Gửi bài:

Ngày chưa thật thu

(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán chổi")

"Tha thứ cho anh!"

Một câu nói vô nghĩa đối với người đàn ông khi người thương đã ra đi vì nỗi đau quá lớn

Một câu nói vô nghĩa đối với người đàn ông khi trái tim cô gái kia đã nằm im vì rỉ máu.

Một câu nói vô nghĩa đối với người đàn ông, khi vào một buổi chiều mưa loáng nước nào đó, người thương bất chợt hẹn gặp và nói rằng: "Cảm ơn anh đã rời xa em, để em biết rằng dù anh đã chặt đứt đôi cánh đầu tiên, em vẫn có thể bay lên trên một đôi cánh mới, một đôi cánh lành lặn và không léo lắt quay lưng mỗi khi chuyển mùa. Cảm ơn anh!"

***

1. Mùa hạ len lén thở dài, mưa đã rỉ rả và rũ rượi thương yêu. Hà Nội se sắt lạnh, những cơn mưa cuối mùa đưa dòng người tấp vào lề đường, phô ra những chiếc dù đủ màu sắc. Phố ngâm mình trong gió, những đóa tường vi hết rạo rực, cánh rụng cánh rơi như giễu cợt ngày cuối cùng của tiết trời chưa thu vội.

Tháng Sáu bằng lăng nở, nhuộm bầu trời thành một màu tím thẫm. Tôi bước trên con đường lát những viên gạch hình thoi, phẩy nhẹ cánh mũi ươn ướt mùi hoa nhài mùa hạ. Xa xa, những con tàu nối đuôi nhau nhộn nhịp, tôi thấy lòng mình chênh chếch lên một góc độ buồn tênh, phố đã đông hơn, ngoài kia bằng lăng lại ngả màu tím thẫm.

ngay-chua-that-thu

Mưa đã bắt đầu tạnh, gió thổi qua mang theo cái tê buốt như vị đá lạnh chưa tan ở đầu lưỡi. Dòng người hối hả nhộn nhịp, những tán bằng lăng rũ nước nghiêng mình, đón lấy cái nắng nhàn nhạt cuối hạ đầu thu. Tôi lách qua những chiếc ôtô gam màu lạnh, bước thật nhanh đến trạm xe buýt.

Gió chơi trò ú tìm với mưa, phất phơ lên mái tóc những giọt nước óng ánh. Lạc mình giữa Hà Nội hoang hoải yêu thương, tôi bơ vơ tìm bóng hình người con gái trong giấc mơ chiều chiều loang loáng nước. Ghé vào một cửa hàng hoa, tôi chọn cho mình bó cúc vàng còn thơm mùi nắng sớm.

Và tôi gặp Vi, cô gái có thân hình nhỏ nhắn và mái tóc bồng bềnh bay trong gió. Cô buông thả hai khuy áo đầu tiên, vẽ nên một bản valse tuyệt đẹp giữ dòng người nhộn nhịp. Nắng đã lên cao, nắng đọng lại trên đôi mắt cong cong của Vi một màu vàng óng ánh. Tôi thấy mùa hạ cũ đi qua khi gặp cô ấy, có cả những mùa hạ nóng như lửa đốt vào tay và mùa hạ năm kia gió man mác thổi. Cô ấy tách mình khỏi dòng người, tách khỏi đám huyên náo vào sớm thứ bảy thường ngày, khỏi những đóa tường vi và cây bằng lăng tím. Cô ấy bỏ ngoài tai lời mắng chửi và vô vàn ánh nhìn kì lạ, cô ấy đến bên tôi.

Tôi thấy gò má mình bất chợt đỏ bừng lên khi cô ấy dùng ngón tay ấn nhẹ vào người. Cô ấy nở nụ cười, cái nhếch môi 0.5 giây khiến lòng tôi điêu đứng.

- Sao cứ nhìn chằm chằm vào tôi thế, yêu tôi rồi sao?

- Cứ cho là thế, mà em tên gì? – Hỏi tên một cô gái xinh đẹp có lẽ là bản năng của người đàn ông từ khi sinh ra rồi (và thật trùng hợp, tôi chính là loại đàn ông có cái biệt tài bẩm sinh đó)

- Tôi không quen cho đàn ông lạ mặt biết tên!

- Ra là vậy! Thế mà anh lại thấy em nép vào người anh như thể quen lâu lắm, hay do anh quá đẹp trai?

- Haha – Cô ấy phì cười – Một người "lạ mặt" thú vị!

- Đủ để nhận được từ em một cái tên không?

- Tất nhiên, em là Vi.

Rồi Vi tách khỏi người tôi, hờ hững chen vào dòng người rồi khuất dần phía bên kia đèn đỏ. Tôi nhìn theo bóng lưng mềm mại đó, hai tay vô thức vuốt ve những cánh hoa vàng ươm màu nắng. Trời đã xanh hơn, gió vẫn thổi và những nhánh bằng lăng như càng tím thẫm. Tháng Sáu cuối hè, trời đã vội thu...

2. Tôi bước xuống xe, nắng đã chan hòa trên lòng phố Hà Nội. Gió lao xao. Lao xao. Lao xao khiến lòng người man mác lạnh, trời đã thu chưa...?

Tôi đến nhà Lam, căn hộ nhỏ trên một khu chung cư giữa lòng Hà Nội. Trước khu nhà, nằm chơ vơ một cây bằng lăng tím, tháng sáu mùa hoa nở, vậy mà tán cây chỉ còn xơ xác vài chiếc lá, bơ vơ nằm giữa đường phố nhộn nhịp. Tôi nhấn chuông cửa, hai tay nắm hờ bó hoa rồi đưa ra trước mặt khi thấy Lam đi đến:

- Cúc vàng, đúng loài hoa em thích nhé!

Lam cười thật tươi, nhanh nhẹn kéo tôi vào cửa.

- Vào nhà đi, thời tiết chuyển mùa không tốt đâu!

- Ừm!

- Anh dạo này thế nào?

- Vẫn ổn!

- Anh thấy cây bằng lăng trước khu chung cư không? Là em trồng đấy, em muốn cho anh một bất ngờ nho nhỏ.

Cô ấy cười thật tươi, như thể tất cả nắng tháng Sáu này đếu góp vào trong đó. Tôi ôm nhẹ cô ấy vào lòng, bỗng dưng cảm thấy thèm muốn mái tóc bồng bềnh của Vi, lòng bất ngờ chùng xuống:

- Đi ăn nhé, vẫn La Badiane chứ?

- Ừm, buffet ở đó rất ngon!

Tôi gượng gạo cười, nắm tay cô ấy ra khỏi căn hộ.

Đã hơn 11 giờ, nắng đã lên cao, đường phố ướt mưa cũng hong khô chút ít. Tôi ngắm nhìn những đóa tường vi đỏ rực, những mái ngói cũ màu của khu văn hóa và dãy hành lang bám đầu rong rêu ở trung tâm thương mại. Dừng lại ở một tán cây bằng lăng xơ xác, tôi nhìn những chiếc lá úa màu rụng dần theo cử động của thời gian, lòng bất giác nhen nhóm sự tẻ nhạt.

Tôi quen Lam đã hai năm, cô ấy xinh đẹp, ấm áp và rất tốt bụng. Hai năm trời, tôi luôn làm tròn bổn phận của một người yêu. Người yêu? Tự hỏi đó là khái niệm gì, nếu nó là những cái siết tay thật chặt, những lần bỡ ngỡ ôm nhau dưới màn mưa cùng những lời chúc ngủ ngon vào buổi tối, có lẽ mọi điều tôi đều từng làm với Lam. Thậm chí tôi đã từng thử hành xử như trong phim, thử ốm la liệt một lần rồi nếm cái vị nồng nồng của bát canh Lam nấu mà coi xem tình yêu nó ngọt đến cỡ nào. Tôi đã từng muốn được yêu mãnh liệt như thế. Và vì trong thâm tâm, tôi biết Lam chưa từng thỏa mãn khao khát đó trong tôi, nên tôi mới dần nhen nhóm sự tẻ nhạt và buồn chán.

Lam nắm chặt tay tôi, ánh mắt cô ấy nhìn về phía trước, tựa hồ có cả một vùng trời xanh mơn mởn ở bên trong. Tôi nắm tay Lam bước vào La Badiane, mùi hoa hồng Pháp cổ điển bất giác khiến lòng tôi chùng xuống, muốn hít thật căng cái mùi hoa nồng nồng xen lẫn hương sâmpanh ngòn ngọt ấy. Người ta bảo đến với La Badiane như đến với thiên đường tình yêu, nên tôi mới thường cùng Lam đến đây, xem thử cái thiên đường mà người ta nói đó nó đẹp thế nào. Mà hay thật, tình yêu còn không có, chúng tôi lấy gì để tận hường "thiên đường" đây?

Tôi và Lam ngồi gần cửa sổ, hương rượu vang nhàn nhạt lan tỏa trong không trung. Lam gọi một món Pháp truyền thống, không quên mân mê chiếc khăn gấp màu đỏ đậm trên bàn rồi nhấm nháp rượu vang. Tôi thật nhanh ăn xong, liếc nhìn đồng hồ rồi vội vàng:

- Anh có hẹn lúc phỏng vấn, em về sau nhé!

Lam nở nụ cười tỏ vẻ đồng ý, thật lâu nhìn theo bóng tôi rồi chầm chậm cầm nĩa. Tôi bước ra ngoài, thoát khỏi hương hoa ngai ngái nồng nồng, bất giác thở phào rồi tiến đến điểm hẹn.

Nắng gay gắt buông xuống trên vai, dòng người khép nép đi trên lề đường, lâu lâu lại có tiếng người rủa cái thời tiết chết tiệt. Những bụi tóc tiên lòa xòa bên đường rũ xuống, chán chường như cũng thầm mắng tháng Sáu mưa nắng thất thường, trời chưa thật thu...

3. Tôi bước vào King, đảo mắt quanh một vài nhóm người rồi dừng lại ở chiếc bàn có bóng dáng người con gái cô đơn. Khóe môi cong lên, tôi bất ngờ cất tiếng chào Vi:

- Trùng hợp nhỉ?

- Bất ngờ đấy, em không nghĩ anh lại là chủ của một công ty lớn.

- Nhìn anh không giống sao?

- Tất nhiên, những người giàu có như anh thường rất kiêu căng và tự phụ? Anh khác thật!

- Cảm ơn vì lời khen! - Tôi bật cười vì sự thẳng thắn của Vi.

- Bắt đầu phỏng vấn nhé!

- Tất nhiên - Tôi nhìn thẳng vào vi, nhìn hai bàn tay đan chặt và mái tóc bồng bềnh như hoa tường vi ấy, trong lòng lại dâng lên cảm xúc muốn vùi mặt vào đó mà hít thật sâu, thật căng nồng cái mùi hoa nhài nhàn nhạt.

Cô ấy hỏi tôi một số điều về công việc, về những mối quan hệ thường ngày. Tôi tất nhiên trả lời, không quên tra thêm một số thông tin về cô ấy: Mai Hồng Vi - phóng viên tòa soạn kinh tế, một nhân vật khá nổi trong giới báo chí. Tôi từng nghe tên cô ấy trong một chuyên mục của tòa soạn nào đó, rồi bất chợt tự hào như thể đã quen lâu, lòng vui hẳn lên:

- Rhum nhé, anh mời!

- Cảm ơn

Cô ấy gọi một li rượu pha nhạt, chúng tôi một hồi trò chuyện, trời đã xế xế chiều.

- Được rồi, câu hỏi cuối cùng nhé!

Vi mỉm cười nhìn tôi, dưới ánh đèn, tối thấy mắt cô ấy thoáng tia buồn bã, cô nhấm nháp li rượu Rhum, lắc lư thứ chất lỏng đặc quánh trên tay rồi hỏi:

- Nếu một ngày, bạn gái cũ gặp anh và nói: "Anh đã hối hận khi chia tay em chưa?" Anh sẽ nói thế nào?

Tôi giật mình, rất nhanh sau đó uống một ngụm Rhum dài, khẽ hát theo điệu nhạc rồi cười:

- Rồi!

- Tại sao?

- Vì bây giờ anh mới biết em thú vị như vậy.

Vi lại cười, cái nhếch môi 0.5 giây đủ để tôi điêu đứng, cô ấy liếc nhìn li rượu đã vơi nửa trong tay tôi, rót đầy nó rồi trầm tư:

- Anh là người đầu tiên trả lời em như vậy!

- Sao hả? Định yêu anh sao?

Chúng tôi cùng cười, cô ấy lấy tay luồn vào tóc, hương hoa nhài nhàn nhạt thoảng bay, gieo vào không trung một chút nồng nồng tư vị. Cô ấy chợt hát, tiếng hát trong vắt như hồ thu tháng bảy, chỉ còn đượm lại chút rỉ rả của cơn mưa cuối hạ. Rũ rượi hòa mình vào từng giọt Rhum đỏ quánh, đặc lại như lòng người.

- Không! Em muốn dự xem sắc mặt anh ta khi đó

- Anh ta? Bạn trai em sao?

- Không hẳn, anh ta là người em yêu.

- Vậy, bây giờ em có còn yêu hắn không ?

- Hết rồi! Hết kể từ ngày em biết anh ta là kẻ lừa dối – Rồi Vi cười, khóe môi mang vẻưu tư nồng đượm – Hay...anh làm người em yêu đi nhé !

- Vì sao ? – Tôi ngạc nhiên.

- Vì em muốn được yêu, được một lần nữa ngâm mình vào thứ chất độc ngọt ngào đó – Vi dừng lại, uống một ngụm Rhum rồi tiếp tục – Em muốn cảm thấy mình thật sự thuộc về ai đó, một ai đó tài giỏi, đẹp trai...cái kiểu người mà mọi cô gái mong muốn ấy !

- Em nghĩ anh là kiểu người đó sao ?

- Ừ ! Ít ra là bây giờ em thật sự nghĩ vậy.

Tôi cười, nắng chan hòa trên từng đóa tường vi đỏ rực, nắng gõ trống vào lòng người đang rỉ rả đau thương. Tôi thấy trên mắt Vi ánh lệ còn chưa khô, tôi chợt khao khát được vuốt ve mái tóc thơm mùi hoa nhài đó. Tôi chầm chậm bước đến bên Vi, đưa tay ra định vò vò mái tóc bồng bềnh còn ấm nắng.

- Haha, sao em nhắm mắt lại?– Tôi cười to khi thấy Vi vụng về nhắm mắt, ngẩng đầu lên cao như chờ đợi điều gì đó, điều gì đó như một nụ hôn chẳng hạn.

Khuôn mặt Vi nhanh chóng ửng đỏ, cô ấy cong môi lên, giận dỗi mắng :

- Chứ không phải người ta khi yêu đều hôn môi à ?

Thấy vẻ mặt uất ức của Vi, tôi nén cười, dịu giọng như đùa cợt :

- Đàn ông không nên để phụ nữ thất vọng, nhỉ ?

Nói rồi, tôi áp môi mình lên môi cô ấy, hít hà hương hoa nhài nhàn nhạt tỏa ra. Trời đã về chiều, Hà Nội man mác chờ ngày tàn lụi. Bằng lăng đã thẫm màu hơn, ngả một màu tím buồn như bóng tối.

Ngày Vi chính thức bước vào cuộc đời tôi, một ngày tháng Sáu nắng chan hòa và ít gió. Ngày Vi chính thức ở lại trong trái tim tôi, một ngày cuối hạ rỉ rả mưa sớm và nắng đậm chiều sau. Ngày cuộc đời phẳng lặng của tôi dậy sóng, cũng là một ngày cuối tháng Sáu bằng lăng nở đầy và tím ngắt...

Tôi mon men sờ thử trái tim mình, ngày chưa thật thu.

4. Vi hẹn tôi vào một ngày mưa rỉ rả. Bẳng lăng rũ rượi nép mình vào vòm cây, sợ mưa sẽ len vào làm ướt màu tím thẫm. Chúng tôi bước song song trên đường, nắng chẳng kịp len và gió ào ào đuổi bắt. Chúng tôi ép sát vào nhau, đến khi chẳng còn một kẽ hở trên người và gió ngừng rong ruổi, tôi mới lẳng lặng bước sau Vi. Tôi nhìn chiếc áo đã ướt mưa dính chặt lấy người cô ấy, lòng chợt nhói đau mà dừng lại, kéo cô ấy vào một tiệm cà phê ven đường, gọi hai tách capuchino thật ấm rồi áp vào lòng bàn tay Vi, cô ấy nở nụ cười :

- Chắc anh Minh cũng hay làm như vậy với bạn gái nhỉ ?

Tôi dừng hẳn cánh tay trên không trung, mơ hồ nhớ lại ánh mắt Lam nhìn tôi vào buổi chiều hôm ấy. Khi nắng đã gay gắt trên vai và gió chơi trò ú tim với mùa hạ, Lam nhìn tôi thật lâu, ánh nhìn thiết tha như chứa cả bầu trời trong đó. Tôi nhàn nhạt nở nụ cười rồi nâng tách capuchino lên, đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn và mái tóc bồng bềnh vấn chặt :

- Em biết anh có bạn gái sao ?

- Tất nhiên, anh nên nhớ em là một phóng viên.

- Em ghen – Tôi tự thỏa mãn cho nghi vấn đặt trong lòng – Không phải em yêu anh rồi chứ ?

- Có lẽ...

Rồi cô ấy bước ra ngoài, mưa đã nặng hạt và gió lại thổi bùng lên. Tôi bước đến ôm Vi từ đằng sau, vùi mặt vào mái tóc bồng bềnh của cô ấy mà hít lấy hương hoa nhài nhàn nhạt, cô ấy khẽ cười, bật ra tiếng thở đều đặn.

- Lại mời em rượu Rhum nữa nhé !

5. Chúng tôi bước vào King, trời đã xẩm tối và ánh đèn đường bắt đầu chập choạng. Vi bước trước, vẫn luôn với khí thế cao ngạo và tự tin như thế. Chúng tôi gọi hai li Rhum pha, dưới tiếng nhạt hòa tấu vang vọng và bầu không khí ái ngại. Vi nắm chặt chiếc li trong tay, thở hắt ra rồi yếu ớt :

- Anh ta nói, anh ta còn yêu em.

Tôi thoáng giật mình, thứ chất lỏng đặc quánh trong tay khẽ lắc lư rồi ổn định, tôi nói :

- Em trả lời thế nào ?

- Em nói, em đã có người yêu mới rồi ! Anh biết không, anh ta thật sự rất đau lòng, rất đau lòng đấy...

Vi lại nhấm nháp li rượu Rhum, mắt cô ấy đã nhòe và lớp trang điểm phai mờ bớt, cô lộ rõ khuôn mặt trắng nõn, đôi môi nhợt nhạt run run như khóc :

- Anh...Em có phải thật sự nhẫn tâm không ?

Tôi ôm cô ấy vào lòng, tim thắt lại và cơ hồ muốn nứt ra hàng ngàn mảnh. Tôi để cô ấy nức nở dưới cánh tay, hôn lên mái tóc cô rồi thật lâu sau mới mở miệng :

- Không, em không nhẫn tâm đâu, anh ta đáng bị như vậy.

6. Tôi trở về nhà khi thành phố đã tắt đèn và mùa hạ ngai ngái ngủ đêm. Tôi bắt gặp thân ảnh Lam run run đứng trước cổng, đôi mắt long lanh như ánh sao đêm thật sáng vào mùa thu Hà Nội. Trong lòng chợt cảm thấy áy náy, tôi lấy áo khoác đắp lên người Lam, cô ấy khẽ giật mình rồi tựa vào lòng tôi nức nở khóc.

Tôi lúng túng định dìu Lam vào nhà cho bớt lạnh, cô ấy xua tay, hờ hững mở miệng rồi tách ra khỏi người tôi, khẽ run lên vì tiếng gió đêm quất vào da thịt :

- Anh...em cũng muốn uống rượu Rhum

Tôi thẫn thờ một lúc rồi như kẻ say tỉnh rượu, nắm tay cô ấy bước đến King.

Đã quá khuya, King chỉ còn vài người nán lại giải sầu. Tôi gọi một li Rhum thật nhẹ, đặt vào tay Lam rồi ngượng nghịu mỉm cười. Cô ấy lạnh nhạt đón lấy, uống một hơi rồi vô tri nhìn lên tường. Nhạc đã tắt hẳn, chỉ còn rỉ rả tiếng mưa đêm cơ hồ muốn bóp nát tâm trí người ta, Lam nắm tay tôi thật chặt, giọng run run như khóc :

- Anh...em buông tay anh nhé !

Tôi không nói gì, Lam đã khóc to hơn, rồi bất chợt Lam lấy cánh tay tôi lau khóe mắt, nhìn trân trân vào li Rhum đỏ nhạt rồi mỉm cười, ánh mắt cô ấy như chứa cả sớm trời tháng Sáu mưa rả ríc:

- Rhum nặng thật, hình như em say rồi anh à, em say anh...

Mưa hình như to hơn thì phải, mưa át cả tiếng lòng tôi đang rạo rực bậng khuậng. Tôi chợt cảm thấy đam mê của mình sao mà nhỏ bé thế, tôi chẳng còn vẻ phong lưu ái tình trước mặt Vi. Nói cho cùng, tôi cũng chỉ là một kẻ hèn nhát, hèn nhát trốn chạy việc mình phải đối mặt, hèn nhát trốn chạy Lam...

Tôi đưa Lam đến nhà, dìu cô ấy vào phòng rồi lẩn thẩn bước ra. Mưa đã tầm tã thê lương, mưa làm ướt một mảng trước ngực tôi đau đớn. Rồi bất chợt, tôi nhìn sang phía cây bằng lăng trước cổng khu chung cư, ánh đèn léo lắt dắt vào một chiếc lá chéo ngang, rũ rượi như muốn lìa khỏi cành từ lâu lắm. Tôi nhìn một nửa vầng trăng nằm lệch trước ngõ, tôi nhìn bóng dáng chiếc xe đạp cũ kĩ khuất dần ở cuối phố xa xa... Tôi nhìn lòng mình đang lệch dần quỹ đạo. Mưa chợt tạnh, ngày chưa vội thu...

7. Tôi hẹn Vi vào một ngày trời xanh nắng, vào một ngày tháng bảy gió lao xao và mưa đã ngớt dần từ hôm qua tháng Sáu. Vi bước bên tôi, hai cái bóng chúng tôi đan vào nhau giữa phố phường Hà Nội. Cô ấy vấn tóc thật cao, vấn để nỗi buồn thôi buông thả. Tôi nhìn hai bàn tay đan lại của Vi, khẽ đưa năm ngón tay mình len vào rồi nắm chặt. Cô ấy mỉm cười, nắng đã lên cao và tháng Bảy hòa mình vào con ngõ nhỏ. Vi bước bên tôi thật chậm, cô ấy kéo tôi vào khu trung tâm nhộn nhịp, mua thật nhiều đồ rồi mỉm cười hạnh phúc. Tôi thấy tháng bảy sao mà đẹp thế, tháng bảy vùi mình vào mái tóc thơm mùi hoa nhài nhàn nhạt ấy, tháng bảy bỡ ngỡ trước nụ cười 0.5 giây của ai kia...

Ngày đã thu chưa?

Chúng tôi bước vào quán cà phê cũ, Vi gọi hai tách capuchino ấm rồi lẳng lặng nhìn tôi. Đến khi mùi capuchino đã luẩn quẩn khắp không khí của hai người và tháng bảy bắt đầu e thẹn, cô ấy mới thu lại ánh mắt rồi nhâm nhi từng chút một.

Một loại cảm giác mơ hồ len vào tim tôi, tôi thấy cả mùa thu trong đôi mắt của Vi, tôi mở miệng nói ra câu hỏi mà mình đã đặt ra từ hôm kia thứ bảy, từ sớm chủ nhật cuối hạ âm ỉ lạnh, từ cái ngày trời chưa thật thu Vi bước vào tim tôi...

- Vi, anh muốn lấy em! Chúng ta hãy kết hôn!

Tôi thấy nắng đã len vào lòng và gió gõ trống trong tim từng đợt một, tôi hy vọng nhìn cô ấy, rồi chợt sững lại khi cái bóng nhỏ bé ấy đứng lên, tóc đã bung ra trong gió thu nhè nhẹ, cô ấy giễu cợt nhìn tôi rồi quay lưng. Lạnh lùng như lướt qua một người xa lạ.

Lúc đó, tôi bỗng thấy hận tháng bảy sao đến vội, tháng bảy bỏ lại cuối hạ yêu thương, bỏ lại cả vùng trời mưa rả ríc, có tiếng hát trong veo và hương hoa nhài pha mùi Rhum nồng đượm. Tôi thấy nhớ nhớ tháng sáu của ngày hôm qua, thấy nhớ mùa hạ rũ rượi thương yêu của năm trước và năm kia nữa. Tôi thấy lại mảnh trăng tròn tréo ngoe trên trời đêm và chiếc lá bằng lăng xiên lệch ở mùa hạ đã vội qua, tôi thấy lại một người con gái khóc trong hương rượu Rhum nồng nồng và tiếng mưa rỉ rả...

Rồi tôi nghe tiếng điện thoại réo rắt bên tai, tôi áp má mình vào ống nghe, rồi mơ hồ thấy giọng nói của Lam mềm mại truyền đến:

"Anh...anh có hối hận khi buông tay em không?"

Tôi bất chợt nghĩ đến câu hỏi chiều mưa đó của Vi, về một nghi vấn đặt ra trong lòng tôi và hai người con gái. Rồi tôi cười trong nắng vàng tháng bảy, tôi bỗng rạo rực và luẩn quẩn như người điên...

Tôi tự hỏi, nếu một ngày Lam gặp tôi và nói rằng: "Anh...em có nhẫn tâm không?", lúc đó, tôi sẽ trả lời thế nào nhỉ? Sẽ bảo rằng: "Không, em không nhẫn tâm đâu, anh ta đáng bị như vậy". Hay sẽ nói rằng...

"Tha thứ cho anh!"

Một câu nói vô nghĩa đối với người đàn ông khi người thương đã ra đi vì nỗi đau quá lớn

Một câu nói vô nghĩa đối với người đàn ông khi trái tim cô gái kia đã nằm im vì rỉ máu.

Một câu nói vô nghĩa đối với người đàn ông, khi vào một buổi chiều mưa loáng nước nào đó, người thương bất chợt hẹn gặp và nói rằng: "Cảm ơn anh đã rời xa em, để em biết rằng dù anh đã chặt đứt đôi cánh đầu tiên, em vẫn có thể bay lên trên một đôi cánh mới, một đôi cánh lành lặn và không léo lắt quay lưng mỗi khi chuyển mùa. Cảm ơn anh!"

Tôi sẽ mãi nhớ ngày này, một ngày trời thật thu.

Thu Nguyệt

 

Ngày đăng: 22/06/2014
Người đăng: Thu Nguyệt
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Nấm Linh Chi khô Điện Biên
Không thể sống
 

Bây giờ tớ đã hiểu rồi Doraemon ạ. Trên đời này không ai có thể sống mà thiếu những người chung quanh

Nobita - Doraemon

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage