Gửi bài:

Nắng trên bàn tay

Khi nào bạn thấy tôi buồn, xin gửi cho tôi chút nắng trên bàn tay...

***

nang-tren-ban-tay

Ngoài kia có nắng, bạn thấy không? Nắng về trên cỏ cây, về trên hai bàn tay bạn. Hãy nắm thật chặt để không gì xen vào được, chỉ có nắng và một niềm tin thật đầy. Ngày và đêm thật lạ, cứ thay nhau bao phủ tất cả. Làm sao tìm nắng trong đêm, làm sao giữ cho những nụ cười và ngày vui không tắt. Có thể là không thể. Nhưng nắng trên bàn tay thì giữ được, có một miền rất sáng và rộng gói gọn khi mỗi lần năm ngón đong đưa...

BẢN NHẠC CỦA ĐỜI MÌNH

Đời mình là một bản nhạc. Lúc đang trầm lắng, rồi bỗng vút cao. Đừng bỏ rơi những khoảng trầm bạn nhé, ta trở thành sâu lắng hơn với những mùa đông. Thăng trầm cuộc sống sẽ tạo nên những bài ca màu nhiệm. Chỉ cần thở vào, thở ra ý thức, thì những tiết tấu sẽ ra đời, trải dài mõi mắt. Ai trân trọng âm nhạc, thì cũng sẽ thấy giá trị đời mình.

Có những ngày yên ắng, gió luồn vào thức những khóm tre trưa, tôi ngồi nghe những giai điệu đất trời, những thanh âm trong trẻo nhất. Tôi cất hết cả những màu nhiệm của buổi trưa, chút gì mênh mông rộng lớn. Một ngôi thiên nhiên hào sảng, một người bạn có nghĩa, có tình. Cảm ơn những con người đã cho ra đời những ca từ hay đẹp, hát hoài mà chẳng chán. Mỗi lần nghe, tôi chỉ biết tự hỏi: sao lại có những tiết tấu mượt mà và đỉnh cao đến thế! Âm nhạc sinh ra để làm cho con người nhớ, chứ không phải quên đi. Xin đừng lấy những bài ca làm vỡ thêm những mảnh hồn lãng tử, để nỗi buồn cứ mấy độ nhân lên. Âm nhạc là món quà, không hẳn là phương tiện. Nghe nhạc là để lòng sạch trong trở lại, để kết nối mình với rất rõ chung quanh. Tâm cũng là ngọn cây, nhạc cũng là viên đá. Bạn hát đi để thổi hồn vào sông núi, chọn những ca từ trong sáng làm mát thơm mọi người, cho lòng mình cũng theo gió bay xa!

NHỚ MỘT NỤ CƯỜI

Sáng nay, lòng tôi còn lưu những nụ cười, một mùa xuân lá mới, tất tả những chân tình. Tôi nhớ đến nụ cười của Bụt, nhớ đến cái gọi là tinh tuý của yêu thương. Mong cho đừng ai quên nụ cười cao khiết đó. Một nụ cười toả ra ánh nắng, cho con người nhờ đó mà biết lối đi lên. Nụ cười là chiếc cầu nối giữa tâm hồn và sự sống, bạn gửi đi niềm vui trong giòn tan, cho âm thanh kia tan hết sự trần. Đôi khi, khuôn mặt sẫm đi vì những nỗi khó, tôi biết mình vừa mất đi một cái gì rất thật, rất quanh đây. Bạn phải tập cười nhiều hơn nhé, cười với chiếc lá, và với những người từng làm bạn chơi vơi. Cười rất nhẹ, chẳng sợ gì, như dung hoà giữa cái khó và cái vui. Bạn biết không? Tiếng cười mang mình và đất trời thành một, vẽ cho đời một nét duyên riêng.

CON ĐƯỜNG GIÀU CÓ

Những gì thanh quý thường bộc bạch khá giản đơn. Tôi nhận được niệm tình hoan cao từ những điều rất bé. Có phải chăng con đường tinh anh buổi nắng là tất cả những gì tôi có hôm nay? Bạn hãy mang ơn con đường như mang ơn mẹ vậy. Nơi khát vọng luân hồi, nơi vết hằn quá khứ và tương lai hợp nhất, nơi lá vàng hay bụi đường cùng đôi chân mãi mãi bền lòng.

Đã và sẽ còn bao lần ta đi như không đi, đến như không đến, ngày trôi qua cứ một chuỗi kiếm tìm. Ta và con đường chưa hề đếm tương phùng trong hơi thở. Những đôi chân vồn vã, những đôi chân của một lòng người mệt mõi, lệ thuộc, ám ảnh mưu sinh. Thôi về đi lấy đôi chân làm bạn, cùng đường xưa kết một nẻo an lành. Ta có gì ngoài hôm nay với một nguồn tâm trong sáng. Hôm nay là thật, là giàu có, là con đường rất đỗi thâm uyên. Mây trắng cũng có lối về, huống chi nẻo xưa vẫn kiên trì đón ta bằng hoa lá. Đi để mà tận hưởng, để trở về gặp lại cả tổ tiên xưa!

HÃY LÀ ANH EM VỚI HAI BÀN TAY NẮNG

Tôi không biết ý niệm đó có tự bao giờ. Nhưng từ lúc thấy mình lớn lên, tôi chẳng còn những ơ hờ ngày tháng cũ. Có những lúc tôi quên thời gian, ngỡ rằng chuyện đời là những thứ tầm thường lặp lại. Và rồi tình người đến, những khoảng trống chưa kịp gọi tên bỗng hoá thành những tháng năm thật đầy.

Hơi thở là chiếc cầu nối lại những đỉnh cao tình bạn ta đã cùng đi qua. Cảm ơn bạn là ngọn đèn soi trên từng ngõ ngách. Ta có chung một con đường, ta học hỏi nhau vì không ai đại diện cho tất cả, nhưng trong tất cả ta về lại cùng nhau. Có chút gì đi qua như những buồn lòng, những nét riêng mâu thuẫn, thế rồi cũng là gió qua đi, ta lại cho nhau những mảng sáng trong lòng. Chỉ cần đi với nhau, ta không cần thêm gì cả ngoài hai bàn tay chứa đầy những nắng, vững bước hành trình. Hễ đã yên, thì ký ức ngọt ngào tự chảy ra, làm chậm hơn những bàn chân đang bước, ấm hẳn một cõi người, chẳng cần kiếm tìm cái ấm êm trong những dòng miên man suy nghĩ. Bạn pha trà, tôi thấy mây vờn quanh đỉnh núi. Bạn vượt qua nỗi khó, tôi thấy một đấng anh hào mạnh mẻ hơn xưa. Có lẽ, ta cần nhau vì đường thì dài mà ai cũng chỉ có hai bàn tay nắng, cần thật nhiều nữa những con tim chưa bao giờ ngại gió, e mưa!

...Bạn có thể làm được tất cả, nhặt hết mọi nghệ thuật rồi thích thì tung chúng lên cao. Tay chỉ cần nắng, nhẹ bỗng mà đong đầy, không nắm giữ, cứ như là đang làm cho tâm mình rộng lớn bằng năm ngón như xưa vậy. Bạn có thấy chúng màu nhiệm không? Hãy nhớ từ khi bạn là em bé, phía trước là vô vàn những thứ chờ bạn kéo ra cho thế giới. Có thể đó là tình người, có thể là nước mắt, là âm thầm hy sinh cho một cái gì to lớn hơn. Chỉ cần vững tin và hồn nhiên, mọi thứ đều có thể lắm chứ! Khi nào bạn thấy tôi buồn, xin gửi cho tôi chút nắng trên bàn tay. Còn tôi, để xem tôi có thể làm được chút gì cho bạn nhé!

Pháp Khả

Ngày đăng: 28/09/2016
Người đăng: Pháp Khả Chân
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

  • Văn hoá buôn bán ở Sài Gòn Văn hoá buôn bán ở Sài Gòn 1. Ở Sài Gòn, một tiệm bán cơm mở ra nếu bán đắt khách thì dần dần kế đó sẽ có một tiệm bán nước. Chỗ này bán nước ngọt thì kế bên...
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
mái nhà
 

Đôi khi, người ta cũng cần được nhắc nhở về một mái nhà, để biết rằng mình còn một nơi để quay về, khi mọi niềm vui chợt tan vỡ…

Điều dịu dàng cuối cùng – Đỗ Quyên

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage