Gửi bài:

Chương 2

Mười năm sau

Mùa hè chói chan,ánh mặt trời chiếu rọi.

"Bách Lý tập đoàn" vị thí thông với lượng lớn khu vực buôn bán hoàng kim,người đi đường đi qua tòa nhà tráng lệ này luôn không nén được muốn ngẩng đầu ngắm một chút tòa cao ốc cao vút trong mây này.

Mới từ đại học trở về Bách Lý Thiên Dạ cũng nhịn không được ngẩng đầu,nheo lại mắt nhìn kiến trúc cao vút .

Cô biết bên cạnh mình không có người nào , một mình theo phương thức Bách Lý Tuấn, có ai biết thân là bí thư tổng tài cô đã từng là người nghèo còn là kẻ trộm? Là hắn thay đổi vận mệnh của cô!

Không có Bách Lý Tuấn cũng sẽ không có Bách Lý Thiên Dạ hôm nay .

Là hắn làm cho cô vứt bỏ máu vốn tự ti, ngẩng đầu ưỡn ngực cùng hắn ganh đua,cho nên hắn chẳng những là bố nuôi cô cũng là ân nhân của cô.

"Cảm tạ trời cao, Tiểu Dạ cuối cùng trở lại." Lúc Thiên Dạ bước vào phòng bí thư, mấy bí thư già trẻ lớn bé toàn bộ vây đến bên cạnh cô.

"Chuyện gì?"

Tháo khăn quàng trên cổ, Bách Lý Thiên Dạ điềm tĩnh đưa mắt nhìn mấy cô gái tức giận trước mặt,cô biết có chuyện xảy ra, cô mặc dù là bí thư trẻ tuổi nhất cũng là sinh viên đại học,và là bí thư riêng của tổng tài .

Huống chi Thiên Tốn khiêm tốn thích học hỏi, so với một đống thiên kim nhà giàu dính lấy tổng tài cô khả ái hơn bọn họ nhiều,cho nên bọn họ đương nhiên xem cô như là người mình.

"Cô không biết cái cô Bao Đình Na đáng ghét như thế nào đâu,tổng tài vừa vào cửa cô ấy liền bám theo vào,đến bây giờ cũng còn ở bên trong không ra,thật là siêu cấp không biết xấu hổ!"

"Thật đúng đấy! Hết lần này tới lần khác cô vừa không trở lại. . . . . ."

Mấy nữ thư ký xinh đẹp đều giận đến nổi gân xanh,lại không có dũng khí vào phòng tổng tài quan sát kết quả,nguyên nhân đi vào, tổng tài tuấn mỹ tính tình sẽ âm tình bất định,cho nên ai cũng không có can đảm đi nhổ tóc mai của hổ,nhưng Thiên Dạ lại không giống như vậy,đừng nói thân phận của cô dựa vào chức vị của cô đi vào đuổi người cũng vô cùng thỏa đáng.

"Tôi vào xem một chút." Trên mặt Thiên Dạ lộ ra nụ cười ngọt ngào,khẽ gật đầu.

Thiên Dạ tận lực thu lại tâm tình của mình,cô sẽ vào phòng đưa cà phê đen cho bố nuôi,nhưng nếu có người hi vọng cô đuổi người vậy có thể bọn họ phải thất vọng,cô sẽ không đuổi bất kỳ cô gái nào — Bách Lý Tuấn thích, chẳng qua là mỗi lần cũng gặp phải phụ nữ của hắn . . . . . .

Cô hợp lẽ trở thành người phụ nữ lớn nhất với Bách Lý Tuấn! Cô rất muốn giải thích rõ nhưng tính cách đàn ông lơ đễnh cho nên cô thường yên lặng.

Cô biết một tay chống đỡ sự nghiệp tập đoàn Bách Lý Tuấn đối với lời đồn của người ngoài căn bản không thèm để ý!

Nếu ân nhân cũng không để ý,cô cần gì để ý người khác ý kiến quan hệ giữa cô và bố nuôi trẻ tuổi? Nếu như hắn muốn cô ngay cả mạng cũng nguyện ý cho. . . . . .

Bưng lên cà phê,Thiên Dạ xoay người đi về phía văn phòng tổng tài.

..................

"Tuấn,anh nhanh lên một chút sao!"

"Bảo bối,em thật là gấp gáp. . . . . ." Khóe miệng hiện ra độ cong hoàn mỹ, Bách Lý Tuấn đở lấy eo thon Bao Đình Na , ngón tay ngăn cách tất lưới màu đen gãi vào chỗ kín của cô.

"A. . . . . ." Trong miệng phát ra khoái ý rên rỉ, trên mặt Bao Đình Na hiện lên vẻ mặt khát khao , "Đừng giỡn nữa. . . . . ." lót bên trong tiếng nói cầu khẩn là âm thanh nức nở.

"Anh yêu em, mới trêu chọc em!"

Bách Lý Tuấn thích nhìn vẻ mặt hồn nhiên quên mình của phụ nữ,nhưng sáng sớm vận động không phải ham mê của hắn,tầm mắt mơ hồ nhìn đồng hồ trên tường đã đến giờ làm việc.

"Tổng tài, thật xin lỗi. . . . . ." Thiên Dạ quen thuộc bưng cà phê kèm theo tiếng gõ cửa, đồng thời vào phòng làm việc,

"Quấy rầy các người."

"A!" Bao Đình Na hét lên một tiếng, toàn thân cũng co rúc ở trên thân nam nhân.

Bách Lý Tuấn lộ ra nụ cười hài lòng, gật đầu, "Bọn ta chờ cà phê đã lâu cuối cùng cũng tới."

Thiên Dạ cúi đầu, tận lực không nhìn vào ánh mắt Bách Lý Tuấn.

Thiên Dạ đối với vì phụ nữ chết mê chết mệt Bách Lý Tuấn không có nửa điểm địch ý, ngược lại cô còn vô cùng kính nể dũng khí của các cô ,bởi vì hắn ưu nhã giọng trầm thấp,mặc dù rất tự nhiên nhưng lại làm cho người khác bắt không được hàm ý chân chính , tính tình khó nắm lấy làm cho cẩn thận sợ nói ra lời không nên nói.

Cô không muốn chọc giận hắn. . . . . .

"Thật là đúng lúc! Tiểu Dạ,bố mỗi ngày lúc này đều chờ con bưng cà phê. . . . . ."

Thản nhiên cám ơn,Thiên Dạ lại tiếp nhận ánh mắt oán hận của người khác .

"Cần gì phải khiêm nhường như thế? Khách của bố đều biết bí thư riêng của bố pha cà phê số một!" Hời hợt khích lệ ,không chút để ý tới phụ nữ dán tại trên người hắn, ngược lại để cho người phụ nữ chật vật không chịu nổi oán hận tiểu nha đầu không biết điều này.

Bất quá chỉ đưa ly cà phê quen thuộc có cần khích lệ thành như vầy không?

"Hừ!" Bao Đình La không cam lòng, không muốn từ trên người Bách Lý Tuấn bò dậy,mặc xong quần áo,vung vẩy mái tóc dài cuộn sóng, nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng làm việc Bách Lý Tuấn.

"Có chút mùi khét." Chuyên tâm bình luận cà phê của Thiên Dạ,Bách Lý Tuấn căn bản không nhìn Bao Đình Na rời đi.

"Con biết, lần sau sẽ chú ý. . . . . ."

Lời Thiên Dạ còn chưa nói xong,bên ngoài phòng làm việc liền truyền đến một trận tiếng hoan hô phụ nữ,phá vỡ sự yên lặng lúc trước .

"Tại sao ầm ĩ như vậy ?" Cặp con ngươi thần vận rõ ràng của Bách Lý Tuấn lóe lên nụ cười xảo trá .

"Con đi nói cho các cô ấy giảm thanh lượng. . . . . ."

Đối mặt với người bố nuôi thỉnh thoảng thông minh,thỉnh thoảng nghiêm túc,Thiên Dạ chỉ có hết sức phối hợphoàn toàn thích ứng,cô cũng không biết vì sao hắn muốn để cho mọi người hiểu lầm, rõ ràng cô không có tác dụng gì,nhưng hắn chính là muốn đắp nặn một giả tượng hư ảo,để cho tất cả mọi người hiểu lầm bọn họ xê xích mười hai tuổi——Không chỉ là quan hệ cha con bình thường .

Thật mệt chết đi!

Bởi vì Thiên Dạ lúc đi học đều có ký giả tạp chí Bát Quái theo cô,mà hắn chẳng qua chỉ nhún vai,nói cho cô biết: hắn chỉ để ý dưỡng nữ cảm nhận bố nuôi thôi.

"Thế thì không cần, " Nâng mặt cô lên Bách Lý Tuấn nhìn chòng chọc cô, "Con tới công ty trễ, ta chỉ là muốn con thỉnh thoảng đừng........."

Bị ép ngửa mặt lên,đôi con ngươi trong suốt của Thiên Dạ nhìn vào ánh mắt sắc bén.

Cô biết tay mình đang run, từ mười tuổi năm ấy khi vào Bách Lý gia,cô cũng biết khuôn mặt tuấn mỹ này oa oa thật đáng sợ,cô không dám cải mệnh lệnh của hắn,nhưng cô nắm chặt quả đấm, theo bản năng lộ ra chiêu bài nụ cười ngọt ngào,không để cho cảm giác sợ hãi lộ ra.

"Đừng có lần sau. . . . . ."

"Con thường hay cười,cười đến vậy miệng không mệt sao?"

Đôi mắt Thiên Dạ nghi ngờ nhìn chăm chú bố nuôi, miễn cưỡng trả lời câu hỏi hắn,"Con không cười chẳng lẻ phải khóc sao? Công việc như vậy không đúng à?"

"Không có gì không đúng, chẳng qua là quá chuyên nghiệp."

"Ơ! Con không biết chuyên nghiệp cũng là sai. . . . . ." Nhìn như bình thản trả lời nhưng bao hàm chút giễu cợt,Thiên Dạ lấy thái độ bình tĩnh đối mặt người gây sự.

"Không phải sai, chẳng qua sẽ khiến người thấy phiền chán ghét."

"Như vậy con sẽ sữa!" Có qua có lại khi hắn nhìn soi mói cô tận lực dễ thương trả lời tất cả vấn đề, không chọc giận hắn nữa.

"Chuyên nghiệp" là điều kiện làm công việc,cô gái này là bí thư riêng của hắn không phải sao?

Trừ dung mạo ngọt còn có năng lực siêu cường, các tạp chí nhỏ nói cô là nhờ có chổ dựa tổng tài mới sống tốt, cho nên cô cố gắng học tập tất cả anh chị ở phòng bí thư ,cũng khó trách cô giao tiếp càng ngày càng tốt.

Vì trở thành người không thể thiếu trong Bách Lý gia,Thiên Dạ dùng toàn lực.

"Đúng!" Bách Lý Tuấn thất thần nhìn cô bé nhỏ hơn hắn mười hai tuổi ,này coi là khuất phục sao? Hắn đối với việc cô không ngừng lột xác ứng đối cảm thấy hết sức tò mò, ban đầu cùng hắn thực hiện công việc nhóc con này đã trưởng thành, năm đó kiêu ngạo,kiên trì hoàn toàn biến thành tuyệt đối vui vẻ dễ bảo.

Hắn biết điều này có lợi với Bách Lý gia nhưng hắn không vui, "Tại sao cười như vậy? Ta cho con có vẻ mặt khác."

". . . . . ." Cũng nữa chịu không được áp bách vô hình,Thiên Dạ sau khi quay mặt, không muốn lại tiếp nhận cưỡng ép của hắn . Nét mặt của cô có liên quan gì đến hắn?

Cô tất cả đều vì dễ dàng làm công việc cô mới như vậy na!

Bách Lý Tuấn cho cô sửa họ"Bách Lý", học trường học quý tộc,học quản lý đẳng cấp, không phải là muốn cô đem năng lực,trí lực tất cả đều kính dâng cho hắn? Hôm nay chẳng qua cô tuổi tương đối nhỏ, biểu đạt còn chưa đủ độ lửa,mới có thể để cho hắn cảm thấy mất tự nhiên,vậy mà hắn cảm thấy chán. . . . . .

Nhưng cô đã tận hết lực nha!

Tại sao hắn luôn không tin, không hài lòng?

Cảm giác giống như thử dò xét năng lực cao nhất của cô, hắn bức cô đến đến góc, muốn cô thừa nhận cô vô lực báo ân,không đủ tư cách làm người nhà "Bách Lý". . . . . .

Cô sẽ không để cho hắn được như ý !

Cô sẽ làm cho Bách Lý Tuấn thừa nhận hắn nhìn lầm, cho dù cô chỉ là đứa trẻ xuất thân nghèo khó nhưng cô còn hiểu được báo ân,cho dù lấy mạng hoàn lại,cô cũng phải chứng minh bọn họ quyết định thu dưỡng cô là chính xác .

Nàng thề!

"Reng!Reng!"

Chuông tan học vang lên,giáo sư còn chưa bước ra cửa,chỉ thấy Thiên Dạ đã sớm cất xong toàn bộ sách, xách ba lô nhỏ muốn chạy ra ngoài.

"Chờ một chút! Bạn học Bách Lý. . . . . ." Nam học sinh xa lạ ở ngoài cửa ngăn cản cô.

"Có chuyện gì sao?"

Mặt Thiên Dạ nóng vội nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay,mặc dù gần đây Bách Lý Tuấn mới vừa mua xe ô tô cho cô, nhưng cô kỹ thuật vẫn không thuần thục,chuyển xe, quẹo cua đều có vấn đề, muốn đúng giờ đến công ty đã khó càng thêm khó, nam sinh không biết tên này muốn làm cái gì? Tại sao nhất định phải hiện tại ngăn cản con đường của cô?

"Cô có việc chúng ta có thể vừa đi vừa nói!" Nam sinh đó vô cùng thân mật, nụ cười của hắn làm cho Thiên Dạ cự tuyệt không được.

"Ừ, được rồi."

Thấy Thiên Dạ mỉm cười ngọt ngào đến gần ,nam sinh lớn đó không biết ở đâu ra dũng khí, mở miệng nói với mỹ nữ nổi tiếng đã lâu trong truyền thuyết."Anh tên là Đoạn Quốc Luận,rất muốn kết bạn với em."

"Có thể nói chuyện đã là bạn rồi!"

"Không phải,ý anh là muốn em làm bạn gái của nanh." Đoạn Quốc Luân khẩu khí kiên định mà hòa nhã.

"Sao?"

Thiên Dạ lau mồ hôi trên trán, con ngươi trong suốt hiện ra cực độ khó xử,cô trừng mắt bạn học nam không biết từ đâu xuất hiện ,"Anh biết tôi sao? Tại sao tìm tôi. . . . . ."

"Anh từ năm nhất đã muốn quen em nhưng suốt hai năm mỗi lần tan lớp sẽ trông thấy bóng ,anh mới nghĩ ra phương pháp ngốc nhất này để khiến cho em chú ý. . . . . ." Đoạn Quốc Luân liên tục cười khổ,hắn và bạn bè hỏi thăm qua ý kiến nhưng người trong lòng cũng không dừng chân,lại không có tham gia đoàn thể,muốn thật "Tự nhiên" biết vấn đề, cho nên tuy bị mọi người cười ngốc nghếch nhưng hắn vẫn quyết định cản đường tỏ tình.

"Như vậy. . . . . ." Bước chân không có chậm lại nhưng nụ cười trên mặt Thiên Dạ ngọt hơn, chẳng qua không biết nên nói cái gì cho phải.

Phần lớn lòng cô đều đặt đều ở trên công việc,cho nên chưa từng nghĩ tới sẽ có người khác phái tỏ tình với cô. . . . . .

Ở trường học Thiên Dạ vội vã qua lại cơ hồ không có bạn cùng lứa; mà công việc thảm thương hơn, mặc dù cô biết không ít đàn ông chuyện nghiệp thành công nhưng người ta ngại tạp chí Bát Quái đem lời đồn truyền đầy trời,dưới tình huống không muốn đắc tội Bách Lý Tuấn,cho nên người theo đuổi hết sức yên tĩnh,cô từ đầu đã không nghĩ tới sẽ có phái nam chú ý cô hai năm nay.

"Cô có thể từ từ suy nghĩ không sao. . . . . ." Đoạn Quốc Luân vì gương mặt yên tĩnh tươi đẹp xuất trần của cô mê mẫn đã lâu, có thể đi với cô một đoạn đường,hơn nữa không có bị cự tuyệt ngay đã đủ làm hắn vui vẻ.

"Tôi. . . . . ."

"Thật xin lỗi, Tiểu Dạ trước mắt không có thời gian nói chuyện yêu đương!"Tiếng nói trầm thấp của Bách Lý Tuấn đột nhiên xuất hiện ở phía sau hai người, con ngươi đen lóe lên kỳ dị.

Hai người nói chuyện thoáng chốc dừng lại.

Thiên Dạ chỉ ngây ngốc nhìn bố nuôi đột nhiên nhô ra, hắn tại sao tới trường học? Là cô đã trễ quá lâu sao?

Vừa nhìn lên, quả nhiên thời gian so với dự định tới công ty chậm nửa giờ.

"Tổng tài! Thời gian ngài đến Thương học viện diễn giảng chỉ còn mười phút đồng hồ. . . . . ." Phụ tá đi theo phía sau Bách Lý Tuấn nháy mắt với Thiên Dạ,tinh tế nhắc nhở mục đích bọn họ tới đây .

Bách Lý Tuấn quan niệm nhất là đúng giờ nhàn nhạt liếc Thiên Dạ một cái, thấp giọng dặn dò: "Con về công ty trước "

"Con biết rồi!"

Thiên Dạ ngay cả tạm biệt cũng không dám nói với Đoạn Quốc Luân,vội vàng chạy vào bên trong bãi đậu xe.Cô sắp bị vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng của bố nuôi dọa ngất,cô tại sao quên hôm nay mất hắn có tràng diễn giảng khuynh hướng tài chính và kinh tế ở trường học? Mà vẫn còn ngơ ngác cùng nam sinh theo sát đứng ở ngoài bãi đậu xe để cho hắn bắt gặp?

Cô mỗi sáng sớm đều vào mười giờ rưỡi đến công ty, cũng là người đánh thẻ trễ nhất trong tập đoàn Bách Lý,hôm nay còn bị ông chủ bắt được cô trễ là có nguyên nhân khác,không biết hắn sau này có thể không tin lý do đến trễ? Chân mày Thiên Dạ không nhịn được quấn quýt chung một chỗ.

Hôm nay vận khí của cô thật là đen đủi tới cực điểm!

...............

"Tiểu Dạ, phần văn kiện này phiền cô đưa xuống giúp tôi." Vương bí thư bộ kế toán đưa đến một phần văn kiện,kèm theo một tiếng thở dài cầu cô thương xót.

Thiên Dạ mỉm cười yên lặng nhận lấy đống văn kiện đi lên.

Đó là văn kiện dự tính kế hoạch khâu tiếp theo, coi như một phần văn kiện quan trọng nhưng bởi vì buổi trưa lúc vào công ty mặt Bách Lý Tuấn không chút thay đổi,dưới tình huống dự cảm tâm tình của hắn không tốt,mọi người đều thức thời là tuấn kiệt, đem toàn bộ văn kiện khẩn cấp đưa cho ái nữ tổng tài,để tránh khỏi vô tình bị pháo nổ, đây là hiện tượng hay có trong Bách Lý tập đoàn.

Thấy Thiên Dạ nhận lấy văn kiện như mong đợi, Vương bí thư ngàn tạ ơn vạn tạ ơn rời đi.

"A!" Nhìn bóng lưng yểu điệu của Vương bí thư Thiên Dạ vô ý thức thở dài. Là ai nói cô không sợ Bách Lý Tuấn phát hỏa?Cô thật ra cũng rất sợ, chẳng qua là không cách nào nói ra khỏi miệng mà thôi.

Ai bảo cô là dưỡng nữ tổng tài thương yêu ?

Hẳn là không có ai tin cô sợ tính âm tình bất định của bố nuôi! Phải nói, từ một khắc được Bách Lý Tuấn cứu giúp,cô liền tôn kính cũng thấy sợ hãi hắn, nhưng cô cũng không muốn trở thành gánh nặng cho nên cô cố gắng bổ sung trở thành trợ thủ đắc lực của hắn,cô biết chỉ có như thế mới là cách báo ân tốt nhất, mà cô tựa hồ làm được.

Bởi vì Bách Lý Tuấn dần dần thừa nhận thực lực Bách Lý Ngàn Đêm,cũng nhìn nhận sự tồn tại của cô.

Nhưng mộng đẹp của cô dường như tựa hồ bảo vệ không dễ, đột nhiên xuất hiện một cuộc tỏ tình làm hỏng cố gắng lâu dài của cô,trong lòng rất không cam lòng,rất không cam lòng.

Haiz! Thiên Dạ đóng chặt miệng, vuốt ve đống văn kiện, cố nén buồn bực trong lòng gõ phòng làm việc Bách Lý Tuấn.

"Đi vào!"

Nghe được bên trong phòng truyền đến tiếng nói trầm thấp, Thiên Dạ cúi đầu thu lông mày đi vào,đem toàn bộ văn kiện khẩn cấp đưa tới trước mặt Bách Lý Tuấn."Những tài liệu này tương đối khẩn cấp, xin nhìn trước!"

"Con lại giúp người khác chạy chân?" Bách Lý Tuấn cau mày.

"Thuận tay mà thôi."

"Con thuận tay,ta mắng người cũng không thuận, còn muốn gọi điện thoại mới có người vào để mắng; vậy thì con muốn thay bọn họ chịu mắng?" Bỏ xuống bút,khuôn mặt Bách Lý Tuấn không vui.

"Con lần sau sẽ không giúp bọn họ đưa đồ." Thiên Dạ đè thấp tiếng nói.

"Hừ!"

Nghe được Thiên Dạ quen thuộc nhận lời, trong lòng Bách Lý Tuấn tích trữ tức giận đã lâu mới từ từ phát ra,mặc dù hắn không tính xem mà ở bãi đậu xe, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để cho người thuộc về hắn có bất kỳ giao tiếp với tên nhóc chưa từng thấy mặt.

Tuyệt đối sẽ không!

"Nếu không có việc gì con ra ngoài trước. . . . . ."

"Ai nói không có chuyện gì?" Nắm lấy cổ tay Thiên Dạ,Bách Lý Tuấn không để cho cô rời đi.

"A. . . . . ."

Tim cô đập như đánh trống,con ngươi trong suốt đưa mắt nhìn Bách Lý Tuấn, hắn còn muốn hỏi cái gì? Hắn không phải để ý chuyện cô bị trễ buổi sáng chứ?

"Con và tên nhóc họ Đoàn quen biết bao lâu?" Cổ tay dùng lực cô chợt ngã vào trong lòng ngực hắn,đang ép hỏi sự việc luôn làm chohắn cảm giác nặng nề.

"Chúng con không quen biết!" Thiên Dạ lắc đầu.

"Con biết ta ghét nhất phụ nữ nói láo. . . . . ." Cưỡng ép nâng cằm Thiên Dạ lên,ánh mắt Bách Lý Tuấn sắc bén nhanh chóng muốn xuyên thấu lòng cô,cô gái hắn khắc cốt ghi tâm lại phản bội làm cho thái độ hắn hắn đối với phụ nữ vô cùng bất công."Rõ ràng vừa nói vừa cười với tên nhóc kia,cần gì phải phủ nhận?"

Trong đầu khẽ hiện lên cảnh Thiên Dạ cười vui vẻ với tên nhóc kia. . . . . . Bách Lý Tuấn liền vô cùng không vui!

Cô gái này sớm bán cho hắn,là thuộc về hắn ,nụ cười của cô trong công ty có ý nghĩa với hắn,hôm nay lại để cho hắn nhìn thấy cô mỉm cười với tên đàn ông khác,làm cho sự phẫn nộ của hắn không thể ức chế.

May mắn có phụ tá ở đó ép buộc nhắc nhở hắn nên để cho Thiên Dạ về công ty làm trước, nếu không hắn nhất định sẽ một quyền đánh nghiêng sống mũi tên tiểu tử thúi vọng tưởng ăn thịt thiên nga kia.

"Con không có." Thiên Dạ ủy khuất phủ nhận.

"Con cho rằng con nói không có,ta sẽ tin tưởng con sao?" Lửa giận lần nữa hừng hực thiêu đốt trong ngực Bách Lý Tuấn,hắn tuyệt đối sẽ không cho phụ nữ thuộc về hắn giao du trước mặt đông đảo đàn ông.

"Con thật không có. . . . . ."

"Hừ!Ta sẽ rất nhanh biết thật giả." Không để cho cô giải thích,Bách Lý Tuấn dùng hành động để cho Thiên Dạ hiểu không thể liên quan với bất kỳ đàn ông nào,bởi vì cô là người của hắn ! Hắn đột nhiên ôm thật chặc vòng eo mãnh khảnh, để cho cô không thể động đậy dựa sát vào ngực hắn. . . .

. .

"A?"

Thiên Dạ vốn cho là lúc này chọc giận hắn kết quả sẽ thê thảm vô cùng, không có lường trước đổi lấy bốn cánh môi nóng hổi không có chút báo trước dán lên! Cô trừng to mắt, yên lặng thừa nhận Bách Lý Tuấn hôn, lần đầu lĩnh hội giống như thiên tính động vật cướp đoạt làm trái lẽ thường,tàn khốc đến không chừa đường sống,thô bạo gần như muốn hơi thở yếu ớt của cô tan rả, trong đầu của cô một mảnh hỗn loạn.

"Tiểu Dạ, nụ hôn của ta so với hắn như thế nào?" Lưỡi hắn linh động khuấy trong miệng cô, cánh tay ấm quen thuộc kéo áo khoác,thuận thế vuốt ve da thịt non mịn của cô .

"Không nên như vậy. . . . . ." Thiên Dạ dùng sức chùy đánh vai bố nuôi.

"Con không muốn dạng này,vậy muốn loại nào?" Không quan tâm kháng nghị của cô, tay của hắn bò lên thân thể cô,thoải mái tiếp xúc non mịn,hắn muốn cô hoàn toàn đầu hàng.

"Ưm. . . . . ." Thiên Dạ muốn đẩy bố nuôi ra,nhưng bởi vì sức lực hai người xê xích khá xa, chống đẩy không được thân thể cường tráng,Cánh tay bất lực rơi xuống bả vai bền chắc,ngược lại thành một loại mập mờ muốn mời đón, mà hắn cũng quen dùng lưỡi cướp đoạt, khẩn cấp thưởng thức mật ngọt tuyệt đỉnh thuộc về cô.

"Con cũng câu dẫn đàn ông như vậy sao?"

Nắm cằm Thiên Dạ lên cao,Bạch Lý Tuấn quan sát phản ứng nhạy cảm của mỹ nhân,hắn sa vào trong đẹp đẻ khó nói nên lời,không thể nào tin nổi cô thuần khiết.

"Không! Không nên đổ tội cho con. . . . . ." Cô bị người đàn ông đó làm kinh sợ,mặt tái nhợt, nước mắt thành chuỗi giống như ngọc trai lăn xuống.

"Con đã kiên trì như thế, ta nhất định sẽ truy xét con rốt cuộc có nói láo hay không. . . . . ." Hắn vững vàng nâng hông của cô,cường lực mút môi cô, "Con trên danh nghĩa là dưỡng nữ của ta,chính là người của ta! Ở Bách Lý gia con phải nghe lời của ta, trừ phi rời khỏi ta. . . . . ."

"A?"

Nhìn phản ứng người kia kinh hoảng ,khóe môi Bách Lý Tuấn lộ ra nụ cười đắc ý, thì ra muốn khống chế cô đơn giản như thế? Dĩ vãng hắn vẫn cho cô chỉ biết cười mà thôi, không nghĩ tới hôm nay một thí nghiệm nho nhỏ liền chứng minh hắn muốn thao túng lòng của cô đơn giản như thế.

Hắn vốn là nên nắm giữ linh hồn thuần khiết này,không có ai có thể ngăn cản sự thật.

Hắn muốn cô có thể sống hoặc chết vì hắn!

Cho dù tình hình bây giờ không giống lúc trước,hắn cũng không muốn để cô tự do,bởi vì cô phải là người của hắn.

Hắn muốn cô!

Ngày đăng: 08/08/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?