Gửi bài:

Đánh thức yêu thương

(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "25+ và yêu")

Tình yêu của anh là tình yêu dị tật, vì dị tật nên anh phải giấu đi, không để cho cô nhìn thấy, vì nếu cô nhìn thấy anh nghĩ cô sẽ hỏang sợ mà bỏ chạy.

Tình yêu của cô là tình yêu dị tật, vì là dị tất nên cô không dám để nó ở lại một mình, cô sợ nó sẽ tiếp tục chịu tổn thương.

***

danh-thuc-yeu-thuong

Gió mùa lại về đợt mới. Gió mùa của tháng hai mang theo mưa nhiều quá, cứ ủ dột từng giọt lách tách ở hiên nhà, trên tán của chiếc ô nhỏ và dưới gót giầy của kẻ vội vã. Đâu đâu cũng là vết nước đọng lại. Người ta chỉ ước đổi lại lấy tất cả những cơn mưa dầm dề bằng một cơn mưa rào trong vài tiếng, thì có lẽ họ sẽ thấy dễ chịu hơn.

Phương chui ra khỏi chăn, đưa mắt liếc nhìn ô cửa kính. Cô tặc lưỡi. Ngày mưa chỉ khiến cô thêm lười biếng. Cô kéo chăn trùm kín đầu, với điện thoại bật lên bản nhạc dạo này cô hay nghe. Tay cô cứ lướt rồi lại lướt. Cô đang vào facebook của anh - cái facebook nhạt nhẽo cả năm trời không có lấy một bài đăng mới. Những ngày không rõ tình cảm chạy về phía nào của yêu thương, cô cứ xoay mình với những điều đã cũ, đôi mắt nhòe đi thêm một lần nữa, và rồi cô ngủ thiếp đi.

Mưa vẫn lải nhải những thanh âm lạnh lẽo. Thành phố khi mưa là một thành phố cũ, mỗi khi mưa dội xuống sẽ gột rửa và làm mở điều cũ kĩ ấy đi một chút. Nhưng cơn mưa không bao giờ xóa bỏ đươc tất cả điều cũ kĩ. Cơn mưa làm thành phố êm dịu hơn mà thôi.

***

Vũ mở cửa phòng. Cơn mưa rơi vội làm anh ướt nhẹp. Anh đổ túi đồ vừa mua ra bàn rồi thở phào nhẹ nhõm vì nó không bị ướt. Lúc ấy, có tiếng đập cửa phòng anh. Phương loẹt quẹt đôi dép hình gấu bông vào trong nhà. Cô ngồi xuống tấm đệm rồi than thở:

- Chán quá, cậu muốn đi đâu đó không?

Vũ đưa cho cô một viên socola vừa mua. Phương bỏ tọt vào miệng, và viên socola lại được cô lăn qua lăn lại hai bên má phúng phính.

- Ngoài trời vừa mưa vừa lạnh, ở nhà chẳng phải tốt hơn sao.

- Tớ đã ở nhà ba ngày nay chỉ để ngủ, đầu óc tớ không nghĩ thêm ra được nội dung gì để viết, tớ không muốn làm việc.

Vũ lắc đầu:

- Tớ nấu cho cậu cái gì đó ăn rồi cậu ngoan ngõan về phòng nhé.

Phương lắc đầu, giọng bắt đầu chuyển sang sắc thái khác:

- Đi với tớ đi mà, sắp Valentine rồi, phố phường trang trí đẹp lắm, đi dạo một lát thôi, không mất nhiều thời gian đâu, đi với tớ đi rồi tớ sẽ buông tha cho cậu.

Vũ khó nhọc cất bước chân ra khỏi phòng. Cô cứ léo nhéo với anh đủ thứ chuyện. Anh cười vu vơ đáp lại. Phố phường nhìn ấm áp hẳn, khiến ai cũng muốn có người thương để yêu thương và che trở. Dưới những ngọn đèn, tình yêu là thứ gì đó có hình khối thật, và chỉ cần sa vào một ánh mắt, ta như ngã vào nhau cả một đời người.

Cô kéo anh đi hết con phố này tới con phố khác, như một cặp tình nhân mà lại là không phải. Cô gần gũi và anh không né tránh, anh hòa vào với những cử chỉ và niềm vui của cô. Cô ăn như một động vật thèm thịt. Cô chỉ ăn thịt, thi thỏang nhét vào mồm anh vài lá rau diếp đã bị cắt vụn chổng trơ. Cô lê la xem đồ, đủ thứ. Dưới trời mưa, chợ đêm Hà Nội vẫn nhộn nhịp. Hôm nay là cơ hội để cô vung tiền sau chuỗi ngày mải mê đi kiếm.

- Xách hộ tớ với.

Phương dúi vào tay anh những túi đồ lỉnh kỉnh. Vũ cầm, đêm nhiệt độ lại xuống thấp hơn thì phải, cô cứ xuýt xoa trong cái lạnh. Vũ nhìn cô lặng lẽ rồi anh chòang ra phía sau gáy Phương dí đầu cô chặt vào bờ ngực của anh:

- Lại đây, tớ giữ ấm cho.

Phương ngước nhìn anh khẽ cười:

- Cậu lại cao thêm hay sao vậy, mỗi lần nhìn cậu tớ lại có cảm giác cách xa hơn một chút.

Vũ ghé sát mặt anh xuống chạm đầu cô:

- Cậu thích gần như thế này à?

Khuôn mặt anh lại bắt đầu vẽ lên một vài đường nét gian xảo. Cô vỗ vỗ tay lên má anh nói bằng giọng điệu gian xảo không kém:

- Bởi vậy mới nói, chó con thường tin lời chủ.

Vũ đưa lòng bàn tay hứng vài giọt nước mưa, rồi tay anh bắt đầu luồn qua cổ áo cô. Cô giãy nảy lên, nhìn anh hậm hực:

- Coi như hôm nay cậu thắng.

***

Phương mở cửa phòng,. Vũ đi theo vào trong, vừa vào tới phòng, anh vứt "độp" túi đồ xuống sàn.

- Cậu cẩn thận một chút không được sao?

Cô làu bàu, rồi xách hết đống đồ đổ dốc chúng ra đệm. Vũ đưa mắt nhìn Phương, anh thở dài:

- Cậu có mua cái gì cho tớ không mà nhiều vậy.

- Cậu đội thử lên đi.

Cô đội chiếc mũ nồi lên đầu anh, mà nhìn anh cũng biết, cô dành nó cho ai.

- Cậu vẫn còn chỗ để nhét mũ à.

- Không, mà tớ thích nên tớ lấy về thôi, à mà khuya rồi, về phòng cậu đi, mai tớ phải đi làm.

Vũ mở cửa phòng anh, căn phòng yên ắng cùng với đêm. Anh không có quyền đòi hỏi gì từ cô, khi cô không muốn cho anh bất cứ thứ gì cả.

Tình yêu của anh là tình yêu dị tật, vì dị tật nên anh phải giấu đi, không để cho cô nhìn thấy, vì nếu cô nhìn thấy anh nghĩ cô sẽ hỏang sợ mà bỏ chạy.

Tình yêu của cô là tình yêu dị tật, vì là dị tất nên cô không dám để nó ở lại một mình, cô sợ nó sẽ tiếp tục chịu tổn thương.

Có những ngày người đi tìm trong nhau chút hư vô ảo mộng về một ai đó, rồi chìm vào đó như một con tàu nằm yên dưới đáy đại dương, một góc an lành sâu thẳm và tươi mát. Chẳng phải người ta đau đớn vì nhau thì càng khó bỏ nhau hay sao?

***

Phương xoay người liên tục. Cô không ngủ được. Đã quá nửa đêm, mà đôi mắt cô cứ thao thức, cô cứ nghĩ mãi về một vấn đề chẳng thể thôi. Cô nhắn một tin cho Vũ.

Tớ có nên gặp lại anh ta không?

Khi nào cậu muốn từ bỏ, thì cậu hẵng gặp lại anh ta.

Thế còn bắt đầu lại?

Không có tin nhắn hồi âm từ Vũ. Phương không cố gắng hỏi thêm. Hình như cô hỏi Vũ quá nhiều tới mức anh không còn muốn trả lời. Và cũng tại mấy câu hỏi ấy cứ giống nhau quá.

Có những cô gái thật sự rất may mắn. Cô ấy có thể đang thất tình buồn chán nhưng cô ấy lại luôn có một chỗ để trở về mối lúc tuyệt vọng.

Phương vô tâm hay cách anh thể hiện tình yêu không đủ để cô cảm nhận. Đã một năm sau chia tay, cô và anh vẫn là bạn. Anh cứ đóng vai một người bạn. Cô cứ chạy tới bên anh như một người bạn. Anh và cô, quấn quýt suồng xã cũng chỉ ở trong ranh giời tình bạn. Tình bạn lớn quá, cái bóng ôm che phủ hết cả một góc yêu thương của anh.

Vũ tắt laptop. Yêu cô, anh ích kỉ. Nếu cô và anh ta quay lại, vậy thì tình cảm này của anh mãi mãi là điều thầm lặng dành cho cô. Nhưng anh có đang độc ác quá với cô không khi cứ khuyên cô từ bỏ. Dù sao giữa cô và anh ta là khỏang thời gian năm năm trời, mọi hiểu lầm rồi cũng sẽ bị lấp hết bởi những điều mà họ từng có. Và anh hiểu rất rõ rằng, chỉ cần anh ta ngỏ lời, cô nhất định sẽ lại chạy về phía anh ta một lần nữa.

Vũ bóc hộp socola, bỏ một viên vào miệng. Mua vị ngọt nhất mà cuối cùng anh vẫn thấy thấy đắng trong cổ họng.

***

Nhưng tình yêu đâu quan trọng ai là kẻ bỏ rơi ai đâu. Quan trọng là tớ vẫn dành tình cảm cho anh ta.

Tớ chỉ sợ, lần này quay lại, nếu cậu bị tổn thương thêm lần nữa, cậu sẽ chẳng thể mở lòng và yêu ai được. Vì thời gian cậu và anh ta ở cùng nhau là quãng thời gian đẹp nhất của một đời người, nếu đi qua rồi, thứ đọng lại sẽ chỉ là cảm giác sợ hãi.

Tớ biết vậy nên thấy khó nghĩ lắm.

Vũ không rep lại.

Phương không nói gì.

Thanh âm của đêm là thứ cuối cùng len lỏi vào cả hai căn phòng.

***

Cô tới gặp anh ta. Vẫn thức uống quen thuộc, hai ly capuchino nóng trên mặt bàn trống trơ.

- Em dạo này tốt chứ?

Cô không trả lời.

- Em còn yêu anh chứ?

Cô không đáp lại.

Anh không hỏi cô thêm nữa.

- Ngày mai anh cưới.

Cô ngước nhìn anh ta. Khuôn mặt gai góc đen sạm đi vì những nỗi lo toan. Ngày anh ta từ bỏ cô, cũng chỉ vì chạy theo hai chữ tiền tài và danh vọng. Cô không thể cho anh được. Lẽ thường tình, tất nhiên anh ta sẽ phải cưới cô gái đó rồi. Chẳng hiểu tại sao cô vẫn ngồi ở đây và nghe anh ta trình bày về cuộc đời của anh ta như lẽ đương nhiên vậy.

Cô hơi lau giọt nước đang chuẩn bị lăn xuống và khẽ cười:

- Vậy tại sao anh còn hỏi em rằng em có yêu anh không?

- Vì anh muốn biết câu trả lời của em. Nhưng em lại chẳng thể cất tiếng được. Càng xa nhau người ta càng vơi bớt đi tình cảm thì phải. Anh đã có ý định từ hôn để ở bên em, nhưng giờ không còn cần thiết. Anh nghĩ sẽ đến với cô ấy vì trách nhiệm. Em đã không còn yêu anh, em chỉ còn tiếc nuối với những điều chúng ta đã từng có với nhau. Xin lỗi em vì đã từng mang cho em quá nhiều điều hứa hẹn, mà cuối cùng anh đã để lỡ hết tất cả.

Cô bặm môi, một ngày Valentine buồn bã. Trời lại mưa, anh ta đi và để lại cho cô chiếc dù nhỏ. Cô bật dù, bước đi không đắn đo. Mà gió lớn quá, chiếc dù lộn ngược lên, chổng trơ nhìn mặt trời. Cô cố lắm mới giữ cho nó khỏi bay đi trong cơn gió giật mạnh. Chiếc ô tô té mạnh vào vũng nước mưa ứ đọng lại trên mặt đường, nước bắn tung tóe. Cô ướt sạch.

Cô nhấn chuông cửa phòng Vũ. Anh mở cửa, đập vào mắt anh là khuôn mặt thất thần của Phương. Cô lững thững vào trong nhà. Rồi cô khóc, đã cố kìm nén mà cuối cùng lại để mọi thứ vỡ òa trước mắt anh.

Vũ đặt trước mặt cô ly capuchino nóng, đặt hai bàn tay cô áp lên thành ly.

- Ấm thật – Cô nói nhưng khuôn mặt vẫn chẳng thể ngẩng được lên - Kì lạ thật, chẳng hiểu sao khi tớ mang ô mà vẫn bị ướt nhẹp.

Vũ đáp lại lời cô, giọng nhàn nhạt mà triết lý:

- Khi cậu muốn đẵm mình vào cơn mưa, thì dù có mang theo ô, cậu cũng sẽ bị ướt.

Phương thủ thỉ:

- Năm đó vào valentine tớ đã nhận lời yêu anh ta. Và rồi tớ và anh ta lại chọn kết thúc vào chính ngày kỉ niệm yêu nhau của hai đứa. Con người sau khi trải qua đủ những phút giây hoan hỉ, bão tố cùng nhau mà tới cuối cùng vẫn chẳng thể ở bên nhau được, đánh đổi tuổi trẻ để lấy về vài ba cảm xúc thật thà của con tim, và rồi ai cũng tiếc nuối khi bỏ lỡ, nhưng không ai muốn quay lại. Trước mặt anh ta, tớ khóc khi nghe thấy anh ta bảo sẽ cưới vợ. Tớ chẳng nhớ nổi mình đã khóc vì anh ta bao lần. Ký ức dội về chỉ là những lời đường mật tới cay xè.

- Khi người ta không còn đủ niềm tin vào tình yêu mà họ luôn giữ, khi trái tim phải chịu tổn thương vì đổ vỡ, người ta muốn chạy lòng vòng với quá khứ nhiều hơn là trốn thoát. Vì dù sao, quá khứ cũng là một phần để người ta lớn lên.

- Có lẽ rời xa nhau là đúng phải không?

- Cậu đâu có đi tìm đúng sai cho tình yêu của mình. Cậu đang đi tìm an yên cho bản thân mà thôi. Thế nên đừng nghĩ ngợi, dằn vặt bản thân mình, cậu đủ trưởng thành để nhìn nhận và thấu hiểu mọi chuyện.

Cô nhìn anh, đôi mắt đã ngưng những giọt nước trong veo.

- Tớ ngủ ở đây một lát nhé.

Anh bế cơ thể yếu ớt của cô lên giường, trùm lên người cô chiếc chăn mỏng. Cô lại kéo chăn trùm kín mặt. Anh không biết rằng chính anh là người khiến cô lưỡng lự có nên quay lại với anh ta hay không? Và đến giờ khi nằm yên trong căn phòng này đầu cô vẫn băn khoăn về chuyện đó.

Có thể khi người ta chịu tổn thương, người ta sẽ dễ dàng hướng bản thân mình vào sự quan tâm của người mới. Yêu thương theo cách nào đó, cứ thế mà đổi thay.

Phương ngáy thành tiếng trong giấc ngủ say mà mãi cô mới tìm lại được. Anh vuốt mấy lọn tóc trên khuôn mặt cô, áp tay lên má của cô. Cái lạnh khiến cô cựa quậy. Cô khẽ mỉm cười.

Trang Anh

Ngày đăng: 03/01/2017
Người đăng: Trang Anh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Hamel
 

Ngay cả khi cô chết, tội lỗi của cô cũng chẳng thể mất đi. Vì vậy, hãy sống để bù đắp lại những lỗi lầm đó

Oboe [The violinist of Hameln]

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage