Gửi bài:

Chưa từng là Mặt Trời của em

(truyenngan.com.vn – Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?)

Từng có người nói: Trùng hợp thật tên anh và tên em cũng có chữ "Dương". Anh là Mặt Trời còn em chắc là hoa hướng dương nhỉ?...

...Giống như một đóa hoa hướng dương biết rõ là không thể vươn tới nhưng vẫn một mực hướng về phía Mặt Trời chói lọi...Đến khi nhận ra mới biết được mình đã theo đuổi vô vọng vào cái gì? Tình cảm tự cho ấy chỉ là "hoa trong gương, trăng trong nước"...mãi chỉ là giấc mộng cuồng si mà thôi...

*****

chua-tung-la-mat-troi-cua-em

Vẫn như thường lệ nó lẳng lặng bước đi trên những con đường quen thuộc của Thành phố Tuy Hòa, thay vì đi xe máy nó lại dành ra hàng tiếng đồng hộ để đi bộ. Nó thích ngắm nhìn phố xá đông vui, ngắm nhìn dòng người tấp nập ngược xuôi của buổi chiều tà. Tận hưởng bầu không khí dịu mát không còn gay gắt của những ngày nắng. Nó bỗng dừng bước phóng tầm mắt ra bên kia đường, nhìn chăm chú quán Cafe Thiên Đường. Khóe môi nở nụ cười chua xót đã rất lâu rồi...

Có lẽ trong suốt hai năm nay cũng có lẽ từ ngày anh bước ra khỏi cuộc đời nó thì nó đã không bao giờ đến quán cafe chứa đầy kỉ niệm nhưng cũng chứa đầy đau khổ này. Nó luôn trốn tránh sự thật anh đã không còn ở bên...Không hiểu điều gì thôi thúc nó bước vào quán. Đưa mắt nhìn xung quanh mọi thứ đã khác trước rất nhiều. Nó cười khổ chỉ mới hai năm nhưng sao nó thấy thật xa lạ...Không còn những kệ sách được cố định trên tường chứa đầy những cuốn truyện "Đôrêmon" "Thần đồng đất Việt", những quyến báo hoa học trò,... một thời nó say mê. Không còn những chậu hoa hồng đỏ tươi kiều diễm nó thích nổi bật trên những chiếc bàn trắng sữa và đã không còn hình ảnh anh ngồi đó chăm chú lắng nghe nó kể những câu chuyện trên trời đươi đất, không đầu không đuôi. Giờ đây quán mới thật sự là thiên đường như đúng nghĩa cái tên. Trên tường những họa tiết hoa lá, động vật đầy sinh động uyển chuyển nổi bật trên màu tường trắng tinh. Cửa sổ của quán đã được thay bằng của kính trong suốt, trên mỗi cửa đều gắn chuông gió làm bằng vỏ sò. Thỉnh thoảng từng cơn gió nhẹ thổi qua khiến những vỏ sò va chạm vào nhau phát ra thanh âm thanh thúy dễ nghe thấm vào lòng người. Trung tâm quán là hòn non bộ nhỏ, phun ra những bọt nước trắng xóa. Bất ngờ thanh âm dễ nghe vang lên:

"Chị có cần em giúp gì không?"

Nó quay lại nhìn cô gái khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi. Dáng người gầy gầy. Mái tóc đen dài mềm mượt đến thắt lưng. Đôi mắt đen láy long lanh nổi bật trên khuôn mặt xinh đẹp, đáng yêu.

"Một tách cafe đen ít đường nhé!" Nó nhìn cô bé mỉm cười nói.

Cô bé gật đầu đáp:

"Chị chờ em một lát"

Dứt lời cô bé nhanh nhẹn bước đi hòa vào dòng người tấp nập trong quán.

Như thói quen nó chọn một góc khuất trong quán nhưng vẫn có thể quan sát hết khung cảnh của quán, quan sát ra bên ngoài.Rất nhanh cô bé lại xuất hiện trước mặt nó trên tay bưng tách cafe đặt xuống bàn. Cô bé nở một nụ cười tươi, rực rỡ đầy hồn nhiên:

"Chúc chị có một buổi chiều vui vẻ."

Tuy mới gặp lần đầu nhưng không hiểu sao nó cảm thấy rất thích cô bé. Có lẽ trước đây nó cũng như cô bé ấy hồn nhiên, vui vẻ, mơ mộng chăng? Nó gật đầu, nở nụ cười thật tươi lộ ra hai lúm đồng tiền sâu hoáy:

"Cảm ơn em."

Cầm tách cafe nó nhấp một ngụm. Hương vị vẫn như trước đây làm nó lưu luyến. Vị đắng của cafe lan tràn trên đầu lưỡi nhưng xuống họng lại ngọt ngọt thanh thanh. Nó tận hưởng, chìm đắm trong bản nhạc ngọt ngào " A Little Love" nhưng khóe môi lại nở nụ cười chua xót. Mỗi lần nghe bản nhạc này là nó lại thích nghe nhất đoạn này có lẽ vì anh cũng thích nghe.

You make me cry, make me smile

Make me feel that love is true

You always stand by my side...

I don't want to say goodbye

Một lát sau ánh mắt nó như có như không lướt nhẹ ra bên ngoài. Bầu trời không còn trong xanh mà nhiễm một tầng đỏ hồng xen lẫn chút nắng vàng nhàn nhạt còn xót lại. Phía cuối chân trời lại càng thêm đỏ tươi như có ai đó lấy màu đỏ trét lên những mảng lớn. Rực rỡ là vậy nhưng tại sao nó lại cảm thấy thê lương. ảm đạm đến thế. Đúng vậy Mặt Trời đã lặn hoa hướng dương cũng phải tiếp nhận bóng tối tĩnh mịch bao quanh mình thôi. Nhưng cũng chính cái lướt mắt ấy lại khiến nó sửng sốt, kinh ngạc. Vội đứng dậy thanh toán tiền, vội vã đuổi theo dáng người quen thuộc. Đuổi theo người con trai mỗi ngày luôn nhớ đến, mỗi đêm luôn mơ thấy, người con trai đã khắc sâu vào tim nó. Đôi môi run rẫy nó thốt lên bằng thanh âm đứt quãng:

"Anh...anh Dương?"

Người con trai ấy bất ngờ dừng lại, xoay người nhìn nó. Đôi mắt nâu nhen nhói một tia hi vọng mong manh vội tắt ngúm. ảm đạm đến thê lương. Nó bối rối:

"Xin lỗi. Tôi nhận nhầm"

Người con trai ấy không nói gì lại vội xoay người bước đi. Nó thẫn thờ nhìn theo. Nói là sẽ quên mà sao cứ nhớ. Nói là không quen mà sao vẫn cứ tìm. Hai năm rồi còn gì vậy mà đôi lúc bước đi trên đường phố thấy bóng dáng cao gầy quen thuộc thấp thoáng giữa dòng người tấp nập nó vẫn đuổi theo nhưng đổi lại là một người không quen. Đôi lúc nghe thấy một giọng nói trầm ấm áp văng vẳng bên tai để rồi tìm kiếm để rồi thất vọng. Đôi khi chỉ nghe thoáng một cái tên "Thái Dương" là ngây ngẩn kiếm tìm. Nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, đọng lại nơi chiếc cầm thanh tú rồi lại rơi xuống vỡ vụn biến mất giữa không gian. Hạt bụi đáng ghét nào làm mắt nó cứ cay, nước mắt cứ tuôn? Vươn tay muốn lau sạch nhưng không hiểu sao nước mắt cứ trực trào ra? Hình ảnh anh phút chốc lại hiện lên trong đầu nó. Vẫn là đôi mắt đen tuyền tràn đầy ý cười ấy, vẫn là nụ cười rực rỡ chói chang như ánh Mặt Trời ấy, vẫn là vòng tay ấm áp ấy nhưng tại sao lại xa vời đến vậy. Kí ức phút chốc lại hiện về như một thước phim quay chậm...

***

Nó nhớ rõ lắm mùa hạ năm ấy rất oai bức. Bầu trời trong xanh không gợn mây. Thỉnh thoảng từng cơn gió nhẹ thổi qua làm không gian trở nên dịu mát. Trong không gian ấy tràn ngập thanh âm trong sáng vui vẻ:

"Hai bà có giỏi thì đuổi theo tui lấy đi." Nó phấn khởi tay cầm chùm vải thều lắc qua lắc lại, xoay người làm mặt quỷ trêu chọc hai đứa bạn thân.

Cái Hằng và cái Thủy thở hổn hển, tức giận nói:

"Con quỷ bà mà để cho bọn tui bắt được thì biết tay."

"Bắt được rồi hãy nói nha." Nó vui vẻ nói rồi bỏ chạy dọc hành lang của trường học.

Đám học sinh không biết đầu đuôi ngọn ngành ngơ ngác nhìn ba đứa nó chạy như ma đuổi. Vì mãi chạy nhìn phía sau, bất ngờ nó đụng trúng cái gì. Chỉ kịp "a" một tiếng nó ngã chỏng vó xuống đất. Nhắm mắt lại đợi chờ đau đớn nhưng nửa ngày sau vẫn không thấy đau? Nó khó hiếu giờ để ý kĩ nó cảm giác như nằm trên thứ gì, đưa tay sờ sờ . Tại sao dưới đất không cứng mà lại ấm ấm, mềm mềm? Nó hé mắt. Đôi mắt nâu trong veo mở to vì kinh ngạc, nó nhìn khuôn mặt phóng đại của chàng trai nằm dưới nó. Thật đẹp trai a.

Bất ngờ thanh âm trầm nhưng ấm áp vang lên:

"Em không sao chứ?"

Nó giật mình, cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng bò dậy nói:

"Em xin lỗi, em không cố ý đâu."

Nó đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm hai đứa bạn thân nhưng không thấy đâu chỉ thấy một đám đông đang tụ tập xung quanh nó và chàng trai ấy. Tất nhiên nó trở thành tiêu điểm của hàng chục ánh mắt đang nhìn nó chằm chằm, cười chỉ trỏ. Chỉ biết thầm mắng mình xui xẻo, nó ước gì giờ phút này có cái hố để nhảy vào ngay lập tức.

"Em không sao là tốt rồi. Lần sau đi đứng phải cẩn thận nhé đụng vào anh còn đỡ không thôi đụng vào tường thì khổ." Anh hài hước trêu nó.

Nó cười gượng gật đầu rồi dùng tốc độ ánh sáng xoay người bỏ chạy mất tiêu. Đến một góc rẽ nó dừng lại thở hổn hển. Bỗng bên tai vang lên tiếng của hai đứa bạn.

Thủy lo lắng hỏi:

'Bà có bị thương chỗ nào không?"

Cái Hằng ngắt lời Thủy bon chen nói:

"Bà ngốc thật bị thương sao nó chạy nhanh như vậy chứ. Mà bà nói xem có phải cái Dương nhà ta trong cái rủi có cái may không được nói chuyện với hotboy trường mình chứ giỡn?"

Ngọc Dương tức giận, nó trừng mắt nhìn Thủy và Hằng, nheo mắt lại mắng:

"Hai bà còn đứng đây nói được à. Thấy tui bị té như thế vậy mà hai bà không đến đỡ tui dậy còn chạy đi mất tiêu, hại tui quê một trận đây nè."

Nhỏ Hằng cười hì hì, vuốt lưng nó.

"Được rồi tụi này bao bà chầu kem nhé?" Thủy hết cách nhìn nó nói.

Mắt nó sáng lên như đèn pha:

"Vậy đi thôi."

Hai đứa chỉ biết lắc đầu nhìn nó.

******

Tan học nó uể oải đạp xe một mình, vừa đạp vừa mắng:

"Thủy và Hằng hai bà thật quá đáng thấy sắc quên bạn, đi chơi với bạn trai bỏ tui bơ vơ đạp xe một mình."Nó chán nản thở dài ai oán:"Sao hôm nay đi mãi vẫn chưa đến nhà nhỉ?"

Đột nhiên nó nảy ra ý tưởng hát cho đỡ buồn. Nó bắt dầu cất giọng. Đây là bài ruột của nó "Giấc mơ thần tiên"

Tuổi thơ bên nhau cho ta vô tư với bao mơ mộng

Biết bao tháng ngày bạn kề bên sớt chia

Những lúc lặng thầm thả tung ước mơ lên trời

Bạn ơi nhớ không biết bao những kỉ niệm vui buồn cùng tôi...

"Cô bé hậu đậu em hát hay thật đó." Bất ngờ thanh âm hơi trâm vang lên.

Nó đang say sưa hát nghe được giọng nói khiến nó hết hồn muốn rớt xuống xe. Nó há hốc mồm, mở to mắt kinh ngạc nhìn người con trai khi chiều đụng trúng.

Anh nhìn nó phì cười:

"Quên anh rồi sao?"

Nó lắc đầu nói:

"Em nhớ chứ, xin lỗi anh lần nữa nhé."

Anh cười nói nụ cười ầm áp, chói chang như tên anh- Mặt Trời:

"Anh quên rồi. Này cô bé em tên gì?"

" Ngọc Dương." Nó ngắm nhìn nụ cười anh đến ngây ngốc, máy móc trả lời.

"Anh tên Thái Dương. Chúng ta làm bạn nhé?"

Nó sửng sốt vì lời đề nghị của anh, đến nửa ngày không thốt nên lời.

Anh có vẻ thất vọng:

"Em không thích sao?"

Nó lắc đầu vội nói:

"Không có em rất vui là đằng khác." Rồi lại khó hiểu hỏi: " Nhà anh cũng đi đường này sao nhưng trước giờ em không nhìn thấy anh?"

"Tại trước giờ em không để ý đấy thôi chứ, nhà anh ở trên đường Trần Hưng Đạo bên cạnh Nhà hàng Lệ Kiên đấy."

Nó gật đầu nói:

"Vậy nhà anh gần hơn nhà em rồi. Nhà em còn phải đi qua công viên Diên Hồng nữa."

Tuy hai người mới quen biết chưa bao lâu nhưng lại nói chuyện rất hợp. cười nghiêng ngã, nói chuyện tầm phào trên trời dưới đất không thôi. Hôm ấy nó bỗng cảm thấy đường về nhà thật ngắn.

Nó quen anh tình cờ như vậy đó. Thỉnh thoảng anh cũng thường rủ nó đi chơi, đi ăn này nọ. Điều khiến nó tâm đắc nhất là hai anh em có cùng sở thích. Có lẽ là do duyên phận chăng?

Cứ chủ nhật là hai đứa lại kéo nhau vào thư viện, dành nguyên cả buổi chiều để ngồi đọc truyện Đôrêmon. Nhiều lúc nó đọc nhập tâm quá cười đến nghiêng ngã chảy cả nước mắt. Anh cười lắc đầu, bó tay với nó. Khẽ cốc nhẹ vào đầu nó anh nói:

"Này cô bé em muốn trở thành tiêu điểm của đám đông? Hay là muốn anh và em bị đuổi cổ ra ngoài đây?"

Anh luôn nói chuyện hài hước như vậy khiến nó cảm thấy rất tự nhiên, cảm thấy anh và nó giống bạn bè hơn là đàn anh với đàn em. Nghe anh nói thế nó vội đưa mắt nhìn xung quanh quả thật như anh nói những ánh mắt khó chịu của mọi người đang bắn thẳng vào hai đứa. Nó cười gượng nhìn mọi người rồi lại cúi đầu tiếp tục đọc, nhưng bên tai vẫn văng vẳng tiếng cười của anh, nó nổi máu lườm anh bực bội nói:

"Anh còn cười em nghỉ chơi với anh luôn"

Anh ngừng cười. Nó thấy anh cố nén cười khiến khuôn mặt đỏ bừng lên. Đúng là thật hết cách với anh luôn, muốn giận cũng chẳng giận anh nổi. Ai bảo anh dễ thương quá chi khiến nó xiêu lòng.

Nhưng đôi khi anh làm nó cảm động đến sắp khóc luôn nhưng...Nó còn nhớ rất rõ vào một ngày trời mưa tầm tã. Không gian tràn ngập hơi nước, hơi lạnh thấu xương. Tràn ngập mùi bùn, mùi ngai ngái. Nó buồn chán lên Facebook. Lướt qua lướt lại, lướt lên lướt xuống nó chỉ nhìn thấy mấy dòng status nhàm chán, những tấm ảnh của bạn bè đang cười toe tét khoe được đi chơi đâu đó,...Nó đành ngáp nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng, mỗi lúc lại rơi nặng hạt hơn. Nó chợt thèm ăn kem socola. Có thể nó là một cô gái không được bình thường, trời nắng nó không thích ăn kem nhưng hễ trời mưa là nó lại thèm ăn nhưng lại làm biếng lê tấm thân ra ngoài mua. Bỗng nó nảy ra một ý tưởng tuy không mới mẽ gì. Nó thường nghe mấy đứa bạn tám về những câu chuyện tình lãng mạn, cảm động trong truyện hay trong tiểu thuyết mới xem. Nào là trời mưa cô gái lại bị bệnh nhưng anh bạn trai vẫn dầm mưa chạy đến nhà cô gái đưa thuốc lại còn mua thức ăn tẩm bổ, khiến cho cô gái ấy xúc động không thôi vâng vâng,... Nói là làm nhưng nó cũng không hi vọng lắm. Đặt tay lên bàn phím nó bắt đầu công cuộc ghi status: "Trời mưa lại thích ăn kem socola nhưng lạnh quá lại làm biếng không muốn đi mua. Thôi đành nhìn thèm chứ biết làm sao...Nhưng vẫn ước có ai đó mua cho mình ăn nhỉ?hì hì ". Ghi xong nó thoát Facebook cái rụp, lên kênh 14 chăm chú xem tin tức của những ngôi sao diễn viên yêu thích. Rồi lại lướt xuống đọc bài tâm sự với tiên đề: " Làm sao để từ chối lời tỏ tình của cậu bạn thân?" Nó nhảy vào đọc hăng say rồi lại gật gù, ghi tư vấn cho cô bạn gì gì đó nó không biết tên đang buồn phiền về chuyện cậu bạn thân tỏ tình. Bất ngờ chuông cửa vang lên từng hồi . Nó thoát khỏi màn hình vi tính vừa đi xuống nhà mở cửa vừa lẩm bẩm:

"Trời mưa lớn như vậy mà ai đến nhỉ? Chẳng lẽ là cái Hằng, cái Thủy tụi nó đâu có siêng như thế?"

Ra đến cửa nó sửng sốt nhìn anh cả người ướt sủng nhưng vẫn nở nụ cười sáng lạng như ánh Mặt Trời. Bên ngoài lạnh lẽo là vậy, mưa rơi không trút nước là vậy nhưng sao nụ cười anh vẫn ấm áp như thế. Vội mở cửa cho anh vào, nó lo lắng trách:

"Trời mưa lớn như vậy như vậy sao anh còn đến đây nhở bị cảm lạnh thì sao?"

"Không phải là tại em sao? Né cô bé anh mua kem socola em thích ăn nhất nè?" Anh đưa kem cho nó rồi lại nháy mắt hài hước nói: " Ăn nhanh đi trời lạnh nhưng kem cũng dễ tan lắm đó."

Nó nhìn bịch kem anh đưa rồi lại nhìn anh chăm chú, nó xúc động, mũi tự nhiên cay cay. Không nghĩ đến nó chỉ viết chơi thôi mà lại có người dở hơi làm thật. Nhưng chưa để nó xúc động được bao lâu anh thốt lên làm nó tức đến té xỉu.

"Cảm động thì ôm anh đi. Anh không nhỏ mọn vì một cái ôm đâu."

Nó bật cười, thẹn quá hóa giận đánh anh một cái nói:

"Anh thật là phá hư cả bầu không khí lãng mạn."

*******

Thời gian trôi qua nhanh thật nó và anh đã chơi với nhau hơn một năm. Năm đó nó đã lên lớp 11, còn anh lên lớp 12. Dạo này trông anh có vẻ bận lắm. Nó không biết từ khi nào anh đã bước nhẹ vào tim nó, bước nhẹ vào cuộc đời nó. Có lẽ là từ lần gặp đầu tiên anh mỉm cười rực rỡ sáng lạng nhìn nó: "Chúng ta làm bạn nhé?", cũng có lẽ là lần anh trêu nó: "Trùng hợp thật tên anh và tên em cũng có chữ Dương. Anh là Mặt Trời còn em chắc là hoa hướng dương nhỉ?". Cũng có lẽ là lần nó giận anh vì một chuyển cỏn con, cố chấp không cho anh đưa về nhà. Anh vội kéo nó lại trước khi nó dầm mưa. Trong mắt tràn ngập lo lắng cùng tức giận: "Em có giận anh cũng đựng giận chính bản thân mình chứ? Trời mưa to như vậy em muốn bị cảm sao? Nếu em muốn anh sẽ dầm mưa cùng em?"

Tình yêu nó dành cho anh mỗi ngày lại càng lớn dần lên. Đúng như anh nói có lẽ nó là hoa hướng dương chỉ có thể lệ thuộc tràn đầy sức sống vào Mặt Trời. "Anh có thể làm Mặt Trời của riêng nó không?" Nhiều lần nó muốn nói điều đó với anh lắm nhưng đối mặt với anh nó lại thốt chẳng nên lời, Nó sợ bị anh từ chối thì có lẽ tình bạn vun đấp bấy lâu nay sẽ tan thành bọt biển, thành khói sương. Nó tâm đắc nhất câu nó của cô nhân vật chính trong một quyển tiểu thuyết tính cờ đọc được: "Tình yêu đâu cần phải nó Anh yêu em hay Em yêu anh, chỉ cần cảm nhận thôi là đủ, hãy cảm nhận bằng chính con tim bạn. Dùng hành động để chứng minh tình cảm của bạn dành cho người ấy." Nhưng nó thật sự không hiểu anh hay có lẽ trước giờ nó chưa từng hiểu anh? Thái độ, hành động quan tâm của nó dành cho anh luôn vượt qua giới hạn của một người bạn. Nhưng tại sao anh vẫn không nhận ra hay là anh giả vờ trốn tránh? Hay thật sự là anh ngốc? Người ngoài cuộc là cái Hằng, cái Thủy cũng nhận ra nhưng anh vẫn vô tâm như không có chuyện gì, hay đúng như người ta thường nói: "Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường." Trong đầu nó lại hiện ra lời nói của cái Hằng, cái Thủy. Ngày đó Hằng đã nói:

"Bà thật ngốc thích anh ấy thì phải tỏ tình đi biết đâu anh ấy cũng thích bà. Giữa nam và nữ không bao giờ có tình bạn. Anh ấy đẹp trai như vậy biết bao cô theo đuổi, coi chừng có cô nào cõng mất anh ấy đi bây giờ. Đến lúc đó đừng hối hận."

Cái Thủy cũng ra vẽ hiểu đời nói:

"Đúng đó bà bà nghỉ xem anh ấy học lớp 12 rồi sẽ không còn thường xuyên ở bên bà nữa đâu. Anh ấy sẽ bận rộn với những ước mơ hoài bão, với học hành thi cử. Lúc đó anh ấy đi đại học mất rồi bà có khóc có hối hận cũng vô ích."

Đúng vậy hai đứa nó nói rất có lý biết đâu anh ấy cũng thích nó thì sao? Giờ nghĩ lại nó cảm thấy lúc ấy nó suy nghĩ trẻ con thật. Nó nghĩ thông suốt vui mừng ra mặt hớn hở dắt xe ra khỏi nhà, đạp thật nhanh đến quán Cafe Thiên Đường chuẩn bị tốt tâm lý rồi gọi anh đến tỏ tình. Chưa bao giờ nó cảm thấy hạnh phúc vui vẻ như lúc đó, khẽ lẩm bẩm hát theo, nó bước nhanh vào quán. Nụ cười trên môi vội tắt ngúm. Nó sửng sốt nhìn người con trai quen thuộc đã khắc sâu vào tim, người con trai từng là của nó...không có lẽ chưa bao giờ là của nó. Anh đang cười nói thật hạnh phúc bên cạnh người con gái lạ mặt nó chưa từng biết, chưa từng quen, chưa từng nghe anh kể. Cười khổ nó là gì của anh, có tư cách gì mà anh phải kể tất cả các mối quan hệ của anh cho nó biết. Lấy tư cách là bạn sao? Nó cứ ngỡ nụ cười ấm áp, sáng chói như ánh Mặt Trời của anh chỉ thuộc về nó, giờ đây nó mới biết nó đã sai lầm, kiêu ngạo quá rồi. Từng hành động lời nói cử chỉ của hai người thật thân mật. Cô gái e thẹn hôn lên má anh, anh ôm cô gái đó vào lòng, chắc có lẽ lúc ấy anh rất hạnh phúc? Nó chua xót tự cười bản thân mình, cười cho sự trèo cao của mình. Cô ấy đẹp lại dịu dàng như vậy chàng trai nào không thích, còn nó vừa không xinh đẹp lại vụng về tính tình trẻ con sao anh có thể thích nó được chứ. Vẫn là nó tự mình đa tình, không biết lượng sức trèo cao, cố níu kéo một thứ không thuộc về mình....Giống như một đóa hoa hướng dương biết rõ là không thể vươn tới nhưng vẫn một mực hướng về phía Mặt Trời chói lọi. Mặt Trời rực rỡ chói chang là vậy nhưng nếu cứ cố chấp đến gần đóa hoa hướng dương nhất định sẽ tan biến không phải sao? Nó có thể chịu đựng được ánh sáng, sức nóng của Mặt Trời sao?

Đến khi nhận ra mới biết được mình đã theo đuổi vô vọng vào cái gì? Tình cảm tự cho ấy chỉ là "hoa trong gương, trăng trong nước"...mãi chỉ là giấc mộng cuồng si mà thôi... Xoay người bước đi nó không muốn phải chứng kiến anh và người con gái ấy thân mật thêm một phút một giây nào nữa. Lòng đã nguội lạnh. Tim nhói đau như tảng đá ngàn cân đè nặng khiến nó khó thở, nó đau lắm đau đến muốn ngất đi. Cố chạy thật nhanh, chạy thật nhanh đến khi không còn sức lực nó ngồi sụp xuống đất, vùi sâu khuôn mặt vào đầu gối, nó để mặc cho nước mắt tuôn trào, để mặc cho nỗi đau gặm nhấm, để mặc cho sự đau đớn nơi lòng bàn chân truyền đến hay chính là nỗi đau trong tim đang rỉ máu nhói đau?

Nó từ bỏ anh như thế đó. Mỗi ngày cứ chậm chạp trôi thật dài, dài đăng đẳng như hàng ngàn thế kỉ. Nó lặng lẽ đứng bên cửa sổ phóng tầm mắt ra thật xa như cố tìm kiếm thân ảnh quen thuộc nhưng vô vọng trong làn mưa bụi dày đặc mờ mịt. Nó nhớ anh, nhớ rất nhiều. Từ ngày thấy anh và cô gái đó trong quán Cafe Thiên Đường, nó luôn lẫn tránh anh mỗi khi anh đến lớp tìm, mỗi khi anh đến nhà tìm nó. Trốn tránh tất cả những cuộc gọi, những tin nhắn anh gửi cho nó. Tin nào của anh nó đều đọc nhưng không trả lời chỉ im lặng lưu lại không nở xóa. Có lẽ anh và nó chỉ dừng lại ở tình bạn nhưng sao nó vẫn tham lam muốn nhiều hơn để giờ đây ngay cả tư cách làm bạn với anh cũng không có. Anh đã khiến trái tim nó lạc nhịp, khiến cho nó biết yêu một người là như thế nào, khiến cuộc sống nó lệch ra khỏi quỹ đạo lệch ra khỏi con đường nó đi. Nhưng cũng khiến nó chới với đau khổ, khiến cuộc sống tưởng chừng như thiên đường của nó biến thành địa ngục. Anh đã đi ra khỏi cuộc đời nó như một cơn gió nhẹ nhàng vội đến vội đi, hay từ trước đến nay anh chưa bao giờ là của nó? Có lẽ vậy...Trên vai bỗng truyền đến ấm áp, nó quay lại nhìn mẹ. Nước mắt tưởng chừng như đã cạn lại vội rơi đầy trên khuôn mặt. Mẹ nó đau lòng an ủi:

"Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi con à. Thời gian sẽ làm phai mờ đi tất cả. Thời gian chính là liều thuốc chữa lành vết thương tốt nhất."

Khi ấy nó chỉ biết xà vào lòng mẹ gật đầu nghẹn ngào nói như đang tự nhủ với chính mình:

"Mẹ, Rồi sẽ qua hết phải không?"

****

Choàng tỉnh ra khỏi kí ức nó đưa mắt nhìn xung quanh. Trời đã tối. Bầu trời huyền bí với những vì tinh tú lấp lánh tỏa sáng trên bầu trời, dãy ngân hà xinh đẹp vắt ngang bầu trời. Đêm nay rực rỡ với hàng ngàn vì sao xinh đẹp nhưng ánh sáng ấy vẫn không thể nào làm lòng nó ấm được có lẽ hôm nay không có trăng? Điện đường vàng nhạt, mờ ảo chiếu vào dòng người tấp nập hối hả ngược xuôi nhưng có ai cảm nhận được nỗi đau của nó? Nó khẽ thì thào thanh âm không nặng không nhẹ hòa vào trong gió xa dần, xa dần:

"Anh có phải em đã sai rồi phải không anh? Nếu có thể khiến thời gian quay ngược trở lại em ước mình sẽ không trốn tránh anh như vậy. Nếu lúc đó em chấp nhận đối mặt không lẫn trốn trong vỏ bọc của chính mình có phải giờ đây anh và em vẫn sẽ là bạn của nhau? Nhưng trên đời này không có nếu như, cũng không có liều thuốc chữa hối hận. Bây giờ có lẽ đã muộn rồi phải không anh?"

Thời gian không bao giờ chờ đợi người. Tiền bạc mất đi có thể làm lại nhưng thời gian qua đi không thể níu kéo được cho nên hãy quý trọng những gì mình đang có đừng để mất đi rồi hối hận khôn nguôi vì thời gian không bao giờ quay lại...dù người có bỏ ra bao nhiêu tiền bao nhiêu bạc chăng nữa.

Nó đã nghĩ thông suốt rồi đau cũng nhiều rồi, chìm đắm trong kỉ niệm hạnh phúc trước đây cũng quá lâu rồi, bây giờ nó phải buông tay thôi, đối mặt với hiện thực thôi. Chấp nhận anh bước ra khỏi cuộc đời nó. Chấp nhận anh đã trở thành quá khứ. Nó sẽ trân trọng cất giữ những kỉ niệm đẹp của anh và nó vào ngăn tủ bí mật trong tim. Thời gian có thể làm phai mờ đi tất cả và thời gian chính là liều thuốc tốt nhất. Nó tin diều đó chỉ là theo cảm nhận của mỗi người là nhanh hay chậm mà thôi. Có lẽ riêng nó là cần một thời gian dài nhưng nó tin mọi chuyện sẽ đâu vào đấy. Để đôi khi nhớ lại anh, đi qua những nơi chứa đầy kỉ niệm của hai đứa nó sẽ không khóc, không đau lòng nữa mà sẽ hạnh phúc, mỉm cười nhớ lại kí ức ngọt ngào đã qua. Biết đâu đến một ngày nào đó bông hoa hướng dương sẽ tìm được Mặt Trời của riêng mình thì sao? Môi vẽ lên đường cong duyên dáng nó khẽ thì thào:

"Rồi sẽ qua hết phải không?"

*****

Thời gian không bao giờ chờ đợi người. Tiền bạc mất đi có thể làm lại nhưng thời gian qua đi không thể níu kéo được cho nên hãy quý trọng những gì mình đang có đừng để mất đi rồi hối hận khôn nguôi vì thời gian không bao giờ quay lại...dù người có bỏ ra bao nhiêu tiền bao nhiêu bạc chăng nữa. Thời gian chính là con dao hai lưỡi là liều thuốc chữa lành vết thương lòng nhưng cũng khiến con người hối hận vì những việc làm bồng bột trước đây vì thời gian không bao giờ quay lại, cũng như thời gian không bao giờ chờ đợi một ai.

 

Ngày đăng: 30/08/2014
Người đăng: Tuyet Dieu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
smile
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage