Gửi bài:

Cuộc đời này ngắn lắm, xin được yêu một người!

(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi...")

...Nhưng ai đi ngang qua đời nhau mà chẳng có một lý do riêng.

***

cuoc-doi-ngan-lam-xin-duoc-yeu

1. Tình đầu là đau khổ...tình đơn phương là đau buồn.

Cô và anh đến với nhau như một bản giao hưởng định mệnh vừa lên đến hồi cao trào nước mắt. Anh chia tay mối tình đầu gần 5 năm của mình còn cô cũng quyết định dừng yêu chàng trai mà 3 năm qua cô đơn phương thầm giấu.

Hai người học chung lớp cấp 3 nhưng gần như kí ức về nhau chỉ là những mảnh ghép rất mờ. Ngày đó, anh là đối tượng theo đuổi của rất nhiều nữ sinh trong trường, còn cô là học sinh nữ quậy phá nhất. Họ gần như thuộc về hai thế giới khác nhau trong ngôi trường đó.

Nào có ai ngờ...

Anh phải lòng cô gái chuyên anh lớp bên cạnh, tình yêu kéo dài suốt những năm cấp 3 và hai năm đại học, một tình yêu đẹp như trong mộng với sự ngưỡm mộ của bao người...

Cô lại tự mình đa tình mà tưởng anh chàng bí thư có tình cảm với mình, tự mình quan tâm lo lắng cho anh ta, tự mình dành cho anh ta phần yếu mềm nhất trong trái tim...rồi hóa ra chỉ là tự mình đơn phương.

Và họ tự cho phép mình đến với nhau để xoa dịu nỗi đau của nhau sau một đêm trò chuyện...

...

"Chúng mình đang cố yêu nhau?" Cô nghiêng đầu, mắt nheo nheo như có nắng lại như có ý cười cợt chính mình.

Anh chỉ cười, dịu dàng và trầm ổn, khuấy nhẹ ly cafe. Từ những năm cấp 3, chàng trai này đã làm bao cô gái điêu đứng cũng vì nụ cười chết người kia...giờ cũng thế.

- Mình thất tình, cậu vừa chia tay người yêu...bọn mình cô nam quả nữ. Đến với nhau đúng là thuận ý trời. Mà...Tại sao cậu lại nói cho mình chuyện cậu vừa chia tay người yêu vậy? Có phải cậu thấy người con gái trước mặt đáng để chia sẻ không?

- Vì lúc đó chỉ mỗi nick cậu sáng.

Cô xịu mặt xuống, đôi mắt thôi chớp chớp tỏ vẻ dễ thương.

- Cậu không biết nói dối còn có tác dụng là khiến đối phương vui vẻ à? Cậu có thể "vì mình để ý cậu nhiều chỉ sau cô ấy thôi" hay là "cậu thật biết lắng nghe" rồi sau đó về nhà nhắn tin lại "lúc nãy mình nói dối đấy". Không được sao?

...

- Sao hồi còn đi học không nói chuyện với mình?

Đêm Hà Nội, lạnh gần 10 độ C, không ai muốn ló đầu ra khỏi nhà vậy mà cô kéo anh thong dong khắp phố Tràng Tiền, bắt anh cùng cô thưởng kem.

- "Vì cậu cứ nhàn nhạt". Cô cắn một miếng lớn cây kem trên tay, cố ý thở mạnh để có thể thấy làn khói mỏng manh lườn lờ trong không khí.- "Cuộc đời cậu tính đến sự kiện chia tay người yêu là trọng đại nhất thì nhàm chán vô cùng. Không lo lắng vì các cuộc thi, không được thử cảm giác trốn học, không bị ai ghét, không..."

Bàn tay anh chạm nhẹ vào môi cô.

- Môi cậu dính kem kìa!

- "Tay cậu thật ấm." Cô dường như hơi sững lại một chứt trước hành động bất ngờ của anh rồi nhanh chóng vui vẻ gật nhẹ đầu.- " Những người đàn ông có bàn tay ấm thường chung tình. Cậu rồi sẽ chẳng thể quên nổi cô ấy đâu."

- "Vậy cậu sẽ quên anh ta?" Anh rút tay về, cây kem trong tay anh đã tan mất một nửa.

- Không bao giờ. Mình sẽ nhớ mãi mãi. Sau này không cho phép bản thân đơn phương nữa.

...

- Tại sao nhất định cứ phải mặc đầm trắng, mình rất ít mặc màu trắng. Quá ngây thơ không phù hợp với mình chút nào. Còn nữa...đừng có nắm tay mình như thế. Yên tâm, mình sẽ không bị lạc đâu.

- Đây là anh họ mình, cũng học chung trường với chúng ta đấy. Hôm nay đã là chú rể rồi.

Người trước mặt cũng có đôi nét hao hao giống anh, nhất là nụ cười. "Vị tiền bối" nhìn cô dò xét một lượt từ trên xuống dưới, chân mày hơi nhăn lại rồi rất nhanh lại giãn ra.

Cô cũng thật không hiểu vì sao anh một mực bắt cô tới dự đám cưới của anh họ anh dù biết cô ghét nhất mấy nơi lắm lễ nghi chào hỏi này. Lại còn bắt cô mặc váy trắng...

- "Em tưởng anh quên em rồi chứ! Cảm ơn anh vì vẫn nhớ mời em trong ngày quan trọng này." Phía đối diện, cô gái cũng mặc váy trắng giống cô đang tiến lại.

Chính là cô gái lớp chuyên anh, là mối tình đầu của anh, cô gái đó vẫn luôn khiến các chàng trai "thèm" che chở với đôi mắt ngần ngận nước và hàng mi cong vút. Chia tay anh rồi, cô vẫn không thay đổi chút nào. So với trước, lại có phần buồn và ủy mị hơn.

Tiếng nói chuyện giữa anh và "vị tiền bối" im hẳn.Cô không khỏi lo lắng muốn xem biểu hiện của anh lúc này. Cô gái thấy anh, nét cười cũng trở nên gượng gạo đôi phần nhưng vẫn tiến lại.

- Trông em rất xinh! Hai người con trai không hẹn mà cùng nhau đồng thanh.

Cảm giác như mình vừa trở thành người thừa thãi, côlẳng lặng bước ra khỏi đám đông, phần vì quá ngột ngạt, phần vì không muốn nhìn thấy anh và cô gái ấy nói chuyện với nhau.

Dạo một vòng, rồi dạo một vòng nữa...

...

- Mặc váy trắng, nắm tay đi giữa đám đông... Em đang cố biến cô gái ấy thành người em yêu đúng không?

Tiếng nói phát ra từ một góc khuất khiến cô dừng lại lắng nghe.

- Bọn em không phải...

- Em nghĩ chỉ cần như thế là họ sẽ giống nhau sao? Nhớ cho kĩ... Em đang làm tổn thương người ta đấy. Không quên được thì quay lại từ đầu, đừng kéo người thứ ba vào nữa.

...

"Chúng mình chia tay nhé."

Cô nhấn nút "send" rồi rời khỏi nơi đó. Không ngăn được nước mắt...

Vài ngày nữa là tròn ba tháng cô và anh "cố yêu nhau". Cô còn định tự tay nấu một bữa thật ngon nhân ngày kỉ niệm đặc biệt này.

Không! Cô đâu có yêu anh... Vậy tại sao lại phải khóc? Tại anh bắt cô mặc váy trắng để giống cô gái như thiên sứ trong lòng anh hay tại anh nghĩ cô ngây thơ như người anh yêu mà cầm tay? Hay chăng...tình yêu nảy nở lúc nào cô chẳng biết???

2. Anh đã nghĩ cô gái ấy là định mệnh của đời anh cho đến lúc định mệnh thật sự xuất hiện.

Anh đã định hôn cô vào ngày hôm đó, khi cô ăn kem. Thật ra chẳng có vệt kem nào sót lại trên môi cô mà thật ra anh rất muốn nếm thử vị ngọt trên đôi môi nhỏ xinh kia.

Đó là lần đầu tiên anh phát hiện ra mình rung động trước cô gái nhỏ bé đó.

Cô gái ấy luôn mang một sức sống diệu kì, cô khiến anh cảm thấy mình nhàm chán, khiến anh muốn bước ra khỏi cuộc sống hiên tại để vẫy vùng.

- Mặc váy trắng, nắm tay đi giữa đám đông... Em đang cố biến cô gái ấy thành người em yêu đúng không?

Anh họ anh túm lấy áo anh, không thương tiếc ném vào một góc.

- Bọn em không phải...

- Em nghĩ chỉ cần như thế là họ sẽ giống nhau sao? Nhớ cho kĩ... Em đang làm tổn thương người ta đấy. Không quên được thì quay lại từ đầu, đừng kéo người thứ ba vào nữa.

"Chúng mình chia tay nhé" Tin nhắn vỏn vẹn vài chữ được gửi đi từ cô.

- Chúng em không phải người yêu! Nhưng chúng em sẽ yêu nhau. Nói rồi, anh chạy nhanh nhưng vẫn không đuổi kịp, cô vừa bước lên taxi"

Anh thừa nhận anh muốn cô mặc váy trắng vì muốn xác minh tình cảm trong lòng lại lần nữa. Nhưng rốt cùng, lại vì sự đáng yêu của cô mà không kìm lòng được muốn nắm tay cô không rời.

- Ừ...Chúng mình sẽ chia tay! Anh cười nhìn theo bóng dáng chiếc taxi vừa rời đi.

Anh sẽ yêu cô theo trình tự. Sẽ theo đuổi...rồi yêu...chứ không phải "cố yêu nhau" như bây giờ nữa.

Hoa Tử Đinh Hương

Ngày đăng: 23/04/2014
Người đăng: Phương Vũ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
mái nhà
 

Đôi khi, người ta cũng cần được nhắc nhở về một mái nhà, để biết rằng mình còn một nơi để quay về, khi mọi niềm vui chợt tan vỡ…

Điều dịu dàng cuối cùng – Đỗ Quyên

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage