Gửi bài:

Cô gái khóc trong mưa

(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tuyển tập: "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau đi")

"Em đã thầm yêu anh trong những ngày em gặp anh trong mưa. Khi đó em bướng bỉnh chẳng đoái hoài gì tới những lời nói của anh, em mắng anh, em đánh anh, em như muốn trút hết mọi nỗi ưu phiền và bực tức lên người anh...Cho tới khi em ngất lịm đi trong vòng tay của anh, và khi ấy em vẫn cảm thấy được có chút gì đó ấm áp lắm khẽ khàng sượt qua trái tim của mình"...

***

co-gai-khoc-trong-mua

Chuyện quá khứ...

"Ba đi làm về rồi" An nhẹ nhàng đón lấy chiếc cặp từ tay ba, còn ba tỏ ra mệt mỏi và chẳng nói một lời nào.

"Ba đi rửa ráy chân tay rồi vào anh cơm với mẹ con con" An vẫn nói, còn ba vẫn lặng im, không khí gia đình cô vẫn như trong những ngày giông bão mịt mùng. Cô cũng chỉ muốn tạo cho gia đình mình một chút gì đó, gọi là ấm áp như ngày nào thôi. Nhưng rốt cuộc cô cũng chỉ nhận được những lời đáp trả và ánh mắt lạnh lùng của ba.

"Ba ăn ngoài rồi con, con ăn đi rồi còn đi học" Mỗi lần nói xong câu đó, ba lại lẳng lặng bỏ vào phòng rồi khóa trái cửa lại.

Bên trong bếp vẫn vang lên tiếng thở dài thườn thượt của mẹ.

Cô không còn giận mẹ như trước nữa, nhưng dường như giờ đây cô cảm thấy giữa mẹ và cô có khoảng cách nào đó. Có lẽ bởi trong thâm tâm cô, từ lúc còn nhỏ xíu, mẹ luôn là người phụ nữ mẫu mực và tuyệt vời nhất, khi còn nhỏ cô chỉ ước rằng sau này lớn lên được xinh đẹp và giỏi giang như mẹ. Nhưng giờ đây cái ý nghĩ đó chỉ nằm lại ở một góc nào đó sâu thẳm trong đáy lòng cô. Sau cái ngày hôm đó...

Thường thì ba đi làm về rất muộn nhưng ngày hôm đó, ba về sớm rồi còn ghé qua trường để đón cô cùng về, cô thích cái cảm giác được về cùng ba, và cô cũng háo hức chẳng kém khi muốn nhìn thấy gương mặt hiền hậu cùng với nụ cười dịu dàng của mẹ chạy ra đón ba con cô, khi đó mẹ sẽ nhẹ nhàng đón lấy chiếc cặp từ tay ba, rồi nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cô, nhẹ ôm cô vào lòng.

Hôm nay cổng chính cũng không đóng, hình như nhà cô có khách thì phải. An lanh lẹ bước xuống xe, còn ba thì đang lụi cụi làm gì đó. Cô tung tăng bước vào trong phòng, bỗng cô đứng khựng lại, chết trân. Cô chẳng tin vào mắt mình nữa. Trước mặt cô là mẹ cô, nhưng bà không đứng một mình, bên cạnh bà là một người đàn ông xa lạ trạc tuổi ba. Ông ta nhìn mẹ với ánh mắt vô cùng trìu mến, tay ông ta nắm lấy bàn tay của mẹ...

Chiếc cặp trên tay An bỗng dưng rơi xuống, người đàn ông đó bỏ tay mẹ ra, mẹ quay sang nhìn An:

"An...con..."

An chẳng nói gì cả, mọi thứ trong cô dường như đảo lộn vậy...Nếu như ba bước vào thì chuyện gì sẽ xảy ra? Người đàn ông đó là ai? Sao lại có mặt ở đây chứ? Mẹ và ông ta có quan hệ như thế nào? Một mớ những câu hỏi kiểu như vậy cứ mòng mòng quay vòng trong tâm trí cô...Rồi trong phút chốc, cô nghĩ rằng: Không thể để ba nhìn thấy điều này, phải ngăn ba lại...Cô quay ra ngoài cổng...để ngăn không cho ba vào...

Khi chạy ra ngoài sân, cô không còn thấy xe của ba đậu ngoài cổng nữa. Ba đã phóng đi từ lúc nào rồi, cô chẳng hay biết được. Ba luôn như vậy đó, ba là mẫu người đàn ông thâm trầm ít nói, giả sử như gặp chuyện gì đó như thế này, ba sẽ bỏ đi và tìm đến với rượu.

Cô mặc cho mẹ van xin, khóc lóc hay giải thích. Cô chạy thẳng lên phòng, đóng sầm cánh cửa lại và khóc một mình, khóc cho tới khi không thể khóc được nữa. Cô không ngờ mọi chuyện lại ra nông nỗi này, trong cuộc sống chỉ cần một khoảnh khắc như vậy, cũng đủ để cho cuộc sống sau này đổ vỡ tan tành như chiếc bình gốm đặt ngay ngắn trên kệ, mà một khi nó đã vỡ rồi thì khó có thể nào hàn gắn lại được một cách mau chóng, nhưng dù có hàn gắn lại được thì cũng chẳng bao giờ được lành lặn nguyên vẹn như trước nữa.

Buổi tối hôm đó, cô chẳng dám ngủ, cô phải đợi ba về, cô rất lo cho ba, cô sợ rằng ba sẽ xảy ra chuyện gì, cho tới khi cô nghe thấy tiếng xe của ba đâm sầm vào cánh cổng sắt. Cô lao nhanh xuống phòng khách ra sân, mẹ cũng chạy ra trước cả cô, ba loạng choạng bước ra khỏi chiếc xe. Mẹ liền chạy sang để đỡ lấy ba, nhưng ba khoát tay mẹ ra không cho mẹ đỡ. Cô thấy vậy liền chạy sang đỡ ba vào phòng, người ba nồng nặc mùi rượu, ba đã uống quá nhiều. Cô nhẹ nhàng đỡ ba xuống giường, cô lấy nước lau mặt cho ba, cô cứ thức vậy trông ba cho tới lúc sáng trời.

Sau ngày hôm ấy, ba chẳng nói chẳng rằng, cứ sáng sớm ba đi làm cho tới khi tối mịt ba mới về, mẹ thì vẫn lầm lũi như một cái bóng, mọi khi mẹ hay vẽ tranh nhưng mấy ngày hôm nay những chiếc cọ vẽ trở nên khô khốc tự bao giờ. An cũng không nói chuyện nhiều với mẹ, cô thương mẹ lắm, cô thường thấy vào những lúc khuya mẹ thường hay ngồi khóc một mình, khi thấy mẹ như vậy chỉ muốn nói rằng con tha lỗi cho mẹ...mẹ đừng khóc nữa, nhưng cô không làm được.

Cô mất ngủ liên miên, có khi tới hai, ba giờ sáng cô vẫn không thể nào ngủ được. Có lẽ mẹ cũng vậy, đôi mắt mẹ xuất hiện những quầng thâm và sự mệt mỏi. Mẹ buồn lắm khi ba vẫn im lặng, giá như ba mắng chửi mẹ thì cũng vẫn hơn, nhưng ba chọn cách im lặng càng khiến cho mẹ thêm đau lòng. Một tuần sau đó, mẹ định bỏ đi, khi đó An thấy mẹ lẳng lặng xách theo túi đồ với một ít hành lý, mẹ đi ra ngoài cửa:

"Mẹ định đi sao?"

"An...mẹ" Mẹ nghẹn ngào nói

"Mẹ sẽ đi đâu?"

"Mẹ sẽ về quê"

"Mẹ nghĩ, mẹ đi thì mọi chuyện sẽ được giải quyết sao, mẹ không nghĩ tới con..."

"Mẹ...mẹ xin lỗi"

Mẹ nức nở khóc, rồi ôm chặt lấy An, có lẽ vì tình yêu thương dành cho cô nên mẹ đã ở lại.

Tuy bề ngoài ba luôn tỏ ra cương nghị, cứng cỏi và mạnh mẽ lắm, nhưng An biết bên trong con người ba có gì đó rất yếu đuối, một khi bị tổn thương thì khó có thể lành lặn lại ngay sau thời gian đó. Cô chẳng biết mình sẽ phải làm gì để hàn gắn những rạn vỡ này đây?

***

Sau mỗi lần vấp ngã hay gặp phải chuyện gì đó, An luôn tỏ ra mình là một cô gái mạnh mẽ, cứng rắn. Như sau lần chia tay mối tình đầu của cuộc đời mình chuyện cũng không có gì, chỉ là sự giận hờn, vu vơ tuổi học trò rồi nói lời chia tay vậy thôi. Cô vẫn nhớ cái ngày đó, cô tỏ ra mạnh mẽ và cứng cỏi lắm, cô lao vào làm mọi việc mình thích hay không thích, rồi cuối cùng cô cũng quên đi được. Như chuyện lần này vậy, nghiêm trọng hơn nhiều, nhưng cô tin rồi sẽ có cách giải quyết thôi.
Cô xin đi làm ở một quán cà phê nhỏ trong thành phố, sáng đi học chiều lại đi làm, ba cũng không nói gì và mẹ cũng vậy. Chắc họ nghĩ đôi khi cô cũng cần dành cho mình những khoảng không gian riêng.

Chiều đi làm, cũng có khi tối mịt cô mới được về, công việc cũng không có gì nhưng cũng đủ khiến cô cảm thấy mệt mỏi. Tưởng chừng như mọi chuyện trong cuộc sống sẽ diễn ra theo ý muốn của mình, và đôi khi có những chuyện tưởng chừng như đơn giản lại chẳng hề đơn giản chút nào, cuộc sống luôn vẽ ra cho ta, đôi khi từ những sự bất công...

"Này...phục vụ..." Một vị khách lớn tuổi vẫy tay gọi cô ra

"Thưa quý khách, quý khách cần gì ạ?" Cô lễ phép

"Cô có nhớ là tôi đã gọi gì không?" Ông ta hỏi

"Thưa quý khách là đen đá ạ"

"Đen đá ư?"

"Dạ vâng ạ"

"Nâu đá, tôi đã gọi nâu đá"

"Nhưng rõ ràng tôi đã được ghi trong đây..."

"Cô nghĩ là tôi nhầm..." Ông ta có vẻ đắc ý

"Dạ, tôi..."

"Chủ quán ra đây" Lão ta vẫn không tha cho An

Ông chủ quán ra, phân bua điều gì đó với lão ta, thi thoảng ánh mắt họ lại dừng ở chỗ An, cô bực tức lắm, chưa bao giờ cô gặp những chuyện vô lý như vậy. Rồi trong phút chốc, cô chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa, cô vứt phặt chiếc tạp giề xuống bàn.

"Ông chủ, tôi xin nghỉ việc"

Rồi An vơ vội lấy chiếc áo treo trên móc lao nhanh ra khỏi quán, với nỗi bực tức chưa thể nào nguôi ngoai. Mọi người trong quán nhìn cô với vẻ mặt hết sức kinh ngạc.

An vừa đi, vừa khóc những nỗi niềm bấy lâu nay dồn ứ lại trong tâm trí của cô, bao nhiêu ấm ức, bực bội cứ thế tuôn ra theo dòng nước mắt nóng hổi trên gò má.

Bình thường cô mạnh mẽ và cứng cỏi vô cùng, nhưng đó chỉ là cái vỏ bọc nhằm che giấu đi những nỗi niềm sâu kín trong đáy lòng.

Trời tháng sáu mưa thường bất chợt, những hạt mưa táp vào mặt, vào người cô nhưng An chẳng thèm đoái hoài tới những cơn mưa đó, khóc trong mưa sẽ chẳng ai biết được mình đang buồn, đang khóc...

"Này cô bé, sao lại ngồi khóc dưới trời mưa thế này, về nhà đi chứ?"

Cô vẫn khóc

"Cứ khóc như vậy sẽ ốm mất"

"Kệ tôi, liên can gì tới anh"

Im lặng

Rồi An ngước nhìn lên, phía trước cô một chàng trai đang đứng đó, với chiếc ô màu đen. Anh mỉm cười dịu dàng.

Rồi anh nhẹ nhàng đến bên cô, và đỡ cô đứng dậy, ngỡ tưởng rằng cô sẽ ngoan ngoan nghe lời anh-một chàng trai xa lạ. Nào ngờ

"Buông tôi ra, chuyện của tôi chẳng liên can gì tới anh cả, biến đi"

Anh ta vẫn không buông, vẫn nắm chặt tay cô

"Buông tôi ra, đồ cứng đầu, đồ dê xồm, đồ..."

Giọng nói cô lạc đi theo những cơn gió lạnh, do mệt mỏi vì công việc, vì những chuyện xảy ra gần đây. Cô kiệt sức, chẳng thể nào đôi co cùng anh chàng xa lạ nữa...và rồi cô ngất lịm đi trong vòng tay của chàng trai đó

...

"Chẳng hiểu sao tôi lại để ý đến em, tôi bất chợt gặp em trong một buổi chiều nắng nhạt nào đó, em thường có thói quen đi dạo ở đó, em luôn đi một mình, và tôi cũng thường có thói quen ngắm nhìn em. Rồi tôi lại vô tình gặp em trong quán cà phê đó vào mấy ngày hôm nay, cứ chiều về tôi lại qua đó, vào đó ngồi và chỉ để ngắm em. Chẳng hiểu thứ gì đã khiến tôi trở nên ngẩn ngơ như vậy, hay tại vì ánh mắt tinh nghịch của em, hay cái cách em cười với điệu nháy mắt đầy tinh nghịch, tinh nghịch như những cơn mưa tháng sáu vậy. Và trong buổi chiều ngày hôm nay, khi xảy ra xích mích với gã khách khó tính đó, tôi chỉ muốn lao ra để bảo vệ em, nhưng đôi chân tôi cứ ríu lại dưới gầm bàn. Cho tới khi em lao nhanh ra ngoài con phố, tôi chạy theo em, thì gặp em đang đứng khóc trong mưa. Em không nghe lời tôi, em mắng lại tôi, rồi em ngất lịm đi trong vòng tay của tôi."

Khi An tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng nhỏ, nhưng ấm áp vô cùng, những tia nắng rơi nhẹ bên bậu cửa sổ.

"Em đã tỉnh rồi sao?"

"Anh là...?"

"Chuyệ là thế này :Sau khi đôi co với anh, em ngất lịm đi, do chẳng biết địa chỉ nhà em, nên anh đưa em về đây- nhà của anh"

An cảm thấy bối rối vô cùng.

Chiều hôm đó, Lâm đưa An về nhà. Khi An hỏi sao anh biết địa chỉ nhà cô, anh chỉ khẽ mỉm cười.

***

An còn gặp lại Lâm sau ngày hôm đó, An gặp anh trên đường, trên một chuyến xe buýt hay khi đang đi dạo loanh quanh trong công viên vào lúc trời chiều, nắng đổ nhạt...

"Sao em hay bắt gặp anh thế nhỉ?"An mỉm cười hỏi Lâm

"Chắc chỉ tình cờ thôi" Lâm cũng cười.

Rồi chẳng biết tự khi nào, tự lúc nào... An và Lâm trở thành bạn của nhau. Lâm đang làm việc cho một công ty trong thành phố, anh không bao giờ nói cho cô về công việc của mình, cô chỉ biết rằng anh luôn sống một mình. An thích cách trò chuyện với Lâm, anh hơn cô vài tuổi nên có gì đó sâu sắc và chín chắn lắm, còn anh nói anh thích tính cách ngang bướng và đôi khi có phần hơi ngổ ngáo, trẻ con của cô. Anh gọi cô là cô gái khóc trong mưa, còn cô gọi anh là chàng trai đứng đợi dưới mưa.

Có Lâm cùng trò chuyện cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, cô tạm quên đi nỗi phiền muộn trong lòng mình. Như vào những buổi chiều Lâm rủ An vi vu trên con đường gió lộng hay tạt vào hàng quán vỉa hè nào đó. Mỗi khi bên cạnh anh cô đều cảm thấy lòng mình có chút bình yên lạ

...

Tôi không ngờ mọi chuyện lại xảy đến nhanh như vậy, có lẽ chăng lại là sự tình cờ... Cô gái mà trước đây tôi vẫn thường ngày lặng lẽ dõi theo, giờ đã trở thành người bạn của tôi, tôi tha hồ gọi em là cô nhóc, là con bé, là cô ngốc, còn em gọi tôi là ông cụ non, là lão già này nọ. Tôi thích thú mỗi khi nhìn em cười với cái điệu nháy máy một bên đầy tinh nghịch đó hay cái cách em vò tay vào mái tóc rối bù của tôi, hay cái cách em nũng nịu vòi vĩnh tôi một thứ gì đó. Tôi lúc nào cũng nghĩ tới em hay tại bóng hình em cứ hiển hiện trong tâm trí của tôi, những lúc đó tôi mới biết tâm trí mình đã bị em chiếm trọn mất rồi.

***

Khi về tới nhà, một không khí đầy u ám lại bao phủ tâm trí của cô, ba vẫn chẳng nói với mẹ một lời nào cả kể từ ngày hôm đó, lắm lúc cô muốn nói chuyện với ba nhưng cô chẳng đủ can đảm để làm chuyện đó, trong mắt ba cô mãi chỉ là đứa con nít mà thôi.

Trước khi đi ngủ, cô thường đem những ưu tư, phiền muộn trong lòng ra để gặm nhấm từ từ, cô mong rằng cho tới một thời điểm nào đó những ưu tư, phiền muộn kia sẽ dần tan biến đi... nhưng chẳng thể, những nỗi đau trong lòng cứ ngày một lớn dần lên trong con người cô. Rồi khi chìm vào trong giấc ngủ, những ưu tư phiền muộn đó biến thành những cơn ác mộng khủng khiếp.

An trở về nhà sau một ngày học tập vất vả, Lâm đi công tác đã hơn tuần nay rồi, anh gọi điện báo với cô như vậy. Cô cũng không muốn làm anh phiền lòng, anh có công việc và cuộc sống của anh. Cô không thể lẽo đẽo theo anh, nũng nịu anh, làm phiền anh mãi như vậy được, giữa hai người chỉ đơn thuần là bạn bè mà thôi.
An lẳng lặng dắt xe vào trong sân. Hôm nay ba về sớm hơn mọi ngày, ba đang cùng trò chuyện gì đó với mẹ ở trong phòng, An nhẹ nhàng bước vào bên trong, cô bước sang gần phía cánh cửa

"Làm sao con bé có thể chấp nhận được điều đó?" Mẹ cô vừa nói, vừa sụt sùi

"Rồi thế nào nó cũng sẽ biết thôi, không sớm thì muộn?" Ba đáp lại

Mẹ im lặng, ba nói tiếp

"Con bé sẽ đi theo ai, theo tôi hay là theo cô?"

Mẹ vẫn khóc

"Vậy thì hãy để con bé lựa chọn vậy, nhưng tôi nghĩ tốt hơn hết là để nó đi theo..."

Xoảng...An va phải chiếc bình gốm bên bàn, khiến nó vỡ tan tành.

An không tin nổi vào đôi tai mình nữa, có gì đó bùng nhùng và khó chịu lắm...Ba nói như vậy có nghĩa là ba mẹ sẽ chia tay, họ và cô sẽ không còn là một gia đình nữa? Cô sẽ phải đi theo một người, cô sẽ phải rời bỏ một người...Bỗng cánh cửa phòng mở ra đột ngột, ba đứng đó, ánh mắt ba chạm vào ánh mắt cô trong phút chốc, rồi cô vụt chạy đi...

"An, đứng lại con, nghe ba nói đã"

Cô chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng ba gọi, cô chạy đi như bay trên con đường chiều, cô không biết mình sẽ đi về đâu nữa.

Trời tháng sáu, lại bắt đầu mưa, những cơn mưa luôn tới một cách bất chợt.

Trên con đường vắng người qua lại, vẫn là cô gái đó. Đứng khóc. Một mình. Trong trời mưa tầm tã.

Khi khóc trong mưa sẽ chẳng ai biết được bạn đang khóc. Trời vẫn mưa tầm tã. Cô đứng đó và khóc...khóc cho tới khi đôi chân cô không còn trụ nổi nữa, cô khụy xuống mặt đường và ngất lịm đi.

...

Chiều hôm đó, tôi đi công tác về, tôi mau chóng đi tới nhà em, tôi muốn tặng em một món quà. Mấy ngày xa em, tôi thật sự rất nhớ em, nhớ cái dáng người nhỏ bé của em, nhớ nụ cười cùng cái nháy mắt một bên đầy tinh nghịch của em. Tôi muốn em sẽ lại làm nũng tôi, tôi muốn em véo vào má tôi thật mạnh, tôi muốn em vò tay vào mái tóc rối bù của tôi...Chẳng biết tự lúc nào, hay trong một khoảnh khắc quyết định nào đó trong cuộc đời mình, tôi cảm thấy mình không thể thiếu em, trái tim này, tâm trí này hay cả cuộc đời này, tôi không thể thiếu vắng hình bóng em. Tôi muốn che chở, muốn bao bọc em, muốn cho em những phút giây hạnh phúc nhất. Tôi gặp em, rồi quen em âu cũng là tình cờ, và biết đâu một tình yêu cũng nảy nở từ sự tình cờ đó.

Tôi háo hức tới gặp em và tôi muốn tạo cho em sự bất ngờ. Nhưng khi tôi vừa bước ra, thì cánh cổng màu trắng của nhà em cũng bật mở, tôi thấy em lao nhanh ra ngoài đường, em chạy thật nhanh. Tôi chẳng kịp gọi em quay lại, tôi vội vàng đuổi theo em, cho tới khi tôi thấy em ngất lịm bên vệ đường, tôi lại đưa em về.

Sáng sớm hôm sau, An tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong căn phòng nhỏ, như lần trước vậy. Những tia nắng lại nhảy nhót bên bậu cửa sổ

"Em tỉnh rồi, mau ăn bát cháo, rồi uống thuốc đi" Lâm mỉm cười nói với An

"Sao lần nào cũng là anh vậy, anh theo dõi em à?"

"Tình cờ thôi cũng có thể là duyên số chăng" Lâm cười

An thì im lặng

"Lại có chuyện gì buồn à? Kể anh nghe đi cô bé"

An vẫn im lặng, đôi mắt cô nhìn ra ngoài khung cửa sổ nhỏ

"Nếu có thể chia sẻ, thì cứ nói đi làm như vậy sẽ nhẹ nhõm hơn đó, hiểu không cô bé"

An bật khóc nức nở, Lâm nhẹ ôm cô vào lòng. Rồi An cũng kể Lâm nghe mọi chuyện xảy ra trong gia đình cô trong thời gian gần đây.

"Ba mẹ mà chia tay thì chẳng biết em sẽ thế nào đây, em không thể thay đổi quyết định của họ"

"Đôi khi người lớn rất khó hiểu, nhưng họ luôn có lý do của riêng mình"

An vẫn khóc

"Em đừng lo, có anh luôn ở bên cạnh em mà"

Lâm khẽ khành lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt cô. Những lúc đó, cô lại cảm thấy tim mình ấm áp hẳn.

...

Em luôn tỏ ra mình là một cô gái mạnh mẽ và cứng cỏi, nhưng tôi biết nó chỉ là cái vỏ bọc để em che giấu đi những vết xước ứa máu ở trong lòng. Em an tâm dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em, che chở và bảo vệ cho em. Sẽ không để em chịu thêm một chút đau buồn nào nữa. Tôi sẽ luôn bên cạnh em như những lúc này vậy

***

Sau khoảng thời gian đó, An bắt đầu học cách tự chấp nhận, học cách đối mặt với sự thực. Cuộc sống của cô vẫn lặng lẽ qua đi như những ngày trước đó.
Cô không thường xuyên ở nhà, cô lang thang dạo chơi cùng với Lâm. Cô chẳng biết anh sắp xếp, thời gian và công việc như thế nào, để có thể ở bên cạnh cô. Nhưng anh luôn sẵn sàng đến bên cô những lúc cô cần nhất, những lúc cô cảm thấy lòng mình cô đơn và trống vắng nhất. Anh luôn tạo cho cô cái cảm giác ấm áp và bình yên mỗi khi ở bên anh, mỗi khi vi vu cùng anh trên những con đường Hà Nội vào những ngày lộng gió...

"Giá như cuộc sống cứ thế này qua đi thì thích thú biết bao, chẳng phải lo nghĩ gì, anh nhỉ"

"Thế nên hãy luôn biết trân trọng những gì mình đang có, đang nắm giữ" Anh mỉm cười

"Em ước gì cuộc sống mình trở lại như trước kia"

"Như vậy thì chưa có anh trong đó rồi"

"Nhưng lúc đó ba mẹ, gia đình em sẽ không như thế này"

Lâm lặng thinh!

...

Đã có lúc anh muốn thổ lộ hết nỗi lòng mình cho An hiểu, anh muốn cho cô biết được những tình cảm mà anh chỉ muốn dành riêng cho mình cô. Nhưng dường như giữa anh và cô vẫn có tồn tại một khoảng cách nào đó, mà anh cũng không rõ nó là cái gì nữa. Thời gian qua, anh biết cô luôn buồn, gánh nặng về gia đình hay chuyện ly hôn của ba mẹ cô, cô cứng cỏi lắm nhưng dù sao cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ bé và yếu đuối mà thôi, và anh nghĩ rằng cũng vì chuyện đó mà cô không bao giờ để ý tới cảm nhận, những nỗi niềm sâu kín trong lòng anh. Những lúc như vậy, anh chỉ muốn nói với cô rằng: Dù trên thế gian này có xảy ra chuyện gì khủng khiếp đi chăng nữa, thì anh vẫn sẽ mãi mãi bên cô, bên cạnh cô bất cứ khi nào cô muốn, đơn giản vì anh yêu cô. Vậy thôi!

Liệu có bao giờ, trong trái tim cô thoáng xuất hiện bóng hình của anh, dù chỉ là một khoảnh khắc nhỏ nhoi nào đó?

***

Có lẽ mẹ và ba cũng đã gần hoàn tất thủ tục ly hôn, cô vẫn chưa quyết định chuyện sẽ theo ba hay là theo mẹ, cứ mỗi lần nhắc tới chuyện đó đầu óc cô lại rối tung cả lên. Ba luôn tạo áp lực cho mẹ và cho cô. Những khi đó chẳng hiểu sao cô lại nghĩ tới Lâm, thời gian ở cạnh anh, đi cùng anh là những khoảnh khắc cô cảm thấy tim mình được bình yên và ấm áp nhất. Trên thế gian này phải chăng tồn tại hai chữ định mệnh, khi cuộc sống của cô trở nên khủng khiếp hơn bao giờ hết, như trải qua những ngày giông tố bão bùng, đúng lúc đó ông trời đã mang anh đến với cuộc sống của cô, như những tia nắng sưởi ấm cõi lòng, như xoa dịu đi những nỗi đau trong lòng cô, trong tim cô. Và rồi, cho tới một lúc nào đó, một khoảnh khắc hiếm hoi trong cuộc đời anh, cô nhận ra rằng mình đã yêu anh, yêu rất nhiều...

""Em đã thầm yêu anh trong những ngày em gặp anh trong mưa. Khi đó em bướng bỉnh chẳng đoái hoài gì tới những lời nói của anh, em mắng anh, em đánh anh, em như muốn chút hết mọi nỗi ưu phiền và bực tức lên người anh...Cho tới khi em ngất lịm đi trong vòng tay của anh, và khi ấy em vẫn cảm thấy được có chút gì đó ấm áp lắm khẽ khàng sượt qua trái tim của mình"

Cô yêu anh và anh cũng yêu cô, nhưng giữa hai con người vẫn tồn tại những vánh ngăn về cuộc sống hay cả về số phận. Anh tài năng, công việc và cuộc sống của anh đều ổn định. Còn với cô, cô chẳng có gì cả, thứ quý báu và gẫn gũi nhất trong cuộc đời cô là gia đình, thì cô đã mất tự bao giờ rồi. Hai con người, hai cuộc đời, hai số phận như hai mảng màu sáng tối đối lập vậy. Và sẽ chẳng bao giờ có thể tới với nhau. Dù sức mạnh của tình yêu có ghê gớm tới đâu đi chăng nữa, nhưng An nghĩ rằng nó cũng chẳng bao giờ có thể xóa nhòa đi những khoảng cách, những vách ngăn đó.

"Con ổn chứ An, mẹ trông con rất mệt mỏi hay là con bị ốm?" Mẹ nhẹ nhàng đặt tay lên mái tóc An như ngày còn bé vậy. Khi đó An ngồi lặng thinh bên khung cửa sổ nhỏ.

"Con không sao đâu mẹ" An nhẹ nắm lấy bàn tay của mẹ

"Con đã quyết định chuyện sẽ đi cùng ba hay cùng mẹ chưa?"

"Con chưa nghĩ tới chuyện đó"

"Đi cùng ba, con sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn?"

"Tốt đẹp gì khi rời xa tất cả hả mẹ?"

Mẹ lặng im

"Mấy ngày hôm nay, không thấy con đi cùng anh chàng đó?" Mẹ lại hỏi

"Anh ấy bận rồi"

"Nếu như rời xa nơi đây, thì lòng con sẽ vướng bận nhiều thứ lắm đó. Quyết định luôn ở con. Con hiểu không? Ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào, con cũng đều có một sự lựa chọn.

Buổi tối ngày hôm đó, An chẳng tài nào ngủ được, những lời của mẹ cứ vang lên khe khẽ bên tai cô, khiến cô suy nghĩ nhiều lắm. Ba cũng nói chuyện với cô sau bữa cơm tối, ba đã nói rằng ba sẽ sắp đặt mọi chuyện. Cô không còn sự lựa chọn nào nữa.

***

Chuyện giữa hai người

An hẹn gặp Lâm vào một buổi chiều nắng, tại chính quán cà phê mà lần trước An ở đó làm việc. Ông chủ càng ngạc nhiên khi thấy An ngồi đó, nhưng ông ta làm ngơ như chẳng quen biết, cô cũng chẳng thèm quan tâm tới ông ta.

"Anh vẫn nhớ cái ngày mưa đó, anh chạy theo em" Lâm mỉm cười

"Cũng gần được hai tháng rồi còn gì, thời gian trôi qua nhanh thật đó"

"Sao hôm nay lại hẹn anh ra đây vậy?"

"Lâu ngày gặp anh mà, em trốn anh cũng gần một tuần rồi còn gì" An mỉm cười nói.

Lâm cười dịu dàng

"Ba mẹ em đã hoàn tất thủ tục ly hôn...Em sẽ theo ba"

"Vậy mẹ em sẽ đi đâu?"

"Không, mẹ vẫn ở lại đây, còn em...và ba sẽ ra đi" Phải khó khăn lắm, An mới nói ra được những điều đó

Lâm lặng im. Thời gian giữa hai người như bị đóng băng vậy, chẳng ai nói câu gì

"Em đã nghĩ kỹ chưa, khi đưa ra...quyết định này" Lâm lên tiếng

An chỉ gật đầu.

...

Lâm đưa An về tới tận cổng nhà cô

"Tuần sau em sẽ đi, anh nhớ giữ gìn nhé. Tạm biệt" Cô bước vào nhà

"Tạm biệt" Sau câu nói đó, An mất hút sau cánh cửa sơn màu trắng.

Lâm đứng trầm ngâm một lát, rồi anh ra về.

...

Chỉ như vậy thôi, sau cuộc nói chuyện, cuộc gặp gỡ ...sẽ là cuộc chia ly. Sự chia ly đến mau chóng quá khiến anh không thể nào chấp nhận được điều đó, anh cứ nghĩ rằng mình vẫn còn cơ hội, mình vẫn còn thời gian, để thổ lộ nỗi lòng mình với cô ấy, để nói lời yêu với cô. Nhưng giờ đây mọi thứ đều trở nên vô nghĩa,mọi thứ đã trở nên muộn màng, dù anh nói lời yêu, dù anh nói yêu cô nhiều lắm, dù anh nói tình cảm của anh dành cho cô là mãnh liệt, là sâu đậm lắm thì cũng chẳng thể nào thay đổi được quyết định của cô. Phải chăng giờ đây, anh lại phải học cách quên cô đi, quên đi. Mãi mãi.

Để yêu một người đã là khó rồi, và để quên đi một người lại càng khó khăn hơn!

...

Chẳng bao giờ An là một cô gái mạnh mẽ và cứng rắn cả, khi màn đêm đen ngập ngụa trong đất trời, bao phiền muộn trong lòng như vỡ òa ra. Cô phải mạnh mẽ, phải khó khăn lắm mới gặp anh, mới dám đối diện với anh, mới dám nói ra những lời đó với anh. Cô biết rằng, anh sẽ buồn nhiều lắm, nhưng cuộc sống chẳng cho cô lựa chọn, cô lệ thuộc vào nó. Và giờ đây, giữa căn phòng nhỏ bé này cô cảm thấy lòng mình trống trải vô cùng, cô thấy mình cô đơn lắm. Những tháng ngày tiếp theo, cô sẽ sống thế nào khi sẽ phải rời xa nơi đây, vứt bỏ nơi đây và biến nó thành những hoài niệm, cô sẽ phải đi theo ba tới miền đất xa lạ, cô sẽ phải làm sao để quên được nơi này, để quên được hình bóng của anh.

Để yêu một người đã là khó rồi, và để quên đi một người lại càng khó khăn hơn!

Rồi cô lại bật khóc nức nở, bật khóc như những ngày trong mưa, bật khóc như khi ngã vào vòng tay anh vậy!

...

***

Lâm cũng không tiễn cô ra sân bay, mẹ cũng vậy. Cô nhìn thấy mẹ khóc nhiều lắm, khóc suốt cả đêm trước hôm cô đi.

An lẳng lặng bước vào trong xe, mặt cô buồn thiu. Khi chiếc xe chuyển bánh, cô nhìn thấy hình ảnh của mẹ nấp sau cánh cửa màu trắng, mẹ vẫn khóc.

Chiếc xe vẫn lăn bánh đều đều trên con đường chạy ra thẳng tới sân bay...Một nơi xa lạ đang chờ cô ở phía trước...

...

Khi đó ở trên một con đường...Có một người con trai

Anh chầm chậm bước đi trong nắng chiều nhạt nhòa, anh bước đi trên con đường mà lần đầu tiên anh gặp cô, rồi khi cô ngã vào vòng tay anh, nhớ tới khoảnh khắc đó, lòng anh lại đau thắt trăm lần. Anh nghĩ rằng chắc giờ này máy bay cũng đã cất cánh rồi, cô ấy cũng đã đi rồi.

Anh lặng lẽ ngồi bên vệ đường, những cơn gió lạc mùa khẽ thổi, cũng khiến anh cảm thấy lạnh lẽo, cô đơn và trống trải lắm...cái lạnh lẽo cứ miên man khắp da thịt anh...

Và nếu như...nếu như không có một bàn tay nhỏ nhắn đặt nhẹ lên vai anh, thì anh vẫn không thể nào nhận ra sự hiện hữu, sự hiện hữu của An...Và sự thật đó là An...cô đang đứng trước mặt anh...nguyên vẹn và hoàn hảo hơn bao giờ hết. An mỉm cười nhìn anh.

"Em...sao lại ở đây" Anh ngạc nhiên vô cùng

"Em xin lỗi"

"Chẳng phải em đã đi hay sao...anh thấy em trên xe của ba em"

"Đúng là như vậy, nhưng tới khi em chuẩn bị đi thật, thì em nhớ ra rằng vẫn nợ anh...một câu trả lời chẳng hạn" An lại cười

Lâm không nói gì nữa, hay do anh thấy mình hạnh phúc quá, anh ôm chầm lấy An như sợ rằng cô sẽ đi mất.

Sự thực là, khi ra tới sân bay, ba của An trông thấy cô rất buồn, ba nghĩ rằng cô vẫn còn vướng bận nhiều điều, sự ra đi của cô theo ba cũng chỉ là một sự ép buộc mà thôi, dù ở nơi ở mới, có cuộc sống mới, cô cũng sẽ chẳng cảm thấy vui hơn. Ba nghĩ rằng, nên để cô chọn lựa, bởi trong mọi hoàn cảnh ai cũng có cho mình một sự chọn lựa. Rồi chẳng hiểu ba nghĩ gì, ba quay xe lại. Ba chở cô tới con đường này. Dĩ nhiên là ba vẫn chọn cách ra đi, nhưng cô nghĩ ba cũng phần nào cảm thấy an lòng khi nhìn thấy con gái mình hạnh phúc.

"Anh lại chở em về?"

"Về đâu?"

"Về đâu nữa, về nhà em chứ sao"

"Để làm gì?"

"Mẹ sẽ rất vui khi được gặp anh đó"

Lâm mỉm cười và An cũng vậy.

Cô nghĩ rằng mình và anh vẫn còn có thời gian để vun đắp, để hàn gắn, để yêu thương. Dù cuộc sống mai sau này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, thì cô sẽ vẫn mãi yêu anh, mãi mãi bên cạnh anh!

Dù trong cuộc sống này có những ngày giông tố bão bùng...thì mình cứ bất chấp...bất chấp mọi thứ, mà bên nhau anh nhé...!

- Nguyên -
Hà Nội-30/3/2014

Ngày đăng: 31/03/2014
Người đăng: Nguyen Nguyen
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Bản sắc thục nữ - quote
 

Trên thế gian này, có một số phụ nữ thích dùng sự dịu dàng để gói ghém tất cả, trong đó có cả đàn ông và cả trái tim vốn trơ cứng như đá của mình; còn một số phụ nữ khác thì lại thích dùng lớp vỏ bọc thật cứng để chụp lên mình, ngăn cách những người đàn ông ở bên ngoài, để bảo vệ cho trái tim yếu đuối của họ

Bản sắc thục nữ - Tiên Chanh

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage