Gửi bài:

Chương 17

Nạn nhân của chúng ta – bạn Đỗ Lôi Ty vẫn ngơ ngác chạy theo tên thủ phạm khắp nơi, mà chẳng hề biết mình đã rơi vào cái bẫy hoàn hảo do sếp tổng đại nhân giăng ra. Đến lúc cô hoàn toàn tỉnh ngộ thì cái vé được cách ly bảy ngày ở khách sạn đã mở rộng vòng tay chào đón cô.

Lừa cô đi đón máy bay, lừa cô tới khách sạn, cuối cùng còn bắt một thanh niên trẻ khỏe, bừng bừng sức sống như cô phải cách ly! Hành động của sếp tổng đại nhân lần này chắc chắn có âm mưu, có mục đích, hơn nữa còn mang tính chất phạm tội vô cùng nghiêm trọng!

Lần này, Đỗ Lôi Ty nổi giận thật sự!

"Sao anh có thể làm thế?" Đỗ Lôi Ty hùng hổ kháng nghị, "Biết rõ mình phải cách ly, mà còn tìm tôi tới làm lá chắn. Anh làm vậy thật quá đáng!"

Không ngờ sếp tổng đại nhân độp ngay lại, "Quá đáng chỗ nào?"

Còn có mặt mũi nói quá đáng chỗ nào ư? Chỗ nào cũng quá đáng cả!

Đỗ Lôi Ty nổi giận đùng đùng, nói: "Ông chủ như anh tất nhiên không cần lo lắng gì, nhưng tôi chỉ là một nhân viên quèn thôi! Ở lại đây bảy ngày chẳng khác nào kiếm ít đi bảy ngày tiền lương, bảy ngày tiền lương anh có biết là bao nhiêu không?"

Liêm Tuấn nhíu mày, "Bao nhiêu?"

Đỗ Lôi Ty vốn định nói là ba trăm, nhưng vì để nghiêm trọng hóa sự việc, cô lại nói khống thêm hai trăm đồng, "Năm trăm!" Đỗ Lôi Ty vươn ra năm ngón tay.

"Tôi đưa gấp đôi tiền cho em."

Anh ta nói gì cơ? Đỗ Lôi Ty bối rối, "Anh... Anh muốn trả tiền cho tôi?"

"Không sai, bảy ngày này em tổn thất bao nhiêu, tôi sẽ đền em gấp đôi. Thế nào?"

Đỗ Lôi Ty im lặng, không ngờ sếp tổng lại hào phóng như vậy, biết thế vừa nãy nói khống thêm chút nữa...

"Sao hả, không muốn à?"

"Muốn!" Đỗ Lôi Ty vội đáp lại.

Đáng lẽ làm việc bảy ngày chỉ có thể được lĩnh ba trăm đồng, bây giờ ăn chùa uống chùa trong khách sạn bảy ngày lại kiếm được tận một ngàn đồng, trừ đi tiền ngồi xe bò hai mươi đồng, bắt taxi năm mươi đồng thì vẫn được lời sáu trăm ba mươi đồng. Cứ nghĩ đến việc sáu trăm ba mươi đồng bạc sáng lóa tự dưng bay vào túi tiền mình, cơn tức giận trong lòng Đỗ Lôi Ty lại giảm bớt một nửa, thay vào đó là niềm sung sướng âm ỉ.

"Nhưng tôi có một yêu cầu." Liêm Tuấn bỗng nhiên đổi chủ đề.

Đỗ Lôi Ty đang vui sướng, nghe thấy Liêm Tuấn nói thì sững sờ, "Yêu cầu gì?"

"Tôi trả cho em bảy ngày tiền lương, vậy tôi sẽ là ông chủ của em. Bảy ngày này em phải nghe lời tôi."

Không đỡ nổi! Quả nhiên là nhà tư bản, không bao giờ để mình chịu thiệt! Đỗ Lôi Ty cắn răng, trong lòng thầm chửi rủa nhà tư bản đại gian ác kia hết một trăm lần lại tiếp một trăm lần.

"Sao vậy? Em không đồng ý?"

"Ai nói tôi không đồng ý?" Đỗ Lôi Ty khẽ mím môi, "Tôi muốn thêm năm trăm!" Dù sao đến lúc cách ly cũng phải tách ra, anh ta còn có thể bắt cô làm gì? Nhiều nhất cũng chỉ là gọi điện thoại cho anh ta bớt buồn thôi!

"Được." Liêm Tuấn đồng ý một cách dễ dàng, "Vậy từ giờ trở đi tôi sẽ là ông chủ của em?"

"Được..." Sao lại cảm thấy không được tự nhiên?

"Không đổi ý?"

"Không... Không đổi ý..." Sao lại cảm thấy hơi chột dạ?

Một nụ cười đầy ẩn ý xẹt qua đôi mắt sắc nhọn trong giây lát, nhưng ngay sau đó đã biến mất. Liêm Tuấn chậm rãi nói: "Được rồi, vậy đi thôi".

Ra khỏi thang máy đã có nhân viên y tế đứng chờ ở cửa phòng, nhìn dáng dấp không giống như bác sĩ nhỏ được tùy tiện phái tới.

Quả nhiên, khi anh đến nơi, ông bác sĩ ở độ tuổi trung niên mặc áo trắng dẫn đầu đã kính cẩn cúi chào Liêm Tuấn, "Xin lỗi Liêm tổng, do hoàn cảnh đặc biệt nên đã làm chậm trễ chuyến đi của anh."

Ồ! Lần đầu tiên thấy người cách ly xin lỗi người bị cách ly, Đỗ Lôi Ty ở một bên quan sát phản ứng của sếp tổng đại nhân.

Liêm Tuấn gật đầu, "Mấy ngày tới có gì phải chú ý không?".

"Trước khi cách ly, chúng tôi phải kiểm tra nhiệt độ của anh và vợ anh, sau đó mỗi ngày chúng tôi đều sẽ phái chuyên gia tới đo nhiệt độ của hai người. Nếu trong vòng bảy ngày không phát hiện điều gì bất thường thì việc cách ly có thể ngừng lại."

Rất chuyên nghiệp, Đỗ Lôi Ty thầm nghĩ.

Lúc này, bên cạnh đã có bác sĩ cầm nhiệt kế đi tới, Đỗ Lôi Ty vội vàng phối hợp để kiểm tra nhiệt độ, sau đó ghi lại tình trạng chủ yếu của cơ thể. Chờ tất cả xong xuôi, bác sĩ ra về, hai người mới đi vào phòng.

Bỗng nhiên, Đỗ Lôi Ty cảm thấy có cái gì đó không khớp.

"Này..." Cô yếu ớt mở miệng.

Liêm Tuấn không để ý tới cô, tay giơ lên bắt đầu cởi nút áo của bộ comple.

Tưởng sếp tổng đại nhân không nghe thấy, Đỗ Lôi Ty dịch gần lại, cố ý cao giọng, "Này..."

Lúc này Liêm Tuấn đã cởi bỏ áo khoác, đang tháo cà vạt.

"Tôi nghĩ là..."

"Chuyện gì?" Tay Liêm Tuấn dừng lại, ánh mắt giết người quét tới.

Tại sao tháo cà vạt mà cũng hầm hố thế? Đỗ Lôi Ty lấy lại bình tĩnh, ra sức cười nịnh nọt, "Tôi... Tôi chỉ muốn hỏi là... Tôi... Tôi ngủ ở đâu?"

"Ở đó." Liêm Tuấn chỉ vào căn phòng bên trong.

Đỗ Lôi Ty chết lặng, một lúc lâu sau mới ngây ngô hỏi lại: "Vậy... Vậy anh ngủ ở đâu?"

"Ở đó." Ngón tay của sếp tổng đại nhân vẫn chỉ về cùng một phía.

Lúc này, Đỗ Lôi Ty cuống lên, yếu ớt nói: "Bên kia... hình như chỉ có một căn phòng..."

"Rồi sao?" Liêm Tuấn hỏi.

"Rồi thì... Bên trong hình như chỉ có một cái giường..."

"Rồi sao nữa?"

"Thì... Tôi..." Đỗ Lôi Ty nghiến răng, khó khăn lắm mới thốt ra được, "Tôi không muốn ngủ trên sàn nhà đâu!"

Khóe miệng sếp tổng đại nhân nhếch lên một nụ cười, "Ai nói sẽ bắt em ngủ trên sàn nhà?"

A? Đỗ Lôi Ty càng bối rối, "Chẳng lẽ... anh muốn ngủ?"

Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt sếp tổng đại nhân lập tức biến mất, "Em dám bắt tôi ngủ trên sàn nhà?"

"Không phải vậy! Không phải vậy!" Đỗ Lôi Ty sợ hãi, lắc đầu nguầy nguậy. Cô cảm thấy có gì là lạ, "Anh không ngủ trên sàn nhà, tôi cũng không ngủ trên sàn nhà, vậy chúng ta..."

"Chúng ta ngủ trên giường."

Ầm ầm...

Đầu Đỗ Lôi Ty nổ tung.

"Không được! Tôi không thể ngủ chung với anh!" Đỗ Lôi Ty chưa kịp suy nghĩ, buột miệng thốt lên.

"Em nói gì?" Sắc mặt Liêm Tuấn nháy mắt phủ đầy mây, có mây thì sẽ u ám, u ám thì sẽ nổi bão.

"Tôi... Tôi nói tôi không thể... không thể... không thể để anh phải chen chúc cùng tôi trên một cái giường..." Đỗ Lôi Ty nói xong, chỉ muốn tự tay vả vào miệng mình. Đỗ Lôi Ty ơi Đỗ Lôi Ty, sao mày lại không có nguyên tắc đến thế này?

Vẻ mặt Liêm Tuấn liền dịu xuống, "Tôi không ngại." Anh nói xong, còn bồi thêm một câu, "Dù sao cũng không phải lần đầu tiên."

Bộp! Mặt Đỗ Lôi Ty đỏ rần lên.

Rõ ràng sếp tổng đại nhân muốn ép cô ngủ chung giường với anh! Trong phút chốc, Đỗ Lôi Ty đột nhiên hiểu ra. Chẳng lẽ sếp tổng đại nhân muốn... muốn ăn đậu hũ của cô?

Nghĩ đến đây, Đỗ Lôi Ty sợ hãi bởi suy nghĩ của mình.

Sếp tổng đại nhân sao có thể muốn ăn đậu hũ của cô? Chẳng lẽ những gì người ta nói đều là thật, đậu hũ trắng ăn quen mùi, thỉnh thoảng cũng muốn nếm thử vị của đậu hũ thối?

Phì phì! Sao cô lại là đậu hũ thối được? Rõ ràng cô là một khối đậu hũ trắng trắng, mềm mềm, trơn trơn cơ mà! (Đỗ Đỗ, cô đánh giá cao mình quá -_- [] [] [] )

Vấn đề là, sếp tổng đại nhân ăn đậu hũ là một việc rất không có đạo đức! Rõ ràng người chịu thiệt là cô, nhưng anh cứ quấn lấy cô, khiến mọi việc giống như là cô đang thúc ép anh, bắt cô làm khối đậu hũ cô chịu sao nổi?

"Phỉ Phỉ, có người định ăn đậu hũ của tao!" Nỗi bực dọc trong lòng không có chỗ phát tác, nhân lúc sếp tổng đại nhân đi tắm, Đỗ Lôi Ty bèn nhắn tin cho Chu Ngọc Phỉ.

Một lát sau, Chu Ngọc Phỉ đã nhắn lại, "Đứa tẻ nhạt như mày mà cũng có người muốn ăn đậu hũ?"

Lòng tự trọng nho nhỏ của Đỗ Lôi Ty bị đụng chạm, "Người kia độc tài, chuyên chế, vô liêm sỉ, mặt người dạ thú, mặt người dạ thú, đúng là xấu xa đến cực điểm!"

"Mặt người dạ thú đều là những người tương đối đẹp trai."

"A... Quả thật hắn cũng tương đối dễ nhìn..."

"Vậy hắn có tiền không?"

"Có rất nhiều tiền..."

Một lát sau, Đỗ Lôi Ty chưa nhận được tin nhắn của Chu Ngọc Phỉ, đã thấy nó gọi đến. Cô tiếp điện thoại, một tràng mắng mỏ của Chu Ngọc Phỉ bèn dội tới, "Vừa đẹp trai lại có tiền, loại đàn ông này mày không thừa cơ ăn đậu hũ của hắn, chẳng lẽ còn chờ hắn tới ăn đậu hũ của mày? Mày có bị thần kinh không?"

Sóng âm mạnh mẽ làm Đỗ Lôi Ty chấn động, mãi chưa bình thường trở lại. Một lúc sau, cô bỗng nhiên hiểu ra – Đúng vậy! Sao cô lại không ăn đậu hũ của sếp tổng nhỉ?

Muốn ăn đậu hũ của sếp tổng, cái ý nghĩ này nghe rất kích thích, rất mất hồn, nhưng cũng rất khó khăn.

Đỗ Lôi Ty vừa mới ngắt điện thoại thì cửa phòng tắm bỗng nhiên mở ra, sếp tổng đại nhân mặc áo tắm màu nâu từ trong phòng tắm đi ra. Cảnh tượng này làm Đỗ Lôi Ty hồi tưởng lại hình ảnh nửa thân trần đẹp tựa thiên thần của sếp tổng đại nhân trước đây không lâu, mặt cô đỏ bừng hết cỡ, nhìn rất giống quả hồng chín mọng.

Cô vội vàng cất điện thoại di động, hai tay mất tự nhiên không biết nên để vào đâu.

Lúc này, Liêm Tuấn đi tới, sau khi quan sát cô liền nói: "Em nhìn lén tôi tắm?"

Quả hồng chín biến thành quả hồng thối, vừa đỏ vừa đen: "Ai... Ai nhìn trộm anh tắm?"

"Vậy sao mặt em lại đỏ như thế?"

"Tôi... Tôi..." Đỗ Lôi Ty a a ừm ừm không biết nên nói gì. Làm sao có thể nói với sếp tổng đại nhân rằng vừa rồi cô đã nghĩ đến chuyện làm thế nào để ăn đậu hũ của anh được? "Tôi cảm thấy hơi nóng!" Cô không thể làm gì khác hơn là tùy tiện tìm một cái cớ.

Nóng? Liêm Tuấn nheo mắt quan sát cô, khuôn mặt ửng đỏ, hai mắt cụp xuống, ánh mắt bất định. Đây đâu phải nóng? Rõ ràng là đang nghĩ cái gì đó... Anh không kìm được trên mặt thoáng hiện một nụ cười.

"Nóng thì đi vào tắm đi."

Đỗ Lôi Ty đang rất lúng túng lại thấy sếp tổng đại nhân nói thế, như tìm được bậc thang leo xuống vội vàng gật đầu như gà mổ thóc sau đó lao như bay vào phòng tắm.

Cửa phòng tắm bị đóng mạnh một cái nhưng lại không giam được trái tim đang đập của người nào đó. Tim cô vẫn đang thình thịch trong lồng ngực như sắp nhảy ra ngoài đến nơi rồi, dù là tiếng nước chảy ào ào cũng không làm tiêu tan đi ngọn lửa cháy trong lòng.

Song, trong phòng khách bên ngoài phòng tắm, có người cũng đang nghe tiếng nước chảy ào ào này khóe miệng lại cong lên.

Một tiếng sau.

Liêm Tuấn ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, cảm thấy có cái gì đó không đúng.

"Này, em vẫn ổn chứ?" Anh gõ cửa phòng tắm.

Trong phòng tắm không có tiếng động, một lát sau truyền ra một giọng nói yếu ớt, "Tôi... quên mang quần áo..."

Đúng vậy! Vì vừa rồi ngu ngốc chạy quá nhanh nên quên cả cầm quần áo để thay, đến lúc nhớ ra thì quần áo vừa cởi đã sớm bị ngâm trong nước rồi.

"Tôi cầm vào giúp em."

Khi giọng nói trầm thấp đầy sức hấp dẫn truyền vào phòng tắm cách một cái cửa gỗ, mặt Đỗ Lôi Ty đã đỏ bừng, "Nhưng... Nhưng tôi cũng không mang quần áo theo..." Đều tại sếp tổng đại nhân, không thông báo một tiếng đã đưa cô đi cách ly, làm hại cô ngoài bộ áo T-shirt + quần jean kia ra thì chẳng kịp mang theo cái gì, ngay cả quần áo lót cũng...

Quá xấu hổ! Thật sự là quá xấu hổ!

"Em chờ một chút." Bên kia cửa bỗng nhiên truyền đến giọng nói của sếp tổng.

Đỗ Lôi Ty có chút sững sờ, một lát sau, giọng sếp tổng lại vang lên lần nữa, "Mở cửa ra."

Mở cửa?

Trong lòng Đỗ Lôi Ty không nhịn được căng thẳng, do dự hồi lâu run rẩy mở ra một khe cửa.

Thấy một cái móng vuốt run rẩy vươn ra từ khe cửa đầy hơi nước bốc lên kia, tâm trạng Liêm Tuấn bỗng nhiên vui vẻ hẳn lên, đặt đồ cầm trong tay vào tay cô.

Lúc đưa tay cô vô tình chạm phải tay anh, Đỗ Lôi Ty sợ đến mức vội vàng rút móng vuốt về sau đó cuống quít đóng ngay cửa lại.

Má ơi! Cảm giác này sao mà giống yêu đương vụng trộm thế? Dù chỉ rất nhanh, nhưng loại cảm giác yêu đương vụng trộm kích thích này đã bị sự kích động tột cùng lấn áp, Đỗ Lôi Ty nhìn bộ đồ trong tay bắt đầu ngẩn người.

Áo sơ mi... Màu trắng... Sao lại to như vậy? Không lẽ...

Đỗ Lôi Ty kinh hãi mở to hai mắt, chẳng phải là áo sơ mi của sếp tổng đại nhân sao?!!!

Cảm giác như vậy gần giống với việc cầm tấm da của một con hổ vô cùng hung dữ, bàn tay nhỏ bé của Đỗ Lôi Ty cũng bắt đầu ý thức được. Vừa ý thức được thì đồ kẹp bên trong áo sơ mi cũng rơi xuống trên mặt đất.

Đỗ Lôi Ty tập trung nhìn lại, 囧.

Một cái quần – lót – nữ – bằng – ren – màu – hồng – phấn!

*** *** ***

Lúc Đỗ Lôi Ty mặc áo sơ mi nam to rộng xuất hiện ở cửa phòng, Liêm Tuấn đang đứng trước cửa sổ, hai mắt chăm chú nhìn cảnh đêm bên ngoài. Tiếng động rất nhỏ làm anh xoay người lại, một bóng dáng nhỏ nhắn đập vào mắt anh.

Cô rất xinh xắn, áo sơ mi nam mặc lên người nhìn khá dài, đôi chân thẳng mảnh mai khép chặt, đầu gối vì căng thẳng mà cọ cọ vào nhau. Mặt vẫn cúi gằm, nhìn qua hình như hơi đỏ lên, hai tay không an phận vặn vẹo trước người.

Không gợi cảm, nhưng lại... làm dấy lên một loại ham muốn muốn bảo vệ cô.

Đây đã là lần thứ ba trong ngày hôm nay Liêm Tuấn không kìm được mà cong khóe miệng lên, anh không di chuyển, chỉ thản nhiên nói: "Không còn sớm nữa, ngủ đi."

"Ừ..." Đỗ Lôi Ty lết một đoạn chậm như ốc sên đi vào, lết lết, cô thật sự không nhịn được nữa: "À...Tại sao anh... lại có... lại có nội y của phụ nữ?" Lúc hỏi câu này, trong lòng Đỗ Lôi Ty không ngừng chửi mình: ai mà chẳng có một sở thích? Huống hồ là người có tiền? Nói không chừng người ta lại thích nội y của phụ nữ!

Sếp tổng thích nội y phụ nữ? Đỗ Lôi Ty bị ý nghĩ này của mình làm cho buồn nôn.

Vốn tưởng rằng cái vấn đề này sẽ làm sếp tổng đại nhân mất hứng, không ngờ Liêm Tuấn không chút suy nghĩ bình tĩnh trả lời: "Quà."

"Quà?" Đỗ Lôi Ty ngạc nhiên.

"Ừ." Liêm Tuấn gật đầu, mắt nhìn sang cô: "Em không vui à?"

"Không... Không phải thế..." Vấn đề là có người đàn ông nào đi công tác mà lại mua quần lót cho phụ nữ đâu? Đúng là quá kỳ lạ! Hơn nữa nghe nói mua quần lót thật ra là mang tính chất ám hiệu với người phụ nữ...

Chẳng lẽ sếp tổng đại nhân muốn ăn món đậu hũ thối là cô đây ư?! Không đúng không đúng, phải là đậu hũ trắng mịn nổi trên nước mới đúng! (Bây giờ đâu phải là lúc để nghiên cứu xem rốt cục cô là loại đậu hũ nào chứ? -_- [] [] [] – tác giả)

Đang lúc Đỗ Lôi Ty suy nghĩ không biết mình là loại đậu hũ nào, sếp tổng đại nhân đã đi tới trước mặt cô, sau đó mở miệng hỏi: "Em bao nhiêu tuổi rồi?"

Hả? Đỗ Lôi Ty ngẩn người, trả lời máy móc: "Hai mươi sáu."

"Một người phụ nữ hai mươi sáu tuổi mà mặc quần lót chú cừu vui vẻ, em không cảm thấy rất mất mặt sao?"

Ầm ầm...

Mặt người nào đó vỡ tan.

"Ai? Ai bảo tôi mặc quần lót cừu vui vẻ? Anh...anh nói vớ vẩn..." Người ta rõ ràng là mặc quần lót chú cừu lười cơ mà! T^T

Thật ra thì, cô mặc quần lót gì cũng không quan trọng, quan trọng là... Sao sếp tổng đại nhân biết cô mặc quần lót cừu?

Đúng vậy, sao sếp tổng đại nhân lại biết Đỗ Lôi Ty mặc quần lót cừu?

Để chúng tôi chiếu lại một đoạn VCR! (Video cassette recording – Vi)

>>> Bắt đầu phát VCR>>>

Một ngày vài tuần trước, chị Ngô đang giặt một đống quần áo, Lượng Lượng cháu chị chơi bên cạnh.

Bỗng nhiên, hai mắt Lượng Lượng sáng lên: "Có cừu!" Bàn tay nhỏ bé giựt một cái, giơ lên cái quần lót cừu của Đỗ Lôi Ty, "Bà nội, cái này là cừu lười nè!"

Chị Ngô đang bận giặt quần áo bị Lượng Lượng làm phiền, không nhịn được khoát khoát tay: "Tránh ra tránh ra! Qua một bên chơi đi!"

Cứ như vậy, quần lót cừu đáng thương của Đỗ Lôi Ty bị Lượng Lượng cầm đi chạy khoảng vài vòng xong thì hết hứng thú nhét bừa vào trong đống quần áo, chạy đi chỗ khác chơi.

Sau đó, hình ảnh VCR chuyển tới sáng ngày thứ hai.

Liêm Tuấn đi toilet, lúc rửa tay xong theo thói quen sờ vào trong túi quần.

Không móc ra được khăn tay mà lại móc ra một cái quần lót.

Sau khi sửng sốt trong một lúc ngắn ngủi, anh ung dung nhét quần lót lại vào trong túi áo.

"Sếp tổng, trên khăn tay của anh... hình như có con cừu..." Jason đang rửa tay bên cạnh hỏi.

"Đúng vậy." Liêm Tuấn bình tĩnh trả lời, "Thỉnh thoảng cũng thay đổi khẩu vị."

(Tiu Ú: khụ... mặt không biến sắc... bái phục bái phục...)

>>> Kết thúc VCR >>>

Tất cả những chuyện này đương nhiên Đỗ Lôi Ty không hề biết. Vì thế cho đến khi nằm trên giường, cô vẫn không ngừng suy nghĩ rốt cục là tại sao sếp tổng đại nhân lại nhìn thấy cừu lười trên quần lót cô.

Bởi vì vấn đề này thật sự là quá rắc rối làm hại Đỗ Lôi Ty quên đi sự lúng túng khi nằm cùng giường với sếp tổng đại nhân, cũng quên cả ngượng ngùng về chuyện sếp tổng đại nhân tặng quần lót cho cô, lại càng quên phải ăn đậu hũ của sếp tổng.

Với vô số dấu chấm hỏi trong đầu, ngày cách ly thứ nhất, kết thúc mỹ mãn!

Bởi vì mất ngủ, sáng ngày hôm sau Đỗ Lôi Ty thức dậy rất muộn, lúc thức dậy hai con mắt cực kỳ giống quốc bảo, chỉ có điều quốc bảo này nhìn qua có vẻ hơi bị suy dinh dưỡng.

Đi ra khỏi cửa phòng, tóc tai của cô bù xù, vừa xoa xoa mắt, vừa ngáp, giống như một u hồn bay đến toilet.

Đi vệ sinh, đánh răng, rửa mặt, sau đó lại tiếp tục giống như u hồn bay ra khỏi toilet.

Bỗng nhiên, một tiếng cười khẽ làm kinh động đến cô.

"Ai đó?" Cô nhìn xung quanh, đúng lúc nhìn thấy một ánh mắt đang mỉm cười, sau đó Đỗ Lôi Ty liền chuyển từ trạng thái nửa mộng du sang hoàn toàn thức tỉnh. Chỉ thấy sếp tổng đại nhân mặc thường phục, ngồi ở bàn đọc sách trong thư phòng, dưới tay có một chồng giấy tờ. Sắc vàng của ánh nắng ban mai từ cửa sổ thủy tinh chiếu vào, rọi lên trên mặt, trên cổ sếp tổng đại nhân, vẽ ra một đường viền tuyệt đẹp.

Đỗ Lôi Ty thấy vậy có chút ngẩn người.

"Lại đây." Liêm Tuấn nhìn cô ngoắt ngoắt tay, có điểm giống như đang gọi con thú cưng.

Không chờ đại não kịp phản ứng, Đỗ Lôi Ty đã tự động bước chân đến.

"Pha giúp tôi một ly cà phê."

"A..." Đỗ Lôi Ty ngơ ngác trả lời, đang định xoay người đi, bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Tại sao tôi lại phải pha cà phê giúp anh chứ?" Sếp tổng đại nhân sai mọi người đi làm việc mãi đã thành một thói quen sao? Điểm chết người chính là, cô là cái người bị sai đi làm việc, thế nhưng thiếu chút nữa đã ngoan ngoãn làm theo, là một nữ thanh niên của thời hiện đại, tuyệt đối không được làm nô lệ!

Liêm Tuấn ngẩng đầu: "Em không pha?"

"Muốn uống cà phê thì tự mình đi mà pha, tôi sẽ không pha giúp anh đâu!" Đỗ Lôi Ty kiên quyết trả lời.

"Được rồi." Liêm Tuấn cầm cái tách trên bàn, lẩm bẩm, "Vậy em muốn tiền lương thì tự mình đi kiếm tiền, tôi cũng sẽ không trả."

A! Điều vừa nói, nhắc nhở Đỗ Lôi Ty, một ngàn năm trăm đồng tiền lương của nhà tư bản kia không phải là cho không.

"Để tôi pha cho!" Cô cực kỳ nhanh nhẹn túm lấy cái tách từ trong tay Liêm Tuấn, cười đến nịnh hót, "Ha ha... Mới vừa rồi tôi chưa tỉnh ngủ, anh đừng trách móc, tôi sẽ đi pha cà phê cho anh ngay!" Dứt lời, cầm lấy cái tách, bộ dạng chân chó đi pha cà phê.

Pha cà phê xong, Đỗ Lôi Ty cung kính dâng hai tay đặt lên trên bàn của sếp tổng đại nhân, "Được rồi, xin mời dùng cà phê."

Liêm Tuấn khẽ lên tiếng, cầm lấy cái tách uống một hớp, tiếp tục cúi đầu xem giấy tờ. Nhìn nhìn, anh cảm thấy có cái gì đó không đúng, ngẩng đầu lại thấy bộ dạng chân chó của Đỗ Lôi Ty, cùng với ánh mắt mang theo tia mong chờ.

"Em còn đứng đó làm gì?" Anh hỏi.

Đỗ Lôi Ty tiếp tục: "Cái kia... Cà phê uống có ngon không?"

Liêm Tuấn gật đầu: "Cũng được."

"Vậy... Tiền lương... Còn trả không?"

Thì ra cô lo chuyện này, Liêm Tuấn hứng thú, ra vẻ thâm trầm nói: "Việc này phải xem biểu hiện sau này của em."

Còn phải nhìn biểu hiện? Đỗ Lôi Ty dũng cảm, vỗ ngực nói: "Anh yên tâm! Ngoài những việc khó dễ và những điều không may, chỉ cần anh còn có chuyện muốn tôi làm, tôi nhất định sẽ nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng, không hề thoái thác!"

Liêm Tuấn ngoắc ngoắc khóe miệng: "Tốt, tôi sẽ không khách khí."

Lời này nghe sao có chút là lạ? Không kịp nghĩ nhiều, một chồng giấy tờ đã đưa tới trước mặt Đỗ Lôi Ty, "Giúp tôi đánh những văn kiện này vào trong máy vi tính đi."

Đánh chữ? Đây chính là một thế mạnh của phóng viên, Đỗ Lôi Ty vui tươi hớn hở tiếp nhận, đang chuẩn bị đi chiến đấu hăng hái, Liêm Tuấn bỗng nhiên lại gọi cô lại.

"Còn có chuyện gì sao?" Đỗ Lôi Ty xoay người.

"... Vừa rồi tôi bảo Jason đem mấy bộ quần áo phụ nữ lại đây, em đi xem, đổi mấy bộ quần áo." Trời mới biết, mới vừa rồi cô vì 1500 đồng kia mà vui mừng, khua tay múa chân ở trước mặt anh, bộ dạng mê người đến mức nào, không như ánh đèn u ám tối hôm qua, hai chân trắng nõn được lộ ra ở dưới ánh nắng ban mai, khiến cho người ta không cầm lòng nổi.

Nhưng mà, Đỗ Lôi Ty không nghĩ quá nhiều, cô chỉ cảm thấy sếp tổng đại nhân ngoài phát tiền lương, lại còn thưởng cho nhân viên! Một ông chủ tốt như vậy biết đi đâu để tìm nha? Xem ra nhà tư bản lúc dịu dàng vẫn có chút nhân tính!

Đỗ Lôi Ty thật vui mừng, tăng tốc làm việc, đặc biệt gắng sức, chỉ một lát đã hoàn thành đống giấy tờ mà sếp tổng giao cho.

"Xong rồi! Còn có việc gì nữa không?"

Đối với động tác cấp tốc của cô, Liêm Tuấn có chút giật mình, nha đầu này thường ngày thoạt nhìn chậm chạp, giống như sức lực, vậy mà khi làm việc, không hề qua loa một chút nào.

"Còn có hai hợp đồng này, em đọc lại xem, xem có gì không khớp."

"Tuân lệnh!"

Sau đó Đỗ Lôi Ty cầm lấy hai bản hợp đồng qua một bên, đọc lại, một lát sau, cô cầm hai bản hợp đồng trở lại, "Báo cáo sếp tổng, hai bản hợp đồng này tôi đã đọc lại, không có chỗ nào không khớp, nhưng mà... Tôi cảm thấy hai bản hợp đồng này có rất nhiều chỗ sai."

"Sao?" Liêm Tuấn có chút kinh ngạc, "Có chỗ sai."

"Anh xem đi!" Đỗ Lôi Ty cầm lấy một bản hợp đồng đi tới bên cạnh Liêm Tuấn, ngón tay chỉ vào bản hợp đồng, "Chỗ này phải là dấu chấm tròn, không phải là dấu phẩy. Còn có bên này!"Taycô chỉ đến một chỗ khác, "Nơi này không nên dùng dấu ngắt, mà phải dùng dấu chấm phẩy, bởi vì vẫn là một câu đơn, không thể dùng dấu ngắt phân cách. Còn có bên này, con dấu cũng đặt sai lệch..."

Đợi cô từng câu từng chữ nói rõ chi tiết xong, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện vẻ mặt sếp tổng đại nhân có chút quái dị.

"Sao vậy?" Cô nói sai cái gì sao?

Một lát sau, sếp tổng đại nhân thản nhiên nói: "Những thứ em nói không liên quan gì đến nội dung, đổi hay không cũng không sao cả."

"Sao lại không sao? Hợp đồng là văn bản quy phạm rất quan trọng, nếu một bản hợp đồng ngay cả dấu chấm câu cơ bản như vậy cũng đặt sai, còn có thể nói đến nội dung sao? Còn có con dấu này, anh đừng tưởng rằng chỉ cần nó có trên giấy là được, con dấu ở hợp đồng là thay mặt cho cả công ty, một công ty tốt sẽ không để chuyện này xảy ra." Khi cô nói những lời này, đôi mắt sáng lên, ánh mắt kiên định mà chấp nhất.

Nói xong một hơi, bỗng nhiên nhận thấy có cái gì không đúng.

Sếp tổng đại nhân sao lại nhìn cô với ánh mắt như vậy? Thật giống như trong mắt cất giấu thứ gì đó, muốn nhìn thấu toàn bộ con người cô, làm cho người ta nhịn không được sợ hãi trong lòng.

Trong lòng cô trống rỗng, khí thế vừa rồi cũng không còn: "Tôi... Tôi nói lung tung... Nếu như anh không muốn sửa đổi, thật ra thì..."

"Không!" Liêm Tuấn cắt đứt lời cô, "Em nói đúng."

Sao? Khó có được lúc sếp tổng đại nhân dễ nói chuyện như vậy.

"Em đem hợp đồng đi sửa lại lần nữa đi, sửa lại tất cả những gì em cho là không đúng đi."

Cứ như vậy, thẳng đến buổi chiều, Đỗ Lôi Ty không ngừng đánh máy, sửa đổi hợp đồng, lần đầu tiên cô phát hiện, thì ra là làm sếp tổng cũng không phải là một việc dễ dàng, gần như cả ngày đều bận rộn vì công việc của công ty, ngay cả khi bị cách ly giống như bây giờ, anh cũng không bỏ bê công việc.

Hình ảnh nhà tư bản độc ác, xấu xa, dần dần được thay đổi trong lòng cô.

Song, cô không biết là, có một người cũng có một cái nhìn khác về cô.

Xem lại bản hợp đồng mà Đỗ Lôi Ty đã sửa đổi, Liêm Tuấn hài lòng gật gật đầu: "Hôm nay em đã vất vả rồi."

Sếp tổng đại nhân bỗng nhiên nói như vậy, điều này làm cho Đỗ Lôi Ty thụ sủng nhược kinh, ngoài ra còn có chút ngượng ngùng: "Không có gì, đây là việc mà tôi phải làm..." Bỗng nhiên, cô lại nghĩ tới cái gì đó, "Cái kia... Tiền lương..."

"Tiền lương tôi sẽ trả đúng hạn."

"Thật sao?" Hai mắt của cô sáng rực lên, nhịn không được bật cười, gương mặt tươi cười đánh tan vẻ mệt mỏi của một ngày vất vả làm việc, làm cho trong lòng Liêm Tuấn cũng dễ chịu hơn.

Anh không nhịn được, hỏi: "Vì 1500 đồng, em có thể vui vẻ đến như vậy sao?"

"Đương nhiên rồi! Đây cũng là đồng tiền mà tôi cực khổ mới kiếm được!" Đỗ Lôi Ty vẫn như cũ, đắm chìm trong đống tiền lương ở trong mắt.

"Thật ra thì có thể không cần vất vả kiếm tiền như vậy."

Có chuyện tốt như vậy sao? Đỗ Lôi Ty mở to hai mắt: "Làm cách nào chứ?"

"Ví dụ như là..."

"Cái gì? Cái gì?"

Trong ánh mắt vội vàng của Đỗ Lôi Ty, sếp tổng đại nhân cười mà không đáp.

Tối hôm đó, Đỗ Lôi Ty mất ngủ.

Lúc này cô nghĩ mãi mà không rõ một vấn đề, đến tột cùng sếp tổng đại nhân nói là làm việc gì mới có thể không cần vất vả mà cũng kiếm ra nhiều tiền chứ? Nghĩ không ra a, nghĩ không ra a...

Trong cuộc đời vài chục năm này của chúng ta, thời gian bảy ngày tạm xem là ngắn, đặc biệt là nếu như bảy ngày này vừa vặn gặp phải tuần hoàng kim mồng một tháng năm, vậy thì tương đương như đánh rắm một cái, nháy mắt sẽ chấm dứt.
Nhưng với nữ chính đáng thương Đỗ Lôi Ty của chúng ta mà nói, bảy ngày này trôi qua thật sự khó chịu quá! Chẳng những từng thời điểm mỗi phút mỗi giây đều bị sếp ức hiếp, ngay cả lúc ngủ cũng không có ngoại lệ.
Lúc này, Đỗ Lôi Ty đang vui vẻ đếm trăm bó tiền giá trị lớn to thật to ở trong mơ, bỗng nhiên sếp lớn từ trên trời giáng xuống, một ngón tay thon dài chỉ vào đống tiền trong tay cô: "Tôi muốn trừ lương của em!"
Lúc Đỗ Lôi Ty vô cùng khẩn trương xem xét lại đống tiền mặt của cô, trăm bó tiền giá trị lớn đều trở thành những tờ tiền giấy, một trận gió thổi ra ngoài, một trời đầy tiền lả tả bay.
"Trả lại cho tôi... A!"
Lúc đưa tay bắt tiền, không cẩn thận từ trên giường té xuống, cho nên Đỗ Lôi Ty tỉnh lại từ trong cơn ác mộng kinh khủng kia. Nhưng cô lại tình nguyện mà bất tỉnh: không tỉnh thì thôi, bởi vì ít ra lúc nằm mơ gặp sếp là giả, mà mở mắt ra nhìn qua thì khuôn mặt này thật sự rất rõ ràng, vẫn còn sống sờ sờ, là chuyện thật máu chảy đầm đìa!
"Em đang làm gì thế?" Sếp lớn đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống ngó khuôn mặt méo mó của Đỗ Lôi Ty, khóe mắt tựa hồ hàm chứa nụ cười.
Mà Đỗ Lôi Ty lại thấy rằng đó là nụ cười kinh hãi.
"Anh... Anh sẽ không trừ lương của tôi chứ?" Cô bật thốt lên.
"Là ai nói tôi muốn trừ lương của em?"
Liêm Tuấn hỏi xong câu này, Đỗ Lôi Ty mới ý thức rằng bản thân vừa rồi là nằm mơ, vội vàng đổi lời, "Không có... Không có gì... Tôi tuỳ tiện hỏi thôi..."
Vẻ mặt hơi kinh ngạc, có thể thấy trong mắt Liêm Tuấn ít nhiều thú vị: "Không phải em mơ thấy tôi trừ lương của em chứ?"
Điều này mà cũng nhìn thấu được? Đỗ Lôi Ty định theo phản xạ mà gật đầu, nghĩ đi nghĩ lại thấy không ổn, lập tức lắc đầu.
Quả nhiên, sếp tổng đại nhân lần nữa bộc lộ sắc mặt của nhà tư bản: "Nghe nói ngày nghĩ đến thì đêm sẽ mơ thấy, không phải là em nghĩ tôi sẽ trừ lương em sao?"
Vừa nhắc tới trừ lương, trái tim yếu ớt của Đỗ Lôi Ty thiếu chút nữa giật lên thon thót, vội vàng giải thích: "Không! Tôi không có mơ thấy anh trừ lương của tôi! Tôi ... Tôi mơ thấy anh tăng lương cho tôi!" Ngày nghĩ đến thì đêm sẽ mơ thấy, sếp tổng đại nhân xin người hãy thương xót mà tăng lương cho tôi đi!
"Hử?" Liêm Tuấn hếch cằm lên, gật đầu nói: "Công việc mấy ngày qua của em rất tốn sức, tôi đang nghĩ có nên tăng lương cho em không."
Thật sao!? Đỗ Lôi Ty mở to hai mắt, trong mắt vừa rồi còn lờ đờ không ánh sáng nay toả ra tia sáng sâu kín như mắt cáo.
"Nhưng mà..." Sếp tổng đại nhân bỗng nhiên thay lời, "Thường là mơ và thực tế trái ngược nhau, xem ra hay là thôi đi."
Rầm!!!
Làm người khác hoá đá.
Sếp tổng đại nhân, sao anh lại trở thành người tráo trở rồi? (ㄒoㄒ )...
Bởi vì sáng sớm bị khiếp sợ, tâm trạng của Đỗ Lôi Ty xuống thấp bất thường, nhưng cảm xúc xuống thấp này rất nhanh khi cô xem ngày ở lịch điện tử trên tường tất cả đều hoá thành hư ảo.
Thứ hai rồi!
Ngày đó bọn họ cách ly là thứ mấy nhỉ? Là thứ ba đó! Thế chẳng phải là... ngày mai cô sẽ được giải phóng sao???
Nhất thời, trong lòng Đỗ Lôi Ty dấy lên ngọn lửa thắng lợi hừng hực, vượt mọi khó khăn gian khổ rốt cục bảy ngày kháng chiến kết thúc rồi, 1500 đồng đại dương rốt cuộc đường đường chính chính vào trong túi rồi, hai mươi bốn giờ khiếp sợ sếp tổng đại nhân rốt cuộc cũng đã qua rồi! Đây thật là kích động đến mức nào, hưng phấn đến mức nào?
Thường thì người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái, Đỗ Lôi Ty rất cao hứng, ý chí chiến đấu đánh cũng không tắt trở lại trên người.
"Chủ tịch, hôm nay có việc gì?"
Văn kiện, đến đây đi! Hợp đồng, đến đây đi! Công việc, tất cả hãy nổ súng vào lão nương đi!
"Hôm nay không có việc."
"Không có ư?" Đỗ Lôi Ty hơi sững sờ, giữa công việc, sếp tổng đại nhân còn đan xen nghỉ ngơi vào nữa sao?
Đang buồn bực, lại thấy sếp ngoắc ngoắc ngón tay với cô.
Đỗ Lôi Ty hấp tấp đi qua, "Chủ tịch, còn có chuyện gì sao?"
"Công việc thì không có, nhưng có chuyện khác muốn em làm."
"Chuyện gì?"
"Đi giải sầu với tôi."
"..." Đỗ Lôi Ty lặng yên hai giây, "Sếp, tôi bán nghệ không bán thân."
"Tiền lương..."
"Bán! Cái gì tôi cũng bán!"
Cứ như vậy, qua ngày cách ly thứ bảy, khi chuẩn bị kết thúc hiệp ước với sếp, Đỗ Lôi Ty cũng từ một em gái chỉ bán nghệ không bán thân, nhanh chóng biến thành cô giúp việc vừa bán nghệ vừa bán thân.
Phần công việc thứ nhất của giúp việc thân cận — đánh bài với sếp.
"Em có thể đánh thật tình một chút hay không?" Liêm Tuấn cầm lấy quân bài trong tay, rất bất mãn.
Sếp à, oan uổng quá! Đỗ Lôi Ty hắc tuyến đầy mặt, không phải là cô không chuyên chú đánh bài, mà là bài của sếp tổng đại nhân thực sự là quá mạnh, ván nào cũng thắng, khiến cho trái tim nhỏ như con tôm của cô làm sao chịu nổi?
"Em như vậy là không được." Liêm Tuấn nói, "Như vậy đi, em thắng một ván, tôi thêm cho em một trăm đồng tiền lương."
(⊙o⊙)
Đỗ Lôi Ty nhất thời hai mắt tỏa sáng, nhưng may mắn là cô không bị tiền tài che mờ hai mắt, bởi vì cô nhanh chóng phát hiện điều gì đó từ trong đôi mắt đang cười của sếp tổng đại nhân.
"Thua một ván không trừ một trăm đồng chứ?"
"Không." Liêm Tuấn lắc đầu, "Chỉ trừ của em năm mươi thôi."
"... Tôi không chơi được không?"
"Được, khi em bỏ bê công việc, trừ luôn một ngàn năm."
[Aiz : hoá ra vừa bán nghệ vừa bán thân cũng là một loại công việc ' '~ chỉ tiếc là áp lực công việc quá lớn, mình làm không nổi]
T^T
Cho nên nói, đánh bạc hại chết người ta! Cực nhọc vất vả làm hết sáu ngày, mới buôn bán lời được một ngàn năm. Thua sạch ba mươi ván bài, thiếu chút nữa ngay cả quần lót cũng đắp thêm vào! Nhân sinh lên lên xuống xuống làm Đỗ Lôi Ty quả thật khóc không ra nước mắt.
[Aiz : nếu Đỗ Lôi Ty phải bù cả cái quần hiệu Lace kia vào, chẳng biết Liêm Tuấn đại nhân sẽ nghĩ sao ?]
"Sếp, vừa rồi là anh nói giỡn phải không?" Đỗ Lôi Ty hơi thở mong manh.
"Nhìn tôi giống đang nói đùa sao?"
Quả thật không giống -_- [] [] []
"Nhưng mà ..." Hai tay cô vân vê gấu áo, "Không phải nói mơ chính là trái ngược sao? Thật ra thì tôi buổi sáng hôm nay mơ thấy anh trừ lương của tôi..."
"Loại lời nói gạt con nít này em cũng tin?"
"..."

Cảm giác kia giống như tự cho là uống một li sữa không hề pha melamine, nào biết li sữa ấy căn bản là đầy melamine, thất vọng đau khổ nhiều thế nào chắc khỏi phải nói.
Thật ra thì Đỗ Lôi Ty không phải sai vì tin tưởng lời nói gạt con nít, cô chẳng qua là sai ở chỗ tin rằng nhà tư bản cũng có nhân tính, nào biết niềm vui thú lớn nhất của nhà tư bản là sau khi quấy nhiễu, uống máu ăn thịt chúng sinh khốn khổ, sẽ vứt vào trong hầm dùng hai chân vùi đạp.
Lúc này, Đỗ Lôi Ty không biết là nên khóc hay nên cười, ít nhất sếp tổng đại nhân không bắt cô trả lại quần lót.
Bỗng nhiên, điện thoại di động của Liêm Tuấn vang lên.
"A lô?" Anh buông bài trong tay ra, đứng lên đi qua một bên nghe điện thoại, "Hợp đồng thế nào? Được, tốt. Ngày mai sao? Không thành vấn đề. Thật chứ? ..."
Nhìn sếp tổng đại nhân bỗng nhiên khôi phục lại uy nghiêm của ông chủ, cầm điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc, Đỗ Lôi Ty không khỏi cảm khái vạn phần.
Nhìn đi! Nhìn đi! Cái gì gọi là mặt người dạ thú? Cái gì gọi là ra vẻ đạo mạo? Cái gì gọi là phần tử bại hoại có văn hóa? Đây chính là vì dụ sống sờ sờ, máu chảy đầm đìa đó!
Cô dám đánh cuộc, người ở đầu bên kia điện thoại khẳng định không biết nhà tư bản đang cùng hắn nói điện thoại thật ra thì trong lòng đang mưu tính làm sao ép khô đến giọt máu cuối cùng của hắn! Ai ô ô, cô nằm trong hố sâu rồi lại muốn ném vào một chúng sinh khốn khổ nữa sao...
Đỗ Lôi Ty vừa nghĩ vừa lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Hại cả vạn người, thật là hại cả vạn người..."
"Em đang nói gì?" Chẳng biết lúc nào, Liêm Tuấn đi đến trước mặt cô, mười phần thú vị ngó chừng cô.
"Không có gì!" Đỗ Lôi Ty bận rộn phất tay, mới được hai cái, bỗng nhiên giác ngộ ra, 1500 đồng tiền lương cũng đã trừ sạch, cô còn phải sợ gì? Cho nên dứt khoát đứng lên, chống nạnh ưỡn ngực, nói: "Tôi nói anh ăn tươi nuốt sống!"
Đối với việc cô bỗng nhiên khác thường, Liêm Tuấn có chút kinh ngạc, nhưng hai mắt ngay sau đó liền phủ một tầng thâm ý: "Em nói cũng phải nhìn một chút chứ, tôi đã ăn tươi nuốt sống ai?"
Bị ánh mắt trừng như thế, Đỗ Lôi Ty lại bắt đầu chột dạ, nhưng vừa nghĩ tới ngàn ngàn vạn vạn đồng bào bị chôn ở trong cái hầm kia kia, một lần nữa cô mang khí thế hừng hực: "Anh biết rõ tôi không thích đánh bài, lại bắt tôi phải đánh, còn lợi dụng thân phận mà trừ tiền lương của tôi, anh làm như vậy quả thực chính là... Khốn kiếp!"
Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp...
Sau khi hai chữ này lặp lại N lần ở trong đầu, Đỗ Lôi Ty bắt đầu thầm mắng mình: Con ngốc Đỗ Lôi Ty này! Mày lại dám mắng sếp lớn là khốn kiếp, mày thật là ngu đến nỗi muốn cút đi có phải không?
Quả nhiên, hai mắt của sếp lớn bị một tầng bóng ma bao phủ: "Em lặp lại lần nữa."
"Tôi..." Đỗ Lôi Ty thử lui về phía sau, chân lại đụng phải ghế sa lon, đặt mông ngồi xuống.
"Tại sao không nói?" Liêm Tuấn cúi người, hai tay đè chặt hai bên ghế sa lon, bao lấy cô trong vòng tay mình.
Khí thế mạnh mẽ như thế, Đỗ Lôi Ty núp ở trên ghế sa lon, chợt cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, tim đột nhiên ngừng đập, cũng không dám động đậy.
"Nói?" Anh dí sát vào cô, hơi thở phả trên mặt cô, ánh mắt sắc bén giống như hai tia chớp chiếu thẳng tới, không khỏi khiến cô ngừng thở.
Trong lúc nguy hiểm hết sức căng thẳng, khi mà Đỗ Lôi Ty đang cho là mình hôm nay chết chắc rồi, bóng ma bao phủ ở trên người đột nhiên biến mất, tiếp theo giọng nói kéo dài của anh truyền đến: "Tên khốn kiếp này còn chuẩn bị tăng lương cho em đấy."

Tăng! Tiền! Lương!

Khi Đỗ Lôi Ty nghe được ba chữ kia, giống như được rót vào một nguồn nội lực hứng phấn, cả người cũng phấn khởi theo.

Cô nhảy ra từ trên ghế salon, hai mắt hiện lên hình $, trong nháy mắt biến thân thành một con chó nhỏ: "Thật không? Anh tăng tiền lương cho tôi? Tăng thật á?"

Vừa nhắc tới tiền, ngay cả tinh thần cũng trở nên không giống lúc trước, nhưng được cái là, tính cách yêu tiền như vậy cũng không khiến người ta chán ghét. Liêm Tuấn thu hết vào trong mắt, tâm tình hả hê, "Cho em thêm một số không, thế nào?"

Sau một lời nhẹ nhàng, khiến Đỗ Lôi Ty chấn động, qua một lúc lâu sau mới run rẩy nói: "Vậy... phía trước số không đó có dấu phẩy không?"

"Không có."

"Vậy... phía sau số không là nhân dân tệ sao?" Ngàn vạn lần đừng nói đổi thành đồng yen.

"Đúng." Liêm Tuấn bất đắc dĩ gật đầu.

"... Anh cấu tôi thử một cái xem nào?"

Đối mặt với Đỗ Lôi Ty đã thần trí đã bay hết, Liêm Tuấn có chút bất đắc dĩ: "Em không tin tôi như vậy sao?"

Đỗ Lôi Ty gật đầu, sau đó vươn móng vuốt níu lấy tay sếp, không chút lưu tình tự cấu trên mặt mình. Khi bàn tay của anh chạm vào gò má cô, chẳng biết tại sao, trong lòng lại có chút ấm áp.

"Ôi!"

Sau một cảm giác đau, Đỗ Lôi Ty vui vẻ.

Haha! Quả thật không nằm mơ!

Tại sao sếp phải cho tăng tiền Đỗ Lôi Ty? Thật ra thì nguyên nhân nằm trong cú điện thoại Jason mới gọi kia. Vài giờ trước, Liêm thị cùng một công ty đa quốc gia nào đó thành lập hợp tác, sau gần ba tháng đàm phán, đôi bên rốt cục ký kết hiệp ước. Mà hiệp ước này vừa vặn chính là việc mà Đỗ Lôi Ty làm mấy ngày nay. Hiệp ước có thể kí nhanh như vậy, Đỗ Lôi Ty cũng coi như có công. Ở Liêm thị, chế độ thưởng phạt công nhân viên luôn luôn rõ ràng, kể cả công lao vụn vặt cũng không ngoại lệ.

Cho nên, Đỗ Lôi Ty liền từ giai cấp vô sản nghèo khổ đến nỗi chỉ còn một cái quần lót, nay biến hóa nhanh chóng, trở thành phú ông. Cảm giác này giống như ly sữa có melamine kia, biến hóa nhanh chóng, thành một ly sữa bột giàu protein trộn với melatonin, cô có thể mất hứng, có thể không hưng phấn sao?

"Phỉ Phỉ, tao muốn mời mày ăn cơm!" Đỗ Lôi Ty ở bên này điện thoại hưng phấn mà khua tay múa chân.

Chu Ngọc Phỉ đang chơi game, bỗng nhiên một cú điện thoại gọi tớ, hại cô phân tâm bị Boss chém nát nhừ người, tức khí, chửi ầm lên: "Đỗ Lôi Ty, mày lại nhặt được tiền nữa hả? Nhặt được tiền thì mau trả tiền chai nước ngọt tám đồng lại cho tao!"

"Mày đừng hở tý là đòi tiền chai nước ngọt tám đồng, hẹp hòi vừa thôi!" Có tiền, khẩu khí nói chuyện cũng không giống lúc trước, Đỗ Lôi Ty lòng sâu muôn trượng phất tay, "Tao mời mày ăn một bữa thịt nướng một trăm tám!"

"Thôi đi! Theo gia sản của mày, đừng nói thịt nướng một trăm tám, mày mời tao ăn lẩu cay tự chọn mười tám đồng cũng đã là chuyện năm tháng trước rồi." Chu Ngọc Phỉ tức giận nói.

"Phỉ Phỉ, tao không lừa mày! Tao thật lòng mời mày ăn cơm, còn cả Hạ Khôn nữa, đưa anh ta theo!"

"Cái gì? Bao cao su, phát tài rồi hả?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng của Hạ Khôn.

"Hồ ly chết, anh mới là bao cao su, cả nhà anh là bao cao su!" Đỗ Lôi Ty giận đến nghiến răng nghiến lợi, trên thế giới này, chỉ có Chu Ngọc Phỉ là đồ nữ lưu manh như vậy, mới có thể khống chế được hồ ly chết tiệt như Hạ Khôn, đây chính là một vật khắc một vật trong truyền thuyết!

Đang lúc hai người nói điện thoại không ngừng nghỉ, sếp tổng bỗng nhiên đi vào phòng, chân mày hơi bất mãn: "Em ở đây ầm ĩ cái gì?" Nha đầu này kể từ khi buổi sáng được tăng lương, trạng thái tinh thần không bình thường, cách một bức tường kín cũng có thể nghe được giọng của cô.

Bên này, Hạ Khôn nghe được giọng Liêm Tuấn, cười đùa nói: "Bao cao su, ớ, sao tôi nghe thấy giọng đàn ông kìa? Rốt cục có người chịu thu nhận Bao cao su rồi..."

Càng nói càng quá đáng, Đỗ Lôi Ty giận đến rống một tiếng trong điện thoại: "Hạ hồ ly, anh đi chết đi!" Sau đó tức giận cúp điện thoại.

Liêm Tuấn ở một bên nhìn thấy tất cả, bất động thanh sắc nói: "Em đang gọi điện thoại với ai?"

"Một con hồ ly chết tiệt!" Đỗ Lôi Ty bật thốt lên.

"Hồ ly?"

"Đúng vậy! Hồ ly này chỉ giỏi múa mép khua môi, vừa thấy tôi đã gọi Bao cao su, Bao cao su không ngừng, cũng không nhìn lại mình, đàn ông đường đường lại đẹp hoàn mỹ hơn cả chị em phụ nữ, thối muốn chết..." Đang nổi nóng, lại bắt đầu thao thao bất tuyệt oán trách, đợi đến lúc cô ý thức được cách mình nói chuyện rất giống sếp tổng, Hạ Khôn đã ở một chốn hẻo lánh nào đó trên Địa Cầu hắt xì hơi nãy giờ.

"Ngại quá, vừa rồi tôi có chút giận quá." Đỗ Lôi Ty lè lưỡi, nghĩ thầm sếp tổng đại nhân sẽ rất không vui khi nghe cô lải nhải oán trách như vậy.

Tuy nhiên Liêm Tuấn cũng không nói gì, chẳng qua là không chút để ý nói: "Bạn em, là đàn ông?"

"Đúng vậy." Chẳng qua Hạ hồ ly chẳng những đẹp hơn phụ nữ, miệng cũng độc hơn phụ nữ nhiều!

"Quan hệ rất tốt?"

"Tốt cái rắm á! Ai quan hệ tốt với hắn ta người đó tám đời nổi mốc!" Đỗ Lôi Ty nói xong, nhìn sếp tổng đại nhân một chút, cảm thấy mặt của anh giống như đen lại. Có thể mình mới vừa nói bậy quá thô lỗ, tổn hại hình tượng sếp tổng phu nhân? Cũng khó trách, sếp lớn hưởng giáo dục quý tộc từ nhỏ, khẳng định không thích hình tượng tục nữ lưu manh như vậy.

Đỗ Lôi Ty suy nghĩ một chút, vừa bổ sung nói: "Thật ra thì người này mặc dù miệng độc chút, nhưng tâm địa không xấu, ít nhất... Ít nhất coi như có thể..."

Bên này, Đỗ Lôi Ty vắt óc nghĩ tới ưu điểm ít ỏi của Hạ hồ ly, nghĩ đến hộc máu. Bên kia, sếp tổng đại nhân mặt càng ngày càng đen.

"Em đừng nói nữa!" Quẳng xuống một câu, người đã đi ra ngoài, để lại Đỗ Lôi Ty một người ở trong phòng, không hiểu ra sao.

Sếp tổng đại nhân, tức giận?

Sếp tổng đại nhân hình như giận thật à, kết quả này do Đỗ Lôi Ty quan sát tỉ mỉ toàn diện rồi kết luận.

Kể từ khi Liêm Tuấn mặt đen đi ra ngoài, không nói một câu, một mình ngồi ở trên ghế sa lon không nói tiếng nào xem ti vi, ngay cả cô giả mù sa mưa đến gần cũng không để ý.

Lần này, Đỗ Lôi Ty hoảng hốt.

Đều do cô đắc ý vênh váo, cho là tăng tiền lương thì mình thành phú ông, không biết tiền này còn đang do sếp nắm, sao cô lại lộ nguyên hình rồi?

Vừa nghĩ tới mình vừa rồi đường đường ở trước mặt sếp tổng nói bậy, hoàn toàn không để ý hình tượng sếp tổng phu nhân, mười phần bộc lộ ra sắc mặt đáng ghê tởm của thị dân nhỏ bé cùng những âm u trong lòng, Đỗ Lôi Ty lại hối hận!

Cơ hội mắng Hạ Khôn sau này còn, nhưng muốn kiếm một vạn năm ngàn đồng bạc lần nữa, có thể rất khó!

("đại dương" là đồng Yuan bạc)

Trong lòng Đỗ Lôi Ty lo lắng như lửa đốt, trước mắt lại xuất hiện cảnh trong mơ, trăm ngàn đồng tiền giá trị lớn trong nháy mắt lần lượt từng cái một biến thành tiền giấy nhảy múa đầy trời... Không! Trăm ngàn đồng tiền giá trị lớn tất cả đều biến thành tiền giả HD* hết rồi!

(*vào năm 2009, các vụ in tiền giả ở TQ đều là series tiền bắt đầu bằng chữ HD và HB)

Đỗ Lôi Ty giật mình một cái, từ trong ảo tưởng kinh khủng trở lại thực tế, liếc nhìn sếp tổng đại nhân sắc mặt âm trầm ngồi ở trên ghế sa lon, trong đầu chợt xuất hiện một câu đối:

Vế trên: Mặt dày đến mức đạn bắn không thủng.

Vế dưới: Tiền nhiều đến mức đếm không xuể tay.

Hoành phi: Còn tiền lương của ta!

Sau khi được hai câu đối ủng hộ, Đỗ Lôi Ty lấy hết dũng khí, mặt dày bước tới, "Sếp tổng, ngài có khát không?"

"..."

"Anh không khát, vậy có đói không?"

"..."

"Anh không đói bụng... Vậy tôi bóp vai giúp anh nhá?" Đỗ Lôi Ty vừa nói, cũng không quản Liêm Tuấn có lên tiếng hay không. Rời khỏi dép, bò lên ghế sa lon, hai móng vuốt ân cần bóp vai cho sếp tổng.

Hai móng vuốt bóp và bóp, động tác như nhào nặn hoành thánh, mềm mại vô lực.

Nhưng khổ một cái là, động tác mềm mại như vậy, giống như cỏ cháy lan trên đồng cỏ, chỗ bị cô chạm qua như có gì đó rục rịch ngóc đầu dậy.

Sếp tổng không đẩy cô ra, vẫn còn hi vọng nói đến tiền lương, cho nên Đỗ Lôi Ty càng xoa bóp vai, bên bóp bên hỏi: "Thoải mái không?"

Giọng nói kia giống như làn gió thổi qua mặt hồ, thổi lên một đợt rung động, ngón tay anh giật giật.

"Tôi còn biết bấm huyệt, anh có muốn thử một chút hay không?" Cô vừa nói, móng vuốt dời đến trên cánh tay Liêm Tuấn, "Cái này gọi là màng ngoài tim, bấm vào huyệt thiên trì, thiên tuyền, khúc trạch, nội quan, lao cung và trung trùng, có thể tăng thêm khí huyết..."

Theo ngón tay của cô bấm xuống từng điểm trên người, bấm một cái, ngọn lửa liền lan tràn, mắt thấy, lửa đã sắp cháy lan khắp đồng cỏ.

Bên này, Đỗ Lôi Ty vẫn còn tiếp tục chìm trong lý luận trung y.

"Đây gọi là huyệt kỳ môn, ở bên này cổ tay, mỗi ngày bấm mấy cái có thể trị liệu chứng mất ngủ... Ớ?Taycủa anh rất nóng..."

Bỗng dưng, cánh tay lớn vốn đang để mặc cô sờ nắm nay linh hoạt chuyển động, nắm chặt tay cô.

Đỗ Lôi Ty ngây ngẩn cả người: "Sếp tổng, anh cũng muốn thử xem sao? Cái kia... Huyệt kỳ môn ở chỗ này nữa... Anh nắm tay tôi làm gì... A!"

Còn chưa có nói xong, Liêm Tuấn bỗng nhiên nhẹ nhàng kéo, Đỗ Lôi Ty không chút phòng bị, chợt bị anh kéo vào trong ngực.

"Tôi muốn thử xem." Giọng nói của anh sàn sạt, không giống với nghiêm túc thường ngày, có loại mị hoặc đặc biệt, nhẹ nhàng lẩm bẩm bên tai, lỗ tai đều đã nhuộm đỏ bừng.

"Anh... Anh nói gì... đấy không phải là huyệt đạo!" Giọng nói lắp bắp trong khi bàn tay nóng rực đã thăm dò vào bên trong áo, chợt ngưng bặt không nói nữa.

Lúc này, người có chỉ số cảm xúc * thấp như Đỗ Lôi Ty, cũng biết có chuyện gì xảy ra, môi của anh đã dán lên cổ cô, lè lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm.

(*chỉ số cảm xúc = EQ – "Emotional Quotient". )

Trong nháy mắt, một dòng điện chạy qua toàn thân.

"Chờ một chút!"

"Làm gì?" Liêm Tuấn dừng lại động tác, ánh mắt bất mãn.

"Tôi..." Ánh mắt cô lóe lên, "Tôi còn chưa tắm..." Trời ạ! Đừng bảo ngay cả cái này cũng không giống như trong ti vi sao?

"Em run cái gì?" Liêm Tuấn nhướn mi, "Tôi tắm cùng em..."

"Đừng!"

"Phải tận dụng thời gian."

Nút áo trước ngực, đã mở hai nút.

"Chờ một chút!"

"Còn làm gì nữa?"

"Tôi... tôi nghĩ... Ở trên ghế sa lon không tốt lắm ..."

"Được rồi." Liêm Tuấn ôm ngang cô lên.

Bỗng nhiên bị nhấc bổng trên không khiến Đỗ Lôi Ty sợ hết hồn: "Anh muốn làm gì!"

"Không phải em nói trên ghế sa lon không tốt sao? Vậy thì trên giường..." Khi nói chuyện, anh đã ôm cô vào phòng, đặt ở trên giường, sau đó cả người đè xuống.

"Chờ một chút!"

"Em còn muốn gì?"

"Tôi... Tôi còn chưa chuẩn bị xong..."

"Không sao, chúng ta cùng nhau chuẩn bị."

"Đừng! Chờ —— "

Giọng nói biến mất ở đầu lưỡi.

Danh ngôn internet nói như thế nào? Đàn ông luôn có cách để phụ nữ câm miệng.

Không phải câu này! Còn có câu khác!

Đúng rồi! Đàn ông đưa trang phục cho phụ nữ, chính là vì muốn tự tay cởi ra.

Đàn ông đưa nội y cho phụ nữ, đương nhiên phải...

Ngày đăng: 09/04/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?