Gửi bài:

Chương 9

1.

Đêm đã khuya, người đã ngủ cả, vạn vật đều an tĩnh, thế mà tôi vẫn còn đang ngồi trước máy tính viết nốt một mục báo cáo nhỏ, ngày mai phải đưa cho Tống Dực xem qua trước, nếu nói không hồi hộp, thì đúng là nói dối.

Đột nhiên, chuông báo MSN vang lên đinh đang, tôi lập tức kéo cửa sổ chat lên :

"Tắt đèn, đi ra cửa sổ."

Tôi cũng thực không hiểu cái câu nói không đầu không đuôi này của Tống Dực, có điều, chỉ cần là lời của anh, tôi đều nguyện ý nghe theo, vì thế, tôi lập tức tắt đèn bàn, dập laptop xuống, đi ra cửa sổ.

Vừa kéo rèm ra, những vệt trắng mỏng manh đang bay lả tả khắp trời kia bỗng đập thẳng vào mắt. Rốt cuộc trận tuyết đầu ở Bắc Kinh đã rơi xuống mà không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước.

Những bông tuyết mảnh mai rợp trời, liên miên không dứt, bay lượn nhẹ nhàng. Vũ điệu của bọn chúng giữa hư không kia, giống như một bộ phim câm đen trắng, một bộ vũ kịch về tình yêu, tình ý liên miên, nhưng luôn luôn muốn tiếp tục không chịu ngừng, mà dưới ánh đèn vàng vọt của những ngọn đèn đường kia, giống như những tinh linh trong suốt của tự nhiên đang nhảy múa, mặc dù không có ai đứng xem, nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp riêng, lộ ra vẻ sang trọng lộng lẫy giữa bóng đêm đen thẳm.

Thành Bắc Kinh lại có thể yên tĩnh như thế, trống trải như thế, sạch sẽ như thế !

Trái tim tôi thoáng kinh sợ trước vẻ thần kỳ của thiên nhiên, chỉ cảm thấy những bông tuyết an bình kia tràn ngập khắp đất trời, vẻ trắng trong tinh khiết kia lộ ra đầy vẻ dụ hoặc, giống như gấu váy đỏ tung bay của những vũ nữ La tinh, điên cuồng khiêu vũ để mời gọi. Nếu có thể, tôi thật vô cùng mong muốn, lúc này, ở đây, chúng tôi có thể sóng vai nhau, mà không phải chỉ ở hai đầu máy tính trên mạng, tôi muốn nhìn thấy mặt anh, cảm nhận được hơi ấm của anh, nghe được thanh âm của anh.

Tôi vọt tới trước bàn, lật laptop lên, thử đánh một câu : "Anh có nguyện ý mang chuyện từ trên mạng ra ngoài hiện thực không ?"

Đầu bên kia im lặng hồi lâu, tôi chắc chắn là anh đã nhận được, hai tay đan chặt vào nhau như cầu nguyện, áp chặt vào trán, yên lặng khẩn cầu, một lúc thật lâu sau, lâu tới mức tôi có cảm giác như một lần nữa anh lại biến mất khỏi cuộc đời tôi, một câu nói mới nhảy lên màn hình : "Mạng có cái đẹp riêng của mạng, cũng bởi vì có khoảng cách, nên hết thảy đều hoàn mỹ."

"Em tin rằng anh trong hiện thực và trên mạng đều như nhau, anh sợ em trong hiện thực không giống sao ?"

Tôi có thể cảm thấy rằng anh đang thở dài bất đắc dĩ ở nơi đầu máy tính bên kia, nhưng cũng không cự tuyệt : "Lúc nào bạn có thời gian rảnh để gặp mặt được ?"

Tôi như vui quá hóa khóc, nhìn chằm chằm vào máy tính, khẽ thì thầm : "Cám ơn anh" Sau đó mới bắt đầu gõ chữ : "Cuối tuần này được không ạ ?"

"Tối thứ bảy, quán Điêu Tố Thời Quang ở cửa nam Thanh Hoa nhé."

"Vâng"

"Làm sao để chúng ta có thể nhận ra nhau ?"

"Chỉ cần anh có mặt, chắc chắn em có thể tìm được anh."

Anh không chút nghi ngờ lời tôi, chỉ gõ hai chữ "Ngủ ngon", đã sign out, để lại mình tôi ngồi ngơ ngẩn trước máy tính. Với tính cách của anh, nếu đã đáp ứng gặp mặt một người bạn trên mạng như tôi, hẳn là đã có cảm tình tốt về tôi, có điều không hiểu vì sao biểu hiện của anh lại chần chừ như vậy, tựa hồ như chỉ cần tôi bước lại gần thêm một chút, anh sẽ xoay người bỏ chạy, cái đó hoàn toàn không thích hợp với tính cách của anh.

Bước lại gần cửa sổ, dán mặt vào cửa kính, cảm thụ được cái lạnh thấu da thấu thịt kia, giờ phút này anh cũng có đứng ở trước cửa sổ, tâm hồn đang chìm đắm trong đêm tối hay không.

Tuyết rơi nhẹ nhàng vô thanh vô tức, những bông tuyết đang lả tả kia không ám chỉ được thêm cho tôi chút nào, tôi chỉ đành cầu nguyện với chúng, hy vọng chúng thành toàn tâm nguyện của tôi.

----------

Hôm sau, dậy hơi muộn, vác theo hai con mắt thâm xì tới chỗ làm, lúc vào thang máy gặp phải Young, cũng vác theo hai con mắt gấu mèo, hai người cùng nhìn nhau cười khổ sở, cô ấy nhìn tôi từ đầu tới chân hỏi : "Armanda, cô bây giờ với lúc vừa vào công ty xong, hoàn toàn là hai người khác nhau."

"A ? Thật sao ?" Tôi vội vàng nhìn về phía cái gương trong thang máy, tôi lại già nhanh như thế sao ?

Young cười : " Không phải ý đó."

Cửa thang máy vừa mở ra, Lục Lệ Thành đã cầm một chén café bước vào. Tuy rằng ở chỗ chúng tôi đây, thời gian đi làm cũng không quá cứng nhắc, nhưng đi làm muộn lại gặp đúng quản lý, dù sao cũng không phải cái gì tốt đẹp cho cam, Young chỉ nói được một câu : "Chào anh", rồi cúi đầu không nói thêm lấy nửa câu, tôi ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào con số đang thay đổi trên đầu thang máy : 5, 6, 7.... Thang máy vừa dừng lại, Young liếc tôi một cái như thầm chào từ biệt rồi vội vàng chuồn ra ngoài.

Không hiểu vì sao thang máy đột nhiên chậm kỳ lạ, tôi liếc trộm bảng điều khiển, chỉ thấy con số tầng 27 là sáng, xem ra mục đích của Lục Lệ Thành và tôi giống nhau. Tôi chỉ đành tiếp tục nín thở, hận không thể tan biến hoàn toàn trong không khí. Trong giây phút cửa thang máy vừa mở ra, anh ta tự mình chắn cửa, ngụ ý nhường phụ nữ đi trước, tôi cúi đầu lí nhí thốt ra mấy chữ "cảm ơn", rồi vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía ngăn làm việc của mình.

Đúng lúc đó Tống Dực đang từ cửa phòng mình đi ra, thấy tôi mang giầy cao gót, lảo đảo chạy như ăn cướp, anh liền cười nói : "Easy, easy!There is no big bad wolf."[1]

Vừa nhìn thấy anh, tâm trạng của tôi tốt hơn nhiều : "Sure, because I am not little red ridding hood."[2]

Peter giơ cao ngón trỏ, vừa xua tay vừa nói lớn : "No, no ! We are all wolves hunting for the food in this cement woods"[3]

Mọi người cùng cười ồ lên.

Lúc này Lục Lệ Thành vẫn ở sau lưng tôi đã xuất hiện ở trước cửa, mọi người vừa nhìn thấy anh ta, lập tức vội vàng bỏ ngay cái bộ dáng cười cợt, nghiêm túc ngồi vào chỗ.

"Alex, lúc nãy Mike có nói, kêu chúng ta chuẩn bị trước một chút, họp trước nửa tiếng, nên tôi nghĩ chúng ta nên cùng qua đó."

"Được, đợi tôi một phút." Tống Dực quay sang chỗ trợ lý riêng của mình là Karen nói mấy câu, rồi mới đi cùng Lục Lệ Thành ra khỏi phòng.

Peter đứng dậy, ôm lấy ngực, nửa như muốn kìm nén lại thanh âm của mình, trông như đang rất sợ hãi, nói : "Did you see ? The most dangerous wolf just passed by."[4]

Văn phòng vừa yên tĩnh lại một chút đã ầm ầm đầy những tiếng cười, ngay lúc mọi người còn đang há mồm ra cười, Tống Dực đột nhiên xuất hiện ở cửa, gõ nhẹ vào thành cửa, cả đám chúng tôi miệng vẫn còn đang há ra, nhưng tiếng cười đã nghẹn trong cổ họng, Tống Dực nín cười liếc chúng tôi một cái : "Sự khuếch đại âm thanh của hành lang tốt hơn nhiều so với mọi người tưởng tượng đấy" Nói xong lập tức biến mất.

Mọi người liếc nhau một cái, sau đó vội vàng cúi đầu làm việc, Peter sợ hãi ngồi phệt xuống ghế : " I am dead ! I am so dead"[5]

Mọi người không chút đồng tình đều cười thầm trong bụng.

Chẳng mấy đã tới lúc ăn trưa, sau khi Karen nhận được một cú điện thoại xong, liền kêu tôi và Peter tới phòng họp.

Người trong phòng họp cũng không nhiều lắm, lúc chúng tôi bước vào, trợ lý của Mike lập tức cần hai tập tài liệu dày khủng bố đặt trước mặt chúng tôi. Không có thời gian xem hết nội dung, tôi chỉ đành xem lướt qua mấy cái tiêu đề.

Lục Lệ Thành liền giới thiệu chúng tôi với ông Mike : "Peter đã từng ở New York hơn nửa năm để huấn luyện, nên rất quen thuộc với giới buôn bán cũng như giới Hoa kiều, nhà hàng nào, đồ ăn nào thích hợp khẩu vị người Hoa, anh ta đều hiểu rất rõ. Còn cô Armanda đây, lại là một người hiếm có đã có bằng CPA[6] của ACCA[7], để hai người bọn họ dẫn khách hàng đi New York, hẳn là lựa chọn tốt nhất."

Tống Dực vừa nghe thấy lời giới thiệu của Lục Lệ Thành, liền liếc nhìn tôi một cái, tim tôi lập tức đập thình thịch.

Mike gật gật đầu, nói với Lục Lệ Thành : "Cũng bởi vì khách hàng đột nhiên đưa ra yêu cầu, không biết Visa của bọn họ thế nào ?"

Peter lập tức đáp : "Không sao cả, bốn tháng trước tôi vừa tới Mỹ, Visa vẫn còn trong thời hạn có hiệu lực."

Ánh mắt sáng quắc của Lục Lệ Thành chiếu thẳng về phía tôi, tôi chỉ đành đáp một cách thành thật : "Visa của tôi cũng không vấn đề gì." Nếu đại tỷ biết visa do chị ấy làm cho tôi lại trở thành đồ cưới để gả cho người khác, chắc chắn sẽ giết tôi.

Mike rất vừa lòng cười sảng khoái, ánh mắt quét qua một vòng những người đang ngồi trong phòng họp : "Vậy dựa theo ý kiến đề xuất của Elliott, phòng HR[8] lập tức đặt vé máy bay, đặt phòng khách sạn cho hai người bọn họ, thứ sáu xuất phát, Alex, anh thấy sao ? Nếu anh vẫn thiếu người, có thể mượn tạm bên chỗ Elliott"

Tống Dực cười đáp : "Tôi thấy không có vấn đề gì cả."

Thứ sáu ! Thứ sáu ! Lòng tôi thầm kêu thảm một tiếng, trong đôi mắt đang chiếu thẳng về phía Lục Lệ Thành kia, ngoại trừ lửa giận hừng hực, vẫn là lửa giận hừng hực. Lục Lệ Thành hơi nhíu mày, động tác nhỏ tới mức không ai có thể nhận ra được.

2

Sau khi Mike rời khỏi phòng họp xong, mọi người cũng lục tục ly khai. Peter vô cùng sung sướng thu nhặt giấy tờ : "Nào chúng ta cùng đi kiểm chứng vẻ phồn hoa của New York đi thôi."

Tôi đáp lại với vẻ ỉu xìu buồn bã : "Không phải anh cũng đã từng tới đó rồi sao ?"

"Lần này là là đi theo lãnh đạo của một công ty lớn đi khảo sát thị trường, đương nhiên không giống như thế rồi ! Hoàn toàn không giống như thế rồi." Ngữ điệu của Peter như bao hàm trong đó rất nhiều ý tứ, vô cùng mờ ám.

"Đúng rồi, tại sao cô không lấy chứng chỉ CFA[9] mà lại lấy chứng chỉ CPA[10] ?"

"Tôi...." Tôi không biết phải trả lời như thế nào, chẳng lẽ tôi lại nói cho anh ta biết tôi vốn là một kiểm toán viên hay sao. Peter thấy tôi không trả lời, liền tự giải thích theo ý mình : "Thực sáng suốt ! Thực sáng suốt ! Bây giờ cả đống người kia đều lấy chứng chỉ CFA, chỉ có cô là CPA, một khi liên quan tới lĩnh vực này, coi như cô đã đỗ trạng nguyên rồi. Ừm, lựa chọn ngành học tốt lắm, tốt lắm. Sao tôi không nghĩ tới nhỉ. Không biết tôi có nên đi học thêm một nghề nghiệp gì đó mang tính chuyên nghiệp hơn hay không nhỉ."

Tôi không thèm nói gì thầm lườm Peter một cái, kẻ mạnh là gì chứ ? Đây chính là kẻ mạnh ! Năm đó tôi phải thi sống đi chết lại mới qua được hết, thế mà anh ta lại dám coi cuộc thi đó như cuộc giải trí mà thôi.

"Cùng đi ăn trưa không ?"

"Không, chẳng muốn ăn gì cả."

Peter tỏ vẻ không sao cả khẽ nhún vai đi trước : "Mấy người phụ nữ các cô vì sự nghiệp giảm cân mà đối xử với bản thân mình tàn nhẫn thật."

Hiện tại tôi cảm thấy vô cùng chán nản, cũng chán chả muốn nhiều lời với anh ta, loanh quanh thu nhặt một lúc rồi cũng đi ra khỏi phòng họp. Là thời điểm nghỉ trưa, thang máy tắc nghẽn vô cùng, đợi một lúc lâu sau vẫn không có thang xuống, mãi mới thấy có một cái mở ra thì đã đầy chặt người, chỉ đành tiếp tục đứng chờ, đang do dự không biết có nên đi thang bộ xuống hay không, mới đi được mấy bước ra tới nơi, đã thấy Helen cầm hai cái túi nilon khổng lồ đi từ cửa thang bộ ra, tôi liền ra đỡ hộ cô ấy một túi.

"Cám ơn, cám ơn."

Tôi giúp cô ấy xách đống đồ đó vào trong phòng họp nhỏ, vừa nhìn thấy người ngồi bên trong, tôi đã bắt đầu thấy hối hận về lòng hảo tâm của mình. Helen nhanh chân lẹ tay mở túi nilon ra, lôi ra một đống đồ ăn bày biện gọn gàng trước mặt Lục Lệ Thành, tôi vừa định đi ra ngoài, Lục Lệ Thành đã gạt đống giấy tờ trước mặt sang một bên, thản nhiên nói : "Đồ ăn nhiều lắm, ngồi ăn luôn đi."

Hình như câu này dùng ngữ điệu ra lệnh, mà không phải là trưng cầu ý kiến, tay tôi đã nắm lấy cái nắm cửa, không biết nên kéo ra, hay buông tay, Helen đã cầm lấy thêm một chén cơm và một đôi đũa : "Canh thơm quá đi mất thôi."

Tôi nghĩ một lát, cũng tốt, nhân cơ hội này ngồi nói chuyện với anh ta một chút vậy. Vừa ngồi vào cạnh Lục Lệ Thành, vừa nghiêng đầu liếc Helen đang đứng ở góc phòng pha café, tôi cố giữ cho giọng mình nhỏ hết mức có thể, hỏi anh ta : "Rốt cuộc anh muốn gì chứ ?"

Lục Lệ Thành hơi xoay ghế một chút, chuyển thành đối mặt với tôi, khoanh tay trước ngực nghiêm nghị, hỏi ngược lại : "Tôi nghĩ thế nào là sao ? Chính tôi đang muốn hỏi cô muốn thế nào đây ?"

Sao chứ ? Ơ ? Cái gì ? Tôi không thể hiểu nổi.

"Là một quản lý ở cái công ty này, tôi tự nhận là tôi đối xử với cô không hề tệ, cho cô cơ hội sáng tạo, cho cô cơ hội thi triển tài năng của cô, thế mà với tư cách là một nhân viên của công ty, cô đã hồi báo cho tôi cái gì ? Muốn dùng ánh mắt để giết người ? Hành động như lảng tránh một con mãnh hổ sao ?"

"Tôi ... tôi ... có như vậy sao ?" Tôi lắp bắp cố gắng phản bác.

"Cô cho rằng cái cơ hội để cô trở thành người dẫn đoàn của khách hàng dễ lắm hay sao ? Bây giờ thị trường Trung Quốc là một trong những thị trường có tiềm lực kinh tế vào bậc nhất trên toàn thế giới, những khách hàng lớn lần này, bên nước Mỹ kia vô cùng coi trọng, cô có cơ hội sang đó, gặp gỡ những quản lý cấp cao, cô cho là cơ hội như thế có nhiều lắm hay sao ? Không biết bao nhiêu nhân viên công tác ở MG cả đời cũng chẳng có lấy nửa cơ hội như thế, tôi khắt khe với cô chỗ nào chứ ?"

"Tôi ... tôi ..." Tôi cứng họng, rốt cuộc tại làm sao mà cuối cùng lỗi sai lại thuộc về phía tôi chứ ?

"Tô Mạn, để tôi nói rõ cho cô nhé, MG trả lương cho cô, là để cô làm việc, nếu cô làm việc cho tốt, thì cũng không nói làm gì, nếu cô không muốn làm viêc nữa, thì bất kỳ lúc nào tôi cũng có thể khiến cho cô rời khỏi MG." Lục Lệ Thành dừng lại một chút, rồi nói tiếp với vẻ rất lạnh lùng : "Cho dù quản lý trực tiếp của cô có là ai đi chăng nữa."

Nói xong, anh ta bắt đầu xoay ghế lại ngồi ăn cơm thản nhiên như không, mà tôi thầm nhớ lại những gì anh ta đã nói, đúng là tôi đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, là tôi tự thần hồn nát thần tính, là tôi có bệnh hoang tưởng, rốt cuộc.... rốt cuộc lúc trước vì cái gì mà tôi lại nghĩ như thế chứ? Suy nghĩ một lúc lâu, cũng chẳng biết là vì sao nữa. Chỉ đành ngoan ngoãn thành thật cúi đầu xin lỗi anh ta : "Thật xin lỗi, là do tôi hiểu lầm anh, sau này tôi sẽ cố gắng làm việc cho tốt."

Anh ta cũng chẳng thèm động đậy, chỉ gọi to : "Helen, café."

Mới vừa rồi còn đứng pha café rõ chậm như đang đánh thế chiến, đã thấy Helen bưng ba chén café đi tới ngay lập tức, Lục Lệ Thành thích uống café Mocha, tôi thích uống Latte[11], còn cô ấy thích uống Cappuccino, không sai mảy may. Helen mỉm cười ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm, thản nhiên như hoàn toàn không thấy sự khác thường đang hiển hiện giữa tôi và Lục Lệ Thành, cái cảm giác bất an không thể nào dùng lời miêu tả lại lập tức dâng đầy lên trong lòng tôi.

Đang cúi đầu nhỏ nhẻ và một miếng cơm, thanh âm chói tai "Em yêu anh, em yêu anh như chuột yêu gạo" đột ngột vang lên trong phòng họp. Người quen thản nhiên như không như Helen cũng phải ngẩng đầu lên liếc tôi một cái, xem ra cái nhạc chuông với khẩu vị đặc trưng của tôi này đúng thực là không chút thích hợp nào với mấy người kia.

Tôi luống cuống tay chân lôi di động ra, vội vàng bấm nút nghe : "Alô"

"Mình đây."

"Mình biết rồi, có chuyện gì vậy ?"

"Sao cậu phải thì thào như thế ? Bây giờ là lúc nghỉ trưa ăn cơm, là thời gian nghỉ ngơi hợp pháp của cậu, thời gian nghỉ ngơi hợp pháp có nghĩa là gì chứ ? Có nghĩa là cậu hoàn toàn có quyền nói chuyện phiếm với bạn bè ...."

Tôi vội lấy tay che miệng, khẽ nói : "Mình đang ăn cơm cùng sếp."

"Gì chứ ???? Mình còn không nuốt nổi một hột cơm, thế mà cậu lại dám ăn chơi đàng điếm, tình chàng ý thiếp nồng nàn với sếp là sao hả hả hả ?"

Điện thoại của tôi bị hỏng loa, tiếng rất hay bị tiết ra ngoài, nên không dám ngồi trong phòng họp nữa, không nói nửa câu lập tức bỏ chạy ra ngoài, cũng không muốn mắng Ma Lạt Năng, con mụ kia bình thường vẫn mắt cao hơn trán, nếu cô ấy bực bội như thế, chắc phải có ẩn tình gì đó.

"Rốt cuộc cậu làm sao thế ?"

"Thứ bảy này mình phải đi xem mắt, vừa lượn mạng xem mọi người viết nhận ký xem mắt như thế nào, để lấy chút can đảm, không ngờ càng xem càng thấy nản lòng, ngày xưa mình từng nghĩ những người mà cậu gặp lúc xem mắt đã thuộc loại xưa nay hiếm, ai ngờ rằng thế giới này quả nhiên chỉ có biến thái hơn, chứ không có biến thái nhất." Thanh âm của Ma Lạt Năng phều phào như một con cá sắp chết.

Tôi không chút lưu tình cười ha hả : "Chị gái yêu quý, chúc mừng chị nhá, rồi cũng tới lúc được đặt chân lên con đường cách mạng này."

Ma Lạt Năng rầu rĩ hỏi : "Cậu nói xem mình nên mặc gì chứ ? Mình nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn cứ giả vờ vừa ngây ngây vừa thơ thơ như "thục nữ ngây ngây thơ thơ" là ổn nhất, cho dù có đề tài gì, mình cũng chẳng quan tâm, cứ trưng cái nụ cười mông lung như nàng Mona Lisa, giả vờ cho thật mơ màng là được, như thế vừa không thất lễ cũng không tự làm khổ mình, cậu thấy sao ?"

"Sao cậu phải suy nghĩ cẩn thận như thế ?" Tôi bắt đầu cảm thấy hơi kinh ngạc.

"Aidza, là người do cha mình giới thiệu, mình không dám làm loạn, cho dù đối phương như thế nào đi chăng nữa, thì mình cũng không thể làm mất mặt cha mình, nếu không chắc bị đuổi khỏi nhà mất. Thứ sáu tuần sau đi làm về xong cậu tới nhà mình ngủ đi, dù sao cậu cũng có kinh nghiệm đầy mình, truyền thụ cho mình mấy chiêu, mình không thể tránh khỏi "cực phẩm", cơ mà ít ra cũng phải học cách để khắc chế "cực phẩm" chứ"

Mồ hôi chảy ròng ròng như thác nước ở Lư Sơn[12] ! Nếu nói rằng xem mắt cũng có kinh nghiệm, thế chẳng phải sau này tôi có thể mở được một cái công ty chuyên tư vấn xem mắt hay sao ? Ví dụ như ba mươi sáu kế giúp "cực phẩm" thấy khó mà lui, hoặc bảy mươi hai chiêu khiến cho kẻ mà bạn chướng mắt cảm thấy chính anh ta mới chướng mắt bạn.

"Gánh nặng cách mạng lần này, chỉ sợ là cưng đành gánh vác một mình rồi. Chị yêu quý của cưng tối thứ sáu này phải bay sang Mỹ, một tháng sau mới về được cơ."

"Trời ơiiiiiiiiiiiiiiiiiii !....%¥¥#@×(×......"

Tôi vội vàng giơ điện thoại ra rõ xa, vừa thong thả dạo bước trong dãy hành lang vắng teo, vừa yên lặng chờ cô ấy mắng xong. May mắn đây đang là thời điểm ăn trưa, nếu không chắc tôi phải trốn vào phòng đổ rác để nghe điện thoại của cô ấy mất.

Vừa thả bước tới chỗ thang máy, cửa thang máy chợt đinh đang hai tiếng rồi mở ra, Tống Dực vừa đi từ trong ra, nhìn thấy tôi, thoáng sửng sốt : "Không đi ăn trưa sao ?"

"Cậu đúng là đồ vong ân phụ nghĩa, cứ tới thời khắc mấu chốt là cậu lại ...." Đúng thời khắc mấu chốt, tôi không chút do dự lập tức tắt ngoéo điện thoại, thanh âm của Ma Lạt Năng lập tức tiêu thất. Lúc này, cam đoan cả tôi và Ma Lạt Năng đều muốn bóp chết đối phương ngay lập tức.

"Tôi .... tôi ... Anh cũng không đi ăn cơm sao ?"

"Tôi còn chút chuyện với Elliott, nên phải tới phòng họp để giải quyết." Tống Dực vừa nói vừa đẩy cửa phòng họp ra, thấy Elliott đang vừa ăn cơm và xem tài liệu liền nói : "Xin lỗi, vừa nãy có điện thoại nên tới trễ."

Helen vừa nhìn thấy anh, liền lập tức đứng dậy đi lấy chén bát, pha café, Elliott ngẩng đầu lên nhìn anh sẽ gật đầu, đồng thời tầm mắt cũng lướt qua vai anh, rơi lên người tôi : " Cô mau vào ăn cho xong đi, đồ ăn nguội hết rồi."

Tống Dực liếc về phía chén bát đã ăn hết một nửa bên cạnh Lục Lệ Thành, đồ ăn bên trong đều do Helen sớt bớt từ phần ăn của Lục Lệ Thành ra, đương nhiên giống hệt đồ ăn trong bát của Lục Lệ Thành.

Tôi cũng chẳng có dũng khí đi đoán xem Tống Dực sẽ liên tưởng tới cái gì, chỉ đành kiên trì ngồi vào bên cạnh Lục Lệ Thành, cúi đầu, và lia lịa, cảm thấy cả chén cơm đều nghẹn trong cổ họng, nghẹn tới mức cảm giác cả người như bị bóp nghẹt, ăn sạch cơm xong, liền đứng dậy đi ra ngoài : "Tôi ăn xong rồi, mọi người cứ từ từ dùng bữa tiếp nhé."

Tô Mạn, mày đúng là con ngốc ! Mày đúng là con ngốc ! Rõ ràng nhìn thấy Helen mang hai cái túi to như thế, đáng lẽ phải nghĩ ra ngay là còn thêm cả người khác nữa chứ ! Đồ ngốc ! Đồ ngốc ! Tôi lập tức gọi điện cho Ma Lạt Năng : "Chửi mình đi !"

Ma Lạt Năng cũng không khách khí : "Đối với những yêu cầu kỳ quái như vậy, mình chưa bao giờ cự tuyệt cả."

3

Sau khi tan tầm, bàn giao tạm thời công việc cho người khác xong xuôi, dọn dẹp mọi thứ hoàn hảo, những người còn ngồi lại trong văn phòng cũng không nhiều lắm, khoác máy tính lên vai đi chưa được mấy, đã thoáng nghe thấy có tiếng người đang đuổi theo, tôi vừa quay đầu lại định cười, lại thấy là Tống Dực, nụ cười có phần cứng ngắc, ngay cả câu chào cũng không thốt ra nổi.

Hai người cùng sóng vai đứng chờ thang máy, Tống Dực đột nhiên hỏi : "Tối có rảnh cùng ăn tối với tôi không ?"

Tôi cảm thấy như mình đang trong mơ, Tống Dực mời tôi ăn cơm tối hay sao ?

Cửa thang máy mở ra rồi mà tôi vẫn đứng ngay ra ở đó, thấy cửa thang máy đang chuẩn bị khép lại, anh không thể không túm lấy tay tôi kéo vào trong thang máy. Áo khoác của tôi là loại áo choàng mở có đai lưng, sau khi mặc vào vô cùng thướt tha mỹ lệ, có điều thỉnh thoảng hành động cũng hơi bất tiện, bây giờ cũng chưa ra khỏi tòa nhà, nên cũng chưa buộc lại thắt lưng, vạt áo vẫn mở rộng hờ hững, cho nên dưới cái túm kia của anh, tuy thân thể của tôi đã được kéo vào trong thang máy, mà đôi vạt áo thướt tha mềm mại kia vẫn còn bị kẹp bên ngoài cửa thang máy, hơn nữa dưới tác dụng của đôi giày cao gót, thân mình tôi lao thẳng về phía trước. Một tay của Tống Dực vẫn còn cầm túi laptop, trong giây phút nước sôi lửa bỏng đó, chỉ đành dùng thân thể của mình chặn tôi lại. Kết quả là, lúc này đây, tôi ngoan ngoãn nằm im trong lòng anh, mà bàn tay đang ôm chặt tôi kia của anh vẫn đặt trên lưng tôi.

Thang máy chầm chậm đi xuống, thân thể hai người cùng cứng đờ, về mặt lý trí, tôi biết tôi nên đứng thẳng dậy, nhưng xét trên lĩnh vực tình cảm, tôi chỉ cảm thấy tôi giống như một người vượt qua trăm núi nghìn sông, trải qua bao nhiêu gian nan vất vả mới tới được cái đích, cho nên chỉ muốn cứ lẳng lặng mà dựa vào. Hành động theo đúng sự mách bảo của con tim, tôi không chút khống chế khẽ nhắm mắt lại, tựa đầu vào vai anh.

Lâu như một thế kỷ, nhưng trên thực tế lại chỉ ngắn ngủi trong chớp mắt, anh thực lịch sự đỡ tôi thẳng lên, rồi khẽ đẩy tôi ra. Tôi cảm thấy có phần mất mát. Hành động vừa rồi rất nhỏ, tuy người khác không nhìn ra được, nhưng là người trải qua thực tế, chắc chắn anh có thể cảm nhận được sự khác thường của tôi, tôi vô cùng xấu hổ, con người có thể coi như đứng đầu trong vạn vật, chính là bởi vì con người có lý trí, có thể dùng lý trí để điều khiển cái xác phàm của mình, thế mà trong phút giây đó tôi lại để cho bản năng tự điều khiển lấy thân thể mình.

Anh bấm số tầng thang máy gần nhất, thang máy dừng lại, cửa mở ra, anh thay tôi kéo vạt áo bị kẹt lại. Cửa lại đóng lại, thang máy lại tiếp tục đi xuống, anh vẫn yên lặng, nhưng không biết vô tình hay hữu ý mà lùi lại cách tôi một khoảng. Tôi hơi cúi đầu, lùi lại một góc, trong lòng thầm dấy lên cảm giác mất mát vô cớ.

Lại có người vào, công ty rất lớn, những người biết tôi không nhiều lắm, có điều mọi người đều biết anh, lại là vì sau cái trận bóng rổ kia, nhiều người lại còn chơi thân với anh, cho nên những tiếng chào hỏi, nói chuyện bắt đầu vang lên, anh vẫn mỉm cười nói chuyện cùng đồng nghiệp. Tôi và anh bị đám người ngăn ở giữa, đứng ở hai góc, thậm chí tôi cũng không thể nhìn thấy được thân ảnh của anh, có điều tim tôi cũng dần bình tĩnh trở lại, anh lại đang dần dần xa cách tôi, có lẽ ở giây tiếp theo, sẽ hoàn toàn biến mất trong biển người, mà nguyên nhân chính là bởi sự xúc động ngu xuẩn nhất thời của tôi.

Thang máy dừng lại, anh đi theo mọi người ra khỏi thang máy, không từng quay lại dẫu chỉ một lần.

Thân ảnh của anh dần chìm lẫn vào những ánh đèn đêm rực rỡ, hoàn toàn biến mất trong biển người, đúng như tôi đã dự đoán trước. Tôi loạng choạng đi ra cửa, sau khi đổ tuyết gió lạnh như đao cắt, mà tôi thì chán nản tới mức cũng chả thèm khép lại áo choàng, buộc lại đai lưng, để mặc cho đôi vạt áo tung bay theo gió. Từ từ đi dọc theo ngã tư đường, cũng không biết rốt cuộc vẫn tiếp tục đi như thế, hay bắt một cái taxi, trong lúc ngơ ngẩn, thậm chí cũng không biết rốt cuộc mình muốn làm cái gì, chỉ cảm thấy tim đau nhói. Rốt cuộc Tống Dực sẽ nghĩ tôi là người như thế nào ? Đến tột cùng sẽ nghĩ tôi là người như thế nào ? Một kẻ cấp dưới mưu toan dụ dỗ ái tình, muốn có quan hệ mờ ám với cấp trên chăng ?

Một chiếc taxi dừng lại cạnh đường, tôi vừa đi thẳng qua bên cạnh nó, cửa xe đã mở ra, cánh tay của một người đã túm lấy tay tôi : "Tô Mạn."

Tôi vô cùng mừng rỡ quay đầu lại : "Anh không biến mất, anh không hề biến mất !" Vừa nãy còn không rơi nước mắt, thế mà giờ đây đã sương mù đầy trời.

Đương nhiên anh không hiểu tôi nói gì, đương nhiên cũng không đáp lại mấy câu lảm nhảm của tôi, mà chỉ nói : "Vào xe đã, chỗ này không được dừng xe."

Taxi hòa vào dòng xe cộ, có vẻ như anh đã coi như chuyện trong thang máy chưa hề phát sinh, trông như chưa có chuyện gì xảy ra nói : "Không phải đã bảo cô cùng ăn tối hay sao ? Tôi vừa đi gọi taxi, quay đầu lại đón cô, đã không thấy cô đâu cả rồi."

Tôi mơ hồ cảm thấy những lời anh vừa nói kia cũng không phải sự thực, vừa rồi đúng là anh định bỏ đi thật, chẳng qua sau khi lên taxi lại thay đổi lại suy nghĩ, có điều quan trọng nhất là anh đã quay lại, rốt cuộc vì nguyên nhân gì cũng không trọng yếu, tôi cố gắng thu sạch lại trăm tư ngàn vị, cố gắng sắm vai đồng nghiệp của anh : "Tôi chỉ nghĩ là anh nói đùa mà thôi."

"Vị khách hàng này rất quan trọng, ngày kế cô đã đi New York rồi, nên tôi muốn bàn thêm với cô một số chi tiết."

"Vâng, được."

"Cô thích ăn loại đồ ăn gì ?"

"Cái gì cũng được."

Khi taxi dừng lại trước một nhà hàng quen thuộc, tôi thuận miệng cười nói : " Món gạch cua đậu hũ chiên ở đây ngon bậc nhất, bên ngoài giòn mà trong lại mềm, thơm điếc mũi, lại có cả ngân hạnh rang, ăn món chính xong, gọi một đĩa, đúng là loại đồ ăn thích hợp nhất để ngồi ăn chơi nói chuyện phiếm."

Anh hơi choáng một chút, nhìn tôi chằm chằm đáp : "Những câu này của cô cùng với lời giới thiệu của bạn tôi về nơi này, thực y như đúc."

Tôi chỉ đành cười trừ hai tiếng : "Xem ra cái nhìn tương đồng." Sao lại không giống như đúc chứ. Đương nhiên là một người mà.

Hai chúng tôi cùng ngồi xuống, gọi một bình Thiết Quan Âm, anh vừa rót cho tôi một chén trà, vừa nói : "Tôi cảm thấy cô và người bạn kia của tôi rất giống nhau."

Tôi muốn chuyển đề tài, có điều đột nhiên lại thay đổi chủ ý, muốn biết rốt cuộc anh nghĩ gì về tôi.

"Bạn của anh chân tay cũng vụng về giống như tôi hay sao ?"

Anh mỉm cười : "Cô và cô ấy, trên người cùng toát ra cảm giác thật thà hiếm có."

Tôi cắn cắn môi, rốt cuộc câu này là ca ngợi hay là thầm chê bai, nghĩ hồi lâu, vẫn nghĩ không ra, chỉ đành hỏi thẳng một câu : "Rốt cuộc là anh đang khen tôi, hay là giễu cợt tôi ?"

Trong mắt anh hàm chứa đầy nét cười, khóe môi hơi nhếch lên thành một hình vòng cung mỹ lệ. Mắt tôi dán chặt vào anh, không thể chuyển đi nơi khác được. Nụ cười của anh phai dần, trong chớp mắt chạm phải ánh mắt tôi, lại làm bộ như cần rót thêm trà, lập tức chuyển tầm mắt, có điều chén trà của cả hai người đều vẫn đầy tràn, anh chỉ đành vừa cầm lấy bình trà, lại làm như không có việc gì đặt lại xuống bàn.

Lúc ở văn phòng, cho dù đối mặt với Lục Lệ Thành, vẻ tươi cười của anh chưa bao giờ biến mất, có điều không hiểu vì nguyên nhân gì, nụ cười ấy có phần không thật, như anh hiện tại, mới đúng là anh.

Anh không nhìn tôi thêm một lần nữa, vừa ăn, vừa giới thiệu một chút sự tình và nhân sự ở đầu New York bên kia, cùng những hạng mục mà tôi cần chú ý. Có điều lòng tôi sớm đã rối loạn, vốn đã hẹn rõ ràng gặp anh vào cuối tuần, để nói cho anh tôi là ai, bây giờ chuyện thế này, kế hoạch chỉ đành hủy bỏ.

Món cua trộn đậu hũ chiên vừa mang lên, anh đã gắp ngay cho tôi một miếng : "Có lẽ trong tương lai, tôi có thể hẹn bạn tôi cùng đi ăn cơm, chắc chắn hai người sẽ rất hợp nhau."

Anh cười cười nói nói, mặt mày quang minh, hành tung lỗi lạc, không hiểu vì sao trong lòng tôi bỗng dấy lên cảm giác sợ hãi, theo như tôi nghĩ, tôi có nguyên nhân bất đắc dĩ, tôi chưa từng đoán được rằng sẽ quen anh trên mạng, lại càng không nghĩ tới việc anh có thể coi cái tôi trên mạng kia là một người bạn tốt của anh, nếu có một ngày, anh biết hết thảy, không hiểu có cảm thấy mình bị lừa gạt hay không ?

Cái món cua trộn đậu hũ chiên ngoài giòn trong mềm kia, tôi không cảm thấy chút hương vị thơm ngon bình thường nào, ngược lại lại cảm thấy miệng đắng nghét. Trên đời này có một thứ gọi là "mua dây buộc mình", bây giờ xem như tôi đã được nhận thức tới. Chỉ biết là anh không ngừng dặn dò tôi, mà tôi chẳng nghe lọt tai lấy một chữ, chỉ vâng dạ cho có lệ, rốt cuộc một lúc sau, anh cũng nhận ra vẻ bồn chồn của tôi, nhanh chóng kết thúc bữa ăn, rồi đưa tôi về nhà.

Cho dù có nằm mơ tôi cũng không bao giờ có thể tưởng tượng nổi, bữa tối đầu tiên giữa tôi và anh lại kết thúc một cách vội vàng như thế.

4

Về tới nhà, tôi giống như một con thú bị giam trong chuồng, đi tới đi lui trong phòng. Trên MSN, nick của anh vẫn sáng, nhưng cũng không gọi tôi nói chuyện, tôi ngẩn ra một hồi lâu, rồi mới chào anh, lại giải thích rằng chỉ sợ buổi gặp mặt cuối tuần đã hỏng mất rồi.

"Em đột nhiên lại có chút việc, cuối tuần chỉ sợ không thể gặp anh được, thực xin lỗi."

"Không sao cả."

Hai người lại bắt đầu tán gẫu sang chuyện khác, anh lại giới thiệu cho tôi một cuốn sách mà gần nhất anh vừa xem qua, bình luận nội dung của cuốn sách, không chút đề phòng buộc lộ hết những yêu ghét của mình đối với tôi, lòng tôi càng ngày càng nặng nề, nếu anh biết tôi là cấp dưới của anh, liệu anh còn có thể nói cười không kiêng nể như thế được nữa không ?

Những câu đối thoại qua mạng như thế từng làm tôi hạnh phúc, bây giờ lại khiến tôi vô cùng áy náy, cũng không biết phải trả lời anh như thế nào nữa, chỉ đành thượng vàng hạ cám, đông dắt tây xả, kéo đề tài ra càng lúc càng xa.

"Tuyết lại rơi rồi."

Tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tiện tay tắt đèn đi : "Vâng"

Những hạt bụi trắng mỏng manh tinh khiết, có vô tình có hữu tình rơi phấp phới, tôi khẽ đứng lên mở cửa sổ, bức rèm treo bên song cửa bị gió thổi phần phật, ngay cả giấy trên bàn cũng bị thổi bay xuống, tôi cũng chẳng thèm để ý, mặc kệ cho chúng rơi lả tả trên mặt sàn.

Tôi hơi ngửa đầu đón gió lạnh, khung cảnh này giống hệt như đêm qua, nhưng tôi lại chẳng cảm nhận được chút gì gọi là đẹp đẽ, hóa ra, cảnh có đẹp hay không cũng được quyết định bởi lòng người.

Đột nhiên, tôi hạ quyết tâm, trên đời này, dù có vì bất kỳ điều gì đi chăng nữa, thì cũng không thể lấy đó làm lý do để lừa gạt người khác. Lúc trước, không để ý, lại ngu ngốc tham luyến sự dịu dàng không chút phòng bị của anh, hiện tại, đã biết mình phạm sai lầm, quyết không thể để sai lầm chồng chất hơn nữa.

Tôi vớ lấy áo khoác, chạy ra khỏi phòng, người lái taxi phóng như bay trên đường, chỉ hơn 20 phút sau, tôi đã đứng ở dưới tòa nhà nhà anh, trong chớp mắt lôi di động ra, tôi thoáng do dự, thậm chí còn định xoay người bỏ chạy, nhưng cuối cùng đã cắn răng, thừa lúc dũng khí của mình còn chưa biến mất, lập tức dùng di động gửi một tin nhắn vào MSN của anh : "Có thể ra trước cửa sổ một chút được không ? Em đang đứng dưới ngọn đèn đường ở dưới lầu, nếu anh nổi giận, em hoàn toàn có thể hiểu được, em sẽ lẳng lặng rời đi."

Tôi đứng im dưới ngọn đèn đường, lẳng lặng chờ tuyên án.

Lúc đi ra ngoài tôi quá vội vàng, không mang theo mũ, lại đứng ở đây khá lâu, cảm giác cả đầu tóc và lông mi đều phủ đầy tuyết. Bình thường ra vào đều có điều hòa, nên cho rằng cái áo khoác này chắn gió ủ ấm tốt, không ngờ là nó lại mỏng manh như thế, bây giờ lại càng cảm thấy nó mỏng như một tờ giấy, khí lạnh của tuyết len lỏi từng cơn thấu tận xương cốt.

Người tôi rúm ró, hai tay ôm chặt lấy thân hơi run run, đã nửa giờ rồi, mà từ nhà anh đi xuống lầu chỉ cần hai phút. Kỳ thật đáp án cũng quá rõ ràng, nếu anh chịu gặp tôi, chắc chắn đã sớm xuống rồi. Có điều tôi không muốn rời đi, tôi không muốn yên lặng rời đi một chút nào, hóa ra, những lời nói đầy dứt khoát kia cũng chỉ là một loại kiêu ngạo, nhưng khi giáp mặt với sự sợ hãi phải mất đi anh, sự kiêu ngạo của tôi biến sạch không còn lại mảy may.

Hơn một tiếng sau, tôi vẫn đứng nguyên ở đó, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào cửa sổ trên tầng 9, chân đã tê cứng thành đá, trên đầu, trên mặt, trên người, tuyết bám đầy, thế nhưng hoàn toàn không cảm thấy mình lạnh chút nào, tựa hồ như tôi vẫn có thể đứng như thế cho tới những giây phút tận cùng của thế giới, chỉ cần tận cùng thế giới có anh.

Một bóng người từ tòa nhà chạy vội ra, đứng trước mặt tôi : "Cô ... Em đúng là đồ ngốc!" Giọng nói của anh hàm chứa cơn giận bị kìm nén.

Anh vội vàng cởi áo khoác trên mình ra, khoác lên người tôi, lại thay tôi gạt bỏ tuyết trên đầu, cánh tay lạnh như băng, lập tức nửa ôm nửa kéo tôi đi vào trong tòa nhà.

Người tôi cứng ngắc, muốn động cũng không thể động nổi, anh cởi chiếc áo khoác đã ẩm ướt của tôi ra, lại lấy một cái chăn bọc kín lấy tôi, bật điều hòa ở mức cao nhất, lại rót một ly Vodka, tự tay nâng sát ly cho tôi uống từng ngụm nhỏ cho tới lúc hết sạch.

Có thêm chút cồn, cơ thể của tôi dần dần hồi phục, tay chân run lẩy bẩy không không chế nổi, nhưng rốt cuộc cũng có thể tự hành động được, anh lại rót thêm một ly Vodka nữa đặt trước mặt tôi, sau đó cũng tự rót cho mình một ly, ngồi bên cạnh chậm rãi nhấp một ngụm, dáng người hơi khuất sau ngọn đèn, không thấy rõ lắm vẻ mặt của anh, chỉ cảm thấy thân ảnh đó lộ ra vẻ lãnh đạm, xa cách.

Cơ thể của tôi dần ấm áp hơn, nhưng trái tim lại trở nên băng giá, tôi làm như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì đâu cơ chứ ? Khoan hẵng nói, tư thái khó coi như thế, thắng cũng coi như thua. Chắc chắn là vừa nãy anh đứng trên lầu nhìn tôi, chờ tôi chủ động rời đi, ai ngờ trông thấy cái dáng vẻ tôi thà chết rét chứ dứt khoát không chịu rời đi, khiến cho anh không thể không tới gặp tôi, khác nào mấy người phụ nữ thời cổ đại nhất khóc, nhị la hét gây rối, tam thắt cổ đâu cơ chứ ?

Tôi nhỏm vội dậy, hai chân vẫn còn run lẩy bẩy, không biết rốt cuộc là thân lạnh hay tâm lạnh, muốn đi mà đi không nổi, tôi run run túm lấy áo khoác, định bỏ đi : "Tôi phải về, xin lỗi, đã quấy rầy anh, tôi ... sau này tôi sẽ mời anh ăn cơm ... để xin lỗi."

Anh thản nhiên nhìn tôi, không hé răng, tôi lảo đảo đi qua người anh, ngay lúc tôi muốn rời khỏi, anh vươn tay ra túm mạnh lấy tay tôi, thân thể của tôi nhũn ra ngả về phía sau, ngã nhào vào trong lòng anh, tôi đang giãy dụa định ngồi xuống, anh đã ôm chặt lấy tôi, vùi đầu vào vai tôi, không nói nửa câu, có điều cánh tay càng ôm càng chặt.

Sự giãy dụa của tôi đã ngừng lại rồi, chỉ nằm trong lòng anh khe khẽ run, giọng anh nghe có vẻ buồn bực : "Còn lạnh không ?" Tôi cố gắng gật đầu.

Đây là cái ôm mà ngày đêm tôi thầm mong nhớ, nhưng ở lúc này đây, trong cái cảm giác hạnh phúc hư ảo không giống thực thế này, tôi lại mơ hồ cảm thấy cảm giác tuyệt vọng.

Một lúc lâu sau, anh mới buông tôi ra, tìm quần áo cho tôi thay, lại tìm thuốc cho tôi uống, sợ tôi bị cảm mạo.

Mấy phút sau, tôi đã mặc áo ngủ của anh, quấn kín trong cái chăn của anh, chiếm cứ sofa của anh, thật hoài nghi tôi không còn ở chốn nhân gian. Đây là sự thực chăng ?

Tôi cắn cắn móng tay, nhìn chằm chằm vào anh, anh đi tới đâu, tôi nhìn sang tới đó, bất đắc dĩ anh phải quay đầu lại : "Em tính đục hai cái lỗ trên người tôi hay sao ?"

Tôi cười ngây ngô, tốt nhất có thể treo thêm một cái bảng, trên đó viết :"Của Tô Mạn"

Anh đưa cho tôi một cốc thuốc sắc từ rễ cây, tôi nhíu nhíu mày, từ nhỏ tới lớn, tôi ghét nhất hương vị của thuốc Đông y, thà chịu truyền nước chứ nhất quyết không chịu uống thuốc Đông y, anh nhẹ nhàng nói : "Uống đi !"

Tôi lập tức ngoan ngoãn uống sạch, ánh mắt anh dừng ở tôi, trong giây lát thoáng thất thần.

Hai người ngồi trên sofa, phía đối diện là một cái cửa sổ lớn, có thể nhìn rõ ràng những bông tuyết đang bay lả tả bên ngoài kia, bên cạnh sofa có đặt một cái bàn gấp nho nhỏ, trên mặt bàn đặt máy tính, còn cái bàn trà to đùng thì bị trưng dụng thành bàn làm việc, trên bày đầy văn kiện và các loại tài liệu.

Tôi khẽ hỏi : "Buổi tối anh đều ngồi đây lên mạng hay sao ?"

Anh đứng cạnh cửa sổ, khẽ "ừ" một tiếng.

Tôi tưởng tượng vô số đêm, anh ngồi ở vị trí hiện tại tôi đang ngồi, cùng trò chuyện qua mạng với tôi ở đầu máy bên kia.

"Anh... anh còn cho rằng em lừa anh không ? Em ... em không cố ý làm như thế, em chỉ muốn có một buổi gặp đầu tiên thật hoàn mỹ, cho tới bây giờ em hoàn toàn không dám hy vọng xa vời, anh lại coi em như tri kỷ, thật em không ngờ chuyện lại tới mức như thế này... " Tôi cố gắng giải thích cho rõ ràng, nhưng hình như càng giải thích càng bất lực.

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, trong mắt có ba phần ôn nhu, ba phần đùa bỡn, lại có ba phần dung túng : "Em là đồ ngốc ! Em cho rằng tôi không có cảm giác gì sao ? Ban ngày tôi làm việc cùng một tầng lầu với em, buổi tối lại cùng em nói chuyện phiếm, căn bản em chẳng thèm quan tâm rằng một "kẻ lừa đảo" phải làm như thế nào cho xứng đáng, em coi chỉ số thông minh của tôi thấp tới mức nào chứ ?"

Miệng tôi đã biến thành hình chữ O, ngơ ngác nhìn anh.

"Nhớ có một buổi tối tôi nói với em rằng cảm thấy hơi nóng trong, ngày hôm sau em đã mang trà hoa cúc tới văn phòng cho hết thảy mọi người, còn giả bộ nói là người thân của em mang lên cho, nhà uống không hết, sau lại thêm một số chuyện, lúc đó tôi đã hoài nghi em rồi. Sau đó, cái khoảng thời gian Lục Lệ Thành gặp chuyện không may, ban ngày tinh thần của em hốt hoảng không nói, buổi tối cũng không muốn nói chuyện nhảm với tôi, mỗi lúc tìm tôi đều có chuyện cần hỏi cả, tôi còn buồn bực, người ở đầu bên kia bị đổi rồi sao ? Vì sao đột nhiên lại ham học hỏi như thế ? Vài ngày sau, em cầm báo cáo tới đưa cho tôi, sau khi giao báo cáo xong, em lập tức trở lại bình thường, tôi chủ động nói chuyện về nghiệp vụ tài chính, em còn hờn dỗi bảo rằng như thế khác nào còn đang đi làm, không muốn nói chuyện với tôi. Chuyện như thế, một lần, hai lần là trùng hợp, chín lần, mười lần tất chỉ cùng một nguyên nhân. Kỳ thật, lúc đó căn bản tôi đã khẳng định là em rồi, nhưng vẫn muốn kiểm tra thêm một lần, liền cố ý chat với em nói rằng điều hòa trong văn phòng quá khô, chỉ vài ngày sau em đã mang thêm một cái máy tăng độ ẩm tới văn phòng, lấy cớ là trong nhà có thừa, hỏi tôi có cần hay không. Máy tăng độ ẩm bị Karen cướp mất, thế mà em lại không ngừng cố gắng, lại mang thêm một cái nữa tới, lấy cớ là đồ cũ trong nhà bạn không dùng nữa, đưa cho em xử lý." Anh thoáng cười, trịnh trọng đề nghị : "Lần sau nếu em định đưa cho tôi một số "đồ cũ" nữa, nhớ rằng nhãn hiệu không chỉ nằm ở trên vỏ bên ngoài, mà nhớ kiểm tra thêm xem trên thân máy vẫn còn nguyên nhãn hay không nhé."

Mặt tôi lập tức đỏ bừng lên, hóa ra anh đã sớm biết tôi là ai, thế mà tôi mỗi ngày online, lại cho rằng anh hoàn toàn không biết gì cả, thản nhiên nói hết tình cảm của mình với anh, tự thuật lại đủ vui buồn, sau khi xấu hổ xong, trí óc mới bắt đầu hoạt động : "Anh ... lúc tối ngồi ăn cơm anh cố tình chọc em !"

Anh cười phá lên, lúc quay sang nhìn tôi, ánh mắt có vẻ rất vô tội : "Tôi cũng không biết là em dễ bị chọc như vậy, chẳng qua nhất thời tôi nảy lòng tham, thuận miệng nói đùa một câu, thế mà em lại khổ đại cừu thâm ngồi ngẩn ra nhìn chằm chằm vào khăn trải bàn, nhìn vẻ mặt của em, cứ như là nhiệm vụ của cua đậu hũ chiên là phải ăn với cơm không bằng."

Tôi vùi đầu vào đầu gối, mặc kệ những gì anh đang nói, cũng không thèm để ý tới anh nữa. Anh đã biết hết thảy, thế mà tôi còn ngồi đó khổ sở vì tình cảm của mình không nói được ra lời, áy náy vì mình lừa gạt anh.

Anh đột nhiên đứng dậy, tắt đèn, ngồi vào bên cạnh tôi, sẽ cúi đầu nói : "Mạn Mạn, có muốn ngắm tuyết cùng anh không ?"

Trên mạng và ngoài đời dưới câu gọi tự nhiên như vậy của anh, đã hoàn toàn trùng làm một.

Bao nhiêu xấu hổ hơn nữa cũng tan thành mây khói trong chốc lát, mặt muốn cố giữ vẻ thản nhiên, mà bên môi đã gợn lên những nét cười, cảm giác ngọt ngào lan tỏa vào tận đáy lòng.

Buổi tối hôm đó, tôi cùng anh ngồi trên sofa, trong phòng tối đen tĩnh lặng, bên ngoài bông tuyết bay lất phất, chúng tôi nói chuyện lúc có lúc không, giống như đã nhận thức nhau cả một đời, tựa hồ như cho tới bây giờ chúng tôi vẫn ở cùng một chỗ, trước đây cũng vậy, mà mãi mãi sau này cũng vẫn như thế.

Ngày đăng: 24/04/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?