Gửi bài:

Đi về phía biển

Tặng Khoa. Con sóng lớn ngoài biển khơi.

Em không cần một vị trí có thể gọi tên trong lòng anh như bạn gái hoặc người yêu. Nó tầm thường và nhanh nhạt phai lắm. Em chỉ cần anh nhớ tới em. Yêu nhau một phút cũng được, miễn là 60 giây đó mình yêu nhau chân thành. Em đã rất chân thành với anh, nên mong anh cũng như vậy. Quay về với cô ấy đi. Em ổn, Khoa à.

***

di-ve-phia-bien

Đèn cao áp.

Tôi ra khỏi trường quay khi đường phố đã lên đèn, mắt vẫn cứ hoa lên vì khối đèn chiếu sáng hoat động hết công suất ban nãy. Công việc quan trọng nhất ngày hôm nay đã xong khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cảm giác ấy vội bay đi mất khi tôi lướt tay trên màn hình cảm ứng điện thoại của mình. Gần 10 tin nhắn và hàng chục cuộc gọi nhỡ từ Thư. Nội dung chính: Anh đang làm gì và tại sao em gọi không được? Tôi mệt mỏi vì những chuỗi tin nhắn đang dần trở nên quen thuộc này, chỉ còn sức type vài chữ: "Nãy giờ anh ở trong trường quay. Điện thoại sắp hết pin rồi. Tý về anh gọi cho nhé."

Tôi lái xe về nhà trên đại lộ vắng vẻ và sáng đèn. Lại một ngày làm việc mệt nhoài. Sếp nhắn tin: "Làm tốt lắm, chàng trai." Tôi mỉm cười nhẹ. Tất cả mọi lỗ lực của tôi từ trước đến nay không nhằm mục đích nào khác hơn ngoài thành công. Tôi tự hỏi, có phải cuộc đời này sẽ hoàn toàn trọn vẹn nếu ta có một công việc để làm, một ai đó để yêu, và một gia đình để nương tựa? Tôi đã có một công việc với mức lương hấp dẫn, một người yêu xinh đẹp và ngoan, một gia đình khuyết nhưng hạnh phúc với bà mẹ khó tính cùng cậu em trai đang tuổi mới lớn. Tôi còn mong đòi hỏi gì hơn? Nhưng đôi khi, tôi vẫn cảm thấy lạc lõng và cô đơn. Giữa những buổi tiệc sang trọng, những thời khắc chờ đợi ký hợp đồng, đôi mắt mệt mỏi của tôi vẫn phải cố gắng tỏa ra nguồn sáng kiêu hãnh sau lớp kính cận dày. Chân dung người trẻ thành công không phải dễ dàng mà có. Cho nên, giữ được nó cũng rất khó. Tôi chỉ ước có ai đó hiểu được rằng, thời gian qua tôi đã cố gắng quá nhiều đến mức tôi không còn cảm nhận được mệt mỏi là gì nữa. Chỉ tới giờ tan tầm, bánh xe lăn bon bon trên đường nhựa rộng rãi, tôi mới cảm thấy toàn thân rã rời.

Về nhà. Sau khi tắm rửa, ăn cơm, tôi leo lên giường và online. Còn hàng tá việc cần giải quyết qua email. Tôi vừa làm việc vừa chat với Thư. Em mới đổi avatar. Vẫn xinh đẹp và dịu dàng như bình thường. Em trách tôi sao chat chậm thế. Tôi giãi bày tình hình bận rộn của công việc. Hàng loạt những icon giận hờn hiện ra. Tuy nhiên, không khó để tôi xoa dịu em. Chỉ cần một vài lời hứa hẹn và ngọt ngào, em yên lặng để tôi hoàn thành nốt việc.

Tôi kiểm tra lại công việc tuần qua và nhăn mặt khi nhận thấy chương trình talkshow bên công ty đối tác lại giao file trễ. Việc này sẽ ảnh hưởng đến việc lên sóng định kỳ của kênh truyền hình chúng tôi. "Có bao giờ mà thấy bên họ giao file đúng hẹn đâu". Liếc qua list yahoo, tôi thoáng thấy nick của An – cô bé hiện là biên tập bên công ty đối tác – sáng đèn. Tôi Buzz, lần đầu tiên.

- Hi em. Tôi là Khoa bên đài đây. Cho anh hỏi là tập 10 xong chưa em? Bên tôi vẫn chưa nhận được file. – Tôi điềm đạm và lịch sự. Đây là lần đầu tiên chúng tôi chat với nhau sau một thời gian dài add nick.

- Hi anh Khoa. Em chỉ lo phần kịch bản. Còn phần sản xuất anh vui lòng liên hệ chị Minh. Lần sau anh đừng hỏi em những việc không liên quan như thế này nữa nhé.

Tôi ngớ người.

- Em nên coi lại cách làm việc của công ty bên em. Lúc nào cũng giao file trễ. Mà cũng có khi lỡ do kịch bản hoàn thành trễ nên sản xuất không kịp tiến độ thì sao? – Tôi đáp trả.

- Vậy hả? Vậy chắc là anh đoán đúng rồi đó. Nhưng việc trễ hay không em không quan tâm. File không có thì chương trình chết. Chương trình chết thì em đoán người bị khiển trách đầu tiên là anh, chứ không phải một con nhỏ biên tập quèn ở một công ty nho nhỏ nào đó như em.

Tôi nuốt nước bọt và nghiến răng. Thật là kiểu làm việc vô trách nhiệm. Tôi sẽ xem xét việc có nên gia hạn hợp đồng thêm với chương trình này hay không.

- Em nhớ nhắc phòng sản xuất giao file đúng tiến độ giùm tôi nhé. – Tôi nhẹ giọng. Không nên gây hấn với nhân viên của công ty đối tác.

- Ok I got it, sir.

Tôi nhanh chóng chat qua gmail với sếp về tình hình này. Sếp trả lời ngắn gọn: "Cậu nên có một cuộc gặp gỡ với họ để quán triệt lại thái độ làm việc". Rất ngắn gọn, và tôi biết tôi nên làm gì.

Dòng status của cô gái đập vào mắt: "Muốn đi chơi. Ngay bây giờ".

- Nếu em không phiền, có thể gặp tôi để nói chuyện một chút không? Tôi có một số ý kiến về kịch bản.

- ???

- Chỉ là để công việc được trôi chảy hơn thôi.

- Đi đâu?

- Ăn uống gì đó chẳng hạn. Chẳng phải em cũng đang muốn đi chơi sao? Đi với tôi.

Lúc tôi xỏ chân vào đôi đôi dép lê và dắt xe ra ngoài, tôi vẫn chưa hiểu được lý do gì mà tôi lại mời cô gái này đi chơi. Chẳng phải sáng mai tôi có thể đàng hoàng mời cô ấy hoặc ai đó bên công ty đối tác đi cà phê bàn công việc hay sao? Đã lâu lắm rồi tôi không có nhiều quyết định ngẫu hứng như vậy.

Hóa ra nhà tôi cách không xa nhà An là mấy. 10 phút sau, có cô gái dáng người nhỏ bé, tóc tém hung đỏ cùng bộ trang phục đơn giản nhưng cá tính xuất hiện ở đầu hẻm tôi đang đứng đợi. Tôi nhìn không chớp mắt.

- An phải không?

Gật đầu.

- Em đủ 18 tuổi chưa? Sao nhìn em bé vậy?

- Em 19 tuổi 8 tháng rồi.

- À... ừ.. lên xe đi.

Sau đó chúng tôi đi ăn, nói chuyện về công việc. An ít nói, nhưng vui vẻ và thoải mái, trái ngược hẳn với khuôn mặt lúc nào cũng đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì. Chúng tôi nói chuyện hợp và vui vẻ đến mức, trong một lúc hứng chí, tôi rủ An vô Bar, lấy lý do xả stress công việc bằng những âm thanh ồn ào. An đồng ý. Có một chút rắc rối với bảo vệ khi họ đòi xem chứng minh nhân dân của An. An không mang, nhưng không sao, chỉ cần dúi cho họ vài tờ tiền là xong. Đêm đó, hai chúng tôi như hai đứa bị tâm thần khi vào Bar cuối tuần lúc 9h tối. Vắng tanh. Tôi nốc hết một bình sinh tố dâu, còn An chỉ nhấp môi sau khi biết món sinh tố này có pha rượu. Lại có tin nhắn của em. Lại những câu hỏi quen thuộc. Không hiểu sao tôi soạn một tin nhắn với nội dung: "Mình chia tay đi" nhưng lại không dám gửi. Tôi đành lưu nó lại vào thư mục riêng.

- Em có người yêu chưa?

- Chẳng ai thèm yêu em.

- Sao vậy?

- Thần kinh em có vấn đề.

- Vấn đề gì?

- Nếu biết có vấn đề gì thì em đã không bị gọi là thần kinh, hiểu chưa đồ ngốc.

Ngớ người tập 2.

Tôi nhìn An. Đúng là An có nét gì đó khác với những cô gái tôi đã từng gặp. Chân thì không dài, tóc thì ngắn cũn cỡn. Và có vẻ như váy hoặc giày cao gót không nằm trong top lits của cô. Thay vào đó, các đường nét trên khuôn mặt thì vô cùng hài hòa với mái tóc ngắn xù bướng bỉnh. Nhưng trên tất cả, ấn tượng nhất vẫn là đôi mắt. Sắc. Và lạnh. Nói thẳng ra là tôi sợ đôi mắt ấy.

di-ve-phia-bien-1

Khi ra khỏi Bar, tôi dẫn An đi ăn khuya. Thường chỉ có những cô gái gây ấn tượng thật mạnh cho tôi thì mới được hưởng "đặc ân" này.

Chúng tôi nói với nhau nhiều thứ. An thẳng thắn và chân tình. Các suy nghĩ phức tạp được cô bộc lộ một cách đơn giản nhưng sâu sắc. Đôi khi An đưa ra một vài nhận xét khiến tôi băn khoăn, là tại sao tôi chưa từng nghĩ được như vậy. An đang học về truyền thông. Công việc biên tập chỉ là tạm thời. Tôi hỏi An có thích công việc đó không, An trả lời: "Ban đầu thì em thích. Nhưng dần dà một thời gian, khi các công việc đi vào một lịch trình nhất định, nó lại gây nhàm chán. Ước gì chúng ta có khả năng làm công việc nhàm chán hàng ngày trở nên hấp dẫn, khó đoán trước như cuộc đời này nhỉ.". Tôi nhìn lại công việc của mình sau khi nghe An nói. Đúng là nhàm chán thật. Các chương trình đã được lên concept sẵn, cứ thế mà chạy. Nhiệm vụ của tôi là làm sao để kênh truyền hình của công ty có càng nhiều chương trình càng tốt. Tôi phải luôn luôn đấu đá với các đài truyền hình khác để mang chương trình về cho công ty mình. Đó là công việc dễ gây mệt mỏi thật sự.

- Tôi hiểu cảm giác của em. Tuy nhiên chúng ta không thể sống mà không làm việc. Em không thể lang thang hết ngày này qua ngày khác tận hưởng cuộc đời, trong khi trong tay không có đồng cắc nào. Đó chính là ý nghĩa thật sự của công việc. Để cho cuộc sống dễ thở hơn.

- Có lẽ em hơi nghệ sỹ và thường làm việc theo cảm hứng. Ước gì em có đủ tiền, hoặc ít nhất có một công việc đủ hấp dẫn để sau này, em có thể du lịch đến bất kỳ những đâu mình muốn mà không phải lo lắng.

- Em kiếm tiền chỉ để dịch chuyển thôi sao? Còn gia đình, sự nghiệp, tương lai sau này?

- Em chẳng biết em mong muốn cụ thể điều gì trong cuộc đời này.Có lẽ các chuyến đi sẽ giúp em tìm được câu trả lời.

Tôi chợt thắc mắc không biết cô gái này đã sống qua bao nhiêu cuộc đời mà lại có những suy nghĩ như thế. Trước giờ tôi lao đầu vào kiếm tiền chỉ mong tìm kiếm cho mình một chức vụ cao, một cuộc sống dư dả và thoải mái, một sự nghiệp đủ để thu hút một cô gái xinh đẹp khi cần ai đó bên mình. Nói đúng hơn, tôi muốn mình trở nên hoàn hảo.

- Anh có người yêu chưa?

- Có rồi. Tôi định cuối năm nay cưới. Nhưng dạo gần đây, tôi thấy một chút bất ổn . Bất ổn đến mức tôi chỉ muốn tránh mặt cô ấy và đi đến nơi đâu thật xa một thời gian.

- Làm những gì mình muốn là cách giải tỏa căng thẳng hiệu quả nhất.

- Nhưng cô ấy sẽ suy sụp. Đó là cô gái dễ bị tổn thương.

Chúng tôi lại im lặng . Bát mỳ nóng hổi giờ đã nguội. Tôi giục An ăn nhanh lên, vì cô ăn còn ít hơn con mèo lười.

- Em có một tấm vé du lịch biển miễn phí ở resort 5 sao. Em được tặng và chưa có nhu cầu đi. Hết tháng này là hết hạn. Anh muốn đi không? Em tặng anh. – Nói đoạn An đưa tay vào túi xách và lấy nó ra.

Tôi cầm lấy tấm vé và thắc mắc:

- Dành cho hai người mà?

- Anh sẽ được hưởng dịch vụ của cả hai người nếu như anh đi một người. – An cười.

- Tại sao em lại cho tôi? Em đam mê dịch chuyển cơ mà, vậy tại sao em không đi đi?

- Bây giờ em cảm thấy không có lý do gì để đi cả. Với lại anh cần nó hơn em.

Tôi mân mê tấm vé. Hình ảnh tuyệt đẹp của vùng biển xanh hấp dẫn tôi, tựa như ngày ấu thơ tôi theo ba ra biển lần đầu. Đã bao lâu rồi tôi chưa đến với biển?.

Tôi nhìn An. Một ý nghĩ bỗng hiện lên trong tôi.

- Tôi muốn có ai đó đi xa với mình. Nếu như không phải lo lắng về bất kỳ điều gì, em có muốn đi cùng tôi không?

An im lặng. Ánh mắt xoáy thẳng vào tôi.

- Tại sao anh lại muốn đi cùng em, trong khi mới gặp em lần đầu tiên?

- Vậy tại sao em lại tặng tấm vé trị giá gần cả chục triệu cho người mà em mới gặp đầu tiên?

- Vì nó sắp hết hạn. Và vì em chưa có nhu cầu đi.

- Tôi là người tử tế. Ít nhất là sẽ tử tế với em, An à. Đi cùng tôi, còn hơn là bỏ phí tấm vé du lịch đắt đỏ dành cho hai người này.

Đường Sài Gòn khuya về lặng yên đến dễ sợ. An ngồi sau tôi, im lặng đến nỗi tôi có thể nghe rõ từng hơi thở của cô. Nó trái ngược hoàn toàn với cái miệng lúc nào cũng hoạt động hết công suất của người yêu tôi.. Vì điều gì? Vì điều gì mà tôi đặt hết cả suy nghĩ của mình vào một cô gái - người mà tôi mới gặp cách đây một vài giờ, trong khi với Thư, người tôi yêu đã 3 năm, chưa một lần tôi dám bày tỏ?

- Trước 9h sáng mai em sẽ trả lời anh có đi hay không.

- Tôi sẽ vui nếu có em đi chung. Ngủ ngon nhé. Mai nhớ nhắn tin cho tôi.

Sau khi về nhà , chúng tôi còn chat với nhau một chút nữa. Không hiểu vì lý do gì, tôi tin An sẽ đồng ý đi với tôi. An thông minh. Một cô gái thông minh sẽ không bao giờ đồng ý đi chơi xa với một người đàn ông mà cô ấy mới gặp gỡ lần đầu. Nhưng tôi nghĩ, tôi đã gây ảnh hưởng mạnh đến An. Tôi không giấu giếm suy nghĩ sẽ biến chuyến đi này thành một cuộc phiêu lưu. Tôi xác định, ngay từ đầu An đã không phải là gu của tôi. Chỉ là đổi gió chút ít. Và sau đó, lại quay về với Thư. Một kết cục yên bình.

Một nơi xa rất xa.

Khi tôi và An đến resort vào sáng sớm, một cơn phùn nhẹ xuất hiện. Chúng tôi vội vã nép vào tán cây khi đang trên đường đi bộ tới cổng resort. An thè lưỡi:

- Chắc ông trời không tán thành chuyến đi này của anh với em rồi. Em có nên kêu taxi ra sân bay và trở về thành phố một mình?

- Em cứ thử đi. Ông trời sẽ khóc hết nước mắt trên đường ra sân bay cùng với em, chứ không chỉ sụt sùi như bây giờ đâu.

- Hahaha – An ngửa cổ ra sau cười một tràng dài đầy sảng khoái.

Một nụ cười sảng khoái để bắt đầu một chuyến đi kỳ lạ.

Sau khi check in và chờ nhận phòng, tôi và An đi dạo một vòng resort. Cũng như những resort khác, ở đây có sân vườn, nhà hàng, sân golf, bãi biển nhân tạo... Thật ngạc nhiên khi đặt An giữa khung cảnh nơi đây. Cô bé nhỏ và lọt thỏm giữa những bụi cây dại, những vòi phun nước khổng lồ. Một thoáng, tôi không hề thấy An đâu. Sau đó tôi tìm thấy An ngã chúi sau bụi cây. Cô lí nhí: "Em té". Tôi giơ bàn tay mình ra sau khi phủi sạch bụi trên gấu váy của An. "Nắm tay anh nào, An." Đỡ An dậy, chúng tôi tiếp tục dạo trên con đường mòn. Điện thoại An bỗng đổ chuông. Tiếng một cô bạn ríu rít trong điện thoại hỏi An đang ở đâu. An mỉm cười xa xăm, khẽ thảng thốt: "Có lẽ là một nơi xa rất xa."

Con đường mòn dẫn thẳng ra biển. Mùi biển tràn vào sống mũi, gây lạnh và mặn mòi. Tôi cùng An chạy ra bãi biển. Biển xanh và trong, nắng không quá gắt.Quả là một thời tiết lý tưởng. Tôi nhìn mãi những con vật nhỏ trông rất giống con cua đang chạy đầy trên bãi biển. Chúng chui vào những lỗ cát nhỏ trên bãi.

- Con gì vậy?

- Con còng đó.

- Lần đầu tiên anh thấy đó. Tại sao nó lại chui vào những cái lỗ đó?

- Để không bị anh bắt lấy và làm thịt. - An lè lưỡi.

- Vậy à? Vậy để anh thử coi.

Nói rồi tôi chụp vội một con đang chuẩn bị chạy vào lỗ cát. Hụt rồi! Tôi té sóng xoài, cát biển dính vào mặt mặn chát. Tức máu, tôi như đứa con nít lần đầu tiên ra biển, chạy vòng vòng đuổi theo những con vật còn chạy nhanh hơn cả ngựa. Tôi té cả trăm lần như một mà chưa bắt được con nào. An đứng nhìn, cười nghiêng ngả. Trong ánh nắng đầu trưa, tóc hung đỏ bay xù trong gió cùng nụ cười bình an. Cú té lần cuối cùng, tôi để mình nằm thẳng cẳng trên biển. Mệt với mấy con còng này rồi. An chạy đến, vuốt hết cát trên mặt tôi và nói: "Anh ngốc lắm. Nếu không tranh thủ tắm biển bây giờ thì da anh sẽ cháy thành than. Tha cho chúng đi. Đừng sát sinh, tội nghiệp." Tôi nằm úp mặt xuống cát, thì thào: "Lâu lắm rồi anh chưa ra biển, An à. Từ sau khi bố anh bỏ đi. Bố anh là thủy thủ. Biển đã mang ông đi dài ngày trong suốt thời ấu thơ của anh. Một ngày nọ, nó lại mang ông đi và đi mãi, không một lần quay về. Từ đó về sau, anh không bao giờ ra biển nữa."

- Anh sợ à?

- Ừ.

- Người ta chỉ có thể bước qua nỗi sợ hãi bằng cách đối diện với nó thôi Khoa ạ – An lật người tôi lại, cúi sát mặt. Mặt trời trên đỉnh đầu An tỏa vầng sáng dịu dàng.

- Anh biết.

Tôi im lặng một đỗi và nhìn sâu vào mắt An. Không biết do ngàn mặt trời rực rỡ trên cao hay do ánh mắt đó mà tôi choáng váng. Tôi tự hỏi những cảm xúc lạ lùng đang trào dâng trong lòng tôi là gì. Tôi để yên cho An nắm tay kéo xuống biển. Chúng tôi chơi đùa với biển tới tận đầu giờ chiều. Giữa những cơn sóng lớn, tôi lần tìm bàn tay An dưới làn nước hàng ngàn lần, siết chặt, như đã thân quen từ bao giờ.

Can đảm hay yếu hèn?

Khu chúng tôi ở nằm sát biển, cách con đường mòn. Từ bao giờ, tôi càng lúc càng để mình gần gũi An một cách thân thiết và không ngần ngại. Tôi thích việc nắm tay An đi dạo và luôn cố ý đi thật nhanh để rồi được nghe tiếng gọi giật: "Khoa!", sau đó tôi sẽ quay đầu lại, giơ tay ra chờ đợi An chạy tới cùng gương mặt bí xị: "Dù chân anh dài hơn em thì cũng đừng bước nhanh chứ." Các buổi sáng buffet ở nhà hàng, tôi và An hầu như không mấy khó khăn để lựa món yêu thích cho mình. Chúng tôi hợp khẩu vị tuyệt đối. Thời gian nghỉ ngơi, chúng tôi đôi khi phải đánh nhau bằng gối chỉ để tranh giành laptop. Thường thì tôi luôn thắng vì lý do công việc. An nhường tôi một cách dễ dàng. Lúc ấy, tôi sẽ cảm ơn An một cách thật lòng và trả lễ lại cho cô bằng những đĩa phim cực hay mà tôi mang theo. Chúng tôi dựa vào đầu nhau cùng xem phim, cùng cười, cùng bàn luận. Buổi tối, chúng tôi xách hai chai Spy ra hồ bơi nằm nghe nhạc và tán gẫu. Một điều bất ngờ, playlist trong điện thoại của chúng tôi giống nhau hơn 90%. Khi tôi nói ra điều này, An mỉm cười: "Thật vui khi biết được điều này. Sau này, mỗi khi em nghe nhạc từ điện thoại của mình, em sẽ nhớ về anh đầu tiên.". Tôi chợt xúc động sau câu nói đó của An. Chúng tôi nằm đó và lặng im. Đâu đó trong đêm, tôi bông đùa và nghe tiếng An cười vang cả một vùng biển . Để rồi sau đó, tôi sẽ bế An vào phòng vì cô dễ dàng ngủ gục bất cứ khi nào. Thường tôi luôn là người ngủ sau cùng vì còn phải check mail trên laptop và kiểm tra điện thoại sau một ngày tắt máy. Rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ công ty và gia đình. Cả Thư nữa. Tôi bước ra ngoài hiên gọi cho Thư. Lấy lý do đi công tác đột xuất, tôi xoa dịu em bằng những lời nói ngọt ngào. Cuộc điện thoại kết thúc bằng ba chữ Anh yêu em như thường lệ. Khi trở vào trong phòng, nhìn An ngủ say trong chăn, tôi thấy lòng mình day dứt không yên. Tôi đã đóng vai một người đàn ông tử tế với An quá tốt đúng không? Cơ mà sao khó chịu thế này?

Tôi thấy như mình đang thay đổi qua từng ngày ở resort này... Giữa những giờ khắc vui vẻ nhất, tôi tự hỏi có phải tôi đã thích An – điều mà tôi không bao giờ liệu trước? Tôi vui khi nghe thấy nụ cười vang, sợ khi nhìn vào đôi mắt sắc và yên bình khi nghe An gọi tên. Tôi không hề mong đợi giờ khắc hai đứa chạy ra bãi biển ngắm bình minh vì điều đó đồng nghĩa với việc chuyến đi lại trôi qua thêm một ngày nữa.

Thoắt cái, 3 ngày đã trôi qua. Buổi ăn tối cuối cùng ở nhà hàng, tôi rót cho hai đứa 2 ly rượu vang đỏ. "Không dễ say đâu. Chỉ là để món ăn được ngon hơn."

- Mấy ngày qua em vui không?

- Em vui. Vì anh cũng vui, đúng không?

- Ừ. Anh có làm gì để em buồn không?

- Có. Chăn luôn bị anh đạp xuống đất giữa đêm khuya khiến em lạnh chết được.

Tôi bật cười. An cũng cười theo. Đột nhiên, tôi kể cho An nghe về gia đình của mình. Hình như có chút men trong người làm ta dễ dàng bộc lộ suy nghĩ hơn. An lặng yên nghe, mắt ánh lên sự đồng cảm khi tôi nhắc về ba và cuộc sống của mẹ con tôi trong quãng thời gian sau đó.

- Ba anh mất đi, mẹ vất vả hơn nhiều. Chính vì vậy, anh đã hứa là sẽ làm việc chăm chỉ để lo cho mẹ và thằng em trai. Anh có thể tự hào rằng anh đã làm tốt hơn cả hứa. – Tôi cười – Còn em?

- Thật trùng hợp. Ba em cũng đã mất.

- Vì sao?

- Tự tử.

Ly rượu trên tay tôi bỗng chênh vênh.

- Lâu lắm rồi, từ khi em còn rất nhỏ. Chết, theo cách nào đó cũng là chết. Nhưng có vẻ chết vì tự tử luôn gây một tác động mạnh đến những người xung quanh. Mẹ em, suốt một thời gian dài sau đó, đều dằn vặt để tìm kiếm cho mình lý do vì sao ông ra đi. Sự dằn vặt khiến bà lâm bệnh và cũng mất sau đó một năm.

Tôi nhìn vẻ mặt bình thản đến phát sợ của An khi nói đến đó. Tại sao cô không khóc, mà tôi lại cảm thấy mắt mình ướt?

- Anh định hỏi là em đã sống như thế nào từ đó đến giờ đúng không? Một khi mình muốn sống thì cách gì cũng sống được. Đôi khi em bất lực và gục ngã, nhưng em không bao giờ cho phép mình đầu hàng như ba. Xét cho cùng, ba là người đàn ông yếu hèn. Ông không bao giờ biết ông đã làm cho mẹ và em đau khổ đến mức nào.

Tôi im lặng. Trái oliu trong miệng tôi trở nên đắng nghét. Tôi chợt nghĩ về Thư và gia đình hạnh phúc của cô ấy. Hai cô gái, một độ tuổi, hai cách sống khác nhau. Vì lẽ gì đó, tôi thầm khâm phục An. Gương mặt trẻ con kia không bao giờ hiện lên sự thật ẩn giấu sau đó. Giá như An đừng chia sẻ quá nhiều thì tôi đã không thấy lòng nổi sóng như thế này.

- Em có thương anh không, An? – Không kịp nữa rồi. Câu hỏi tôi cất giấu trong lòng mấy ngày nay đã vuột ra khỏi tầm kiểm soát. Nó cũng chứng tỏ tôi đang thua trong cuộc phiêu lưu này.

An im lặng, và nói:

- Em thương anh, ngay từ phút đầu tiên gặp anh. Anh cũng cô đơn và không biết điều gì là ý nghĩa trong cuộc đời này. Chúng ta giống nhau, Khoa à. Chính vì lẽ đó, em đã đồng ý đi cùng anh, không một chút e sợ. Để em nói hết. Nhưng em thừa biết anh sẽ không bao giờ đến với em. Cuộc sống và tình yêu hiện tại của anh hoàn hảo. Đây chỉ là một cuộc phiêu lưu thôi, đúng không anh?

Cô gái thông minh. Tôi nhìn em cười mà lòng thấy xót xa. Đúng. Tôi đã luôn cần một ai đó ổn định, ai đó có thể cùng tôi đi một quãng đường dài sau này. An quá phức tạp và xa xôi. Trên hết, An thể hiện một ý niệm không mong muốn một sự ràng buộc nào cả. Ít nhất là với tôi. Cô như con ngựa hoang, đi và không biết nơi nào là điểm dừng. Còn tôi, tôi không chắc tôi có đủ sức đi chung con đường đó với An hay không? Nhưng Thư thì có thể. Mẹ tôi cũng tán thành tôi với Thư. Mà trên đời này, tôi yêu nhất là mẹ. Tôi không muốn mẹ buồn. Hôm qua mẹ có gọi tôi, thông báo về việc mẹ của Thư đã qua nhà tôi và xin tôi đừng bỏ Thư. Cô ấy yếu đuối hơn tôi tưởng. Tôi thở dài. Tôi biết mình vẫn còn yêu Thư rất nhiều. Cuộc sống gia đình sau này tôi cũng sẽ rất cần cô ấy, vì ngay từ ban đầu chọn Thư, tôi đã nghĩ tới tương lai sau này. Nhưng còn cô gái đang ngồi trước mặt tôi?

Chúng tôi trở về phòng. Từ lúc bước đi trên con đường mòn đến lúc nằm trên giường, chúng tôi đều lặng yên bên nhau, không nói gì.

- Sau khi trở về, anh không nhất thiết phải có trách nhiệm gì với em. Em đến với anh tự nguyện, và cũng sẽ tự nguyện ra đi. – An như đọc được ý nghĩ trong tôi. Từng câu nói được thốt ra nhẹ nhàng.

- Em là người đặc biệt, nên em không cần phải đi đâu cả.

- Vậy anh có can đảm chia tay bạn gái anh?

Im lặng.

- Em không cần một vị trí có thể gọi tên trong lòng anh như bạn gái hoặc người yêu. Nó tầm thường và nhanh nhạt phai lắm. Em chỉ cần anh nhớ tới em. Yêu nhau một phút cũng được, miễn là 60 giây đó mình yêu nhau chân thành. Em đã rất chân thành với anh, nên mong anh cũng như vậy. Quay về với cô ấy đi. Em ổn, Khoa à.

Cứ mỗi lần An gọi tên tôi, tôi lại thấy một niềm xúc động trào dâng. An gọi tên tôi dịu dàng và nghe tin cậy làm sao. Chưa bao giờ tôi có cảm giác tôi là người đáng tin với một ai đó. Những người tôi đã gặp trong cuộc sống, công việc chẳng có ai là đáng tin, nên dần dần, tôi như hóa con người khác. Cũng bon chen, dối trá, mưu mẹo trong công việc và mối quan hệ giữa người với người. Từ lâu tôi đánh rơi mình đâu đó. Đến khi gặp An, tôi lại trở về là chính tôi, nguyên vẹn. Nghĩ tới việc phải xa An khi trở về thành phố, tôi thấy mắt mình ướt. Tôi lén một tiếng thở dài, nằm quay mặt lại, để mặc nước mắt rơi, cố kìm nén một hơi thở. Bỗng cảm thấy hơi ấm An sát ngay sau lưng. Vòng tay nhỏ bé vòng qua người tôi và ôm chặt.

- Em nói thật đấy. Đừng lo cho em. Về đi anh, về với gia đình và cuộc sống bình thường của anh.

Tôi quay lưng lại và nhìn thẳng vào mắt An, đặt lên đôi mắt ấy nụ hôn nóng hổi. Tôi lần mò bàn tay An dưới lớp chăn ấm. Hơi thở gấp gáp. An nằm gọn trong lòng tôi và ủ ấm tôi bằng những giọt nước mắt của mình. "Anh sẽ không bao giờ quên em. Anh yêu em, An ạ. Chưa bao giờ yêu ai nhiều như thế. Xin lỗi nếu anh làm em tổn thương. Xin lỗi em....". Tôi nói như thằng mê sảng. Đôi mắt An vẫn sáng trong đêm, nhìn tôi buồn bã.

Trở về

Thành phố khi tôi trở về chẳng có gì đổi khác, nhưng trời đang lạnh dần. Tháng 11 sang. Tôi vẫn đang ở công ty và vùi mình vào guồng quay gấp gáp của công việc . Tôi lên chức trưởng phòng. Công việc bận rộn hơn trước, nhưng tôi đã học được cách không để mình mệt mỏi trong công việc. Đôi khi đứng nghỉ ngơi bên cạnh khung cửa kính của tòa nhà hiện đại, tôi nhìn xuống đường phố đông đúc và cố tìm kiếm cho mình một bóng dáng thân quen. Tôi nhớ quay quắt mái tóc ngắn đỏ bướng bỉnh, đôi mắt sắc và lạnh, tiếng ai đó gọi tên tôi dịu dàng và tin cậy... Sau chuyến đi, An biến mất hoàn toàn. Số điện thoại không liên lạc được. Công ty đối tác báo cô đã nghỉ việc. Tôi viết mail, nói với An rằng tôi nhớ An lắm, nhớ điên lên được. Không hề có hồi âm.

Mối quan hệ giữa tôi và Thư, một phần nào đó, vẫn tốt đẹp. Nhưng đôi lần, giữa thời khắc của một buổi hẹn hò ngọt ngào và lãng mạn, tôi lại lơ đãng dán ánh nhìn của mình vào một cô gái tóc ngắn nào đó đang bước qua trên phố. Để rồi sau đó lại phải cuống quýt xin lỗi Thư. Tôi biết tôi vẫn không quên được An. Nỗi nhớ càng ngày càng dâng cao. Đôi khi băng qua đường, tôi mong ai đó gọi tên tôi giữa phố đông. Các tối cuối tuần trong bar cùng đồng nghiệp và khách hàng, tôi luôn gọi cho mình một bình sinh tố dâu to và nhớ đến ánh mắt An sáng rực trong lần đầu tiên gặp gỡ. Tất cả như làm tôi phát điên.

Một ngày mưa cuối tháng 11, Thư thông báo là sẽ đi du học và đưa ra lời chia tay. Tôi nhìn vào đôi mắt của người tôi đã từng yêu 3 năm qua và buồn vô hạn. Em biết tình cảm giữa chúng tôi đã không còn như xưa. Sự thay đổi, dù theo chiều hướng nào của một người đàn ông cũng ít nhiều khiến cho cô gái buồn bã. Mắt Thư buồn thật. Một cảm giác thật tồi tệ trào dâng lên tận cổ họng của tôi.

Trên con đường nhựa thênh thang từ sân bay về nhà, tôi nhớ về vùng biển hôm nào. Phải chăng sống trên đời ta làm tất cả chỉ vì một mục đích là để một ngày nào đó, đứng ở một nơi nào đó, nhìn lại quãng đường đã qua và nói hối hận càng ít càng tốt hay sao? Tuổi trẻ của tôi trôi qua yên ả, nhưng khoảng thời gian tôi sống thật với chính mình có là bao? Có phải những ngày xa xôi ở vùng biển đó là những ngày đẹp nhất , lung linh nhất, tựa những bờ cát trắng dưới ánh nắng gắt đầu trưa? Tôi nhớ về những con còng, những cái nắm tay vội dưới làn nước mát, nhớ nụ cười ai sáng rực trong đêm, nhớ tiếng ai gọi tên tôi đầy tình cảm. Tôi đã đánh mất hết, chỉ vì những tính toán tầm thường và hèn nhát của mình. Giờ đây, nỗi nhớ như đang ăn sâu trong tôi và tôi cảm thấy toàn thân tôi rã rời. Tôi cho xe vào quán bar cũ, lại gọi cho mình một bình sinh tố dâu nữa. Trong ánh đèn nhạt nhòa, tôi gạt vội những giọt nước mắt đang chảy trên má, mà không biết làm cách nào để ngưng.

Em ở đâu, An? Tháng 11. Anh cô đơn lắm.

-Thiên Bình-

Ngày đăng: 07/01/2015
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Không thể quên em
 

Nếu khoảng cách giữa chúng ta là một ngàn bước chân, em chỉ cần đi trước bước đầu tiên, anh sẽ đi về phía em chín trăm chín mươi bước còn lại”

Không Thể Quên Em - Hoa Thanh Thần

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage