Gửi bài:

Con của biển

Nếu một ngày anh không còn bên em nữa, em sẽ thế nào. Em lấy tay che miệng tôi vờ giận dỗi:

- Anh chỉ được ở bên em không đi đâu hết. Em sẽ lấy dây trói anh bên em suốt cuộc đời. Nếu có một ngày như thế sẽ không bao giờ em tha thứ cho anh.

***

Tôi và em quen nhau trong một lần đi hiến máu tình nguyện.Em không có gì nỗi bật, cũng chỉ bình thường giống những người con gái tôi đã từng gặp, nếu không nói rằng em có nét gì đó ngổ ngáo hơn.

Em bảo em sợ bệnh viện, em sợ tiêm nhưng em vẫn đi hiến máu.

Giờ mỗi khi nhắc lại em lại cười. Nụ cười của em trong veo nhưng có một chút gì đó như nỗi đau mà cho đến giờ tôi vẫn không thể nào lí giải nổi.

con-cua-bien

Quê em ở miền biển, em thích biển. Em bơi rất cừ. Tôi và em cũng đã nhiều lần bơi thi nhưng chưa có lần nào tôi thắng em dù tôi là một thằng con trai bơi cũng không tệ. Những lúc như thế, em không hét toáng lên mà chỉ cười, nhìn tôi bẽn lẽn:

- Vì em là con của biển.

Sao nụ cười của em khác thường ngày thế nhỉ. Vừa dịu hiền lại vừa mạnh mẽ.

Tôi gật đầu :

- Ừ, vì em là con của biển và là vợ của anh.

Mặt em lại đỏ ửng.

Hoàng hôn ở biển thật đẹp.

Lần nào đi công tác hay đi chơi cùng đám bạn tôi cũng tìm về cho em những con ốc biển làm quà. Em reo lên như những đứa trẻ, lúc đó tôi cũng thấy mình chẳng khác gì trẻ con. Em không bao giờ đi sau tôi, cũng không chạy trước tôi, lúc nào em cũng đi song song tôi. Đã đôi lần tôi thắc mắc nhưng chưa bao giờ em giải thích. Em bảo đó là bí mật.

Lần đầu tiên sau khi gặp nhau ở đội hiến máu tình nguyện,không hiểu sao tôi lại gọi điên thoại cho em trong trạng thái của một thằng say. Tôi nghĩ em không đến.

Tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra.Trên bàn là một ly nước chanh, một cái khăn ướt và tô bún.

Em đã đến và đi như thể em chưa hề bước vào căn phòng này của tôi vậy.

Hẹn hò hơn 1 năm, em chưa bao giờ nói em yêu tôi. Đơn giản vì em nghĩ nó không cần thiết. Nhưng tôi vẫn muốn nghe :

- Một lúc nào đó yêu anh thật nhiều em sẽ nói.

Mỗi khi giận hờn hay không hài lòng em vì điều gì đó, tôi đã nghĩ sẽ giận em cả hàng tháng trời nếu em không nói lời xin lỗi trước. Vậy mà chỉ cần thấy nụ cười và cái ôm thật khẽ từ sau lưng của em là lòng tôi dịu lại, tôi không giận em được quá 5 giây.

Trái với tính trầm tính ít nói của tôi, em nói nhiều, nói không ngừng nghỉ. Để rồi khi nói xong em lại thở dài :

- Ôi !nói nhiều cũng mệt quá.

- Nghe em nói nhiều anh cũng mệt nè.

Em vờ giận dỗi.giả vờ im lặng thật lâu.

Thi học kỳ đến gần, em và tôi ít gặp nhau hơn. Tôi nhớ em quay quắt, nhớ tiếng nói nụ cười của em đến quặn lòng. Nhưng em không cho tôi liên lạc trước, tôi có gọi em cũng không bắt máy.

Kì lạ thật, yêu em hơn một năm nhưng tôi vẫn chưa biết nhà em ở đâu. Đã rất nhiều lần tôi đi sau em nhưng rất tinh ý em đã nhận ra và cắt đuôi tôi. Tôi không hiểu lí do nhưng tôi tôn trọng em. Tôi không hỏi, cũng không đi sau nữa. Tôi tin đến một lúc nào đó em sẽ nói với tôi.

Không gặp em một tháng, trông em gầy hẳn vì những đêm thức khuya học bài, nhưng đôi mắt em vẫn sáng thông minh.

Đi dưới hàng cây đường Lê Lợi, lâu lâu vài giọt nắng lại chiếu xuống nhìn em thật đẹp, vẻ đẹp hiền hậu và khỏe khoắn của người dân miền biển.

Từ khi yêu em tôi cũng thay đổi nhiều hơn,sống không chỉ biết thực tế mà cũng lãng mạn. Tôi cũng thích biển, thích đi dạo cùng em mỗi sáng bình minh, và cùng em nhìn ngắm hoàng hôn ở biển lúc chiều tà. Những lúc như thế tâm hồn tôi cũng bình yên đến lạ.

- Sao em không nói gì ?

- Nói gì cơ?

Em hỏi lại tôi.

Lúc này tôi mới để ý em dạo này ít nói hơn, đôi mắt em cũng ít cười hơn.

- Anh muốn nghe em nói nhiều như lúc trước cơ. Như thế em mới là em.

Em cười.

- Chứ không phải nghe em nói nhiều anh cũng rất mệt à?

- Anh sai rồi, anh xin lỗi, anh chỉ đùa thôi mà.

- Anh tưởng em giận anh nên ít nói à? Anh càng không muốn nghe, em sẽ càng nói nhiều. Đến lúc anh mệt mỏi không bắt nạt em được nữa em mới thôi nói.

Giờ tôi vẫn chưa mệt, tôi vẫn muốn nghe em nói, vẫn muốn thấy em cười và cũng thật nhớ cái ôm thật khẽ từ phía sau của em.

Thế nhưng...em nằm đó...bất động bên cạnh vũng máu và chiếc xe đã văng ra xa và mũ bảo hiểm cũng nằm lăn lóc.

Em nhìn tôi, chỉ thều thào được mấy câu đứt quãng:

- Em... muốn ...về với biển.

Đến lúc này đôi mắt em sao vẫn trong veo đến thế.

Em ra đi, một cách thật đau đớn với thân hình không lành lặn.chân em bị cán gãy, đầu chấn thương nặng. Em ra đi, mang theo những điều em gọi là bí mật.

Em cũng chưa kịp nói em yêu tôi,có phải tại trời bất công với tôi hay tại em chưa yêu tôi thật nhiều.

Hài cốt của em được hỏa táng và thả về với biển, biển là nhà em và em là con của biển. Cuối cùng em vẫn chọn biển, và bỏ lại tôi một mình đối diện với cơn cuồng phong của biển.

Mãi mãi tôi chỉ là một khách bộ dừng chân trước biển thôi sao, tôi cũng đã yêu biển, yêu em- yêu nguời con của biển rất nhiều mà.

Em đi mang theo bao dấu hỏi chấm mà em hẹn sẽ trả lời tôi vào ngày em tốt nghiệp.Giờ tôi sẽ không hỏi hay thắc mắc nhà em ở đâu nữa, đơn giản vì tôi đã tự tìm ra câu trả lời:

- Em là con của biển.

- Nhà em là biển. Dẫu đi đâu em vẫn về với biển.

Tôi ghét biển vì sinh ra người con gái cho lòng tôi thương nhớ để rồi cũng ích kỉ chỉ giữ em lại cho riêng mình.

Tôi cũng hận em, vì em không cho tôi được làm con của biển.

Nhưng tôi yêu em, sao tôi vẫn yêu em đến thế này.

Xa em, lần đầu tiên tôi khóc. Nước mắt mặn và đắng chát. Em đã từng bảo nước mắt cũng có vị riêng của nó, là thế này sao?

Tôi lao xe ra biển, hét gọi tên em đến lạc cả giọng mà vẫn không thấy em đâu.

- Sao em bỏ tôi lại một mình?

Sóng biển ập vào nhẹ nhàng và vội vã, bọt biển trắng xóa. Là em đó phải không? Em xoa dịu lòng tôi khi hòa vào sóng biển. Mà sao lòng tôi vẫn đau, vẫn nhức nhối quá chừng.

Biển giờ không phải vào lúc bình minh, cũng không phải lúc hoàng hôn. Biển vẫn đẹp, mắt biển vẫn trong veo. Tôi vẫn yêu em, yêu biển đến vô cùng.

Ngày đăng: 21/01/2018
Người đăng: Oanh Hương
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
perfect relationship
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage