Gửi bài:

Trân trọng cuộc sống

Khi đến với thế giới này, điều trước tiên chúng ta làm đó là hít vào, khởi đầu cho sức sống mới kỳ diệu. Khi giã từ thế giới này, điều cuối cùng chúng ta làm đó là thở ra. Mọi thứ giữa hai cột mốc này chỉ là một chuỗi ngày dài trôi qua chậm chạp...

***

Nhận thức ấy đột ngột đổi thay từ khi tôi biết mình không còn sống được bao lâu nữa. Tôi bắt đầu thầm ước cho cuộc sống cứ trôi qua chậm chạp như những ngày xưa cũ, nhưng không, thời gian cứ vùn vụt lướt qua để lại tôi với bao nhiêu nguyện ước, khát vọng và những việc cần làm. Giờ đây, chính tôi cảm giác thấy hối tiếc vì mỗi ngày chỉ có 24h đồng hồ mà thôi.

tran-trong-cuoc-song

Trước đây, tôi không biết mình lại có nhiều điều muốn làm như thế. Tôi cũng không biết đã có những bông hoa đẹp được người ta mang đến được đặt xung quanh giường bệnh của tôi. Có những thời điểm, tôi rơi vào tâm trạng chán chường ngay khi bắt đầu một ngày mới, không biết phải tìm kiếm sự động viên, chia sẻ từ đâu. Dù đã cố gắng hết sức để mở lòng, để hòa nhập cùng nhịp sống náo nhịp ngoài kia nhưng tôi vẫn hoàn toàn thất bại. Tôi luôn thấy cô đơn, trống vắng trong lòng dù xung quanh đầy ắp tiếng cười...

Tôi đã không dành thời gian còn lại để tận hưởng cuộc sống mà chỉ tiếc nuối một cách vô ít. Ngày đến rồi đi cuốn theo nó cả những gì tốt đẹp. Cuộc sống này quá mong manh, ngắn ngủi để tận hưởng trọn vẹn và lại càng ngắn ngủi hơn để chúng ta lãng phí. Tôi chợt nhớ về những ngày ấu thơ. Tôi nhớ niềm vui nho nhỏ khi dùng lưỡi đảo đều cho viên kẹo caramen chảy tan trong miệng. Tôi nhớ cái cảm giác thích thú xen chút sợ hãi khi ngồi trên tấm ván trượt từ trên dốc cao xuống. Tôi nhớ cái trò chơi thổi bong bóng xà phòng đã mang đến cho tuổi thơ tôi bao nhiều màu sắc dịu kỳ.

Niềm vui của những ngày thơ trẻ đã không còn nhưng tôi sẽ vẫn tiếp tục tận hưởng cuộc sống cùng những niềm vui mới. Tôi đang muốn cuộc sống của mình thay đổi thật nhanh theo chiều hướng tích cực để có thể nhảy múa, hát ca, có thể sáng tác, có thể quay quần, trong không khí đầm ấm cùng những người thân. Tôi sẽ mỉm cười chừng nào tôi vẫn còn ý thức được rằng thời gian trôi đi và sẽ không bao giờ trở lại. Và may mắn thay, tôi luôn có được bên cạnh những người bạn sẵn sàng lắng nghe tôi, chia sẻ cùng tôi, cho tôi những lời khuyên.

Hơn bao giờ hết, tôi biết mình phải trân trọng từng ngày được sống, chứ không phải chỉ là tồn tại, trên cuộc đời này. Tôi đã biết yêu cuộc sống với tất cả những gì nó mang đến. Chỉ có như thế mới giúp tôi cảm nhận trọn vẹn niềm hạnh phúc của bản thân cũng như sự mãn nguyện, lòng biết ơn. Đó cũng chính là lúc tôi bắt đầu sống có mục tiêu. Và biết gửi lời cảm ơn đến những hoàn cảnh khó khăn vì đã giúp tôi ngày một trưởng thành hơn. Tôi đã sẵn sàng đón nhận những gì sẽ đến với cuộc đời mình trong ngày mai và cố gắng xoay chuyển nó một cách tích cực nhất.

Có những người giành hết nửa cuộc đời để nghiền ngẫm về quá khứ, oán trách chính những lỗi lầm đã qua của bản thân và không ngừng đặt ra các giả định về những gì có thể xảy ra. Một số người khác lại thường có lo lắng về tương lai. Họ tuyên bố rằng: mình không đủ mạnh mẽ để vượt qua những trở ngại có thể xảy đến... Nhưng hầu hết chúng ta đều biết gác nỗi đau của quá khứ và nổi lo về tương lai sang một bên để tìm kiếm sức mạnh bản thân và ý nghĩa đích thực của cuộc sống. Mỗi sáng tinh mơ, chúng ta vươn vai thức dậy, mỉm cười chào đón một ngày mới. Ngày hôm đó, ta tự nhủ sẽ sống một ngày thật trọn vẹn.

Nhi_Èo

 

Ngày đăng: 30/04/2015
Người đăng: Nhi Èo (Dạ Cỏ)
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Gia vị người Thái Tây Bắc
Thép đã tôi thế đây
 

Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa ân hận vì những năm tháng đã sống hoài sống phí…”

Thép đã tôi thế đấy (Nikolai Alexeevich Ostrovsky)

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage