Gửi bài:

Hãy cứ im lặng đi

(truyenngan.com.vn) Cách đây 2 tuần, anh nhận ra mình chỉ là người thay thế. Anh quyết định chấm dứt mối quan hệ này. Anh nghĩ chấm dứt có lẽ sẽ tốt hơn cho cô. Sẽ chẳng ai có thể nói năng gì về 2 người. Vậy thì ai là người có lỗi?

***

- Đi sinh nhật của Linh đi anh!

- Xin lỗi, có em thì không có anh. Anh không muốn phải nhìn thấy em nữa. Như vậy sẽ tốt hơn cho em đấy.

Cô ngỡ ngàng, không ngờ anh lại tuyệt tình như thế. Biết là không còn gì trong nhau nhưng cũng đâu cần phải lạnh nhạt như vậy.

hay-im-lang-di

Anh học cùng lớp, đã từng có tình cảm với cô. Cô cũng vậy. Cả hai dù không nói ra nhưng cũng hiểu được tình cảm của người kia dành cho mình. Nhưng đó chỉ là tình cảm vụng trộm và vô định. Cô đã có người yêu, nên tình cảm dành cho anh chỉ ở mức giới hạn. Có lẽ cô không muốn mình bị mang tiếng là đa tình.

Cách đây 2 tuần, anh nhận ra mình chỉ là người thay thế. Anh quyết định chấm dứt mối quan hệ này. Anh nghĩ chấm dứt có lẽ sẽ tốt hơn cho cô. Sẽ chẳng ai có thể nói năng gì về 2 người. Vậy thì ai là người có lỗi?

- Anh đi đi, Em sẽ ở nhà! Đừng vì chuyện của mình mà làm mọi người không vui.

- Không thích!

- Anh nghĩ mình có thể tránh mặt nhau mãi không? Anh có thể nghỉ học luôn để không nhìn thấy em không?

...

- Anh yêu thương em làm gì để rồi phải như thế này nhỉ? Anh đang làm mọi thứ trở nên tồi tệ. Anh đang hi sinh hay là đang ích kỉ? Anh muốn em thôi không nghĩ về anh nữa nên làm như vậy à?

...

- Sao anh im lặng, Là tại em gây ra sao? Sao anh bắt em phải gánh chịu cái hậu quả này. Giá như anh mạnh mẽ hơn một chút, anh tạo cho em cảm giác an toàn hơn một chút thì mình đâu thế này. Em thật không hiểu nổi!

- Có gì đâu chứ! Anh và em không còn gì. Giờ thì an toàn rồi đấy! chẳng phải bên em đã có một người tạo cho em cảm giác ấy rồi ư? Đừng nhắc chuyện quá khứ nữa! Qua rồi!

- Không nhắc là không nhắc thế nào. Anh cho rằng anh làm vậy em sẽ ghét anh, sẽ hận anh sao? Anh nghĩ em sẽ bỏ mặc, thôi không nghĩ về anh nữa để về bên tình yêu mà em đã chọn sao? Anh càng cố gắng, em càng cảm thấy ngột ngạt và day dứt. Anh đối xử với người mình từng yêu thương như thế đó hả? Anh muốn em hạnh phúc mà làm như thế đó hả? Hay cuối cùng anh chỉ muốn em day dứt nhiều hơn. Anh nghỉ học em mặc xác anh đấy. Anh nói đúng, bản chất của tình yêu là đau khổ.

- Ừ! Mặc xác anh. Vậy thì đừng gọi hay quan tâm anh làm gì. Bản chất của tình yêu là sự đau khổ! Nhưng em không phải là người được nói câu đó với anh đâu. Em đau khổ vì ai? Vì anh hả? Thật nực cười. Người em yêu là ai thế? Ai đã từng nói chỉ thương hại anh nhỉ!

Lúc nào cũng thế, cô luôn đem tình yêu ra để trách móc anh, dù rằng điều đó khiến anh phải đau xót. Nhưng cô làm sao biết được. Sự đau đớn và hụt hẫng khiến anh như gục ngã, chiếc điện thoại như muốn vỡ tan vì sức ép lòng bàn tay của anh. Căn phòng im lặng, mắt anh cay cay, có lẽ anh không kiềm chế được mình.

- Em thương hại đấy, thì đã sao? Hơn anh gấp ngàn lần, em mới chính là người muốn quên, muốn hận, muốn xóa hết những gì liên quan tới anh trong kí ức. Nhưng em không làm được. Một người mà mình đã có tình cảm thì đâu dễ gì vứt bỏ.

- Em muốn hả? sao không làm đi? Anh xin em đấy! đi ra khỏi cuộc sống này của anh đi. Mà thôi! Không nói nữa. bây giờ tóm lại là anh chán. Dẹp hết đi.

- Không có dẹp gì hết. Em không cam tâm, em thực sự rất tức. Anh đưa em đến cái hiện tại như thế này rồi vứt bỏ bắt em phải gánh chịu sao?

- Tức thì tức một mình đi ha! Hơ hơ! Gánh chịu? nghe sao mà trách nhiệm quá. Nếu như không chấp nhận được thì đó cũng chỉ là một phần của sự trả giá thôi.

- Trả giá? Em làm gì sai à? Em phải trả giá cho lỗi lầm gì?

- À không. Không có lỗi lầm gì! Mỗi người một cách nghĩ. Nói chung là.. bây giờ...Anh không cần em nữa. Được chứ!

- Em không tin! Dù anh có nói thế nào em cũng không ghét, không hận anh. Nên anh đừng cố gắng làm gì.

- Ừ! Anh chỉ nói thế thôi. Em muốn làm gì thì mặc!

- Em thật sự rất ghét anh. Anh làm em khổ, em đau đớn anh biết không? Cô nói như muốn khóc, nước mắt đã ướt đẫm 2 khóe mi.

- Em đau, em khổ, anh không quan tâm! Lúc trước ai nói anh yếu đuối không bằng một đứa con gái nhỉ? Nhìn lại mình đi em! Sao em lại ra thế này, mạnh mẽ lên chứ, đứng lên đi chứ. Hơ hơ! Thật nực cười!

Cô chợt nhớ, khi cô nói tình cảm của mình dành cho anh chỉ là sự thương hại, anh đã rất buồn. anh thay đổi, lạnh nhạt dần với cô. Khi vui thì nói chuyện, còn buồn thì lại trách móc hoặc im lặng. Sự háo thắng của tuổi trẻ khiến cô trở nên vô tâm hơn ai hết. Cô trách anh yếu đuối, không bằng một đứa con gái, cứ giả vờ lạnh nhạt mà không dám nói ra tình cảm của mình. Cô biết anh lạnh nhạt nhưng vẫn rất yêu mình, cô muốn nói ra điều đó. Thế nhưng cô không nghĩ cho cảm giác của anh. Nói ra để được gì chứ? Liệu cô có chấp nhận anh không? Chắc chắn là không, bởi lẽ cô còn một người khác gọi là "bạn trai". Đơn giản cô muốn anh nói ra chỉ để biết được anh yêu và cần cô. Đã biết bao lần anh đã nói ra tình cảm của mình. Vậy mà cô vẫn ích kỉ, chỉ xem anh như một người dự bị, một mối tình hờ. Để rồi bây giờ, không ai có thể ngờ rằng anh lại lạnh lùng và vô tình như thế. Tim cô đau nhói, anh đã thay đổi quá nhanh. Nỗi day dứt và ân hận vây kín lối. Có những thứ mất đi rồi ta mới thấy tiếc nuối

- Em là con gái, yếu đuối một chút cũng chẳng sao. Em chỉ mong sao khoảng thời gian này qua mau. Để mình được quay trở lại như lúc trước. bình thường, vui vẻ. Sẽ thật sự là địa ngục khi những ngày tiếp theo sẽ trải qua như thế này. Anh nặng lời với em làm gì? Anh thật sự ghét em như vậy hả?

- Quay trở lại như lúc trước? Sao nghe giống truyện cổ tích quá vậy! Kết thúc rồi em à. Mọi thứ hết rồi! Nhìn lại mà xem đi! Cố gắng đứng lên mà nhìn lại xem, trò chơi kết thúc rồi đúng không?

- Em không tin, sau tất cả những gì anh làm cho em thì làm sao em có thể tin tất cả chỉ là trò chơi được chứ. Anh đang dối trá, luôn sống dối lòng mình. Anh đừng như vậy nữa! Đừng cay đắng với em. Anh nói chuyện bình thường với em được không?

- Thì bình thường là thế này đây. Em muốn thế nào nữa ha. Hay em muốn anh nói yêu em gì gì đó như lúc trước? Không được đâu! Nói dối ngượng lắm. 2 năm rồi, cảm giác ngượng lên tới tận cổ. Anh không thể lừa dối mãi được. Kết thúc nhé!

- 2 năm? Cảm giác ngượng? Anh nói dối em 2 năm rồi?

- Ừ! 2 năm. Thì đã sao? Bất ngờ hả? Xin lỗi nhé! Hơ hơ! Lời nói dối thì luôn ngọt ngào. Tỉnh mộng lại và nhìn xem đâu là sự thật đi em. Làm gì có ai chấp nhận yêu một người đã có người yêu hả em. Hi sinh, cam chịu hả, đó là cái vỏ ngoài phô trương cho tình yêu thôi. Bên trong mãi là sự ích kỉ. Em trả giá cho sự tham lam của mình. Em cần một lúc 2 trái tim. Còn cái anh cần chỉ là sự tin tưởng và một chút tình cảm của em, rồi anh sẽ cho em thất vọng từ tình cảm ấy. Thế thôi!

- Anh...

- Sao?

- Đồ dối trá!

- Haha! Em sock à? Cảm giác mình giống như con lừa đúng không? Bị người khác lừa dối suốt 2 năm trời mà vẫn không nhận ra thì thật là ức chế. Ôi! Chỉ tại mình là thằng đểu. Xin lỗi nhé! Haha! Tạm biệt!

- Con người anh.. thật đáng ghê sợ. Em không bao giờ muốn gặp lại anh nữa. Chỉ mong sao anh biến mất khỏi thế giới này. Giá như có ai đó đánh chết anh em sẽ vui lắm. Anh sẽ phải trả giá cho những việc mình đã làm. Rồi anh sẽ phải gặm nhấm những nỗi đau mà mình đã từng gây ra.

Cô cúp máy, trong lòng đau đớn và thất vọng. Không lẽ 2 năm qua anh luôn lừa dối cô. Nếu là lừa dối thì sao trước đây anh quan tâm cô đến như vậy? Anh làm vậy để làm gì? Thật không hiểu nỗi trong lòng anh đang nghĩ thế nào. Cô thực sự thấy ngột ngạt, cần một nơi nào đó để giải tỏa. Cầm điện thoại, cô gọi cho con bạn thân, chỉ có hơi men mới có thể giúp cô vơi đi phần nào.

Cô uống thật nhiều, chỉ mong sao tất cả chỉ là một giấc mơ. Giấc mơ mà nửa tháng qua không phải là sự thật. Làm sao để chứng minh đây, làm sao để biết đâu là sự thật đây?

- Tao có một cách! Rồi mày sẽ biết tình cảm thật sự của anh ta! Con bạn thân mặt rạng rỡ nhìn cô.

- Cách gì?

- Đưa điện thoại đây!

Cô không hiểu, nhưng cũng miễn cưỡng rút điện thoại ra đưa.

- Tao sẽ nhắn tin thế này, nếu anh ấy còn tình cảm với mày thì chắc chắn sẽ đến.

Rrrrrrrr...rrrrr...rrrr! (one new message).

- anh den duong X di! L.A bi tai nan roi.

Anh bàng hoàng, buông đôi đũa rơi xuống sàn, vội vàng lấy xe phóng thật nhanh ra đường, chỉ kịp nói với lại.

- Mẹ ăn trước rồi dọn đi. Con đi một lát rồi về ngay!

Cô chờ đợi. Chắc chắn anh sẽ đến! Anh còn tình cảm với mình mà! Cô tự nhủ.

15 phút sau:

♫...♫...♫.....(Vũ is calling)

- Ha ha! Tao đã nói rồi mà. Thượng sách, thượng sách. Cô bạn thân nhìn cô cười đắc chí.

- Nhưng lỡ anh ấy biết mình lừa dối thì phải làm thế nào đây.

- Mày khéo lo, cứ nghe máy đi! Tới đâu hay tới đó.

Cô rụt rè cầm chiếc điện thoại, bấm trả lời rồi đưa lên tai..

- Xin lỗi! cô có phải người nhà của anh Vũ không ạ?

- Dạ.. vâng! - Giọng cô run run

- Anh Vũ bị tai nạn giao thông, chúng tôi cần người nhà đến để xác minh và làm thủ tục.

Ly bia trên tay cô rơi xuống, vỡ tan. Cô bàng hoàng, không tin vào những gì mình vừa nghe. Tại sao lại như vậy? Cô vội vàng chạy đi, thật nhanh. Trời mưa!

Cô bước đến, đám đông dang ra, chừa lại một lối đi. Anh nằm đó, bất động trên đường. Chiếc xe bị văng ra một khoảng khá xa. Người ta nói anh chạy quá nhanh, có lẽ anh đang có chuyện gì đó rất gấp. Cô vội vàng chạy đến ôm lấy anh vào lòng. Cô khóc, khóc như chưa từng đau. Những giọt nước mắt cô rơi xuống, tan nhanh vào mưa. Chiếc áo trắng của cô nhuộm sang một màu đỏ, màu máu của anh. Anh đã đi, mãi mãi.

- Anh!!! Anh tỉnh lại đi. Em xin lỗi... xin lỗi anh mà. Em yêu anh! Thật đấy. Anh đừng đi... Em không hề muốn xa anh... em không muốn anh xa em mãi đâu.... Em tin tình cảm của anh mà.. Là tại em.. em đã khiến anh phải thất vọng..Giá như anh quên em thật sự...Giá như anh bỏ mặc em và đừng tin vào tin nhắn ấy.. anh có thể lạnh lùng với em mà.. anh tỉnh lại đi. Anh......!!!

Những người bên ngoài ngậm ngùi, đau xót theo từng tiếng nấc của cô gái trẻ. Mưa vẫn rơi, ướt nhòa đôi vai của cô gái ấy. Có một thứ tình cảm không nói lên thành lời vừa vụt tắt, nước mắt đã rơi. Đến phút cuối cô cũng không kịp nói ra lòng mình!

Dương Phạm

Ngày đăng: 04/12/2013
Người đăng: Khổng Minh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
tiredness
 

Đôi khi sự mệt mỏi cũng đáng để tận hưởng, vì điều đó nghĩa là bạn đang sống hết mình.

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage