Gửi bài:

Em đã nói anh đừng đi mà!

Rồi ngày mai, em sẽ không còn là gì đó quan trọng với anh nữa, anh sẽ không còn mong được nhìn thấy nụ cười của em như xưa nữa...

***

em-da-bao-anh-dung-di-ma

Thật là tức cười, lần đầu chơi mấy cái ứng dụng có vẻ hay ho trên face mà em tình cơ biết anh đấy. Em chả tin những gì hiện lên trên màn hình máy tính đâu, chả bao giơ em tin cả, chơi mấy cái đó chỉ để ngồi ngu ngơ cười khi gặp phải một ai đó mà mình biết tình cờ lọt vô thôi. Nhưng trò chơi đó kiến em nghĩ ngợi về anh, lần này lạ lắm nhá, em tự hỏi không biết máy tính nó đang báo hiệu điều gì đó cho một con bé F.A như em chăng? Chẳng lẽ anh là định mệnh của em sao, nghĩ thế mà em háo hức tìm anh trên phần tìm kiếm.

Thấy anh rồi, ở ngay đầu tiên nhé! em chưa chờ anh đồng ý mà vội vã gửi ngay tin nhắn cho anh, giải thích về sự làm quen đường đột kì lạ của em và cái trò chơi kia. Nhận được tin nhắn xong anh trả lời em ngay, anh nói bằng vẻ tự tin: ''Ồ, tại hạ cũng rất vui được làm quen với người '', câu trả lời khiến em bật cười nhẹ, thật là... Sau khi giới thiệu đủ thứ, em bắt đầu với khả năng giao tiếp của mình, hỏi anh một vài câu ngu ngơ lắm nhé, rồi bất giác gọi tên anh. Cái tên đó có gì đâu mà anh lại bật khóc thế, À, ra là cái tên mà cô người yêu cũ của anh đã từng gọi, không ai gọi anh bằng tên đó, chắc họ sợ anh hồi tưởng chuyện kí ức đó mà. Nhưng em ngây thơ lắm cơ, còn vô tư: '' Ơ, gọi thế có gì sai ? '', rồi rối rít xin lỗi anh vì không biết về kí ức cũ đã qua của anh. Anh bảo không sao đâu, em thở phào nhẹ nhõm.

Thế rồi ta hay chat với nhau, em ngồi sốt trước màn ình máy tính để kể những câu chuyện mà em cảm thấy chúng hay ho, em cứ nói suốt còn anh chỉ ngồi đó, nghe em nói nè và bình luận những câu rất dễ thương nhá.. em cảm thấy vui vui anh ạ, chả hiểu sao cơ ?

Cứ ngày qua ngày, chúng ta ngồi tán gẫu đủ thứ chuyện luôn ( toàn em kể chứ anh nào có kể gì đâu )... Nhưng chợt mọt ngày, ngày đó em cảm thấy em là người đau khổ nhất thế giới luôn, trời đổ mưa to còn em thì gào khóc bên anh, kể lể về câu chuyện tình không hề tốt đẹp của mình. Anh chỉ nghe em nói, em nấc lên trong tiếng nói, có lẽ anh cũng biết. Anh vỗ về thật nhẹ nhàng nè.. anh xoa đầu em nói em nín đi, anh ngồi bên em và bắt đầu nói nhiều hơn nè. Em biết là anh đang cố giấu nỗi buồn của em đi mà, nhưng đâu có dễ, em khóc như mưa ý còn anh thì vẫn ngồi đó và khuyên em hãy quên hết đi. Anh bảo anh muốn nhìn thấy nụ cười đáng yêu mà ngày dầu tiên em gặp anh, em đã cười nhiều. Anh bảo em phải đi ngủ sớm nè, còn hát ru em khi em nằng nặc đòi ngồi thêm một lát nữa chứ... Anh mà hát em khóc tại chỗ luôn quá! Thế rồi em đã bình tĩnh chút, lúc đó em đuối lắm anh ạ, chỉ chực trào ra dòng nước mắt mặn đắng thôi. Vả lại, anh là người đầu tiên vỗ về em và là người duy nhất luôn ý, thế nên lúc đó, em đã bắt đầu để cảm xúc của mình dựa dẫm vào anh rồi đó. Em chỉ muốn nhìn thấy anh vỗ về em thôi, thế nên 3 ngày không được động viên từ anh thôi mà em nằm bẹp trên giường, gục mặt vào gối và tiều tụy vô cùng luôn. Bạn bè bắt đầu lo về tình trạng của em, em như cái xác mất hồn và gầy guộc thiếu sức sống. Trước đó, anh đã dặn em là em không được khóc đâu, em phải cố lên, thế mà 3 ngày không có anh, em đã cạn hết nước mắt rồi anh ạ. Em chán nản không chịu làm gì cả, cho đến khi bà chị họ quái vật kể về em với anh, kể em đã thành con người thế nào trong ba ngày đó. Anh ngay lập tức mắng em vì cái tội không chịu nghe lời gì cả, lúc đó em lại càng khóc to hơn cơ... chán em thật! Và rồi anh lại hết mình giúp em vượt qua tháng ngày đen tối, giúp em lấy lại nụ cười đã đánh rơi, anh ở bên em để nghe tiếng em khóc cho đến khi em mệt lả gục vào vai anh mà ngủ lúc nào không hay ý chứ! Sau một ngày, tình trạng em ổn hẳn lên rồi đó, vui quá đi...

Nhưng niềm vui chưa được bao lâu, người đã vứt bỏ em lại muốn quay về với em anh ạ, cùng lúc đó, anh đã tặng em một bất ngờ to lớn nữa.. Anh tỏ tình với em... Vẻ ngốc xit dễ thương của anh khiến em quên hết nước mắt ngày hôm qua rồi.. hay thế nhỉ! Nhưng ngay lập tức trái tim em bắt đầu suy nghĩ thật nhiều, em bối rối và phân vân... em phải làm sao bây gờ hả anh ? Em quyết rồi, phải nói cho anh thôi. Sau khi em dứt lời, anh ngay lập tức như hóa đá, anh buồn bã khiến em lại nghĩ ngơi linh tinh: ''mình vừa làm gì sai ?'' Nhưng anh nhẹ nhàng nói, em phải chọn thôi cô bé ạ" - giờ thì đến em hóa đá đây nè. Sao anh có thể bắt em chọn chứ, anh còn không cho em thời gian suy nghĩ nữa chứ, em đau hết cả đầu. Nhưng rồi em cũng nói ngay ( Sau khi đi lang thang trong các con hẻm, uống hết cốc capuchino ấy chứ... == ) em chọn người đó anh ạ! Anh như gục ngã, anh lặng im đến phát sợ, anh bật khóc... Ơ, em phải làm gì đây anh ? đừng khóc nữa mà, em đau lắm! Nhưng rồi anh bất chợt cười trừ, nụ cười đau đớn khiến em tê lạnh, anh bảo anh chả làm sao... vẫn bình thương chán... Anh lại lừa dối chính mình cơ đấy.

Và rồi, em bỗng cứng đơ toàn thân, bật khóc mà không thể rõ nổi lý do. Anh cất bước đi, Không một lần ngoảnh lại nhìn em, dửng dưng câu: ''anh mệt rồi ''. Em xin lỗi mà, em muốn chạy theo níu anh lại, nhưng bàn chân dính chặt xuống đất như cắm rễ ý.. mà khóe mi ướt đẫm đau đớn rồi. Em biết anh đau mà, đừng vội vàng gạt bỏ em thế chứ... Sao anh lại cứ bước đi vậy... Em chạy theo ôm anh, anh thẳng thừng gạt tay em ra vậy sao ? Và rồi anh cũng buông tay em ra khi em đang nắm chặt lấy nó mà.. Anh ác lắm có biết không ?

Rồi ngày mai, em sẽ không còn là gì đó quan trọng với anh nữa, anh sẽ không còn mong được nhìn thấy nụ cười của em như xưa nữa. Anh sẽ không còn vẻ dễ thương ban đầu nữa, sẽ lạnh lùng lắm đây. Và em cũng sẽ không còn là cô bé ngày nào thuộc về anh nữa.. bước chân em đã về đúng chỗ rỗi. Anh sẽ không cần phải hát ru em nữa, sẽ không khen em xinh nữa luôn. Nghĩ thôi mà em đau lắm anh ạ!

Ơ... em lại không nghe lời anh nữa rồi, lại bật khóc khi không có anh rồi, em tệ quá!

từng lời, từng lời yêu thương ngày nào em xếp vào quá khứ, ngủ yên nhé:

'' Xin e dug khóc khi a khóc khi a không ở bên.....đưng để nc mắt xua đi mọi niềm vui....hãy nụ cười nở trên môi của e...E vui cười hp là tuyệt....họ ns rằng cách để cô ấy phải lòng là lm cho cô ấy cười nhug khi cười thì chính tôi ms phải lòng cô ấy:)) '' - Anh đã nói thế đấy!

Em là một con ngốc, cứ chấp nhận thế đi, anh nhé!

Tạm biệt anh ~~~ cảm ơn vì những ngày nắng!

 
Ngày đăng: 23/09/2014
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
I lied
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage