Gửi bài:

Quyển 3 - Chương 9

Không thể ngờ rằng, bốn người chúng tôi lại ngồi ăn cùng nhau theo cách này. Thời điểm giữa trưa, những người đến ăn tại nhà hàng này cũng không nhiều lắm. Đường Tỉ Lễ trước sau đều thể hiện vẻ thân sĩ tao nhã đầy phong độ của hắn, giơ tay nhấc chân đều đối với cô giáo bằng vẻ mặt nhu tình. Xem ra, hắn thật lòng thích cô giáo, nhưng hắn lại lấy lòng dạ nào để đi thích thân nhân của người hắn đã hại chết? Khi hắn nhìn tôi cũng không có sự kinh ngạc như lúc đầu, mà lại bình thản tựa như tôi chính là cháu gái của vợ hắn. Chúng tôi trừ bỏ điểm này vốn dĩ cũng chẳng có liên quan gì. Hắn cố ý xem nhẹ, mà Đường Diệc Diễm dường như cũng thấy được, nhưng lại không thể trách móc. Cậu của mình tỏ ra vô cùng thân thiết với người đàn bà khác ở bên ngoài, trong mắt anh xem ra có lẽ chỉ là chuyện bình thường. Chỉ đến khi anh nhìn thấy tôi gần như không hề động dao nĩa, mới cẩn thận hỏi tôi có phải là không không hợp khẩu vị hay không.

Tôi lắc đầu, gượng cười với anh, ánh mắt một chút cũng không rời khỏi người Đường Tỉ Lễ, tay lại bất giác dùng thêm sức nắm chặt dao nĩa, cho đến khi tay của Đường Diệc Diễm nắm lấy bàn tay tôi, giọng nói nặng nề của anh cũng đồng thời vang lên: "Bà xã, em đang hâm mộ cậu anh đối tốt với người phụ nữ kia sao? Cho nên em mới không ngừng nhìn ông ấy?" Tôi quay đầu, trong mắt Đường Diệc Diễm có uất giận, bởi vì tôi "nhìn không chuyển mắt", nhìn chằm chằm một người đàn ông khác, sao tôi có thể quên mất bên cạnh mình còn có một "bình dấm chua"!

Tôi xấu hổ cười cười, thu hồi tầm mắt, dùng dao nĩa cắt một khối thịt bò nhỏ, ngay lúc Đường Diệc Diễm đang định nói gì đó, vội đưa đến miệng anh. "Đúng vậy! Em không phải đang học tập người khác dịu dàng sao? Sau này sẽ đối xử thật tốt với ông xã của em nha!"

Đường Diệc Diễm ăn thịt bò, rốt cuộc cũng vừa lòng nở nụ cười, bất quá vẫn cố nói nhỏ bên tai tôi, mang theo một chút cảnh cáo: "Sau này, chỉ cần học tập phụ nữ là ổn rồi, không được học theo người đàn ông khác!"

Thật đúng là bá đạo! Tôi liếc trắng mắt, khoé miệng Đường Diệc Diễm lại cong lên, hình ảnh vành tai và tóc mai chúng tôi chạm vào nhau, ở trong mắt cô giáo là một bộ dáng hạnh phúc.

Không khí khó chịu cũng dịu đi, dần trở nên ấm áp... nếu như không có sự xuất hiện của người phụ nữ kia.

Ngay lúc tôi và Diệc Diễm đang cười cười nói nói, tôi bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt anh khẽ lóe ra một chút, nhíu mi, thản nhiên nói một câu: "Mợ!"

Theo tầm mắt anh nhìn lại, tôi thấy một người phụ nữ có chút ấn tượng, cũng một khuôn mặt được che giấu tỉ mỉ, cử chỉ tao nhã, cô ta đang cùng mấy người phụ nữ khác đứng ở nơi đó, ánh mắt thản nhiên quét về phía tôi, sau đó thẳng tắp bắn về chỗ cô giáo đang ngồi, khinh thường hừ lạnh. Cô giáo chỉ biết xấu hổ cúi đầu.

Cô ta nhìn một lúc, sau đó chậm rãi chuyển động thân mình cao quý, đi đến trước mặt chồng mình, vô cùng thân thiết bám vào đầu vai Đường Tỉ Lễ. "Ông xã, hôm nay lại lịch sự như vậy cơ à, dùng cơm với vợ chồng Diệc Diễm hả? Ồ... Vị tiểu thư này là ai thế?"

"Tuyết Lệ!" Đường Tỉ Lễ lên tiếng cảnh cáo vợ mình.

"Ông xã, anh xem anh kìa, như thế nào không giới thiệu một chút đâu!" Cô ta dường như không chịu từ bỏ ý đồ, ngữ điệu làm ra vẻ bình thản, nhưng trong mắt lại tràn đầy lửa giận, hung hăng nhìn chằm chằm cô giáo, nhìn chằm chằm người phụ nữ đã cướp đi trái tim của chồng mình. Cô giáo chật vật né tránh cái nhìn rực lửa kia, nắm chặt dao nĩa trong tay.

"Nếu là gia đình tụ họp, sao lại không gọi cho em a? Dù sao, vị tiểu thư này ngồi ở chỗ đó không phải rất xấu hổ sao?"

"Tuyết Lệ!" Đường Tỉ Lễ nâng cao giọng, rõ ràng mang theo cả tức giận.

"Thôi được rồi, mọi người có việc thì cứ tiếp tục đi, em cũng có hẹn. Ông xã, đợi chúng ta cùng nhau về nhà là tốt rồi! Diệc Diễm, sau này có rảnh, chúng ta "người một nhà" sẽ ra ngoài tụ họp nha, lúc nào không có người ngoài ấy!" Sau khi châm chọc khiêu khích một phen, cô ta mới vừa lòng cùng mấy người phụ nữ kia rời đi. Trước khi đi khỏi, chúng tôi còn nghe được rõ ràng cô ta nói chuyện cùng đám bạn.

"Hồ ly tinh! Xem cô ta giả ngây ngô kìa!"

"Không có kết cục tốt đẹp đâu! Muốn gả tiến Đường gia ư, không có cửa đâu!"

"Chỉ là một nữ nhân hạ lưu mà thôi!"

Từng lời từng lời khó nghe không ngừng vang lên. Tôi nhìn thấy sắc mặt của cô giáo trở nên dị thường khó coi, cô giáo co quắp đứng lên, chua xót cười cười:"Em... Em đi toilet một chút!" Vừa dứt lời, cô giáo gần như muốn chạy trốn khỏi nhà hàng, tôi lo lắng đi theo.

Cô giáo chật vật chạy vào toilet, run run mở vòi nước, bàn tay hứng đầy nước vỗ lên khắp mặt, khẽ nức nở.

"Cô..." Tôi nhẹ nhàng xoa đầu vai của cô.

"Cô thực buồn cười đúng không?" Trong gương, cô giáo nâng khuôn mặt ướt nhẹp lên, nước mắt chậm rãi rơi xuống, chua xót cười: "Rõ ràng biết là hố lửa mà còn muốn lao đầu xuống!"

"Cô giáo!" Tôi thật sự không biết phải an ủi cô như thế nào. Dù sao, Đường Tỉ Lễ không thể cho cô danh phận là chuyện thật, nhưng hắn lừa gạt cô cũng là thật. Chỉ có điều, nhìn cô giáo bây giờ lún sâu vào bể tình như vậy, còn có thể tự kiềm chế sao? Nếu cô biết Đường Tỉ Lễ đã ra tay với Việt Phong, vậy thì...

Tôi quả thực không dám tưởng tượng, cô giáo, sao cô lại ngốc như vậy, yêu một người đàn ông không nên yêu nhất trên thế giới này.

Nhưng chuyện tình cảm đâu phải ai muốn cũng được?

"Tiểu Phi!" Cô giáo bỗng nhiên xoay người ôm lấy tôi, lớn tiếng khóc, những đè nén lâu nay cuối cùng đều bùng nổ. "Cô khống chế không được, cô thật sự yêu anh ấy, cô đã thử rời đi, nhưng mà vẫn không được. Như vậy so với chết đi còn khó chịu, còn thống khổ hơn... Cô rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ, làm sao bây giờ?"

Cô giáo! Ta gắt gao ôm cô. Em nên làm cái gì bây giờ, cô đã không muốn xa rời Đường Tỉ Lễ như vậy, em còn muốn tự tay hủy diệt hy vọng của cô sao?

Việt Phong, em nên làm cái gì bây giờ, làm sao bây giờ?

Chúng tôi trầm mặc trở lại đại sảnh, Đường Tỉ Lễ đi lên đón trước, ghé vào bên tai cô giáo nói gì đó, cô giáo miễn cưỡng cười. Tôi lo lắng nhìn, chỉ thấy tay cô gắt gao bắt lấy Đường Tỉ Lễ, là tín nhiệm, ỷ lại như thế. Nhưng cô càng như vậy, lòng tôi lại càng loạn.

Tôi thậm chí đã bắt đầu do dự, do dự có nên tiếp tục hay là buông tha cho hắn? Không, tuyệt đối không thể được!

Nhưng... nhìn khuôn mặt cô giáo đang dần tràn ra vẻ tươi cười, quả nhiên, vẫn chỉ có Đường Tỉ Lễ, chỉ có người đàn ông mà cô yêu mới có thể dễ dàng làm cho cô thoải mái cười!

oOo

"Sao thế?" Rầu rĩ ngồi trong xe, tôi suốt dọc đường đều không hề nói chuyện, tâm loạn như ma, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh Đường Tỉ Lễ và cô giáo nhìn nhau cười.

"Bà xã!" Thấy tôi vẫn còn ngẩn người, Đường Diệc Diễm một tay tiếp tục lái xe, một tay vươn ra nắm lấy bàn tay tôi, hoang mang nhìn tôi.

"Hả?" Tôi lấy lại tinh thần. "Anh... Anh vừa nói gì?"

Đường Diệc Diễm bất đắc dĩ nhìn tôi, nhướng mày. "Em đang nghĩ gì mà mất hồn như vậy?"

"Không có!" Tôi bối rối lắc đầu, mấp máy khoé miệng, chuyển đề tài. "Diệc Diễm, ba thích ăn nhất là xương sườn, chúng ta đi siêu thị mua một ít về nhé?"

"Cần gì phải phiền toái như vậy, ra ngoài ăn không phải tốt hơn sao?"

"Không phiền toái! Người một nhà cùng nhau ăn cơm, so với ở bên ngoài lạnh như băng tốt hơn!" Tôi kiên trì, rất muốn để Diệc Diễm có thể cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.

"Em nói là đi đến mấy cái siêu thị ầm ĩ đó hả?" Đường Diệc Diễm nhăn mặt, vẻ mặt không tình nguyện.

"Đúng vậy! Nhưng không phải ầm ĩ, mà là náo nhiệt!" Tôi sửa lại cách nói của anh.

"Nhưng mà lỡ như em bị đau mắt cá chân hoặc bị rút gân thì sao!" Ý của Đường Diệc Diễm chính là không muốn đi."Gọi người làm đi mua là được!"

"Không được!" Tôi quả quyết: "Nếu chân bị rút gân sẽ có ông xã mát xa cho em! Nếu anh không đi, em sẽ đi một mình..." Tôi cố ý làm bộ như bị ấm ức.

"Anh đi!" Quả nhiên, tôi còn chưa nói xong, Đường Diệc Diễm đã thỏa hiệp, bất đắc dĩ thở dài.

Ha ha ha ha, anh còn không ngoan ngoãn đầu hàng? Tôi bỗng nhiên phát hiện, thật ra được sủng mà sinh ra kiêu ngạo cũng hay đấy chứ!

Dù không phải cuối tuần, siêu thị cũng có rất nhiều người ra kẻ vào, náo nhiệt vô cùng. Đường Diệc Diễm nắm tay tôi đứng ở cửa, mày liên tục nhăn lại, phiền chán nhìn đoàn người đang tấp nập qua lại. " Đông quá, hay là hôm nay không đi nữa!"

"Ừm, vậy anh ở bên ngoài chờ em đi!" Tôi lập tức đi vào quầy xe đẩy, kéo ra một chiếc. Ngay lập tức, một đôi tay nhanh chóng vịn lên thành xe, đẩy giúp tôi. "Em cẩn thận một chút, bây giờ đang mang thai đấy!"

Tôi buồn cười thở dài, nhìn chồng mình, không phải là đi siêu thị thôi, làm gì mà mất tự nhiên như vậy?

"Diệc Diễm, này được không?" Tôi hưng phấn cầm một hộp bánh bích quy sô cô la lên, bỗng nhiên rất muốn ăn!

"Không phải là đi mua xương sườn sao? Mấy thứ đó không có dinh dưỡng đâu!" Đường Diệc Diễm chỉ thoáng liếc một cái rồi giật lại bánh bích quy trong tay tôi, để vào chỗ cũ.

"Không!" Tôi cố tình vươn tay ra lấy lại, ném vào trong xe đẩy. "Bác sĩ không phải đã nói với anh rồi sao, phụ nữ có thai cần phải được thỏa mãn hết sức đầy đủ!"

"Đừng suy diễn linh tinh, lời dặn đó có ý như vậy sao?" Đường Diệc Diễm cũng không tiếp tục ngăn cản tôi, nhưng nhìn tôi đem cả đống đồ ăn không dinh dưỡng gì đó ném vào trong xe, mày cũng sắp nhăn thành một cây ma hoa.

"Em nói mua xương sườn cho ba là lấy cớ đúng không!" Đường Diệc Diễm nhíu mi nhìn tôi, thuận tiện nhéo nhéo hai má của tôi. Tôi vỗ nhẹ lên tay anh: "Đâu có, đây là thuận tiện nha!" Tôi vừa nhìn đồ ăn vặt trong xe, vừa lười biếng dựa vào người Đường Diệc Diễm, trong mũi tất cả đều là mùi hương của anh, một mùi hương mà tôi không muốn xa rời.

"Không có, chỉ là muốn đùa anh thôi!" Tôi vui vẻ cười, thân mình lại dựa vào anh. Đường Diệc Diễm cũng cong lên khóe miệng.

Chúng tôi lại tiếp tục đẩy xe đến những quầy hàng khác, giống như bao đôi vợ chồng bình thường ở đây.

Dựa vào chồng mình, cảm giác ngọt ngào tràn đầy lồng ngực, hạnh phúc như vậy, tôi rất muốn, rất muốn cái gì cũng không phải suy nghĩ, chỉ cần đứng bên người anh, cùng nhau chờ con chào đời, vĩnh viễn trải qua cuộc sống hạnh phúc như vậy!

Có lẽ, vì cô giáo, vì niềm hạnh phúc không dễ gì mới có được này, tôi không phải thật sự nên cẩn thận ngẫm lại sao? Chỉ cần Đường Tỉ Lễ ăn năn, hoặc là... Tôi đang dao động sao? Dao động sự quyết tâm trả thù trong lòng? Nhưng... Tôi có thể tự thuyết phục bản thân mình không?

"Bà xã... Chúng ta qua bên kia nhìn xem..." Giọng nói của Đường Diệc Diễm đánh gãy suy nghĩ của tôi.

"À... Được!" Tôi khoác chặt tay anh, hôm nào đó, tôi phải đi tìm cô giáo nói chuyện mới được!

oOo

Cuộc sống sau khi kết hôn thật ngọt ngào. Bởi vì tôi đang mang thai, Đường thị lại đang trong giai đoạn điều chỉnh, tuần trăng mật của chúng tôi phải tạm thời hoãn lại. Ba và mẹ sau khi được Đường Diệc Diễm sắp xếp đi chơi vài ngày cũng quay lại Mĩ. Trong nhà vốn dĩ đang náo nhiệt lập tức yên tĩnh trở lại. Mỗi ngày tôi đều không có việc gì làm, đành ngồi nhà ăn ngon chơi tốt, chờ Đường Diệc Diễm trở về.

Đảo mắt đã đến ngày sinh dự tính, Đường Diệc Diễm mỗi khi nhìn đến cái bụng to tròn của tôi lại bắt đầu khẩn trương. Anh cố ý muốn tôi vào bệnh viện nằm trước để chờ đến lúc sinh, nhưng tôi nhất quyết không đồng ý, bệnh viện toàn là mùi thuốc sát trùng. Đường Diệc Diễm không lay chuyển được tôi, đành đem công việc về nhà làm, cương quyết buộc tôi mỗi ngày phải ngồi trước mặt anh, nhìn anh làm việc thì mới yên tâm.

Thật đúng là hoàng đế chưa vội, thái giám đã gấp. Người sinh con là tôi, tôi còn không đến nỗi khẩn trương như anh.

"Em làm gì thế!" Một tiếng gầm đầy giận dữ vang lên ngay sau lưng, tôi hoảng sợ, thân mình mập mạp khẽ quơ quơ, nước trong chén suýt chút nữa tràn ra. Tôi chịu không nổi nhìn khuôn mặt khẩn trương của Đường Diệc Diễm, anh không nhìn thấy sao? Tôi chỉ là rót cốc nước uống mà thôi!

"Gọi người giúp việc đến làm!" Đường Diệc Diễm giành lấy bình nước trong tay tôi, sau đó đánh giá cao thấp khắp người tôi một lượt: "Không sao chứ?"

"Diệc Diễm!" Kính nhờ, tôi là mang thai, không phải tàn phế!

"Tóm lại, em muốn anh sống lâu một chút thì đừng có doạ anh sợ!"

Em nào có dọa anh, rót ly nước mà làm như em đang biểu diễn xiếc trước mặt anh không bằng, thật đúng là khoa trương. Tôi chu miệng, ác liệt cười cười, dùng cái bụng tròn vo nhẹ nhàng chạm đến thân mình Đường Diệc Diễm. "Anh xem, không phải là không có việc gì hay sao!"

"Diệp Sương Phi!" Đó có thể so với tiếng rống của sư tử Hà Đông.

"Oa..." Tôi chịu không nổi vội bịt lỗ tai lại."Anh thật là ồn ào!"

"Là anh đang làm ồn sao? Là em đang làm cho anh sợ!" Trên mặt Đường Diệc Diễm là biểu tình đầy kinh hách.

"Nào có ai khoa trương như anh đâu chứ, thật là!" Tôi nâng cốc nước trong tay lên định uống, bụng lại đột nhiên quặn đau một trận, tôi nhíu mi, cơn đau lập tức trôi qua, chỉ loáng thoáng cảm giác được.

"Chỉ sợ đến lúc đó, một ngày em còn chưa sinh, anh sẽ khóc rống một ngày!" Đường Diệc Diễm tự giễu lắc đầu, không hề phát hiện ra sự khác thường của tôi, xoay người muốn đi lấy sữa cho tôi.

Đau... Đau quá... Vừa định thở ra một hơi, cơn đau lại bắt đầu lan tràn khắp cơ thể, hơn nữa càng ngày càng đau dữ dội. Đường Diệc Diễm đưa lưng về phía tôi, mở cửa tủ, tôi đã muốn cuộn mình lại, ôm bụng. "Ông... ông... xã!"

"Ba!" Đường Diệc Diễm cầm sữa quay người lại lập tức thấy được, trong lòng không ngừng run sợ, ly sữa trong tay rơi xuống đất. "Duyệt Duyệt... Duyệt Duyệt!"

"Đau quá, đau quá!" Tôi đau đớn la to, mồ hôi theo hai má chảy xuống. Đường Diệc Diễm hoảng hốt đỡ lấy thân thể của tôi.

"Sao có thể, sao có thể, ngày sinh dự tính còn một tuần cơ mà, sao có thể!" Trời ạ, anh còn muốn nghiên cứu mấy cái đó làm gì, anh còn chưa từng nghe chuyện sinh non chắc?

"Đau chết đi được... Đi bệnh viện!"Tôi chịu không nổi hét to. Lúc này rồi mà sao đầu anh lại tựa như bị nước vào vậy!

"Bệnh viện! Bệnh viện!120... 120 điện thoại là bao nhiêu!"

Trời ạ!

"Đau quá!" Tay của tôi đã muốn không khống chế nổi, khua loạn xạ. Lúc này, mấy người giúp việc rốt cuộc cũng nghe thấy mà chạy tới.

"Thiếu gia, thiếu phu nhân sắp sinh rồi, mau gọi lái xe đưa thiếu phu nhân đi bệnh viện. Tiểu Lí, đem chiếc túi đã chuẩn bị sẵn trong phòng đến đây!"

Cám ơn trời đất! Cuối cùng cũng có người thanh tỉnh. Cứ như vậy, một đám người luống cuống đưa tôi vào bệnh viện. Lúc bị đẩy mạnh vào phòng phẫu thuật, tôi gần như đã hôn mê, loáng thoáng cảm giác được Đường Diệc Diễm nắm chặt lấy tay tôi không chịu buông, thầy thuốc khuyên nhủ một lúc lâu, anh mới chịu thả ra.

Đau...

"Sinh con sao lại đau như vậy, tôi không cần sinh, không cần!"

"Duyệt Duyệt... Duyệt Duyệt!"

"Tiên sinh, ngài ở bên ngoài chờ là được rồi!"

"Thiếu gia... Không có việc gì, đều là như vậy mà!"

Trong bệnh viện vang lên những tiếng tranh cãi ầm ĩ không ngớt, đều là bởi vì một sản phụ sắp sinh, mà phía sau đi theo cả một đội ngũ "khổng lồ".

"A!" Tôi ở trên bàn sinh đã lâu mà đứa nhỏ vẫn không chịu ngoan ngoãn đi ra, cảm giác đau đớn trải rộng khắp toàn thân, toàn tâm!

Tôi nghe bác sĩ dặn phải hít sâu thở mạnh, nên liều mạng dùng sức, cho đến khi cả người không còn chút sức lực, đứa nhỏ vẫn ngoan cố bám trụ trong cơ thể. Tôi cảm giác được không khí khẩn trương lan tràn khắp bốn phía, mơ mơ màng màng nghe được những tiếng trao đổi đầy lo lắng của bác sĩ. Ý thức của tôi bắt đầu mơ hồ, dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm, bác sĩ không ngừng kêu gọi hai bên tai. Không được, tôi không thể như vậy, cục cưng, ba còn đang chờ mẹ con mình bên ngoài, chúng ta nhất định phải cố lên... Cố lên!

"Ra rồi, ra rồi!" Rốt cuộc, tôi cảm giác được thứ gì đó chui ra khỏi thân thể, tiếng khóc của trẻ con bỗng vang lên làm cho tôi vui mừng cười, muốn nâng khuôn mặt thấm ướt mồ hôi lên, nhưng trước mắt lại đột nhiên toàn là màu đen, những tiếng kinh hô truyền đến bên tai.

"Bác sĩ... Sản phụ xuất huyết quá nhiều..."

Toàn tâm đau đột nhiên trải rộng toàn thân.

Mệt mỏi quá... không có chút sức lực! Tôi dường như cảm giác được linh hồn đang dần dần thoát ly cơ thể.

Mục lục
Ngày đăng: 03/04/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Zokadice - Yathzee with friends

Mục lục