Gửi bài:

Lạc lối

Sẽ có rất nhiều người như tôi đúng không?

***

Trời đang rất lạnh.

Khiến tâm trạng con người ảm đạm đi rất nhiều.

Nên tôi mới quyết định viết.

Chỉ là viết một thứ gì đó vốn ngọ nguậy trong tâm hồn từ rất lâu, nhưng chẳng bao giờ được lấy ra triệt để.

Tôi sẽ trở thành ai?

lac-loi

Tôi đang là một sinh viên năm 3 tại một trường Đại Học danh tiếng cả nước. Chẳng mấy chốc nữa là tôi sẽ ra trường. Rồi sao nữa? Sẽ tìm một công việc như bao sinh viên tốt nghiệp khác? Theo đuổi sự nghiệp riêng hay là lập một gia đình hạnh phúc?

Cái bế tắc là ở chỗ, tôi không thể tưởng tượng ra được bất cứ cuộc sống nào mà bản thân thấy thích thú.

Tôi vốn là một con người nghệ thuật, nhưng lại chẳng đủ can đảm lựa chọn con đường mình yêu, chỉ đành nhắm mắt đi trên con đường mình quen thuộc. Để giờ đây mỗi ngày đến trường học đối với tôi như là bước vào hố đen vũ trụ vậy.

Có lẽ sẽ có nhiều người ngồi nhầm lớp như tôi lắm.

Nhưng chắc chả có mấy ai chán nản đến nỗi bất mãn như thế này.

Mỗi ngày ... mỗi ngày ... tôi đều muốn bỏ học. Và tôi sẽ dám làm như thế thật, nếu sau đó tôi nghĩ ra mình sẽ làm gì.

Điều tồi tệ nhất của con người là không biết mình đang đứng ở đâu và không biết mình sẽ phải làm gì. Cứ như đôi mắt bị mù, xung quanh toàn bóng tối, rồi sợ hãi ập đến không dám bước đi.

Ai cũng sẽ có ước mơ của mình, nhưng tại sao tôi không có? Dù là thử ước một thứ đẹp đẽ thế nào thì tôi vẫn luôn cảm thấy chán ngay sau đó. Cứ như thể tôi không thích hợp để tồn tại ý thức vậy.

Sống ngẩn ngơ giữa cuộc đời ...

Liệu đây có phải là cái cảm giác chênh vênh mà mỗi người đều sẽ trải qua? Nếu thực sự tôi không vượt qua nó, liệu tôi có chết đi tâm hồn?

Có lẽ, ngay từ khi tôi sinh ra, đó đã là một sai lầm.

10 năm ...

15 năm ...

20 năm ...

Tôi hoàn toàn thất bại trong việc tìm ra hướng đi cho mình.

Ngay tại lúc này đây, ngồi trong giảng đường đại học, khi cái cảm giác cánh cổng cuộc đời đang ở ngay trước mắt, nhưng lại không có chìa khóa để mở cánh cổng đó, tôi mới thực sự thấy sợ hãi.

Có lẽ đây sẽ chẳng phải là một câu chuyện ngắn

Có lẽ nó là cả một cuộc đời.

Chỉ là giờ phút này nó vẫn chưa thể kết thúc.

Ngày đăng: 11/12/2014
Người đăng: Dictator Gink
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Nấm Linh Chi khô Điện Biên
Đừng tùy tiện khóc
 

"Thần Tử nhớ lấy, sau này đừng tùy tiện khóc với đàn ông. Khóc thì nhiều nhất cũng chỉ khiến đối phương khó xử, không thể thay đổi được gì cả. Người yêu thương con thật sự sẽ không dễ dàng khiến con khóc; người làm con khóc, hầu hết là sẽ không quan tâm đến nước mắt của con"

Con đường đưa tiễn đầy hoa - Thanh Sam Lạc Thác

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage