Gửi bài:

Nhiệm vụ bất khả thi

(truyenngan.com.vn) Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau đi..."

Tình yêu đơn giản chỉ là biết cách từ bỏ...

***

1.

Khê về tới nhà đã hơn 12 giờ khuya, sau cả ngày bận rộn diễn ngoại cảnh cô đã thấm mệt, bây giờ cô chỉ muốn nghỉ ngơi. Cô lái xe vào trong gara. Cô bỗng thở dài. Cuộc đời này thật mệt mỏi và nhàm chán, lắm lúc cô muốn mình biến mất khỏi thế giới u ám hiện tại nhưng dĩ nhiên điều đó không thể. Mission Impossible. Đó là một nhiệm vụ bất khả thi.

Cô đặt đôi giày cao gót hơn 8 phân cạnh những đôi giày đủ màu sắc kia, chúng lăn lộn chẳng trật tự như cái cuộc sống hỗn loạn đầy tham vọng của cô. Cô bước vào buồng tắm, để vòi sen tưới thẳng vào người, để nước cuốn đi những bụi bặm, mệt nhọc, cuốn cả những tâm tư ưu sầu của cô.

nhiem-vu-bat-kha-thi

Chẳng phải lúc này cô phải vùi đầu vào chăn bông ấm áp mà ngủ thật ngon lành sao? Sau một ngày lăn lộn cô đã về trong cái hang sâu thẳm,nơi cô sống thực với chính mình, nơi cô ẩn nấp riêng mình thôi. Nhưng cô không ngủ được. Cô chẳng có gì phải buồn phải lo lắng cả. Tiền à, là một ca sĩ trẻ với dòng nhạc pop được giới trẻ yêu thích, các show diễn luôn chào đón cô với giá cao ngất ngưỡng mà không phải một ca sĩ gạo cội nào muốn cũng được. Gia đình à, nực cười cô chẳng có gia đình để mà lo với lắng, cô một thân một mình chèo chống cuộc sống chóng vánh lẻ loi của cô đi qua những ngày giông bão và bây giờ cũng chỉ một mình cô chào đón ngày nắng. Tình yêu ư? Cả nước này ai chả biết cô và diễn viên Minh Duy là một cặp tiên đồng ngọc nữ chứ. Một trai tài, một gái sắc cùng nhau ở các buổi họp báo, sự kiện luôn là điểm chú ý của cánh nhà báo, phóng viên , một cặp tình nhân hạnh phúc không scandal suốt hai năm được bao người ngưỡng mộ.

Vâng, cuộc sống của cô hoàn hảo như vậy đó, nhưng có ai biết giờ này cô đơn độc như con thú hoang lạc đàn khát khao một cuộc sống đầm ấm với gia đình.Nhưng đó vẫn là Mission Impossible- nhiệm vụ bất khả thi.

Khê mở chốt cửa sổ. Ánh trăng lạnh lẻo bao trùm vạn vật.Những tia sáng nhỏ bé ấy len vào trong rèm cửa,chiếu sáng một góc căn phòng tối tăm,đậu lên gò má phúng phính hồng của Ngọc Khê , ánh lên ngón tay thon dài lướt nhanh trên bàn phím của cô.

Lúc này đây, lúc mà vạn vật vạn người đang chìm trong giấc mộng dài thì cô lại ngồi đây online facebook. Cô sợ những lúc yên lặng đến đáng sợ như thế này, nói chính xác hơn là cô sợ cảm giác cô đơn. Nếu trái đất hình vuông thì cô đã trốn tránh ở một góc khuất nào đó rồi nhưng tiếc thay trái đất hình tròn và cô phải đối diện với nỗi sợ của chính mình. Cô đang tìm những nồng ấm để lấp những lỗ hổng con tim từ cuộc sống ảo...

- Có cách nào để thoát khỏi cuộc sống này anh nhỉ?

- Chết

- Em không đủ can đảm để chết nhưng không đủ tự tin để sống. Hay chính xác hơn là em không có đủ niềm tin vào mọi thứ xung quanh. Em tham lam quá.

- Nhiều người cũng đang trong tình trạng như em, trước kia anh cũng đã từng như vậy nhưng bây giờ anh phát hiện ra mình không phải chỉ sống cho riêng mình mà còn cho nhiều người. Mà sao em không tự tìm niềm tin, sao em cứ chờ nó tự đến?

- Vâng, em biết vậy. Nhưng biết tìm ở đâu bây giờ hả anh, mọi thứ đều giả dối cả thôi.

- Ừm.... anh, anh thì sao, em có thể đặt niềm tin vào anh một lần mà. Chat với nhau hai năm là chưa đủ hả em, sao em cứ phải trốn chạy anh như vậy chứ. Anh yêu em và anh biết em cũng yêu anh mà, phải không? Chúng ta gặp nhau nhé !

- ........

Khê nhìn trân trân vào những con chữ đang nhảy múa trên màn hình máy vi tính, từng dòng chữ của anh cứa sâu vào trái tim khao khát tình thương của Khê, dòng nước mắt đột ngột rơi mà không cần sự cho phép của chủ nhân. Khê lại lấp lửng không trả lời, không phải là cô không có đáp án mà cô không biết phải trả lời thế nào. Đó không phải là lần đầu tiên anh đề cập tới vấn đề này với cô nhưng Khê vẫn vậy, vẫn lờ đi như anh chưa từng hỏi cô vậy. Khê có yêu anh không? Dĩ nhiên là có, con tim cô biết rõ ràng như vậy mà. Thường trực trong cuộc sống cô là những cuộc chat giữa Khê và anh ấy – một người đàn ông cô thường chat qua facebook sau hơn 12 giờ đêm. Cô biết tất cả về anh qua thông tin trên facebook và vài tấm hình anh đăng nhưng về cô thì anh mù tịt. Chỉ đơn giản là chat, anh ấy chưa bao giờ hỏi cô những câu như: ' Em tên gì?' , ' Em ở đâu?', hay những câu đại loại như vậy, có lúc hai người chat với nhau chỉ chừng 15 phút, có lúc là cả hai ba tiếng đồng hồ, Vũ chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn của cô với anh ấy trừ việc cô là một ca sĩ nổi tiếng. Sau hơn hai năm qua, Khê nhận ra anh là một con người trí thức, tâm lí, đôi lúc khá hài hước nữa, nói chung là một người đàn ông hoàn hảo.

Nhưng vẫn chỉ là thế giới ảo thôi, có thể thấy đó, nhưng không nắm bắt được. Cô sợ anh đơn thuần quá, không bước chân vào cuộc sống đầy rẫy mưu tính của cô được.

2.

Khê mở cửa cho tia nắng ban mai tươi sáng len lỏi qua khe cửa kính, chui vào sưởi ấm cho từng góc nhỏ trong căn phòng của cô. Ting...Ting. ' 15 phút nữa tôi sẽ đến đón cô, nhanh lên đấy đừng để tôi chờ đấy' – Đó là tin nhắn ngắn gọn mà Minh Duy gửi cho Khê. Đó là mệnh lệnh, Khê không thể không đáp ứng.

Cô mở tủ quần áo – một thiên đường quần áo gồm hàng tá các bộ váy điệu đà có, sexy có, cô chọn ngay một chiếc váy hở lưng màu đen sang trọng, kết hợp cùng đôi giày cao gót màu trắng và một chiếc túi Levis. Cô thực hiện như một con robot được lập trình sẵn và Minh Duy là người điều khiển, điều đó thật nực cười, nhưng vẫn cứ tiếp diễn như vậy trong một khoảng thời gian dài. Cô tự lí giải rằng vì cuộc sống là hàng chuỗi ngày dài sống trong địa ngục. Sau khi thay quần áo, cô quét cho mình lớp phấn dày với mong muốn lấp đi cặp mắt gấu trúc là hệ quả của cuộc thức trắng đêm ngày hôm qua, và với kinh nghiệm vài năm tự trang điểm việc đó với cô thật dễ dàng.

Bíp.Bíp.

Cô nhìn ra cổng, chiếc xe hơi kiêu sa đậu ngay trước cổng nhà cô, bóp còi inh ỏi.

- Anh làm gì mà vội vã vậy?

Minh Duy nhìn cô nhếch môi cười đểu, anh ta quẳng ngay tờ báo sáng nay với dòng chữ to tướng hiện lên ở trang nhất: ' Phải chăng diễn viên Minh Duy lừa dối ca sĩ Diệu Khê, có tình nhân mới ?'

- Đầu óc cô càng ngày càng ghê gớm nhỉ?

- Ha ha ha, bọn nhà báo thế mà được việc phết, chỉ mới một ngày mà.... – Khê nhìn tấm hình giường chiếu to tướng của Duy ngự trị trên trang báo, mỉm cười một cách hài lòng – Cô em trông ngon nhỉ? Tôi tự hỏi anh đã ngủ với bao nhiêu con điếm như vậy rồi...

- Cô cũng chỉ là một con điếm thôi, đừng giở giọng danh giá ra với tôi, sẽ có ngày tôi làm cô thân bại danh liệt quì dưới chân tôi còn hơn một con điếm. – Anh ta nghiến răng, tay thu chặt, mặt trợn đỏ lên vì tức giận.

- Ừ, tôi chờ, chờ cái ngày sẽ chẳng bao giờ có ấy...haha...ha

- Cô giỏi lắm, vào thẳng vấn đề đi, cô muốn gì ở tôi?

- Anh không não phẳng như tôi tưởng nhỉ, 5% cổ phần công ti M, anh yên tâm tôi sẽ mua với giá cả sòng phẳng chứ không lấy không đâu...

- Cô mơ giữa ban ngày à, đừng tưởng tôi không biết tham vọng của cô nhé.- Minh Duy vừa nói vừa đưa tay vuốt khuôn mặt trắng nõn nhẵn bóng của Khê – Tôi nói cho mà biết nhé cô mà có là cáo thì tôi là sói già đấy...........

Chiếc xe dừng lại trước một nhà hàng nổi tiếng , ngay lập tức hàng chục ống kính đã chỉa về cô, Khê bước nhẹ nhàng không quên kèm theo một nụ cười thân thiện. Minh Duy đi ra cùng vest đen lịch lãm nhìn cô cười âu yếm, chìa tay nắm tay Khê.

- Chào Ngọc Khê, cô có cảm thấy bất ngờ vì những hình ảnh xuất hiện trên báo hôm nay, vì sao hôm nay cô với Minh Duy vẫn hạnh phúc nắm tay như vậy, cô không tức giận sao?

- Yêu nhau là phải tin tưởng nhau, nếu không chúng tôi đã không bền vững trong hai năm qua. Tôi luôn tin tưởng anh ấy tuyệt đối, vả lại bây giờ không có gì là không thể, công nghệ photoshop còn có thể làm được hơn thế nữa mà. – Chính Khê cũng cảm thấy buồn nôn trước những lời sến súa cô nói, Cô tự cảm thấy mình cũng có năng khiếu diễn xuất lắm đó chứ.

- Cô thật là một người bạn gái đáng ngưỡng mộ. Minh Duy anh cảm thấy thế nào khi nghe được những lời này từ Ngọc Khê?

- Tôi cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế gian này, không biết ai đã ghanh ghét hãm hại tôi, nhưng có một người bạn gái như Khê thì tôi luôn yên tâm rồi...

Vừa nói Minh Duy bất ngờ ôm eo Khê, đặt nhanh lên môi Khê một nụ hôn trước tiếng ồ lên kinh ngạc của đám đông và hàng loạt cái nhấp nháy từ máy ảnh với mong muốn ' chộp' ngay những hình ảnh nóng hổi nhất.

****

Dưới ánh vàng lấp lánh trong không gian đượm màu giả dối, Khê đang khoác lên mình một tấm áo thân thiện, bắt tay cười nói vui vẻ với bọn người nịnh nọt nơi đây. Cô muốn thoát khỏi cảnh này ngay lập tức nhưng đó lại là mission impossible. Nhiệm vụ bất khả thi.

Khê muốn vào WC rửa mặt, và xóa đi cái nụ hôn ghê tởm của Minh Duy lúc nãy.

- Mày làm tốt lắm, gửi mail qua cho tao nhé, tao sẽ trả mày xứng đáng...

Nhìn vẻ hả hê của Minh Duy, Khê dường như có một linh cảm không tốt cho lắm. Anh ta cũng nhìn Khê, cười cười:

- Hoàng Anh Huy, 24 tuổi, thạc sĩ tâm lí mới ra trường, đang sống tại số nhà....., có một mẹ già và em nhỏ ở quê..... Thế nào, còn thiếu điều gì nữa không? Tôi tưởng cô thế nào, hóa ra cũng là loại đàn bà chạy theo cái ngu ngốc gọi là yêu đó hả, haha...

- Anh...anh làm sao mà biết về anh ấy được? – Khê sững sờ, Duy đã biết mọi điều về anh ấy.

- Xem ra cô còn ngây thơ quá, bây giờ việc tìm một hacker để hack cái facebook của cô chỉ là chuyện cỏn con thôi, hahahaaha....Mà tôi nói cho cô nghe nhé, thằng nghèo rớt mồng tơi ấy có cô em gái cũng xinh phết đấy, chắc còn trinh trắng nhỉ, tôi cũng muốn thử lắm à...

- Anh, đồ bỉ ổi, đồ dê già.... Đồ vô liêm sỉ...

- Haaa, bây giờ cô mới biết hả, đáng tiếc quá, trễ mất rồi em gái ạ.... Cô mà không muốn liên lụy tới anh ta thì ngoan ngoãn mà nghe lời tôi.

3.

Khê lê từng bước nặng nề vào căn phòng ảm đạm không chút sức sống, mọi thứ xung quanh tĩnh lặng đến kì lạ, chỉ nghe tiếng thở nặng nề bao trùm không gian lạnh lẽo nơi đây. Cô những tưởng đã nắm được cái đuôi của Minh Duy, cô sẽ có đủ cổ phần để đứng đầu công ti, nhưng cô lại không ngờ chính mình lại bị hắn đâm trúng điểm yếu của mình. Trước đây cô chưa bao giờ có điểm yếu, nhưng bây giờ đã không còn như vậy rồi. Cô online facebook, ngay lập tức, nick của anh đã add.

- Anh xin lỗi, anh nên cho em thời gian, anh sẽ chờ em. – Anh vẫn vậy, vẫn chỉ nghĩ cho Khê.

- Haha, anh đừng ảo tưởng, chỉ mới chat với nhau là anh đã nghĩ tôi thích anh hả. Đàn ông các anh đều ngu ngốc như nhau thôi, dẹp ngay cái ảo mộng của anh đi nhé, dù sao thì cũng cảm ơn anh, thời gian qua đùa với anh cũng không tệ chút nào đâu, ha ha ha ....

Những giọt nước mang hương vị mằn mặn ấy lại rơi trên gò má hốc hác của Khê. Thật may mắn khi lúc này đây cô ngồi trước màn hình vô cảm của máy vi tính chứ không phải là ở trước mắt anh, cô sẽ chẳng bao giờ để anh thấy con người yếu đuối của cô lúc này.

- Em... em, sao lại như vậy, em đang đùa anh hả?

- Mắt anh mờ không thấy những gì tôi viết hả? Tôi chẳng bao giờ có tình cảm với một gã khù khờ như anh đâu.

Khê xóa nick facebook và tắt máy tính ngay lập tức. Cô nằm dài trên nền gỗ lạnh lẽo để dòng nước mắt chảy vào vỗ về con tim thổn thức, loạn nhịp của cô. Hết thật rồi anh nhé. Yêu không chỉ là cố hết sức để có thể bên nhau, yêu là học cách từ bỏ nếu đã biết đến bên nhau chỉ sẽ làm khổ cho cả hai, thà đau một lần cho hết còn hơn đau dai dẳng cả cuộc đời. Có thể cô đã sai ngay từ giây phút làm quen với anh trên facebook, sai khi vẫn tin rằng tình yêu sẽ mang đến cho cô những yêu thương ngọt ngào khỏa lấp nỗi trống vắng bao lâu nay. Và bây giờ đây là lúc cô trả giá cho những sai lầm của mình...

' Ting...ting' – tin nhắn đến - ' Tôi cần cô đến với tôi đêm nay – Minh Duy.'

Cuối cùng thì cô cũng chỉ là con điếm như bao con điếm khác mà thôi, chỉ khác cái cô đổi lấy không phải những tờ bạc polime mới cứng đó mà thôi . Nhưng rồi thì chữ yêu đối với Khê cũng chỉ là mission impossile – nhiệm vụ bất khả thi.

 

Ngày đăng: 17/04/2014
Người đăng: Thạch Thảo
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Ngày trôi về phía cũ
 

Để bắt đầu yêu thương một người thật sự không khó, chỉ cần có duyên nợ và cảm xúc dành cho nhau.

Nhưng để tiếp tục giữ được tình yêu đó qua năm tháng thì cần cả một sự cố gắng và kiên tâm, mà không một duyên phận hay cảm xúc vô vị nào có thể làm thay được.

Vậy khi một trong hai không còn cố gắng và những dối lừa đã len vào những ngón tay không còn đan chặt, người ta còn lựa chọn nào khác ngoài… buông tay

Ngày trôi về phía cũ - Anh Khang

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage