Gửi bài:

Đã lâu không gặp

Nhưng anh biết không... Cuộc sống này tồn tại những ràng buộc mà tình yêu sâu đậm nhất cũng không cắt đứt được. Điều tàn khốc nhất của trưởng thành chính là đôi lúc chúng ta phải chấp nhận những ràng buộc ấy, mỉm cười và tiến về phía trước...

***

Thanh Viễn có gì vui?

Từng có lúc anh khờ dại tin rằng thời gian có thể chữa lành mọi vết thương và biến ký ức trở thành hư ảo. Lời hẹn ước ngày ấy theo gió bay đi là nguyên nhân của hiện tại xa cách, hờn ghen, thậm chỉ cả những oán hận nhỏ mọn. Anh trách cứ cô bỏ đi không một lời từ biệt, rồi tự bản thân cũng lao vào hơi ấm của một vòng tay khác, dẫu biết rõ chỉ là sự tạm bợ triền miên.

Ngày nắm tay Như Vân bước vào lễ đường, anh đã quyết định biến sự tạm bợ ấy thành một lời hứa trọn đời, một lời hứa anh biết trước mình sẽ không cách nào giữ trọn. Ngày qua ngày, tháng nối tháng, nỗi trống vắng dai dẳng chẳng những không được khỏa lấp, trái lại khoảng hở trong tim cứ ngày một rộng toang. Cho tới khi duyên phận đẩy đưa khiến anh gặp lại cô, cả hai chợt nhận ra mọi thứ giờ đã lùi vào xa xôi quá vãng. Những lời đã nói, những việc đã làm, dù đúng hay sai cũng chẳng thể vãn hồi được nữa. Sau cùng, giữa anh và cô chỉ còn lại một câu hỏi thăm đầy khách sáo:

"Đã lâu không gặp. Em vẫn khỏe chứ?"

Cô ngỡ ngàng chẳng thốt nên lời, ánh mắt bất động ngờ vực đặt vào người trước mặt. Anh cúi xuống nhìn hai bàn tay đan vào nhau thật chặt, thời gian đã qua lâu như vậy nhưng lòng vẫn không khỏi khẽ nhói.

"Tại sao lại đối xử với anh như vậy?"

da-lau-khong-gap

10 năm trước anh chưa quen cô, cô cũng không biết đến sự tồn tại của anh. Hai đường thẳng chỉ tình cờ giao cắt khi anh giúp cô phát âm một câu tiếng Việt. Vài câu thoại ngây ngô sai ngữ pháp, nghe lại có phần "lơ lớ" của cô nhiều lần khiến anh cười không dừng lại được. Những nụ cười được gom nhặt qua tháng ngày, rồi ghép thành tình yêu lúc nào chẳng hay. 10 năm sau anh tới đây, cùng cô ngồi trên chiếc xe ngựa chạy dọc giữa cánh đồng hoa cải vàng rực rỡ. Nắng chiều nghiêng vuốt lên từng góc cạnh trên gương mặt cô. Mái tóc dài thuận chiều gió lất phất chạm vào mặt anh, mùi hương vừa lạ lại vừa quen.

"Thì ra lời em nói cũng có câu là thật. Thanh Viễn thực sự rất đẹp."

Cô im lặng chịu đựng ẩn ý đầy trách móc toát ra từ giọng nói hờ hững, khoảnh khắc ấy bỗng gục mặt lên vai anh nức nở như một đứa trẻ. Màu hoa vàng trải rộng cả bốn phía chân trời, ký ức cũng trải ra trong lòng hai người như một thước phim quay chậm, được làm mờ bởi vô số bộ lọc vụng về.

"Nan ơi!"

"Nan!"

"Nói với em bao nhiêu lần rồi, anh tên Hải Nam. N-a-m chứ không phải Nan."

"H-ả-i... Nan."

"Nam."

"N-am?"

"Ừm, đúng rồi. Anh giúp gì được em?"

"Câu nay đọc thê nà?"

"T-hế n-ào. Không phải thê nà."

"Thế nà?"

"Thôi được rồi, câu nào nào?"

"Aanh... ơi..."

"Huệ Thanh, Hải Nam! Các em có bao nhiêu cái miệng mà nói nhiều thế? Có muốn ra ngoài hành lang đứng không? Mà cậu Nam làm trợ giảng kiểu gì lạ kỳ, suốt ngày chỉ thấy nói chuyện riêng trong giờ."

"Đâu có thầy. Em đang dạy Thanh phát âm mà."

"Thật không? Thanh nói nghe, phát âm câu gì?"

"Aanh... ơi! Em... iêu... aanh."

"Hả?"

"AANH ƠIII! EM IÊU AANHHHH."

Cô nhớ đó là một buổi trưa oi bức giữa Hè, không gian tĩnh lặng loáng thoáng nghe tiếng gió và lá xào xạc. Dưới hành lang được bao bọc bởi ánh nắng rực rỡ, cô và anh giơ hai nắm đấm về phía trước trong tư thế đứng tấn, chẳng hiểu sao bị phạt mà ánh mắt trao nhau vẫn lấp lánh ý cười. Khoảnh khắc ấy không kịp ghi lại đầy đủ những dư vị về mồ hôi hay sức nóng, nhưng bù lại cô biết được từ giờ trái tim sẽ mong ngóng người ấy mỗi sớm bình minh thức giấc, rằng chỉ cần có anh bên cạnh thì con đường phía trước chẳng còn gì đáng sợ.

"Em xin lỗi, Hải Nam! Em biết còn nợ anh một lời giải thích."

Mùa Hè năm thứ hai Đại học, cô nhận được tin ba đổ bệnh từ quê nhà, sự sống ngắn ngủi chỉ còn tính bằng ngày. Trong tâm trạng sợ hãi xen lẫn hoảng loạn, cô quyết định đáp chuyến bay sớm nhất trở về Thanh Viễn, vội vã chẳng kịp để lại một dòng tin nhắn. Ngày hôm ấy mưa lất phất lướt qua khoảng trời đục, có bước chân hối hả dẫm lên những khóm cải vàng cuối mùa đã úa tàn nhạt sắc, cô lao đến bên giường nắm chặt lấy bàn tay ba. Mẹ cô vốn mất sớm, cô lại là con một nên được ba hết mực thương chiều, thậm chí đến lúc sắp phải lìa xa thế giới ông vẫn bận lòng vì cô. Ông muốn cô gả cho A Hòa, người bạn thanh mai trúc mã từ thưở nhỏ. Ông nói hôn nhân chẳng khác nào một canh bạc may rủi, giao cô cho người khác, ông không yên tâm.

"Coi như là mong ước cuối cùng của ba, được không con?"

Nắng tắt rồi.

Nụ hôn trao vội trước khi xe ngựa dừng lại trước căn nhà mái ngói lưu ly giản dị. A Hòa cùng con gái đang đứng chờ cô trước cửa. Ở khoảng cách xa, anh vẫn có thể nhìn ra cô bé mang đôi mắt một mí đặc trưng của người anh yêu nhất, tóc tết đuôi sam trông khả ái vô cùng. Cô bước xuống xe, chầm chậm từng bước tiến về phía họ, rồi như nhớ ra điều gì, chợt ngoảnh đầu lại nhìn anh. Ánh đèn vàng trong nhà hắt ra rọi sáng gương mặt và một phần cơ thể cô, trông như một khung hình trên màn ảnh.

"Tạm biệt Hải Nam! Anh phải sống thật hạnh phúc nhé."

***

Hà Nội có gì buồn?

Màn đêm bao dung như chú một mèo mun nhẹ nhàng liếm lên bàn tay nhỏ bé của cô. Như Vân liếc xuống mới biết mình đã trách lầm Mun rồi, bởi cảm giác nóng hổi ban nãy được tạo ra bởi vô số giọt nước nối đuôi nhau rớt ra từ khóe mắt. Mun đang cuộn mình say ngủ trên chồng sách xếp cao trước mặt, có hay biết gì? Bàn tay giữ chuột lần lượt cuộn qua từng bức ảnh nằm trong thư mục được đặt tên Future. Mật khẩu truy cập trùng với ngày tháng năm sinh của cô ấy. Quả thực quá dễ đoán!

Mùa Thu Đại học năm thứ hai, cô tìm thấy Hải Nam trên sân thượng trường. Anh ngồi bệt dựa lưng vào thành bể nước, dáng vẻ cô đơn như cọng cỏ lẻ loi chồi lên từ mặt đất khô cằn. Hôm ấy cô trang điểm nhẹ, mặc áo voan trắng và váy xếp ly thanh nhã, xinh đẹp động lòng là thế mà chẳng thắng nổi một cái liếc mắt của anh. Người này đem đến cho cô cảm giác vô định hệt như một cơn gió, đến rồi đi đều tự nhiên không dễ nắm bắt. Sau đó cô chủ động theo đuổi anh vì nỗi khát khao muốn khám phá thế giới ẩn sau vẻ trầm ngâm và nụ cười đượm buồn. Và không hiểu vì lý do gì, cô tin chắc anh sẽ không từ chối.

Kết quả không đến một tháng hai người đã nắm tay nhau, và khi rặng cây trên phố khẳng khiu trụi lá, anh và cô chính thức trở thành người yêu. Tốt nghiệp được một năm, anh ngỏ lời cầu hôn. Cô gật đầu cùng với niềm tin mãnh liệt rằng chỉ cần bản thân nỗ lực đủ nhiều, khoảng cách giữa cô và anh sẽ dần dần rút ngắn.

Nhưng cô đã lầm.

Hôm nay cô vẫn mặc áo voan trắng và váy xếp ly như lần đầu gặp mặt, nhưng ngày hôm ấy thì đã mãi mãi nằm lại trong ký ức. Ngày hôm ấy giữa cô và anh đơn thuần chỉ là những khả năng, còn hôm nay đã biến thành sự thật tàn nhẫn mà cô đã dùng hết tuổi thanh xuân cũng không thể phủ nhận...

Trong thư mục Future ấy không có tấm hình nào của cô.

Người anh yêu chưa bao giờ là cô.

Người anh muốn nắm tay đi đến tương lai càng không phải là cô.

"Mun ơi, anh ấy sẽ không trở về đúng không?" Cô đánh thức Mun rồi ôm nó vào lòng. Chú mèo ngái ngủ yếu ớt kêu lên mấy tiếng rồi lại lười biếng nhắm tịt mắt.

Nhiều năm qua cô đã quen với sự vắng mặt của anh. Thời điểm tháng Ba chạm ngõ cũng là lúc anh biến mất khỏi tầm mắt cô. Một mình cô ôm Mun đợi anh từ ngày này qua tháng khác, đợi đến khi khóe mắt đỏ hoe mới phát hiện màn đêm đã chơi vơi buông xuống tự bao giờ.

"Tách."

Hà Nội vào mùa lá bay, con đường dưới chân ngập sắc vàng cùng nắng gió trải ra trong mắt, ống kính tình cờ ghi lại hình ảnh cô gái gom nhặt từng chiếc lá bằng đôi tay nhỏ xinh rồi thả tung lên trời.

Người chụp ảnh hẳn đang cười.

"Tách."

Ngày nhạt nắng trên ghế đá bờ hồ. Cô gái ngả đầu lên vai chàng trai giữa nền sắc êm dịu, tưởng tượng bầu khí quyển trong vắt, khuôn miệng cô mấp máy thì thầm kể những câu chuyện ngọt ngào.

Máy ảnh đặt chế độ hẹn giờ chăng?

"Tách."

Góc phố nhỏ khoác lên mình chiếc áo rét màu xám bảng lảng. Cô gái ngả lưng áp lên bờ tường rêu phong, hai tay quàng qua cổ chàng trai trong tư thế đầu hơi nghiêng. Môi họ chạm nhau, rồi nhòe đi sau lớp sương mờ bám trên ống kính.

Chiếc ô bị bỏ rơi dưới đất. Thật cô đơn!

Theo dấu những bức hình, cô đi tới từng nơi lưu giữ kỷ niệm của hai người họ. Trái với dự đoán ban đầu, cô hoàn toàn không mảy may tức giận hay ghen tuông, thậm chí tình cảm dành cho anh còn trở nên sâu sắc hơn lúc trước. Yêu một người suy cho cùng là yêu toàn bộ những gì thuộc về người đó. Vậy nên cô đã chọn cách yêu quá khứ của anh, yêu luôn cả tình yêu anh dành cho Huệ Thanh.

 

"Mun ơi! Mun trốn đâu rồi?"

Tròn hai tháng cô không nhìn thấy anh. Căn nhà trống vắng, hun hút tối. Ngay cả Mun cũng bỏ cô mà đi.

Tháng Năm năm trước, cô bước ra đầu ngõ ngắm đám xác ve bám lại trên thân cây ướt đẫm nước mưa, âm thầm hạ quyết tâm: "Mình và anh ấy cần phải kết thúc," nhưng ngay sau đó liền thở dài, "Chưa bao giờ có khởi đầu, vậy thì kết thúc gì đây?" Tiếng giày nện lên mặt đường nhựa cắt ngang dòng suy nghĩ miên man, cô ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt anh trìu mến nhìn mình.

"Đã lâu không gặp, em vẫn khỏe chứ?"

Anh gầy quá, lần nào trở về anh cũng mang theo dáng vẻ tiều tụy như vậy. Nếu cô mà bỏ đi thật thì ai sẽ chăm sóc anh? Thôi đành...

"Em ổn! Về nhà thôi anh."

Tháng Năm năm nay, trời vẫn đổ mưa như từng ước hẹn, nhưng cô nhìn hết con đường dài cũng chẳng thấy bóng dáng thân thuộc. Xe cộ thưa thớt buồn tênh, ánh tà dương chênh chếch lẫn vào bóng đổ của những tòa nhà san sát. Cô thu mình theo sắc màu nhạt dần của hoàng hôn, chưa kịp hiểu nguyên nhân thì nước mắt đã ứa ra.

"Hải Nam, anh đang ở đâu?"

***

Nếu không có ngày mai.

Khi máy bay ổn định ở độ cao an toàn, cảm giác nhức nhối bên trong tai cũng giảm đi đáng kể. Anh đón lấy ly sữa từ cô tiếp viên với nụ cười lịch sự, không quên gật nhẹ đầu tỏ ý cám ơn. Vừa uống một ngụm sữa vừa ngắm hoàng hôn buông qua cửa sổ khoang hành khách, anh ngỡ mình đang lạc vào một thế giới khác. Nhìn từ vị trí này, có thể thấy rõ vầng dương chia ngang bầu khí quyển thành hai nửa, nửa trên là khung trời xanh thẫm phát sáng bập bùng, nửa dưới là tầng mây dày được nhuộm trong ánh cam ngọc dịu nhẹ. Khung cảnh trôi qua rất chậm dù cơ thể anh đang lướt đi với vận tốc gần một nghìn kilomet trên giờ, giống như cả ngày hôm nay anh đã ra sức tập trung nhưng chẳng thể ngăn sức lực trôi tuột khỏi cơ thể, còn tâm trí thì mãi quẩn quanh với những câu chuyện của ngày hôm qua.

"Có lẽ sau này sẽ không còn gặp cô ấy nữa."

Trên chuyến xe ngựa rong ruổi khắp vùng ngoại ô Thanh Viễn, anh và Huệ Thanh đã nói với nhau rất nhiều chuyện. Từ ngày cô bỏ đi, anh lúc nào cũng bị ám ảnh bởi cảm giác tổn thương và cô độc, vậy mà tất cả tan biến vào những lúc ở cạnh cô như thế. Cô kể từ tháng Ba đến tháng Năm hàng năm là thời điểm hoa cải nở rộ, thu hút rất nhiều các loài ong kéo về. Cô cùng A Hòa cứ đến khoảng thời gian này lại dựng một trang trại nuôi ong ngắn hạn, cuộc sống trôi qua bình dị với mật ngọt và những giây phút thảnh thơi ngả mình giữa cánh đồng.

"Tuyệt nhất là gặp được hôm tiết trời se lạnh, mưa lất phất vương lại trên muôn vàn cánh hoa thu mình nép sát nhau." Mắt cô sáng lên, thoáng nhìn người ngồi kế bên. "Những lúc như thế, em lại nhớ anh đấy."

Trong một giây, nhịp thở cả hai như đóng băng.

"Nhưng chỉ nhớ thôi, chứ không thay đổi được gì nữa."

Suốt dọc đường cô luôn hoạt bát đáng yêu, cả khi nhắc đến nỗi đau cũng với vẻ lạc quan hiếm có. Còn anh trước khi tới đây, tưởng nếu gặp lại sẽ trút ra hết những trách móc chồng chất bao năm tháng, vậy mà giờ ngồi im ru bên cô như một chú mèo ngoan, chẳng cất được tiếng nào.

Thì ra khi thật lòng yêu thương ai đó, người ta có thể đẩy ngưỡng chịu đựng và tha thứ vượt xa khả năng bản thân. Giống như anh kiên trì vì Huệ Thanh đến mức thời gian cũng phải sợ hãi thoái lui, hay Như Vân vì anh mà sẵn lòng chờ đợi, chưa từng nghi ngờ sự chân thành tới tận cùng sẽ chạm được vào tình yêu.

Nghĩ đến Như Vân, trái tim anh chợt đau nhói.

"Cô ấy thậm chí không hỏi mình muốn đi đâu."

Tiếng vó ngựa lóc cóc gõ vào ký ức, xe lăn bánh qua đoạn đường rải đá nghe loạt roạt. Huệ Thanh giục người đánh xe thúc ngựa đi nhanh hơn, cho kịp giờ cơm tối.

"A Hòa lúc nào cũng đợi em về mới chịu ăn."

Nghe cô nói, anh đột nhiên cúi xuống như một phản xạ có điều kiện. "Như Vân liệu có đang đợi mình?" Không chỉ 1 ngày, 1 tháng, mà đã 10 năm ròng, từ cuộc gặp gỡ trên sân thượng, đến khi cô đơn xâm chiếm từng mảnh nhỏ trong thế giới của anh, cho tới sau này trở thành vợ anh. Thời gian không ngừng nhích về phía trước, nhiều việc đã xảy ra, nhiều người đã đổi thay, nhưng cô vẫn luôn ở đó, dùng trái tim vẹn nguyên rộng lượng chờ đợi anh.

Sao trên đời lại có người con gái ngốc nghếch như vậy?

"Xin quý khách lưu ý..."

Tiếng loa thống báo đột ngột bị cắt ngang bởi một chấn động chao đảo. Anh còn chưa kịp nhận thức chuyện gì xảy ra thì cơ thể đã hứng chịu một lực hất khiến đầu đập mạnh vào hàng ghế phía trước.

"... Máy bay đang bay qua vùng có thời tiết xấu. Đề nghị... giây an toàn..."

Tiếng loa văng vẳng, âm lượng nhỏ dần. Dường như ai đó vừa dùng tay bịt kín đôi tai anh. Khung cảnh trước mặt nhòe đi, rồi lại như có người che đi cặp mắt anh.

Nếu ngày mai không bao giờ đến...

Nếu ngay cả ký ức cũng dễ dàng bị vùi lấp cùng bóng tối thăm thẳm...

Thứ chất lỏng vừa chảy xuống mắt, so với ánh dương còn rực rỡ gấp muôn phần.

Nếu ngày mai... Anh tranh thủ chút ý thức còn sót lại...

Nếu ngày mai thực sự không đến... Cô ấy vẫn có thể an nhiên đi hết quãng đường còn lại cùng gia đình nhỏ của mình. Nhưng còn em thì sao? Sau tất cả những chuyện tồi tệ giữa chúng ta, anh không còn muốn bỏ lại em đơn độc giữa cuộc đời này nữa.

Nếu ngày mai...

Không kịp rồi.

Xin lỗi em, Như Vân!

***

Hạnh phúc sau cuối.

"Bỏ đi phần cố chấp, anh có chắc mình không phải lòng cô ấy?"

Câu hỏi bật ra khỏi miệng khi cô trông thấy bóng dáng A Hòa từ xa. Xe băng băng lướt qua đoạn đường ngắn cuối cùng, bỏ lại phía sau hai bên triền đồi phủ kín màu vàng ươm ẩn hiện trong ánh sáng chạng vạng.

"Vậy còn em, em cũng yêu A Hòa chứ?"

Anh đáp lại câu hỏi của cô bằng một câu hỏi khác.

"Em không phủ nhận, sau tất cả những gì anh ấy làm cho em. Em cũng không phủ nhận nhịp đập thành thật của trái tim mình mỗi khi ở bên anh. Có lẽ một phần con người em đã mãi mãi gửi lại chỗ anh rồi. Nhưng anh biết không... Cuộc sống này tồn tại những ràng buộc mà tình yêu sâu đậm nhất cũng không cắt đứt được. Điều tàn khốc nhất của trưởng thành chính là đôi lúc chúng ta phải chấp nhận những ràng buộc ấy, mỉm cười và tiến về phía trước."

Chuyện đã 10 năm rồi. Giờ cô có thể nói tiếng Việt thành thạo chẳng khác người bản xứ, không còn phải ngại ngùng viết lời yêu thương ra giấy rồi nhờ anh phát âm hộ. Tưởng như sức nóng rân rân lên tỏa trên da, trong một giây hai người nhắm mắt hồi tưởng dư vị của mùa Hè năm ấy. Nhưng lần này, hồi ức quay về được tiếp nhận bằng một trái tim rộng mở chân thành.

"Hải Nam! Em hy vọng dù tương lai có xảy ra chuyện gì, dù em có ở bên cạnh anh hay không, anh cũng sẽ học cách yêu thương bản thân và trân trọng những người đã đặt niềm tin vào anh..."

"Hứa với em nhé?"

Anh hiểu rồi, cuối cùng anh cũng hiểu ra...

Giật phăng chiếc băng trắng quấn quanh đầu, anh lao ra khỏi bệnh viện với những bước chạy như muốn đốt cháy toàn bộ sinh mệnh. Những đám mây đứt đoạn trên cao dường như đang trôi theo anh, và cơn gió lướt qua lay động không gian bị lấp đầy bởi hơi thở gấp gáp, không ngừng đẩy anh về phía trước.

Nhẹ nhàng mở cửa, anh tìm thấy Mun cuộn mình trốn sau chậu cây cảnh ngoài sân, đôi mắt lim dim như đang chìm đắm trong giấc mộng. Vừa đưa tay định bế Mun lên thì anh đã lĩnh trọn một cú cào sắc lẹm. Mun "meo" một tiếng thất thanh rồi nhảy qua hàng rào mất hút.

4 giờ 30 phút chiều, trời chưa tối nhưng không tìm được khoảng hở nào trong nhà để ánh sáng lọt qua. Cửa sổ đóng, rèm kéo kín bưng. Anh với tay bật điện mới phát hiện cô đang ôm gối ngủ say trên giường, bờ mi còn ướt loang loáng dưới ánh sáng xanh lạnh lẽo. Lần đó cô lý giải thói quen không bật đèn, bởi vì: "Nhà rộng quá, anh lại không ở đây." Chỉ trách anh đã quá vô tâm hờ hững.

"Em là cô gái ngốc nghếch nhất anh từng biết."

Anh ngồi xuống bên giường, cúi đầu ghé sát tai cô thì thầm. Ngoài trời chợt nổi gió lao xao, ve kêu râm ran nhanh chóng bị tiếng sấm mùa hè lấn át. Hơi thở nhẹ nhàng của cô lướt qua gò má anh, phả lên mu bàn tay in hằn vết cào rớm máu. Tiếng mưa lộp bộp đáp xuống mái nhà, đánh thức đôi mắt cô mở ra long lanh.

"Đã lâu không gặp."

"Hải Nam? Có phải em đang nằm mơ?"

Cô nhìn anh một lượt từ đầu đến chân, dụi mắt hết mấy lần.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Cô nhíu mày chạm nhẹ lên vết khâu trên trán anh.

"Máy bay đi qua vùng thời tiết xấu... Anh quên không thắt dây an toàn..."

"Còn tay anh?"

"Mun đấy, nó tưởng anh là người lạ."

Nói đúng lúc Mun lách mình qua khe cửa vào nhà, lưỡi thè ra không ngừng liếm liếm bộ lông ướt. Mưa thật đáng ghét, chẳng những rơi vào người Mun, còn đem cả lệ lên mắt cô.

"Ai bảo anh đi lâu quá, nó quên mất anh rồi."

Trong căn nhà nhỏ được bao bọc bởi âm thanh của mưa và tiếng trái tim thổn thức, anh kéo tay ôm chặt cô vào lòng, tự nhủ từ giờ sẽ dùng tất cả những năm tháng còn lại để bù đắp nỗi cô đơn và tổn thương cô đã chịu đựng.

Tối hôm ấy toàn bộ đèn trong nhà bật sáng, có hai người ngả mình lên chiếc giường êm. Góc máy từ trên cao hướng xuống chụp lại khoảnh khắc bờ môi cô cong cong làm mặt xấu, trong khi người bên cạnh khép mắt đặt nhẹ nụ hôn lên má cô.

Rồi anh bật máy tính, lưu bức ảnh mới chụp vào thư mục Future.

Thanh Tâm.

Ngày đăng: 28/10/2016
Người đăng: Mây Trắng
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Nấm Linh Chi khô Điện Biên
To-get-her
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage