Gửi bài:

Phần II - Những đường phố San Francisco - Chương 22 - Lá thư của Valentine

Cuộc sống của mỗi người chúng ta không phải là một lần thử yêu. Mà là phép thử duy nhất.

Pascal QUIGNARD

San Francisco, ngày 13 tháng Tư năm 1973

Archie, tình yêu của em,

Thoạt tiên, bóng đêm.

Thoạt tiên, điều tồi tệ nhất.

Tất cả những gì khiến chúng ta đau khổ.

Tất cả những gì có thể giết chết chúng ta.

Nỗi sợ hãi của chúng ta, những bóng ma từ quá khứ của chúng ta.

Tất cả đều ở đó và chúng ta đang nhìn thẳng vào chúng: mối tình đầu của anh, mối tình đầu của em, sự choáng váng bên bờ vực thẳm, chàng ca sĩ "đẹp trai" đã làm tan nát trái tim và thân thể em, vậy mà em vẫn dai dẳng bám theo tới tận địa ngục, người vợ đầu tiên của anh: thiên thần tóc vàng đã khiến anh vô cùng cảm động bởi đức vị tha.

Điều quan trọng là phải biết nhìn thẳng vào chúng, bất chấp mọi cám dỗ, phải biết rằng chúng sẽ không buông tha ta dễ dàng, rồi sẽ có một ngày anh chàng ca sĩ tìm tới em để nói rằng anh ta vẫn luôn nhớ tới em, rằng anh ta đang độc thân, rằng anh ta đã viết tặng cho em một bài hát để nói rằng "anh yêu em" và nếu như trong lần cuối cùng gặp nhau, anh ta đã gọi em là con điếm và tặng cho em một bạt tai, thì chẳng qua đó không phải là con người thật của anh ta mà bởi anh ta vẫn yêu em...

Và cũng có thể trong giây phút nào đó, em tin lời anh ta.

Rồi cũng đến một ngày anh gặp lại cô y tá tóc vàng, đến một ngày anh nhớ rằng đã từng có những buổi sáng hoàn mỹ, và đến một ngày, trong phútchốc, anh lại muốn bảo vệ cô ấy, cô ấy là người yêu anh say đắm vì tin "anh không giống những gã đàn ông khác"...

Một điều quan trọng nữa cũng cần phải biết là sự cám dỗ có thể hiện hình theo cách khác: sẽ có những người đàn ông tìm kiếm ánh mắt em và những người đàn bà khác mỏng manh đến mức làm anh rung động.

Như vậy đấy, tất cả đều ở đó, trước mắt chúng ta: những mối nguy hiểm đã qua và một số thì đang đến, còn có cả những bóng ma, những vầng mặt trời ảo ảnh và những cám dỗ tầm thường rồi cũng sẽ mờ đi. Thế nhưng chúng vẫn cố tồn tại, liên kết với nhau thành một đám mây dày đặc. Mặt đất rung chuyển, một tia chớp lóe lên làm cửa chính và cửa sổ rung bần bật, để gió lùa vào trong phòng. Sức gió mãnh liệt không chỉ ve vuốt chúng ta, mà phun vào chúng ta thứ sương mù đầy đe dọa.

Rồi gió sẽ lặng dần, và chỉ còn lại hai chúng ta, trơ trọi, trong căn nhà nhỏ dập dềnh trên mặt nước. Những tia nắng mặt trời rọi sáng sàn nhà. Em nắm tay anh, anh cầm tay em. Anh mỉm cười với em và em cũng mỉm cười với anh. Nỗi sợ hãi đã đi ngang qua mà không hề chạm tới chúng ta.

Trong gương phản chiếu bóng hình của chúng ta: đôi vợ chồng vẫn còn trẻ có cả cuộc đời trước mắt.

Điều tốt đẹp nhất vẫn còn đang chờ phía trước. Tươi đẹp nhất sẽ là những năm tháng tới đây, hàng chục năm trời còn đang chờ chúng ta ở phía trước.

Chúng ta vẫn còn trẻ, song chúng ta cũng đã sống và trải nghiệm đủ để biết được cái giá phải trả cho hạnh phúc.

Chúng ta còn trẻ, song chúng ta đã biết trong trò chơi lớn của cuộc đời, những người bất hạnh nhất chính là những người chưa từng mạo hiểm để được nếm mùi hạnh phúc.

Và em không muốn mình nằm trong số đó.

Ngày xưa, để giữ chân người đàn ông của mình, người đàn bà nhận chiếc nhẫn kết hôn và sinh cho chồng những đứa con.

Ngày nay, điều đó không còn đúng nữa.

Vậy thì chúng ta còn cách nào để giữ chân người mình yêu?

Em chẳng biết.

Tất cả những gì em có thể hứa với anh, là sẽ luôn ở bên anh, từ nay trở về sau, bất kể điều gì xảy đến.

Trong niềm vui và đau khổ

Trong giàu sang hay nghèo đói

Chừng nào anh vẫn còn muốn có em

Em sẽ ở bên.

Em mỉm cười với anh và anh mỉm cười với em. Ánh sáng tràn ngập khắp nơi. Ánh sáng rực rỡ tuyệt vời...

Trong "ngôi nhà" của chúng ta cũng có một ô cửa sổ thần kỳ. Ô cửa sổ đôi lần giúp chúng ta thoáng thấy những hình ảnh tương lai.

Thoạt tiên chúng ta ngần ngại. Chúng ta đang vô cùng yên ổn, cả hai ta, tại nơi đây và trong giây phút này. Chúng ta thấy vô cùng ấm áp, trái tim và thân thể chúng ta hòa vào nhau, môi của anh gắn liền với môi em.

Vậy thì việc gì phải mạo hiểm muốn biết ngày mai như thế nào?

- Đi nào, lại đây, Archie! Chúng ta đi!

Tay trong tay, chúng ta bước lại gần cửa sổ và nhìn qua bên kia:

Là chúng ta, trong căn phòng tại bệnh viện.

Đó là bệnh viện, nhưng chúng ta không hề ốm. Căn phòng ngập tràn bầu không khí ấm cúng, ánh sáng dìu dịu và khắp nơi là những bó hoa. Trong phòng, có một chiếc nôi và trong nôi là một em bé mới sinh.

Anh nhìn em, em nhìn anh. Mắt chúng ta lấp lánh. Đứa trẻ đó chính là con chúng ta.

Đó là một bé gái. Con bé mở mắt ra. Con bé cũng nhìn chúng ta và bỗng nhiên, chúng ta cso ba người rồi cả ba chúng ta chỉ còn là một.

Bỗng nhiên chúng ta là một gia đình.

Archie, tình yêu của em, khi anh ở bên, em không còn sợ gì nữa cả.

Archie, tình yêu của em,

Em yêu anh.

Valentine

Mục lục
Ngày đăng: 03/06/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc

Mục lục