quen của người lén lút, Phúc vẫn liếc xung quanh như sợ có người quen bắt gặp.

- Thằng đầu đất kia! Mày ngu hơn lợn, nói thế thì bố đứa nào nó dám vào đây nữa...

Vừa nhìn thấy thằng Pháo về đến cổng, Lợi lao ra chửi. Pháo ấp úng gãi đầu gãi tai, nó thanh minh:

- Em nói thế để chúng nó sợ không dám sang nhà nghỉ bên kia thôi, thằng nhân viên bên đấy nó ngu hơn em mà...

Lợi lắc đầu thất vọng:

- Tốt nhất lần sau thấy khách vào thì mày ngậm mẹ nó mồm vào! cứ dắt xe quay vào trong luôn là được.

Chửi xong, Lợi bỏ ra ngoài quán nước đối diện ngồi, Pháo phụng phịu bê đống khăn đã giặt vào trong, miệng vẫn lẩm bẩm giải thích điều gì đó.

Đến 10h đêm! Phúc và người tình vừa ân ái xong, thấy Thịnh vào phòng tắm nghe điện thoại của chồng, hắn vội đứng dậy ra ngoài hiên hút thuốc lá, vừa mở điện thoại đã thấy mấy cuộc gọi của Hạnh, Phúc vội gọi lại ngay:

- "Em gọi anh à? Anh và Tuấn vừa mới giải quyết xong việc, còn chưa kịp ăn gì, em chuẩn bị đi ngủ chưa!"

- "Sao anh không ăn đi, có mệt không anh? đêm nay anh nghỉ luôn ở đấy à, hay định thế nào?"

Câu hỏi của Hạnh làm Phúc chợt im bặt vì xúc động, mặc cảm tội lỗi vì đã tiếp tục phản bội vợ lần nữa, dù mới chỉ tuần trước còn hứa hẹn, thề thốt sẽ không tái diễn và chấm dứt hoàn toàn với mối quan hệ đồng nghiệp kia...Tự nhiên lúc ở bên người tình, Phúc lại cảm thấy yêu và thương vợ mình đến thế...

- "A lô! Anh đâu rồi, không nghe thấy em nói à?"

Phúc khẽ giật mình liếc vào trong phòng tắm xem Thịnh đã ra chưa rồi trả lời Hạnh:

- "Hay lát anh về với em luôn nhé...anh nhớ em..."

- "Anh bị làm sao thế? vừa nói là chưa ăn gì mà? Thôi cứ nghe em, xong việc thì tìm quán ăn gì đó rồi nghỉ lại một đêm mai hãy về cho an toàn...Giữa đêm thế này đi gần 200 cây số về nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao, anh cứ nghỉ lại cho yên tâm..."

Thoả mãn xong với Thịnh, rồi sự quan tâm chăm sóc hỏi han của vợ càng khiến Phúc dâng lên sự mặc cảm, thật lòng hắn chỉ muốn bỏ về luôn để ôm vợ nhưng vì trót nói dối là đi công tác xa nên giờ về ngay thì lại bị lộ nên hắn ấp úng:

- "Đi xa thế này mới thấy nhớ nhà, nhớ vợ..."

Hạnh tủm tỉm cười:

- "Chỉ khéo nịnh là nhanh! giờ anh đi ăn rồi ngủ luôn ở đó cho khoẻ rồi ngày mai về nhé, đi đêm không an toàn đâu, em lo lắm!"

- "Thế anh và Tuấn đi ăn đã nhé!"

Phúc ngắt máy điện thoại, hắn vừa hút thuốc vừa trầm tư suy nghĩ, tự nhiên nghĩ đến Tuấn, Phúc vội cầm máy bấm số cho Tuấn ngay:

- "Này! vợ tôi có gọi cho ông hỏi han gì không đấy, tôi chỉ sợ vợ nó nghi ngờ lại gọi cho ông, anh em mình văn vở là đi công tác cùng nhau mà quên chưa thống nhất cách trả lời..."

- "Tôi tắt máy từ lúc vào nhà nghỉ, vừa mới mở xong nên không biết vợ ông có gọi cho tôi kiểm tra không, ông vào chỗ nào thế? tôi với cái Huệ vào khu đô thị mới, ở nhà nghỉ Chóng Vánh gần hồ "

- "Ơ thế gần tôi, tôi ở nhà nghỉ Chói Chang đối diện đó, tí nữa thì vào chung một chỗ, con Thịnh với con Huệ mà nhìn thấy nhau thì ngại..."

Tuấn bật cười thành tiếng qua điện thoại khi nghe Phúc nói. Bỗng giọng Phúc trầm xuống:

- "Tôi thấy có lỗi với vợ quá, trót nói dối rồi nên giờ áy náy, vợ nó gọi điện nhắn tin suốt càng làm cho mình hối hận ông ạ, anh em mình tệ quá..."

Tuấn an ủi:

- "Đâm lao phải theo lao thôi...Cứ sướng nốt đêm nay rồi tính, với lại muốn rút khỏi con bồ cũng khó, nhiều lúc muốn thôi mà nó cứ gọi rủ đi..."

Đang nói chuyện bỗng nghe tiếng đập cửa với tiếng gọi ngoài phòng, Phúc tái mặt chạy vào rồi lại chạy ra, Thịnh đang nói chuyện điện thoại với chồng trong phòng tắm cũng giật mình thò đầu ra, khuôn mặt cả hai tái mét vì sợ.

- Có chuyện gì vậy anh?...

Phúc lo lắng ra mặt, tự nhiên đêm hôm bị đập cửa gọi ở nhà nghỉ thì chỉ có đánh ghen...

- Lúc mình vào đây có ai nhìn thấy không nhỉ? - Phúc nhìn Thịnh rồi nói thì thầm

Giọng Thịnh run run, tay vơ đống quần áo mặc vội vàng:

- Em không biết nữa, em cũng vừa gọi điện cho chồng bình thường mà...Hay vợ anh biết...

Phúc nháy mắt ra hiệu cho Thịnh chui ra ngoài ban công của phòng:

- Có chuyện gì cũng không được ra nghe chưa? đừng để ai nhìn thấy mình ở với nhau...

Tiếng đập cửa cứ mạnh dần lên cộng theo tiếng gọi mỗi lúc một lớn...

Phúc mặc vội quần áo rồi chải đầu lại, định ra mở cửa nhưng nhìn thấy túi xách của Thịnh để trên bàn, hắn quay lại rồi ném luôn xuống dưới gầm giường...Lấy hết can đảm và chuẩn bị trước tất cả những tình huống xấu nhất nếu bị bắt quả tang, hắn rón rén tiến về phía cửa, bàn tay run bần bật mở cửa thật chậm...

- Em quên chưa phát bao cao su cho anh, hôm qua phát hết các phòng mà lại sót phòng này...

Thằng Pháo hớt ha hớt hải, nét mặt rất nghiêm trọng, tay cầm một đống bao cao su chìa ra trước mặt. Thấy Phúc như chết đứng khi không nói được câu nào, Pháo càng hối hận vì sự thiếu sót của mình:

- Anh cầm hẳn một bọc này mà dùng cho thoải mái...Thế từ tối đến giờ anh không dùng bao à? chả thấy anh gọi điện xuống lấy...

Pháo lại chìa đống bao cao su vào người Phúc rồi dặn:

- Dùng xong nhớ vứt vào thùng rác cho em...

- Cút mẹ mày đi! Làm bố mày chột mất mấy cái lỗ đẻ rồi – Phúc chỉ tay vào mặt thằng Pháo quát rồi đóng rầm cánh cửa trước khuôn mặt ngơ ngác của thằng bé.

Như trút được gánh nặng ngàn cân, Phúc thở dài nhẹ nhõm thì bỗng có điện thoại của Hạnh gọi đến, hắn thấy Thịnh đang lấp ló ngoài ban công nhìn vào, chắc cũng đang sợ thót tim vì thằng Pháo, Phúc giơ tay ra hiệu cho Thịnh giữ im lặng rồi bấm máy trả lời vợ:

- "Anh đây! Anh và Tuấn đang chuẩn bị đi ngủ rồi, em ngủ chưa?"

- "Anh nói thật không đấy? rồi tìm được chỗ nghỉ đêm nay chưa?"

- "Anh tìm được rồi, em cứ yên tâm, ngày mai anh về với em nhé..."

Hạnh tủm tỉm cười:

- "Vậy thì em yên tâm rồi, nhớ ngủ sớm kẻo mệt anh ạ, ngày mai trước khi lên xe về thì nhắn tin cho em biết nhé, đi xa em lo lắm..."

- "Anh nhớ rồi vợ yêu! Em cũng ngủ sớm đi nhé...Anh yêu em"

Hạnh bỏ máy xuống rồi thở dài nhẹ nhõm, tâm trạng đã yên tâm hơn về chồng, bỗng cô giật mình khi tay của Quang vòng tới bóp chặt lấy vòm ngực của mình. Quang hôn tới tấp vào má và gáy của Hạnh làm cô nhột nhạt thích thú...

- Sao em cứ gọi điện và nhắn tin liên tục vậy? ông ý đi công tác xa rồi còn gì..."

Hạnh ưỡn người tựa vào vai Quang rồi giải thích:

- Em lo lắm! anh đến ngủ nhà em thế này, nhỡ ông ý về giữa đêm thì chết. Bảo anh đi nhà nghỉ thì không nghe, đến nhà ngủ với nhau thế này liều lắm...Em cứ phải gọi liên tục xem ông ý đang ở đâu để còn liệu chứ!

Quang bế Hạnh lên giường rồi đè lên người cô:

- Đi công tác thì khó về được ngay lắm em ơi. Gần 4 năm nay chúng mình toàn phải đi nhà nghỉ rồi cũng chán nên hôm nay muốn thử cảm giác mạnh tại nhà em, làm mấy cái rồi mà giờ vẫn hừng hực đây này...Đã bao giờ mình được qua đêm cùng nhau đâu. Tự nhiên chiều qua em gọi điện bảo chồng đi công tác đột xuất làm anh mừng quá...

Hạnh vuốt má Quang phụng phịu:

- Chiều qua em cũng bất ngờ! đang ăn hải sản ở quán thì cơ quan ông ý bảo gọi phải đi công tác nên em mới báo anh biết, định đi nhà nghỉ cho thoải mái nhưng ở nhà thế này cảm giác cũng lạ và thích lắm.

Quang vừa cởi váy của Hạnh vừa nói:

- Thế nên anh mới bảo vợ anh là đi về quê thăm người ốm luôn để có lý do đến với em chứ. Em thừa biết là vợ anh nó ghen lắm, gọi điện cho anh từ tối kiểm tra đấy...Thấy anh khổ chưa, đền anh đi nào em yêu...

Tại nhà nghỉ Chói Chang, thằng Pháo mặt buồn so vì hôm nay bị cả chủ lẫn khách chửi mặc dù nó thấy nó không hề có lỗi gì, đang ngồi suy nghĩ thì thấy Phúc và Thịnh rủ nhau đi ra ngoài ăn đêm, Pháo vội chạy lại cầm theo mấy cái bao cao su đưa cho Phúc để bắt chuyện thì Phúc chỉ tay vào mặt nó:

- Im ngay! Mày không cần phải nói gì hết...

Mặt Pháo ngơ ngác không hiểu gì nhìn theo đôi tình nhân dắt tay nhau đi ra ngoài nhà nghỉ...

- "Tôi nghe đây! Sao thế ông, tôi đang ra ngoài ăn đêm, thấy đói quá"

Giọng Tuấn buồn rầu qua điện thoại:

- "Tôi cứ thấy chán thế nào ý ông ạ? Liệu mình có lỗi với vợ quá không nhỉ? Có đi qua đêm mới thấy vợ quan tâm đến mình thế nào, vợ tôi cũng gọi điện nhắn tin suốt hỏi thăm, còn dặn dò là nghỉ ngơi ở đấy chứ đừng về giữa đêm kẻo nguy hiểm, nghĩ mà thấy mình tệ bạc với vợ quá ông ạ..."

Phúc vừa hiểu vừa thông cảm cho Tuấn, vì cả hai đều đang lừa dối vợ để đi với bồ:

- "Tôi hiểu chứ! Thôi mai anh em về nhà sớm thôi ông ạ, vợ con mình vẫn là nhất, tôi sẽ về nhà mà không báo trước cho vợ tôi thật bất ngờ, chắc cô ấy sẽ sẽ hạnh phúc lắm! ."

------

Kim Tam Long | 2015

 

Ngày đăng: 12/02/2017
Người đăng: Dung Nguyen
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
good trip
 

Thế giới rộng lớn lắm...

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage