Gửi bài:

Chương 7

Maddie quăng cái túi xách lên giường rồi mở khóa. Cô hơi đau đầu một chút. Cũng chẳng rõ là do thiếu ngủ, do uống quá nhiều rượu với Adele hay do phải nghe những câu chuyện tình rạn nứt của bạn cô.

Sau khi ăn trưa tại Café Olé, cô và Adele quay lại nhà cô ở Boise để dọn dẹp. Adele luôn có những câu chuyện hài hước về cuộc sống tình yêu của cô ấy - mặc dù thỉnh thoảng cô đâu có cố ý biến chúng thành trò tiêu khiển như thế. Và trong vai trò một người bạn tốt, Maddie phải ngồi nghe và tiếp rượu. Đã lâu lắm rồi Maddie không có chuyện gì về bản thân để kể. Nên phần lớn cô chỉ ngồi nghe và thỉnh thoảng khuyên nhủ một hai câu. T

rước khi rời Booise, cô đã mời Adele tuần sau đến chỗ cô chơi. Adele đồng ý và đã hiểu rõ bạn mình, Maddie dám chắc là cô ta còn vài chuyện hẹn hò kinh dị nữa để kể.

Maddie lôi quần áo bẩn ra khỏi túi và ném chúng vào cái giỏ mây. Bây giờ mới quá trưa một chút và cô đang đói nhừ tử. Maddie vừa kiểm tra và trả lời email, vừa dùng bữa trưa với thực đơn là một cái ức gà, một ít cần tây với kem pho mát. Cô kiểm tra tới hộp tin nhắn thoại, nhưng chỉ có mỗi một lời nhắn của người giặt thảm. Chẳng có liên lạc gì từ ngài cảnh sát về hưu Potter.

Và sau cùng cô đã lên kế hoạch tìm Mick và nói cho anh ta biết cô là ai và tại sao cô lại ở thị trấn này. Một điều nên làm, và cô muốn anh ta nghe chuyện đó từ cô đầu tiên. Cô nghĩ có thể tìm thấy anh ta tại một trong hai quán bar của nhà Hennessy. Cô hy vọng tối nay Mick sẽ tới quán Mort's. Cô chẳng mong ngóng gì cái việc bước chân vào Hennessy's, mặc dù có lúc cô phải làm như vậy. Đối với cô, Hennessy's không chỉ là hiện trường của vụ án ngày xưa, mà còn là nơi cô phải đến tìm hiểu để viết sách. Cô sẽ phải tới đó để ghi nhận những thay đổi và quan sát nơi đó. Và mặc dù cô quả quyết mình sẽ không sợ hãi điều gì, nhưng cảm giác e dè vẫn cứ dấy lên trong cô.

Cô rửa qua đĩa vào trong chậu rửa, rồi cho nó vào máy rửa bát trong khi đầu tự hỏi không biết Mick sẽ giận dữ đến mức nào. Cho tới tận lúc các bạn cô gợi ý, cô sẽ không thể nghĩ lại phải đem theo vũ khí phòng vệ khi kể cho anh ta nghe. Anh ta có bề ngoài hiền lành thật đấy, nhưng dẫu sau cũng đã từng ngồi trên máy bay và phóng tên lửa. Và tất nhiên mẹ anh ta cũng là một vấn đề lớn nữa. Mặc dù Maddie luôn tin rằng mình có ra- đa phát hiện những kẻ tâm thần, kết quả của nhiều năm gặp gỡ những đối tượng bị chứng rối loạn thần kinh, nhưng cứ chuẩn bị vũ khí phòng vệ và bình xịt cay cũng chẳng thừa.

Chuông cửa kêu, và lần này cô không lấy gì làm ngạc nhiên khi thấy Mick đứng trước hiên nhà. Cũng như lần trước, anh cũng kẹp một cái danh thiếp giữa hai ngón tay. Nhưng không thể nhầm được, lần này là danh thiếp của cô.

Anh nhìn chằm chằm vào cô đằng sau tròng kính mát màu xanh, đôi môi anh mím chặt lại. Vẻ mặt anh không được vui vẻ cho lắm, nhưng cũng không có vẻ giận dữ. Chắc cô không cần phải xịt hơi cay vào anh ta, ngay khi cô cầm nó trong tay mình.

Maddie hạ tầm mắt xuống và nhìn vào tấm danh thiếp. "Anh lấy nó ở đâu thế?"

"Jewel Finley."

Khỉ thật. Cô hoàn toàn không muốn anh ta đi hóng hớt được sự việc từ đâu đó mà không phải từ cô, nhưng cô cũng không ngạc nhiên. "Lúc nào?"

"Tối qua, ở trận bóng chày của Travis."

"Tôi xin lỗi vì anh được nghe câu chuyện theo cách đó." Maddie không mời anh vào nhà, nhưng anh cũng chẳng đợi cô mời.

"Sao cô không nói cho tôi?" anh ta hỏi khi đi lướt qua cô. Một người đàn ông cao một mét tám chín, nặng tám mươi sáu cân đang đầy quả quyết. Cố gắng để chặn anh ta lại sẽ chẳng khác gì cố chặn một chiếc xe tăng.

Maddie đóng cửa và đi theo sau. "Anh không muốn biết gì về tôi cả, nhớ không?"

"Cô nói nhảm nhí cái quái gì thế." Ánh sáng từ ngoài tràn vào qua những cái cửa sổ lớn, chiếu qua thành sau ghế sofa và cái bàn cà phê và trải trên sàn nhà bằng gỗ cứng. Mick dừng lại, đứng giữa làn ánh sáng đó và bỏ mắt kính râm. Maddie đã dự đoán sai về sự tức giận của anh. Nó cháy như ngọn lửa màu xanh trong mắt anh ta vậy. "Tôi không muốn biết về bạn trai cũ của cô, công thức làm món bánh quy chocolate mà cô ưa thích, hay việc cô ngồi cạnh ai hồi lớp hai." Anh ta giơ tấm danh thiếp lên. "Nhưng cái này thì khác, và đừng giả bộ là nó không quan trọng."

Cô vén tóc ra sau mang tai. Anh ta có quyền nổi giận. "Đêm đầu tiên đó tại Mort's, tôi đã định sẽ giới thiệu tên mình và nói với anh rằng tôi là ai và tại sao tôi lại đến đây. Nhưng quán lúc đó đông quá và đó không phải là lúc thuận lợi. Khi tôi thấy anh trong cửa hàng gia dụng và ngày bốn tháng Bảy thì Travis lại đi cùng anh và tôi nghĩ lúc đó cũng không thích hợp."

"Và khi tôi ở đây một mình thì sao?" Anh ta nghiêm mặt và đẩy cái kính râm lên trên đầu.

"Hôm đó tôi đã cố nói cho anh."

"Thế à?" Anh ta nhét tấm danh thiếp vào túi áo phông màu đen, đồng phục của quán Mort's. "Trước hay là sau khi cô hôn tôi một cách nồng nhiệt như thế?"

Maddie sửng sốt. Đúng, anh ta có quyền cáu giận, nhưng cũng không thể bịa đặt sự thật như thế. "Là anh hôn tôi đấy chứ!"

"Một lúc thích hợp," anh ta nói như thể cô không có phản ứng gì vậy. "Có thể là trước khi cô dính vào người tôi lắm chứ?"

"Dính vào ấy à? Chính anh kéo tôi vào ngực anh còn gì?" Mắt cô nheo lại, nhưng cô không cho phép mình giận dữ. "Tôi đã nói là anh không biết gì về tôi cả."

"Và cô nói những thứ đó thay vì nói cho tôi cái việc quan trọng chết tiệt kia, rằng cô đến đây để viết truyện về bố mẹ tôi. Cô nghĩ tôi thích thú với chuyện cô là kiểu người 'đại khái đang kiêng sex' lắm à?" Anh dồn hết trọng lượng lên một chân, và nghiêng đầu sang một bên khi anh nhìn cô. "Cô chẳng hề có ý định sẽ nói cho tôi."

"Đừng có lố bịch như thế." Cô khoanh tay trước ngực. "Thị trấn này bé tí và tôi biết kiểu gì anh cũng tìm ra."

"Và trước khi tôi tìm ra, cô định làm tình với tôi để moi móc thông tin từ tôi chứ gì?"

Đừng nóng, cô tự nhủ. Nếu mày nóng giận, có thể mày sẽ lôi vũ khí ra mất. "Có hai sai lầm với cái giả thuyết của anh." Cô giơ một tay và sau đó thì giơ lên một ngón. "Việc tôi muốn khai thác thông tin từ anh. Không đúng." Cô giơ ngón tay thứ hai. "Và việc có ý định làm tình với anh ấy à. Không hề có."

Anh ta bước một bước đến gần cô và mỉm cười. Không phải nụ cười dễ chịu, quyến rũ của anh. "Nếu tôi có thêm thời gian, chắc cô đã nằm luôn xuống rồi."

"Anh đang mơ à?"

"Và cô thì đang nói dối. Nói dối tôi và nói dối chính mình."

"Tôi chẳng bao giờ lừa dối bản thân cái gì." Cô nhìn vào mắt anh, không hề có chút sợ hãi trước kích thước đồ sộ hay sự tức giận của anh. "Và tôi cũng chưa bao giờ lừa dối anh."

Anh ta nheo mắt lại. "Cô cố tình che giấu sự thật. Không giống nhau à."

"Ồ, nghe hay đấy nhỉ. Một bài học đạo đức từ anh đấy. Nói cho tôi, Mick, anh và tất cả những người phụ nữ từng lên giường với anh có biết gì về nhau không?"

"Tôi không lừa dối phụ nữ."

"Không đúng, anh mang cái bẫy chuột đến và chỉ tính đến việc có thể cởi đồ trên người họ ra."

"Đó không phải là lý do tôi mang cái bẫy đến cho cô."

"Bây giờ thì ai là người nói dối đây?" Cô chỉ ra cửa. "Anh biến đi được rồi đấy."

Anh ta không thèm nhúc nhích. "Cô không thể làm việc này, Maddie. Cô không thể viết truyện về gia đình tôi."

"Có, tôi có thể, và tôi đang chuẩn bị viết." Cô không đợi nữa và tiến về phía cửa ra vào và mở cửa.

"Tại sao? Tôi đã đọc tất cả về cô," anh ta nói khi đang bước lại phía cô, đôi giày của anh nện những tiếng thuỳnh thuỵch đầy giận dữ lên sàn gỗ. "Cô viết chuyện về những kẻ giết người hàng loạt. Mẹ tôi không giết người hàng loạt. Đó là một người vợ đã chịu đựng quá đủ trước một người chồng gian dối. Bà ấy vùng lên, giết ông ta rồi giết chính mình. Không có những tên tội phạm khủng khiếp nào ở đây cả. Không có những tên khốn ghê tởm như kiểu Ted Bundy hay Jeffrey Dahmer. Chuyện xảy ra với cha mẹ tôi không phải thể loại giật gân để phục vụ những người đọc hiếu kỳ."

"Tôi nghĩ để tôi quyết định thì có lý hơn anh đấy."

Anh ta dừng lại ở bậu cửa và quay lại giáp mặt với cô. "Mẹ tôi chỉ là một phụ nữ đau khổ và sau một đêm vội vã đẩy các con bà vào cảnh mồ côi, những nạn nhân của chứng tâm thần không ổn định ở bà."

"Anh chỉ nói về anh và gia đình anh, dường như anh quên mất còn có một nạn nhân ngây thơ vô tội nữa."

"Cô bồi bàn đó không vô tội lắm đâu."

Thực ra cô đang định nói về mình. "Vậy anh cũng như bao người khác ở thị trấn này, nghĩ rằng Alice Jones bị như thế là đáng đời chứ gì?"

"Chẳng có ai nhận được cái gì xứng đáng cả, nhưng bà ta đã quyến rũ một người đàn ông đã có chồng."

Bây giờ. Bây giờ cô thực sự nổi nóng. "Có nghĩa là mẹ anh hoàn toàn đúng đắn khi bắn bà ấy vào giữa mặt chứ gì?"

Anh ta giật lùi về phía sau như thể vừa bị cô tát. Rõ ràng là anh không nhìn những bức ảnh và cũng không đọc những mẩu báo.

"Cha anh có thể là kẻ phản bội. Nhưng ông ấy có đáng bị bắn tới ba phát và chảy máu cho đến chết trên nền của quán bar trong khi mẹ anh đứng nhìn như vậy không?"

Anh ta cao giọng, lần đầu tiên. "Cô thật ngu xuẩn. Bà ấy không đứng nhìn cha tôi chết."

Nếu anh ta không chửi cô ngu xuẩn có lẽ cô còn tha cho anh, bỏ qua cơn bực tức trong cô. "Dấu chân đầy máu của bà ấy còn in lại khắp quán. Và bà ấy không thể đứng dậy đi loăng quăng khi đã tự bắn mình đâu nhỉ?"

Anh ta im miệng.

"Alice Jones cũng có một đứa con. Cô bé có đáng bị mất mẹ không? Cô bé có đáng bị trở thành trẻ mồ côi không?" Maddie đặt tay lên ngực anh ta và đẩy ra ngoài. "Vì thế đừng kể với tôi rằng mẹ anh là một người vợ bất hạnh rồi đã hành động quá khích gì gì đó. Bà ta có thể chọn nhiều cách khác. Rất nhiều cách khác mà không cần phải giết người." Anh ta lùi một bươc ra ngoài hiên. "Và đừng đến đây để bắt tôi phải làm điều gì. Tôi chẳng thèm quan tâm liệu anh có thích hay không. Tôi sẽ viết cuốn sách." Cô cố đóng cửa nhưng anh ta giơ tay ra và chặn lấy.

"Cô cứ việc." Với tay còn lại, anh ta cầm chiếc kính trên đầu và đeo vào đúng chỗ của nó, che đi đôi mắt xanh đang bừng bừng giận dữ. "Nhưng cô hãy tránh xa tôi ra," anh ta nói và buông tay khỏi cánh cửa. "Và cô hãy tránh xa gia đình tôi ra, hiểu chưa?"

Maddie đóng sập cửa và vuốt mấy lọn tóc đang che lòa xòa trên mặt đất. Chết tiệt. Mọi chuyện không diễn ra suôn sẻ. Anh ta đã tức giận. Cô cũng tức giận. Quỷ tha ma bắt, cô vẫn còn đang tức lắm.

Cô nghe thấy anh ta khởi động xe, và như thói quen, cô ra khóa cửa. Cô chẳng cần anh ta hay gia đình anh ta để viết quyển sách. Nhưng thực tế mà nói, nếu được hợp tác thì tốt hơn. Nhất là khi cô cần tìm hiểu cuộc sống của Loch và Rose.

"Tồi tệ thật," cô nói và đi vào phòng khách. Cô sẽ phải viết cuốn sách mà không có sự giúp đỡ của họ. Ảnh của mẹ cô đang được đặt trên chiếc bàn cà phê. Bà ấy vẫn còn quá trẻ và ôm đầy hoài bão. Maddie cầm tấm ảnh lên và chạm vào bề mặt thủy tinh bên trên miệng bà. Nó vẫn ở trên bàn suốt thời gian Mick trong nhà này, nhưng anh ta không hề để ý.

Cô đã định nói với anh ta rằng cô không chỉ là một nhà văn yêu viết lách. Rằng mẹ cô cũng bỏ lại cô mồ côi. Nhưng anh ta không còn muốn dính dáng gì đến cô nữa, và việc cô là ai giờ cũng chẳng còn có ý nghĩa gì.

Mick đỗ xe trước cửa quán Shore View Diner nơi Meg làm việc năm ngày một tuần, công việc là phục vụ bàn và nhận tiền boa. Anh vẫn còn rất bực tức và cảm giác muốn đánh đấm cái gì đó hoặc ai đó. Như nhấc Maddie Dupree lên, nắm vai và lắc cho đến khi nào cô ta đồng ý dọn đồ và cuốn xéo mới thôi. Muốn cô ta chưa từng nghe về chuyện của gia đình Hennessy và cuộc sống lộn xộn của họ. Nhưng cô ta đã nói rõ cô ta sẽ không đi đâu cả. Và giờ anh phải nói với Meg trước khi cô ấy nghe được chuyện này từ một ai khác.

Anh tắt máy và dựa đầu vào ghế sau. Mẹ anh đã đứng chứng kiến bố anh chết à? Anh đã không biết điều đó. Anh ước là mình chẳng biết còn hơn. Làm sao hung thủ giết hai mạng người và hai là một người mẹ vẫn thường làm bơ đậu phộng và bánh sandwich dâu cho anh. Bà thái lát bánh mỳ và cắt những đầu thừa, ở cái tư thế mà anh yêu thích. Người mẹ yêu quý từng tắm, gội cho anh, dỗ anh ngủ mỗi tối với một phụ nữ đem dấu chân vấy máu chồng mình in khắp quán bar. Sao hai người đó có thể là 1 được?

Anh đưa tay lên vuốt mặt và luồn tay vào trong cặp kính để dụi mắt. Anh quá mệt mỏi. Sau khi Jewel đưa cho anh danh thiếp của Maddie, anh đã trở về phòng làm việc của mình ở bar Hennessy's và khóa mình trong đó. Anh đã lục lọi trên mạng để tìm thông tin về Maddie. Có vô số thông tin về cô. Cô đã xuất bản năm cuốn sách. Anh thấy chân dung và ảnh cô ở các buổi ký tặng sách. Không còn nhầm lẫn gì nữa, Maddie Dupree mà anh đang cố gắng để hiểu nhiều hơn chính là người phụ nữ chuyên viết về những kẻ giết người tâm thần. Và Maddie Dupree đang ở trong thị trấn để viết về cái đêm mẹ anh đã giết chết cha anh. Anh mở cửa xe và bước ra ngoài. Và anh chẳng làm được cái quái gì để ngăn cô ta lại.

Theo những gì anh còn nhớ được thì quán Shore View Diner vẫn có mùi y như vậy. Giống mùi dầu mỡ, trứng và thuốc lá. Quán ăn rẻ tiền như thế này là những nơi cuối cùng ở Mỹ để người ta đến uống cafe, hút một điếu Camel hay Lucky Strike, tùy vào độ nghiện ngập của mình. Và kết quả là chúng luôn đầy ắp những gã nghiện thuốc. Mick đã cố khuyên Meg tìm một chỗ làm nào khác để khỏi bị ung thư phổi vì khói thuốc. Nhưng chị anh khăng khăng thích khoản tiền boa ở đây. Nó hào phóng hơn ở những nơi khác.

Lúc này khoảng hai giờ chiều. Quán ăn đã vơi khách một nửa khi Mick bước vào. Meg đứng sau quầy bar, rót đầy cốc cafe cho Lloyd Brunner và cười khoái trá sau một câu gì đó hắn nói. Mái tóc đen của Meg được buộc đuôi ngựa đằng sau. Cô mặc một cái áo sơ mi màu hồng bên trong một cái tạp dề màu trắng. Cô ngẩng lên và vẫy vẫy Mig. "Này, em có đói không?" Cô hỏi.

"Không." Anh ngồi xuống chỗ quầy bar, và đẩy cặp kính Revos lên đỉnh đầu. "Em đang hy vọng là chị được nghỉ sớm."

"Tại sao?" Nụ cười trên mặt cô tắt và cô đặt bình cà phê lên bàn. "Có chuyện gì à? Có phải chuyện gì với Travis không?"

"Travis không sao cả. Chỉ là em muốn nói với chị về một chuyện."

Cô nhìn vào mắt anh như thể cô có thể đọc được suy nghĩ của anh. "Chị sẽ quay lại ngay," cô nói rồi đi vào bếp. Khi trở ra, cô đem theo cái ví.

Mick đứng dậy và đi theo cô ra ngoài. Ngay khi cánh cửa quán đóng lại phía sau họ, Meg hỏi: "Có chuyện gì thế?"

"Có một phụ nữ sống trong thị trấn. Cô ta là nhà văn chuyên viết truyện giết người dựa trên đời thực."

Meg nheo mắt dưới ánh nắng trời chói chang khi họ rảo bước trên khu đỗ xe lát sỏi để đến chỗ cái xe của anh. "Tên cô ta là gì?"

"Maddie Dupree."

Cô há hốc miệng. "Maddie Dupree? Cô ấy viết truyện 'Ở nơi đó', câu chuyện về Patrick Wayne Dobbs. Kẻ giết người hàng loạt đã giết những người phụ nữ và sau đó mặc những bộ đồ của họ bên trong bộ com lê công sở của hắn ta. Quyển sách đó đáng sợ lắm, chị đã không thể ngủ được cả tuần liền." Meg lắc đầu. "Cô ta làm gì ở Truly?"

Anh kéo cặp kính xuống che đôi mắt. "Hình như, cô ấy chuẩn bị viết về bố và mẹ."

Meg đứng sững lại. "Cái gì?"

"Chị nghe thấy rồi đấy."

"Tại sao?"

"Chúa ơi, em không biết." Anh giơ tay lên, sau đó lại buông xuống. "Nếu cô ta viết về những tên sát nhân hàng loạt, thì cô ta thấy hứng thú cái nỗi gì với câu chuyện của bố mẹ chứ? Em không hiểu."

Meg khoanh tay trước cái tạp dề và họ tiếp tục bước. "Cô ta biết gì về những chuyện đã xảy ra cơ chứ?"

"Em không biết." Họ dừng lại bên cạnh cái xe và anh dựa một hông vào cái cản sóc phía trước ô tô. "Cô ta biết mẹ bắn người phục vụ bàn đó vào đầu." Chị anh không chớp mắt. "Chị có biết chuyện đó không?"

Meg nhún vai và cắn ngón tay. "Có, chị nghe ông cảnh sát trưởng nói với bà nội Loraine."

Anh nhìn vào mắt chị gái và tự hỏi không biết cô ấy còn biết những điều gì nữa, trong khi anh chẳng hay biết gì. Anh tự hỏi không biết chị mình có biết việc mẹ họ đã không tự kết liễu ngay sau đó. Nhưng anh nghĩ nó cũng chẳng ảnh hưởng gì. Chị anh phản ứng trước cái tin này tích cực hơn anh tưởng. "Chị thấy ổn chứ?"

Cô gật gật. "Chúng ta có thể làm gì để ngăn cô ta lại không?"

"Em e là không."

Cô dựa vào cánh cửa xe phía tay lái và thở dài. "Có lẽ em nên đến nói chuyện với cô ta."

"Em đã làm vậy. Cô ta vẫn sẽ viết nó. Và cô ta không quan tâm đến việc chúng ta sẽ nói gì về việc đó."

"Chó chết."

"Đúng vậy đấy."

"Mọi người lại bắt đầu bàn tán cho mà xem."

"Đúng vậy."

"Cô ta sẽ nói những điều chẳng ra gì về mẹ."

"Có lẽ là về cả ba người bọn họ. Nhưng cô ta có thể viết gì? Người duy nhất biết rõ chuyện gì xảy ra tối hôm đó đã chết rồi."

Meg quay đi chỗ khác.

"Chị biết chuyện gì xảy ra tối hôm đó?"

Cô buông thõng tay xuống. "Chỉ là mẹ đã bị dồn nén quá mức và đã giết bố cùng với người phục vụ bàn đó."

Anh không chắc là mình có thể tin vào chị, nhưng sau hai mươi chín năm chuyện ấy có thay đổi được gì chứ? Meg không ở đó.

Chị ấy ở nhà với anh khi ông cảnh sát trưởng đến nhà vào đêm hôm đó. Anh ngước lên nhìn bầu trời xanh và chẳng một gợn mây. "Em đã quên mất là người phục vụ bàn cũng có một cô con gái."

"Đúng rồi, nhưng chị chẳng thể nhớ tên con bé đó." Meg quay sang nhìn Mick. "Chị chẳng quan tâm. Mẹ cô ta đúng là đồ gái điếm."

"Đó không phải là lỗi của cô ấy, Meg. Cô ta cũng bị bỏ rơi và không có mẹ."

"Có lẽ cô ta không có thì tốt hơn. Alice Jones lừa dối cha chúng ta và chẳng cần quan tâm ai biết chuyện. Cô ta còn phô trương mối quan hệ trước cả thị trấn này. Nên em đừng mong chị thấy thương hại cho một cô bé mồ côi không rõ mặt mũi, tên tuổi như thế."

Mick không biết có sự phô trương nào không. Nhưng nếu có thì anh nghĩ bố anh mới là người phải chịu nhiều điều tiếng, vì ông ấy đã có vợ.

"Chị thấy ổn sau chuyện này chứ?"

"Không, nhưng chị có thể làm gì được?" Cô chỉnh lại cái quai ví trên vai. "Chị vẫn sống thôi, như mọi khi."

"Em nói với cô ta là hãy tránh xa chị và Travis ra. Nên em nghĩ cô ta sẽ không quấy rầy chị với những câu hỏi của cô ta đâu."

Meg rướn lông mày. "Vậy cô ta sẽ đến hỏi han làm phiền em à?"

Có nhiều cách để một người phụ nữ làm phiền một người đàn ông. Đừng đến đây để dạy tôi phải làm gì. Tôi không thèm quan tâm liệu anh có thích hay không. Tôi sẽ viết cuốn sách đó. Cô ấy đã điên tiết, ngoan cố và cũng quyến rũ chết lên được. Khóe mắt của đôi mắt to nâu của cô nheo lại trước khi cô đóng sập cánh cửa vào mặt anh.

"Không," anh trả lời. "Cô ta sẽ không làm phiền em bằng một đống câu hỏi đâu."

- - - - - - - - - - - - -

Meg đợi cho đến khi Mick đưa xe ra khỏi bãi đậu, rồi buông một cái thở dài và đưa tay lên hai bên đầu. Cô đưa tay lên ấn ấn thái dương và nhắm mắt lại để thư giãn trước những áp lực đang lộn xộn trong đầu cô. Maddie Dupree đang ở trong thị trấn để viết một cuốn sách về bố mẹ cô. Phải có ai đó làm gì đó để ngăn cô ta lại. Một người không thể có quyền... quyền hủy hoại cuộc sống của một người khác. Phải có luật pháp cấm việc rình mò khắp nơi và... đào bới quá khứ của kẻ khác chứ.

Meg mở mắt và nhìn xuống đôi giày Reebok trắng. Mọi người trong thị trấn rồi sẽ sớm biết chuyện. Rồi họ sẽ bắt đầu bàn tán, đưa chuyện và nhìn cô như thể cô sẽ nổ tung bất cứ lúc nào. Ngay cả em trai cô thỉnh thoảng cũng nhìn cô như thể cô bị điên vậy. Mick nghĩ rằng anh ta có khả năng quên đi quá khứ, nhưng có những thứ ngay cả anh cũng không bao giờ quên được. Nước mắt làm nhòa mất tầm nhìn của cô và rơi từng giọt xuống đất bên cạnh mũi giày. Mick cũng lầm tưởng cảm xúc là vấn đề về thần kinh. Nhưng cô không vì thế mà trách em mình. Lớn lên với cha mẹ họ đã là cuộc chiến gay go và kết thúc bằng cái chết của họ.

Một chiếc xe nữa tiến vào khu vực đỗ xe và Meg đưa mắt lên nhìn khi Steve Castle mở cửa chiếc Tacoma và bước ra. Steve là bạn của Mick và là quản lý quán bar Hennessy's. Meg không biết gì nhiều lắm về anh ta, ngoài việc anh ta từng cùng lái máy bay với Mick khi trong quân đội. Và sau đó thì một tai nạn gì đó xảy ra và Steve bị gãy chân phải, ngay bên dưới đầu gối.

"Chào chị, Meg," anh ta gọi to khi đang tiến về phía cô, giọng trầm trầm của anh vang cả khu đỗ xe.

"Chào." Meg nhanh chóng lau nước mắt, sau đó buông tay xuống. Steve khá to con và đầu thì cạo nhẵn thín. Anh ta cao, ngực rộng, và vô cùng... vô cùng nam tính khiến Meg cảm thấy có chút sợ hãi trước kích cỡ khổng lồ của anh ta.

"Hôm nay chị có chuyện gì à?"

Cô thấy má mình đang nóng lên khi nhìn vào đôi mắt xanh thẳm ấy. "Xin lỗi. Tôi biết đàn ông không thích nhìn phụ nữ khóc."

"Với tôi thì chẳng có gì to tát cả. Tôi đã từng thấy nhiều người lính kiên cường cũng khóc lóc như các bé gái, chẳng khác gì." Anh ta khoanh tay trước ngực, trên áo phông in hình mấy con chó chơi bài xì- phé, "Giờ thì nói cho tôi nghe, chuyện gì khiến chị không vui thế cưng?"

Meg không hay chia sẻ cảm xúc với những người cô không quen biết, nhưng với Steve thì khác. Kích thước cao lớn của anh ta vừa đe dọa, lại vừa đem lại cho cô cảm giác an toàn. Hoặc có thể chỉ đơn giản vì anh đã gọi cô là "cưng", nhưng dù sao cô cũng vẫn trút bầu tâm sự với anh ta. "Mick vừa ở đây, và nó nói với tôi rằng có một nhà văn trong thị trấn đang chuẩn bị viết về cái đêm mẹ tôi giết cha tôi."

"Vậy à, tôi có nghe chuyện đó rồi."

"Nghe rồi à? Làm sao cậu biết được?"

"Hai cậu con trai nhà Finley đêm qua đã bàn tán chuyện này trong quán Hennessy's."

Cô đưa tay lên miệng và cắn móng tay cái. "Vậy thì tôi đoán cả thị trấn đều biết thôi. Rồi mọi người sẽ bàn tán về nó, rồi suy đoán này nọ."

"Chẳng thể nào khác được."

Cô buông thõng tay, và lắc đầu. "Tôi biết."

"Nhưng chị có thể nói chuyện với cô ta xem sao."

"Mick đã thử rồi. Cô ấy vẫn sẽ viết cuốn sách, mặc kệ chúng tôi nghĩ gì." Cô lại cúi gằm xuống đất. "Mick yêu cầu cô ta hãy tránh xa tôi và Travis."

"Sao lại né tránh cô ta? Sao chị không nói cho cô ấy biết những sự việc bên phía chúng ta?"

Cô ngẩng lên nhìn vào mắt Steve và những tia nắng đang nhảy nhót trên cái đầu bóng loáng của anh ta. "Tôi cũng không biết liệu cô ta có quan tâm đến phía chúng tôi không nữa."

"Có thể, nhưng chị sẽ không thể có câu trả lời nếu không nói chuyện với cô ta." Nói rồi anh đặt bàn tay to lớn của mình lên vai cô. "Thứ duy nhất tôi có thể nói với chị, là phải đối đầu trực tiếp với mọi thứ. Chúng ta có thể vượt qua mọi thứ nếu chúng ta biết mình đang đương đầu với cái gì."

Những gì cô tin tưởng là sự thật, và là một lời khuyên giá trị. Nhưng cô không thể suy nghĩ trước sức nặng của bàn tay anh ta đặt lên vai. Cảm giác rắn chắc và hơi ấm từ anh lan khắp người cô. Sau người chồng cũ, cô chưa bao giờ cảm giác một hơi ấm từ một người đàn ông nào khác. Những người đàn ông trong thị trấn nói chuyện với cô, tán tỉnh cô. Nhưng hình như tất cả những gì họ muốn ở cô chỉ là rót đầy ly cà phê cho họ.

Steve đưa bàn tay dọc xuống cánh tay cô, rồi nắm lấy bàn tay. "Từ khi chuyển tới thị trấn này tôi vẫn băn khoăn một chuyện."

"Chuyện gì?"

Anh nghiêng đầu sang một bên và ngắm nghía cô. "Sao chị không có bạn trai?"

"Tôi nghĩ đàn ông trong thành phố này có phần sợ tôi ấy chứ."

Đôi lông mày anh ta nhíu mày, và sau đó anh phá lên cười. Một tràng cười giòn tan làm khuôn mặt bừng lên.

"Có gì buồn cười đâu," cô nói. Nhưng giây phút đó, bao quanh cô là tiếng cười của Steve Castle, cảnh tượng cũng khá nực cười. Và họ đứng thật gần nhau, tay trong tay. Cảm giác đó khiến cô thấy thật... dễ chịu.

Ngày đăng: 24/04/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?