Gửi bài:

Chương 44

Trong vương cung Phong thành, Tử Ly chỉ thấy tứ chi và xương cốt trong người toát ra từng trận hàn khí, từ ngón chân lên tới đỉnh đầu. Mọi chỗ đều đau buốt, toàn thân đã run lẩy bẩy không thể khống chế. Trong tòa điện nhỏ cạnh đại điện đốt một đống lửa lớn, dưới gầm giường hai lò than cháy rừng rực. Những giọt mồ hôi lớn từ cơ thể chàng chảy ra, rơi "tí tách" xuống giường, bốc lên làn khói đặc, hóa thành hơi nước.

Trong điện chỉ có thủ lăng nhân ở bên chàng, liên tục dùng kim vàng truyền nội lực vào huyệt đạo của chàng: "Vương thượng, nếu đau quá cứ kêu lên, không sao". Thủ lăng nhân nói

Tử Ly nắm chặt nắm đấm, cơ thể run bần bật, "phập" một tiếng, một mũi kim vàng từ cơ thể bắn ra, cắm thẳng vào xà ngang. Tử Ly nhắm mắt, hơn nửa năm rồi, A La chưa trở về. Chỉ biết nàng ở Hạ quốc, nhưng không thấy người. Những ngày này nàng sống ra sao? Nỗi đau lại dấy lên, vương cung trống vắng như không người, ngay hơi hướng của nàng cũng dần phai nhòa. A La... không bao giờ nhìn thấy muội nữa sao? Tử Ly đột nhiên lại hận chính mình.

Buốt giá này là gì? Từng tấc từng tấc thấm vào xương cốt chàng, đó là đau ư? Hãy để chàng đau! A La của chàng, chính tay chàng đã đẩy nàng vào chốn hiểm nguy! Đáng đời, đau đớn như vậy! Tử Ly không vận công chống lại hàn khí lồng lộn trong cơ thể, cơn đau tê dại ập đến. Chàng hét một tiếng, người nhảy dựng lên, những mũi kim vàng trên người bắn ra. Thủ lăng nhân thấy sự chẳng lành, một tay ấn huyệt đạo của chàng. Chân khí lọt vào, chàng cảm thấy hàn khí càng mạnh, lồng lộn tung hoành trong cơ thể. Khí huyết lưu thông trong thoáng chốc, lúc Tử Ly tỉnh táo, chàng ngần ngại nói: "Bịt miệng ta lại, không để ta kêu!".

Thủ lăng nhân nhét miếng gỗ mềm vào miệng chàng: "Vương thượng, hãy nghĩ đến những điều tốt đẹp, nghĩ đến những chuyện khiến vương thượng vui".

Tứ chi chàng bị khóa chặt vào giường, sự gò bó giúp chàng chống lại cảm giác đau đớn như đâm chích toàn thân. Nghĩ đến những chuyện tốt đẹp, chuyện vui vẻ ư? Những ngày vui vẻ ở bên A La vụt hiện trước mắt.

Ven sông, một tiểu công tử khôi ngô, mắt lóng lánh.

"Ta bảo người hầu dắt ngựa đợi ở đây, Sơn đệ, đệ có biết cưỡi ngựa không?".

Đó là lần đầu tiên nàng ấy cưỡi ngựa sao? Nép vào lòng chàng run run.

"Đệ nghĩ, Thiên Phong lầu nên nhắm vào những người có tiền đã chán ngấy thịt cá, mình nên làm những đồ thanh đạm để họ đổi món. Hương vị đó chắc chắn khác xa cao lương mỹ vị".

"Đại ca, nếu có cơ hội, đệ sẽ vào bếp làm mấy món để đại ca thưởng thức, đảm bảo ca vừa nếm đã mê ngay!".

Dáng điệu lắc đầu lúc bình phẩm món ăn sao mà tinh nghịch đáng yêu. Lúc đó mình nghĩ gì? Nếu mình thích đàn ông nhất định đưa nàng ấy về phủ.

"Đại ca, lần sau có thể đưa đệ đến những tửu lầu nổi tiếng khác không? Thưởng thức món ngon là sở thích hàng đầu của đệ".

Nàng ấy nhìn chàng cầu khẩn, ánh mắt long lanh, đó là lần đầu tiên nàng ấy cầu khẩn mình, mình không kịp nghĩ, nhận lời ngay: "Sơn đệ, đệ có biết khi đệ nhìn với bộ dạng thế này, không một ai có thể từ chối đệ không?".

Bắt đầu từ lúc đó, mình đã có ý với nàng ấy. Ánh mắt Tử Ly dần phân tán, chìm vào ký ức. Thủ nhân lăng thở phào, chỉ cần phân tâm, đêm nay vương thượng sẽ dễ qua, rồi thủ lăng nhân lập tức đứng sang một bên không dám quấy rầy.

"Đệ cần một nghìn hai trăm lạng bạc, huynh có cho không... phải trả ơn đệ chứ! Cứu mệnh huynh kia mà, mệt gần chết! Mệnh của huynh đáng một nghìn hai trăm lạng chứ... đệ không tham đâu... một nghìn hai trăm lạng, chúng ta tiền bạc sòng phẳng, sau này không ai nợ ai... đệ biết võ công, lại mới quen nhau, huynh nghi ngờ cũng là chuyện thường. Nhưng đệ lại không thích... không có tiền đi một bước cũng khó, có tiền đi khắp thiên hạ! Tiền bạc thật tốt, yêu bạc có nghĩa là yêu cuộc sống".

Nàng ấy luôn thẳng thắn như vậy, chưa bao giờ vòng vo. Thích và không thích luôn phân định rạch ròi. Mình muốn chăm sóc nàng ấy, sủng ái nàng ấy, lúc đó đã hỏi nàng ấy: "Sơn đệ, đại ca chăm sóc đệ được không?". Nàng ấy vội lảng sang chuyện khác, có phải nàng không hiểu thật không?

Nàng ấy giúp mình trải nghiệm cảm giác bay lên không, nàng ấy nói con người ta phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình. Nàng ấy không nhận lời mình, bởi vì biết mình đã có Cố Thiên Lâm. Dường như Tử Ly không thể chịu đau đớn hơn nữa, toàn thân như rơi vào hố chông, chông cắm khắp người, kéo lên lại ném xuống, chàng há mồm muốn rên nhưng mọi âm thanh đều bị miếng gỗ chặn lại.

A La nói: "Quen huynh muội thật may mắn, muội không nghĩ ở đây có thể gặp người đàn ông tốt như huynh".

A La nói: "Mắt huynh rất sáng, sáng như sao trời...".

A La nằm trên đùi chàng ngủ, thảo nguyên đầy sao, gió đêm mang hơi lạnh, cơ thể ấm áp của nàng, mùi hương thoang thoảng.

Tử Ly lại thả lỏng cơ thể. Thật là một đêm tuyệt đẹp, sau đêm đó, trong yến tiệc ở Đông cung, mình không dám mạo hiểm, giương mắt đứng nhìn Lưu Giác đưa nàng ấy đi... đêm tân hôn, đôi mắt Cố Thiên Lâm... trong rừng trúc tướng phủ... Giọng nói như tiếng chuông bạc, gọi... đại ca... đại ca... đại ca...

A La đang gọi chàng, chính là A La, nàng ấy trở về rồi ư? Khắp người Tử Ly toát đầy mồ hôi, lửa trong điện rừng rực, chỉ có thủ lăng nhân đứng cúi đầu một bên. Nàng ấy vẫn chưa quay về, nàng ấy chết ở Hạ quốc rồi chăng? Một luồng khí nóng lại ép tới, cả người chàng như miếng thịt hơ trên lửa, cảm giác thiêu đốt từng trận xông đến, da bị nung đốt đau rụng rời, hàn khí trong người lồng lộn tung hoành. Tứ chi bị trói cứng đờ, trong đầu chỉ văng vẳng một cái tên, khoảnh khắc thủy hỏa tương khắc ấy bỗng vang một tiếng xì, khói xanh bốc lên, liên tiếp đóng dấu vào da thịt chàng.

"Muội chỉ coi huynh như đại ca... muội thích Lưu Giác... muội thích Lưu Giác...". Mắt A La ngấn nước.

"Huynh đối với A La cũng chỉ như thế thôi sao? Huynh đã yêu nàng ấy, thương nàng ấy đến thế, lẽ nào để A La chịu tủi phận làm thiếp?". Lưu Giác nói.

Một tiếng khô khốc vang lên, miếng gỗ trong miệng Tử Ly vỡ đôi, chàng thét lên thê thảm rồi ngất đi.

Bên ngoài điện Cố Thiên Lâm nước mắt giàn giụa. Nàng đứng bên ngoài mấy canh giờ, bên trong vẫn không có động tĩnh, bỗng một tiếng kêu thét, đột ngột và thảm thiết khiến nàng giật mình, bất chấp tất cả lao vào điện. Một đám cung nhân quỳ ngăn lại: "Nương nương, chúa thượng đã có chỉ, bất kỳ ai cũng không được vào!".

Giọng Cố Thiên Lâm run run, mắt đỏ hoe: "Cút!". Lời vừa thốt ra, đã thấy kinh ngạc, nàng trở nên thô lỗ mắng chửi người khác từ lúc nào? Rồi không kịp nghĩ nhiều, nàng đẩy cửa điện đi vào.

Tử Ly, phu quân của nàng, hoàng đế của nàng. Cố Thiên Lâm bịt chặt miệng không để bật ra tiếng khóc khi nhìn thấy chàng yếu ớt, không một ai giúp đỡ như vậy. Nàng bước nhanh lại, thủ lăng nhân quỳ xuống nói: "Nương nương, nếu vương thượng có dặn bất kỳ điều gì, nương nương nhớ nghe theo". Nói đoạn đưa mảnh khăn khô cho nàng.

Cố Thiên Lâm vừa bước vào điện nội đã nóng toát mồ hôi. Nàng nhìn Tử Ly, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho chàng, cẩn thận làm ướt môi chàng. Chạm vào da thịt chàng lạnh buốt, nước mắt nàng lại ứa ra.

Tử Ly dần dần hồi tỉnh, thì thầm: "Đừng khóc, A La, đừng khóc...".

Cố Thiên Lâm một tay bịt miệng mình, một tay lau mồ hôi cho Tử Ly.

"A La, muội đã trở về rồi ư?". Tử Ly đột nhiên mở mắt. Hơi nóng mịt mờ, nàng ấy ngồi khóc bên chàng. Nàng ấy cũng khóc vì chàng ư? Chàng cố mỉm cười: "Không đau, A La, đại ca không đau!".

Cố Thiên Lâm cuối cùng bật khóc, toàn thân run bần bật.

Tử Ly muốn ôm nàng, nhưng không đủ sức, giọng chàng lo lắng: "Đại ca không ép muội, A La muội đừng đi!".

Cố Thiên Lâm phục trên người chàng nức nở, không nói điều gì.

Thân hình nàng ấy vẫn mềm mại như thế, ấm áp như thế. Tử Ly cảm thấy khí lạnh đang thoát khỏi cơ thể chàng, khóe miệng chàng ẩn nụ cười: "Đại ca mệt quá, A La muội ngồi bên ta để ta ngủ một lát... rồi mình đến thảo nguyên dựng trướng, ngắm sao...". Giọng chàng nhỏ dần, rồi tắt hẳn.

Cố Thiên Lâm cuống quýt: "Vương thượng!".

"Nương nương đừng gọi!". Thủ lăng nhân nhìn ra ngoài trời, cũng đã ổn, "Qua rồi, xin nương nương lánh đi, vương thượng không sao!".

Cố Thiên Lâm vừa bước ra vừa ngoái nhìn rồi rời khỏi cung.

Thủ lăng nhân cởi dây trói, nhanh chóng ôm Tử Ly thả vào thùng nước thuốc, nửa canh giờ sau nhấc ra, gọi cung nhân: "Đưa vương thượng về tẩm cung, đừng làm phiền, để vương thượng ngủ đến ngày mai là ổn".

Sở Nam cuối cùng vẫn không nỡ để Thương Tà đưa A La ra làm con tin, mấy chục binh sĩ liều chết ngăn cản Thương Tà để Sở Nam đưa A La xuống núi. Không lâu sau, đại quân của Lưu Giác bao vây sơn trang. A La lại thở dài nhìn Sở Nam kéo mình đi.

Sở Nam nhờ võ công cao cường, không hề bị thương, vừa kéo A La vào một hẻm núi không lâu, chướng khí trong hẻm nặng dần, hắn hít mấy hơi, ngực buồn nôn khác thường, nín thở vận tinh lực cuối cùng cố ra khỏi hẻm núi. Vừa vào một khu rừng rậm, lực khí đã tiêu hao hết, người hắn đổ ập xuống.

Suốt dọc đường, Sở Nam vẫn nắm chặt tay A La, lúc này cơ thể to cao đổ xuống, A La cũng bị kéo ngã. Lát sau nàng bò dậy, trong rừng ánh sáng yếu ớt. A La lặng lẽ nhìn về phía đỉnh núi nơi có Hắc Phong trang lờ mờ trong đêm, nhìn Sở Nam ngã ngất, mình tự do rồi sao? Có thể nhân cơ hội này trốn đi chăng? Tim nàng đập dữ dội.

Chỉ chạy vài bước nàng đã dừng lại. Thương Tà muốn dùng nàng để uy hiếp Lưu Giác. Sở Nam bất chấp cương quyết chống lại, đưa nàng xuống núi. Bây giờ nàng lại bỏ mặc hắn để chạy một mình sao được? Nghĩ đến cảnh Sở Nam lấy thân che mưa cho nàng trong rừng, lúc ở Hoài thành đã muốn thả nàng đi, nghĩ đến cảnh hắn ta xông vào nhà lao cứu mình, nghĩ đến chuyện hắn đã hy sinh mấy chục cận vệ trung thành nhất để cứu mình...

A La từ từ quay lại, ngồi bên Sở Nam, cố ép mình không nghĩ đến Lưu Giác, nếu Lưu Giác biết nàng có cơ hội thoát thân nhưng lại bỏ qua, còn ở lại chăm sóc Sở Nam, không biết chàng buồn đau, thất vọng thế nào. Nàng thở dài, cúi xuống lật người Sở Nam, thấy trên mặt hắn đã bị phủ lớp khí đen.

"Khe núi ở đây thỉnh thoảng có chướng khí bay ra, rất thối, cho nên mới gọi là Hắc Phong trang". A La nghĩ đến lời nói của Tiểu Hạ Mạt. Có lẽ Sở Nam đã bị trúng độc chướng khí, nhưng tại sao mình lại không việc gì? A La cũng không hiểu. Nàng rút ra từ thắt lưng Sở Nam dụng cụ đánh lửa rất tinh xảo, gom cành lá khô đốt một đống lửa lớn, lửa gặp gió liền cháy bùng lên.

Trời đã tối, khu rừng càng âm u hơn. A La nhìn Sở Nam, lấy thanh đoản kiếm của hắn, nhìn thấy xung quanh có bụi tre, liền chặt một đoạn làm ống nước, lắng nghe tiếng nước chảy, cầm ống đi về phía đó.

Mới đi hai bước, nàng đã sợ toát mồ hoi, trước mặt có con rắn lớn nằm cuộn tròn, trong rừng rậm đa phần là rắn độc. Nàng cảm thấy mồ hôi vã đầy lưng mình. Con rắn chợt ngóc đầu phun phì phì về phía nàng, A La nhìn nguồn nước phía trước, lại nhìn con rắn, nàng đứng yên không nhúc nhích. Một lát sau, con rắn không tấn công nàng nữa, từ từ bò đi, A La thở phào, vội đi lấy nước, chạy một mạch trở về.

Vừa đến cạnh Sở Nam nàng đã giật mình nhảy lên, có mấy con côn trùng nào đó đang bò trên người Sở Nam. A La sợ phát khóc, lấy hết dũng khí, dùng cành cây cháy đuổi chúng, côn trùng sợ lập tức bò đi. Nàng cúi xuống nâng đầu Sở Nam, định cho hắn uống nước. Vừa nâng lên, lại có mấy con côn trùng nữa từ trong tóc Sở Nam bò vội ra, chúng lỉnh đi thật nhanh, dường như sợ chạm vào người nàng. A La kinh ngạc, bạo dạn giơ tay lại gần một con côn trùng đang ra sức lỉnh thật nhanh, con côn trùng càng bò nhanh hơn.

A La nhìn tay mình, đột nhiên nhớ ra, vào ngày hôn lễ, nàng đã ăn đóa hoa Sương nguyệt do Minh Châu đưa đến. Thì ra mình có thể tránh được bách độc thật, cho nên mới không bị trúng độc chướng khí? Nàng phấn khởi cười, hay lắm, vậy là mình đã có vũ khí phòng thân.

Dưới ánh lửa bập bùng, màu đen trên mặt Sở Nam ngày càng đậm hơn, có lẽ vừa rồi nằm ở đây lại bị độc trùng nào đó cắn. A La thầm nghĩ, liệu máu mình có thể giải độc không nhỉ? Nàng cầm đoản kiếm hơ trên lửa, nhìn lưỡi kiếm sắc, suy nghĩ, nên cắt chỗ nào? Nàng rất sợ đau, đọc sách thấy viết những người từng luyện khí công, tập võ dù bị thương cũng không thấy đau, đó là sách viết vậy, nhưng đến khi thật sự phải rạch lấy máu nàng lại sợ.

Ướm hết chỗ này đến chỗ khác, cuối cùng A La dùng ngón tay vuốt lưỡi kiếm, thấy đau buốt tận óc, bỏ kiếm đưa tay lên miệng thổi phù phù. Thấy ngón tay đã ứa máu tươi, nàng vội bóp miệng Sở Nam nhỏ máu vào.

Sở Nam đang mê man bỗng cảm thấy một mùi thơm tràn trong miệng, thần trí hơi tỉnh, miệng vô thức há ra, ngậm đầu ngón tay A La, tham lam mút thứ chất ngọt đó.

A La mừng rỡ vuốt mạnh ngón tay dồn máu xuống. Miệng lẩm bẩm: "Có thể cứu được ngươi chứ? Cứu được ngươi là chúng ta hòa".

Sở Nam dần dần tỉnh lại, cảm giác buồn nôn đã hết. Thấy trong miệng có vị ngọt, như thể đang ngậm thứ gì. Hắn khẽ mở mắt, nhìn khuôn mặt như ngọc tạc của A La đẫm mồ hôi nhập nhòa trong ánh lửa đỏ.

Thấy Sở Nam đã tỉnh, A La thở phào, rút tay về, cảm thấy đau đau, Sở Nam lại nhướn người, ngậm chặt tay nàng không chịu buông.

"Này, ngươi há miệng ra!". Sở Nam bỗng nắm cổ tay nàng, mút mát những ngón tay, cảm thấy đầu lưỡi ngòn ngọt. A La người run run, vùng mạnh ra. Sở Nam há miệng, cầm tay nàng rồi nhìn vết thương trên đầu ngón tay: "Thì ra máu của nàng có thể giải độc! Sao keo kiệt thế? Chỉ rạch một tý ở đầu ngón tay?".

A La đỏ mặt, thầm nghĩ, nếu là Lưu Giác, mình đâu có suy đi tính lại đắn đo như thế, mình sẽ lập tức cắt động mạch cổ tay để chàng tắm trong đó, để chàng mau tỉnh lại cũng được.

Sở Nam buông tay A La, nàng cúi đầu không nói, trong lòng lại căng thẳng, Trần quốc đã mất, Hạ quốc đầu hàng, Sở Nam sẽ ra sao? Giết Lưu Giác, giết Ly vương tìm cách phục quốc? Sở Nam nhắm mắt lặng lẽ vận công, khi mở mắt, sắc mặt đã hồng hào trở lại: "Tại sao lại cứu ta?".

"Như vậy chúng ta sẽ hòa! Trước đây ngươi cũng chưa bao giờ làm tổn thương ta, lại cứu ta từ tay Thương Tà!". A La vừa cho thêm củi vào lửa vừa nói.

"Không sợ ta tỉnh lại sẽ giết nàng, hoặc dùng nàng để ép Lưu Giác ư?". Sở Nam mặt chợt biến sắc, nói dằn từng chữ: "Ta thề quyết giết hắn!".

A La kinh ngạc, hắn là con sói hoang hay sao? Nàng cố nói giọng bình tĩnh: "Ngươi có đoàng hoàng tỷ thí với chàng không?".

Sở Nam nghĩ đến vương huynh chết thảm dưới kiếm của Lưu Giác, nghĩ đến nỗi đau mất nước, căm hận nói: "Đối với hắn, ta không từ thủ đoạn!".

A La khẽ nói: "Thì ra ta đã cứu nhầm người nhưng ta cũng không hối hận, từ nay ta không nợ ngươi nữa".

Cành cây khô cháy nổ lép bép. A La ngồi bên đống lửa ngẫm nghĩ, độc trùng sợ mình, vậy là mình yên tâm bèn dựa vào thân cây nhắm mắt ngủ. Sở Nam nhìn khuôn mặt có phần tiều tụy của nàng, lòng hơi xao động. Đêm trong núi rất lạnh, Sở Nam đứng dậy ôm nàng lại gần đống lửa, ngắm nhìn nàng, ánh mắt dần trở nên dịu dàng, lòng bỗng lâng lâng cảm giác bình yên.

Sáng hôm sau, A La tỉnh giấc, mùi thơm đã xộc vào mũi. Sở Nam nhìn nàng cười: "Xong ngay đây!".

Hắn đang nướng cá. A La thấy đói, nói: "Ta ra suối rửa mặt!". Sở Nam không ngăn cản, A La đi đến ven suối, rừng núi ban ngày khác hẳn ban đêm, khắp nơi rộn ràng sức sống, chim hót vang, hoa thơm ngát. Nàng ngoái nhìn Sở Nam đang quay lưng nướng cá, lại nhìn về Hắc Phong trang, lòng đã bay đến đó. Sở Nam đã không sao, bây giờ mình có thể trốn được chưa?

"Nàng đã bỏ lỡ cơ hội, bây giờ không thoát được đâu". Giọng Sở Nam vọng đến, "Cá chín rồi, mau ăn thôi!".

A La thở dài: "Ngươi định đưa ta đi đâu?".

"Không đi đâu, ở trong núi này, đợi Lưu Giác đến!".

A La không nói gì, trở về ăn cá.

Sở Nam đưa cho nàng một miếng lá chuối, trên đó đầu và đuôi cá đã bỏ đi, chỉ còn mình cá béo múp: "Ăn cẩn thận, không biết cá này có nhiều xương không!".

A La ngẩn người, cúi đầu lặng lẽ ăn. Sở Nam cười: "Nàng cảm động phải không? Các ngón chiều chuộng đàn bà thế này ta còn nhiều lắm!". A La ồ một tiếng, "Chưa bằng Lưu Giác, nếu là chàng, chàng sẽ cẩn thận rút hết từng cái xương rồi mới đưa cho ta!".

Mặt Sở Nam biến sắc: "Hả? Vậy sao nàng vẫn ăn?".

"Ăn no mới có tinh thần xem hai người tỷ thí!".

"Còn xem Lưu Giác chết dưới kiếm của ta thế nào!". Giọng Sở Nam hằn học.

Đoàn binh mã của Minh Âm cuối cùng đã tìm thấy bọn họ, phát tín hiệu, Lưu Giác đích thân dẫn một vạn binh sĩ đến, bao vây khe núi.

Đêm đến, từ trên cao nhìn xuống, dưới chân núi, lửa lốm đốm như sao. A La nhìn thấy cười hớn hở, đến khi Sở Nam hét lên: "Còn cười nữa, ta giết!" nàng mới ngồi yên.

Mỗi ngày đều có hai binh sĩ mang đồ lên núi. Đồ ăn, đồ mặc đều có, hôm nay còn mang đến một cái bô sơn vàng khắc hoa, binh sĩ này nói: "Nguyên soái nhắn, nếu công tử Sở Nam thích, nguyên soái sẽ lập tức sai người dựng hai ngôi nhà trên núi, công tử có thể thoải mái ở đến lúc đồng ý thả công chúa".

A La cười đến đau bụng, Sở Nam đột nhiên nổi đóa, một chân đá bay cái bô, nói với binh sĩ: "Hãy bảo Lưu Giác đến, chỉ đi một mình!".

A La thôi cười, mắt không nhìn Sở Nam, lại nhìn theo binh sĩ đang đi xuống núi. Sở Nam bước hai bước đến gần, tóm cằm nàng, kéo quay lại: "Nhìn ta! Nàng nói đi, nếu Lưu Giác lên núi, nhìn thấy ta và nàng thân mật hắn sẽ thế nào?". Mắt Sở Nam vằn tia máu, dữ tợn như mắt thú hoang, nhìn rất đáng sợ. A La lặng người, nếu hắn cưỡng bức nàng thật... chắc nàng không thể kháng cự. A La ngẩng đầu tung chân đá.

Sở Nam cười, giơ tay chặn lại: "Thật không biết lượng sức mình!". Tay đã lần đến vạt áo nàng.

A La nhắm mắt, cười: "Ngươi sẽ không làm tổn thương ta đâu".

Tay Sở Nam run run: "Tại sao? Lưu Giác tiêu diệt đất nước ta, giết chết vương huynh của ta, cớ sao ta không làm tổn thương người hắn yêu nhất?!".

"Bởi vì trước nay ngươi chưa bao giờ làm tổn thương ta, từ khi bắt ta ngươi hoàn toàn chưa hề làm tổn thương ta". A La nhắm mắt, bình tĩnh nói: "Dù ta gây sự thế nào, ngươi giận đến mấy cũng chưa bao giờ ra tay với ta... trong đêm mưa, ngươi lấy lưng chắn mưa cho ta, ngươi muốn thả ta đi, không để ta làm con tin của Trần quốc, cho dù đến rừng núi, kiếm được con cá ngươi cũng dành cho ta phần ngon nhất... bây giờ ngươi giết ta đi, nếu có thể bình dẹp nỗi oán hận trong lòng ngươi, ta chết thay Lưu Giác, ta trả mạng cho ngươi!".

Sở Nam kinh ngạc, nhìn nàng đăm đăm. Những ngày trốn chạy trong rừng, nàng đã tiều tụy đi nhiều. Bỗng lại nghĩ đến bao đêm, sợ nàng kinh động hắn đã thận trọng ôm cho nàng ngủ, nàng co người trong lòng hắn, lẩm bẩm trong giấc mơ, ngoan ngoãn như con thỏ, tỉnh dậy thấy hắn ôm mình, lại ngoác mồm mắng. Lòng cay đắng, Sở Nam cất tiếng cười, tiếng cười sằng sặc điên loạn vang vọng trong núi.

Lát sau, Sở Nam thôi cười, mặt đanh lại: "Nàng nhầm rồi, ta đã hối hận, hối hận đã không nghe theo lệnh của vương huynh, đưa nàng làm con tin, nếu đêm đó ta không thả nàng đi... Nếu ta ở lại Hoài thành, quân Trần tuyệt đối không thể bỏ thành, để Lưu Giác dễ dàng chiếm vị trí hiểm yếu! Bây giờ ta bắt nàng, chính là chờ đợi ngày hôm nay, chờ khi Lưu Giác một mình lên núi, ta đưa nàng làm con tin, để hắn xót thương, cuối cùng chết dưới lưỡi kiếm của ta! Ta không làm tổn thương nàng là bởi vì Sở Nam ta cho dù ác tâm ra tay bạo liệt cũng không giết nữ nhi yếu đuối không sức kháng cự! Hôm nay nàng sẽ thấy Lưu Giác chết trước mặt nàng thế nào!".

A La định nói nhưng Sở Nam đã giơ tay điểm huyệt: "Xin lỗi Thanh La, thứ gì ta không có được, hắn đừng hòng có được. Ta muốn giết hắn, không ai cản được ta!".

Lưu Giác từ từ lên núi, thân vận áo dài đen rộng, eo thắt đai ngọc, gió núi lồng lộng, nụ cười khiến khuôn mặt tuấn tú của chàng càng rạng rỡ, tựa như đi hò hẹn với tình nhân chứ không phải đối diện với cuộc đấu một sống một chết. Cuối cùng sắp được gặp A La, chàng không sao kìm được niềm vui, với Sở Nam chàng không quá bận lòng.

Lên đến núi, Sở Nam cầm kiếm dáng nhàn tản đứng cạnh A La, mỉm cười với chàng: "Ta vẫn luôn muốn tỷ thí với ngươi một trận, nàng ta chẳng qua là mồi nhử!".

Lưu Giác không trả lời, mắt không rời A La, chàng nhìn nàng, nhướn mày, nàng vừa gầy vừa bẩn, nhưng chàng nhìn không chán, ánh mắt lộ vẻ vẻ nôn nóng, dường như bực mình vì Sở Nam đứng đó khiến chàng không thể đến gần nàng. Bàn tay Sở Nam nắm chặt thanh kiếm đến phát run.

A La cũng cười với chàng, miệng hé mở, nhưng không nói được. Lưu Giác đứng trước mặt nàng, một vẻ đẹp nam nhi ngời ngời, vẻ đẹp bẩm sinh, vận bất cứ trang phục nào cũng đẹp. Thực ra Tử Ly cũng rất tuấn tú, còn có khí chất hơn cả Lưu Giác. Sở Nam cũng không tồi, lại rất đàn ông. Tại sao nàng lại thích Lưu Giác? A La dường như quên cảnh ngộ nguy hiểm trước mặt, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chàng, tim nàng đã đập rộn rã, trong lòng nàng, trong mắt nàng chỉ có chàng, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác. Nàng đứng ngây như gỗ, mắt mơ màng tựa hồ nhìn Lưu Giác, tựa hồ không. Lưu Giác nhìn nàng, lòng quặn thắt môi vẫn cười: "Ngươi hại nàng ấy một, ta sẽ bắt ngươi trả mười".

"Tốt!". Sở Nam cười, "Ta biết, trận tỷ thí trước ngươi chưa dùng hết sức, Ly vương muốn tiêu diệt Trần quốc, muốn thống nhất thiên hạ, mới để ngươi che giấu thực lực, cũng không trách ngươi. Thiên hạ nhìn vào, ai cũng tưởng chiến tranh là do hai nước Trần, Hạ không biết tự lượng sức gây ra, công chúa là do ta hiếu sắc nảy lòng tham bắt cóc, trận này Ninh quốc xuất binh danh chính ngôn thuận. Ly vương trẻ tuổi nhu mì như một thư sinh vậy mà lại che được mắt thiên hạ! Ha ha!".

Lưu Giác thong thả nói: "Ý ngươi là, ngươi có thể bắt cóc A La là do Ly vương dung túng?".

Sở Nam hất hàm: "Sau trận chiến Mai sơn, ta không còn coi thường ngươi nữa. Ngươi đoán được rồi, hà tất phải dốc sức vì người đó?".

"Ngươi chỉ nhìn đám lông mà không nhìn thấy cả con báo, Ly vương yêu A La không kém ta!". Nụ cười của Lưu Giác vẫn không đổi, "Hãy thả A La, để ta khỏi phân tâm!".

"Ha ha!". Sở Nam cười lớn: "Ngươi tưởng có thể đấu công bằng một trận hay sao? Ta muốn lấy nàng ấy để ép ngươi".

"Vậy ngươi muốn thế nào?". Lưu Giác bình tĩnh hỏi.

Đúng, mình muốn thế nào? Sở Nam cười cay đắng: "Chẳng thế nào cả, ta sẽ chặt một tay nàng ấy trước, sau đó lại đấu với ngươi, nếu ngươi thắng nhanh, nàng ấy còn chưa chết, nếu người không thắng được, hãy đợi chứng kiến nàng ấy chảy đến giọt máu cuối cùng!".

Lưu Giác lùi lại, quan sát kỹ Sở Nam, miệng lại mỉm cười: "Vậy thôi, không đánh nữa, ta sẽ điều cung thủ giỏi nhất bắn chết hai người, để ta nhìn khỏi buồn, nàng ấy cũng chết nhẹ nhàng. À không, ta sẽ đích thân ra tay, hãy tin ta, tài bắn tên của ta cũng không tồi!".

Cặp mày rậm của Sở Nam cau lại, mắt nhìn Lưu Giác, lại nhìn A La, kiếm trong tay bất thần vung lên hướng vào A La. Lưu Giác hét kinh hoàng, "Dừng lại!".

Sở Nam cười sằng sặc thu kiếm về: "Ta còn tưởng ngươi thực sự không tiếc!". Trong mắt hắn hận thù lại bùng lên, người này đã giết vương huynh của hắn, tiêu diệt Trần quốc của hắn, "Lưu Giác, ngươi chết hay là nàng ta chết?".

A La trấn tĩnh lại, ánh mắt nhìn Lưu Giác thật bình yên, trong lòng nàng vang lên tiếng nói, Sở Nam nếu muốn giết nàng, đã sớm ra tay rồi, hà tất đợi đến bây giờ?

"Ta chết, vương huynh của ngươi cũng không sống lại được, Trần quốc cũng không thể phục quốc". Lưu Giác nói.

"Đúng, ta biết", Sở Nam đau đớn, liếc nhìn A La, hét to: "Ra tay đi, muốn cứu nàng ấy, hãy đấu với ta! Nếu ngươi chết dưới kiếm của ta, ta sẽ đưa nàng ấy đi!".

Lưu Giác nhìn A La, ánh mắt gặp nhau, càng như hút chặt. Sở Nam nghiến răng, vung kiếm về phía Lưu Giác, ánh kiếm lóe lên trong ánh mắt kinh hoàng của A La. Lưu Giác trở tay chặn lại, người vừa lắc, kiếm vung ra, như luồng gió núi thốc vào đối phương.

Sở Nam dốc hết tinh lực, hét to nghênh đón. Hai người đều là cao thủ, không lâu sau, A La nhìn hoa mắt, chỉ thấy hai bóng người bay qua bay lại, kiếm đập vào nhau phát ra những âm thanh chát chúa lạnh người.

Kiếm pháp của Lưu Giác đột nhiên thay đổi, tỏa ra ám khí. Sư phụ từng nói, không bất đắc dĩ không được dùng Phi tuyết công, đòn này quá hiểm, khi luyện đến tầng thứ bảy, tấn công đối thủ, đối phương không chết cũng trọng thương. Sở Nam mạnh ở nội lực tinh thâm, đoản kiếm khua lên, toàn ra những đòn giết người. Hai người ăn miếng trả miếng, không ai có độc chiêu hạ gục đối phương. A La không muốn Sở Nam chết, càng sợ Lưu Giác bị thương, đứng một bên quan sát thần kinh căng thẳng, đầu muốn vỡ tung.

Sở Nam luôn cảm giác, kiếm pháp của Lưu Giác có gì rất giống kiếm pháp của người bịt mặt mấy lần giao thủ với hắn, lòng chấn động, xoáy người vọt lên, đoản kiếm vung lên phát ra âm thanh xé rách bầu trời. Thầm nghĩ, Lưu Giác cũng sẽ giơ tay đỡ giống như phản ứng của người bịt mặt, Sở Nam mỉm cười, ta sẽ dùng chiêu như lần thích trúng người bịt mặt, quá nửa phần nắm chắc sẽ đánh trúng Lưu Giác. Chính trong khoảnh khắc ánh kiếm vụt lóe như sét đánh, hắn liếc A La, thấy vẻ kinh hoàng trong mắt nàng, nhưng ánh mắt đó chỉ đăm đắm dán vào Lưu Giác, không hề để tâm đến mình. Nỗi đau đột ngột bạo phát, từ từ lan tỏa, nhát kiếm bổ xuống dường như thiếu nội lực.

Lúc này kiếm của Lưu Giác đã đâm tới, Sở Nam đang mải nhìn A La, ánh mắt âm thầm như lưu luyến, như giải thoát, cơ thể đã đón trọn ánh sáng đường kiếm đó. Trường kiếm của Lưu Giác không kịp rút về, thuận thế đâm vào người Sở Nam. Chàng sững người buông tay. Sở Nam không trả đòn giống như tự sát, khiến chàng xiết đỗi kinh ngạc.

Sở Nam cầm kiếm loạng choạng mấy bước, đứng vững, nhìn thanh kiếm trước ngực, thét một tiếng rút ra, người mềm dần từ từ gục xuống.

Lưu Giác lao đến bên A La, giải huyệt đạo, một tay ôm ghì nàng vào lòng, giọng hổn hển: "A La, A La! A La...".

Cổ họng A La tắc nghẹn, hay tay ôm chặt Lưu Giác, nhắm mắt hít mùi cơ thể chàng. Nàng muốn nói với chàng nhưng lại không biết nói gì, chỉ ép chặt vào chàng.

Sở Nam nằm trên đất. Máu cơ hồ sắp cạn, hắn ngước mắt nhìn mây trắng phiêu du trên trời, lòng đột nhiên yên bình lạ thường, thì ra chờ đợi cái chết cũng không đau khổ đến thế, những suy tính và tham vọng từng đeo bám lúc này tiêu tan vô hình vô ảnh. Trên khuôn mặt gan góc, nụ cười đau đớn thoáng qua, thì ra hắn vốn nhẫn tâm, vậy mà có lúc lòng mềm như nước. Cuối cùng vì một người con gái hắn không còn lòng dạ tranh đoạt thiên hạ nữa.

A La đột nhiên nghĩ đến Sở Nam, vùng khỏi tay Lưu Giác chạy đến, Lưu Giác ngây người nhưng cũng không ngăn cản. A La quỳ bên Sở Nam, mỉm cười: "Sở Nam, cảm ơn!". Giọng nàng nghẹn ngào, những giọt nước mắt lớn rơi xuống mặt Sở Nam.

Cặp mắt thất thần đờ dại của Sở Nam lại lóe sáng.

"Công chúa của ta, về nhà đi! Nàng, nàng quả rất đẹp...". Sở Nam nhìn nàng, bắt đầu thở dốc: "Bắt đầu từ đêm đó... ta đã... không thể quên... nụ cười... của nàng...".

A La cúi đầu, mắt đẫm lệ đau đớn nhìn vào đôi đồng tử giãn dần của Sở Nam, khuôn mặt trắng dại chập chờn nhòe dần trước mắt nàng.

Đốm lửa từ hai đồng tử của Sở Nam lóe lên lần cuối, môi mấp máy những âm thanh đứt quãng

"Công chúa...đã... khóc...vì ta... vậy là... ta đã... mãn nguyện".

Đốm lửa đó lóe lên lần cuối rồi tắt hẳn.

Tay run run, A La khẽ vuốt đôi mắt đã bình yên đó, đầu ngón tay ươn ướt. Trên khuôn mặt mà sự sống vừa rời đi, vẻ viên mãn thanh thản khiến những đường nét gồ ghề đầy nam tính trở nên dịu dàng. A La sững người. Sở Nam... nếu độc ác với ta hơn một chút, nếu ngươi đừng tốt với ta như thế, nếu ngươi không... thì tốt biết bao!

Lưu Giác từ từ đi đến, nhẹ nhàng kéo nàng đứng lên: "Chúng ta sẽ an táng anh ta chu đáo!". Cuối cùng A La bật khóc thành tiếng. Nỗi xót xa cho Sở Nam, nỗi nhớ Lưu Giác, những khổ cực trong mấy tháng ròng đều bật ra cùng tiếng khóc. Lưu Giác chỉ không ngừng gọi tên nàng, để mặc nàng túm chặt áo chàng, nức nở khôn nguôi.

Gió núi hiu hiu, A La vừa qua cơn chấn động mệt mỏi rã rời, dựa vào lòng Lưu Giác ngủ thiếp đi.

Huyền Y, Minh Âm đợi quá lâu nên không yên tâm bèn đi lên núi, nhìn thấy Lưu Giác ôm A La, căng thẳng trong lòng họ cuối cùng mới dịu đi, thở phào nhẹ nhõm.

"Hãy an táng chu đáo Sở Nam vương tử!". Lưu Giác không ngoái đầu nói với Minh Âm. Binh sĩ lên núi, cẩn thận đưa thi thể Sở Nam đi.

A La không biết ngủ bao lâu, vừa tỉnh dậy, vẫn tưởng Sở Nam, liền vùng ra, mắng: "Dâm tặc!".

"Mắng ai thế?". Lưu Giác bật cười.

A La ngớ người, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Lưu Giác, nàng ngẩn ra giây lát, nhìn quanh không có ai liền giơ tay ôm mặt chàng kéo giật lại.

"Nhẹ thôi!". Lưu Giác kêu lên.

A La thở dài, gục đầu vào ngực chàng: "Không phải thiếp nằm mơ chứ?".

Lòng xót xa, chàng nói khẽ: "Ta đây, không phải mơ!".

Một lúc lâu sau, ngẩng đầu nhìn Lưu Giác, nàng hỏi: "Chàng an táng Sở Nam ở đâu?".

Lưu Giác ôm nàng vào lòng: "Nàng cảm động rồi sao?".

"Thiếp muốn từ biệt Sở Nam". A La không trả lời câu hỏi của chàng.

"Được!". Lưu Giác nhìn nàng.

Lát sau, xuống đến chân núi, A La đứng lặng trước ngôi mộ lớn, xung quanh xếp những tảng đá to. Hình ảnh Sở Nam lấy lưng chắn mưa cho nàng, liều chết đưa nàng đi trốn, Sở Nam xông vào nhà lao cứu nàng, khuôn mặt đờ dại lúc tắt thở... lần lượt hiện trong đầu. Ý nghĩ len lỏi day dứt trong lòng: "Sở Nam, hà tất phải thế? Đành rằng hắn tự làm tự chịu, nhưng hắn hoàn toàn có thể lựa chọn cách khác. Nếu vậy...". A La bất giác rùng mình, liếc nhìn Lưu Giác bên cạnh, "... nếu vậy mình không bao giờ được nhìn thấy Lưu Giác nữa...". Ý nghĩ bất chợt khiến nàng hoảng sợ, cúi đầu lại nhìn thấy những phiến đá trên mộ Sở Nam.

Nàng đi đến bờ suối phía xa, ở đây một loài hoa không biết tên đang nở rộ, những cánh to màu vàng rực nổi lên nhụy tròn đen láy. Có những bông đang hé nở, những cánh hoa vàng ôm ấp nhụy đen lấp ló. Nàng hái một bó lớn đặt lên mộ Sở Nam.

"Tạm biệt! Sở Nam! Hãy yên nghỉ!".

Lặng lẽ quay đi. Lưu Giác đi bên nàng.

"Nàng cảm động rồi sao?". Lưu Giác lại hỏi.

A La thở dài không nói.

"Vậy còn ta? Vất vả đưa hai vạn nhân mã đến đối phó với hắn!".

"Chẳng lẽ chàng không đưa người đến đánh Sở Nam?".

"Khi chiến đấu ở khe núi Hoàng Thủy, Tử Ly nói, huynh thích nhiều người đánh ít...!". Chợt chàng bần thần, nụ cười vụt tắt, mắt dõi nhìn về phía núi xa, "A La, ta cũng cảm động bởi một người. Hai chúng ta không ai bảo ai đều giấu nàng, trước đây chúng ta tranh đi cướp lại với nhau, mỗi người đều có tâm tư, đều muốn có nàng". Chàng dừng lại, nới lỏng tay A La, "Còn nhớ lúc chúng ta từ thung lũng trở về, Tử Ly phong nàng làm công chúa, bỏ qua quy chế tổ tiên vào hoàng lăng nhất thiết phải trở thành phi của hoàng đế? Thực ra không phải thế...".

Lưu Giác thong thả kể lại chuyện Tử Ly đã lấy nước suối băng cứu nàng. A La đứng lặng nhìn dãy núi xanh ngắt, nụ cười của Tử Ly, nỗi đau của Tử Ly... Những kỷ niệm trong quá khứ cùng với bóng dáng tuấn lãng an nhiên ồ ạt lướt qua tâm trí nàng, dấy lên nỗi chua xót khôn cùng. Nàng muốn khóc mà không thể, lặng lẽ để nỗi buồn thấm vào lòng. Giọng nói của Lưu Giác vang lên từ phía sau: "Nếu nàng đổi ý, A La ta sẽ không trách nàng. Ta muốn nàng thẳng thắn nhìn sâu vào lòng mình, thực sự nàng muốn cùng ai, hãy lựa chọn người nàng muốn nhất".

Người mình muốn nhất? A La đứng trước gió, mình là một sinh linh đơn độc vượt thời không đến đây, tìm kiếm tình thân, tình yêu và không gian sinh tồn trong thế giới xa lạ này. Nỗi sợ hãi trong thế giới xa lạ khiến mình khao khát được che chở yêu thương. Tử Ly là người đàn ông đầu tiên đối xử tốt với mình.

"Mấy tháng phiêu bạt cùng Sở Nam, thiếp phát hiện Sở Nam là người nóng nảy dễ kích động, tuy thô bạo nhưng cũng rất tinh tế. Sở Nam chưa bao giờ thực sự ra tay hại thiếp, thiếp rất cảm kích. Thiếp không biết cuối cùng hắn đã trúng lưỡi kiếm của chàng thế nào, nhưng ánh mắt cuối cùng của hắn nhìn lại, nỗi đau buồn xen lẫn oán trách trong đó khiến thiếp day dứt, nó sẽ còn ám ảnh thiếp không biết đến bao giờ! Tại sao hắn phải khổ sở như vậy?".

"Nàng lại xúc động vì hắn? Vậy còn Tử Ly?". Lưu Giác đứng sau nàng, giọng có phần trách móc.

"Tử Ly không giống, chàng hiểu không?". A La ngoảnh lại nhìn chàng, "Thiếp cảm động vì Sở Nam ở phía đối địch, nhưng lại một lòng bảo vệ thiếp, mấy lần cứu thiếp, không muốn thiếp trở thành con tin. Còn Tử Ly...". A La mỉm cười, "Chàng thực lòng muốn thiếp lựa chọn Tử Ly bởi những gì Tử Ly đã làm cho thiếp phải không vương gia?".

Lưu Giác nghiêng đầu, chàng nhìn nàng ngược ánh mặt trời, ánh nắng chói chang, khiến mắt chàng đau nhức. Lát sau chàng mới nói: "Ai bảo thế... nàng là con sói mắt trắng bất kham!".

A La bĩu môi: "Ai nói thế? Vào ngày Đại Tuyết, sói mắt trắng nhìn hải đường nở đầy sân, vậy là không muốn rời hang nữa!".

Lưu Giác kéo nàng vào lòng: "Tử Ly...".

"Chà chà, nếu thiếp lựa chọn Tử Ly, chàng không ghen chứ? Thiếp thực sự hoài nghi không biết chàng có yêu thiếp, ông chồng không ghen không phải là chồng tốt!". A La ngắt lời chàng. Nàng biết, món nợ với Tử Ly cả đời nàng cũng không trả hết, mỗi năm vào dịp Đại Tuyết cũng sẽ là ngày nàng không thể chợp mắt. Điều nàng có thể làm được, chỉ là sống vui vẻ hơn.

Lưu Giác cười: "Đúng vậy, thực ra ta đã biết lựa chọn của nàng, nhưng ta vẫn muốn nàng lựa chọn lần nữa. Chọn sai, ta sẽ... ồ mà nãy giờ nàng nói bao nhiêu, sao không thấy nói cảm động vì ta?".

A La nhảy lên ôm cổ chàng, cắn một cái, dụi đầu vào ngực chàng, mắt chớp chớp: "Nếu chàng tốt với thiếp chút nữa, có thể thiếp sẽ xem xét, vương gia của thiếp!".

Lưu Giác bật cười, bế nàng xuống núi.

Ngày đăng: 06/05/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?